Thế Tử Gia, Đừng Làm Loạn!
-
Chương 26: Tới Đô đốc phủ làm khách
"Cùng tôn nhi học cái gì nha?" Lý Tử Thiện bước vào Tĩnh Nguyệt Đường, nhìn hai cô tổ tôn đang cười lăn lộn, tò mò hỏi: "Hai người đang cười sau lưng tôn nhi đúng hay không?"
"Đúng vậy a! Là đang chê cười ngươi cả ngày không có việc gì làm, lại còn loay hoay không thấy bóng dáng"
Đối với cháu trai thứ hai này, Giang Uyển Nhu vẫn luôn lo lắng nhiều hơn một chút, hy vọng hắn nhanh chóng có phương hướng mà cố gắng, đừng để uổng phí thông minh và tài học.
"Tử thiện là bận bịu chính sự a! Mỗi ngày đều phải đến dịch trạm bên kia nghe ngóng tin tức tôn nhi ngoan kia của người a!" Đương nhiên cũng thuận đường ở trà lâu cùng mấy công tử ca chơi cờ. Vận may của hắn hôm nay còn không tệ, đổ xúc xắc đều dẫn dầu, cũng thắng không ít bạc.
"Hôm nay có tin tức gì của đại ca ngươi hay không?" Giang Uyển Nhu vẫn rất quan tâm tới tin tức trưởng tôn vào kinh thành. Đứa cháu thứ hai này của nàng dù có ham chơi chút ít, nhưng cũng rất biết khắc chế, sẽ không gây ra phiền toái.
"Tôn nhi chẳng phải là đến để mang tin tới cho tổ mẫu sao? Đây là thư đại ca gửi về!" Lý Tử Thiện buổi chiều đến dịch trạm liền thu được thư nhà, hắn không nhanh không chậm lấy ra đưa cho thái phi.
Trên thư chỉ có mấy dòng chữ ngắn gọn: "Hết thảy bình an, đầu tháng bảy trở lại Dương Châu."
"May mà đại ca ngươi hiểu chuyện, biết viết phong thư báo bình an, ngươi cũng viết tin chuyển về Mân Châu một chút, báo tin cho phụ vương ngươi đỡ lo lắng!" Giang Uyển Nhu cuối cùng cũng an tâm.
"Tổ mẫu, ngài cũng lo lắng quá nhiều. Bây giờ ngài cũng nên thả lỏng tâm tình một chút!" Lý Tử Thiện ngược lại rất hiếu kỳ, đổi thành tiếng Mân nói ra suy đoán trong lòng với tổ mẫu: "Nếu hết thảy đều bình an vô sự, chẳng lẽ lần này thánh thượng triệu đại ca vào kinh, là muốn tứ hôn cho đại ca hay sao?"
Giang Uyển Nhu và Lý Tử Thiện không hẹn mà cùng nhìn về phía phương Hoa, khiến nàng không hiểu nổi. Hai người đang nói, sao tự nhiên lại đánh giá mình?
"Sao vậy ạ?" Giang Phương Hoa sờ sờ khuôn mặt, hẳn là trên mặt nàng có dính cái gì? Nàng quay người nhìn Thúy Ngọc, tiểu nha đầu nhìn nàng lắc đầu.
"Không có gì! Chỉ muốn xem xem ngươi học tiếng Mân đã tiến bộ đến đâu a!" Giang Uyển Nhu linh hoạt xoay chuyển.
Lý Tử Thiện cũng nhanh trí phụ họa: "Đúng a, biểu muội ngươi nói vài câu nghe thử xem!"
"Cơm nước gì chưa?" Phương Hoa chỉ biết đúng mỗi câu này, nói xong lại khiến đôi tỏ tôn kia ôm bụng cười lớn.
Tức chết a! Phương Hoa không thông ngôn ngữ, nên ngay từ đầu tới giờ đều bị cười nhạo. Nàng sao phải học tiếng Mân a? Dù sao nàng cũng sẽ không sinh sống ở đó.
Giang Uyển Nhu nhìn cháu gái bẹp miệng, liền biết nàng đang không vui. Nha đầu này nhìn thì nhu nhu nhược nhược, như tính cách cũng rất tự trọng, quật cường, chỉ sợ sau này sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
"Được rồi, không nói đến cái này nữa. Hôm nay ta thu được thiệp mời của Giang Nam Đại đô đốc phủ, nhân gia mời chúng ta tới dùng bữa!" Giang Uyển Nhu bỗng nhớ tới chuyện làm mình lo lắng cả ngày nay, chỉ sợ mời yến lần này, Giang Nam Đại đô đốc phủ sẽ muốn nói tới chuyện nghị thân. Không đi cũng không được, nàng nhìn Lý Tử Thiện, đảo mắt một chút, nói: "Ta thấy Chu gia cô nương kia cũng không tệ, Tuer Thiện cùng chúng ta tới làm khách mời đi!"
Tổ mẫu sao lại nói đến Đô đốc tiểu thư, lại còn nhìn mình? Tâm tư Lý Tử Thiện không khỏi lách cách chạy loạn, thái phi lại muốn mưu tính cái gì? Chu tiểu thư đẹp thì có đẹp, nhưng liên quan gì tới hắn? Hắn không thích bị đẩy lên bàn tới bàn lui, lại cũng không phải thế tử, hôn sự của hắn hắn có thể tự làm chủ được đi?
"Tổ mẫu nhìn chằm chằm tôn nhi như vậy, khiến tôn nhi sợ hãi a!" Lý Tử Thiện quyết định nói thẳng.
"Sợ cái gì? Ngươi còn tưởng ngươi tướng mạo tuấn lãng không bằng?" Giang Uyển Nhu hừ mũi, gẩy gẩy ngọc chỉ trên tay, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Ngày mai ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được chạy lung tung, tới buổi trưa cùng ta tới Đại đô đốc phủ làm khách!"
"Tổ mẫu, phủ đô đốc mơ tiệc để chiêu đãi các ngươi a, họ cũng không có tìm ta!"
"Cái gì ta với ngươi?" Giang Uyển Nhu khiêu khích nhìn cháu trai nói chuyện thiếu lễ phép, nói: "Ăn bữa cơm chẳng lẽ sẽ ít đi một khối thịt? Gọi ngươi đi, ngươi liền đi, tôn nhi ngoan của ta a!"
Mỗi lần tổ mẫu dùng mấy tiếng "tôn nhi ngoan" gọi hắn, chắc chắn lại không có chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Lý Tử Thiện còn chưa có gan phản bác thái phi.
* * *
Ngày kế tiếp, Trấn Nam Vương thái phi mặc một bộ váy màu tím sậm quý khí bức người, dẫn theo một bên cháu trai phong lưu phóng khoáng, một bên cháu gái tú diễm chói mắt đến đô đốc phủ làm khách.
Ba người đều tản mát ra tôn quý khí chất, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ sợ nhìn nhiều cũng sẽ mặc cảm, tự ti.
Giang Uyển Nhu hơn năm mươi tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp bức người, căn bản nhìn không giống người là đã là bậc tổ mẫu, thái phi; đứng bên cạnh người mới chỉ ở cấp bậc mẫu thân là đại đô đốc phu nhân Cố Vân, càng làm nỏi bật chút lớn tuổi của chủ nhà.
Ngày hôm nay chỉ có nữ quyến và nhóm tiểu thư công tử tề tụ, cho nên Đại đô đốc đại nhân cũng không ở đây. Dù sao cũng sẽ nói đến chuyện hôn sự, nếu như thái phi không vui, thân phận là đô đốc cũng sẽ khó hạ đài, cho nên trước để nữ quyến ra mặt lộ chút ý tứ.
Nhìn thấy Chu Hạo Nam thế tử, Giang Uyển Nhu thầm hô "Nguy hiểm thật!" Cũng may nàng mang theo cháu trai đi cùng, có thể tùy thời ngăn cản đối phương tiếp cận cháu gái. Tâm tư nàng kỳ thực vẫn có chút thiên vị trưởng tôn Lý Tử Kính, tin tưởng chỉ cần đợi thêm chút thời gian nữa, hắn và Hoa nhi sẽ tu thành chính quả. Chỉ là nhiệm vụ cấp bách bây giờ, chính là trấn an một nhà Đại đô đốc a!
Trong bữa tiệc, Giang Uyển Nhu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Mẫn, cũng phát hiện cháu trai chốc chốc lại ngó đối phương. Xem ra hai người có chút quanh co!
Hôm nay Chu Mẫn mặc một bộ váy màu vỏ quýt, làm tôn nên dáng vẻ duyên dáng động lòng người, mặt như phù dung, khí chất lại hoạt bát cởi mở, ở bên cạnh Phương Hoa kiều diễm nhưng thanh lịch, tao nhã lại thấy được chút phong vận khác biệt.
Lúc mấy tiểu bối đưa nhau tới đình viện đi dạo, Đô đốc phu nhân liền tranh thủ muốn cùng thái phi nói chuyện đứng đắn.
"Thái phi, Hoa nhi cũng đã cập kê, cũng đã đến tuổi nghị thân đi?"
"Đúng vậy a! Bất quá đứa nhỏ này vừa nhắc tới chuyện nghị thân, xem mắt, liền suốt ngày ồn ào cùng ta nói nàng vẫn còn nhỏ, không vội, muốn ở nhà thêm hai ba năm, học thêm chút quản trướng. Aiii, ta nghĩ để cho nàng tiếp quản chút sinh ý, nhưng có lẽ nàng làm ra chút thành tựu, cũng nảy sinh hứng thú làm ăn đi!" Giang Uyển Nhu phiền não than thở, lại uyển chuyển hỏi: "Ta thấy Mẫn nhi tuổi tác xem chừng cũng lớn hơn Hoa nhi một chút, nàng đã có hôn phối hay chưa a?"
Nghe thái phi nói mấy câu trước, tâm Cố Vân liền trầm xuống, nhưng nghe Giang Uyển Nhu lại nói đến nữ nhi của mình, nàng không khỏi hồ nghi nhìn nữ nhân khôn khéo trước mặt, cũng thăm dò nói: "Mẫn nhi nàng là cái dã nha đầu a! Ta để ý vài người, nhưng cũng không có ai khiến nàng vừa mắt!"
"Vậy thì cũng quá tôt! Chu phu nhân ngươi cũng vừa thấy bộ dáng Nhị Lang nhà ta? Ta vừa chú ý tới tiểu tử ngốc này, hắn còn một mực lén nhìn Mẫn nhi vài lần, chỉ là không biết ngươi đây suy nghĩ thế nào?" Giang Uyển Nhu biết nhị tôn nhi của nàng ham chơi một chút, cũng chủ yếu là do không có nữ nhân quản hắn.
Cố Vân nhãn tình sáng lên. Kỳ thực, nàng vốn không quá đau đầu chuyện hôn sự của nhi tử, vì hồng nhan tri kỷ của Chu Hạo Nam có lẽ sớm đã trải rộng khắp Dương Châu, trong đó cũng không thiếu danh môn phú thương khuê nữ. Nếu chẳng may bỏ lỡ Phương Hoa, thì cũng tùy tiện liền có thể chọn được một xe đối tượng phù hợp khác.
Ngược lại là nữ nhi Chu Mẫn của mình, mắt cao hơn đầu, nếu lại muốn trì hoãn sẽ mau biến thành lão cô nương mất.
"Không biết Lý nhị công tử dự định tiền đồ tương lai làm thế nào?" Cố Vân quyết định nói thẳng, trực tiếp đảo đến vấn đề mấu chốt.
"Hoàng thượng muốn cho hắn vào kinh, tứ phong danh hiệu để hắn làm quan văn, chỉ là đứa nhỏ này còn có chủ ý, chưa muốn đầu nhập chuyện quan trường. Ta nghĩ nếu có thể chọn một thê tử hợp ý, có lẽ sẽ giúp hắn tìm ra chút phương hướng!" Giang Uyển Nhu cũng không giấu giếm, lại cường điệu trả lời: "Tương lai hắn rất có khả năng lại được hoàng thượng tứ phong, đến lúc đó thân phận lại khác biệt. Chưa nói Trấn Nam Vương Phủ ở Giang Nam cũng có căn cơ đại nghiệp, hắn nếu không làm quan, chỉ hỗ trợ quản lý chút sự tình, thì cũng không lo ăn mặc mấy đời!"
Cố Vân gật gật đầu đồng ý. Bối cảnh của Lý Tử Thiện cũng không kém, đối với nữ nhi nhà mình mà nói, chính là qua cái thôn này sẽ không có miếu khác!
"Đúng vậy a! Là đang chê cười ngươi cả ngày không có việc gì làm, lại còn loay hoay không thấy bóng dáng"
Đối với cháu trai thứ hai này, Giang Uyển Nhu vẫn luôn lo lắng nhiều hơn một chút, hy vọng hắn nhanh chóng có phương hướng mà cố gắng, đừng để uổng phí thông minh và tài học.
"Tử thiện là bận bịu chính sự a! Mỗi ngày đều phải đến dịch trạm bên kia nghe ngóng tin tức tôn nhi ngoan kia của người a!" Đương nhiên cũng thuận đường ở trà lâu cùng mấy công tử ca chơi cờ. Vận may của hắn hôm nay còn không tệ, đổ xúc xắc đều dẫn dầu, cũng thắng không ít bạc.
"Hôm nay có tin tức gì của đại ca ngươi hay không?" Giang Uyển Nhu vẫn rất quan tâm tới tin tức trưởng tôn vào kinh thành. Đứa cháu thứ hai này của nàng dù có ham chơi chút ít, nhưng cũng rất biết khắc chế, sẽ không gây ra phiền toái.
"Tôn nhi chẳng phải là đến để mang tin tới cho tổ mẫu sao? Đây là thư đại ca gửi về!" Lý Tử Thiện buổi chiều đến dịch trạm liền thu được thư nhà, hắn không nhanh không chậm lấy ra đưa cho thái phi.
Trên thư chỉ có mấy dòng chữ ngắn gọn: "Hết thảy bình an, đầu tháng bảy trở lại Dương Châu."
"May mà đại ca ngươi hiểu chuyện, biết viết phong thư báo bình an, ngươi cũng viết tin chuyển về Mân Châu một chút, báo tin cho phụ vương ngươi đỡ lo lắng!" Giang Uyển Nhu cuối cùng cũng an tâm.
"Tổ mẫu, ngài cũng lo lắng quá nhiều. Bây giờ ngài cũng nên thả lỏng tâm tình một chút!" Lý Tử Thiện ngược lại rất hiếu kỳ, đổi thành tiếng Mân nói ra suy đoán trong lòng với tổ mẫu: "Nếu hết thảy đều bình an vô sự, chẳng lẽ lần này thánh thượng triệu đại ca vào kinh, là muốn tứ hôn cho đại ca hay sao?"
Giang Uyển Nhu và Lý Tử Thiện không hẹn mà cùng nhìn về phía phương Hoa, khiến nàng không hiểu nổi. Hai người đang nói, sao tự nhiên lại đánh giá mình?
"Sao vậy ạ?" Giang Phương Hoa sờ sờ khuôn mặt, hẳn là trên mặt nàng có dính cái gì? Nàng quay người nhìn Thúy Ngọc, tiểu nha đầu nhìn nàng lắc đầu.
"Không có gì! Chỉ muốn xem xem ngươi học tiếng Mân đã tiến bộ đến đâu a!" Giang Uyển Nhu linh hoạt xoay chuyển.
Lý Tử Thiện cũng nhanh trí phụ họa: "Đúng a, biểu muội ngươi nói vài câu nghe thử xem!"
"Cơm nước gì chưa?" Phương Hoa chỉ biết đúng mỗi câu này, nói xong lại khiến đôi tỏ tôn kia ôm bụng cười lớn.
Tức chết a! Phương Hoa không thông ngôn ngữ, nên ngay từ đầu tới giờ đều bị cười nhạo. Nàng sao phải học tiếng Mân a? Dù sao nàng cũng sẽ không sinh sống ở đó.
Giang Uyển Nhu nhìn cháu gái bẹp miệng, liền biết nàng đang không vui. Nha đầu này nhìn thì nhu nhu nhược nhược, như tính cách cũng rất tự trọng, quật cường, chỉ sợ sau này sẽ chịu nhiều thiệt thòi.
"Được rồi, không nói đến cái này nữa. Hôm nay ta thu được thiệp mời của Giang Nam Đại đô đốc phủ, nhân gia mời chúng ta tới dùng bữa!" Giang Uyển Nhu bỗng nhớ tới chuyện làm mình lo lắng cả ngày nay, chỉ sợ mời yến lần này, Giang Nam Đại đô đốc phủ sẽ muốn nói tới chuyện nghị thân. Không đi cũng không được, nàng nhìn Lý Tử Thiện, đảo mắt một chút, nói: "Ta thấy Chu gia cô nương kia cũng không tệ, Tuer Thiện cùng chúng ta tới làm khách mời đi!"
Tổ mẫu sao lại nói đến Đô đốc tiểu thư, lại còn nhìn mình? Tâm tư Lý Tử Thiện không khỏi lách cách chạy loạn, thái phi lại muốn mưu tính cái gì? Chu tiểu thư đẹp thì có đẹp, nhưng liên quan gì tới hắn? Hắn không thích bị đẩy lên bàn tới bàn lui, lại cũng không phải thế tử, hôn sự của hắn hắn có thể tự làm chủ được đi?
"Tổ mẫu nhìn chằm chằm tôn nhi như vậy, khiến tôn nhi sợ hãi a!" Lý Tử Thiện quyết định nói thẳng.
"Sợ cái gì? Ngươi còn tưởng ngươi tướng mạo tuấn lãng không bằng?" Giang Uyển Nhu hừ mũi, gẩy gẩy ngọc chỉ trên tay, vỗ vỗ cánh tay hắn: "Ngày mai ngươi ngoan ngoãn ở nhà cho ta, không được chạy lung tung, tới buổi trưa cùng ta tới Đại đô đốc phủ làm khách!"
"Tổ mẫu, phủ đô đốc mơ tiệc để chiêu đãi các ngươi a, họ cũng không có tìm ta!"
"Cái gì ta với ngươi?" Giang Uyển Nhu khiêu khích nhìn cháu trai nói chuyện thiếu lễ phép, nói: "Ăn bữa cơm chẳng lẽ sẽ ít đi một khối thịt? Gọi ngươi đi, ngươi liền đi, tôn nhi ngoan của ta a!"
Mỗi lần tổ mẫu dùng mấy tiếng "tôn nhi ngoan" gọi hắn, chắc chắn lại không có chuyện tốt đẹp gì. Nhưng Lý Tử Thiện còn chưa có gan phản bác thái phi.
* * *
Ngày kế tiếp, Trấn Nam Vương thái phi mặc một bộ váy màu tím sậm quý khí bức người, dẫn theo một bên cháu trai phong lưu phóng khoáng, một bên cháu gái tú diễm chói mắt đến đô đốc phủ làm khách.
Ba người đều tản mát ra tôn quý khí chất, khiến người ta không dám nhìn thẳng, chỉ sợ nhìn nhiều cũng sẽ mặc cảm, tự ti.
Giang Uyển Nhu hơn năm mươi tuổi, vẻ ngoài xinh đẹp bức người, căn bản nhìn không giống người là đã là bậc tổ mẫu, thái phi; đứng bên cạnh người mới chỉ ở cấp bậc mẫu thân là đại đô đốc phu nhân Cố Vân, càng làm nỏi bật chút lớn tuổi của chủ nhà.
Ngày hôm nay chỉ có nữ quyến và nhóm tiểu thư công tử tề tụ, cho nên Đại đô đốc đại nhân cũng không ở đây. Dù sao cũng sẽ nói đến chuyện hôn sự, nếu như thái phi không vui, thân phận là đô đốc cũng sẽ khó hạ đài, cho nên trước để nữ quyến ra mặt lộ chút ý tứ.
Nhìn thấy Chu Hạo Nam thế tử, Giang Uyển Nhu thầm hô "Nguy hiểm thật!" Cũng may nàng mang theo cháu trai đi cùng, có thể tùy thời ngăn cản đối phương tiếp cận cháu gái. Tâm tư nàng kỳ thực vẫn có chút thiên vị trưởng tôn Lý Tử Kính, tin tưởng chỉ cần đợi thêm chút thời gian nữa, hắn và Hoa nhi sẽ tu thành chính quả. Chỉ là nhiệm vụ cấp bách bây giờ, chính là trấn an một nhà Đại đô đốc a!
Trong bữa tiệc, Giang Uyển Nhu thỉnh thoảng lại liếc nhìn Chu Mẫn, cũng phát hiện cháu trai chốc chốc lại ngó đối phương. Xem ra hai người có chút quanh co!
Hôm nay Chu Mẫn mặc một bộ váy màu vỏ quýt, làm tôn nên dáng vẻ duyên dáng động lòng người, mặt như phù dung, khí chất lại hoạt bát cởi mở, ở bên cạnh Phương Hoa kiều diễm nhưng thanh lịch, tao nhã lại thấy được chút phong vận khác biệt.
Lúc mấy tiểu bối đưa nhau tới đình viện đi dạo, Đô đốc phu nhân liền tranh thủ muốn cùng thái phi nói chuyện đứng đắn.
"Thái phi, Hoa nhi cũng đã cập kê, cũng đã đến tuổi nghị thân đi?"
"Đúng vậy a! Bất quá đứa nhỏ này vừa nhắc tới chuyện nghị thân, xem mắt, liền suốt ngày ồn ào cùng ta nói nàng vẫn còn nhỏ, không vội, muốn ở nhà thêm hai ba năm, học thêm chút quản trướng. Aiii, ta nghĩ để cho nàng tiếp quản chút sinh ý, nhưng có lẽ nàng làm ra chút thành tựu, cũng nảy sinh hứng thú làm ăn đi!" Giang Uyển Nhu phiền não than thở, lại uyển chuyển hỏi: "Ta thấy Mẫn nhi tuổi tác xem chừng cũng lớn hơn Hoa nhi một chút, nàng đã có hôn phối hay chưa a?"
Nghe thái phi nói mấy câu trước, tâm Cố Vân liền trầm xuống, nhưng nghe Giang Uyển Nhu lại nói đến nữ nhi của mình, nàng không khỏi hồ nghi nhìn nữ nhân khôn khéo trước mặt, cũng thăm dò nói: "Mẫn nhi nàng là cái dã nha đầu a! Ta để ý vài người, nhưng cũng không có ai khiến nàng vừa mắt!"
"Vậy thì cũng quá tôt! Chu phu nhân ngươi cũng vừa thấy bộ dáng Nhị Lang nhà ta? Ta vừa chú ý tới tiểu tử ngốc này, hắn còn một mực lén nhìn Mẫn nhi vài lần, chỉ là không biết ngươi đây suy nghĩ thế nào?" Giang Uyển Nhu biết nhị tôn nhi của nàng ham chơi một chút, cũng chủ yếu là do không có nữ nhân quản hắn.
Cố Vân nhãn tình sáng lên. Kỳ thực, nàng vốn không quá đau đầu chuyện hôn sự của nhi tử, vì hồng nhan tri kỷ của Chu Hạo Nam có lẽ sớm đã trải rộng khắp Dương Châu, trong đó cũng không thiếu danh môn phú thương khuê nữ. Nếu chẳng may bỏ lỡ Phương Hoa, thì cũng tùy tiện liền có thể chọn được một xe đối tượng phù hợp khác.
Ngược lại là nữ nhi Chu Mẫn của mình, mắt cao hơn đầu, nếu lại muốn trì hoãn sẽ mau biến thành lão cô nương mất.
"Không biết Lý nhị công tử dự định tiền đồ tương lai làm thế nào?" Cố Vân quyết định nói thẳng, trực tiếp đảo đến vấn đề mấu chốt.
"Hoàng thượng muốn cho hắn vào kinh, tứ phong danh hiệu để hắn làm quan văn, chỉ là đứa nhỏ này còn có chủ ý, chưa muốn đầu nhập chuyện quan trường. Ta nghĩ nếu có thể chọn một thê tử hợp ý, có lẽ sẽ giúp hắn tìm ra chút phương hướng!" Giang Uyển Nhu cũng không giấu giếm, lại cường điệu trả lời: "Tương lai hắn rất có khả năng lại được hoàng thượng tứ phong, đến lúc đó thân phận lại khác biệt. Chưa nói Trấn Nam Vương Phủ ở Giang Nam cũng có căn cơ đại nghiệp, hắn nếu không làm quan, chỉ hỗ trợ quản lý chút sự tình, thì cũng không lo ăn mặc mấy đời!"
Cố Vân gật gật đầu đồng ý. Bối cảnh của Lý Tử Thiện cũng không kém, đối với nữ nhi nhà mình mà nói, chính là qua cái thôn này sẽ không có miếu khác!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook