Thê Tử Của Bề Tôi Trung Thành
-
Chương 44: Bất ngờ gặp cố nhân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đêm đó, nàng nằm sấp lên giường để Trình Thiệu Đường xoa bóp cơ thể đau nhức cho mình, mặt buồn rười rượi nói: “Chàng có thể tìm lí do cầu xin thái tử điện hạ để thiếp không cần phải học những phép tắc lễ tiết kia không?! Thiếp là phụ nhân phố phường, học những quy củ của thế gia vọng tộc này để người ta cười rớt răng à?”
Thật ra, ma ma chỉ dạy nàng một số lễ nghi và những điều cần chú ý khi gặp quý nhân, những gì bà ấy dạy đều phù hợp với thân phận của nàng, không có những quy tắc rườm rà của thế gia vọng tộc, chẳng qua là vì Lăng Ngọc không quen trong nhà bỗng dưng có thêm một người xa lạ, cũng không muốn vô cớ nhận lòng tốt của người khác nên mới cố tình nói cho chuyện này trở nên phức tạp, chỉ mong Trình Thiệu Đường có thể giúp nàng thoái thác việc này.
Trình Thiệu Đường cũng thương nàng chịu khổ, nhưng lại cảm thấy học những thứ này chẳng có gì là không tốt, dù sao hiện tại cũng không giống ở nhà, mọi người trong kinh đều coi trọng phép tắc.
“Nàng có biết có bao nhiêu phu nhân của thế gia vọng tộc trong kinh thành muốn mời một vị ma ma dạy học đáng tin khó đến nhường nào không? Càng không cần nói vị ma ma này còn đến từ phủ thái tử, không biết có bao nhiêu nhà muốn mời mà chẳng được. Huống chi, đây là người mà thái tử phi phái đến, ta chạy đến xin thái tử sao được?”
“Thiếp chưa từng gặp mặt thái tử phi, sao ngài ấy lại phái người tới dạy thiếp phép tắc chứ? Nhất định là ý của thái tử. Chắc ngài ấy ghi thù nhiều lần thiếp bất kính với ngài ấy trên đường về kinh, nhưng lại không tiện trả thù một phụ nhân như thiếp, cho nên mới nghĩ ra cách này để dày vò thiếp. Thiếp nghi tối qua ngài ấy cho gọi bé Đá cũng là vì muốn báo thù. Người này đúng là nhỏ nhen, có thù tất báo!”
“Lại ăn nói bậy bạ rồi phải không? Thái tử là người để nàng có thể tùy tiện nhắc đến sao?!” Trình Thiệu Đường nghiêm mặt răn, bỗng cảm thấy tiểu nương tử nhà mình quả thực cần có một ma ma dạy phép tắc.
Lăng Ngọc cũng biết mình đã nói sai, vội vàng sửa lời: “Ma ma dạy học này hiếm thấy như vậy mà lại bị phái tới dạy thiếp, nếu để người ta biết, chẳng biết sẽ nói khó nghe như thế nào, lần trước Chử thống lĩnh chỉ lĩnh mệnh sắp xếp chỗ ở cho chúng ta trong phủ thái tử, vậy mà hạ nhân ở đó đã đồn ầm lên rằng thiếp là ngoại thất của ngài ấy.”
Trình Thiệu Đường cau mày: “Có chuyện như vậy sao?”
“Thiếp có thể lấy chuyện này ra để lừa chàng chắc? May mà bọn họ sợ Chử thống lĩnh nên không dám rêu rao ra ngoài, về sau thiếp phải giải thích lại nhiều lần thì chuyện này mới dừng lại.” Lăng Ngọc rèn sắt khi còn nóng.
Trình Thiệu Đường suy nghĩ một lát, an ủi nói: “Chuyện này nàng không cần để trong lòng, nếu đã là người thái tử phi phái tới thì ngài nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng, người ta cùng lắm chỉ cho rằng ngài ấy muốn ta nợ họ một ân tình.”
Trong phủ thái tử hiện giờ, ngoài Chử Lương thì hắn là người được thái tử coi trọng nhất, cũng là người mỗi ngày ở cạnh thái tử nhiều nhất, vì thế có không ít thiếp thất của thái tử muốn tạo quan hệ với hắn, từ đó có thêm một người giúp sức trên con đường tranh sủng.
“Người ra là thái tử phi ngồi tít trên cao, là hoàng hậu nương nương tương lai, đâu cần bán ân huệ cho chàng!” Lăng Ngọc lầm bầm rồi nói tiếp: “Thiếp nói chàng là đồ đầu gỗ quả thực không sai mà, chẳng lẽ chỉ có người khác biết nghĩ bậy, thái tử phi thì không sao? Chàng phải biết là, người ta có đoán già đoán non thế nào cũng không nghiêm trọng bằng sự hoài nghi của ngài ấy.”
Hàng lông mày của Trình Thiệu Đường cau chặt hơn, suy nghĩ kĩ lại thì thật sự cảm thấy có vấn đề. Tuy phu thê họ không thẹn với lòng, hắn cũng tin thái tử điện hạ không có những suy nghĩ kia, nhưng bọn họ đâu biết thái tử phi nghĩ thế nào chứ!
“Ta hiểu rồi, ngai mai ta sẽ xem xét rồi nói chuyện này với thái tử.”
Lăng Ngọc cuối cùng cũng thở phào: “Thế mới đúng chứ! Thiếp chỉ cần học cách làm lễ vấn an với quý nhân, để không thất lễ, không chọc giận kẻ trên là được, còn những thứ khác thì học làm gì chứ?”
Những thiếp thất của thái tử quả thực có tâm tư riêng khi thấy thái tử phi phái ma ma dạy học đến dạy dỗ thê tử của một hạ thần, ngay cả thị nữ bên cạnh thái tử phi cũng lấy làm khó hiểu trước cách làm của chủ tử.
“Trình Thiệu Đường kia có năng lực đến đâu cũng chỉ là hạ nhân trong phủ, nương nương cần gì có hắn thể diện lớn như vậy?”
Thái tử phi chậm rãi nói: “Người này được điện hạ cực kỳ trọng dụng, tiền đồ vô tận, ta cho hắn một ân tình, sau này ắt có ích cho ta. Huống chi, thê hiền phu họa thiểu(*), đối với hắn mà nói, vị phu nhân kia mà hiểu chuyện thì cũng là chuyện tốt, nhà cửa yên ấm thì hắn mới có thể an tâm làm việc cho điện hạ được.”
(*) Thê hiền phu họa thiểu: thê tử đức hạnh thì trượng phu có thể trách gặp tai vạ.
“Hơn nữa, Trần ma ma là người có chừng mực, biết dạy những điều đúng với thân phận của nàng ta, sẽ không lãng phí thời gian dạy nàng ta những thứ không dùng được.”
“Hôm qua điện hạ vừa cho vời nhi tử của nàng ta, còn lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một bàn đầy điểm tâm, nhưng không biết vì sao mà về sau lại cho người vứt hết. Nương nương, điện hạ để tâm đ ến thằng bé này như vậy, lại còn phái người dạy riêng cho phụ nhân kia phép tắc, có khi nào….” Thị nữ chần chừ một lác, song vẫn nói ra lo lắng trong lòng.
Thái tử phi giật mình, lắc đầu ngay tức khắc: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta từng gặp thằng bé kia một lần, trông nó giống Trình hộ vệ y đúc, nếu nói bọn họ không phải phụ tử thì cũng chẳng ai tin.”
“Hơn nữa, sau này không được phép nói vậy nữa, ngươi có biết lời đồn đại vô căn cứ có thể làm hại một người phụ nữ đến mức nào không? Nếu vì chuyện này mà làm rạn nứt tình cảm phu thê họ, thì đó sẽ trở thành lỗi của ta.” Nàng nghiêm mặt nói.
“Nô tỳ biết sai rồi ạ!” Thị nữ vội vàng nhận lỗi.
Tuy Trình Thiệu Đường đã hứa với nàng, nhưng ngày hôm sau chàng lại bị giao cho một công việc khác, hoàn toàn không có thời gian nhắc tới chuyện này với Triệu Uân, đã thế hắn vừa đi là đi những mấy ngày, Lăng Ngọc không gặp được mắt hắn nên chỉ có thể cắn răn, tiếp tục theo Trần ma ma học quy củ.
Xưa nay nàng là người không dễ dàng nhận thua, nếu đã không thể thoái thác thì nhất định sẽ cố gắng học thật tốt, ngày qua ngày, Trần ma ma vốn coi thường nàng cuối cùng cùng thầm gật đầu, coi như đã hài lòng với nàng.
Sau này bà còn thấy nàng biết đọc biết viết thì dần nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Lăng Ngọc đương nhiên nhận ra bà đã thay đổi thái độ với mình, nhưng nàng cũng chẳng để ý mà vẫn đối xử với bà khách khí lễ phép, săn sóc như trước, song thái độ lại không hề có chút siểm nịnh. Dần dà, Trần ma ma cũng đối xử chân thành với nàng hơn.
Dù sao bà cũng sống từng này tuổi rồi, biết phân biệt chân thành và giả dối, đồng thời cũng biết đạo lý lấy chân thành đổi chân tình.
Nếu đã có ý giao hảo, sự chỉ bảo của bà càng trở nên nghiêm khắc hơn, khiến cho Lăng Ngọc thầm kêu khổ, nhưng chỉ đành kiên trì chịu đựng.
Quả thực là thầy có nghiêm thì trò mới giỏi, song bản thân nàng lại không hề nhận ra điều đó, chưa đầy một tháng, phong thái và cách cư xử của nàng đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, khiến cho Trần ma ma vô cùng đắc chí.
“Hiện giờ Trình hộ vệ là người đắc lực bên cạnh thái tử điện hạ, ngươi là phu nhân của ngài ấy, mọi cử chỉ hành động ở bên ngoài của ngươi đều sẽ ảnh hưởng đến ngài ấy. Nếu ngươi thất lễ trước mặt người ngoài, bản thân ngươi có thể không sao, song chưa biết chừng sẽ liên lụy đến tiền đồ của phu quân. Giống như bây giờ thì rất tốt, nếu ngươi cứ kiên trì như vậy, chí ít, ta dám bảo đảm rằng, không ai có thể bắt lỗi của ngươi về mặt lễ tiết!” Trần ma ma nhìn nàng tập lại một lượt những gì đã học gần đây, tuy vô cùng hài lòng nhưng vẫn nghiêm mặt dạy bảo.
“Dạ, đa tạ ma m nhắc nhở, Lăng Ngọc sẽ khắc sâu trong lòng.” Lăng Ngọc ngoan ngoãn đáp, thái độ vô cùng kính cẩn khiến Trần ma ma hết sức hưởng thụ.
Trông thấy bé Đá hoạt bát nhảy chân sáo tới, Trần ma ma vẫy tay với bé, bảo bé tập lại những động tác làm lễ hôm qua bà vừa dạy.
Thằng bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nhanh chóng làm lễ giống hệt mẹ mình.
“Thằng bé dẫu sao vẫn còn nhỏ, chỉ cần biết vài động tác làm lễ cơ bản để người ta không bắt bẻ là được, không cần quá mức chu toàn, như vậy sẽ làm mất đi sự hồn nhiên đáng quý của trẻ thơ.” Trần ma ma nắm tay bé Đá rồi ngồi xuống, bấy giờ mới nói với Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngớ ra, sau đó cung kính nói: “Ma ma nói chí phải!”
Nàng luôn coi việc chung sống với Trần ma ma là việc bất đắc dĩ, vì thế cũng chỉ quan tâm chăm sóc bà như việc mà một người học trò nên làm, nhưng hôm nay nghe Trần ma ma nói những lời này nàng mới biết rằng, bất kể lúc đầu đối phương đến đây với mục đích và tâm tư gì thì bà cũng đã chân thành chỉ bảo nàng.
Trần ma ma liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cho rằng mình học những thứ này không có ích gì thì ngươi lầm to rồi. Cái gọi là lo trước khỏi họa, học nhiều thứ, ắt có ích cho bản thân ngươi sau này. Huống chi, Trình hộ vệ ở bên cạnh thái tử điện hạ, lại còn được điện hạ coi trọng, sau này Trình gia ngươi kiểu gì chẳng lên như diều gặp gió? Đến lúc đó nhà ngươi sẽ trở thành ‘nhà quyền quý’ mà ngươi hay nhắc tới.”
Lăng Ngọc không hề quan tâm tiền đồ của Trình Thiệu Đường sau này thế nào, nàng chỉ có duy nhất một mong muốn là chàng có thể bảo vệ được tính mạng của mình; về phần giàu có hay quyền thế, có được nó là may mắn, mất thì chính là số mệnh, nó căn bản không đáng để trong lòng.
Chỉ cần giữ được tính mạng, bọn họ có thể tay trắng về quê, cùng lắm thì làm lại từ đầu, có tay có chân, chẳng lẽ còn để mình chết đói được sao?
Tuy nhiên, nàng vẫn vẫn khiêm tốn tiếp nhận lờ khuyên bảo của Trần ma ma.
“Ma ma nói đúng ạ, cháu đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
Vài ngày sau, Lăng Ngọc nghênh đón Trình Thiệu Đường ra ngoài làm việc trở về, song, có một việc khiến nàng bất ngờ là Dương Tố Vẫn cũng về cùng với chàng.
Vừa trông thấy Lăng Ngọc, Dương Tố Vấn đã nhào tới, ôm chầm lấy nàng rồi nghẹn ngào kể rằng mình đã nhớ nàng đến mức nào.
Lăng Ngọc bất đắc dĩ an ủi nàng vài câu, dẫn nàng vào trong nhà, nhìn nàng nhấp vài hớp trà rồi mới hỏi: “Sao muội lại lên kinh? Việc làm ăn của nhà mình thế nào rồi?”
Trước đó nàng cũng định tìm cơ hội về quê một chuyến, e rằng gia đình nàng sẽ phải ở kinh thành lâu dài, mà lúc ra ngoài quá gấp rút, trong nhà vẫn còn nhiều đồ chưa kịp mang theo, quan trọng nhất chính là nàng đâu thể vứt số tiền mà nàng khổ sở tích góp kia ở nhà như thế được!
Còn có tòa nhà mà huyện thái gia cấp cho Trình Thiệu Đường ở trong huyện, hiện giờ chàng đã không làm việc ở huyện nha nữa nên đương nhiên phải trả lại, nhưng nàng cũng phải dọn đồ trong nhà ra cái đã.
“Không có tỷ ở nhà muội thật sự rất chán, lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình nên quyết định ra ngoài tìm tỷ, không ngờ trên đường đi gặp được Trình tỷ phu, thế là muội cùng huynh ấy vào kinh luôn. Còn về việc buôn bán trong nhà, hiện giờ muội chẳng phải bận tâm chuyện gì cả, bởi sau khi tỷ đi, Đại Xuân ca mời được mấy người về, hiện tại nhân lực đã không còn là vấn đề nữa.” Dương Tố Vấn thản nhiên đáp.
Lăng Ngọc nghi ngờ nhìn nàng, luôn cảm thấy có điều gì là lạ: “Muội ra ngoài một mình như thế, Đại Xuân ca và Tiêu tỷ tỷ có biết không?”
“Đương nhiên là biết, Bình tỷ tỷ còn giúp muội sắp xếp hành lý nữa kìa!”
Lăng Ngọc vẫn cảm thấy có nhiều chỗ đáng nghi, nhưng nhất thời không biết hỏi từ đâu, vả lại biết Dương Tố Vấn bôn ba trên đường nhiều ngày, cả người nhìn trông vô cùng hốc hác, nàng đau lòng nói: “Ta đi đun nước cho muội tắm rửa, muội nghỉ ngơi chút đi, có gì hôm khác chúng ta nói tiếp.”
Sáng sớm hôm sau, Trần ma ma làm xong nhiệm vụ của mình thì trở về phủ báo cáo công việc với Thái tử phi, Lăng Ngọc tự mình tiễn bà ra cổng và không ngớt lời cảm tạ bà. Trần ma ma vỗ mu bàn tay nàng, khẽ gật đầu, lúc chuẩn bị quay người lên kiệu thì trông thấy Dương Tố Vấn đang tò mò ló ra, bà lập tức dừng bước.
Lăng Ngọc khó hiểu nhìn theo tầm mắt của bà, thấy Dương Tố Vấn, nàng vẫy tay ý bảo muội ấy tới đây, sau đó kéo tay muội ấy lại và giới thiệu: “Ma ma, đây là muội muội của cháu, tên là Tố Vấn.”
Trần ma ma quan sát Dương Tố Vấn một lượt, ấn đường chau lại: “Lăng cô nương?”
“Không không không, cháu họ Dương, người gọi cháu là Tố Vấn cũng được!” Dương Tố Vấn vội vàng khoát tay.
“Họ Dương….. Đúng ra phải là họ Dương, theo lý thì nên là họ Dương.” Trần ma ma khẽ cười, sau khi nói một câu đầy ẩn ý thì lên kiệu về phủ.
“Bà ấy nói vậy là có ý gì? Vì sao phải là họ Dương, theo lý thì nên là họ Dương?” Dương Tố Vấn mờ mịt.
Lăng Ngọc cũng lấy làm khó hiểu.
Hay tin Trần ma ma đã hoàn thành nhiệm vụ, thái tử phi chỉ hỏi vài câu đơn giản như Lăng Ngọc học hành thế nào rồi thôi, cũng không hỏi thêm chuyện khác. Nhưng Trần ma ma vẫn trình bày tỉ mỉ: “Trần Lăng Thị khá bướng bỉnh, nhưng cũng không phải loại người không biết điều, có lẽ vì là con gái của tú tài nên biết đọc biết viết, ăn nói không hề tục tĩu như đám phụ nữ nơi phố phường.”
“Ta đã biết, vất vả cho ma ma rồi.” Thái tử phi đương nhiên hiểu bà nói những lời này là có ý gì, bà chỉ muốn nói cho nàng rằng, Trình Lăng Thị là người có thể lôi kéo.
“Còn có một chuyện nữa, nương nương còn nhớ Dương Bá Xuyên, người được xưng là Thánh thủ trong cung năm đó không?” Trần ma ma chợt hỏi.
Thái tử phi vừa nghe lập tức dựng thẳng lưng: “Có phải ma ma biết tung tích của Dương Bá Xuyên rồi không?”
Thành hôn đã nhiều năm mà mãi chưa có con, Thái tử phi vô cùng sốt ruột, thái y trong cung đã thăm khám nhiều lần, thái y ngoài cung cũng nhiều lần mời tới, nhưng đều không thấy hiệu quả. Sau đó có người nhắc với nàng về Dương Bá Xuyên, người được xưng là Thánh thủ trong cung năm đó, ông ta có sở trường đặc biệt là khám chữa cho phụ nữ, chỉ là sau đó phạm phải lỗi, bị đuổi ra khỏi cung đến nay không rõ tung tích.
“Hôm nay lão nô gặp được một cô nương trẻ tuổi ở Trình phủ, chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng dáng vẻ cực kì giống với phu nhân của Dương thái y lúc còn trẻ, đúng lúc nàng ta cũng họ Dương. Nếu lão nô đoán không nhầm thì nàng ta chính là nữ nhi của Dương Bá Xuyên, song chúng ta vẫn phải phái người đi thăm dò mới được.”
“Nếu đó thật sự là nữ nhi của Dương thái y thì đúng thật là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Thái tử phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ, tìm thấy nữ nhi đồng nghĩa với việc tìm thấy tung tích của người cha.
“Ngày mai Trình Lăng Thị vào phủ tạ ân, lão nô sẽ nhắc nàng dẫn theo Dương cô nương, lúc đó nương nương có thể đích thân hỏi.”
Thái tử phi đâu có lý do gì để từ chối.
Bên kia, Dương Tố Vấn biết thời gian qua Lăng Ngọc ở nhà khổ học các loại phép tắc, đến cả bé Đá cũng phải học theo thì tặc lưỡi, ôm bé Đá vào lòng, nói: “Mọi người đều nói kinh thành nhiều quy củ, quả đúng là không sai. Nhưng mà….”
Nàng bỗng cười gian, nói: “Lần này tỷ tỷ được chỉ bảo tận tình. Thoạt nhìn cả người ngày càng có phong thái của ‘phu nhân’ hơn rồi đấy”
Lăng Ngọc giận dỗi, dí trán nàng: “Muội chỉ giỏi huyên thuyên!”
“Huyên thuyên!” Bé Đá học vẹt, làm Lăng Ngọc được một trận cười vui vẻ.
Dương Tố Vấn véo nhẹ lên hai má mũm mĩm của thằng nhóc, giả bộ hung dữ mà nói: “Thằng nhóc thối tha này dám mắng ta….”
Bé Đá vùng khỏi nàng, lao ngay vào vòng tay của mẹ cười ha ha không ngừng.
“Mọi người trong nhà ổn chứ?” Sau một trận cười đùa, Lăng Ngọc hỏi.
“Gia đình tỷ bỗng nhiên không từ mà biệt, Quách đại nhân và Thôi bộ đầu suýt nữa lật tung cả huyện Thanh Hà lên, Trình bá mẫu, Châu bá mẫu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Bích tỷ tỷ nôn nóng đến nỗi tự đi tìm, khó khăn lắm mới khuyên được tỷ ấy.”
“Sau đó Thôi bộ đầu tìm được con ngựa của Trình ty phu, nghe nói còn phát hiện được một vài manh mối khác, nhưng huynh ấy chỉ âm thầm bẩm báo với Quách đại nhân mà không chịu nói cho bọn muội. Sau nữa, có một huynh đệ họ Mục sai người tới chuyển lời rằng Trình tỷ phu tạm thời có việc gấp cần làm, cũng không có thời gian đưa mẹ con tỷ về nên dẫn cả nhà đi theo luôn, bảo cả nhà không cần lo lắng vân vân.” Dương Tố Vấn kể lại qua loa.
“Nhưng bây giờ mọi người nghe nói gia đình tỷ đã vào kinh, tỷ phu được thái tử coi trọng, hiện tại đang làm việc cạnh thái tử, mọi người đều vui thay cho nhà tỷ.”
Đây là chuyện đáng để vui mừng sao? Lăng Ngọc thầm cười khổ, mỗi lần Trình Thiệu Đường ra ngoài làm việc trở về trên người lúc nào cũng có mùi máu tanh mà giặt thế nào cũng không hết, tuy nàng không hỏi nhưng cũng biết những chuyện chàng đang làm nguy hiểm đến nhường nào.
Chàng càng được thái tử xem trọng, chức vị càng cao, thì nàng càng nơm nớp lo sợ, không có cảm giác an toàn.
Kiếp trước chàng chỉ là một thị vệ bình thường của phủ Tề vương, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy; kiếp này chàng trở thành thuộc hạ đắc lực bên cạnh thái tử, tiền đồ và vận mệnh tương lai như thế nào, nàng thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng những chuyện này nàng không thể nói với bất kì ai, dẫu sao nhìn từ ngoài vào, đây là ân điển mà nhiều người cầu còn chẳng được, nếu chàng có ý kiến thì chính là phụ lòng tốt của người khác.
Sấm sét hay mưa móc đều là ân huệ của quân vương, cho dù ‘ân’ này có phải là điều ngươi mong muốn hay không, nếu bên trên đã ban xuống, thì ngươi cũng chỉ có thể tạ chủ ban ân.
Sau bữa trưa, Dương Tố Vấn kéo bé Đá ra ngoài chơi một lát, lúc về nhà thấy Lăng Ngọc đang nhíu mày suy tư, nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ.
“Tỷ nhìn muội như vậy làm gì?” Nàng kiểm tra trên người mình một lượt, không hề thấy chỗ nào không ổn.
“Ngày mai ta phải đến phủ thái tử tạ ân.” Lăng Ngọc chậm rãi nói.
“Muội biết rồi, trước đó tỷ nói rồi mà, tỷ cứ yên tâm! Muội sẽ giúp tỷ trông bé Đá.” Dương Tố Vấn thản nhiên nói.
“Lúc nãy Trần ma ma phái người tới báo, bảo ta ngày mai dẫn muội theo cùng.”
“Muội cũng đi á?” Dương Tố Vấn không dám tin mà chỉ vào mình: “Muội đi làm gì chứ? Muội có quen họ đâu!”
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Ngọc cảm thấy vấn đề bắt nguồn từ câu nói ‘phải là họ Dương, theo lý thì nên là họ Dương’ của Trần ma ma trước khi đi, nhưng bây giờ Trần ma ma không ở đây, dù nàng muốn hỏi cũng không cách nào hỏi được.
“Thôi vậy, nếu đã truyền lời về phủ, ngày mai muội cứ đi cùng ta, nhân dịp này chiêm ngưỡng phủ thái tử luôn.”
Nghĩ như vậy, Dương Tố Vẫn cũng bắt đầu hớn hở: “Được đó được đó, thế là lúc về muội có chuyện để khoe với bọn Bình tỷ rồi!!”
Hôm sau khi tỉnh dậy, hai tỷ muội trang điểm gọn gàng, vì không yên tâm để bé Đá ở nhà một mình nên Trình Thiệu Đường để con đi theo mình, đợi Lăng Ngọc gặp thái tử phi xong sẽ đưa con về.
Sau khi đưa hai người đến cửa rồi nhìn họ đi vào, Trình Thiệu Đường mới dẫn con rẽ sang hướng khác, đi về phía võ trường.
Bé Đá vui vẻ bước lon ton theo sau cha, Trình Thiệu Đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn bé, thấy con hoạt bát nghịch ngợm như thường, không chịu sự ảnh hưởng của quãng thời gian bị truy sát trước, chàng rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm.
Nhi tử bạo dạn vô tư thật sự là điều may mắn nhất đối với chàng.
Bên kia, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn theo sau thị nữ dẫn đường đi đến chính viện mà thái tử phi đang sống, đi qua một hành lang dài uốn khúc, tiến vào một sân viện hình chữ thập, đi đến trước mai hiên thì dừng lại, thị nữ kia vào phòng bẩm báo.
Sự hưng phấn cùng mới lạ của Dương Tố Vấn sớm đã bị mài mòn bởi sự nín lặng, đè nén và cúi đầu trên đường đi, bấy giờ đợi ở đây khiến nàng càng thêm căng thẳng.
Lăng Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt khích lệ, nàng lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Sợ gì chứ! Nàng cũng đâu làm chuyện gì xấu, hôm nay tới đây chỉ để trải sự đời thôi, với cả cũng có phải nàng đòi đến đâu.
“Các ngươi phải đợi thêm chút nữa, bây giờ nương nương đang gặp khách, e rằng một chốc chưa xong được, hai người theo ta sang kia đợi đi!” Không lâu sau, có một thị nữ lạ mặt bước từ trong ra.
Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn bèn theo nàng ta đến chỗ khác đợi.
Hai người ngồi đó chẳng bao lâu thì có một thị nữ tới mời, nói rằng nương nương cho vời.
Lăng Ngọc kéo Dương Tố Vấn vội vàng đứng lên, nối gót thị nữ kia ra cửa, còn chưa đi đến chính phòng thì bỗng thấy hai nữ tử mặc áo gấm rực rỡ, nữ tử đi trước mặc cung trang màu hồng, nữ tử theo sát nàng ta lại ăn mặc như cô nương chưa xuất giá, lúc này nàng ta đang xúi đầu bước xuống thềm đá.
(*) Cung trang: Xiêm y trong cung.
“Không làm phiền Thái Vân cô nương nữa, sau này muội muội ta có chỗ nào không phải, xin Thái Vân cô nương nhắc nhở vài câu.” Nữ tử mặc cung trang dừng bước, mỏm cười nói với thị nữ dẫn đường Thái Vân.
Cô nương ăn mặc rực rỡ phía sau nàng ta cũng không thể không dừng bước, làm phúc lễ với Thái Vân.
“Không dám nhận, cô nương xin hãy đứng lên.” Vân vội vàng đỡ nàng dậy.
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, nở một nụ cười duyên dáng đúng mực, song, Lăng Ngọc đúng lúc đang nhìn sang bên đó lại kinh ngạc đến nỗi suýt nữa rớt cả chòng mắt ra.
Nữ tử lơ đãng ngước mắt lên, cũng bắt gặp ánh mắt của Lăng Ngọc, con ngươi nàng ta hơi co lại, vẻ mặt cứng đờ.
Là nàng?!
Là nàng?!
Thấy tỷ tỷ bỗng dừng lại, Dương Tố Vấn nhìn theo tầm mắt của nàng thì xém nữa kêu lên thất thanh, nhưng chung quy vẫn biết kiêng dè nơi mình đang ở, nàng vội vàng quay mặt sang chỗ khác, cố kiềm chế trái tim đập ‘bình bịch’ của mình, bước theo Lăng Ngọc qua bậc cửa.
Đó chẳng phải vị nương tử đã qua đời của đệ đệ Trình tỷ phu sao? Sao nàng ta lại xuất hiện trong phủ thái tử? Chẳng lẽ trên đời này có hai người giống nhau như vậy ư?
(*) Sân viện chữ thập.
Đêm đó, nàng nằm sấp lên giường để Trình Thiệu Đường xoa bóp cơ thể đau nhức cho mình, mặt buồn rười rượi nói: “Chàng có thể tìm lí do cầu xin thái tử điện hạ để thiếp không cần phải học những phép tắc lễ tiết kia không?! Thiếp là phụ nhân phố phường, học những quy củ của thế gia vọng tộc này để người ta cười rớt răng à?”
Thật ra, ma ma chỉ dạy nàng một số lễ nghi và những điều cần chú ý khi gặp quý nhân, những gì bà ấy dạy đều phù hợp với thân phận của nàng, không có những quy tắc rườm rà của thế gia vọng tộc, chẳng qua là vì Lăng Ngọc không quen trong nhà bỗng dưng có thêm một người xa lạ, cũng không muốn vô cớ nhận lòng tốt của người khác nên mới cố tình nói cho chuyện này trở nên phức tạp, chỉ mong Trình Thiệu Đường có thể giúp nàng thoái thác việc này.
Trình Thiệu Đường cũng thương nàng chịu khổ, nhưng lại cảm thấy học những thứ này chẳng có gì là không tốt, dù sao hiện tại cũng không giống ở nhà, mọi người trong kinh đều coi trọng phép tắc.
“Nàng có biết có bao nhiêu phu nhân của thế gia vọng tộc trong kinh thành muốn mời một vị ma ma dạy học đáng tin khó đến nhường nào không? Càng không cần nói vị ma ma này còn đến từ phủ thái tử, không biết có bao nhiêu nhà muốn mời mà chẳng được. Huống chi, đây là người mà thái tử phi phái đến, ta chạy đến xin thái tử sao được?”
“Thiếp chưa từng gặp mặt thái tử phi, sao ngài ấy lại phái người tới dạy thiếp phép tắc chứ? Nhất định là ý của thái tử. Chắc ngài ấy ghi thù nhiều lần thiếp bất kính với ngài ấy trên đường về kinh, nhưng lại không tiện trả thù một phụ nhân như thiếp, cho nên mới nghĩ ra cách này để dày vò thiếp. Thiếp nghi tối qua ngài ấy cho gọi bé Đá cũng là vì muốn báo thù. Người này đúng là nhỏ nhen, có thù tất báo!”
“Lại ăn nói bậy bạ rồi phải không? Thái tử là người để nàng có thể tùy tiện nhắc đến sao?!” Trình Thiệu Đường nghiêm mặt răn, bỗng cảm thấy tiểu nương tử nhà mình quả thực cần có một ma ma dạy phép tắc.
Lăng Ngọc cũng biết mình đã nói sai, vội vàng sửa lời: “Ma ma dạy học này hiếm thấy như vậy mà lại bị phái tới dạy thiếp, nếu để người ta biết, chẳng biết sẽ nói khó nghe như thế nào, lần trước Chử thống lĩnh chỉ lĩnh mệnh sắp xếp chỗ ở cho chúng ta trong phủ thái tử, vậy mà hạ nhân ở đó đã đồn ầm lên rằng thiếp là ngoại thất của ngài ấy.”
Trình Thiệu Đường cau mày: “Có chuyện như vậy sao?”
“Thiếp có thể lấy chuyện này ra để lừa chàng chắc? May mà bọn họ sợ Chử thống lĩnh nên không dám rêu rao ra ngoài, về sau thiếp phải giải thích lại nhiều lần thì chuyện này mới dừng lại.” Lăng Ngọc rèn sắt khi còn nóng.
Trình Thiệu Đường suy nghĩ một lát, an ủi nói: “Chuyện này nàng không cần để trong lòng, nếu đã là người thái tử phi phái tới thì ngài nhất định sẽ giải quyết thỏa đáng, người ta cùng lắm chỉ cho rằng ngài ấy muốn ta nợ họ một ân tình.”
Trong phủ thái tử hiện giờ, ngoài Chử Lương thì hắn là người được thái tử coi trọng nhất, cũng là người mỗi ngày ở cạnh thái tử nhiều nhất, vì thế có không ít thiếp thất của thái tử muốn tạo quan hệ với hắn, từ đó có thêm một người giúp sức trên con đường tranh sủng.
“Người ra là thái tử phi ngồi tít trên cao, là hoàng hậu nương nương tương lai, đâu cần bán ân huệ cho chàng!” Lăng Ngọc lầm bầm rồi nói tiếp: “Thiếp nói chàng là đồ đầu gỗ quả thực không sai mà, chẳng lẽ chỉ có người khác biết nghĩ bậy, thái tử phi thì không sao? Chàng phải biết là, người ta có đoán già đoán non thế nào cũng không nghiêm trọng bằng sự hoài nghi của ngài ấy.”
Hàng lông mày của Trình Thiệu Đường cau chặt hơn, suy nghĩ kĩ lại thì thật sự cảm thấy có vấn đề. Tuy phu thê họ không thẹn với lòng, hắn cũng tin thái tử điện hạ không có những suy nghĩ kia, nhưng bọn họ đâu biết thái tử phi nghĩ thế nào chứ!
“Ta hiểu rồi, ngai mai ta sẽ xem xét rồi nói chuyện này với thái tử.”
Lăng Ngọc cuối cùng cũng thở phào: “Thế mới đúng chứ! Thiếp chỉ cần học cách làm lễ vấn an với quý nhân, để không thất lễ, không chọc giận kẻ trên là được, còn những thứ khác thì học làm gì chứ?”
Những thiếp thất của thái tử quả thực có tâm tư riêng khi thấy thái tử phi phái ma ma dạy học đến dạy dỗ thê tử của một hạ thần, ngay cả thị nữ bên cạnh thái tử phi cũng lấy làm khó hiểu trước cách làm của chủ tử.
“Trình Thiệu Đường kia có năng lực đến đâu cũng chỉ là hạ nhân trong phủ, nương nương cần gì có hắn thể diện lớn như vậy?”
Thái tử phi chậm rãi nói: “Người này được điện hạ cực kỳ trọng dụng, tiền đồ vô tận, ta cho hắn một ân tình, sau này ắt có ích cho ta. Huống chi, thê hiền phu họa thiểu(*), đối với hắn mà nói, vị phu nhân kia mà hiểu chuyện thì cũng là chuyện tốt, nhà cửa yên ấm thì hắn mới có thể an tâm làm việc cho điện hạ được.”
(*) Thê hiền phu họa thiểu: thê tử đức hạnh thì trượng phu có thể trách gặp tai vạ.
“Hơn nữa, Trần ma ma là người có chừng mực, biết dạy những điều đúng với thân phận của nàng ta, sẽ không lãng phí thời gian dạy nàng ta những thứ không dùng được.”
“Hôm qua điện hạ vừa cho vời nhi tử của nàng ta, còn lệnh cho nhà bếp chuẩn bị một bàn đầy điểm tâm, nhưng không biết vì sao mà về sau lại cho người vứt hết. Nương nương, điện hạ để tâm đ ến thằng bé này như vậy, lại còn phái người dạy riêng cho phụ nhân kia phép tắc, có khi nào….” Thị nữ chần chừ một lác, song vẫn nói ra lo lắng trong lòng.
Thái tử phi giật mình, lắc đầu ngay tức khắc: “Ngươi nghĩ quá nhiều rồi, ta từng gặp thằng bé kia một lần, trông nó giống Trình hộ vệ y đúc, nếu nói bọn họ không phải phụ tử thì cũng chẳng ai tin.”
“Hơn nữa, sau này không được phép nói vậy nữa, ngươi có biết lời đồn đại vô căn cứ có thể làm hại một người phụ nữ đến mức nào không? Nếu vì chuyện này mà làm rạn nứt tình cảm phu thê họ, thì đó sẽ trở thành lỗi của ta.” Nàng nghiêm mặt nói.
“Nô tỳ biết sai rồi ạ!” Thị nữ vội vàng nhận lỗi.
Tuy Trình Thiệu Đường đã hứa với nàng, nhưng ngày hôm sau chàng lại bị giao cho một công việc khác, hoàn toàn không có thời gian nhắc tới chuyện này với Triệu Uân, đã thế hắn vừa đi là đi những mấy ngày, Lăng Ngọc không gặp được mắt hắn nên chỉ có thể cắn răn, tiếp tục theo Trần ma ma học quy củ.
Xưa nay nàng là người không dễ dàng nhận thua, nếu đã không thể thoái thác thì nhất định sẽ cố gắng học thật tốt, ngày qua ngày, Trần ma ma vốn coi thường nàng cuối cùng cùng thầm gật đầu, coi như đã hài lòng với nàng.
Sau này bà còn thấy nàng biết đọc biết viết thì dần nhìn nàng với cặp mắt khác xưa.
Lăng Ngọc đương nhiên nhận ra bà đã thay đổi thái độ với mình, nhưng nàng cũng chẳng để ý mà vẫn đối xử với bà khách khí lễ phép, săn sóc như trước, song thái độ lại không hề có chút siểm nịnh. Dần dà, Trần ma ma cũng đối xử chân thành với nàng hơn.
Dù sao bà cũng sống từng này tuổi rồi, biết phân biệt chân thành và giả dối, đồng thời cũng biết đạo lý lấy chân thành đổi chân tình.
Nếu đã có ý giao hảo, sự chỉ bảo của bà càng trở nên nghiêm khắc hơn, khiến cho Lăng Ngọc thầm kêu khổ, nhưng chỉ đành kiên trì chịu đựng.
Quả thực là thầy có nghiêm thì trò mới giỏi, song bản thân nàng lại không hề nhận ra điều đó, chưa đầy một tháng, phong thái và cách cư xử của nàng đã có những thay đổi nghiêng trời lệch đất, khiến cho Trần ma ma vô cùng đắc chí.
“Hiện giờ Trình hộ vệ là người đắc lực bên cạnh thái tử điện hạ, ngươi là phu nhân của ngài ấy, mọi cử chỉ hành động ở bên ngoài của ngươi đều sẽ ảnh hưởng đến ngài ấy. Nếu ngươi thất lễ trước mặt người ngoài, bản thân ngươi có thể không sao, song chưa biết chừng sẽ liên lụy đến tiền đồ của phu quân. Giống như bây giờ thì rất tốt, nếu ngươi cứ kiên trì như vậy, chí ít, ta dám bảo đảm rằng, không ai có thể bắt lỗi của ngươi về mặt lễ tiết!” Trần ma ma nhìn nàng tập lại một lượt những gì đã học gần đây, tuy vô cùng hài lòng nhưng vẫn nghiêm mặt dạy bảo.
“Dạ, đa tạ ma m nhắc nhở, Lăng Ngọc sẽ khắc sâu trong lòng.” Lăng Ngọc ngoan ngoãn đáp, thái độ vô cùng kính cẩn khiến Trần ma ma hết sức hưởng thụ.
Trông thấy bé Đá hoạt bát nhảy chân sáo tới, Trần ma ma vẫy tay với bé, bảo bé tập lại những động tác làm lễ hôm qua bà vừa dạy.
Thằng bé nghiêng đầu nghĩ ngợi, sau đó nhanh chóng làm lễ giống hệt mẹ mình.
“Thằng bé dẫu sao vẫn còn nhỏ, chỉ cần biết vài động tác làm lễ cơ bản để người ta không bắt bẻ là được, không cần quá mức chu toàn, như vậy sẽ làm mất đi sự hồn nhiên đáng quý của trẻ thơ.” Trần ma ma nắm tay bé Đá rồi ngồi xuống, bấy giờ mới nói với Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc ngớ ra, sau đó cung kính nói: “Ma ma nói chí phải!”
Nàng luôn coi việc chung sống với Trần ma ma là việc bất đắc dĩ, vì thế cũng chỉ quan tâm chăm sóc bà như việc mà một người học trò nên làm, nhưng hôm nay nghe Trần ma ma nói những lời này nàng mới biết rằng, bất kể lúc đầu đối phương đến đây với mục đích và tâm tư gì thì bà cũng đã chân thành chỉ bảo nàng.
Trần ma ma liếc nàng một cái, thản nhiên nói: “Nếu ngươi cho rằng mình học những thứ này không có ích gì thì ngươi lầm to rồi. Cái gọi là lo trước khỏi họa, học nhiều thứ, ắt có ích cho bản thân ngươi sau này. Huống chi, Trình hộ vệ ở bên cạnh thái tử điện hạ, lại còn được điện hạ coi trọng, sau này Trình gia ngươi kiểu gì chẳng lên như diều gặp gió? Đến lúc đó nhà ngươi sẽ trở thành ‘nhà quyền quý’ mà ngươi hay nhắc tới.”
Lăng Ngọc không hề quan tâm tiền đồ của Trình Thiệu Đường sau này thế nào, nàng chỉ có duy nhất một mong muốn là chàng có thể bảo vệ được tính mạng của mình; về phần giàu có hay quyền thế, có được nó là may mắn, mất thì chính là số mệnh, nó căn bản không đáng để trong lòng.
Chỉ cần giữ được tính mạng, bọn họ có thể tay trắng về quê, cùng lắm thì làm lại từ đầu, có tay có chân, chẳng lẽ còn để mình chết đói được sao?
Tuy nhiên, nàng vẫn vẫn khiêm tốn tiếp nhận lờ khuyên bảo của Trần ma ma.
“Ma ma nói đúng ạ, cháu đúng là ếch ngồi đáy giếng.”
Vài ngày sau, Lăng Ngọc nghênh đón Trình Thiệu Đường ra ngoài làm việc trở về, song, có một việc khiến nàng bất ngờ là Dương Tố Vẫn cũng về cùng với chàng.
Vừa trông thấy Lăng Ngọc, Dương Tố Vấn đã nhào tới, ôm chầm lấy nàng rồi nghẹn ngào kể rằng mình đã nhớ nàng đến mức nào.
Lăng Ngọc bất đắc dĩ an ủi nàng vài câu, dẫn nàng vào trong nhà, nhìn nàng nhấp vài hớp trà rồi mới hỏi: “Sao muội lại lên kinh? Việc làm ăn của nhà mình thế nào rồi?”
Trước đó nàng cũng định tìm cơ hội về quê một chuyến, e rằng gia đình nàng sẽ phải ở kinh thành lâu dài, mà lúc ra ngoài quá gấp rút, trong nhà vẫn còn nhiều đồ chưa kịp mang theo, quan trọng nhất chính là nàng đâu thể vứt số tiền mà nàng khổ sở tích góp kia ở nhà như thế được!
Còn có tòa nhà mà huyện thái gia cấp cho Trình Thiệu Đường ở trong huyện, hiện giờ chàng đã không làm việc ở huyện nha nữa nên đương nhiên phải trả lại, nhưng nàng cũng phải dọn đồ trong nhà ra cái đã.
“Không có tỷ ở nhà muội thật sự rất chán, lúc nào cũng chỉ lủi thủi một mình nên quyết định ra ngoài tìm tỷ, không ngờ trên đường đi gặp được Trình tỷ phu, thế là muội cùng huynh ấy vào kinh luôn. Còn về việc buôn bán trong nhà, hiện giờ muội chẳng phải bận tâm chuyện gì cả, bởi sau khi tỷ đi, Đại Xuân ca mời được mấy người về, hiện tại nhân lực đã không còn là vấn đề nữa.” Dương Tố Vấn thản nhiên đáp.
Lăng Ngọc nghi ngờ nhìn nàng, luôn cảm thấy có điều gì là lạ: “Muội ra ngoài một mình như thế, Đại Xuân ca và Tiêu tỷ tỷ có biết không?”
“Đương nhiên là biết, Bình tỷ tỷ còn giúp muội sắp xếp hành lý nữa kìa!”
Lăng Ngọc vẫn cảm thấy có nhiều chỗ đáng nghi, nhưng nhất thời không biết hỏi từ đâu, vả lại biết Dương Tố Vấn bôn ba trên đường nhiều ngày, cả người nhìn trông vô cùng hốc hác, nàng đau lòng nói: “Ta đi đun nước cho muội tắm rửa, muội nghỉ ngơi chút đi, có gì hôm khác chúng ta nói tiếp.”
Sáng sớm hôm sau, Trần ma ma làm xong nhiệm vụ của mình thì trở về phủ báo cáo công việc với Thái tử phi, Lăng Ngọc tự mình tiễn bà ra cổng và không ngớt lời cảm tạ bà. Trần ma ma vỗ mu bàn tay nàng, khẽ gật đầu, lúc chuẩn bị quay người lên kiệu thì trông thấy Dương Tố Vấn đang tò mò ló ra, bà lập tức dừng bước.
Lăng Ngọc khó hiểu nhìn theo tầm mắt của bà, thấy Dương Tố Vấn, nàng vẫy tay ý bảo muội ấy tới đây, sau đó kéo tay muội ấy lại và giới thiệu: “Ma ma, đây là muội muội của cháu, tên là Tố Vấn.”
Trần ma ma quan sát Dương Tố Vấn một lượt, ấn đường chau lại: “Lăng cô nương?”
“Không không không, cháu họ Dương, người gọi cháu là Tố Vấn cũng được!” Dương Tố Vấn vội vàng khoát tay.
“Họ Dương….. Đúng ra phải là họ Dương, theo lý thì nên là họ Dương.” Trần ma ma khẽ cười, sau khi nói một câu đầy ẩn ý thì lên kiệu về phủ.
“Bà ấy nói vậy là có ý gì? Vì sao phải là họ Dương, theo lý thì nên là họ Dương?” Dương Tố Vấn mờ mịt.
Lăng Ngọc cũng lấy làm khó hiểu.
Hay tin Trần ma ma đã hoàn thành nhiệm vụ, thái tử phi chỉ hỏi vài câu đơn giản như Lăng Ngọc học hành thế nào rồi thôi, cũng không hỏi thêm chuyện khác. Nhưng Trần ma ma vẫn trình bày tỉ mỉ: “Trần Lăng Thị khá bướng bỉnh, nhưng cũng không phải loại người không biết điều, có lẽ vì là con gái của tú tài nên biết đọc biết viết, ăn nói không hề tục tĩu như đám phụ nữ nơi phố phường.”
“Ta đã biết, vất vả cho ma ma rồi.” Thái tử phi đương nhiên hiểu bà nói những lời này là có ý gì, bà chỉ muốn nói cho nàng rằng, Trình Lăng Thị là người có thể lôi kéo.
“Còn có một chuyện nữa, nương nương còn nhớ Dương Bá Xuyên, người được xưng là Thánh thủ trong cung năm đó không?” Trần ma ma chợt hỏi.
Thái tử phi vừa nghe lập tức dựng thẳng lưng: “Có phải ma ma biết tung tích của Dương Bá Xuyên rồi không?”
Thành hôn đã nhiều năm mà mãi chưa có con, Thái tử phi vô cùng sốt ruột, thái y trong cung đã thăm khám nhiều lần, thái y ngoài cung cũng nhiều lần mời tới, nhưng đều không thấy hiệu quả. Sau đó có người nhắc với nàng về Dương Bá Xuyên, người được xưng là Thánh thủ trong cung năm đó, ông ta có sở trường đặc biệt là khám chữa cho phụ nữ, chỉ là sau đó phạm phải lỗi, bị đuổi ra khỏi cung đến nay không rõ tung tích.
“Hôm nay lão nô gặp được một cô nương trẻ tuổi ở Trình phủ, chừng mười bảy mười tám tuổi, nhưng dáng vẻ cực kì giống với phu nhân của Dương thái y lúc còn trẻ, đúng lúc nàng ta cũng họ Dương. Nếu lão nô đoán không nhầm thì nàng ta chính là nữ nhi của Dương Bá Xuyên, song chúng ta vẫn phải phái người đi thăm dò mới được.”
“Nếu đó thật sự là nữ nhi của Dương thái y thì đúng thật là xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.” Thái tử phi vừa ngạc nhiên vừa mừng rõ, tìm thấy nữ nhi đồng nghĩa với việc tìm thấy tung tích của người cha.
“Ngày mai Trình Lăng Thị vào phủ tạ ân, lão nô sẽ nhắc nàng dẫn theo Dương cô nương, lúc đó nương nương có thể đích thân hỏi.”
Thái tử phi đâu có lý do gì để từ chối.
Bên kia, Dương Tố Vấn biết thời gian qua Lăng Ngọc ở nhà khổ học các loại phép tắc, đến cả bé Đá cũng phải học theo thì tặc lưỡi, ôm bé Đá vào lòng, nói: “Mọi người đều nói kinh thành nhiều quy củ, quả đúng là không sai. Nhưng mà….”
Nàng bỗng cười gian, nói: “Lần này tỷ tỷ được chỉ bảo tận tình. Thoạt nhìn cả người ngày càng có phong thái của ‘phu nhân’ hơn rồi đấy”
Lăng Ngọc giận dỗi, dí trán nàng: “Muội chỉ giỏi huyên thuyên!”
“Huyên thuyên!” Bé Đá học vẹt, làm Lăng Ngọc được một trận cười vui vẻ.
Dương Tố Vấn véo nhẹ lên hai má mũm mĩm của thằng nhóc, giả bộ hung dữ mà nói: “Thằng nhóc thối tha này dám mắng ta….”
Bé Đá vùng khỏi nàng, lao ngay vào vòng tay của mẹ cười ha ha không ngừng.
“Mọi người trong nhà ổn chứ?” Sau một trận cười đùa, Lăng Ngọc hỏi.
“Gia đình tỷ bỗng nhiên không từ mà biệt, Quách đại nhân và Thôi bộ đầu suýt nữa lật tung cả huyện Thanh Hà lên, Trình bá mẫu, Châu bá mẫu cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, Bích tỷ tỷ nôn nóng đến nỗi tự đi tìm, khó khăn lắm mới khuyên được tỷ ấy.”
“Sau đó Thôi bộ đầu tìm được con ngựa của Trình ty phu, nghe nói còn phát hiện được một vài manh mối khác, nhưng huynh ấy chỉ âm thầm bẩm báo với Quách đại nhân mà không chịu nói cho bọn muội. Sau nữa, có một huynh đệ họ Mục sai người tới chuyển lời rằng Trình tỷ phu tạm thời có việc gấp cần làm, cũng không có thời gian đưa mẹ con tỷ về nên dẫn cả nhà đi theo luôn, bảo cả nhà không cần lo lắng vân vân.” Dương Tố Vấn kể lại qua loa.
“Nhưng bây giờ mọi người nghe nói gia đình tỷ đã vào kinh, tỷ phu được thái tử coi trọng, hiện tại đang làm việc cạnh thái tử, mọi người đều vui thay cho nhà tỷ.”
Đây là chuyện đáng để vui mừng sao? Lăng Ngọc thầm cười khổ, mỗi lần Trình Thiệu Đường ra ngoài làm việc trở về trên người lúc nào cũng có mùi máu tanh mà giặt thế nào cũng không hết, tuy nàng không hỏi nhưng cũng biết những chuyện chàng đang làm nguy hiểm đến nhường nào.
Chàng càng được thái tử xem trọng, chức vị càng cao, thì nàng càng nơm nớp lo sợ, không có cảm giác an toàn.
Kiếp trước chàng chỉ là một thị vệ bình thường của phủ Tề vương, nhưng cuối cùng lại rơi vào kết cục như vậy; kiếp này chàng trở thành thuộc hạ đắc lực bên cạnh thái tử, tiền đồ và vận mệnh tương lai như thế nào, nàng thật sự không dám tưởng tượng.
Nhưng những chuyện này nàng không thể nói với bất kì ai, dẫu sao nhìn từ ngoài vào, đây là ân điển mà nhiều người cầu còn chẳng được, nếu chàng có ý kiến thì chính là phụ lòng tốt của người khác.
Sấm sét hay mưa móc đều là ân huệ của quân vương, cho dù ‘ân’ này có phải là điều ngươi mong muốn hay không, nếu bên trên đã ban xuống, thì ngươi cũng chỉ có thể tạ chủ ban ân.
Sau bữa trưa, Dương Tố Vấn kéo bé Đá ra ngoài chơi một lát, lúc về nhà thấy Lăng Ngọc đang nhíu mày suy tư, nhìn về phía mình với ánh mắt kỳ lạ.
“Tỷ nhìn muội như vậy làm gì?” Nàng kiểm tra trên người mình một lượt, không hề thấy chỗ nào không ổn.
“Ngày mai ta phải đến phủ thái tử tạ ân.” Lăng Ngọc chậm rãi nói.
“Muội biết rồi, trước đó tỷ nói rồi mà, tỷ cứ yên tâm! Muội sẽ giúp tỷ trông bé Đá.” Dương Tố Vấn thản nhiên nói.
“Lúc nãy Trần ma ma phái người tới báo, bảo ta ngày mai dẫn muội theo cùng.”
“Muội cũng đi á?” Dương Tố Vấn không dám tin mà chỉ vào mình: “Muội đi làm gì chứ? Muội có quen họ đâu!”
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, Lăng Ngọc cảm thấy vấn đề bắt nguồn từ câu nói ‘phải là họ Dương, theo lý thì nên là họ Dương’ của Trần ma ma trước khi đi, nhưng bây giờ Trần ma ma không ở đây, dù nàng muốn hỏi cũng không cách nào hỏi được.
“Thôi vậy, nếu đã truyền lời về phủ, ngày mai muội cứ đi cùng ta, nhân dịp này chiêm ngưỡng phủ thái tử luôn.”
Nghĩ như vậy, Dương Tố Vẫn cũng bắt đầu hớn hở: “Được đó được đó, thế là lúc về muội có chuyện để khoe với bọn Bình tỷ rồi!!”
Hôm sau khi tỉnh dậy, hai tỷ muội trang điểm gọn gàng, vì không yên tâm để bé Đá ở nhà một mình nên Trình Thiệu Đường để con đi theo mình, đợi Lăng Ngọc gặp thái tử phi xong sẽ đưa con về.
Sau khi đưa hai người đến cửa rồi nhìn họ đi vào, Trình Thiệu Đường mới dẫn con rẽ sang hướng khác, đi về phía võ trường.
Bé Đá vui vẻ bước lon ton theo sau cha, Trình Thiệu Đường thỉnh thoảng quay đầu nhìn bé, thấy con hoạt bát nghịch ngợm như thường, không chịu sự ảnh hưởng của quãng thời gian bị truy sát trước, chàng rốt cuộc cũng thấy nhẹ nhõm.
Nhi tử bạo dạn vô tư thật sự là điều may mắn nhất đối với chàng.
Bên kia, Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn theo sau thị nữ dẫn đường đi đến chính viện mà thái tử phi đang sống, đi qua một hành lang dài uốn khúc, tiến vào một sân viện hình chữ thập, đi đến trước mai hiên thì dừng lại, thị nữ kia vào phòng bẩm báo.
Sự hưng phấn cùng mới lạ của Dương Tố Vấn sớm đã bị mài mòn bởi sự nín lặng, đè nén và cúi đầu trên đường đi, bấy giờ đợi ở đây khiến nàng càng thêm căng thẳng.
Lăng Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, nhìn nàng bằng ánh mắt khích lệ, nàng lập tức cảm thấy yên tâm hơn.
Sợ gì chứ! Nàng cũng đâu làm chuyện gì xấu, hôm nay tới đây chỉ để trải sự đời thôi, với cả cũng có phải nàng đòi đến đâu.
“Các ngươi phải đợi thêm chút nữa, bây giờ nương nương đang gặp khách, e rằng một chốc chưa xong được, hai người theo ta sang kia đợi đi!” Không lâu sau, có một thị nữ lạ mặt bước từ trong ra.
Lăng Ngọc và Dương Tố Vấn bèn theo nàng ta đến chỗ khác đợi.
Hai người ngồi đó chẳng bao lâu thì có một thị nữ tới mời, nói rằng nương nương cho vời.
Lăng Ngọc kéo Dương Tố Vấn vội vàng đứng lên, nối gót thị nữ kia ra cửa, còn chưa đi đến chính phòng thì bỗng thấy hai nữ tử mặc áo gấm rực rỡ, nữ tử đi trước mặc cung trang màu hồng, nữ tử theo sát nàng ta lại ăn mặc như cô nương chưa xuất giá, lúc này nàng ta đang xúi đầu bước xuống thềm đá.
(*) Cung trang: Xiêm y trong cung.
“Không làm phiền Thái Vân cô nương nữa, sau này muội muội ta có chỗ nào không phải, xin Thái Vân cô nương nhắc nhở vài câu.” Nữ tử mặc cung trang dừng bước, mỏm cười nói với thị nữ dẫn đường Thái Vân.
Cô nương ăn mặc rực rỡ phía sau nàng ta cũng không thể không dừng bước, làm phúc lễ với Thái Vân.
“Không dám nhận, cô nương xin hãy đứng lên.” Vân vội vàng đỡ nàng dậy.
Nữ tử chậm rãi ngẩng đầu, nở một nụ cười duyên dáng đúng mực, song, Lăng Ngọc đúng lúc đang nhìn sang bên đó lại kinh ngạc đến nỗi suýt nữa rớt cả chòng mắt ra.
Nữ tử lơ đãng ngước mắt lên, cũng bắt gặp ánh mắt của Lăng Ngọc, con ngươi nàng ta hơi co lại, vẻ mặt cứng đờ.
Là nàng?!
Là nàng?!
Thấy tỷ tỷ bỗng dừng lại, Dương Tố Vấn nhìn theo tầm mắt của nàng thì xém nữa kêu lên thất thanh, nhưng chung quy vẫn biết kiêng dè nơi mình đang ở, nàng vội vàng quay mặt sang chỗ khác, cố kiềm chế trái tim đập ‘bình bịch’ của mình, bước theo Lăng Ngọc qua bậc cửa.
Đó chẳng phải vị nương tử đã qua đời của đệ đệ Trình tỷ phu sao? Sao nàng ta lại xuất hiện trong phủ thái tử? Chẳng lẽ trên đời này có hai người giống nhau như vậy ư?
(*) Sân viện chữ thập.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook