Thê Tử
C2: Chương 2

4.

Ta chưa từng được cảm nhận được hơi ấm của gia đình, từ nhỏ đã lớn lên ở cô nhi viện, cha mẹ đối với ta mà nói thì vô cùng xa lạ.

Nhưng cũng may trong cô nhi viện có viện trưởng cùng chú dì đều rất tốt, ta cũng coi như được lớn lên trong hạnh phúc.

Làm liều một lần liền trở lên giàu có.

Ân...... Giống như không có giàu, cũng không phải là làm liều.

Mà từ năng lực cùng cố gắng mà có được, vậy nên ta chắc cũng sẽ sống thật tốt ở nơi này.

Gia đình của A Thọ cũng không phải là giàu có nhưng cũng không nghèo đến nỗi chỉ có bốn bức tường. Gia gia hắn cũng có chút bản lĩnh, sở hữu vài mẫu đất, trong nhà có gạo với thịt.

Ta học theo đại thẩm, làm ra một chút đồ ăn.

Đại thẩm ở bên cạnh, muốn nói lại thôi, cuối cùng nghẹn ra một câu: “Ngươi có thể nghĩ thông suốt thì tốt rồi, còn chưa tới nông nỗi nào.”

Ta thành khẩn gật đầu: “Ta đã biết, người chết một hồi, còn có chuyện gì mà không thông suốt?”

Nàng nhìn ta ánh mắt tuy rằng vẫn có bắt bẻ, nhưng tóm lại hòa hoãn rất nhiều.

Nàng đi rồi, lúc sau ta cùng A Thọ ăn cơm, hắn vẫn là có chút sợ ta, ngồi ở đối diện, vùi đầu ăn cơm, đầu cũng không dám ngẩng lên.

Ta không vội, ngày tháng còn dài.

Mười ngày trôi qua, ta hầu như đều ở nhà nấu cơm, may quần áo cho A Thọ.

Lão gia tử lúc sinh thời dạy A Thọ không ít, hắn sẽ biết làm một chút việc như trồng lúa, tưới cây. Nhưng lại không biết bán như thế nào.

Hiện tại là mùa thu, là mùa thu hoạch lúa mạnh, hắn luôn lưu loát mà cắt lúa.

Buổi trưa ta tới đưa cơm cho hắn, chưa tới nới đã thấy hắn nhìn sang với ánh mắt mong chờ.

Đầu ruộng có mấy đại hán ngồi nghỉ ở gốc cây, thấy ta tới liền cười rộ lên.


“Người A Thọ mong cũng đã tới rồi”

“Một buổi sáng mà ngóng tận 800 lần”

A Thọ hướng về phía ta mà chạy tới, dường như hiểu dược lời trêu chọc, gương mặt đỏ ửng đầy mồ hôi, vì ngượng ngùng mà cũng đi chậm hơn rất nhiều.

Ta lấy ra khăn tay cho hắn lau mồ hôi, hắn ngoan ngoãn mà cúi đầu, rũ mắt xuống không dám nhìn ta.

Ta mang hộp cơm ra gốc cây, cởi tấm vải ra.

“Ta cùng Trần thẩm học nấu bánh bao, A Thọ nếm thử xem có ngon không?”

Ta ngẩng đầu nhìn về phía hắn, liền thấy một đôi mắt sáng rỡ.

Ta sửng sốt một chút, A Thọ gãi gãi đầu, tầm mắt mơ hồ dời đi, trực tiếp ngồi xuống cầm lấy bánh bao ăn.

Hắn vẫn rất ít nói nhưng không đề phòng ta như trước nữa.

Hắn ăn hai miếng rồi thôi, đem hộp đồ ăn đẩy cho ta.

Ta: “Khó ăn sao? Như thế nào không ăn?”

Hắn làm việc lâu như vậy, đã tốn không ít sức, lẽ ra phải ăn nhiều mới đúng chứ.

Hắn lắc lắc đầu: “Ăn ngon, nương tử ăn.”

Ta cười rộ lên: “Ta ăn.”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta, như là ở xác nhận xem ta có nói dối hay không. Ta không nhịn được liền nhéo má hắn: “Thật sự, nhân bánh bao được làm từ rau dại hôm qua A Thọ làm, A Thọ nếu thích thì sau đào nhiều một chút, ta làm cho ngươi ăn.”

Khóe miệng hắn nhếch lên một chút, nhẹ nhàng mà gật đầu,

Nội tâm ta kêu gàu “Ngoan quá đi”

A Thọ ngày thường sợ ta ghét bỏ, làm việc nói chuyện liền đi đường đều là thật cẩn thận.


Lão gia tử đi rồi, vô luận nguyên chủ lúc trước đối xử tệ với hắn như thế nào, hắn đều coi là người nhà.

Đây cũng là lần đầu tiên có người coi ta là người nhà.

Ta ôm đầu gối ngồi bên cạnh hắn, nhìn hắn ăn bánh bao, nắng gắt cuối thu có chút nóng, ta lấy tay quạt cho chúng ta, cảm giác có chú yên bình.

Lúc này, phía sau bỗng nhiên truyền đến âm thanh do dự.

“Vân nương.”

5.

Ta nhất thời không kịp phản ứng, quay qua nhìn A Thọ, xác nhận rằng có người gọi ta.

Nguyên chủ tên là Liễu Vân, ở nhà A Thọ thường gọi ta là nương tử, Trần thẩm kêu ta là ai, cái kia,.. vị đại phu kia thì hầu như không nói chuyện với ta.

Vậy nên ta không quen khi nghe thấy tên gọi này.

Ta quay đầu lại nhìn thấy một nam nhân mặc áo xanh dùng ánh mắt kinh ngạc hoảng hốt nhìn ta.

Bên cạnh hắn còn có một cô nương bộ dáng cùng nguyên chủ có 4 phần giống nhau.

Đại hãn ở bên cạnh nói lớn: “Chuyện lạ,hôm nay là ngày gì mà có thể nhìn thấy tú tài xuống ruộng”.

Ta nhìn đôi nam nữ đó đã biết họ là ai.

A Thọ bên cạnh nhỏ giọng mà nói: “ đó là người nương tử thích”

Những lời này không biết hai người đối diện có nghe được hay không, bọn họ đều nhìn ta với ánh mắt rất quái lạ.

Khóe miệng ta buông xuống quay đầu đưa nước cho A Thọ chỉ mong hắn không nói thêm lời nào nữa.

Ta không đứng lên mà chỉ ngẩng đầu nhìn hai người kia.


Muội muội của nguyên chủ đi tới: “Tỷ tỷ, chúng ta đi qua nhà tỷ, Trần thẩm nói với chúng ta rằng tỷ đang ra đồng đưa cơm cho tỷ phu”

Làn da muội muội nguyên chủ trắng nõn mềm mại đôi mắt ngập nước đi tới nơi này vài bước đều làm ta dậy lên nỗi lòng trìu mến.

Ta đi tới bên cạnh A Thọ nhỏ giọng mà nói: “ Đây có phải là hoa khôi của thôn chúng ta không.”

A Thọ: “ A?”

Ta đứng lên vỗ vỗ cọng cỏ trên người, nghĩ nghĩ từ thích hợp. Đang lơ đãng thì bị một đôi tay nắm lấy

“Nhìn đến tỷ cùng tỷ phu cảm tình tốt như vậy, Uyển Nhi liền an tâm rồi, tỷ không biết lúc ấy tỷ xảy ra chuyện, Uyển Nhi có bao nhiêu lo lắng.”

Ta dần dần nổi lên nghi hoặc trước kia nguyên chủ cùng muội muội luôn đối nghịch nhau muội muội nàng ta hoàn toàn không so hiềm khích trước đây?

Không đúng nguyên chủ hôn mê 2 ngày ta đã tới đây được một tháng nhưng chưa hề thấy người nhà nguyên chủ tới hỏi thăm nàng

“Tỷ nghe Uyển Nhi khuyên đi, về sau cùng tỷ phu sống thật tốt đừng lại đánh hắn.”

6.

Ta mở to 2 mắt nhìn về phía A Thọ, hắn cầm nửa cái bánh bao hoảng loạn mà xua tay: “ Ta ta ta, ta không...”

“ Không phải tỷ phu nói với muội, muội đi ngang qua nhà của hai người không cẩn thận nhìn thấy. Tỷ phu tuy rằng trí não giống như hài tử nhưng tỷ không thể đánh huynh ấy được, dù sao đó cũng là một nam tử, cần thể diện”

Ta nhanh chóng phản ứng lại, dùng sức mà nắm chặt tay nàng ta không cho nàng ta tránh thoát, giả bộ ngượng ngùng mà nói: “Uyển Nhi ngươi đang nói cái gì, ta sao có thể đánh tỷ phu ngươi, ngươi ngươi còn nhỏ biết cái gì là thể diện của nam nhân.”

Liễu Uyển dường như khá bất ngờ không kịp nói câu gì

Chứng tỏ thủ đoạn không cao.

Ta quay đầu lại hỏi: “ A Thọ, ta đã từng đánh chàng chưa?”

A Thọ lắc đầu như trống bỏi.

Liễu Uyển nói: “Tỷ phu đừng sợ...”

Ta dùng sức mà nhéo tay, nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi thật sâu.

Ta nhìn nàng chân thành mà nói: “Aizzz, Uyển Nhi đừng nghĩ nhiều, ta cùng tỷ phu tình cảm rất tốt. Nếu muội nghĩ chúng ta có xích mích thì trực tiếp nói với mọi người trong nhà không cần bóng gió mà đi kể với người ngoài.”


Liễu Uyển loay hoay tìm cách giải thích, gương mặt đẹp đẽ rịn ra một tầng mồ hôi mỏng.

“Uyển Nhi chỉ là đang quan tâm tỷ.”

Vị kia tú tài ca rốt cuộc mở miệng nói chuyện, phong độ nhẹ nhàng mà đi tới đứng cạnh Liễu Uyển.

Liễu Uyển dường như đã chịu ủy khuất rồi tìm được người tin cậy, đôi mắt đỏ một vòng: “Ta, ta chỉ là quan tâm tỷ, lúc trước tỷ còn vì Tần đại ca mà nhảy hồ...Uyển Nhi tự nhiên lo lắng cho tỷ phu mà thôi.”

“Cái gì? Vì tần đại ca mà nhảy hồ? uyển nhi muội là muội muội của tỷ, muội thế nào lại nghĩ ta như vậy không chung thủy? Ta gả cho A Thọ liền đối với hắn toàn tâm toàn ý, rơi vào hồ nước cũng chỉ là không cẩn thận, ngươi tại sao lại nói như vậy?”

Liễu Uyển lập tức giải thích: “Người trong thôn đều biết …"

Te ngắt lời là nàng ta: “ Cái gì người trong thôn đều biết? Ta bị ngã xuống hồ sao lại thành vì hắn mà nhảy hồ rồi?”

Ta không tin nguyên chủ nhảy hồ nước còn phải thông báo cho toàn thôn nàng phải vì nam nhân mà nhảy sông.

“Chính là muội cùng Tần đại ca mới vừa đính hôn liền......”

“Tốt, rất tốt, nguyên là như vậy, ngươi nghĩ vậy nên nói vậy sao? Có nửa điểm chứng cứ nào không? Có một chút cố kỵ trong sạch của tỷ tỷ ngươi? May mắn ta không chết còn có thể giải thích, nếu là ta đã chết, sau khi chết thanh danh cũng bị ô uế.”

Vô luận Liễu Vân phía trước kia vì điều gì mà nhảy hồ, về sau ta phải dùng thân phận của nàng sinh hoạt, tẩy trắng được chút nào thì tẩy vậy.

Liễu Uyển tới kích thích nguyên chủ, vừa hay lại tạo cơ hội cho ta.

Ta che mặt khóc nức nở, Liễu Uyển á khẩu không trả lời được, oan ức mà khóc, nước mắt lưng tròng.

Tú tài kia thương tiếc mà nhìn Liễu Uyển, trách cứ nhìn ta nói: “Vân nương, ngươi như thế nào có thể nói như vậy với Uyển Nhi? Nàng không có ý xấu.”

Nước mắt Liễu Uyển đúng lúc mà rơi xuống.

“Là ta sai, nàng là tốt nhất, ta cái gì đều không phải, các ngươi đi đi, ta không muốn thấy các ngươi.”

Đòi diễn xuất với ta? Ở đó mà mơ đi.

Liễu Uyển thanh âm nghẹn ngào: “Thực xin lỗi tỷ tỷ, ta lần sau lại đến thăm tỷ.”

Nàng ta vừa nói vừa khóc, tú tài kia lại nhìn ta thở dài

“Ngươi không cần cùng Uyển Nhi hơn thua.”

Hắn nhìn ta, bất đắc dĩ nói: “Ngươi...... chấp nhận thực tế đi. Kiếp này ta với ngươi vô duyên.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương