Thệ Tử Tương Tùy (Thề Sống Chết Có Nhau)
-
Chương 62: Hai người lên đường
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Uất Trì Vô Ương lại một lần nữa bị giải đi. Bạch Lệ Nhi nhịn không nổi mà cảm thấy cấp bách trong lòng, hỏi Tống Tầm, “Thật sự có chuyện này? Cái ‘tục mệnh cổ’ kia là có thực hay chỉ là hắn bịa ra?”
Tống Tầm lắc đầu, “Ta học y thuật hai mươi năm nhưng chưa bao giờ nghe nói tới chuyện như vậy. Nếu như sư phụ ở đây thì tốt rồi, có thể người đã từng nghe nói qua.”
Thế nhưng vị thần y trong truyền thuyết kia không biết đã đi tới nơi nào để hái thuốc rồi. Bọn họ chờ đợi đã mười ngày, thế nhưng vẫn không thấy bóng người quay lại.
Việt Tùy cơ hồ không hề do dự, “Ta đi!”
Nhưng mà Tống Tầm trong lòng cũng chưa dám chắc, vì thế chỉ có thể kéo dài thời gian, “Đừng nóng vội, Thổ đường chủ một lát nữa sẽ tới, lúc đó mọi người bàn bạc rồi cùng nhau quyết định.”
Tiêu Nhất Sơn sau khi nhận được tin tức liền vội vã đến đây. Từ sau khi Việt Thương nằm một chỗ, Tống Tầm và Bạch Lệ Nhi đều dốc lòng nghĩ cách cứu người. Tống Tầm thì ngày ngày đến bên giường xem mạch bốc thuốc, Bạch Lệ Nhi thì sai khiến mạng lưới tình báo khắp nơi, tận lực thu thập bất cứ tin tức nào liên quan đến Tỏa hồn trận, mà ngay cả Kim đường chủ cũng không còn làm đúng chức trách vốn dĩ của mình.
Do đó, tất cả những chuyện trên dưới Thương Nguyệt lâu cơ hồ đều đổ hết lên người của Tiêu Nhất Sơn. Hắn cũng không hề cô phụ mọi người, dưới áp lực cường đại như thế, cư nhiê vẫn giải quyết ổn thỏa gọn gàng mọi việc.
Bất quá, Tiêu Nhất Sơn ngoại trừ việc quay về đây tham gia hội họp còn mang về một tin tức đặc biệt bất ngờ: “Triệu Bình đã chết.”
Những người còn lại đồng thời sửng sốt. Triệu Bình chính là Hỏa đường chủ tiền nhiệm. Từ sau khi hắn rời khỏi Thương Nguyệt lâu, Hỏa đường liền bị Kim đường tiếp quản, kể từ đó Thương Nguyệt lâu chỉ còn bốn phân đường.
Vốn mọi người vì chuyện hắn phải bội lâu chủ mà oán hận thấu xương, chỉ muốn đem hắn ra băm thành trăm mảnh. Nhưng mà sau đó, Việt Thương lại giải thích rằng hắn chỉ là được mình phái đi nằm vùng thôi, cho nên mọi người liền cảm thấy hắn một thân trách nhiệm nặng nề, bị người nhà oán hận, còn bị địch nhân hoài nghi tính kế, thực sự quá mức đáng thương.
Kết quả đột nhiên nhận được tin hắn chết.
“Sao lại chết?” Bạch Lệ Nhi mờ mịt hỏi.
Tiêu Nhất Sơn nhíu mày, “Người của Vũ vương.”
“Hắn bị xem như thế lực tàn dư của Bát vương.” Chỉ vẻn vẹn một câu như thế, Triệu Bình khẳng định cũng giống như Uất Trì Vô Ương, bị Vũ vương khắp nơi đuổi giết.
Bạch Lệ Nhi càng thêm khó hiểu, “Hắn tại sao lại không tới tìm chúng ta?”
Tống Tầm cũng có chút kinh ngạc, bất quá lại nghĩ đến một khả năng khác, “Có lẽ là không muốn chúng ta bị liên lụy.”
Trước đây Thương Nguyệt lâu đã từng bị Vũ vương tận lực càn quét một phen, vì thế lâu chủ mới hạ lệnh di dời toàn bộ căn cơ Thương Nguyệt lâu tới Hán quốc. Mà khắp chốn giang hồ ai ai cũng biết Triệu Bình là kẻ phản bộ của Thương Nguyệt lâu, nếu lúc này Thương Nguyệt lâu lại bao che cho hắn, vậy thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Khi ấy, những ẩn tình trong cuộc nội chiến của Vũ vương và Bát vương cũng theo đó mà được chiếu cáo trước toàn thiên hạ rồi.
Vì để bảo vệ danh dự của Thương Nguyệt lâu, hay nói đúng hơn là để bảo vệ danh tiếng của Việt Thương, Triệu Bình thà chết cũng không chịu trở về. Cái chết của hắn đã mang theo bí mật dây dưa giữa Vũ vương – Bát vương và cả Thương Nguyệt lâu mãi mãi chôn xuống đáy mồ.
Ngay cả Tống Tầm cũng nhịn không được mà thở dài một hơi, “Trước đây thực sự đã hiểu lầm hắn. Hắn đích thực là một trang hảo hán.”
Tiêu Nhất Sơn tựa hồ cũng có một chút thâm trầm, gật đầu, sau đó lại hỏi, “Các ngươi đều tin trên đời có Tục mệnh cổ?”
Phu thê Bạch Lệ Nhi và Tống Tầm đồng thời im lặng. Bọn họ đều chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói qua, cho nên hoàn toàn không dám khẳng định.
“Chỉ có đi tìm mới biết được là có hay không.”
Việt Tùy hiếm thấy mà lên tiếng. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Việt Thương, y liền phi thường chuyên tâm và nghiêm túc.
Tiêu Nhất Sơn gật đầu tán đồng ý kiến của Việt Tùy, “Dựa theo tình huống trước mắt, Uất Trì Vô Ương hẳn sẽ không đem tính mệnh mình ra mà nói chơi đâu, huống hồ…”
Hắn không nói hết câu, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu được Uất Trì Vô Ương ôm ấp cái tâm tư gì đối với chủ tử nhà mình. Quả thực là vừa nhìn đã nhận ra ngay. Thời điểm ánh mắt của hắn dừng lại trên người Việt Thương, cư nhiên phát sáng đến chói lòa, mà tận sâu bên trong đáy mắt còn tràn đầy khát khao cùng ham muốn mãnh liệt.
“Bất quá vẫn phải đề phòng gian trá.” Tiêu Nhất Sơn tựa như một con cáo đa mưu. Đối mặt với một người giống như Uất Trì Vô Ương, sâu trong tâm tưởng hắn vẫn chính là không cách nào tín nhiệm.
Hắn cho rằng Uất Trì Vô Ương không nói dối, là bởi vì hắn biết rõ, những người như bọn hắn đây không có khả năng đi làm những việc vừa hại thân lại không được lợi ích gì. Nhưng càng như vậy thì càng thú vị, Uất Trì Vô Ương toan tính càng nhiều, khả năng có ám chiêu kế tiếp lại càng cao.
Việt Tùy không chút do dự nói, “Ta lập tức lên đường.”
Ai ngờ, ngay trước khi người nọ khởi hành, Uất Trì Vô Ương lại đưa ra một điều kiện: chuyến này duy chỉ có hai người là hắn và Việt Tùy ra đi, mang thêm một người cũng không được.
Bạch Lệ Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Nghĩ lại lời Thổ đường chủ từng nói qua, ‘đề phòng gian trá’, thế mà quả nhiên lại có trá thật.
“Chúng ta đã đáp ứng ngươi, một khi có được cổ để cứu mạng lâu chủ thì sẽ để ngươi an toàn rời đi. Thương Nguyệt lâu ta há lại là hạng ăn nói hai lời hay sao!”
Uất Trì Vô Ương khóe miệng thản nhiên mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Tuy rằng một thân bẩn thỉu tả tơi, thế nhưng bộ dáng vẫn còn mấy phần tao nhã, “Võ công của ta không bằng Kim đường chủ, nếu muốn gây bất lợi cho y thì cũng không có khả năng đắc thủ, các người lo lắng như thế làm gì?”
Phi! Ngươi quang minh chính đại không đủ sức, nhưng âm thầm mờ ám thì sao đây? Bạch Lệ Nhi trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Tiêu Nhất Sơn thì lại mỉm cười tiến về phía trước hai bước, “Bát vương thật biết nói đùa. Ngươi tôn quý như vậy, dọc đường nếu không sai khiến một ít tùy tùng đi theo hầu hạ, chẳng phải là chúng ta tiếp đón không chu đáo hay sao?”
Uất Trì Vô Ương nghe vậy thì khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái. Theo lời của người này, cứ như hắn là khách quý, đã tới là nhất định phải chiêu đãi chu toàn vậy. Kỳ thực hắn chính là ở trong địa lao hai ngày có lẻ, chịu đựng biết bao tra tấn giày vò a.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Uất Trì Vô Ương lịch thiệp đáp, “Vạn phần không dám tiếp tục quấy rầy, chuyến này đường xa dặm thẳm, hành trang nhẹ nhành mới có thể đi nhanh về nhanh.”
“Được rồi! Các ngươi đừng nói lời hoa mỹ nữa, rốt cuộc có cái gì thì nói thẳng ra đi!”
Bạch Lệ Nhi nhịn không được, trực tiếp ngăn chặn việc bọn họ tiếp tục dùng ngôn từ để thăm dò đả kích lẫn nhau.
“Miêu Sơn ẩn cư lánh đời đã mấy trăm năm, ngoại nhân không thể tiến vào. Lần này mang theo một người đã là phá lệ, nếu như mang tới một đám người, chẳng phải là vô duyên vô cớ đắc tội người khác hay sao? Đến lúc đó, đừng nói xin cổ trùng mà ngay cả mặt mũi bọn họ ra sao cũng đừng mong được thấy.”
Lời này cũng xem như có vài phần đạo lý, thế nhưng Bạch Lệ Nhi vẫn cảm thấy tên âm hiểm này không hề đơn giản như những lời mà hắn vừa nói ra, không chừng lại đang âm thầm mưu tính một chuyện gì đó.
Đáng tiếc Việt Tùy không còn muốn dây dưa nữa, “Đừng cãi nữa, nhanh chóng lên đường!”
Ở trong lòng y, bất cứ chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng việc cứu Việt Thương. Hiện tại đã là thời khắc nguy hiểm như vậy, một đám người còn cãi vã qua lại nửa ngày! Thời gian càng trôi đi thì tính mệnh Việt Thương sẽ càng thêm nguy kịch, vì thế y nhịn không được mà nóng nảy cắt lời.
Một khi bản thân Việt Tùy đã đáp ứng, những người khác còn tranh cãi cái gì?
Ngay sau đó Uất Trì Vô Ương lại quyết liệt đưa thêm một yêu cầu nữa, đó là trước khi lên đường để hắn được rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục một phen.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Bạch Lệ Nhi và Tống Tầm lặng lẽ đưa cho Việt Tùy một đống độc dược.
“Tên kia nếu không chịu nghe lời, âm mưu gian trá, hãy dùng mấy thứ này đối phó với hắn.”
Việt Tùy đầu đầy hắc tuyến nhận lấy một đống bình dược, nhét vào hành trang.
Edit: Mimi
Beta: Lam Yên
*****Uất Trì Vô Ương lại một lần nữa bị giải đi. Bạch Lệ Nhi nhịn không nổi mà cảm thấy cấp bách trong lòng, hỏi Tống Tầm, “Thật sự có chuyện này? Cái ‘tục mệnh cổ’ kia là có thực hay chỉ là hắn bịa ra?”
Tống Tầm lắc đầu, “Ta học y thuật hai mươi năm nhưng chưa bao giờ nghe nói tới chuyện như vậy. Nếu như sư phụ ở đây thì tốt rồi, có thể người đã từng nghe nói qua.”
Thế nhưng vị thần y trong truyền thuyết kia không biết đã đi tới nơi nào để hái thuốc rồi. Bọn họ chờ đợi đã mười ngày, thế nhưng vẫn không thấy bóng người quay lại.
Việt Tùy cơ hồ không hề do dự, “Ta đi!”
Nhưng mà Tống Tầm trong lòng cũng chưa dám chắc, vì thế chỉ có thể kéo dài thời gian, “Đừng nóng vội, Thổ đường chủ một lát nữa sẽ tới, lúc đó mọi người bàn bạc rồi cùng nhau quyết định.”
Tiêu Nhất Sơn sau khi nhận được tin tức liền vội vã đến đây. Từ sau khi Việt Thương nằm một chỗ, Tống Tầm và Bạch Lệ Nhi đều dốc lòng nghĩ cách cứu người. Tống Tầm thì ngày ngày đến bên giường xem mạch bốc thuốc, Bạch Lệ Nhi thì sai khiến mạng lưới tình báo khắp nơi, tận lực thu thập bất cứ tin tức nào liên quan đến Tỏa hồn trận, mà ngay cả Kim đường chủ cũng không còn làm đúng chức trách vốn dĩ của mình.
Do đó, tất cả những chuyện trên dưới Thương Nguyệt lâu cơ hồ đều đổ hết lên người của Tiêu Nhất Sơn. Hắn cũng không hề cô phụ mọi người, dưới áp lực cường đại như thế, cư nhiê vẫn giải quyết ổn thỏa gọn gàng mọi việc.
Bất quá, Tiêu Nhất Sơn ngoại trừ việc quay về đây tham gia hội họp còn mang về một tin tức đặc biệt bất ngờ: “Triệu Bình đã chết.”
Những người còn lại đồng thời sửng sốt. Triệu Bình chính là Hỏa đường chủ tiền nhiệm. Từ sau khi hắn rời khỏi Thương Nguyệt lâu, Hỏa đường liền bị Kim đường tiếp quản, kể từ đó Thương Nguyệt lâu chỉ còn bốn phân đường.
Vốn mọi người vì chuyện hắn phải bội lâu chủ mà oán hận thấu xương, chỉ muốn đem hắn ra băm thành trăm mảnh. Nhưng mà sau đó, Việt Thương lại giải thích rằng hắn chỉ là được mình phái đi nằm vùng thôi, cho nên mọi người liền cảm thấy hắn một thân trách nhiệm nặng nề, bị người nhà oán hận, còn bị địch nhân hoài nghi tính kế, thực sự quá mức đáng thương.
Kết quả đột nhiên nhận được tin hắn chết.
“Sao lại chết?” Bạch Lệ Nhi mờ mịt hỏi.
Tiêu Nhất Sơn nhíu mày, “Người của Vũ vương.”
“Hắn bị xem như thế lực tàn dư của Bát vương.” Chỉ vẻn vẹn một câu như thế, Triệu Bình khẳng định cũng giống như Uất Trì Vô Ương, bị Vũ vương khắp nơi đuổi giết.
Bạch Lệ Nhi càng thêm khó hiểu, “Hắn tại sao lại không tới tìm chúng ta?”
Tống Tầm cũng có chút kinh ngạc, bất quá lại nghĩ đến một khả năng khác, “Có lẽ là không muốn chúng ta bị liên lụy.”
Trước đây Thương Nguyệt lâu đã từng bị Vũ vương tận lực càn quét một phen, vì thế lâu chủ mới hạ lệnh di dời toàn bộ căn cơ Thương Nguyệt lâu tới Hán quốc. Mà khắp chốn giang hồ ai ai cũng biết Triệu Bình là kẻ phản bộ của Thương Nguyệt lâu, nếu lúc này Thương Nguyệt lâu lại bao che cho hắn, vậy thì có khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Khi ấy, những ẩn tình trong cuộc nội chiến của Vũ vương và Bát vương cũng theo đó mà được chiếu cáo trước toàn thiên hạ rồi.
Vì để bảo vệ danh dự của Thương Nguyệt lâu, hay nói đúng hơn là để bảo vệ danh tiếng của Việt Thương, Triệu Bình thà chết cũng không chịu trở về. Cái chết của hắn đã mang theo bí mật dây dưa giữa Vũ vương – Bát vương và cả Thương Nguyệt lâu mãi mãi chôn xuống đáy mồ.
Ngay cả Tống Tầm cũng nhịn không được mà thở dài một hơi, “Trước đây thực sự đã hiểu lầm hắn. Hắn đích thực là một trang hảo hán.”
Tiêu Nhất Sơn tựa hồ cũng có một chút thâm trầm, gật đầu, sau đó lại hỏi, “Các ngươi đều tin trên đời có Tục mệnh cổ?”
Phu thê Bạch Lệ Nhi và Tống Tầm đồng thời im lặng. Bọn họ đều chưa từng thấy, cũng chưa từng nghe nói qua, cho nên hoàn toàn không dám khẳng định.
“Chỉ có đi tìm mới biết được là có hay không.”
Việt Tùy hiếm thấy mà lên tiếng. Chỉ cần là chuyện liên quan đến Việt Thương, y liền phi thường chuyên tâm và nghiêm túc.
Tiêu Nhất Sơn gật đầu tán đồng ý kiến của Việt Tùy, “Dựa theo tình huống trước mắt, Uất Trì Vô Ương hẳn sẽ không đem tính mệnh mình ra mà nói chơi đâu, huống hồ…”
Hắn không nói hết câu, thế nhưng tất cả mọi người đều hiểu được Uất Trì Vô Ương ôm ấp cái tâm tư gì đối với chủ tử nhà mình. Quả thực là vừa nhìn đã nhận ra ngay. Thời điểm ánh mắt của hắn dừng lại trên người Việt Thương, cư nhiên phát sáng đến chói lòa, mà tận sâu bên trong đáy mắt còn tràn đầy khát khao cùng ham muốn mãnh liệt.
“Bất quá vẫn phải đề phòng gian trá.” Tiêu Nhất Sơn tựa như một con cáo đa mưu. Đối mặt với một người giống như Uất Trì Vô Ương, sâu trong tâm tưởng hắn vẫn chính là không cách nào tín nhiệm.
Hắn cho rằng Uất Trì Vô Ương không nói dối, là bởi vì hắn biết rõ, những người như bọn hắn đây không có khả năng đi làm những việc vừa hại thân lại không được lợi ích gì. Nhưng càng như vậy thì càng thú vị, Uất Trì Vô Ương toan tính càng nhiều, khả năng có ám chiêu kế tiếp lại càng cao.
Việt Tùy không chút do dự nói, “Ta lập tức lên đường.”
Ai ngờ, ngay trước khi người nọ khởi hành, Uất Trì Vô Ương lại đưa ra một điều kiện: chuyến này duy chỉ có hai người là hắn và Việt Tùy ra đi, mang thêm một người cũng không được.
Bạch Lệ Nhi phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn. Nghĩ lại lời Thổ đường chủ từng nói qua, ‘đề phòng gian trá’, thế mà quả nhiên lại có trá thật.
“Chúng ta đã đáp ứng ngươi, một khi có được cổ để cứu mạng lâu chủ thì sẽ để ngươi an toàn rời đi. Thương Nguyệt lâu ta há lại là hạng ăn nói hai lời hay sao!”
Uất Trì Vô Ương khóe miệng thản nhiên mang theo một nụ cười nhàn nhạt. Tuy rằng một thân bẩn thỉu tả tơi, thế nhưng bộ dáng vẫn còn mấy phần tao nhã, “Võ công của ta không bằng Kim đường chủ, nếu muốn gây bất lợi cho y thì cũng không có khả năng đắc thủ, các người lo lắng như thế làm gì?”
Phi! Ngươi quang minh chính đại không đủ sức, nhưng âm thầm mờ ám thì sao đây? Bạch Lệ Nhi trong lòng âm thầm phỉ nhổ.
Tiêu Nhất Sơn thì lại mỉm cười tiến về phía trước hai bước, “Bát vương thật biết nói đùa. Ngươi tôn quý như vậy, dọc đường nếu không sai khiến một ít tùy tùng đi theo hầu hạ, chẳng phải là chúng ta tiếp đón không chu đáo hay sao?”
Uất Trì Vô Ương nghe vậy thì khóe miệng không khỏi giật giật mấy cái. Theo lời của người này, cứ như hắn là khách quý, đã tới là nhất định phải chiêu đãi chu toàn vậy. Kỳ thực hắn chính là ở trong địa lao hai ngày có lẻ, chịu đựng biết bao tra tấn giày vò a.
Vẫn giữ nụ cười trên môi, Uất Trì Vô Ương lịch thiệp đáp, “Vạn phần không dám tiếp tục quấy rầy, chuyến này đường xa dặm thẳm, hành trang nhẹ nhành mới có thể đi nhanh về nhanh.”
“Được rồi! Các ngươi đừng nói lời hoa mỹ nữa, rốt cuộc có cái gì thì nói thẳng ra đi!”
Bạch Lệ Nhi nhịn không được, trực tiếp ngăn chặn việc bọn họ tiếp tục dùng ngôn từ để thăm dò đả kích lẫn nhau.
“Miêu Sơn ẩn cư lánh đời đã mấy trăm năm, ngoại nhân không thể tiến vào. Lần này mang theo một người đã là phá lệ, nếu như mang tới một đám người, chẳng phải là vô duyên vô cớ đắc tội người khác hay sao? Đến lúc đó, đừng nói xin cổ trùng mà ngay cả mặt mũi bọn họ ra sao cũng đừng mong được thấy.”
Lời này cũng xem như có vài phần đạo lý, thế nhưng Bạch Lệ Nhi vẫn cảm thấy tên âm hiểm này không hề đơn giản như những lời mà hắn vừa nói ra, không chừng lại đang âm thầm mưu tính một chuyện gì đó.
Đáng tiếc Việt Tùy không còn muốn dây dưa nữa, “Đừng cãi nữa, nhanh chóng lên đường!”
Ở trong lòng y, bất cứ chuyện gì cũng đều không quan trọng bằng việc cứu Việt Thương. Hiện tại đã là thời khắc nguy hiểm như vậy, một đám người còn cãi vã qua lại nửa ngày! Thời gian càng trôi đi thì tính mệnh Việt Thương sẽ càng thêm nguy kịch, vì thế y nhịn không được mà nóng nảy cắt lời.
Một khi bản thân Việt Tùy đã đáp ứng, những người khác còn tranh cãi cái gì?
Ngay sau đó Uất Trì Vô Ương lại quyết liệt đưa thêm một yêu cầu nữa, đó là trước khi lên đường để hắn được rửa mặt chải đầu, thay đổi y phục một phen.
Tranh thủ khoảng thời gian này, Bạch Lệ Nhi và Tống Tầm lặng lẽ đưa cho Việt Tùy một đống độc dược.
“Tên kia nếu không chịu nghe lời, âm mưu gian trá, hãy dùng mấy thứ này đối phó với hắn.”
Việt Tùy đầu đầy hắc tuyến nhận lấy một đống bình dược, nhét vào hành trang.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook