Rất nhanh Tiêu Ngọc Chi đã đi tới Lâm Khê viện, mang theo cả đồ vật được Hoàng Thượng ngự tứ lúc trước. Khoác một chiếc áo choàng đỏ làm bằng da sóc thêu hoa, bên trong là một thân hồng với đường viền kim văn lệ sắc, bộ dáng tự nhiên hào phóng, nàng ta nói với Tiêu Ngư: "Vật này ta trả lại chủ cũ, đây là danh sách, nếu như Lục muội muội còn lo lắng, có thể kiểm tra lại từng thứ một."

Vừa nói vừa để nha hoàn mang danh sách cho Tiêu Ngư.

Tiêu Ngư cũng không hề để ý những vật này, nhưng hiện giờ người Tân Đế kia muốn lấy là nàng, những đồ vật này nàng cũng không tiện nói cứ thế tặng cho Tiêu Ngọc Chi. Dù cho nàng không thích, vẫn phải đặt ở Lâm Khê viện.

Xuân Hiểu nhận danh sách được đưa tới, Tiêu Ngư không nhìn, chỉ nhìn bộ dáng Tiêu Ngọc Chi trước mắt, biết rằng nhất định là Tam thẩm thẩm nhà nàng đã khuyên bảo nàng ta kỹ càng một phen. Mặc dù Tiêu Ngư không thích Tiêu Ngọc Chi lắm, nhưng đối với chuyện này, cũng cảm thấy Tiêu Ngọc Chi thật sự xui xẻo, ai mà ngờ được, nam tử xuất thân từ nơi thôn quê kia, phớt lờ thế tục như vậy, lại lờ đi bao nhiêu cô nương chưa xuất giá như thế, hết lần này lượt khác muốn lấy một quả phụ như nàng.

Thật là chỉ có trang hán tử làm nông mới có thể không câu nệ thế tục như vậy.

Tiêu Ngư nói: "Không cần đâu, ta tất nhiên tin tưởng Ngũ tỷ tỷ."

Tiêu Ngọc Chi trong lòng vô cùng buồn bực, nhưng lại không thể thể hiện ra, chỉ nghe lời của mẫu thân, thấp giọng nói một câu: "Chúc mừng Lục muội muội..." Đế Vương tuấn mỹ tuổi trẻ tài cao như vậy, lại muốn cưới nàng.

Câu chúc mừng này, thật sự là bất đắc dĩ.

Hiện tại Tiêu Ngư vốn không hề có thời gian dây dưa gì với Tiêu Ngọc Chi, nàng ta vừa chủ động mang vật được ngự tứ tới, còn chúc mừng, theo như tính tình của nàng ta, có thể làm được đến trình độ như vậy, thật là không dễ dàng gì.

Tiêu Ngọc Chi vốn cũng không muốn tới gặp Tiêu Như, nàng ta rất không thích nhìn thấy bộ dáng đắc ý của Tiêu Ngư, nhưng mẫu thân muốn nàng ta tới, nàng ta không thể không tới, hôm nay đã đưa đồ đến, lời nên nói cũng đã nói, Tiêu Ngọc Chi liền cúi mặt rời đi.

Người đi rồi, Tiêu Ngư lẳng lặng ngồi trên sàng lụa, chân mày khẽ cau lại.

Nguyên mama hiểu được nguyên do nàng ưu sầu, nếu như đây là Triệu Dục, một nam tử thanh lịch nho nhã, lại là biểu huynh thanh mai trúc mã với cô nương nhà bà, tất nhiên là rất xứng đôi, nhưng trước mắt Tân Đế chính là một kẻ nhà quê lỗ mãng xuất thân ti tiện, thô thiển vô cùng, cho dù mang thân phận cửu ngũ chí tôn, cũng làm sao có thể lọt được vào mắt cô nương nhà bà?

Hơn nữa thân phận lại đặt ở nơi ấy, nếu vào cung, không thể không khúm núm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.

Nguyên mama nhỏ giọng an ủi: "Quốc Công gia nói có biện pháp, ắt hẳn có thể nghĩ ra được sách lược vẹn toàn, cô nương hãy yên tâm."

Chuyện mà nàng tạm thời có thể yên tâm, chính là khi đó bị nhốt trong hoàng cung, nàng cũng biết được phụ thân nhất định có thể cứu nàng ra ngoài. Nhưng hiện tại chuyện này... Đã phát triển đến tình cảnh này, không có khả năng có thể khiến Tiết Tặc kia thu hồi thánh chỉ. Là Tân Đế, vốn bây giờ là thời điểm để lập uy, nếu ngay cả thánh chỉ cũng có thể dễ dàng thu lại, vậy làm sao có thể củng cố hoàng quyền đây?

Nhưng nếu kháng chỉ...

Lông mi Tiêu Ngư khẽ run rẩy.

Nàng thực sự đã từng nghe nói, lúc trước những trung thần Đại Ngụy không tuân phục Tân Đế, phải chịu kết quả thế thảm thế nào.

....

Hôm nay Hà Triêu Ân vừa đi, toàn bộ mọi người đều yên lặng, sắc mặt không có chút vui mừng nào. Tiêu Hoài cau mày lo lắng, đang suy nghĩ biện pháp, Tiêu Khởi Châu không nhịn được nói: "Tiết Tặc kia xem Niên Niên nhà chúng ta là gì chứ, nói cưới liền cưới sao? Niên Niên là muội muội ruột thịt của con, con không thể nhìn nó nhảy vào hố lửa, vị trí Hoàng Hậu này Niên Niên không thể làm, nếu như Tiết Tặc kia ép buộc, cùng lắm thì lưới rách cá chết!"

Đường thị nhẹ nhàng kéo góc áo của hắn, thấp giọng khuyên nhủ: "Phu quân chớ xúc động."

Đường thị cũng thích tiểu cô tử (cô em chồng) Tiêu Ngư, nếu như không có hài tử trong bụng này, nàng ta sẽ cùng tìm chết với Tiêu Khởi Châu, đều là cam tâm tình nguyện. Chỉ là hiện tại trong bụng là hài tử thật vất vả mới có được, trong lòng nàng ta có chút dao động. Nếu có cách nào vẹn toàn đôi bên thật là tốt.

Tiêu Hoài nhàn nhạt nói: "Được rồi, chuyện này ta tự có biện pháp, các con đi về trước đi."

Trong lòng Tiêu Khởi Châu căm giận, nhưng cũng biết phụ thân thương yêu muội muội, sẽ không thể nào nhìn nàng chịu uất ức. Hắn luôn nghe theo lời của phụ thân, cũng không nhiều lời, dẫn thê tử Đường thị rời đi.

Trong phòng chỉ còn lại Tiêu Hoài và La thị, La thị lẳng lặng đứng bên cạnh Tiêu Hoài, thấy nước trà của ông đã lạnh, liền muốn giúp ông đổi một chén trà nóng. Khi bà đưa tay ra, Tiêu Hoài mở miệng nói: "... Ta dự định ngày mai sẽ đưa Niên Niên ra khỏi Tấn Thành."

La thị tuy là người phụ nữ trong gia đình, nhưng cũng hiểu đây là ý gì. Bà cũng không quá kinh ngạc, tiếp tục cầm chén trà lên, nói: "Cho dù Quốc Công gia đưa ra quyết định gì, thiếp thân cũng sẽ ủng hộ Quốc Công gia."

...

"Ý phụ thân là..." Tiêu Ngư không nghĩ rằng phụ thân sẽ đưa ra quyết định nhanh như vậy, nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, đôi mắt mở to nói, "Nhưng nếu như con đi rồi, mọi người phải làm sao bây giờ? Chi bằng chúng ta cùng nhau..."

"Niên Niên."

Tiêu Hoài gọi nàng một tiếng, chậm rãi nói: "Ta đã nhận lời mẫu thân con, sẽ che chở cho con cả đời."

Trước khi mẫu thân nàng qua đời vì bệnh tật, điều bà không yên tâm nhất chính là nàng. Bởi vì nàng vừa mới sinh ra đã ốm yếu, mấy lần thiếu chút nữa đã không sống được, về sau khó khăn mà lớn lên, cuối cùng cũng không ốm yếu như vậy nữa, lại càng được cưng chiều vô cùng.

Gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Tiêu Ngư đầy mâu thuẫn.

Sau đó lại nghe phụ thân nói: "Hôm nay con sắp xếp đồ đạc một chút, mang theo Nguyên mama và hai nha hoàn của con, trên đường đi sẽ chăm sóc tốt cho con. Sáng sớm ngày mai, phụ thân sẽ bố trí xe ngựa đưa con ra khỏi thành..."

Lại nói với cô chuyện Vệ Đường.

"... Mấy năm nay, mặc dù Vệ Đường chưa bao giờ trở về Tấn Thành, nhưng vẫn ngầm thư từ qua lại với phụ thân, phụ thân sẽ đưa con đi Phạm Dương, sau này Vệ Đường sẽ che chở cho con. Về phần sau này, con gả cho hắn tất nhiên là tốt nhất, nếu không bằng lòng, hắn là anh cả của con, con không cần khiến bản thân chịu khổ."

Tiêu Hoài tin vào nhân phẩm của Vệ Đường, là đứa trẻ từ nhỏ lớn lên từ dưới gối mình, phẩm hạnh như thế nào, đối xử với con gái của ông như thế nào, ông đều hiểu rõ.

Cuối cùng Tiêu Hoài nói: "Niên Niên, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, cũng không được trở về Tấn Thành nữa."

Chờ sau khi Tiêu Hoài đi, Tiêu Ngư liền cứng ngắc đứng tại chỗ, không biết nên làm gì. Nguyên mama và Xuân Hiểu Xuân Trà, biết trong lòng cô nương nhà mình đang hỗn loạn, cũng không tiến đến quấy rầy, chỉ làm theo ý của Quốc Công gia, đi thu dọn đồ đạc, chuẩn bị sáng mai lên đường.

Cả đêm, Tiêu Ngư không thể nào ngủ ngon được, chưa tới giờ Mão ngày hôm sau đã rời giường.

Nguyên Mama hầu hạ nàng mặc y phục, khoác chiếc áo choàng có mũ trùm đầu lên giúp nàng.

Tiêu Ngư nhìn động tác bận rộn nhanh nhẹn của Nguyên mama, liền hỏi: "Phụ thân đã dậy rồi sao?"

Nguyên Mama gật đầu: "Đầy tớ bên phía Quốc Công gia tới chuyển lời, sáng sớm Quốc Công gia đã thức dậy, xe ngựa cũng đã chuẩn bị xong, sẽ chờ cô nương ra cửa."

Hôm nay Tiêu Ngư ra ngoài vì đi dâng hương ở Nguyên Hoa tự ở ngoài thành, sẽ không khiến cho bất kỳ kẻ nào hoài nghi. Hơn nữa cũng không có ai dám đắc tội với phủ Hộ Quốc Công, kiểm tra xe ngựa của người nhà Tiêu gia.

Sau khi thu dọn xong, Tiêu Ngư đi đến Tiền viện.

Sắc trời còn rất sớm. Xa xa, đã thấy phụ thân đứng ở đằng kia. Ông mặc một chiếc áo trực chuyết viên lĩnh (cổ tròn), trầm ổn bình thản, như ngọn núi cao ngất. Bên cạnh là một chiếc xe ngựa có nóc bằng phẳng sơn đen, mà người phu xe kia, chính là thủ hạ mà phụ thân tín nhiệm nhất.

(Áo trực chuyết: Áo của chư Tăng chắp vá hay nối liền áo lót và quần, trên dưới thành một)

Nhưng để hắn hộ tống mình... Tiêu Ngư hoảng hốt nhìn một lát, thấy phụ thân ngẩng đầu nhìn qua bên này, nàng mới đi tới.

Tiêu Hoài nhìn nữ nhi trước mặt, nói: "Tình huống đặc biệt, chỉ có một mình phụ thân tới tiễn con."

Nước mắt Tiêu Ngư lập tức trào dâng, nhào vào lồng ngực ông: "Phụ thân."

Tiêu Hoài cũng rất lo lắng, ông vẫn cho là mình có đủ khả năng bảo vệ nàng, nhưng đến hôm nay, vẫn xảy ra sự tình ngoài ý muốn khiến ông bất lực. Tiêu Hoài đưa tay khẽ vuốt ve lưng nữ nhi, dịu dàng nói: "Được rồi, đừng khóc."

Ông cúi đầu, dùng ngón tay thô ráp xoa xoa nước mắt của nàng, im lặng không nói gì.

Sau đó đưa tay lên thay nàng trùm mũ áo choàng lên, che đi gió lạnh, sau đó mới tiễn nàng lên xe ngựa.

Tiêu Hoài cũng không phải là một người thiếu quyết đoán, thấy nữ nhi không muốn, tự mình nhẫn tâm ra lệnh cho phu xe điều khiển xe ngựa rời đi.

Ông đứng ngoài cửa, nhìn xe ngựa dần dần đi xa, qua một lúc lâu, mới chợt phản ứng kịp, cưỡi ngựa, đuổi theo hướng xe ngựa đã đi xa.

Tiêu Hoài cưỡi ngựa đến trên tầng cổng thành.

Ông đứng phía trên, gió lạnh thổi lạnh đến thấu xương, tận mắt nhìn cho đến khi xe ngựa thuận lợi ra khỏi cổng thành.

Ở trên tầng cổng thành nhìn một lúc lâu, Tiêu Hoài mới quay trở lại phủ Hộ Quốc Công.

Đến cửa, Tiêu Hoài còn chưa kịp xuống ngựa, đã thấy có một bóng người đứng ở đó.

Chính là La thị.

La thị đi tới bên cạnh ngựa của Tiêu Hoài, nhìn ông xoay người xuống ngựa, liền dặn dò đầy tớ bên cạnh dẫn ngựa đi. Gương mặt bà dịu dàng khéo léo, quan tâm nói: "Quốc Công gia còn chưa dùng bữa sáng. Thiếp thân đã hâm nóng lại giúp người, đều là thức ăn người thích ăn nhất, người cùng thiếp thân vào trong dùng bữa sáng thôi."

Tiêu Hoài nhìn bà một cái.

Khuôn mặt trắng nõn, ngũ quan thanh tú, diện mạo dịu dàng trước sau như một... ông chợt mở miệng, nhẹ giọng nói một câu: "Niên Niên đã ra khỏi thành rồi."

La thị gật đầu vâng một tiếng, rồi sau đó đôi mắt nhìn về phía Tiêu Hoài, mỉm cười nói với ông: "Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, thiếp thân đều vẫn sẽ ở bên cạnh hầu hạ Quốc Công gia, sống chết cùng người."

Tiêu Hoài cũng không phải là người để tâm đến những chuyện nhi nữ tình trường, huống chi ông sớm đã qua cái tuổi này. Nhưng vào lúc nghe thấy La thị nói những lời kia, trong lòng lại có chút xúc động. Bà gả cho ông, đa phần thời gian ông đều ở trên chiến trường, bên nhau thì ít mà xa cách thì nhiều, cũng đã nhiều năm như vậy, bà ngay cả một đứa con cũng không có, lại chưa bao giờ có một câu oán hận.

Tiêu Hoài khẽ vuốt cằm.

Đến lúc Tiêu Hoài sắp sửa đi vào cùng La thị, chợt nghe sau lưng truyền đến một hồi tiếng xe ngựa. Thân hình cao lớn của Tiêu Hoài nhất thời đứng yên tại chỗ, La Thị cũng nhìn về phía sau, kinh ngạc khẽ gọi ông một tiếng: "Quốc Công gia..."

Tiêu Hoài xoay người đi xem, từ từ xem.

Bánh xe lộc cộc, chỉ thấy chiếc xe ngựa sơn đen dần dần tiến lại gần, phu xe chính là thủ hạ Đông Tín đã đi theo ông vào sinh ra tử mười mấy năm. Xe ngựa từ từ dừng lại trước cửa phủ Hộ Quốc Công, một lát sau, một bàn tay từ trong xe vươn ra, nhẹ nhàng vén màn xe lên.

Một bóng dáng nhỏ nhắn khoác áo choàng từ phía trên đi xuống.

Chậm rãi đi đến trước mặt ông.

Bàn tay nhỏ bé trắng thuần nhẹ nhàng kéo mũ đội trên đầu xuống, nhất thời lộ ra gương mặt xinh đẹp thuần khiết như hoa hải đường. Đôi mắt linh động của Tiêu Ngư lẳng lặng nhìn phụ thân trước mặt, ánh mắt hàm chứa ý cười trong trẻo, chậm rãi, lại nghiêm túc nói: "Phụ thân, nữ nhi quyết định, nữ nhi nguyện ý vào cung."

...

Bên trong Ngự Thư phòng, Tân Đế trẻ tuổi phê duyện xong tấu chương, tùy tiện ném sang bên cạnh. Chữ viết rồng bay phượng múa, viết có phần ẩu, đều từ nhỏ đã tập viết, lại hoàn toàn khác biệt với nét chữ khéo léo đẹp mắt của con em thế gia, có cảm giác rất thẳng thắn, hào phóng.

Hà Triêu Ân lẳng lặng tiến đến, sắp xếp lại tấu chương gọn gàng, nhìn mặt mày Hoàng Thượng có chút buồn bực, mới nhỏ giọng nói: "Đã một canh giờ rồi, Hoàng Thượng nên nghỉ một chút đi?"

Cẩm bào màu đen thêu hình rồng vàng cũng không che dấu được thân hình cường tráng của nam tử trẻ tuổi, Đế Vương trẻ tuổi mặt mày sắc sảo khôi ngô, nhìn về phía Hà Triêu Ân, nói: "Vừa nãy ngươi muốn nói chuyện gì với trẫm?"

Hà Triêu Ân kính cẩn đáp lời: "Lưu Đại Nhân bên Khâm Thiên Giám nói, mồng ba tháng sáu năm sau, mười sáu tháng tám, mồng tám tháng mười một, đều là ngày hoàng đạo thích hợp để cưới gả..."

Đế Vương thành thân, đương nhiên là một chuyện đại sự.

Thấy Hoàng Thượng mãi không nói gì, Hà Triêu Ân ngước mắt nhìn lên, thấy mày kiếm Đế Vương thoáng nhíu lại, đôi mắt đen hơi trầm xuống, chậm rãi nói: "Vậy tháng giêng thì sao... Tháng giêng có thể có ngày cưới không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương