Theo Đuổi Lại Vợ FULL
-
39: Hài Lòng
Khi trợ lý Lưu đến văn phòng của Trương Uyển Giao, Trương Uyển Giao cũng vừa mới rời đi.
Fiona tức giận nhìn anh: “Anh còn dám đến gặp phó giám đốc Lâm sao.
Tổng giám đốc Thành sáng sớm nay làm xấu mặt phó giám đốc Lâm trước mặt nhiều người như vậy.
Giờ còn đến đây làm gì? Mắng chưa đủ hả?”
Trợ lý Lưu chỉ có thể mỉm cười làm lành: “Buổi sáng là công việc, nhưng bây giờ là chuyện riêng.
tổng giám đốc Thành muốn hẹn phó giám đốc Lâm đi ăn một bữa, cô có thể mau nói cho tôi biết phó giám đốc Lâm đã đi đâu rồi không?”
“Cái gì mà việc riêng việc chung? Tôi và anh đều biết rõ, tổng giám đốc Thành và phó giám đốc Lâm đã không còn là…”
“Khụ khụ.” Trợ lý Lưu sợ bị người khác nghe thấy, lập tức cắt ngang Fiona bằng một tiếng ho khan.
Fiona biết mình đã nói hớ, cô hoảng hốt mím môi.
Cũng may nhìn xung quanh không có ai cả, hai chữ kia cũng chưa có nói ra.
“Tôi không biết phó giám đốc Lâm đã đi đâu.
Tóm lại là ở gần đây, đi ăn cơm trưa.”
Vậy thì đau đầu rồi.
Trợ lý Lưu vò đầu bứt tóc: “Có cách nào liên lạc được không? Tốt nhất là biết được phó giám đốc Lâm đi ăn ở đâu, địa chỉ chính xác.”
Fiona cau mày: “Có thật là tổng giám đốc Thành muốn đi ăn cùng phó giám đốc Lâm không?”
Trợ lý Lưu nói: “Tôi nói dối cô chuyện này có ích lợi gì? Có được thưởng cuối năm không?”
Fiona lúc này mới chịu tin: “Vậy thì tôi đi xem thử.”
Trương Uyển Giao vừa đến nhà hàng, Lâm Kiến Đông và cha mẹ cô đã tới rồi, vừa mới nói được đôi ba câu, đang chuẩn bị gọi món thì chuông điện thoại vang lên.
Thấy trợ lý Fiona đang gọi đến, cô liền đứng dậy, nói: “Con đi nghe điện thoại đã, mọi người cứ gọi món đi.”
Lâm Kiến Đông gật đầu: “Không sao, em đi đi, anh biết khẩu vị của em mà.”
Trương Uyển Giao khẽ gật đầu, vừa bấm nút trả lời vừa đi về phía nhà vệ sinh.
“Alo? Fiona, có chuyện gì vậy?”
“...”
“Gửi tài liệu đến đây? Gấp như vậy sao? Bây giờ phải ký ngay?”
“...”
“Được, vậy tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô.”
“...”
Sau khi cúp điện thoại, Trương Uyển Giao cảm thấy có chút nghi ngờ.
Tài liệu gì mà quan trọng đến như vậy, vội vàng bảo cô ký tên.
Thấy mẹ cô đang cùng Lâm Kiến Đông nói chuyện, cô không có thời gian suy nghĩ nữa, vì sợ mẹ cô nhiệt tình như vậy sẽ khiến Lâm Kiến Đông sợ hãi, vội vã quay trở lại.
Mẹ Trương Uyển Giao nói: “Cháu biết rõ Uyển Giao thích ăn cái gì.
Bình thường cũng hay cùng con bé đi ăn cơm sao?”
Lâm Kiến Đông ngượng ngùng cười: “Dù sao thì, tụi cháu đã biết nhau từ khi còn nhỏ.
Mấy năm nay, khẩu vị của Uyển Giao cũng không thay đổi quá nhiều.
Bây giờ cô ấy ăn hơi nhạt một chút, đồ cay nóng cô ấy ăn không ngon miệng lắm.”
Thực tế là không phải không thích ăn, mà là không thể ăn được.
Trong việc giúp Trương Uyển Giao che giấu bệnh bạch cầu, Lâm Kiến Đông đã làm rất tốt công tác bảo mật, còn nhẹ nhàng lấy cớ rằng trước đó Trương Uyển Giao bị cảm lạnh, vẫn chưa khỏi hoàn toàn, trốn tránh câu hỏi tại sao khẩu vị của cô lại trở nên thanh đạm như vậy.
“Ngày mai cô chú sẽ đi.
Sau khi cô chú đi, muốn làm phiền cháu chăm sóc cho Uyển Giao.”
“Vâng, tất nhiên rồi, Uyển Giao cũng như em gái của cháu vậy.”
Những lời này khiến mẹ Trương Uyển Giao có chút bất mãn, đang định nói gì đó thì Trương Uyển Giao đã trở lại.
Trương Uyển Giao hỏi: “Nói gì vậy? Sao mọi người vui vẻ thế?”
Vừa nói, cô vừa nhìn người mẹ đang ngồi đối diện, trong ánh mắt có chút cảnh cáo.
Cô biết mẹ đang nghĩ gì, muốn ghép đôi lộn xộn cho cô, điều này tuyệt đối không thể nào.
Cô và Lâm Kiến Đông quen biết nhau nhiều năm như vậy, cô thật sự không muốn làm phức tạp thêm mối quan hệ này, không muốn chỉ vì loại chuyện này mà giữa hai người trở nên xấu hổ.
“Sao lại trừng mắt nhìn mẹ?” Mẹ Trương Uyển Giao làm ra vẻ không biết gì, vô tội chớp chớp mắt: “Chỉ là đang tán gẫu chút thôi.
Không phải mẹ vừa trở về sao? Mẹ không quen thuộc các trung tâm mua sắm ở đây, muốn mua một chiếc khăn lụa, đang hỏi Kiến Đông xem chỗ nào có bán khăn lụa, đúng không, Kiến Đông?”
Lâm Kiến Đông sửng sốt một chút rồi mỉm cười: “Vâng, đúng vậy, chắc là có ở trung tâm thương mại này.
Cơm nước xong cháu sẽ dẫn cô chú đi dạo một vòng.”
Lâm Kiến Đông vừa dứt lời, Trương Uyển Giao liền nói: “Không cần đâu, công việc của anh bận rộn như vậy, làm sao có thời gian? Sau khi ăn cơm thì trở về đi làm đi, không cần phí thời gian đi với mẹ em đâu.”
Lâm Kiến Đông nói: "Không sao, anh xin nghỉ đến chiều mà.”
Lời này vừa nói ra, hai vợ chồng già liền quay sang liếc nhìn nhau.
Bố Trương Uyển Giao vốn có cảm tình đối với Lâm Kiến Đông, nhưng sau lần tiếp xúc này, ông ta cảm thấy cậu ấy quả thực là một đứa trẻ kiên định, rất không tồi, cũng rất biết chăm sóc cho Trương Uyển Giao, ít nhất cậu ấy chủ động hơn so với Hoàng Lập Thành.
Trương Uyển Giao băn khoăn trong lòng, muốn nói gì đó.
Lâm Kiến Đông đưa thực đơn cho cô xem: “Đồ ăn bọn anh vừa gọi xong rồi.
Em nhìn xem còn muốn ăn gì nữa không.
Hiếm có dịp cô chú về nước.
Nhà hàng này làm đồ Việt khá ngon, anh nghĩ cô chú sẽ thích.”
Mẹ Trương Uyển Giao lập tức nói: “Cô thích.
Cô chú ở nước ngoài cái gì cũng tốt, mỗi tội không được ăn đồ Việt, hôm nay có lộc ăn rồi.”
Phía bên kia, trợ lý Lưu lấy được địa chỉ nhà hàng mà Trương Uyển Giao đang ăn từ Fiona, nhắn luôn cho Hoàng Lập Thành mà không cần suy nghĩ.
Trợ lý Lưu thở phào nhẹ nhõm: “Vậy là xong.
Mong rằng lúc tổng giám đốc Thành đến, phó giám đốc Lâm vẫn chưa ăn xong.
Tốt nhất là chị ấy còn chưa bắt đầu ăn, đồ ăn chưa dọn lên.”
Fiona nói: “Khả năng không cao đâu.
Phó giám đốc Lâm ăn cơm với bố mẹ mà.
Có thể bố mẹ cô ấy đã đến từ lâu rồi, đặt món trước, chỉ đợi cô ấy đến thôi.”
“Phó giám đốc Lâm ăn cơm với bố mẹ?” Trợ lý Lưu sửng sốt một chút: “Cô ấy không ở một mình sao?”
“Dĩ nhiên là không.”
Sắc mặt trợ lý Lưu thay đổi.
Nếu không phải ăn một mình thì bữa cơm này không mang ý nghĩa kia rồi.
Trong đầu anh bây giờ cảm thấy tiêu rồi, bà chủ ra lệnh rằng nhất định phải nghĩ cách để tổng giám đốc Thành và phó giám đốc Lâm được ở riêng với nhau, nhưng hôm nay thất bại mất rồi.
Trợ lý Lưu không ngờ là lại càng thất bại hơn nữa.
Không chỉ có bố mẹ ăn cùng Trương Uyển Giao, mà còn có cả Lâm Kiến Đông, người Hoàng Lập Thành không thích nhìn thấy nhất.
Vừa bước vào nhà hàng, Hoàng Lập Thành lập tức nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đang dùng bữa ở đằng xa.
Mẹ Trương Uyển Giao và Lâm Kiến Đông nói chuyện rất hợp nhau, hai người họ vừa nói vừa cười.
“Thưa anh, anh đi bao nhiêu người?” Lời nói của người phục vụ như một cơn gió thoảng qua tai anh, không để lại dấu vết gì.
Mặt anh căng thẳng: “Một.”
Mẹ Trương Uyển Giao nói: “Đúng vậy, cháu có còn nhớ chuyện này không.
Khi còn nhỏ, Uyển Giao rất nghịch ngợm, mùa hè đi câu cá, suýt chút nữa là chết đuối.
May mắn là có cháu tới cứu nó.”
“Mẹ.” Trương Uyển Giao xấu hổ, trừng mắt liếc nhìn mẹ mình.
Những chuyện tai nạn lúc bé luôn khiến cho người lớn xấu hổ mỗi khi nhắc lại.
Lâm Kiến Đông không quan tâm lắm, nhẹ nhàng cười.
Bố Trương Uyển Giao nãy giờ không chen vào được, khi nghe được đến đây, liền nói: "Uyển Giao, nói đến chuyện này, nếu con không bận gì thì nên đi học bơi đi.
Có khả năng tự cứu lấy mình, tốt hơn nhiều so với việc chờ người đến cứu.”
Trương Uyển Giao lập tức cự tuyệt.
“Quên đi, con không muốn học”
Cô ấy là con vịt cạn, khi còn nhỏ dám câu cá dưới nước, nhưng bây giờ vũng nước cạn cũng không dám đi qua.
Lần trước suýt chết đuối ở công viên nước, lúc đó cô thề sẽ không bao giờ đi bơi nữa.
Các thể loại công viên nước, tốt nhất là không nên đi.
Mẹ của Trương Uyển Giao không quan tâm đến cô, hỏi theo: “Kiến Đông có bơi lội không?”
“Có ạ.”
“Vậy chi bằng chuyện dạy Uyển Giao bơi giao cho cháu đi.
Mùa hè năm sau chúng ta có thể cùng nhau đi biển nghỉ mát.”
Lâm Kiến Đông hơi sửng sốt, có cảm giác được ưu ái mà khiếp sợ.
Một người mẹ, đi mời một người bạn khác giới của con gái mình tham gia chuyến du lịch cùng với gia đình của họ, ý tứ thực ra rất rõ ràng.
Ở bàn ăn bên cạnh, sau bức bình phong chạm khắc, khuôn mặt ai đó đang dần dần lạnh đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook