Thê Tử Của Bạo Quân
Chương 61: Tình nguyện

Editor: Maria Nyoko

Đế Vương gặp chuyện, cũng may chỉ bị thương cánh tay, Tiêu Ngư thấy Y sinh long hoạt hổ, nhìn bộ dáng như không muốn gặp nàng, liền tìm cớ lui ra ngoài, để cho Y thanh tĩnh.

Tiêu Ngư vừa đến gian ngoài, Xuân Hiểu nói với nàng về Quách An Khang: "... Lúc này Ngũ cô nương rơi xuống nước, là Quách Thượng Thư xuất thủ cứu giúp đấy, hiện nay Quách đại nhân cầu hôn Ngũ cô nương với Tam gia."

Cô nương gia trọng yếu nhất là khuê dự, mà hai người lại ở Cổ Hoa hiên, địa phương vắng lặng như thế, sợ là có lý do không nói rõ được.

Chỉ là Quách An Khang muốn cưới Tiêu Ngọc Chi...

Tiêu Ngư tự hỏi đối Quách An Khang cũng không có bất mãn gì, chẳng qua hắn đã là đại quan Nhị phẩm, lúc trước giúp Tiết Chiến giành chính quyền, là một mãnh tướng võ nghệ bất phàm, bây giờ bỏ võ theo văn, làm cũng rất khá. Là một người văn võ song toàn, nhìn qua cũng tuấn tú lịch sự đấy.

Chỉ là mẫu thân hắn Trương Thị kia cùng muội muội Quách Tố Nghi, đều không phải đèn đã cạn dầu. Một bên ép buộc ngươi, một bên vụng trộm làm chút tiểu thủ đoạn, Tiêu Ngọc Chi là sẽ chỉ là hổ giấy gào to rống lớn, thật sự đụng chuyện gì, chưa hẳn có thể giải quyết. Nếu gả cho Quách An Khang, trôi qua tại Quách gia như thế nào, phải xem Quách An Khang cho địa vị gì tại Quách gia. Nếu vẫn lấy mẫu thân làm đầu hiếu tử, thời gian này Tiêu Ngọc Chi sợ chắc là sẽ không thái bình.

Xuân Hiểu liền nói: "Việc này tuy Tam gia nói còn đang suy nghĩ, nhưng nô tỳ coi là, ước chừng là tám, chín phần. Nương nương người xem, việc này ngài muốn xen vào quản sao?"

Nếu là tam phòng mở miệng, nàng nhất định muốn xen vào đấy. Nhưng hiện nay Tam thúc nàng còn đang suy nghĩ, nàng không thể trực tiếp nhúng tay vào tam phòng.

...

"... nam nhân có lão bà chạy trốn, còn muốn cưới con?"

Nghe Quách An Khang hướng phụ thân cầu hôn mình, Tiêu Ngọc Chi vội vàng muốn từ trên giường xuống. Vẫn là Liễu thị ấn nàng xuống, nói ra: "Việc này phụ thân con tự có tính toán, con chớ có hồ nháo."

"Mẫu thân."

Tiêu Ngọc Chi nói: "Đây là chung thân đại sự của nữ nhi, làm sao lại gọi hồ nháo. Ngài sẽ không muốn gả ta cho họ Quách kia chứ? Người Quách gia ngài còn không biết, chanh chua bụng dạ hẹp hòi, nếu nữ nhi đến nhà bọn họ, còn không hành hạ đến chết?"

Sau cung yến, có thể nói Tiêu Ngọc Chi đối với người Quách gia là căm ghét cùng cực, tuy nói hiện tại mặt ngoài nhìn qua là hòa hòa khí khí, nhưng nàng không rõ ràng lắm, nàng không thích người Quách gia, lão thái bà cùng thôn cô Quách gia đến từ nông thôn cũng không thích nàng.

Nghĩ tới đây, Tiêu Ngọc Chi liền cau mày vội vàng nói: "Ta Tiêu Ngọc Chi chính là gả heo gả chó, cũng không cần gả cho họ Quách kia."

Làm sao có thể nói như thế được?

Quách lão phu nhân Trương Thị thật có chút cay nghiệt, nhưng Quách cô nương cũng xem như nhu thuận hiểu chuyện. Liễu thị cảm thấy tuy có lo lắng, nhưng trong lòng đã bắt đầu dao động, nhà ai không có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu? Chỉ cần nàng an bài mấy nô tỳ hồi môn đắc lực bên cạnh chỉ điểm, cũng chưa chắc không làm gì được lão phụ tới từ nông thôn kia? Quan trọng nhất là...

Liễu thị nhìn về phía Tiêu Ngọc Chi, nói ra: " Lúc trước con vẫn muốn gả cho nam tử quyền cao chức trọng, văn võ song toàn, lại phong độ nhẹ nhàng sao? Con nhìn, Quách đại nhân đều có cả ba. Địa vị Quách đại nhân trước mặt hoàng thượng ngươi còn không rõ, con có Hoàng Hậu là Lục muội muội, đều muốn kiêng kị ba phần đấy."

Tiêu Ngọc Chi trầm mặc một lát nghĩ nghĩ, bộ dáng Quách An Khang... Nhìn thật cũng có dáng người, nhưng vừa nghĩ tới hắn vì muội muội che giấu tâm tư xấu xa, lại uy hiếp nàng một tiểu cô nương! Tiêu Ngọc Chi càng nghĩ càng thấy Quách An Khang cũng không phải là người mặt ngoài nhìn đơn giản như vậy... Không chừng nơi này đều là đen đây này!

Dù sao mẫu thân như Trương Thị, có thể nuôi nhi tử ra dạng gì?

An tâm một chút, Liễu thị mới nhớ tới một việc, mày liễu nhíu lên cong cong nhẹ giọng hỏi: "Bất quá... Hôm nay đang êm đẹp, sao lại chạy đến Cổ Hoa hiên?"

Cái này... sắc mặt Tiêu Ngọc Chi lập tức thay đổi, sau đó lẩm bẩm một câu: "Con đây không phải ngại đằng trước quá ồn sao? Muốn đi Cổ Hoa hiên hái hạt sen ăn."

Liễu thị nhìn lấy mặt mày của nàng: "Thật sự?"

Tiêu Ngọc Chi vội nói: "Đương nhiên là thật sự? Không phải mẫu thân cho là con là đi chỗ đó làm cái gì? Cùng họ Quách kia gặp riêng tư sao?"

Dĩ nhiên không phải.

Biết con gái không ai bằng mẹ, Liễu thị luôn cảm thấy nữ nhi có chuyện gì gạt nàng, nhưng cũng không muốn kéo thêm rắc rối khác. Cố gắng tin thật như nàng nói, đi hái hạt sen. Bằng không với tính tình của nàng, ăn phải còn che giấu, khẳng định thêm mắm thêm muối oán trách nàng.

Thế là Liễu thị cũng không nói, để cho nàng nằm xuống nghỉ ngơi, giúp nàng dịch tốt chăn mỏng, nói: "Con nghỉ ngơi trước."

"Ừm." Tiêu Ngọc Chi nhu thuận gật đầu, đợi nhìn thấy Liễu thị đi ra, mới lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, sau đó vẫy vẫy tay nha hoàn trong góc.

Là thiếp thân nha hoàn đi theo Tiêu Ngọc Chi lúc ban ngày. Lúc này khẩn trương đi tới trước giường Tiêu Ngọc Chi, ngẩng đầu nhỏ giọng hỏi: "Cô nương..."

Tiêu Ngọc Chi thấp giọng nhưng lại nghiêm khắc nói: "Chuyện hôm nay, không cho ngươi nói cho bất luận kẻ nào, bao gồm mẫu thân, nếu dám nói một chữ, ta cắt đứt đầu lưỡi ngươi!"

Nha hoàn vừa che miệng lại, dọa đến sắc mặt trắng bệch, nhìn Tiêu Ngọc Chi liên tục gật đầu: "Nô, nô tỳ tỳ cái gì cũng không biết, là cô nương muốn đi hái hạt sen, mới không cẩn thận rơi xuống nước đấy."

Lúc này Tiêu Ngọc Chi mới hài lòng, nằm xuống. Nàng lẳng lặng nhìn trướng đỉnh, ánh mắt lập tức tối lại.

Một người như vậy, làm sao có thể viết thư hẹn nàng? chuyện mất mặt như thế, nàng không thể để người khác biết.

...

Thọ yến Tiêu Hoài, Hoàng Thượng ngự giá, hoàn toàn cho Tiêu gia đủ mặt mũi, lúc trước mọi lời phỏng đoán Tiêu hoàng hậu thất sủng cũng đều tự sụp đổ. Chỉ là hôm nay Đế Vương gặp chuyện, không nên ở Tiêu gia quá lâu. Tiêu Ngư là Hoàng Hậu, đương nhiên hồi cung cùng Đế Vương.

Lúc rời đi, La thị nắm tay của nàng nhẹ nhàng nói một câu: "Đừng quên lời mẫu thân nói với con."

Tiêu Ngư nhìn Đế Vương trẻ tuổi cách đó không xa nói chuyện cùng phụ thân Nhị thúc Tam thúc, nam tử trẻ tuổi khôi ngô cao lớn, còn hơi cao một chút so với phụ thân nàng, đứng ở nơi đó, khí thế lập tức ép đám người, thế là hướng La thị gật đầu: "Ừm."

Sau khi nói xong, Tiêu Ngư mới đi đến bên cạnh Y, theo Y ra đại môn phủ Hộ Quốc Công.

Phát hiện hôm nay Tiết Chiến cũng không ngồi ngự liễn, mà là cưỡi ngựa tới.

Bất quá hiện nay cánh tay của Y bị thương, tuy là cánh tay trái, vẫn không nên cưỡi ngựa. Hắn còn tức giận với nàng, nhưng Tiêu Ngư vẫn mở miệng nói: "Nếu Hoàng Thượng không chê, cùng thần thiếp ngồi xe ngựa đi."

Theo thái độ của Y, chắc chắn sẽ cự tuyệt... Tiêu Ngư dừng một chút, nhìn Y một cái. Thấy Y khẽ vuốt cằm, sau đó vén áo bào lên phượng giá.

Nhìn bóng lưng nam nhân cao lớn, Tiêu Ngư phải có chút tức giận, nhưng không biết vì cái gì, đột nhiên cảm giác được có chút buồn cười.

Cánh môi nàng khẽ cong, giẫm lên trên ghế lên, bên cạnh liền duỗi ra một cái tay đến đỡ nàng. Tiêu Ngư cúi đầu nhìn cổ tay thon dài mang theo phật châu trên bàn tay lớn, cũng không nói gì, tự nhiên tiếp nhận, mượn lực lòng bàn tay của Y lên xe ngựa.

Tiến vào xe ngựa, Tiêu Ngư ngẩng đầu một cái, nhìn thấy Tiết Chiến tách hai chân ngồi ở giữa. Dáng người Y lớn, nửa điểm cũng không khiêm nhượng ngồi xuống, ngược lại để Tiêu Ngư có chút xấu hổ. Trước kia, nàng sẽ nói Y ngồi sang bên cạnh một chút, nhưng bây giờ nàng đang có mâu thuẫn với Y, nàng không dám yêu cầu gì.

Thế là vuốt váy, thận trọng ngồi xuống bên cạnh.

Một đường không nói gì, để Tiêu Ngư chân chính nhận thức được cái gì gọi là như ngồi bàn chông. Thân phận còn đó, tự nhiên chỉ có nàng lấy lòng, nhưng từ nhỏ đến lớn nàng chưa bao giờ học lấy lòng một người, mà lại cũng không nguyện ý. Lại nói, hiện tại trong lòng nàng muốn lấy lòng, Y cũng chưa chắc tiếp nhận, đến lúc đó nhiệt tình lần nữa mà bị hờ hững.

Vào cung, Tiết Chiến xuống xe ngựa, trực tiếp đi Ngự Thư Phòng. Tiêu Ngư thì trở về Phượng Tảo Cung.

Hôm nay mặc dù Y nể mặt đi Tiêu gia, nhưng sau khi trở về, quan hệ hai người vẫn không có nửa phần cải thiện.

Đã đến Phượng Tảo Cung, Nguyên ma ma bên cạnh nàng nói: "Hôm nay Hoàng Thượng là bởi vì Tiêu gia mới ra cung, lúc này mới gặp chuyện bị thương, nam nhân đều sĩ diện, nương nương chịu một chút ủy khuất, nhường nhịn Y một chút."

Một đại nam nhân cũng gần ba mươi, muốn nàng một tiểu cô nương mười lăm tuổi nhường? Nói ra cũng không sợ người cười đến rụng răng? Nghĩ đến vừa rồi hắn bất động thanh sắc thu cánh tay về, phảng phất nàng là mấy thứ bẩn thỉu, chạm thử thì trúng độc.

Tiêu Ngư đã bao giờ bị đối đãi như vậy?

Cô nương đi ra từ đại hộ, luôn luôn có mấy phần kiêu căng, huống chi từ nhỏ nuôi dưỡng như Hoàng Hậu. Mặc dù Tiêu Ngư thu liễm, nhưng thực chất bên trong vẫn còn thói quen của nữ tử thế gia, tỉ như việc này, mặc dù là nàng sai, nhưng nàng đã giải thích qua rồi, nàng cũng nhiều lần cầu hoà, Y còn lãnh lạnh nhạt đạm như vậy, cảm giác là Y thất lễ.

Tiêu Ngư nhấc váy đi đến dàn dưa trước viện xanh mơn mởn.

đạp mấy phát hung hăng bên trên dây leo, lúc này mới thở dài một ngụm.

...

Trương Thị bị Quách Tố Nghi đỡ trở về Quách phủ, vừa ngồi xuống, thấy Quách An Khang cũng tiến vào rồi, vội vàng đứng lên, nói với Quách An Khang: "Chuyện lớn như vậy, tại sao con không thương lượng cùng mẫu thân? Con lại muốn cưới Tiêu Ngọc Chi? Mẫu thân tuyệt đối sẽ không đồng ý hôn sự này đấy!"

Trong lòng Trương Thị, nhi tử xuất sắc. Lúc còn ở thôn quê, cũng phải tuyển chọn tỉ mỉ con dâu, bây giờ đường đường là chính nhị phẩm Lại bộ Thượng thư, nhóm quý nữ cả Tấn Thành đều nhào lên, chưa chắc có thể vào mắt của nàng hay không.

Mặc dù Trương Thị sốt ruột hương hỏa Quách gia, nhưng lại không muốn quá vội vàng, liền mọi thứ đều tốt. Hiện tại ngược lại tốt, vậy mà nhìn bên trong mọi thứ cũng không tốt đấy.

Nàng nghiêm nghị nói: " Không chừng là Tiêu Ngọc Chi cố ý rơi xuống nước muốn cho con xuất thủ, muốn để con phụ trách. Con à, mẫu thân biết con làm người chính trực, nhưng cũng tuyệt đối không thể không công bị người lừa bịp, việc này con yên tâm, mẫu thân sẽ xử lý tốt. Đến lúc đó danh tiếng nha đầu kia mất hết, nhìn nàng còn có mặt mũi làm Thượng Thư phu nhân hay không!"

Quách An Khang nhìn Quách Tố Nghi bên cạnh Trương Thị một chút, Quách Tố Nghi lại là chột dạ dịch, cúi đầu.

Lại tiếp tục nhìn mẫu thân, chân thành nói: "Việc này tâm ý nhi tử đã quyết, chỉ cần Tiêu Ngũ cô nương nguyện ý gả vào Quách gia, ngày sau nhi tử đối đãi tốt với nàng. Mẫu thân, Tiêu Ngũ cô nương hồn nhiên ngây thơ, cũng không có ý đồ xấu, nếu ngài ở chung với nàng lâu rồi, sẽ thích."

Trương Thị dùng sức đập, quát: "Làm sao? ngay cả lời của mẫu thân con cũng không nghe rồi? Chẳng lẽ con cũng như Hoàng Thượng, bị nữ nhi Tiêu gia mê váng đầu? rõ ràng nàng có ý định đã lâu, sao con có thể sa vào bẫy của nàng được."

Trương Thị xem ra, nhất định là Tiêu Ngọc Chi nhìn trúng Quách An Khang, mới ra kế sách, thuận lợi gả vào Quách phủ.

Biết mẫu thân cũng không biết rõ tình hình, Quách An Khang thản nhiên nói: "Việc này, Tiêu Ngũ cô nương chính là người bị hại, nếu mẫu thân không tin, ngươi hỏi Tố Nghi một chút cũng được..." Nói ra, giọng điệu bỗng nhiên lạnh thêm vài phần, "Người hỏi nàng, hôm nay đã làm chuyện tốt gì."

Quách An Khang vừa dứt lời, Quách Tố Nghi nhất thời khẩn trương lên, nàng rưng rưng hoảng hốt nhìn huynh trưởng. Vốn tưởng rằng vừa mới ra tay cứu Tiêu Ngọc Chi, là muốn che giấu giúp nàng, không nghĩ tới bây giờ lại nói ra. Quách Tố Nghi há to miệng, không biết nên nói thế nào.

Trương thị quay đầu nhìn nàng, hỏi: "Tố Nghi?"

Nàng sợ Trương Thị, nàng nhìn nhìn qua, lập tức liền luống cuống, nói ra: "Nữ nhi, nữ nhi không phải có chủ tâm đấy, chỉ là muốn... Chỉ là muốn xả giận thôi."

Quách An Khang luôn luôn thương muội muội, nhưng chuyện lớn như vậy, không thể đơn giản che giấu đi rồi. Hắn liền nói: "Ngươi không muốn gả cho Điền đại nhân, ta sẽ nghĩ biện pháp, cũng sẽ tuyển một môn hộ ngươi hài lòng. Thế nhưng ngươi không nên hại tiêu Ngũ cô nương như thế, cho dù nàng có chút khúc mắc cùng ngươi, nhưng chuyện hôm nay... Cũng quá mức ác độc."

Ác độc...

Quách Tố Nghi con mắt trợn to, cảm giác trên mặt có chút nóng bỏng nóng, tựa như một cái tát hung hăng đánh vào trên mặt của nàng.

Tính tình Quách An Khang ôn hòa, đặc biệt là với người nhà, mẫu thân cùng muội muội vì hắn nỗ lực rất nhiều, trong lòng của hắn đều nhớ kỹ đấy. Chưa bao giờ nặng lời đối với Quách Tố Nghi như thế.

Quách Tố Nghi nhìn Quách An Khang, nước mắt rào rào rơi xuống.

Quách An Khang nhắm hai mắt lại, chỉ muốn tốt cho nàng thôi. Hắn nhìn Trương Thị, giọng điệu bình tĩnh chậm rãi nói: "Mẫu thân không thích tiêu Ngũ cô nương, nhưng việc này đích thật là do Tố Nghi, Tiêu Ngũ cô nương gả tới như vậy, cũng là ủy khuất nàng. Nếu mẫu thân không đồng ý, vậy nếu chuyện này bị Tiêu gia biết, mẫu thân biết sẽ có hậu quả gì?"

"... Tiêu Ngũ cô nương là đường tỷ Hoàng Hậu, thanh danh của nàng, chính là thanh danh Tiêu gia. Nếu như biết được Tố Nghi lớn mật như thế, ở Tiêu gia hại Tiêu Ngũ cô nương, lúc đó muốn truy cứu, không đơn thuần là Tố Nghi, mà là Quách gia chúng ta rồi. Tuy nhi tử là Thượng Thư, nhưng từ xưa đến nay, Đế Vương đăng cơ, đều là qua cầu rút ván, mẫu thân cho rằng, Hoàng Thượng có thể mượn cơ hội này, diệt trừ Quách gia chúng ta hay không?"

Trương Thị là thôn phụ hương dã, đâu hiểu những chuyện này?

Nghe nhi tử nghiêm túc nói chuyện này như thế, dọa đến mức không nói ra lời.

Nàng lẩm bẩm nói: "Sẽ không, làm sao có thể chứ? Hoàng Thượng xem ngươi như tay chân, hắn sao lại thế..."

Quách An Khang cười nhạt cười, nói ra: "Lúc trước mẫu thân nhiều lần làm tức giận long nhan, còn trước mặt Hoàng hậu nương nương đánh Tiêu Ngũ cô nương, tổn hại mặt mũi Tiêu gia, càng là tổn hại mặt mũi hoàng gia, mẫu thân cảm thấy, trong lòng Hoàng Thượng thật không có chút để ý nào sao? Nếu có thể cưới Tiêu Ngũ cô nương, hai nhà Quách, Tiêu chính là người trong nhà, quan hệ cùng hoàng gia cũng thân cận một chút, sự tình phát sinh trước đó, đều không tính là gì chuyện... Nếu như mẫu thân kiên quyết không đồng ý, vậy chỉ có thể chờ sự việc bại lộ, bị Hoàng Thượng truy cứu."

Lần này Trương Thị dọa đến trực tiếp ngã ngồi ở trên ghế bành.

Nhớ tới hôm đó cung yến Hoàng Hậu, nàng đánh Tiêu Ngọc Chi, Hoàng Thượng đứng ở bên Hoàng Hậu. Về sau lại... Còn nói nàng đánh mặt mũi của hoàng gia. Khi đó nàng đâu muốn nhiều như vậy, chỉ muốn dạy dỗ nha đầu không biết lễ phép thôi.

Âm thanh nàng run, nhìn Quách An Khang nói: "Con, cái kia... Vậy ta nên làm như thế nào?"

Thấy mẫu thân bị dọa cho phát sợ, Quách An Khang cảm thấy cũng hổ thẹn, nhưng nếu hắn không hạ mãnh dược, cho dù thật sự thuyết phục nàng cưới Tiêu Ngũ cô nương vào cửa, sợ là cũng sẽ bắt bẻ đối với Tiêu Ngũ cô nương. Mà Tiêu Ngũ cô nương cũng không phải quả hồng mềm, đến lúc đó tự nhiên Quách gia không có thời gian an bình.

Thế là Quách An Khang tiếp tục nghiêm túc, chậm rãi nói: "Kế sách hiện nay, chỉ có Quách gia chúng ta thành ý mười phần tới cửa cầu hôn, đến lúc đó Tiêu Ngũ cô nương có thể vào cửa, mẫu thân cũng phải ở chung thật tốt cùng nàng, mới có thể để cho nàng trước mặt Hoàng hậu nương nương, nói tốt Quách gia chúng ta."

Cho dù Trương Thị không nguyện ý, lúc này cũng chỉ đành gật đầu. Nàng nói: "Liền theo ý con làm." Thở dài một hơi, còn nói, " Mặc dù mẫu thân không chào đón nha đầu kia, nhưng cái gì nặng cái gì nhẹ, mẫu thân vẫn phân biệt được."

Quách An Khang hơi cười cợt, đi qua đưa chén trà tới trước mặt mẫu thân, nói: "Mẫu thân biết đại thể như thế, nhi tử chắc chắn hiếu thuận ngươi, cũng sẽ cố gắng, sớm ngày thay Quách gia khai chi tán diệp."

Lời này ngược lại là nói đến tâm khảm Trương Thị rồi.

Nàng uống một ngụm trà, nhãn tình sáng lên, cười đưa tới: "Con khoan hãy nói, tính tình nha đầu kia nhìn không được tốt, tính tình thật lớn, đoán chừng là xảy ra chuyện đấy."

...

Dông tố chợt nổi lên, tấm bình phong bị gió thổi rung động liên tục. Tiêu Ngư đang vẽ tranh phía Tây điện, vài nét bút ít ỏi, nửa bức tranh sơn thủy liền hiện hình dáng. Tiêu Ngư thích hoa cỏ, lại càng ưa thích sơn thủy, nhớ tới hôm qua Vệ Đường nói với nàng...

Linh châu sương mù, Thanh Châu sơn thủy, mặt trời lặn ở trường thành phía bắc, trong lòng nàng cũng mong mỏi, bất quá sợ là đời này đều khó có khả năng tận mắt thấy rồi.

Gió bỗng nhiên từ cửa sổ thổi vào, trang giấy vẽ rung động.

Tiêu Ngư vô ý đặt bút, trên giấy tuyên thành dính một vệt mực.

Tiêu Ngư nhíu nhíu mày lại, nhìn vết mực thật lâu, đang muốn sửa chửa. Xuân Trà liền vào đến, bẩm báo sự tình: "... Quốc công phủ vừa truyền đến tin tức, nói là Binh bộ hữu thị lang Lương Thương tư đóng quân khí, ý đồ mưu phản, hiện nay lần lượt tra ra  Lương Thượng cũng qua lại một vài người. Đại công tử cùng Lương đại nhân ở Binh bộ, xưa nay giao hảo cùng hắn, nghe nói lúc trước còn ra vào biệt viện Lương đại nhân trữ binh khí, hiện nay đã bị Hình bộ dẫn đi thẩm vấn rồi, đều hơn nửa ngày rồi, còn chưa có đi ra, đại thiếu nãi nãi gấp đến độ động thai khí, sợ là muốn sinh..."

Đại ca.

Lại chuyện như vậy? bút nắm trong tay Tiêu Ngư lập tức rơi xuống, ngòi bút khó khăn đụng phải ống tay áo của nàng, nhất thời nhiễm mấy giọt mực, lúc này lại là không để ý tới. Tội danh mưu phản, nhưng không như bình thường, mặc dù phụ thân nàng có dị tâm, nhưng cũng tuyệt đối sẽ không ngay tại lúc này...

Thế nhưng là, vạn nhất?

Tiêu Ngư khẩn trương nắm chặt lòng bàn tay, ngẩng đầu nhìn sấm sét phía ngoài vang dội, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, loại thời điểm này, chỉ có đi tìm Y. Thế nhưng là... Nghĩ đến Y lạnh lùng, trong lòng Tiêu Ngư lại có chút do dự. Nhưng chỉ là do dự trong nháy mắt, dù sao người kia cũng là đại ca của nàng.

Liền nói với Xuân Hiểu: "Ngươi theo ta đi ra ngoài một chuyến."

Tiêu Ngư tranh thủ thời gian đi ra ngoài điện, Xuân Hiểu cũng theo thật sát.

Bên ngoài đã bắt đầu mưa, hạt mưa lớn chừng hạt đậu rất lớn, thấy càng rơi xuống càng lớn. Xuân Hiểu thấy Tiêu Ngư vội vã đi ra ngoài, từ trong tay Xuân Trà tiếp nhận dù, liền đuổi theo.

...

Trong ngự thư phòng, bên trên ngự án chất thật dày mấy chồng tấu chương. Bỗng nhiên mưa to, bên trong tẩm điện liền tối xuống, Hà Triêu Ân đi đến bên cạnh đế nến mạ vàng có hoa văn rồng, thắp lên. Trong ngự thư phòng chậm rãi sáng rỡ.

Lúc thắp cây nến cuối cùng, thái giám bên ngoài tiến đến, cung kính bẩm báo sự tình.

Sắc mặt Hà Triêu Ân lạnh nhạt đáp ứng, lúc này mới gác cây châm lửa trong tay qua một bên, sau đó không nhanh không chậm tiêu sái đến bên người Đế Vương, rủ mắt xuống thấp giọng nói: "Hoàng Thượng... Hoàng hậu nương nương đến đây."

Bàn tay thô ráp đang ở trên tấu chương, hơi dừng, thanh âm Đế Vương uy nghiêm vang lên.

"Để cho nàng đi vào."

Hà Triêu Ân xoay người đáp ứng, đi đến bên ngoài, đón Tiêu Ngư vào.

Bên ngoài mưa to, trong ngự thư phòng lại là im lặng. Cửa sổ đã đóng, bên ngoài gió mạnh mưa nặng hạt, bóng cây cối kịch liệt lắc lư. Tiêu Ngư chậm rãi đi đến.

Trên người là một váy Phù Dung dài rộng đơn giản, váy dài tơ bạc tô gấm Vạn Phúc, trên lưng buộc hoa ngũ thải tia kết dài như dải lụa, theo nàng tiêu sái nhẹ nhàng đong đưa.

Khác biệt với đoan trang xinh đẹp ngày thường, lúc này giày thêu nàng ướt, váy cùng bả vai cũng đều ướt không ít. Một khuôn mặt nhỏ xinh đẹp tinh xảo cũng có hơi ẩm ướt, có mấy sợi tóc ẩm ướt dán trên hai gò má tuyết trắng. Khuôn mặt nhỏ trắng nõn, ngọc diện nhạt phấn, con mắt trong suốt, đẹp đến mức kinh tâm động phách.

Cho dù dung nhan hơi có thiếu sót, Tiêu Ngư vẫn đoan trang hành lễ với Đế Vương, sau đó mới chậm rãi đứng thẳng người, nhìn sang Đế Vương phía sau ngự án.

Nhìn Y vốn đang lấy sổ gấp, hiện nay cũng ngẩng đầu nhìn nàng.

Đối đầu ánh mắt của Y, trên mặt Tiêu Ngư nóng bỏng, bỗng nhiên có loại cảm giác khó mà mở miệng.

Thế nhưng là...

Trong tay áo nắm nắm, Tiêu Ngư nghĩ nghĩ, mới nhẹ nhàng rủ mắt xuống, rốt cục mở miệng nói: " Hôm nay Thần thiếp đến, là bởi vì sự tình huynh trưởng thần thiếp. Mặc dù huynh trưởng Thần thiếp cùng Lương Thượng lui tới, lại tuyệt đối không biết nhà Lương Thựng tồn binh khí, mong rằng Hoàng Thượng có thể minh xét, chớ có oan uổng trung thần."

Tiêu Ngư nói xong, thật lâu không thấy hắn mở miệng. Nàng nhìn sang, nhìn ánh mắt hắn vừa mới tuy lạnh nhạt, cũng không giống như giờ phút này, ánh mắt băng lãnh đáng sợ, giống như nàng nói đại nghịch bất đạo.

Nàng nhất thời nín thở.

Thật lâu mới nghe Y mở miệng nói: "Hôm nay nàng tới... Chính là muốn nói những chuyện này?"

Tiêu Ngư sững sờ, nhìn Y, há to miệng: "Thần thiếp..."

Lồng ngực Tiết Chiến chập trùng lên xuống, bỗng nhiên đứng lên nói: "Nàng cho rằng, trẫm giận nàng, sẽ phát tiết oán khí trên người huynh trưởng nàng. Nàng cho rằng... Trẫm là loại người bụng dạ hẹp hòi, không phân công và tư sao? Trẫm nói cho nàng, nếu Tiêu Khởi Châu thanh bạch, trẫm sẽ không oan uổng hắn, cũng sẽ không bởi vì những nguyên do khác tìm hắn gây phiền phức."

Y dừng một chút, mới bỗng nhiên rất nhẹ nói một câu: "... Nếu không có đại ca nàng, có phải cả một đời nàng đều không có ý định tìm đến trẫm hay không?"

Tiêu Ngư như cây gỗ đứng tại chỗ.

Nhìn ánh mắt Y màu đỏ tươi, giống như lại trở về ngày đó. Y nổi giận mất khống chế, giống con dã thú.

Tiết chiến thấy nàng không nói lời nào, tự nhiên rõ ràng địa vị người Tiêu gia trong lòng nàng. Hắn không hỏi thêm nữa.

Nhìn nàng không biết làm sao đứng ở nơi đó, lại tự dưng dâng lên một cơn lửa giận: "Làm sao? Trẫm đều cam đoan với nàng rồi, nàng còn muốn thế nào? Có phải muốn trẫm lập tức hạ chỉ trả Tiêu Khởi Châu về, nàng mới hài lòng hay không?"

Nàng muốn thế nào?

Nàng muốn nói nhiều lời lắm.

Mặc dù nam nhân ở trước mắt đáng sợ, nhưng lúc này, Tiêu Ngư cũng không cảm thấy sợ hãi. Nàng mở miệng nói: "Thần thiếp còn muốn cùng Hoàng Thượng nói một ít lời..."

Cũng không để ý tới Y có muốn nghe hay không, nói thẳng: "Lúc trước thánh chỉ lập Hậu đưa đến Tiêu gia, phụ thân muốn thần thiếp đến Phạm Dương, đích thật là kiêng kị uy nghiêm Hoàng Thượng, sợ thần thiếp trong cung chịu ủy khuất. Nói thật, thần thiếp cũng chỉ là một nữ lưu yếu đuối. Nữ tử khuê các thôi, chưa thấy việc đời, cảm thấy có chút sợ sợ Hoàng Thượng. Nhưng khi xe ngựa ra khỏi cửa thành cách đó không xa, thần thiếp đã hối hận, về sau là thần thiếp chủ động trở về, đồng thời cam tâm tình nguyện gả cho Hoàng Thượng..."

"Về phần thuốc tránh thai, lúc trước Hoàng Thượng cùng thần thiếp vốn không quen biết, vì sao cưới thần thiếp, lòng dạ ta và người đều biết rõ. Hiện nay mặc dù Tiêu gia trung thành tuyệt đối đối với Hoàng Thượng, nhưng đến lúc đó đế vị vững chắc, trong mắt còn có thể cho phép Tiêu gia sao? dù sao Tiêu gia quan hệ không ít cùng tiền triều, dù cho thần thiếp có mối liên hệ, dựng quan hệ cùng hoàng gia, nhưng cũng là nơm nớp lo sợ, như giẫm trên băng mỏng. Cho dù giờ phút này Hoàng Thượng tin Tiêu gia, nhưng ngày sau ai cũng không thể cam đoan... Bởi vì lấy quan hệ cùng tiền triều, phàm là hoàng thượng có một tia nghi kỵ, đến cuối cùng khó đảm bảo không hi sinh Tiêu gia..."

"... mặc dù Thần thiếp là thê tử của ngài, nhưng cũng là nữ nhi Tiêu gia, trong lòng tự nhiên có lo lắng. Đến lúc đó nếu Tiêu gia xảy ra chuyện, đứa bé kia làm sao bây giờ?"

Tiêu Ngư ngẩng đầu, đối đầu ánh mắt của hắn, từ từ nói: "Thần thiếp không phải là không muốn sinh con, chính là không dám sinh...

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương