Mia Feralaviere - "con nhà người ta" chỉ có trong huyền thoại, thế nhưng chỉ tiếc rằng bản chất lại chính là một con điên từ trong xương máu, có chết thì đến cả thần chết cũng chê không thèm nhận vì sợ đắc tội với vua địa ngục.

Evan Wistalia - trai đẹp, trai ngầu, trai ngoan trong mắt chúng bạn đồng học và các thầy các cô, thế nhưng ít ai biết được sự thật là thằng này nó đểu cáng đến mức khốn nạn như thế nào.

Hai con người này nổi tiếng đến mức không ai không biết đến. Đã giàu muốn nứt nhà nứt cửa rồi mà còn thông minh học giỏi. Đặc biệt hơn, họ sở hữu một vẻ đẹp rất... thần bí. Một vẻ đẹp mà rất khó để dùng từ mô tả như thế nào mới phải. Đúng rồi, cứ như họ không phải là con người vậy.

Ơ, thế tụi nó không phải là con người vậy chứ là con gì?

Mà kể ra cũng đỉnh cao thật sự. Từ khi mới bước chân vào đây, hai đứa nó đã được xem như là Nữ Hoàng - Đế Vương trong học viện Diamond này rồi, mặc dù chỉ là những học sinh năm nhất. Không, không phải mới chỉ từ lúc chúng bắt đầu học cấp 3 đâu, mà ngay từ những ngày đầu tiên có mặt sự tồn tại của chúng ở bậc tiểu học và cấp 2 thì chúng cũng đã nổi tiếng sẵn rồi. Được tôn sùng, ngưỡng mộ, yêu mến, thậm chí là kinh sợ. Tụi nó có tất cả những thứ khiến ai cũng phải nổ mắt mà ghen tị. Trên thế giới này đào đâu ra thêm mấy ai hoàn mĩ không tì vết như chúng nữa chứ?

*********

Trong một lớp học nhất định nào đó, người thầy giáo đã hơi đứng tuổi sau khi chép đề lên bảng thì quay lại nhìn đám học trò của mình, hắng giọng và lên tiếng để tìm kiếm một vài cánh tay xung phong:

- Có em nào làm được bài này không?


Và ông ấy chỉ ngao ngán thở dài, cũng chẳng biết với tình huống như thế này thì nên khóc hay nên cười mới phải đạo. Quả nhiên là không ai có thể làm được, trừ 2 quái thú kia. Riết rồi cũng chẳng biết cái lớp này có 20 đứa, hay là cũng 20, nhưng số 0 thì tàng hình.

Đúng thế, chỉ có đúng hai cánh tay giơ lên. Người con trai thì trên mặt cười mỉm nhưng lại muốn toác cả mép, đứa con gái thì lườm nguýt thằng con trai ngồi bàn bên đó và "hứ" một cái đầy ghét bỏ.

Dù mồ hôi hột chảy ra lõng tõng trên trán, nhưng ông thầy vẫn chỉ đành thuận theo ý trời mà hành sự. Hai vị tổ tông này đã muốn nghịch thì phận nhân viên làm công ăn lương như ông cũng chỉ có thể bồi hai người chơi thôi:

- Thầy biết là các trò sẽ không nhường nhau, thế nên thầy đã chuẩn bị sẵn một chuỗi câu hỏi đây, hai trò cùng lên đua luôn đi, trò Feralaviere, trò Wistalia._Ông thầy khẽ thở dài, vừa nói vừa nâng gọng kính.

- Vâng~


Phấn khích reo lên, đôi nam nữ đều cùng đứng dậy và hùng hồn bước lên trên bảng.

- Chuẩn bị xòe tiền bao bà đây một chầu kem đi cháu ơi.

- Bà ơi, già rồi thì bớt nói, nói xong chỉ thấy hồ đồ.

- Hmph! Lát nữa rồi sẽ biết ai mới hồ đồ!

Tiếp theo đó, vang vọng trong lớp chỉ là tiếng phấn liên tục chạm lên bảng, kêu lên lách cách lách cách. Có mấy người ngồi ở dưới, cao thủ không bằng tranh thủ, tận dụng tiếng viết bảng như ASMR rồi gục mặt xuống bàn ngủ ngon lành.

Hay cà khịa là vậy, đánh nhau bật tung nóc nhà là vậy, người qua đường không hiểu sự tình còn tưởng hai đứa này là kì phùng địch thủ, không đội trời chung, một núi không thể có hai hổ, một nước không thể có hai vua.

Thế nhưng! Sự thực lại trái ngược hoàn toàn, một trăm phần trăm, cam kết hàng chính hãng, không chính hãng hoàn tiền!

Bởi vì sao ư? Vì trên thực tế, Mia và Evan là thanh mai trúc mã, hơn cả thanh mai trúc mã thì có thể nói không ngoa chính là đôi bạn tri kỉ, là đồng đội tốt nhất của nhau. Và còn một sự thật nữa: Việc Mia hay gọi thằng bạn của mình là "cờ hó" cũng không phải là không có căn cứ.

Thì là, chó trong câu "chó bảo vệ chủ" á.

Đúng rồi đấy, thô nhưng mà thật, rất đáng tiếc cho các đực rựa trong trường là họ không hề có cửa để tán tỉnh cô nàng này đâu, vì ngoài đội cận vệ luôn có những hành động bảo vệ và tôn sùng cô thái quá ra thì còn có thằng bạn thân của cô ta bên cạnh nữa cơ mà.

Nếu như muốn hiểu thêm về "công dụng" của chiếc chó lông vàng này thì chắc là phải nhắc tới một câu chuyện (trong số rất nhiều câu chuyện) từ 10 năm trước, lúc cả hai đứa này còn học tiểu học, thì ối thôi tiểu thư Mia mặc dù vẫn bị tất cả mọi người sợ sệt, nhưng với dung mạo tuyệt thế đó của con bé, các tiểu công tử ở đây làm sao mà không thể không mê như điếu đổ? Cứ vài ba phút là sẽ có người đến dúi quà vào tay của cô, sau nửa ngày thì cả hộc bàn và tủ đồ cá nhân của cô đều bị lấp đầy bởi những hộp quà và thư tình. Nhưng tình trạng này cũng không kéo dài quá lâu. Chỉ sau 2 ngày, thằng bé con đi ở bên cạnh cô ta lại như trở thành bùa xua đuổi. Chính con bé cũng không để ý hay là nhận ra vì sao, nhưng kể từ hôm đó, cô đã được trả lại sự an tĩnh, mà mỗi ngày lại có vài ba tên nhóc cáo bệnh nghỉ học để dưỡng thương...

Nhưng Mia cũng không phải là một kẻ vong ơn bội nghĩa. Bản thân Evan, mặc dù lai lịch hoàn toàn là một ẩn số, nhưng người ta chỉ cần dựa vào gương mặt của cậu liền tôn cậu lên làm bạch mã hoàng tử, cũng là từ nhỏ đã trở thành người tình trong mộng của biết bao phái nữ. Vì thế, mỗi khi Evan bị gái đeo bám không ngừng thì Mia chính là người luôn ra tay cứu giúp, chỉ có điều... phương thức lại không được hợp lí cho lắm. Đó chính là, cô sẽ xông thẳng vào đám đông, xách cổ áo của thằng con trai là tâm điểm của sự chú ý đó, và quăng thẳng nó bay xa tít tắp. Mất đi mục đích để chen chúc thì người ta tự khắc sẽ bỏ đi hết thôi.


Thôi thì cũng không trách được con bé nó đáo để. Người thành công thì luôn có lối đi riêng mà.

**********

Tiếng chuông báo hiệu giờ giải lao thần thánh vang lên khiến cho bao nhiêu cô cậu học sinh vỡ òa sung sướng như những tù nhân được giải thoát khỏi hầm ngục túng quẫn. Đùa chứ, các thiếu niên ở học viện, từng người, từng người một đều là một thiếu gia hoặc tiểu thư xuất thân danh gia vọng tộc, thật sự là có rất nhiều người nghiêm túc với con đường học vấn của mình để sau này mới có thể xứng đáng kế nghiệp gia tộc đó, và chỉ có một bộ phận là ham vui lười nhác, cả ngày chỉ ngóng trông được hết giờ học mà thôi.

Vẫn như thường lệ, Evan đã nhanh chóng cất xong sách vở vào túi và ngả ngớn bên người Mia mà vẫy vẫy đuôi chó. Mia đứng dậy, bình tĩnh dùng tay dìm đầu hắn xuống rồi lạnh lùng bước ra ngoài.

Không biết có phải là do cô tưởng tượng hay không, nhưng càng lớn lên thì thằng cờ hó lông vàng này lại càng dính người. Dính một cách quá không cần thiết luôn.

Tuy nhiên, Mia không ghét điều đó.

Học viện Diamond được xây theo kiến trúc phương Tây cổ điển, thiết kế hệt như một tòa cung điện, nguy nga tráng lệ vô cùng. Đây là ngôi trường lớn nhất của quốc đảo Jeweland và đứng trong top 5 những ngôi trường có chất lượng giáo dục và cơ sở vật chất tốt nhất thế giới kèm theo giải top 20 những địa điểm đẹp đáng để check in sống ảo nhất thế giới. Nói không phải làm quá chứ có thể coi trường là một trong những biểu tượng của giới siêu giàu những thập niên cuối cùng của thế kỉ 21 với chi phí học tập và sinh hoạt tại trường vô cùng, vô cùng, vô cùng đắt đỏ, mà chắc có lẽ chỉ những cư dân trên đảo này mới có thể chi trả được. Cũng phải thôi, đừng quên lí do khai sinh của Jeweland ngay từ đầu chính là "thiên đường của tầng lớp cao nhất trong xã hội", vậy nên dù là đặt chân đến bất cứ nơi đâu, miễn là còn ở trong lãnh thổ của Jeweland, ta đều có thể ngửi thấy một mùi hương đặc trưng - mùi tiền. Tuy nhiên, phần giàu, phần sướng cũng chỉ dành cho người làm chủ, còn những người làm công ăn lương thì vẫn phải chịu chung số phận như bao người làm công ăn lương khác trên thế giới này mà thôi. Đó chính là quy luật của cuộc sống, dù có cố làm khác đi thì chỉ sau một thời gian, trật tự này cũng sẽ trở về như cũ mà thôi.

Hai người họ cùng nhau sánh bước trên hành lang lát đá cẩm thạch dẫn đến tiền sảnh. Tiếng bước chân lộp cộp vang lên đều đều. Nhưng chỉ được mấy hồi thì Mia đã không thể che giấu được sự khó chịu của mình. Cô quay đầu lại và bảo những "cận vệ" từ nãy tới giờ vẫn luôn đi theo sau lưng mình:

- Các cậu có thể tản đi được không? Hôm nay như thế là đủ rồi.

- Thánh nữ, chuyện này..._Một tên rụt rè trả lời.

- Ý kiến không?

Chỉ thấy ngay sau đó, Evan liền quay lại và nhìn tên cận vệ kia bằng một ánh mắt sắc lạnh và vô tình, rõ mồn một vẻ đe dọa rằng nếu như còn làm trái ý thì kết cục ở phía trước đợi bọn chúng sẽ không hề hay ho một chút nào.

Nhóm "cận vệ" lập tức thức thời và nhanh chóng sủi đi. Thánh nữ là một người vô cùng dịu dàng, dĩ nhiên là sẽ không nhẫn tâm đuổi bọn họ đi, thế nhưng tên luôn bám bên cạnh cô ấy lại vô cùng nguy hiểm. Đã nhiều năm trôi qua, mặc dù đúng là hắn có đỡ cục tính đi đáng kể, nhưng bọn họ vẫn ngàn vạn lần không muốn lịch sử đó lại tái diễn, một ngày ba bốn đứa phải nằm phòng hồi sức hay là phải gặp chuyên gia trị liệu tâm lý đâu.


Khi mà xung quanh họ giờ đã chẳng còn ai, người con gái được mệnh danh là "thánh nữ" mười phần hoàn mĩ đó lại buông một lời bâng quơ, mà trên mặt cũng tỉnh bơ như đúng rồi:

- Evan, tụi mình cúp học đi.

- Tuân lệnh!

Quả thực sống đúng với tên tuổi của mình, (đội trưởng ngầm của Mia fanclub) Evan liền vui vẻ gật đầu cái rụp. Tuy nhiên, có một nhân vật đột ngột xuất hiện ngay trước tầm mắt của hai xấp nhỏ đang vừa mới lên kế hoạch đào tẩu:

- Hai đứa kia có dừng lại không thì bảo?

Đó là một người đàn ông dáng vóc hơi tròn trịa trong bộ âu phục chỉnh tề đang đứng chắn trước cổng, hai tay khoanh trước ngực, đôi mắt nghiêm nghị trừng thẳng vào chúng nó.

- C... chú Harry...!

Mia khựng lại, miệng nhếch lên cười méo mặt. Sao tự nhiên bữa nay lại xui xẻo đụng trúng ông chú này vậy trời? (Thực ra không phải là bữa nay xui xẻo, mà là có hai đứa nhóc ác nào đó cứ cúp học thành thói, đâm ra có người phải khổ tâm đích thân chạy ra chặn đường chúng thì đúng hơn).

- Trốn tiết?

Người chú tên Harry - hiệu trưởng của học viện cất tiếng hỏi, mà nói là hỏi chứ cũng coi như là khẳng định rồi. Ấy vậy mà Mia và Evan lại cùng đồng thanh nghe ngoan ngoãn lắm cơ :

- Vâng!

- Hai đứa nhỏ quỷ sứ này! Tính nhận giải "thanh niên tỉnh nhất Jeweland năm 2095" à? Giờ chú mày đếm đến ba, mấy đứa nhanh chóng quay ngược trở lại mau! Một, hai—

- Tụi con đi liền!

Harry bất ngờ, ngỡ ngàng, ngơ ngác và bật ngửa trước lời phản hồi đầy ngoan ngoãn của hai đứa cháu của mình. Bình thường có nằm mơ cũng chẳng thấy được tụi nó nghe lời ông, chứ đừng nói đến lúc tỉnh nữa là.


Nhưng ông chú còn chưa kịp mừng thì cả hai bé đột nhiên quay phắt lại phía cổng, nắm tay nhau rồi nhảy một cái phốc qua cánh cửa cao chót vót kia. Evan quay đầu lại nhìn ông chú Hiệu trưởng của mình:

- Chú Harry ngây thơ mà con tức tím cả người luôn á!

Mia cũng góp phần, nhìn ông ta mà tinh nghịch lè lưỡi.

Người chú khốn khổ vốn không bao giờ quản được hai đứa nhóc ác chỉ đành nhìn theo bóng lưng của chúng dần xa và ngậm ngùi kiếm đại một người bảo vệ canh gác mà tủi thân khóc tu tu.

- YOLO!!! Nào ta cùng quẩy!! Quẩy lên! Quẩy lên nào!!!

- Cút za cho chuỵ mày đi nà! Hú hú...!!!

À vâng, hiện tại thì trên một cung đường vàng nắng nào đó, có hai thanh niên hết sức là thần kinh phởn như chó dại...













A/N: tui vẫn sẽ giữ nguyên tinh thần của những chương đầu, rất khùm, rất cringe, rất teenfic, chứ không có thay máu hoàn toàn. Nhưng chắc chắn là câu văn đã được chau chuốt hơn khá nhiều so với phiên bản cũ ngày xưa rồi hen. Tui tính viết bản mới này trong một bản thảo riêng rồi đăng riêng giống như đối với chap 1 để mụi ngừi so sánh được sự thay đổi, nhưng mà mấy chap đầu này nó phèn ói quá, nên tui xóa đi viết lại luôn :)

Update ngày 16/8/2021.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương