Thê Tử Của Chàng Câm
-
Chương 18: Tứ thiếu gia huyện phủ?
Bởi vì ban đêm phải đi huyện phủ dự tiệc cho nên ngày mười lăm, Tang Vi Sương ở cả ngày trong Như Ý thư trai của Cổ gia.
Trong thư phòng Cổ lão gia, các tôi tớ đều cung kính giữ lễ đứng ở xa xa, trong tay Cổ lão gia cầm sổ sách mấy tháng gần đây, mặt ủ mày chau nói với Tang Vi Sương:
- Nha đầu à, ngươi nói ta lúc đầu hợp tác với ngươi, cái gì cũng theo ngươi, giúp ngươi che giấu thân phận Thương Chủy Vũ, lại nhường ngươi sáu phần lợi nhuận, nhưng làm sao ngươi có thể…………
Cổ lão gia đẩy đẩy một xấp giấy viết thư thật dày trên bàn:
- Làm sao ngươi có thể viết cho Tố Bạch chết chứ! Ngươi xem những lá thư này đều là người khác gửi tới Như Ý thư trai đó! Một xấp dày thế này này! Ngươi không biết bộ hạ “Dị văn lục” bán ít hơn bộ thượng bao nhiêu đâu! Lỗ cho ta ban đầu còn sợ cung không đủ cầu đi in không kiêng nể gì hết! Ai da! Toàn bộ lỗ rồi! Lỗ rồi!.
Tay Cổ lão gia vỗ mạnh bàn, tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi này khiến ông đánh không đánh được, mắng không mắng được, ông là thương nhân, đau lòng chính là bạc trắng!
Thấy dáng vẻ này của Cổ lão gia, Tang Vi Sương đứng trước bàn đọc sách không khỏi hơi run.
Thương nhân trọng tiền bạc, khi có tiền thì kính ngươi như thần Phật, khi thâm hụt thì cái gì cũng không nhận, còn có thể làm ra chút chuyện cực đoan.
Tang Vi Sương cười gượng:
- Lão gia, chưa ra kết cục thì ai cũng không nói chính xác được, không phải sao? Lão gia nếu kiên nhẫn đợi cuối năm ra kết cục rồi thì bạc sẽ rơi ào ào vào kho...
Tang Vi Sương lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ: quả nhiên Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội!
- Ngươi nói nhẹ nhàng lắm!
Ông chủ Cổ lại vỗ mạnh lên bàn:
- Nếu cuối năm sách này bán không được thì sao?
Râu của ông bị thổi lệch đi, ông thật hoài nghi mình khi đó trúng tà gì mới nghe lời một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa!
- Không biết.
Tang Vi Sương trấn định như tùng trả lời, không hề đưa mắt nhìn ông chủ Cổ, nàng phiền não, trong lòng như có một ngọn lửa vô danh không rõ hình dạng nhưng nàng không khống chế được.
Lúc này nàng cảm thấy gan ruột ngưng trệ, rất không thoải mái, sắc mặt lại càng khó coi.
Ông chủ Cổ nhìn về phía Tang Vi Sương, thấy sắc mặt nàng khó coi, lời nói lạnh lùng thì trong lòng cả kinh, ông chưa từng ngờ mình sẽ bị một tiểu nha đầu dọa, nhưng dưới uy nghiêm vô hình của nàng, ông không tự chủ được mà ngưng miệng.
Thật lâu sau, Tang Vi Sương mới đưa mắt nhìn ông chủ Cổ.
- Ông chủ Cổ cứ yên tâm đợi kết cục, chút nắm chắc nho nhỏ này ta vẫn có.
Lời nàng nói nhẹ nhàng, hời hợt như thế, phảng phất như một người đứng ở vị trí vô cùng cao, không hề để những kẻ dưới chân vào mắt.
Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi.
Ban đêm, khi Tang Vi Sương đến huyện lệnh phủ, Dương Yên mang theo quà tặng đã chuẩn bị tốt đứng ở cổng huyện lệnh phủ.
Thấy Tang Vi Sương từ xa, hắn vẫy tay gọi, rồi chạy chậm tới.
- Đương gia.
- Dương Yên, chúng ta vào thôi.
Tang Vi Sương cười nói.
Tang Vi Sương nhìn toàn bộ những người có chút danh vọng trong huyện An này tối nay đều tụ tập trong huyện lệnh phủ. Đại công tử Lâm Cảnh Thần vì chúc thọ mẫu thân cũng từ Thiệu Châu chạy tới.
Không ngờ lại thấy gương mặt tuấn tú mang theo vài phần sắc bén của Triệu Lục Ý, Tang Vi Sương không khỏi lắc đầu, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, tại sao phải khiến bản thân có bộ dạng nghiêm túc lạnh nhạt như vậy!
Tang Vi Sương cũng thấy cháu của Tống đại tẩu – Tống Nùng Hoa.
Nàng khó hiểu chăm chú nhìn Tống Nùng Hoa đi về phía nàng, cười khan:
- Không biết Tống thiếu gia tìm tại hạ có chuyện gì?
- Tang Vi Sương..
Ánh mắt hắn rơi vào nam trang của nàng, sau đó cười khẽ:
- Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.
Tang Vi Sương nghe hiểu, hắn ám chỉ chính là thân phận nữ nhi của nàng. Nàng không hề bối rối, ngược lại thản nhiên cười:
- Đa tạ.
Nàng không sợ bí mật không phải là bí mật này bị công bố ra bên ngoài, cũng giống như nàng không sợ ông chủ Cổ tung chuyện Thương Chủy Vũ chính là Tang Vi Sương với người đời. Những thứ này đều không phải là nhược điểm mà người khác có thể dùng để uy hiếp nàng.
Tống Nùng Hoa giật mình vì sự bình tĩnh lúc này của nàng, thật lâu sau, như hiểu ra được gì đó, hắn cười cười tự giễu.
Triệu Lục Ý đi tới, đưa mắt nhìn Tống Nùng Hoa, rồi nhìn Tang Vi Sương nói:
- Tang công tử, công tử nhà ta muốn gặp ngươi.
Tang Vi Sương rõ ràng cảm nhận được ý hờn dỗi trong lời hắn, hắn đang trách nàng lúc ở Thiệu Châu không từ mà biệt sao? Khi đó tâm trạng nàng sa sút, vội vàng rời đi, đâu có nghĩ tới người “biểu ca” này...
Có điều Triệu Lục Ý có phải quá kỳ quái không, tại sao lại quan tâm chuyện của nàng như vậy? Tang Vi Sương híp mắt, bất luận thế nào thì chuyện khác thường ắt có điều ẩn khuất!
Tang Vi Sương được Triệu Lục Ý dẫn tới thư phòng của Lâm đại công tử. Căn viện này vô cùng thanh nhã, núi đá trong hòn giả sơn mảnh khảnh, đá và trúc trong viện tôn nhau tạo thành phong cảnh tự nhiên trang nhã, thanh lịch độc đáo.
Tang Vi Sương theo sau Triệu Lục Ý, đánh giá cảnh đẹp nơi này, bất giác những tích tụ trong lòng cũng vơi đi không ít.
Vào thư phòng, sau khi thấy rõ bạch y nhân đứng thẳng trong phòng, Tang Vi Sương hành lễ:
- Chúc mừng Lâm đại nhân thăng chức.
Lúc tới, Triệu Lục Ý đã nói với nàng hôm nay Lâm gia là song hỉ nhưng Lâm Cảnh Thần làm việc xưa nay luôn khiêm tốn, những nhà giàu bên ngoài không biết cũng không lạ.
Tri châu Thiệu Châu phủ tiền nhiệm đã cáo lão hồi hương, Lại bộ trong triều đưa tin, tri châu mới được chọn chính là vị Lâm Cảnh Thần gần hai mươi sáu tuổi này. Rất ít người trẻ như vậy đã làm đến chức tri châu, thử nghĩ xem phụ thân hắn làm huyện lệnh huyện An mấy chục năm cũng chưa từng thăng chức, nghe đâu hai năm nữa sẽ cáo lão hồi hương, theo Lâm Cảnh Thần đi Thiệu Châu dưỡng già.
- Là lão lục nói với ngươi à, cám ơn.
Ngữ khí của hắn lạnh lùng nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhàng khiến Tang Vi Sương cảm thấy thoải mái hơn khi đối mặt với Triệu Lục Ý rất nhiều.
Hắn đột nhiên cười, Tang Vi Sương cảm thấy hơi hoảng hốt, dường như trong khoảnh khắc nàng nhớ đến phụ hoàng, nàng thấy được bóng dáng phụ hoàng trên người hắn, nhất thời khiến nàng cảm thấy hơi thân thiết.
Lâm Cảnh Thần hỏi gia thế của Tang Vi Sương, đương nhiên cũng hỏi chuyện “trà Tiết Đào”, sau đó hai người từ trà nói đến kỳ nghệ, nguyên nhân là Tang Vi Sương nhìn ra được “cờ tàn một nước” trên bàn cờ trong thư phòng của Lâm Cảnh Thần.
Đúng lúc hai người nói chuyện vui vẻ thì trong viện truyền đến tiếng gã sai vặt bên ngoài vội vàng kêu.
- Đại thiếu gia không hay rồi, tứ.tứ thiếu gia lại phát bệnh rồi.
Gã sai vặt tìm Lâm lão gia nhưng Lâm lão gia đang tiếp khách, hắn liền tới tìm đại công tử, không hề biết trong thư phòng Lâm Cảnh Thần có khách nên khi vào viện đã gấp gáp thông báo.
Triệu Lục Ý đứng ngoài thư phòng nghe vậy thì sắc mặt chợt biến, khiển trách người nọ một trận.
- Còn không mau cút đi!
Vẻ mặt Triệu Lục Ý vô cùng khó coi, giống như là sợ bí mật gì đấy bị người không liên quan phát hiện vậy.
Trong thư phòng, Tang Vi Sương cũng nghe được lời gã sai vặt nói lúc nãy, nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Cảnh Thần, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt thâm thúy thì trong lòng không khỏi sinh nghi.
Tứ thiếu gia? Lâm huyện lệnh không phải chỉ có ba vị công tử thôi sao?
Lúc nào thì có thêm một tứ thiếu gia?
Trong thư phòng Cổ lão gia, các tôi tớ đều cung kính giữ lễ đứng ở xa xa, trong tay Cổ lão gia cầm sổ sách mấy tháng gần đây, mặt ủ mày chau nói với Tang Vi Sương:
- Nha đầu à, ngươi nói ta lúc đầu hợp tác với ngươi, cái gì cũng theo ngươi, giúp ngươi che giấu thân phận Thương Chủy Vũ, lại nhường ngươi sáu phần lợi nhuận, nhưng làm sao ngươi có thể…………
Cổ lão gia đẩy đẩy một xấp giấy viết thư thật dày trên bàn:
- Làm sao ngươi có thể viết cho Tố Bạch chết chứ! Ngươi xem những lá thư này đều là người khác gửi tới Như Ý thư trai đó! Một xấp dày thế này này! Ngươi không biết bộ hạ “Dị văn lục” bán ít hơn bộ thượng bao nhiêu đâu! Lỗ cho ta ban đầu còn sợ cung không đủ cầu đi in không kiêng nể gì hết! Ai da! Toàn bộ lỗ rồi! Lỗ rồi!.
Tay Cổ lão gia vỗ mạnh bàn, tiểu cô nương mười ba mười bốn tuổi này khiến ông đánh không đánh được, mắng không mắng được, ông là thương nhân, đau lòng chính là bạc trắng!
Thấy dáng vẻ này của Cổ lão gia, Tang Vi Sương đứng trước bàn đọc sách không khỏi hơi run.
Thương nhân trọng tiền bạc, khi có tiền thì kính ngươi như thần Phật, khi thâm hụt thì cái gì cũng không nhận, còn có thể làm ra chút chuyện cực đoan.
Tang Vi Sương cười gượng:
- Lão gia, chưa ra kết cục thì ai cũng không nói chính xác được, không phải sao? Lão gia nếu kiên nhẫn đợi cuối năm ra kết cục rồi thì bạc sẽ rơi ào ào vào kho...
Tang Vi Sương lau mồ hôi lạnh trên trán, thầm nghĩ: quả nhiên Hoàng đế chưa vội, thái giám đã vội!
- Ngươi nói nhẹ nhàng lắm!
Ông chủ Cổ lại vỗ mạnh lên bàn:
- Nếu cuối năm sách này bán không được thì sao?
Râu của ông bị thổi lệch đi, ông thật hoài nghi mình khi đó trúng tà gì mới nghe lời một tiểu cô nương miệng còn hôi sữa!
- Không biết.
Tang Vi Sương trấn định như tùng trả lời, không hề đưa mắt nhìn ông chủ Cổ, nàng phiền não, trong lòng như có một ngọn lửa vô danh không rõ hình dạng nhưng nàng không khống chế được.
Lúc này nàng cảm thấy gan ruột ngưng trệ, rất không thoải mái, sắc mặt lại càng khó coi.
Ông chủ Cổ nhìn về phía Tang Vi Sương, thấy sắc mặt nàng khó coi, lời nói lạnh lùng thì trong lòng cả kinh, ông chưa từng ngờ mình sẽ bị một tiểu nha đầu dọa, nhưng dưới uy nghiêm vô hình của nàng, ông không tự chủ được mà ngưng miệng.
Thật lâu sau, Tang Vi Sương mới đưa mắt nhìn ông chủ Cổ.
- Ông chủ Cổ cứ yên tâm đợi kết cục, chút nắm chắc nho nhỏ này ta vẫn có.
Lời nàng nói nhẹ nhàng, hời hợt như thế, phảng phất như một người đứng ở vị trí vô cùng cao, không hề để những kẻ dưới chân vào mắt.
Sau khi nói xong, nàng xoay người rời đi.
Ban đêm, khi Tang Vi Sương đến huyện lệnh phủ, Dương Yên mang theo quà tặng đã chuẩn bị tốt đứng ở cổng huyện lệnh phủ.
Thấy Tang Vi Sương từ xa, hắn vẫy tay gọi, rồi chạy chậm tới.
- Đương gia.
- Dương Yên, chúng ta vào thôi.
Tang Vi Sương cười nói.
Tang Vi Sương nhìn toàn bộ những người có chút danh vọng trong huyện An này tối nay đều tụ tập trong huyện lệnh phủ. Đại công tử Lâm Cảnh Thần vì chúc thọ mẫu thân cũng từ Thiệu Châu chạy tới.
Không ngờ lại thấy gương mặt tuấn tú mang theo vài phần sắc bén của Triệu Lục Ý, Tang Vi Sương không khỏi lắc đầu, rõ ràng chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi, tại sao phải khiến bản thân có bộ dạng nghiêm túc lạnh nhạt như vậy!
Tang Vi Sương cũng thấy cháu của Tống đại tẩu – Tống Nùng Hoa.
Nàng khó hiểu chăm chú nhìn Tống Nùng Hoa đi về phía nàng, cười khan:
- Không biết Tống thiếu gia tìm tại hạ có chuyện gì?
- Tang Vi Sương..
Ánh mắt hắn rơi vào nam trang của nàng, sau đó cười khẽ:
- Yên tâm, ta sẽ không nói ra đâu.
Tang Vi Sương nghe hiểu, hắn ám chỉ chính là thân phận nữ nhi của nàng. Nàng không hề bối rối, ngược lại thản nhiên cười:
- Đa tạ.
Nàng không sợ bí mật không phải là bí mật này bị công bố ra bên ngoài, cũng giống như nàng không sợ ông chủ Cổ tung chuyện Thương Chủy Vũ chính là Tang Vi Sương với người đời. Những thứ này đều không phải là nhược điểm mà người khác có thể dùng để uy hiếp nàng.
Tống Nùng Hoa giật mình vì sự bình tĩnh lúc này của nàng, thật lâu sau, như hiểu ra được gì đó, hắn cười cười tự giễu.
Triệu Lục Ý đi tới, đưa mắt nhìn Tống Nùng Hoa, rồi nhìn Tang Vi Sương nói:
- Tang công tử, công tử nhà ta muốn gặp ngươi.
Tang Vi Sương rõ ràng cảm nhận được ý hờn dỗi trong lời hắn, hắn đang trách nàng lúc ở Thiệu Châu không từ mà biệt sao? Khi đó tâm trạng nàng sa sút, vội vàng rời đi, đâu có nghĩ tới người “biểu ca” này...
Có điều Triệu Lục Ý có phải quá kỳ quái không, tại sao lại quan tâm chuyện của nàng như vậy? Tang Vi Sương híp mắt, bất luận thế nào thì chuyện khác thường ắt có điều ẩn khuất!
Tang Vi Sương được Triệu Lục Ý dẫn tới thư phòng của Lâm đại công tử. Căn viện này vô cùng thanh nhã, núi đá trong hòn giả sơn mảnh khảnh, đá và trúc trong viện tôn nhau tạo thành phong cảnh tự nhiên trang nhã, thanh lịch độc đáo.
Tang Vi Sương theo sau Triệu Lục Ý, đánh giá cảnh đẹp nơi này, bất giác những tích tụ trong lòng cũng vơi đi không ít.
Vào thư phòng, sau khi thấy rõ bạch y nhân đứng thẳng trong phòng, Tang Vi Sương hành lễ:
- Chúc mừng Lâm đại nhân thăng chức.
Lúc tới, Triệu Lục Ý đã nói với nàng hôm nay Lâm gia là song hỉ nhưng Lâm Cảnh Thần làm việc xưa nay luôn khiêm tốn, những nhà giàu bên ngoài không biết cũng không lạ.
Tri châu Thiệu Châu phủ tiền nhiệm đã cáo lão hồi hương, Lại bộ trong triều đưa tin, tri châu mới được chọn chính là vị Lâm Cảnh Thần gần hai mươi sáu tuổi này. Rất ít người trẻ như vậy đã làm đến chức tri châu, thử nghĩ xem phụ thân hắn làm huyện lệnh huyện An mấy chục năm cũng chưa từng thăng chức, nghe đâu hai năm nữa sẽ cáo lão hồi hương, theo Lâm Cảnh Thần đi Thiệu Châu dưỡng già.
- Là lão lục nói với ngươi à, cám ơn.
Ngữ khí của hắn lạnh lùng nhưng vẻ mặt lại nhẹ nhàng khiến Tang Vi Sương cảm thấy thoải mái hơn khi đối mặt với Triệu Lục Ý rất nhiều.
Hắn đột nhiên cười, Tang Vi Sương cảm thấy hơi hoảng hốt, dường như trong khoảnh khắc nàng nhớ đến phụ hoàng, nàng thấy được bóng dáng phụ hoàng trên người hắn, nhất thời khiến nàng cảm thấy hơi thân thiết.
Lâm Cảnh Thần hỏi gia thế của Tang Vi Sương, đương nhiên cũng hỏi chuyện “trà Tiết Đào”, sau đó hai người từ trà nói đến kỳ nghệ, nguyên nhân là Tang Vi Sương nhìn ra được “cờ tàn một nước” trên bàn cờ trong thư phòng của Lâm Cảnh Thần.
Đúng lúc hai người nói chuyện vui vẻ thì trong viện truyền đến tiếng gã sai vặt bên ngoài vội vàng kêu.
- Đại thiếu gia không hay rồi, tứ.tứ thiếu gia lại phát bệnh rồi.
Gã sai vặt tìm Lâm lão gia nhưng Lâm lão gia đang tiếp khách, hắn liền tới tìm đại công tử, không hề biết trong thư phòng Lâm Cảnh Thần có khách nên khi vào viện đã gấp gáp thông báo.
Triệu Lục Ý đứng ngoài thư phòng nghe vậy thì sắc mặt chợt biến, khiển trách người nọ một trận.
- Còn không mau cút đi!
Vẻ mặt Triệu Lục Ý vô cùng khó coi, giống như là sợ bí mật gì đấy bị người không liên quan phát hiện vậy.
Trong thư phòng, Tang Vi Sương cũng nghe được lời gã sai vặt nói lúc nãy, nàng quay đầu nhìn về phía Lâm Cảnh Thần, thấy sắc mặt hắn tái nhợt, ánh mắt thâm thúy thì trong lòng không khỏi sinh nghi.
Tứ thiếu gia? Lâm huyện lệnh không phải chỉ có ba vị công tử thôi sao?
Lúc nào thì có thêm một tứ thiếu gia?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook