Tào Tông Vị một chân bước ra khỏi tháp, quay đầu liền thấy một nữ tử ăn mặc thuần tịnh dựa ở trên tường không kềm chế được, hắn đang muốn giả vờ không thấy mà tránh ra, nữ nhân kia bỗng nhiên liền lau nước mắt ngẩng đầu, cùng hắn bốn mắt nhìn nhau.Vừa thấy mặt, sắc mặt Tào Tông Vị lạnh băng tới cực điểm, phương thức nữ nhân này cùng hắn “Ngẫu nhiên gặp được” quả nhiên thực đặc biệt, một chút nữa nàng có phải hay không muốn nói trong lúc vô tình nghe được lời nói hắn ở trước trường minh đăng thương tiếc tổ mẫu, sau đó đồng cảm như bản thân mình cũng bị?Một khắc Hạ Vân Chiêu thấy Tào Tông Vị cũng rất sửng sốt, nàng vội vàng xoa xoa đôi mắt, sợ bị hắn nhìn ra sơ hở, nói một tiếng “Hầu gia”.Tào Tông Vị đi xuống thềm đá tam cấp, chậm rãi đi đến trước mặt Hạ Vân Chiêu, gợi lên khóe miệng bên trái cười cười, nói: “Thật khéo.”Hạ Vân Chiêu từ trong mắt Tào Tông Vị chỉ thấy được khinh thường cùng khinh thường hơn, thậm chí còn có chút tức giận, chẳng lẽ nàng có lúc nào trêu chọc hắn?Ý thức được “Tào thúc thúc” đã biến thành Võ Định hầu xa lạ, Hạ Vân Chiêu lại không dám tựa như khi còn nhỏ, thân thiết như vậy mà đối đãi với Tào Tông Vị, không tự giác lui một bước, phòng bị nói: “Là rất khéo, hầu gia nếu không có việc gì, thiếp thân đi trước……”Không đợi Hạ Vân Chiêu đem lời nói cho hết, một tay Tào Tông Vị đem người đẩy ngã ở trên tường, bóp cằm nàng, hổ khẩu đối diện cằm nàng, cẩn thận đánh giá trang điểm của nàng hôm nay.Hôm nay tới lễ Phật, chính là tới thánh địa thanh tịnh, Hạ Vân Chiêu hôm nay mặc thực thuần tịnh, áo ngoài nguyệt bạch, đi cùng chân váy màu lục, một cây ngọc trâm cắm nghiêng ở trên đầu, trên cổ mang một viên mã não hình lá sen, trang điểm tươi mát thanh nhã cùng ngũ quan diễm mỹ, giống tiên tử xuống nhân gian.Tào Tông Vị không thể không thừa nhận, dung mạo nữ nhân Hà Vân Chiêu này không thể bắt bẻ, vừa tục cũng có nhã, hơn nữa trong mắt nàng hàm chứa tình cảm đau xót, làm người khác có vài phần động tâm thương tiếc, thật đúng là khiến người có chút luyến tiếc.Bất quá, hắn không có khả năng sẽ thích nữ nhân này, không chỉ sẽ không thích còn muốn nàng ta an phận thủ thường, thành thành thật thật đem mặt mũi Trung Tín Bá phủ bảo vệ cho tốt.Hạ Vân Chiêu ăn đau ở cằm, gương mặt bị véo đến phồng lên, bĩu môi giãy giụa nói: “Buông ra! Đây là Trấn Quốc Tự!”Phi! Cái gì mà Tào thúc thúc! Không nghĩ tới ở trước mặt hài tử là bộ dáng đứng đắn, ở trước mặt người khác lại là bộ dạng lưu manh, nơi nào có bộ dáng trưởng bối!Hạ Vân Chiêu đối Tào Tông Vị nửa điểm kính sợ đối với trưởng bối đều không có, nếu không phải thân mình này quá yếu, ấn theo tính tình cùng sức lực của nàng trước kia, sớm một phen đẩy hắn ra, một chân đá vào mệnh căn của hắn rồi!Hạ Vân Chiêu bị hắn kiềm chế gắt gao, Tào Tông Vị tới gần một bước, cơ hồ là đè nặng đến thân thể của nàng, đáy mắt một mảnh tối tăm nói: “Ngươi ngàn không nên vạn không nên, không nên nhất là theo dõi ta đến trước trường minh đăng của tổ mẫu.


Ta mặc kệ ngươi có phải thật thay ta khổ sở hay không, bảo vệ tốt thân phận phu nhân Trung Tín bá của ngươi đi!”Hạ Vân Chiêu dần dần hiểu được, thằng nhãi này sợ là cho rằng nàng đối với hắn có ý tưởng không an phận.Hạ Vân Chiêu hao hết sức lực há mồm nói: “Hầu gia da mặt thật dày! Ta vừa mới gặp được phu nhân Hạ đồng tri, nàng nói cho ta nữ nhi của nàng ấy bệnh nặng nguy hiểm đến tánh mạng, bi thương khó ức chế, một phen nói hết dẫn tới ta tưởng niệm vong mẫu, lúc này mới thương nhớ khó ngăn, khóc đỏ mắt, cùng ngươi lại có cái can hệ gì?”Tào Tông Vị nhíu nhíu mày, nhớ tới tiểu nữ nhi Hạ gia, tính tính tuổi năm nay cũng nên mười ba tuổi rồi đi? Hắn nhớ rõ tiểu nha đầu này thời điểm sáu bảy tuổi.

Khi đó, thê tử của hắn vừa sinh tiểu nhi tử liền qua đời, hắn giống như cũng không quá khổ sở, chỉ là một tháng cũng chưa từng cười.

Sau khi đi Hạ gia, tiểu Vân Chiêu ôm cổ hắn trốn tránh người lớn, ở bên tai hắn lặng lẽ nói “Tào thúc thúc, ngươi đừng khổ sở, về sau Khanh Khanh làm thê tử cho người”.Đó là lần đầu Tào Tông Vị tươi cười sau khi vong thê qua đời, hắn cười vỗ vỗ đầu Hạ Vân Chiêu, còn hôn hôn gương mặt nàng, đem nàng ôm đến đầu vai chơi cả một cái buổi chiều.Mấy năm nay hắn càng thêm bận rộn, thời điểm hồi kinh không nhiều lắm, bỗng nhiên nghe qua được tin tức tiểu nha đầu bệnh nặng, thế nhưng có một tia khổ sở.Hạ Vân Chiêu nhân khi Tào Tông Vị thất thần, dùng bàn tay chém mạnh vào cổ tay của hắn, nâng lên chân trái liền phải đá vào cẳng chân phải của hắn.Rốt cuộc là nhân vật trong quân đội ra tới, Tào Tông Vị lập tức phản ứng lại đây, lấy cổ tay bị chém đến đau nhức chắn chân trái Hạ Vân Chiêu đá tới, nào biết Hạ Vân Chiêu thu chân trái, vươn đùi phải đá vào cẳng chân trái của Tào Tông Vị.Đầu gối của Tào Tông Vị mất thăng bằng, thiếu chút nữa quỳ xuống, Hạ Vân Chiêu kịp thời chuồn ra đi, xoay cái vòng ổn định vững chắc mà nhìn hắn nói: “Cũng không cần hầu gia thật quỳ xuống, này liền tính ngươi nhận lỗi cho ta đi!” Nói xong, xoay người liền chạy.Một chiêu dương đông kích tây thật tốt! Tào Tông Vị đứng thẳng thân mình, yên lặng nhìn bóng dáng thanh lệ kia, váy dài phiêu dật, lau lau cái mũi, đầu ngón tay còn dính mùi hương son phấn trên mặt nàng, là thanh hương hoa nhài.Chỉ mong Hà Vân Chiêu hôm nay không có lừa hắn mới tốt, nếu không hắn sẽ không chịu để người khác trêu chọc hắn như vậy.Thời điểm Tào Tông Vị chớp mắt suy nghĩ, trong đầu hiện ra khuôn mặt nhỏ tiểu cô nương Hạ gia, bỗng dưng phát hiện Hạ Vân Chiêu, Hà Vân Chiêu, tên thế nhưng tương tự như vậy, diện mạo trang điểm cũng có chút giống nhau.


Cũng khó trách Hạ phu nhân sẽ cùng nàng nhắc tới sự tình nữ nhi của chính mình, chỉ sợ là tức cảnh sinh tình đi.Từ Trấn Quốc Tự ra về, Tào Tông Vị cưỡi ngựa đi Hạ gia, thăm “Hạ Vân Chiêu” bệnh nặng.


Mà bản thân Hạ Vân Chiêu đã trên đường trở về Trung Tín Bá phủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương