Thê Tử Ngốc
-
Chương 48
Từ trong cung trở về, sáng sớm hôm sau Khâu Minh Thông liền đi bái tạ phu tử. Từ nhà phu tử trở về thì liền nhìn thấy một người lén lút qua lại trước cửa Khâu gia, nhìn thấy Khâu Minh Thông về lại giả vờ như người qua lại bình thường. Khâu Minh Thông cũng không làm gì, tỏ vẻ như bình thường mà đi vào trong. Lấy những thứ mà Hàn Thiếu Quân mang tới để nơi thật xa, đương nhiên là sẽ không có sự tình gì xảy ra. Hàn Thiếu Quân nghĩ gì hắn cũng biết nhưng những chuyện mà Hàn Thiếu Quân làm tất nhiên là do Hàn lão phu nhân dạy. Không phải hắn không muốn so đo với Hàn Thiếu Quân mà là không cần so đo, danh tiếng của Hàn Thêm đã thành như vậy, Hoàng thượng tất nhiên sẽ không hài lòng, bị chán ghét cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Hàn Thêm đổ, tuy có Khương gia hỗ trợ, thì Hàn Thiếu Quân cũng không được tốt lành.
Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông ném hết những thứ do Hàn Thiếu Quân mang tới thì hỏi: “Ca ca, huynh đã tra ra điều gì không ổn từ mấy thứ này?” Không thể nào? Tính tình Hàn Thiếu Quân sẽ không sơ suất để cho người khác dễ dàng phát hiện như vậy.
“Mặc kệ có hay không, vẫn nên đề phòng.”
“Cũng tốt.” Khâu Tiểu Ninh gật đầu, thật ra ca ca cẩn thẩn một chút cũng tốt.
“Đúng rồi Ninh nhi, thời điểm này ngươi đừng ra ngoài nhiều, không có việc gì thì an tâm ở nhà thêu hoa!” Ai biết được Hàn Thiếu Quân có an bài kế sau nữa hay không, làm hại tới Ninh nhi thì không tốt.
“Muội biết, trước nay muội cũng không thích xuất môn. Đúng rồi, hôm nay Tô thừa tướng có gửi thiếp tới mời huynh đến Tô phủ gặp mặt. Trạng nguyên gia, người xem có đi được hay không?” Khâu Tiểu Ninh vừa nói vừa lấy thiếp mời đưa cho Khâu Minh Thông.
Khâu Minh Thông mở thiếp mời ra nhìn một lát rồi gật đầu, nói: “Lần này Tô thừa tướng mời những người đạt công danh, huynh không đi có vẻ như làm kiêu. Huynh sẽ đi, vậy Trạng nguyên phu nhân, người xem thử có muốn đi cùng?” Trước cung yến mà Tô thứa tướng lại mời họ ăn cơm, hẳn là có thâm ý?
“Muội sẽ không đi, chính huynh đi thôi!” Nàng không biết cái gì, đi theo phía sau sẽ làm ca ca mất mặt.
“Được, vậy huynh đi một mình!” Khâu Minh Thông cười cười, cũng không nên ép Ninh nhi đi cùng hắn, chỉ là dùng một bữa cơm, không có gì quan trọng.
Sau một lúc, Khâu Tiểu Ninh để cho Khâu Minh Thông mặc thử y phục màu thanh cẩm sam do chính tay nàng mới làm. Khâu Minh Thông mặc đồ vào lại có thêm vài phần ý vị, chỉ thấy Khâu Tiểu Ninh muốn hắn thay y phục ra ngay, không cho hắn mặc như vậy đi ra cửa, nhất định là một bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thấy ánh mắt “cực nóng” của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cười lớn, nói: “Ninh nhi cứ nhìn ta như vậy, chính là ca ca ăn muội sao?”
“Tránh ra, không để ý đến ngươi nữa.” Ca ca thật là, càng ngày càng đáng ghét.
“Ninh nhi, muội đừng lo, ca ca sẽ đi mau về rồi cho Ninh nhi ăn.” Thấy được bộ dạng hiếm khi đỏ mặt của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông rất thích, lại muốn đùa nàng một chút. Khâu Tiểu Ninh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, liền cắn nhẹ lên tay của Khâu Minh Thông rồi chạy ra ngoài.
Ngồi xe ngựa đến đại môn của Tô phủ, Khâu Minh Thông lấy ra thiếp mời rồi một mình đi vào trong. Lúc hắn đến đã có vài người ngồi ở gần đó, nhìn thấy hắn đến thì Tô Hoành Xán vẫy tay gọi hắn: “Minh Thông, ngươi ngồi bên này.” Khẩu âm này khiến Khâu Minh Thông có chút quen thuộc.
Khâu Minh Thông nghĩ thầm trong lòng, Tô thừa tướng, người đáng giúp ta kéo cừu hận sao! Đi qua đó, giới thiệu tên với mọi người rôi mới ngồi kế bên Tô Hoành Xán: “Tô thừa tường, vài ngày không gặp, người lại trẻ thêm một chút rồi.”
“Già đi rồi, có thanh xuân trở lại cũng kém tiểu tử các ngươi. Tiểu tử này, ngươi có đón dâu chưa? Nếu còn chưa có, cưới khuê nữ nhà ta đi!” Nha đầu kia bị nương của nàng sủng đến vô pháp vô thiên, có lẽ cũng chỉ có Khâu Minh Thông lòng dạ trống trải, cũng không phải vì quan tâm gia thế của nàng, nguyện ý cưới nàng.
“Thừa tướng, ta và nương tử vừa mới tân hôn.” Khâu Minh Thông nghiêm sắc, thấy Tô thừa tướng không nói giỡn nữa, hắn cũng thập phần trịnh trọng mà đáp lời. Đời này của hắn, có Ninh nhi là đủ rồi, những nữ tử khác cũng chỉ là ngoại cảnh mà thôi.
“Nha, ngươi sẽ không làm ta mất mặt chứ, không muốn cưới nữ nhi của ta sao? Ta nói cho ngươi, nữ nhi của ta là chính tông tiểu thư khuê các, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, ở Hoàng thánh này bộ dáng của nàng không dám nói thứ nhất, nhưng cũng chính là thứ nhì, không cưới nàng thì chính là tổn thất của ngươi.” Tô Hoành Xán càng nhìn Khâu Minh Thông càng thấy thích, nhìn thế nào cùng vừa vặn là con rể, rất xứng xứng đôi với khuê nữ của hắn. Cho nên liền không nhịn được mà khoe khoang lên. Chọc cho gia nhân đang rót rượu bên cạnh che miệng cười, tiểu thư mà là tiểu thư khuê các, thực là hài hước. Tướng gia cũng thật là, nói dối mà không đỏ mặt.
“Thừa tướng, tiểu sinh thật sự đã có thê tử, ta thực yêu thê tử của ta.” Có Ninh nhi, dù là nữ nhi của Hoàng đế, hắn cũng không cưới.
“Thừa tướng, ngài đừng làm khó dễ Khâu Minh Thông, hắn thật sự đã có vợ.” Hàn Thiếu Quân không biết đến từ khi nào, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Khâu Minh Thông. Đầu óc của thừa tướng là bị lừa đá rồi sao, là sao có thể coi trọng Khâu Minh Thông, cho hắn làm con rể.
“Thôi, thôi…” Xem ra nữ nhi của hắn đời này không gả ra ngoài được rồi, nha đầu kia đã sắp hai mươi tuổi. Thấy biểu tình buồn rầu của Tô Hoành Xán, nha hoàn rót rượu cười cười, tướng gia, ngươi nên hiểu rõ sự thật đi!
Ở Tịch gian, những văn nhân ngồi cùng nhau ngâm thi đối nghịch. Bên dưới, Khâu Minh Thông cũng có chút say, Hàn Thiếu Quân cũng cùng đường, hai người đang cáo từ rời khỏi. Ra khỏi Tô gia, Hàn Thiếu Quân giống như vô tình, dò hỏi: “Minh Thông, những thứ ta đưa cho ngươi còn dùng tốt không?” Khâu Minh Thông có phải vô dụng hay không? Nếu không tại sao hắn không xảy ra một chút việc gì.
“Đều tốt, những thứ tốt thì nên cất kĩ, ngươi cũng biết mấy thứ này ta chưa từng thấy qua, làm sao có thể dùng tùy tiện được.” Khâu Minh Thông như cười như không, nhìn Hàn Thiếu Quân nói.
“Không cần như vậy, sau này chúng ta làm quan, những thứ như vậy không phải là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao.” Trong bóng đêm, vẻ mặt Hán Thiếu Quân âm trầm, hắn ta thật sự vô dụng. Nhưng nếu hắn đã như vậy, mình chỉ có thể đi bước thứ hai trong kế hoạch.
Đi đến cửa Khâu gia, Khâu Minh Thông xuống xe ngựa, Hàn Thiếu Quân còn nói: “Minh Thông, bên ngoài trời lạnh, ngươi mau vào nhà.” Nói xong, xe ngựa nhanh chóng rời đi. Không ngờ tới, lúc Khâu Minh Thông sắp đi vào cửa liền bị người gõ mạnh vào đầu mà ngất đi.
Chờ đến lúc Khâu Minh Thông tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong đại lao Hoàng thành. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Khâu Minh Thông có chút mờ mịt, đây là tình huống gì? Lập tức nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, tự nhiên sáng tỏ. Cho dù hắn đề phòng tất cả nhưng vẫn là trúng chiêu, xem ra hắn đã xem thường Hàn Thiếu Quân. Thấy quần áo trên người đều dính huyết, Khâu Minh Thông nhíu mày, không biết Hàn Thiếu Quân lại tính toán chuyện hay ho gì?
Nhưng mà, trước sau hắn cũng chưa từng giết người, hơn nữa, bây giờ hắn là tân khoa Trạng nguyên, cho dù là thành chủ Hoàng thành cũng không dám tùy tiện định tội hắn. Không lâu sau đó, Khâu gia cuối cùng cũng có thể đến thăm hắn, vừa thấy Khâu Minh Thông liền vội hỏi: “Minh Thông, rốt cuộc chuyện này là sao? Ngươi làm sao có thể giết Thám hoa Lý Cũng Đức? Ngươi và hắn không phải là không quen biết sao?” Cho dù là cùng được đề tên lên bảng nhưng Thông nhi cũng không có lí do để giết hắn ta! Đây không phải là tìm tử lộ sao?
“Ông trời ơi, sao lại phát sinh chuyện như vậy? Minh Thông nhà ta vừa mới đậu Trạng nguyên, làm sao lại xảy ra chuyện tình này?” Không biết kẻ nào muốn hãm hại con của bà, nếu Thông nhi bị định tội thì hy vọng của bà hoàn toàn tan biến rồi.
Giữa ba người, chỉ có Khâu Tiểu Ninh bình tĩnh hơn một chút, nàng nghĩ là ca ca bị người ta ám toán, mà người đó có khả năng rất lớn là Hàn Thiếu Quân. Nhưng mà hắn ta cũng có lá gan quá lớn rồi, hay là hắn nghĩ “giương Đông kích Tây”, cho rằng người khác không hề hoài nghi hắn sao? Nhìn thấy cha mẹ như vậy, Khâu Minh Thông cũng không biết nên đáp như thế nào cho phải, Khâu Tiểu Ninh mới lên tiếng: “ Ca ca, thành chủ nói sáng sớm muốn thẩm vấn ngươi, ngươi có nắm chắc hay không?” Nàng tin tưởng ca ca không giết người, xem ra là nàng nên làm gì đó cho ca ca.
“Đương nhiên là có, mọi người đừng quá lo lắng, ta không có giết người, sự tình kì lạ này cũng không thể đổ lên người của ta.” Khâu Minh Thông quá mức bình tĩnh, thấy hắn như vậy, Khâu Tiểu Ninh biết rõ, lúc này hắn đang rất tức giận. Những thứ mà Hàn Thiếu Quân đem đến đếu bị ca ca ném đi, cũng chưa bao giờ dùng tới. Nhưng lấn này Hàn Thiếu Quân muốn hại ca ca, lại động đến mạng người, lấn này dù ca ca không có cách khiến Hàn Thiếu Quân chết thì cũng có cách tróc da hắn ta. Cũng đáng tiếc cho người tên gọi Lý Cũng Đức kia, tuổi trẻ lại còn vừa mới đậu Thám Hoa.
“Cha mẹ, Ninh nhi, mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút đi! Ta không sao.” Hàn Thiếu Quân, người thực sự khiến ta tức giận. Nói xong, trao cho Khâu Tiểu Ninh một ánh mắt, thấy vậy Khâu Tiểu Ninh gật đầu, nói: “Cha mẹ, chúng ta về trước đi, một lát nửa khai thẩm thì chúng ta lại tới.”
Khâu Khải Chính cũng không nhiều lời, biết rằng mọi người ở đây cũng không có biện pháp gì. Nhưng Khâu Tiểu Ninh vừa mới lên tiếng thì liền chọc tới Viên thị, bà giơ tay tát lên mặt Khâu Tiểu Ninh, mắng: “Đều tại ngươi, đều bởi vì đồ sao chổi như ngươi cho nên Thông nhi của ta mới gặp chuyện không may. Ngươi cút đi, ngươi cút cho ta…”
“Nương…” Khâu Minh Thông bất mãn kêu lên, nương càng ngày càng không phân rõ phải trái.
Khâu Tiểu Ninh ôm mặt, lạnh lùng nhìn Viên thị. Khâu Khải Chính mím môi, nhịn một hồi lâu rồi nâng tay, “Ba” một cái, tát lên mặt Viên thị: “Ta lúc trước sao lại cưới ngươi, một người không có đầu óc, thực hận không thể hưu ngươi.” Nói dứt liền xoay người rời đi. Khâu Tiểu Ninh cũng không để ý Viên thị, nối bước theo Khâu Khải Chính, mà phía sau nàng, Viên thị choáng váng đầu óc như mới bị lừa đá.
Viên thị ngồi dưới đất mà khóc lớn, Khâu Minh Thông nhắm mắt không nhìn tới nàng, nương thật quá mức. Bà là một trưởng bối, lại nâng tay đánh Khâu Tiểu Ninh, thật không thể nào nói nổi. Viên thị thấy mình biểu diễn nửa ngày cũng không ai quản, ngồi trên mặt đất chốc lát rồi đứng dậy, mặt xụ xuống rồi rời khỏi.
Nhìn theo hướng Viên thị rời đi, Khâu Minh Thông thở dài, từ khi nào mà nương trở nên như vậy…
Đi ra khỏi đại lao, Khâu Khải Chính liền nói xin lỗi: “Ninh nhi, ngươi không sao chứ? Nương ngươi là người ngu muội, ngươi đừng so đo với nàng!” Viên thị, thật sự là càng ngày càng không biết điều.
Khâu Tiểu Ninh lắc đầu: “Cha, Ninh nhi không sao.” Nàng chỉ nghĩ phải làm như thế nào mới có thể cứu ca ca. Nàng đã nghe thành chủ nói đại khái về sự tình này, nếu thật sự là do Hàn Thiếu Quân làm, không biết ở Hàn phủ có thể tìm ra nhực điểm nào hay không, xem ra đành phải nhờ đến Thiếu Khanh hỗ trợ một chút. Nghĩ thông rồi liến nói với Khâu Khải Chính: “Cha, người về trước đi, một lát nữa gặp nhau ở cửa nha môn.”
Khâu Tiểu Ninh thấy Khâu Minh Thông ném hết những thứ do Hàn Thiếu Quân mang tới thì hỏi: “Ca ca, huynh đã tra ra điều gì không ổn từ mấy thứ này?” Không thể nào? Tính tình Hàn Thiếu Quân sẽ không sơ suất để cho người khác dễ dàng phát hiện như vậy.
“Mặc kệ có hay không, vẫn nên đề phòng.”
“Cũng tốt.” Khâu Tiểu Ninh gật đầu, thật ra ca ca cẩn thẩn một chút cũng tốt.
“Đúng rồi Ninh nhi, thời điểm này ngươi đừng ra ngoài nhiều, không có việc gì thì an tâm ở nhà thêu hoa!” Ai biết được Hàn Thiếu Quân có an bài kế sau nữa hay không, làm hại tới Ninh nhi thì không tốt.
“Muội biết, trước nay muội cũng không thích xuất môn. Đúng rồi, hôm nay Tô thừa tướng có gửi thiếp tới mời huynh đến Tô phủ gặp mặt. Trạng nguyên gia, người xem có đi được hay không?” Khâu Tiểu Ninh vừa nói vừa lấy thiếp mời đưa cho Khâu Minh Thông.
Khâu Minh Thông mở thiếp mời ra nhìn một lát rồi gật đầu, nói: “Lần này Tô thừa tướng mời những người đạt công danh, huynh không đi có vẻ như làm kiêu. Huynh sẽ đi, vậy Trạng nguyên phu nhân, người xem thử có muốn đi cùng?” Trước cung yến mà Tô thứa tướng lại mời họ ăn cơm, hẳn là có thâm ý?
“Muội sẽ không đi, chính huynh đi thôi!” Nàng không biết cái gì, đi theo phía sau sẽ làm ca ca mất mặt.
“Được, vậy huynh đi một mình!” Khâu Minh Thông cười cười, cũng không nên ép Ninh nhi đi cùng hắn, chỉ là dùng một bữa cơm, không có gì quan trọng.
Sau một lúc, Khâu Tiểu Ninh để cho Khâu Minh Thông mặc thử y phục màu thanh cẩm sam do chính tay nàng mới làm. Khâu Minh Thông mặc đồ vào lại có thêm vài phần ý vị, chỉ thấy Khâu Tiểu Ninh muốn hắn thay y phục ra ngay, không cho hắn mặc như vậy đi ra cửa, nhất định là một bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt.
Thấy ánh mắt “cực nóng” của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông cười lớn, nói: “Ninh nhi cứ nhìn ta như vậy, chính là ca ca ăn muội sao?”
“Tránh ra, không để ý đến ngươi nữa.” Ca ca thật là, càng ngày càng đáng ghét.
“Ninh nhi, muội đừng lo, ca ca sẽ đi mau về rồi cho Ninh nhi ăn.” Thấy được bộ dạng hiếm khi đỏ mặt của Khâu Tiểu Ninh, Khâu Minh Thông rất thích, lại muốn đùa nàng một chút. Khâu Tiểu Ninh từ xấu hổ chuyển thành giận dữ, liền cắn nhẹ lên tay của Khâu Minh Thông rồi chạy ra ngoài.
Ngồi xe ngựa đến đại môn của Tô phủ, Khâu Minh Thông lấy ra thiếp mời rồi một mình đi vào trong. Lúc hắn đến đã có vài người ngồi ở gần đó, nhìn thấy hắn đến thì Tô Hoành Xán vẫy tay gọi hắn: “Minh Thông, ngươi ngồi bên này.” Khẩu âm này khiến Khâu Minh Thông có chút quen thuộc.
Khâu Minh Thông nghĩ thầm trong lòng, Tô thừa tướng, người đáng giúp ta kéo cừu hận sao! Đi qua đó, giới thiệu tên với mọi người rôi mới ngồi kế bên Tô Hoành Xán: “Tô thừa tường, vài ngày không gặp, người lại trẻ thêm một chút rồi.”
“Già đi rồi, có thanh xuân trở lại cũng kém tiểu tử các ngươi. Tiểu tử này, ngươi có đón dâu chưa? Nếu còn chưa có, cưới khuê nữ nhà ta đi!” Nha đầu kia bị nương của nàng sủng đến vô pháp vô thiên, có lẽ cũng chỉ có Khâu Minh Thông lòng dạ trống trải, cũng không phải vì quan tâm gia thế của nàng, nguyện ý cưới nàng.
“Thừa tướng, ta và nương tử vừa mới tân hôn.” Khâu Minh Thông nghiêm sắc, thấy Tô thừa tướng không nói giỡn nữa, hắn cũng thập phần trịnh trọng mà đáp lời. Đời này của hắn, có Ninh nhi là đủ rồi, những nữ tử khác cũng chỉ là ngoại cảnh mà thôi.
“Nha, ngươi sẽ không làm ta mất mặt chứ, không muốn cưới nữ nhi của ta sao? Ta nói cho ngươi, nữ nhi của ta là chính tông tiểu thư khuê các, tinh thông mọi thứ cầm kì thi họa, ở Hoàng thánh này bộ dáng của nàng không dám nói thứ nhất, nhưng cũng chính là thứ nhì, không cưới nàng thì chính là tổn thất của ngươi.” Tô Hoành Xán càng nhìn Khâu Minh Thông càng thấy thích, nhìn thế nào cùng vừa vặn là con rể, rất xứng xứng đôi với khuê nữ của hắn. Cho nên liền không nhịn được mà khoe khoang lên. Chọc cho gia nhân đang rót rượu bên cạnh che miệng cười, tiểu thư mà là tiểu thư khuê các, thực là hài hước. Tướng gia cũng thật là, nói dối mà không đỏ mặt.
“Thừa tướng, tiểu sinh thật sự đã có thê tử, ta thực yêu thê tử của ta.” Có Ninh nhi, dù là nữ nhi của Hoàng đế, hắn cũng không cưới.
“Thừa tướng, ngài đừng làm khó dễ Khâu Minh Thông, hắn thật sự đã có vợ.” Hàn Thiếu Quân không biết đến từ khi nào, vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Khâu Minh Thông. Đầu óc của thừa tướng là bị lừa đá rồi sao, là sao có thể coi trọng Khâu Minh Thông, cho hắn làm con rể.
“Thôi, thôi…” Xem ra nữ nhi của hắn đời này không gả ra ngoài được rồi, nha đầu kia đã sắp hai mươi tuổi. Thấy biểu tình buồn rầu của Tô Hoành Xán, nha hoàn rót rượu cười cười, tướng gia, ngươi nên hiểu rõ sự thật đi!
Ở Tịch gian, những văn nhân ngồi cùng nhau ngâm thi đối nghịch. Bên dưới, Khâu Minh Thông cũng có chút say, Hàn Thiếu Quân cũng cùng đường, hai người đang cáo từ rời khỏi. Ra khỏi Tô gia, Hàn Thiếu Quân giống như vô tình, dò hỏi: “Minh Thông, những thứ ta đưa cho ngươi còn dùng tốt không?” Khâu Minh Thông có phải vô dụng hay không? Nếu không tại sao hắn không xảy ra một chút việc gì.
“Đều tốt, những thứ tốt thì nên cất kĩ, ngươi cũng biết mấy thứ này ta chưa từng thấy qua, làm sao có thể dùng tùy tiện được.” Khâu Minh Thông như cười như không, nhìn Hàn Thiếu Quân nói.
“Không cần như vậy, sau này chúng ta làm quan, những thứ như vậy không phải là muốn bao nhiêu thì có bấy nhiêu hay sao.” Trong bóng đêm, vẻ mặt Hán Thiếu Quân âm trầm, hắn ta thật sự vô dụng. Nhưng nếu hắn đã như vậy, mình chỉ có thể đi bước thứ hai trong kế hoạch.
Đi đến cửa Khâu gia, Khâu Minh Thông xuống xe ngựa, Hàn Thiếu Quân còn nói: “Minh Thông, bên ngoài trời lạnh, ngươi mau vào nhà.” Nói xong, xe ngựa nhanh chóng rời đi. Không ngờ tới, lúc Khâu Minh Thông sắp đi vào cửa liền bị người gõ mạnh vào đầu mà ngất đi.
Chờ đến lúc Khâu Minh Thông tỉnh lại thì thấy mình bị nhốt trong đại lao Hoàng thành. Nhìn hoàn cảnh xung quanh, Khâu Minh Thông có chút mờ mịt, đây là tình huống gì? Lập tức nhớ những chuyện đã xảy ra trước đó, tự nhiên sáng tỏ. Cho dù hắn đề phòng tất cả nhưng vẫn là trúng chiêu, xem ra hắn đã xem thường Hàn Thiếu Quân. Thấy quần áo trên người đều dính huyết, Khâu Minh Thông nhíu mày, không biết Hàn Thiếu Quân lại tính toán chuyện hay ho gì?
Nhưng mà, trước sau hắn cũng chưa từng giết người, hơn nữa, bây giờ hắn là tân khoa Trạng nguyên, cho dù là thành chủ Hoàng thành cũng không dám tùy tiện định tội hắn. Không lâu sau đó, Khâu gia cuối cùng cũng có thể đến thăm hắn, vừa thấy Khâu Minh Thông liền vội hỏi: “Minh Thông, rốt cuộc chuyện này là sao? Ngươi làm sao có thể giết Thám hoa Lý Cũng Đức? Ngươi và hắn không phải là không quen biết sao?” Cho dù là cùng được đề tên lên bảng nhưng Thông nhi cũng không có lí do để giết hắn ta! Đây không phải là tìm tử lộ sao?
“Ông trời ơi, sao lại phát sinh chuyện như vậy? Minh Thông nhà ta vừa mới đậu Trạng nguyên, làm sao lại xảy ra chuyện tình này?” Không biết kẻ nào muốn hãm hại con của bà, nếu Thông nhi bị định tội thì hy vọng của bà hoàn toàn tan biến rồi.
Giữa ba người, chỉ có Khâu Tiểu Ninh bình tĩnh hơn một chút, nàng nghĩ là ca ca bị người ta ám toán, mà người đó có khả năng rất lớn là Hàn Thiếu Quân. Nhưng mà hắn ta cũng có lá gan quá lớn rồi, hay là hắn nghĩ “giương Đông kích Tây”, cho rằng người khác không hề hoài nghi hắn sao? Nhìn thấy cha mẹ như vậy, Khâu Minh Thông cũng không biết nên đáp như thế nào cho phải, Khâu Tiểu Ninh mới lên tiếng: “ Ca ca, thành chủ nói sáng sớm muốn thẩm vấn ngươi, ngươi có nắm chắc hay không?” Nàng tin tưởng ca ca không giết người, xem ra là nàng nên làm gì đó cho ca ca.
“Đương nhiên là có, mọi người đừng quá lo lắng, ta không có giết người, sự tình kì lạ này cũng không thể đổ lên người của ta.” Khâu Minh Thông quá mức bình tĩnh, thấy hắn như vậy, Khâu Tiểu Ninh biết rõ, lúc này hắn đang rất tức giận. Những thứ mà Hàn Thiếu Quân đem đến đếu bị ca ca ném đi, cũng chưa bao giờ dùng tới. Nhưng lấn này Hàn Thiếu Quân muốn hại ca ca, lại động đến mạng người, lấn này dù ca ca không có cách khiến Hàn Thiếu Quân chết thì cũng có cách tróc da hắn ta. Cũng đáng tiếc cho người tên gọi Lý Cũng Đức kia, tuổi trẻ lại còn vừa mới đậu Thám Hoa.
“Cha mẹ, Ninh nhi, mọi người về nhà nghỉ ngơi một chút đi! Ta không sao.” Hàn Thiếu Quân, người thực sự khiến ta tức giận. Nói xong, trao cho Khâu Tiểu Ninh một ánh mắt, thấy vậy Khâu Tiểu Ninh gật đầu, nói: “Cha mẹ, chúng ta về trước đi, một lát nửa khai thẩm thì chúng ta lại tới.”
Khâu Khải Chính cũng không nhiều lời, biết rằng mọi người ở đây cũng không có biện pháp gì. Nhưng Khâu Tiểu Ninh vừa mới lên tiếng thì liền chọc tới Viên thị, bà giơ tay tát lên mặt Khâu Tiểu Ninh, mắng: “Đều tại ngươi, đều bởi vì đồ sao chổi như ngươi cho nên Thông nhi của ta mới gặp chuyện không may. Ngươi cút đi, ngươi cút cho ta…”
“Nương…” Khâu Minh Thông bất mãn kêu lên, nương càng ngày càng không phân rõ phải trái.
Khâu Tiểu Ninh ôm mặt, lạnh lùng nhìn Viên thị. Khâu Khải Chính mím môi, nhịn một hồi lâu rồi nâng tay, “Ba” một cái, tát lên mặt Viên thị: “Ta lúc trước sao lại cưới ngươi, một người không có đầu óc, thực hận không thể hưu ngươi.” Nói dứt liền xoay người rời đi. Khâu Tiểu Ninh cũng không để ý Viên thị, nối bước theo Khâu Khải Chính, mà phía sau nàng, Viên thị choáng váng đầu óc như mới bị lừa đá.
Viên thị ngồi dưới đất mà khóc lớn, Khâu Minh Thông nhắm mắt không nhìn tới nàng, nương thật quá mức. Bà là một trưởng bối, lại nâng tay đánh Khâu Tiểu Ninh, thật không thể nào nói nổi. Viên thị thấy mình biểu diễn nửa ngày cũng không ai quản, ngồi trên mặt đất chốc lát rồi đứng dậy, mặt xụ xuống rồi rời khỏi.
Nhìn theo hướng Viên thị rời đi, Khâu Minh Thông thở dài, từ khi nào mà nương trở nên như vậy…
Đi ra khỏi đại lao, Khâu Khải Chính liền nói xin lỗi: “Ninh nhi, ngươi không sao chứ? Nương ngươi là người ngu muội, ngươi đừng so đo với nàng!” Viên thị, thật sự là càng ngày càng không biết điều.
Khâu Tiểu Ninh lắc đầu: “Cha, Ninh nhi không sao.” Nàng chỉ nghĩ phải làm như thế nào mới có thể cứu ca ca. Nàng đã nghe thành chủ nói đại khái về sự tình này, nếu thật sự là do Hàn Thiếu Quân làm, không biết ở Hàn phủ có thể tìm ra nhực điểm nào hay không, xem ra đành phải nhờ đến Thiếu Khanh hỗ trợ một chút. Nghĩ thông rồi liến nói với Khâu Khải Chính: “Cha, người về trước đi, một lát nữa gặp nhau ở cửa nha môn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook