Theo Đuổi Cô Vợ Nhỏ
-
Chương 7
Diệp Thiên nhấn chân ga, chiếc Cadillac CTS-V tăng tốc lướt nhanh trên đường. Dòng Cadillac là dòng xe yêu thích của anh, chiếc CTS-V này anh chỉ mới mua mấy tháng trước. Màu đen và đường nét góc cạnh của nó cũng khắc họa được phần nào tính cách của chủ nhân.
Thật ra anh có một chiếc xe khác, nhưng anh đã hủy nó ngay sau đám tang của Trần Lạc Y. Bởi vì anh rất phiền não. Chiếc xe đó là chiếc anh đi đi về về công ty cùng Mạc Trúc mỗi ngày. Trong xe đầy những hình ảnh cô ta dựa vào vai anh, thắt lại cà vạt, vuốt nếp áo cho anh. Chỉ cần nghĩ đến những cảnh đó là anh vừa xấu hổ vừa tội lỗi. Nếu còn tiếp tục dùng nó, cảm giác tự trách sẽ dày vò anh đến chết mất thôi.
Nhưng điều khiến anh thấy đau buồn nhất, chính là nó chưa từng chở Trần Lạc Y.
Đường quốc lộ hôm nay khá vắng, Diệp Thiên chống một tay lên cửa xe, anh cứ tiếp tục tăng tốc độ mà chẳng nghĩ gì. Khoảnh khắc này là lúc anh cảm thấy thả lỏng nhất. Nếu những đau thương có thể cuốn đi theo gió luôn thì tốt biết mấy…
Một giờ sau, anh đến nghĩa trang Vĩnh Hằng. Tên thật là hay, nhưng người ta có thể tiếp tục cuộc sống vĩnh hằng ở đâu ngoài thế gian này?
Mộ của Trần Lạc Y nằm ở một vị trí khá đẹp, anh cố tình chọn cho cô một khoảnh đất bên dưới cây đại thụ, tán cây vừa to vừa dày, dù mưa hay nắng thì cô vẫn có được giấc ngủ bình yên.
Hôm nay là vừa tròn ba tháng ngày Trần Lạc Y mất, tháng nào anh cũng đến thăm cô vào ngày này. Anh không biết anh có thể duy trì bao lâu, anh chỉ là không muốn cô biến mất khỏi cuộc đời mình nhanh quá. Người nằm xuống, trở thành một nắm cát bụi. Nỗi đau rồi sẽ qua đi, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Guồng quay thời gian sẽ xóa dần hình bóng của cô. Anh không muốn như vậy. Anh cũng không biết mình đang níu kéo cái gì. Anh đang… để tang cho tình yêu của mình chăng?
Đặt lên mộ cô một bó hoa hồng trắng. Trần Lạc Y rất thích hoa trắng. Màu trắng tinh khiết cũng rất hợp với cô. Nghe nói, bó hoa cô cầm ngày cưới là do cô tự tay kết thành. Cô đã nghiêm túc với tình yêu và cuộc hôn nhân của hai người như thế, chỉ tiếc là anh có mắt như mù.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng vàng nhảy múa trên vườn hoa, ánh những tia sáng lấp lánh lên tấm ảnh chụp trên mộ. Trần Lạc Y đang nở nụ cười rất tươi. Đây là hình cắt ra từ album ảnh cưới do chính tay Đông Phương Duệ chọn, theo như lời cô ấy nói thì, chỉ có ngày đó Trần Lạc Y mới cười rạng rỡ nhất thôi.
Tâm trạng của Diệp Thiên rất nặng nề.
Trước khi đến đây, anh đã ghé một chuyến qua nhà Trần Lạc Y. Vì cha mẹ cô ấy không muốn giữ lại căn phòng cô đã từng ở, họ không muốn phải “nhìn vật nhớ người”. Xét thấy tình cảnh tiều tụy mấy tháng nay của anh, họ có chút thông cảm nên báo cho anh một tiếng xem anh có muốn giữ lại kỷ vật gì của cô hay không. Và anh đã phát hiện ra một việc vô cùng đau lòng.
Đó là phòng ảnh của Trần Lạc Y.
Trần Lạc Y không có sở thích chụp ảnh, nhưng số ảnh cô chụp lại vô cùng nhiều, kéo dài từ những năm trung học đến tận khi trưởng thành. Đối tượng trong ảnh cũng chỉ có một, là Diệp Thiên.
Diệp Thiên 14 tuổi. Diệp Thiên 18 tuổi. Diệp Thiên 20 tuổi. Những tấm ảnh chứng kiến quá trình trưởng thành của Diệp Thiên trải khắp căn phòng.
Mỗi tấm ảnh đều được đề ngày tháng ở mặt sau, được giữ gìn cẩn thận trong album hoặc miếng ép nhựa. Có đôi khi Trần Lạc Y còn đề thêm mấy dòng cảm nhận của mình lên những tấm hình cô thích nữa.
“Hôm nay anh có vẻ rất vui, anh uống sữa Milk Milk nhiều gấp đôi mọi ngày.”
“Tốt nghiệp trung học rồi. Em chúc mừng anh.”
“Anh có chuyện gì sao? Anh đã chơi bóng rổ một mình hết 3 giờ 42 phút.”
“Rõ ràng anh rất muốn tham dự cuộc thi vẽ tranh, tại sao lại không đi? Hôm nay anh đã vẽ một bức rừng phong dưới ánh mặt trời lặn nhìn rất buồn.”
“Lần đầu tiên anh uống rượu. Diệp Thiên, anh không sao chứ, em không dám đến gần chia sẻ cùng anh, em thật quá vô dụng.”
“Tờ báo đầu tiên đưa tin về công ty anh. Diệp Thiên, công việc bên đó rất thuận lợi phải không?”
“Anh gầy đi rồi, dù rất ít. Em có thể nhận ra, vì em ngắm hình anh mỗi ngày mà.”
“Lại thêm hai hạng mục đầu tư nữa, công việc ngày càng tiến triển. Diệp Thiên, bao giờ anh về nước?”
“Diệp Thiên, may mà tờ báo hôm nay đăng một tấm ảnh rất đẹp của anh. Em cảm thấy mọi nỗi buồn tan biến hết rồi.”
…
Nét chữ tròn tròn, nghiêng nghiêng bên dưới những tấm hình như đâm vào mắt anh. Những khoảnh khắc anh tưởng chỉ có một mình, những giây phút sụp đổ, mệt mỏi, anh đều gồng mình chịu đựng, nhưng không ngờ cô luôn có mặt ở đó. Cô động viên anh, an ủi anh, hỏi thăm anh. Cô quan tâm anh từng ngày từng tháng. Cô hiểu anh còn hơn hiểu chính mình.
Trong ba năm anh ra nước ngoài, những tấm ảnh chụp được thay bằng ảnh cắt từ báo hoặc in từ máy tính. Những tấm ảnh gắn với các bài phỏng vấn, bài viết đưa tin kinh tế, từng tấm từng tấm, dù là nhỏ nhất cô cũng không bỏ qua. Nếu nhận thấy anh có gì không ổn, cô sẽ viết những lời động viên anh, khen ngợi anh, cổ vũ anh. Cô nhận ra từng thay đổi dù là nhỏ nhất của anh. Còn anh thì sao? Ba năm đó anh ở bên Mạc Trúc, bỏ qua những cuộc điện thoại của cô, không quan tâm đến thư từ của cô, hoàn toàn quên mất đang có một Trần Lạc Y đợi anh trở về…
Sau khi anh về nước thì không còn hình chụp nữa. Giờ nghĩ lại anh mới phát hiện, khoảng thời gian sau kết hôn cô không còn bám theo anh. Ngoài những lần gặp nhau ở nhà, gặp trên công ty vào giờ ăn trưa, thì đa số thời gian anh đều dành cho công việc và Mạc Trúc. Lúc đó cô đã có tâm trạng như thế nào vậy?
Diệp Thiên lật từng trang album, anh đang khóc nhưng cũng không khóc. Từng giọt nước mắt nuốt ngược vào tim, biến thành những mũi kim đâm vào phế phủ. Nhưng anh biết đây chẳng là gì so với hai mươi năm chờ đợi, hi vọng, thất vọng, đau đớn dày vò của vợ anh.
Đúng là quả báo.
Lúc này, ngoài nghĩa trang, anh đang châm lửa đốt từng tấm ảnh cô chụp cho mình. Anh vừa đốt vừa trò chuyện với ngôi mộ trước mặt.
“Lạc Y, em chụp cho anh nhiều hình quá. Sao không tự chụp tấm nào cho mình?”
“Lạc Y, nghe nói là em học không giỏi lắm, làm cách nào em đậu được vào trường phổ thông Z thế hả, còn cả đại học nữa chứ?”
“Lạc Y, hôm nay anh đã qua nhà em. Anh đã nhận ra rồi, gia đình em thật lạnh lùng, em đã sống cùng họ bằng cách nào mà vẫn có thể giữ được trái tim trong sáng như vậy?”
“Lạc Y, em có tha thứ cho anh không?”
“… Suốt đời anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.”
Từng cơn gió thổi qua cuốn tung bụi tro bay lên cao. Những ngày tháng lầm lỡ của Diệp Thiên dần dần biến mất. Nửa đời còn lại, Diệp Thiên sẽ chỉ sống để ăn năn tội của mình.
Hi vọng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau. Em không phiền nếu lần này đến lượt anh theo đuổi em chứ?
Tạm biệt em.
Thật ra anh có một chiếc xe khác, nhưng anh đã hủy nó ngay sau đám tang của Trần Lạc Y. Bởi vì anh rất phiền não. Chiếc xe đó là chiếc anh đi đi về về công ty cùng Mạc Trúc mỗi ngày. Trong xe đầy những hình ảnh cô ta dựa vào vai anh, thắt lại cà vạt, vuốt nếp áo cho anh. Chỉ cần nghĩ đến những cảnh đó là anh vừa xấu hổ vừa tội lỗi. Nếu còn tiếp tục dùng nó, cảm giác tự trách sẽ dày vò anh đến chết mất thôi.
Nhưng điều khiến anh thấy đau buồn nhất, chính là nó chưa từng chở Trần Lạc Y.
Đường quốc lộ hôm nay khá vắng, Diệp Thiên chống một tay lên cửa xe, anh cứ tiếp tục tăng tốc độ mà chẳng nghĩ gì. Khoảnh khắc này là lúc anh cảm thấy thả lỏng nhất. Nếu những đau thương có thể cuốn đi theo gió luôn thì tốt biết mấy…
Một giờ sau, anh đến nghĩa trang Vĩnh Hằng. Tên thật là hay, nhưng người ta có thể tiếp tục cuộc sống vĩnh hằng ở đâu ngoài thế gian này?
Mộ của Trần Lạc Y nằm ở một vị trí khá đẹp, anh cố tình chọn cho cô một khoảnh đất bên dưới cây đại thụ, tán cây vừa to vừa dày, dù mưa hay nắng thì cô vẫn có được giấc ngủ bình yên.
Hôm nay là vừa tròn ba tháng ngày Trần Lạc Y mất, tháng nào anh cũng đến thăm cô vào ngày này. Anh không biết anh có thể duy trì bao lâu, anh chỉ là không muốn cô biến mất khỏi cuộc đời mình nhanh quá. Người nằm xuống, trở thành một nắm cát bụi. Nỗi đau rồi sẽ qua đi, người sống vẫn phải tiếp tục sống. Guồng quay thời gian sẽ xóa dần hình bóng của cô. Anh không muốn như vậy. Anh cũng không biết mình đang níu kéo cái gì. Anh đang… để tang cho tình yêu của mình chăng?
Đặt lên mộ cô một bó hoa hồng trắng. Trần Lạc Y rất thích hoa trắng. Màu trắng tinh khiết cũng rất hợp với cô. Nghe nói, bó hoa cô cầm ngày cưới là do cô tự tay kết thành. Cô đã nghiêm túc với tình yêu và cuộc hôn nhân của hai người như thế, chỉ tiếc là anh có mắt như mù.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, nắng vàng nhảy múa trên vườn hoa, ánh những tia sáng lấp lánh lên tấm ảnh chụp trên mộ. Trần Lạc Y đang nở nụ cười rất tươi. Đây là hình cắt ra từ album ảnh cưới do chính tay Đông Phương Duệ chọn, theo như lời cô ấy nói thì, chỉ có ngày đó Trần Lạc Y mới cười rạng rỡ nhất thôi.
Tâm trạng của Diệp Thiên rất nặng nề.
Trước khi đến đây, anh đã ghé một chuyến qua nhà Trần Lạc Y. Vì cha mẹ cô ấy không muốn giữ lại căn phòng cô đã từng ở, họ không muốn phải “nhìn vật nhớ người”. Xét thấy tình cảnh tiều tụy mấy tháng nay của anh, họ có chút thông cảm nên báo cho anh một tiếng xem anh có muốn giữ lại kỷ vật gì của cô hay không. Và anh đã phát hiện ra một việc vô cùng đau lòng.
Đó là phòng ảnh của Trần Lạc Y.
Trần Lạc Y không có sở thích chụp ảnh, nhưng số ảnh cô chụp lại vô cùng nhiều, kéo dài từ những năm trung học đến tận khi trưởng thành. Đối tượng trong ảnh cũng chỉ có một, là Diệp Thiên.
Diệp Thiên 14 tuổi. Diệp Thiên 18 tuổi. Diệp Thiên 20 tuổi. Những tấm ảnh chứng kiến quá trình trưởng thành của Diệp Thiên trải khắp căn phòng.
Mỗi tấm ảnh đều được đề ngày tháng ở mặt sau, được giữ gìn cẩn thận trong album hoặc miếng ép nhựa. Có đôi khi Trần Lạc Y còn đề thêm mấy dòng cảm nhận của mình lên những tấm hình cô thích nữa.
“Hôm nay anh có vẻ rất vui, anh uống sữa Milk Milk nhiều gấp đôi mọi ngày.”
“Tốt nghiệp trung học rồi. Em chúc mừng anh.”
“Anh có chuyện gì sao? Anh đã chơi bóng rổ một mình hết 3 giờ 42 phút.”
“Rõ ràng anh rất muốn tham dự cuộc thi vẽ tranh, tại sao lại không đi? Hôm nay anh đã vẽ một bức rừng phong dưới ánh mặt trời lặn nhìn rất buồn.”
“Lần đầu tiên anh uống rượu. Diệp Thiên, anh không sao chứ, em không dám đến gần chia sẻ cùng anh, em thật quá vô dụng.”
“Tờ báo đầu tiên đưa tin về công ty anh. Diệp Thiên, công việc bên đó rất thuận lợi phải không?”
“Anh gầy đi rồi, dù rất ít. Em có thể nhận ra, vì em ngắm hình anh mỗi ngày mà.”
“Lại thêm hai hạng mục đầu tư nữa, công việc ngày càng tiến triển. Diệp Thiên, bao giờ anh về nước?”
“Diệp Thiên, may mà tờ báo hôm nay đăng một tấm ảnh rất đẹp của anh. Em cảm thấy mọi nỗi buồn tan biến hết rồi.”
…
Nét chữ tròn tròn, nghiêng nghiêng bên dưới những tấm hình như đâm vào mắt anh. Những khoảnh khắc anh tưởng chỉ có một mình, những giây phút sụp đổ, mệt mỏi, anh đều gồng mình chịu đựng, nhưng không ngờ cô luôn có mặt ở đó. Cô động viên anh, an ủi anh, hỏi thăm anh. Cô quan tâm anh từng ngày từng tháng. Cô hiểu anh còn hơn hiểu chính mình.
Trong ba năm anh ra nước ngoài, những tấm ảnh chụp được thay bằng ảnh cắt từ báo hoặc in từ máy tính. Những tấm ảnh gắn với các bài phỏng vấn, bài viết đưa tin kinh tế, từng tấm từng tấm, dù là nhỏ nhất cô cũng không bỏ qua. Nếu nhận thấy anh có gì không ổn, cô sẽ viết những lời động viên anh, khen ngợi anh, cổ vũ anh. Cô nhận ra từng thay đổi dù là nhỏ nhất của anh. Còn anh thì sao? Ba năm đó anh ở bên Mạc Trúc, bỏ qua những cuộc điện thoại của cô, không quan tâm đến thư từ của cô, hoàn toàn quên mất đang có một Trần Lạc Y đợi anh trở về…
Sau khi anh về nước thì không còn hình chụp nữa. Giờ nghĩ lại anh mới phát hiện, khoảng thời gian sau kết hôn cô không còn bám theo anh. Ngoài những lần gặp nhau ở nhà, gặp trên công ty vào giờ ăn trưa, thì đa số thời gian anh đều dành cho công việc và Mạc Trúc. Lúc đó cô đã có tâm trạng như thế nào vậy?
Diệp Thiên lật từng trang album, anh đang khóc nhưng cũng không khóc. Từng giọt nước mắt nuốt ngược vào tim, biến thành những mũi kim đâm vào phế phủ. Nhưng anh biết đây chẳng là gì so với hai mươi năm chờ đợi, hi vọng, thất vọng, đau đớn dày vò của vợ anh.
Đúng là quả báo.
Lúc này, ngoài nghĩa trang, anh đang châm lửa đốt từng tấm ảnh cô chụp cho mình. Anh vừa đốt vừa trò chuyện với ngôi mộ trước mặt.
“Lạc Y, em chụp cho anh nhiều hình quá. Sao không tự chụp tấm nào cho mình?”
“Lạc Y, nghe nói là em học không giỏi lắm, làm cách nào em đậu được vào trường phổ thông Z thế hả, còn cả đại học nữa chứ?”
“Lạc Y, hôm nay anh đã qua nhà em. Anh đã nhận ra rồi, gia đình em thật lạnh lùng, em đã sống cùng họ bằng cách nào mà vẫn có thể giữ được trái tim trong sáng như vậy?”
“Lạc Y, em có tha thứ cho anh không?”
“… Suốt đời anh cũng không thể tha thứ cho chính mình.”
Từng cơn gió thổi qua cuốn tung bụi tro bay lên cao. Những ngày tháng lầm lỡ của Diệp Thiên dần dần biến mất. Nửa đời còn lại, Diệp Thiên sẽ chỉ sống để ăn năn tội của mình.
Hi vọng kiếp sau chúng ta có thể gặp lại nhau. Em không phiền nếu lần này đến lượt anh theo đuổi em chứ?
Tạm biệt em.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook