Thê Tử Của Chàng Câm
-
Chương 20: Xinh đẹp như yêu quái, nhưng là kẻ ngu si
Tang Tĩnh Sơ tuy nói vậy nhưng trong lòng vẫn nghĩ, sao tướng mạo đại tỷ lại khác với trước kia, đều nói nữ mười tám thay đổi lớn, có phải chính là đạo lý này không? Haiz, thật hi vọng mình lớn hơn mấy tuổi nữa có thể trở nên xinh đẹp hơn giống đại tỷ.
- Tang đại ca, mai vàng ở Mai Tử Lĩnh chỗ học phủ trong huyện nở rồi, nghe nói mấy ngày nay có rất nhiều người đạp tuyết thưởng mai, Tang đại ca cũng dẫn bọn muội đi xem đi.
Một tiểu cô nương trong số họ tên Diệp Thu nói.
Một nữ tử khác tên Diệu Linh cũng nói:
- Nếu Tang đại ca chịu dẫn bọn muội đi, bọn muội nhất định sẽ dụng tâm thưởng thức mai vàng, trở về còn thêu vài món đồ đẹp mắt tặng Tang đại ca nữa.
Tang Tĩnh Sơ nghe thế thì nhéo khuôn mặt tiểu cô nương kia nói:
- Thật không biết xấu hổ, tặng đồ thêu cho đại ca ta? Biểu ca nhà tỷ sẽ ghen đó!
- Cái con này, ta xem Tang đại ca như đại ca, biểu ca ta ghen cái gì?
Diệu Linh không cho là đúng nói.
Tang Vi Sương chỉ cảm thấy ba tiểu cô nương này giống như chim sơn ca buổi sáng, líu ra líu rít khiến đầu nàng có chút choáng, bất đắc dĩ mà cưng chiều cười nói:
- Đi thôi, ta dẫn các muội đi thưởng mai.
Tang Tĩnh Sơ nghe vậy thì vội chạy ra ngoài:
- Mọi người chờ muội, muội đi gọi Yên ca ca và Cẩm Văn.
Mồng ba tháng chạp học đường được nghỉ học, hôm nay Cẩm Văn ở nhà do Dương Yên hướng dẫn bài tập.
Mai Tử Lĩnh cạnh học phủ trong huyện có rất nhiều người tới thưởng mai.
Tuy rằng tuyết đã rơi nhưng cũng khá náo nhiệt, những quầy bán đồ ăn vặt bên đường cũng có nhiều người vây quanh.
Tĩnh Sơ dẫn hai hảo bằng hữu dắt Cẩm Văn mua khoai nướng và quýt nướng trở lại.
Tang Vi Sương nhận lấy gói giấy sửng sốt:
- Thật không ngờ người Thiệu Châu lại nướng quýt vận chuyển từ phương nam tới để ăn...
Giọng của Tang Vi Sương tuy nhỏ nhưng Cẩm Văn đứng bên cạnh lại nghe rõ ràng:
- Đại ca, lúc đệ còn nhỏ, huynh từng mua cho đệ ăn mà, huynh không nhớ à?
Tang Vi Sương sửng sốt, lúng túng cười, ngón tay vê vê tai mình:
- Quên rồi.
Sau khi cười, trong lòng Tang Vi Sương run sợ một hồi, chính mình cũng cảm thấy mình diễn rất giả tạo. Nàng vô thức nhìn mấy người bên cạnh, lặng lẽ đưa tay lột vỏ quýt bị nướng cháy sém, tỏa ra hương quýt bên trong.
Đúng là ăn rất ngon, trước đây nàng chưa bao giờ biết, quýt còn có thể ăn thế này! Sớm biết thì trước kia quýt mùa đông từ Hoài Đông chuyển tới, nàng sẽ không đem toàn bộ cho Ninh Dương công chúa và lão vương gia bọn họ rồi.
- Mẫu thân của ta nói, quýt từ phương nam chuyển tới Thiệu Châu cứng như đóng băng vậy, đem nướng bán cũng rất ngon!
Diệp Thu cười nói.
Đang nói chuyện thì Diệu Linh thấy phía trước không xa đông nghịt người, không khỏi mở miệng hỏi:
- Ơ, phía trước đang làm gì vậy?
Tang Vi Sương nheo mắt, theo tiếng nhìn lại, không biết nhiều người như vậy vây quanh ai nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng nức nở, giống như là của một thiếu niên.
- Hic hic hic, tứ công tử, chúng ta lên xe ngựa đi..
Gã sai vặt quỳ trong đống tuyết đưa bàn tay đỏ bừng vừa lau nước mắt vừa đỡ công tử nhà mình.
Còn thiếu niên nằm trong đống tuyết trước người hắn, áo lông cáo trắng như tuyết rơi một bên, y phục mùa xuân mỏng manh lộ ra ngoài, thậm chí có thể thấy rõ đôi chân như bạch ngọc lộ ra trên tuyết. Có lẽ thời gian hắn ra ngoài không lâu.
- Ôi, bỗng dưng từ trên xe ngựa kia lao xuống, dọa lão nhảy dựng!
Một lão nhân vỗ ngực thở hổn hển nói.
- Phải đó, tôi thấy người này đầu óc có vấn đề, người trong nhà cũng không chăm nom tốt, ra ngoài làm bị thương người ta thì sao bây giờ?
Gã sai vặt trẻ tuổi kia đâu thể chịu được loại lời đồn rảnh rỗi này, hắn muốn đỡ công tử nhà mình dậy, nhưng tiếc là không đủ sức, sốt ruột sắp khóc rồi.
Thiếu niên nằm trên áo lông cáo trắng như tuyết kia chậm rãi ngửa mặt lên, tóc đen xõa ra, chỉ nghe thấy tiếng những người xung quanh hít không khí.
- Đây...là người hay là yêu.đẹp, đẹp quá.
Lão nhân kia sau khi nhìn rõ dung nhan của thiếu niên thì lắp bắp nói không nên lời.
Ánh mắt những người chung quanh đều rơi vào trên mặt thiếu niên kia, da trắng hơn tuyết, môi mỏng đỏ thẫm, mặt mày như vẽ, giữa mi tâm có một nốt chu sa, hắn như là người được tạo nên từ tuyết vậy, y phục hơi mở khiến người ta sinh ra chút cảm giác muốn “chà đạp”, người này quá đẹp, quá tinh khiết, đẹp đến mức không chân thực.
Thiếu niên mờ mịt luống cuống nhìn những người vây xem trước mặt, bàn tay trắng trẻo thon dài của hắn muốn lần mò tìm áo lông cáo trắng nhưng lại chạm đến toàn là tuyết...
- Tố...
Tiếng nghẹn ngào thống khổ phát ra trong cổ họng hắn khiến người ta nghe không rõ lắm, nhưng dung nhan như họa kia bi ai như dã thú bị thương.
Gã sai vặt quỳ dưới đất giống như bị sét đánh, hai năm rồi! Tứ công tử hôm nay vậy mà lại phát ra một âm thanh!
Gã sai vặt kích động nước mắt lưng tròng, muốn đưa tay ôm công tử nhà hắn thì bị một bóng dáng màu lam đậm chắn phía trước.
- Ai cho phép ngươi dẫn công tử ra ngoài?
Triệu Lục Ý đưa tay ôm thiếu niên gầy yếu kia, khoác áo lông cáo trắng lên cho hắn, che phủ người hắn kín mít từ trên xuống dưới.
Lúc này Tang Vi Sương vừa vặn chạy tới, thấy Triệu Lục Ý và cả người trong ngực Triệu Lục Ý thì con ngươi xinh đẹp hơi giật mình.
Triệu Lục Ý gật đầu chào hỏi nàng nhưng một câu cũng không giải thích, hắn ôm thiếu niên trong ngực đi thật nhanh về phía xe ngựa.
- Tố
Âm thanh khàn khàn không rõ truyền ra trong áo lông cáo trắng, kích thích lỗ tai mọi người, khiến mọi người không khỏi tiếc hận, ôi một thiếu niên thật tốt không chỉ là kẻ ngốc mà còn là một người câm
Nhưng thanh âm mơ hồ kia lại giống như tảng đá nghìn cân gõ vào ngực Tang Vi Sương, vừa quen thuộc vừa triền miên. Nàng không dám nghĩ sâu hơn
- Thật quá đẹp, cả đời ta chưa từng thấy người đẹp như vậy bao giờ.
Xe ngựa đã đi xa nhưng vẫn còn có người cảm thán.
Diệp Thu và Diệu Linh nhướng đôi chân mày, vung quả đấm nhỏ nói:
- Rốt cục là đẹp cỡ nào, tiếc là chúng ta không thấy được gì cả!
- Đẹp hơn cả thần tiên, chắc là hồ yêu biến thành!
Một chàng trai trẻ bên đường một tay ôm ngực, một tay chống cằm cười phân tích.
Diệu Linh nhướng mày, đến gần nói:
- Ta nói vị đại ca này! Huynh không cảm thấy lời huynh nói rất mâu thuẫn sao? Vừa là thần tiên vừa là yêu quái! Vậy hắn rốt cục là thần tiên hay là yêu quái?
- Hở..
Chàng trai trẻ gãi gãi đầu:
- Hắn ta trắng như vậy, hẳn là cáo trắng biến thành!
- Hửm, ta thấy huynh coi “Thần quỷ dị văn lục” nhiều quá đấy!
Diệu Linh phản bác.
- Woa, sách này muội cũng xem à, ta rất thích cáo trắng nhỏ Tố Bạch kia!
Chàng trai trẻ cười nói cứ như gặp được tri âm vậy.
- Hử? Sao huynh biết Tố Bạch là hồ ly?
Lúc này Diệp Thu cũng chạy tới không hiểu hỏi:
- Tố Bạch không phải chết rồi sao?
- Ta không chỉ biết Tố Bạch là hồ ly, ta còn biết Tố Bạch thực ra là nam nhân!
Chàng trai trẻ kiêu ngạo nói.
Nghe vậy, Tang Vi Sương nheo mắt lại, chăm chú nhìn hắn một cái.
Nhìn về phía xe ngựa đã đi xa rất lâu, nàng không khỏi chau mày, chẳng lẽ đây chính là tứ công tử huyện lệnh phủ?
Vậy thì thật đáng tiếc, nàng không thấy được dung mạo của tứ công tử.
Nói đến đôi mắt đẹp như vẽ nàng từng thấy mà có thể so với thần tiên và yêu quái thì chỉ có..
Trên gương mặt trấn tĩnh của nàng hiện lên chút ưu thương, kiếp trước nàng đâu phải là không phụ thâm tình người khác.
- Tang đại ca, mai vàng ở Mai Tử Lĩnh chỗ học phủ trong huyện nở rồi, nghe nói mấy ngày nay có rất nhiều người đạp tuyết thưởng mai, Tang đại ca cũng dẫn bọn muội đi xem đi.
Một tiểu cô nương trong số họ tên Diệp Thu nói.
Một nữ tử khác tên Diệu Linh cũng nói:
- Nếu Tang đại ca chịu dẫn bọn muội đi, bọn muội nhất định sẽ dụng tâm thưởng thức mai vàng, trở về còn thêu vài món đồ đẹp mắt tặng Tang đại ca nữa.
Tang Tĩnh Sơ nghe thế thì nhéo khuôn mặt tiểu cô nương kia nói:
- Thật không biết xấu hổ, tặng đồ thêu cho đại ca ta? Biểu ca nhà tỷ sẽ ghen đó!
- Cái con này, ta xem Tang đại ca như đại ca, biểu ca ta ghen cái gì?
Diệu Linh không cho là đúng nói.
Tang Vi Sương chỉ cảm thấy ba tiểu cô nương này giống như chim sơn ca buổi sáng, líu ra líu rít khiến đầu nàng có chút choáng, bất đắc dĩ mà cưng chiều cười nói:
- Đi thôi, ta dẫn các muội đi thưởng mai.
Tang Tĩnh Sơ nghe vậy thì vội chạy ra ngoài:
- Mọi người chờ muội, muội đi gọi Yên ca ca và Cẩm Văn.
Mồng ba tháng chạp học đường được nghỉ học, hôm nay Cẩm Văn ở nhà do Dương Yên hướng dẫn bài tập.
Mai Tử Lĩnh cạnh học phủ trong huyện có rất nhiều người tới thưởng mai.
Tuy rằng tuyết đã rơi nhưng cũng khá náo nhiệt, những quầy bán đồ ăn vặt bên đường cũng có nhiều người vây quanh.
Tĩnh Sơ dẫn hai hảo bằng hữu dắt Cẩm Văn mua khoai nướng và quýt nướng trở lại.
Tang Vi Sương nhận lấy gói giấy sửng sốt:
- Thật không ngờ người Thiệu Châu lại nướng quýt vận chuyển từ phương nam tới để ăn...
Giọng của Tang Vi Sương tuy nhỏ nhưng Cẩm Văn đứng bên cạnh lại nghe rõ ràng:
- Đại ca, lúc đệ còn nhỏ, huynh từng mua cho đệ ăn mà, huynh không nhớ à?
Tang Vi Sương sửng sốt, lúng túng cười, ngón tay vê vê tai mình:
- Quên rồi.
Sau khi cười, trong lòng Tang Vi Sương run sợ một hồi, chính mình cũng cảm thấy mình diễn rất giả tạo. Nàng vô thức nhìn mấy người bên cạnh, lặng lẽ đưa tay lột vỏ quýt bị nướng cháy sém, tỏa ra hương quýt bên trong.
Đúng là ăn rất ngon, trước đây nàng chưa bao giờ biết, quýt còn có thể ăn thế này! Sớm biết thì trước kia quýt mùa đông từ Hoài Đông chuyển tới, nàng sẽ không đem toàn bộ cho Ninh Dương công chúa và lão vương gia bọn họ rồi.
- Mẫu thân của ta nói, quýt từ phương nam chuyển tới Thiệu Châu cứng như đóng băng vậy, đem nướng bán cũng rất ngon!
Diệp Thu cười nói.
Đang nói chuyện thì Diệu Linh thấy phía trước không xa đông nghịt người, không khỏi mở miệng hỏi:
- Ơ, phía trước đang làm gì vậy?
Tang Vi Sương nheo mắt, theo tiếng nhìn lại, không biết nhiều người như vậy vây quanh ai nhưng nàng có thể nghe thấy tiếng nức nở, giống như là của một thiếu niên.
- Hic hic hic, tứ công tử, chúng ta lên xe ngựa đi..
Gã sai vặt quỳ trong đống tuyết đưa bàn tay đỏ bừng vừa lau nước mắt vừa đỡ công tử nhà mình.
Còn thiếu niên nằm trong đống tuyết trước người hắn, áo lông cáo trắng như tuyết rơi một bên, y phục mùa xuân mỏng manh lộ ra ngoài, thậm chí có thể thấy rõ đôi chân như bạch ngọc lộ ra trên tuyết. Có lẽ thời gian hắn ra ngoài không lâu.
- Ôi, bỗng dưng từ trên xe ngựa kia lao xuống, dọa lão nhảy dựng!
Một lão nhân vỗ ngực thở hổn hển nói.
- Phải đó, tôi thấy người này đầu óc có vấn đề, người trong nhà cũng không chăm nom tốt, ra ngoài làm bị thương người ta thì sao bây giờ?
Gã sai vặt trẻ tuổi kia đâu thể chịu được loại lời đồn rảnh rỗi này, hắn muốn đỡ công tử nhà mình dậy, nhưng tiếc là không đủ sức, sốt ruột sắp khóc rồi.
Thiếu niên nằm trên áo lông cáo trắng như tuyết kia chậm rãi ngửa mặt lên, tóc đen xõa ra, chỉ nghe thấy tiếng những người xung quanh hít không khí.
- Đây...là người hay là yêu.đẹp, đẹp quá.
Lão nhân kia sau khi nhìn rõ dung nhan của thiếu niên thì lắp bắp nói không nên lời.
Ánh mắt những người chung quanh đều rơi vào trên mặt thiếu niên kia, da trắng hơn tuyết, môi mỏng đỏ thẫm, mặt mày như vẽ, giữa mi tâm có một nốt chu sa, hắn như là người được tạo nên từ tuyết vậy, y phục hơi mở khiến người ta sinh ra chút cảm giác muốn “chà đạp”, người này quá đẹp, quá tinh khiết, đẹp đến mức không chân thực.
Thiếu niên mờ mịt luống cuống nhìn những người vây xem trước mặt, bàn tay trắng trẻo thon dài của hắn muốn lần mò tìm áo lông cáo trắng nhưng lại chạm đến toàn là tuyết...
- Tố...
Tiếng nghẹn ngào thống khổ phát ra trong cổ họng hắn khiến người ta nghe không rõ lắm, nhưng dung nhan như họa kia bi ai như dã thú bị thương.
Gã sai vặt quỳ dưới đất giống như bị sét đánh, hai năm rồi! Tứ công tử hôm nay vậy mà lại phát ra một âm thanh!
Gã sai vặt kích động nước mắt lưng tròng, muốn đưa tay ôm công tử nhà hắn thì bị một bóng dáng màu lam đậm chắn phía trước.
- Ai cho phép ngươi dẫn công tử ra ngoài?
Triệu Lục Ý đưa tay ôm thiếu niên gầy yếu kia, khoác áo lông cáo trắng lên cho hắn, che phủ người hắn kín mít từ trên xuống dưới.
Lúc này Tang Vi Sương vừa vặn chạy tới, thấy Triệu Lục Ý và cả người trong ngực Triệu Lục Ý thì con ngươi xinh đẹp hơi giật mình.
Triệu Lục Ý gật đầu chào hỏi nàng nhưng một câu cũng không giải thích, hắn ôm thiếu niên trong ngực đi thật nhanh về phía xe ngựa.
- Tố
Âm thanh khàn khàn không rõ truyền ra trong áo lông cáo trắng, kích thích lỗ tai mọi người, khiến mọi người không khỏi tiếc hận, ôi một thiếu niên thật tốt không chỉ là kẻ ngốc mà còn là một người câm
Nhưng thanh âm mơ hồ kia lại giống như tảng đá nghìn cân gõ vào ngực Tang Vi Sương, vừa quen thuộc vừa triền miên. Nàng không dám nghĩ sâu hơn
- Thật quá đẹp, cả đời ta chưa từng thấy người đẹp như vậy bao giờ.
Xe ngựa đã đi xa nhưng vẫn còn có người cảm thán.
Diệp Thu và Diệu Linh nhướng đôi chân mày, vung quả đấm nhỏ nói:
- Rốt cục là đẹp cỡ nào, tiếc là chúng ta không thấy được gì cả!
- Đẹp hơn cả thần tiên, chắc là hồ yêu biến thành!
Một chàng trai trẻ bên đường một tay ôm ngực, một tay chống cằm cười phân tích.
Diệu Linh nhướng mày, đến gần nói:
- Ta nói vị đại ca này! Huynh không cảm thấy lời huynh nói rất mâu thuẫn sao? Vừa là thần tiên vừa là yêu quái! Vậy hắn rốt cục là thần tiên hay là yêu quái?
- Hở..
Chàng trai trẻ gãi gãi đầu:
- Hắn ta trắng như vậy, hẳn là cáo trắng biến thành!
- Hửm, ta thấy huynh coi “Thần quỷ dị văn lục” nhiều quá đấy!
Diệu Linh phản bác.
- Woa, sách này muội cũng xem à, ta rất thích cáo trắng nhỏ Tố Bạch kia!
Chàng trai trẻ cười nói cứ như gặp được tri âm vậy.
- Hử? Sao huynh biết Tố Bạch là hồ ly?
Lúc này Diệp Thu cũng chạy tới không hiểu hỏi:
- Tố Bạch không phải chết rồi sao?
- Ta không chỉ biết Tố Bạch là hồ ly, ta còn biết Tố Bạch thực ra là nam nhân!
Chàng trai trẻ kiêu ngạo nói.
Nghe vậy, Tang Vi Sương nheo mắt lại, chăm chú nhìn hắn một cái.
Nhìn về phía xe ngựa đã đi xa rất lâu, nàng không khỏi chau mày, chẳng lẽ đây chính là tứ công tử huyện lệnh phủ?
Vậy thì thật đáng tiếc, nàng không thấy được dung mạo của tứ công tử.
Nói đến đôi mắt đẹp như vẽ nàng từng thấy mà có thể so với thần tiên và yêu quái thì chỉ có..
Trên gương mặt trấn tĩnh của nàng hiện lên chút ưu thương, kiếp trước nàng đâu phải là không phụ thâm tình người khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook