Trình Giai Giai hôm nay vì muốn né Chu Trạch Dương mà đi học rất sớm, lại vô tình bắt gặp cậu đứng trước cửa trường nhìn cô, tay xoay xoay chiếc chìa khoá xe.

Chu Trạch Dương nhìn con thỏ nhỏ muốn trốn mình mà tình nguyện thức sớm để đi học liền bật cười vì sự ngốc nghếc của Giai Giai, bộ cô nghĩ như vậy là có thể thoát khỏi anh sao?
“ Này thỏ con? Em ngẩn đầu lên nhìn anh này ” Trình Giai Giai tự giác đi đến ngang anh thì dừng lại, mặt cúi xuống, Chu Trạch Dương thấy vậy liền kéo cặp cô nhấc lên nói.

“ Hả? Trể giờ học rồi đi lên lớp thôi nhé? ” Trình Giai Giai nhìn anh mỉm cười một cách đầy thân thiện và vui vẻ.

Chu Trạch Dương thấy cô như vậy liền không nở ức hiếp, sợ cô mang cặp nặng liền một tay nhấc cặp cô lên, sau đó nhỏ giọng nói “ Được anh đưa em đến lớp ”.

Cả hai người cùng đi vào lớp mà không hề để ý đến Lâm Hân ánh mắt đang muốn giết người nhìn Trình Giai Giai vui vẻ đi bên cạnh Chu Trạch Dương, cô ta theo đuổi Chu Trạch Dương lâu như vậy một cái liếc mắt cũng không dành cho cô ta.

Chu Trạch Dương chỉ có thể là của Lâm Hân này, Trình Giai Giai sao? Không có cửa thẳng nổi Lâm Hân này đâu, cô ta nhất định cho Trình Giai Giai một bài học.

Đi đến lớp cô Chu Trạch Dương liền đưa cô vào tận trong lớp sau đó mới chịu quay về phòng học của mình, Chu Trạch Dương vừa rời khỏi thì Tiêu Mỹ Trinh đã rủ Trình Giai Giai đi xuống căn tin.

Hai cô đi xuống căn tin mua đồ, Mỹ Trinh mua dụng cụ, thức ăn và nước còn Giai Giai thì không biết làm gì liền đi vệ sinh trong khi đợi Mỹ Trinh mua đồ.

Vừa bước vào cánh cửa nhà vệ sinh, đã thấy hai ba sinh viên nữ đang nói chuyện với vẻ chanh chua, trên tay còn cầm điếu thuốc lá, một trong số đó có Lâm Hân.


Lâm Hân nhìn cô nhướn mài, chưa kịp tìm đã gặp rồi “ Cô là Trình Giai Giai sao? ”
“ Ừ ” Trình Giai Giai lạnh nhạc phun ra một câu, rửa tay xong liền có ý định rời khỏi nơi tràn ngập khói thuốc này.

“ Đứng lại tôi có chuyện muốn nói ” Lâm Hân liền lên tiếng nói, cậu ta vừa dứt lời, hai nữ sinh kia đã khoá chặt cửa lại.

“ Các cậu muốn gì? ” Trình Giai Giai có chút rùn mình khi đối diện với bọn họ.

Lâm Hân dùng tay cầm điếu thuốc, gõ gõ lên vai cô, khiến cô sặc vì bị khói thuốc bay vào mặt, Lâm Hân bật cười nói.

“ Mày là bạn gái Trạch Dương sao? Tao nghĩ mày nên tránh xa cậu ấy ra một chút, cậu ta là của tao, một đứa nghèo nàn như mày không xứng với cậu ấy ”
“ Cậu giữ tôi lại chỉ để nói những lời này? Cậu nói Trạch Dương của cậu, nhưng tôi chưa bao giờ nghe cậu ấy nhắc gì về cậu cả ” Trình Giai Giai lấy lại bình tĩnh, đáp trả lại lời nói của Lâm Hân.

“ Mày còn dám cãi? Lần này là cảnh cáo đấy, nếu mày cứ sáp vào cậu ấy, không những mày mà cả con bạn mày cũng không yên với tao đâu ” Lâm Hân giọng nghiêm túc nói, nói xong liền bước đi, còn cố ý thúc mạnh vào vai của Trình Giai Giai một cái đau điếng.

Trình Giai Giai cũng bước ra theo sau đó, sắc mặt không hề tốt, Lâm Hân có một câu nói trúng vào những gì mà cô đã suy nghĩ mấy hôm nay, đó là hoàn cảnh của cô thật sự không xứng với Chu Trạch Dương.

Tiêu Mỹ Trinh tìm cô nảy giờ, vừa gặp cô liền vui mừng chạy lại “ Sao lâu vậy? Tớ mua xong nảy giờ rồi ”.

“ À không sao ” Trình Giai Giai lòng đầy phiền muộn, mĩm cười gượng gạo trả lời Tiêu Mỹ Trinh.


Vừa nhìn đã biết Trình Giai Giai sắc mặt không tốt, Tiêu Mỹ Trinh liền hỏi ngay “ Cậu bị làm sao vậy, sắc mặt khó coi quá ? ”
Trình Giai Giai giật mình, nắm lấy tay Tiêu Mỹ Trinh kéo đi “ Không sao đâu, về sớm thôi trể giờ rồi ”.

Trong suốt tiết học Trình Giai Giai trầm ngâm không hề nói một lời nào, trong đầu cô cứ vang lên câu nói của Lâm Hân, Chu Trạch Dương cậu điều kiện tốt như vậy, Trình Giai Giai cô làm sao với tới đây.

Chu Trạch Dương nhắn tin không thấy Giai Giai trả lời liền có chút bực mình, vừa ra chơi Chu Trạch Dương và cả ba người kia liền phóng xuống phòng học của Trình Giai Giai.

Chu Trạch Dương nắm lấy tay Trình Giai Giai lôi đi xuống căn tin.

Tiêu Mỹ Trinh cùng Hứa Chí Quân, La Đông Phong và Từ Minh Viễn cũng đi theo sau, bọn họ cảm thấy những kẻ có tình yêu thật khó hiểu.

Cả năm người đều ngồi vào bàn ăn, Tiêu Mỹ Trinh ở lại ngồi cùng Giai Giai, Chu Trạch Dương và ba người kia đi lấy thức ăn trưa ở nhà ăn.

Từ xa Lâm Hân đã thấy Trình Giai Giai ngồi cùng Tiêu Mỹ Trinh rồi, trên tay cầm khay thức ăn, ỏng ẹo đi tới ngồi xuống bàn kế bên, còn vu vơ nói.

“ Ồ tụi mày có nghe thấy mùi gì không? ”
“ Mùi gì? Mùi thức ăn à? ” Một nữ sinh đi cùng với cô ta thắc mắc lên tiếng hỏi.

“ Là mùi nghèo đấy, tao ngửi thấy mùi nghèo phát ra từ bàn bên ” Lâm Hân còn cố ý lớn tiếng nói.


Tiêu Mỹ Trinh không phải hiền lành dễ bị người khác ức hiếp, học ở đây lâu rồi Lâm Hân vừa nói cô liền biết cô ta muốn kháy ai.

“ Mày nói lại tao nghe xem? ” Tiêu Mỹ Trinh đập bàn đứng dậy chai nước vừa mới mua phi thẳng lên bàn của Lâm Hân.

“ Tao nói tụi mày phát ra mùi nghèo đó, rồi sao? Chẳng phải như vậy thật à? Đồ đỉa đói mà đòi đeo chân hạc ” Lâm Hân bị như vậy liền tức giận, lớn tiếng khiến cả căn tin ai cũng nhìn.

Trình Giai Giai thấy mọi người nhìn như vậy liền kéo vạt áo của Tiêu Mỹ Trinh, nhỏ giọng nói “ Trinh Trinh kệ đi, đừng làm lớn chuyện ”.

Lâm Hân thấy hai người im lặng liền tưởng cả hai người họ sợ rồi, liền bật cười nhìn qua Trình Giai Giai, hất thẳng chai nước cam vào người của Trình Giai Giai nói “ Đặc biệt là mày, nhà nghèo mà muốn một bước lên mây à? Cỡ mày Trạch Dương chỉ có thể chơi qua đường ”
“ Cậu đừng có quá đáng, nếu không đừng trách tôi ” Trình Giai Giai không nhịn nổi nữa cũng đứng bật dậy quát lại.

“ ồ mày làm gì tao? Đánh tao à? Dám không? Cái đồ nhà nghèo ” Lâm Hân ỷ đông hiếp yếu, cô ta vừa dứt câu Tiêu Mỹ Trinh và Trình Giai Giai còn chưa lên tiếng thì đã có giọng nói lạnh như băng vang lên.

“ Cô ấy không dám, nhưng tôi muốn giết chết cô thì không khó ” Chu Trạch Dương từ xa trên tay còn câm hay khây thức ăn đi đến, phía sau còn có Hứa Chí Quân, Từ Minh Viễn, La Đông Phong đi đến.

Lâm Hân bất giác lùi lại mấy bước, bất ngờ nhìn bốn người bọn họ, sao cô ta lại quên bốn người này chứ? Bây giờ biết giải thích thế nào đây, nước cô ta cũng đã đổ rồi.

“ Tôi nói sai sao? Cậu ta nhà nghèo căn bản không xứng với cậu ” Lâm Hân vẫn tỏ ra cứng rắn, nói với Chu Trạch Dương.

Chu Trạch Dương đặt hai khây thức ăn xuống bàn, cả căn tin đều bu lại xem náo nhiệt, “ Ồ? Vậy là cô nghĩ cô xứng với tôi sao? ”.

Dứt lời cả khây thức ăn liền bay thẳng xuống đất bởi lực ném của Chu Trạch Dương, ánh mắt anh không hề có một chút cảm xúc nhìn vào Lâm Hân.


“ Cô động đến cô ấy, tôi liền khiến cô sống không bằng chết ”
Câu nói của Chu Trạch Dương khiến Lâm Hân khẽ run người sợ hãi, cô ta lùi xa lại mấy bước rồi nhìn Trình Giai Giai nói “ mày đợi đó ” nói xong liền bỏ đi trong sự nhục nhã của cô ta.

Trình Giai Giai lúc này im lặng đứng nhìn mọi truyện, trong đầu có ong ong câu nói của Lâm Hân.

Chu Trạch Dương đưa tay nắm lấy tay cô, khiến cô giật mình, ngẩn đầu nhìn anh.

“ Có sao không? ” Giọng Chu Trạch Dương bình bình vang lên.

Trình Giai Giai gạt tay cậu ra khỏi tay mình, sau đó mỉm cười nói “ Không sao đâu ”.

Cô liền xoay lưng lại chạy đi, trên người bám đầy nước cam, cô thật sự không chịu nổi cảnh này đâu, cô cảm thấy lời Lâm Hân nói rất đúng, không xứng với Chu Trạch Dương là sự thật trước mắt này.

Chu Trạch Dương ngỡ ngàng trước hành động của cô, ánh mắt liền sa sầm xuống, lạnh lẽo vang lên một câu “ ba cậu điều tra gia đình Lâm Hân giúp tôi ”.

Chu Trạch Dương chạy theo Trình Giai Giai chỉ mất mấy phút vậy mà chạy không kịp cô, Trình Giai Giai lên lớp lấy cặp sách, sau đó chạy ra nấp vào một góc đợi đến khi Chu Trạch Dương chạy ngang qua không thấy cô, cô mới quay lưng chạy thật nhanh đi mất.

Tìm không thấy, nhắn tin không trả lời, gọi điện cũng không bắt máy, Chu Trạch Dương cảm thấy bực bội trong người không biết con khốn Lâm Hân đã nói gì với Trình Giai Giai mà cô lại kích thích động như vậy.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương