Thê Tử Bên Gối Của Tà Vương
-
Chương 69: Bị ăn sạch sành sanh (1)
Edit: Phong Nguyệt
Ánh mắt Hiên Viên Dật rung động, hắn...... Không nghe lầm chứ? Thế nhưng lời này quả thật từ trong miệng Nam Cung Tự nói ra.
Mặc dù chưa bao giờ thực hành nghĩa vụ phu thê, nhưng trên danh nghĩa bọn họ đã là phu thê.
"Tự, chúng ta đã là phu thê, nên không cần tái hôn?" Hiên Viên Dật nhíu mày nói.
Ánh mắt Nam Cung Tự tràn ngập u oán nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật, híp mắt nói: " Ngươi có cưới ta hay không?"diễn!!đàn##Lê**Quý&&Đôn
Hiên Viên Dật ngẩn ra, nhìn đôi mắt híp lại thành một đường thẳng kia, thật giống như đang nói không cưới ta, ta sẽ hưu phu.
Hắn nhíu mày, cười nói: "Coi như đây là nàng đang bức hôn sao?"
"Có thể nói là như vậy!" Nam Cung Tự tiện tay bốc quả anh đào từ dĩa trái cây, nhét vào trong miệng Hiên Viên Dật.
Hiên Viên Dật nếm được quả anh đào nàng đưa tới, rất chua, nhưng đầu lưỡi lại tràn ra vị ngọt ngào.
"Lý do tái hôn!"
"Lý do rất đơn giản, bởi vì người thành thân với Dật không phải là ta, mà là người khác, hơn nữa còn là một kẻ ngốc nghếch!" Nam Cung Tự không vui nói, mặc dù nàng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng nàng gả vào vương phủ như thế nào, bái đường với ai nàng đều nhớ, duy chỉ có một điều là lúc trước nàng quên chuyện nhiều lần ép Hiên Viên Dật xa nàng.
"A...... Như vậy!" Hiên Viên Dật nhất thời chợt hiểu, thì ra trong lòng nàng còn canh cánh chuyện này, nhưng sau khi nghe nàng nói như thế, chuyện bọn họ là phu thê trên danh nghĩa còn chưa nói tới, ngộ nhỡ chuyện này bị Nhị hoàng tử mặt dày đó biết, hoặc bị lão hồ ly Trần Tử Hiên biết, không chừng ngày nào đó ái phi hắn đang ở dưới mí mắt mình bị người đoạt đi mất.
Nam Cung Tự thấy hắn nhất thời hiểu ra, giống như đồng ý, con ngươi bỗng nhiên phát sáng lên: "Vậy cuối cùng ngươi có muốn lấy ta không?"
Lập tức sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nếu Tự nhi đã bức hôn rồi, Bản vương không thể làm gì khác hơn là phụ xướng phu tùy rồi." Thế nhưng nếu hắn cưới ái phi, hắn làm như mong muốn của nàng, dù sao hôn cũng hôn rồi, nên động vào chỗ nào cũng đều sờ soạng, cũng nên đến lúc......
Nam Cung Tự nhận thấy được tầm mắt nóng như lửa rơi vào người nàng, mặt của nàng nhất thời như bị lò lửa nướng đến mặt đỏ bừng, trong lòng hơi ấm áp.
Nhưng nàng rất nhanh thu lại cảm xúc, khẽ ngước mắt, cường điệu nói: "Không phải bức hôn!"
Hiên Viên Dật cười khúc khích, cho dù ai cũng có thể nghe ra tiếng cười tràn đầy vui vẻ kia, mắt cũng híp lại thành một đường thẳng. Hắn dùng gò má cạ vào mặt Nam Cung Tự, trên da thịt chạm nhau có loại mềm mại đến trong lòng vô cùng thân thiết, nhẹ giọng thầm thì nỉ non: "Được, không phải bức hôn." Đảo mắt nhìn về phía Thiên Vấn chờ ở ngoài phòng, trầm giọng nói: "Thiên Vấn!" diễn!!đàn##Lê**Quý&&Đôn
Mộ Thiên Vấn cố nén đau nhức ở dưới mông, khập khễnh đi vào: "Vương Gia!"
"Truyền lệnh xuống, chọn ngày tốt, Bản vương muốn tám người khiêng kiệu cưới đại tiểu thư Nam Cung vào cửa!"
Lời nói Hiên Viên Dật vừa nói ra, Mộ Thiên Vấn không khỏi không giải thích được "À?" một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Vương Gia, có phải hắn bị đánh đến hồ đồ rồi hay không? Nên nghe lầm? Hay người hồ đồ là Vương Gia? Đại tiều thư Nam Cung trong miệng Vương Gia không phải là vương phi sao? Tuy nói ngày đó người bái đường cùng với Vương phi không phải là Vương Gia, nhưng theo những người bên ngoài, bọn họ đã là phu thê, hơn nữa mắt nhìn thấy Hoàng hậu cũng bức tới cửa, cũng còn may Vương Gia còn có ý định bái đường, nếu là hắn sớm lo sợ tìm kế để đối phó với Hoàng hậu.
"Vương Gia, ngài nói đùa cũng hơi quá trớn." Vương Gia nhất định đang nói đùa, nhất định là như vậy, thế nhưng khi Mộ Thiên Vấn nhìn cặp mắt màu hổ phách kia, ánh mắt kia tuyệt đối không phải đang nói đùa, trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự, nói: " Nhưng Vương Gia, nhà mẹ đẻ của Vương phi không phải đã bị tịch thu gia sản rồi sao? Lấy chỗ nào cho tám người khiêng kiệu cưới Vương phi?"
Lời này không khỏi nhắc nhở Hiên Viên Dật, suy nghĩ một chút, ngước mắt nói: "Nhà Nam Cung còn mấy người sống?"
Mộ Thiên Vấn nói: "Bẩm vương gia, nhà Nam Cung hơn bảy mươi nhân khẩu hôm nay chỉ còn lại năm người sống, theo thứ tự là Nam Cung phu nhân, Nam Cung lão gia và hai nữ nhi còn nhỏ, La lão thái, về phần Nam Cung nhị tiểu thư cả ngày tê liệt nằm trên giường, cùng người chết không khác gì cả."
Hiên Viên Dật nghe vậy nhíu mày nói: "Truyền khẩu dụ của Bản vương, phàm là người của Nam Cung gia đều phải đưa Nam Cung đại tiểu thư xuất giá, nếu có người nào chống lại, nhất định chém không tha!"
Khóe miệng Mộ Thiên Vấn co quắp ba cái, nhà Nam Cung hơn sáu mươi nhân khẩu đều chết ở trên tay Vương Gia, người Nam Cung gia đều hận Vương gia và Vương phi đến tận xương tuỷ, chứ đừng nói sẽ đưa Vương phi xuất giá. Coi như chịu đưa Vương phi xuất giá, đó cũng là bị Vương Gia ép!
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thấy Mộ Thiên Vấn đi ra khỏi phòng, tầm mắt Hiên Viên Dật cuối thấp xuống, nâng cằm Nam Cung Tự: "Tự, nàng còn muốn cái gì?"
Nam Cung Tự nhíu mày nhìn cặp mắt nhu tình kia, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực của hắn: "Muốn trái tim của ngươi."
Hiên Viên Dật bình tĩnh lại phát ra tiếng cười vui mừng nói: "Trái tim này vẫn luôn thuộc về nàng."
Như Nguyệt bưng bồn rửa mặt đang đi tới thư phòng, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn từ thư phòng đi ra, nàng nhíu mày một cái, mới vừa hắn mạnh như rồng như hổ, hiện tại làm sao lại thành người què? Còn che cái mông......
Mộ Thiên Vấn ngước mắt nhìn về phía Như Nguyệt, thấy ánh mắt nàng không hề chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, thấy vậy cả người hắn không được tự nhiên, tức giận nói: "Bà cô, ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì?"
Như Nguyệt tay cầm bồn rửa mặt để ở một bên trên ghế dài, nàng đi tới, nhìn về phía tay phải hắn che cái mông: "Ngươi lại bị đánh?"
Cái gì gọi là ‘lại’ bị đánh, lời này làm sao lại nghe thật giống như hắn thường ngày bị đánh? Mộ Thiên Vấn thầm thở dài một tiếng, quả thật từ sau khi Nam Cung Tự xuất hiện, hắn thường bị ăn gậy, cũng không biết có phải hắn và Vương phi có bát tự tương khắc hay không.
Thấy Mộ Thiên Vấn phải đi, Như Nguyệt vội vàng tiến lên kéo tay áo của hắn: "Ngươi không thể đi!"
Mộ Thiên Vấn nghiêng đầu chán ghét nhìn về phía Như Nguyệt: "Đừng đụng ta, ghét nhất cái loại người dây dưa như ngươi!" Giọng điệu mang theo nồng nặc khinh bỉ, lần trước hắn nói lời tuyệt tình như vậy, làm sao nàng thẳng thắn ỷ lại vào hắn rồi hả?
Như Nguyệt cố nén lửa trong lòng lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát ra lửa, lần lượt từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nước ở trước mặt hắn, tức giận nói: "Ai mà thèm đụng ngươi, nếu không phải xem ngươi hầu hạ Vương phi rất tốt, ta còn không để ý ngươi!"
Tròng mắt Mộ Thiên Vấn nheo lại nói: "Đây là độc dược?"
"Mộ Thiên Vấn!" Như Nguyệt hoàn toàn bị chọc giận, đây là ngươi bức ta đấy! Lúc này nàng đưa tay bắt vai của hắn, hung hăng ném Mộ Thiên Vấn té ngã trên mặt đất, ngã ngay chỗ mông vừa mới bị đánh, đau đến mức nước mắt cũng nhanh chảy ra. Như Nguyệt "Hừ!" một tiếng, bước vào thư phòng.
"Đau quá ——" Mộ Thiên Vấn luôn miệng kêu đau, ánh mắt uất ức nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Như Nguyệt, xem ra hắn không phải có một bát tự không hợp với Vương phi, còn có bát tự không hợp với Như Nguyệt nữa.
Ánh trăng hình lưỡi liềm treo thật cao ở bầu trời màu xanh lam, ánh sáng trong veo như nước chiếu sáng khắp cả vùng đất.
Hiên Viên Dật đứng ở trong hành lang, chắp tay nhìn chăm chú ánh trăng nhu hòa, trong mắt nổi lên một chút phức tạp, chân mày đột nhiên nhíu lại, khăn lụa trong tay che miệng lại chợt ho khan mấy tiếng.
Mộ Thiên Vấn từ trong nhà đi ra, tay cầm áo choàng tơ tằm màu vàng khoác lên trên bả vai Hiên Viên Dật, tầm mắt rơi vào khăn lụa dính máu trong tay của Hiên Viên Dật, tâm không khỏi căng thẳng, đáy mắt xẹt qua vẻ lo âu, hắn không có quấy rầy Hiên Viên Dật, chỉ yên lặng đứng ở một bên.
"Thiên Vấn." Hiên Viên Dật mấp máy môi, tấm lụa trong tay theo gió bay đi.
Mộ Thiên Vấn nhỏ giọng nói: "Thiên Vấn ở đây!"
"Có phải có cảm giác Bản vương rất ích kỷ phải không? Rõ ràng chính là rất nhanh nữa..... Nhưng vẫn nắm nàng không buông."
Mộ Thiên Vấn nghe vậy ngước mắt nhìn thấy trong mắt Vương gia có đau buồn mà trước nay chưa từng có, có chút kinh ngạc, là cảm giác sai lầm sao? Trong trí nhớ, Vương Gia mặc kệ từ lúc nào, trước tới nay luôn là người có dáng vẻ lạnh như băng, đi theo ở bên cạnh Vương gia lâu như vậy, hắn chưa từng thấy qua ánh mắt vắng vẻ lạnh lùng của Vương Gia.
"Vương Gia, Quỷ y không phải nói có thể trị hết bệnh của ngài sao?"
Hiên Viên Dật cũng hút một hơi khí lạnh mỏng manh: "Ai biết được?" Bệnh của hắn là góp nhặt từng ngày, ngay cả diệu thủ hồi xuân Quỷ y cũng không có chữa khỏi bệnh của hắn.
Mộ Thiên Vấn cuối thấp xuống che ánh mắt ảm đạm của mình, không biết nên an ủi Vương gia ra sao, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên nói: "Đúng rồi! Vương Gia, Mộc tướng quân đưa tới mấy vị cơ thiếp, ngài xem......" Lời còn chưa nói hết, bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của Hiên Viên Dật trừng mắt nhìn tới, rùng mình một cái: "Dạ, thuộc hạ biết nên làm sao rồi!"
Ngày hôm sau
Sáng sớm Nam Cung Tự bị Như Nguyệt từ trên giường đào lên, nói đám cưới đã định là ngày mai, phải theo tục lệ về nhà mẹ đẻ chờ đợi ngày đại hôn, kết quả Nam Cung Tự vừa ngủ gà ngủ gật vừa mặc cho nha hoàn tắm rửa thay y phục.
Bà mai uốn éo cái mông đi vào, thúc giục nói: "Đã xong chưa? Vương phi nhất định phải trước giờ Thìn trở về Nam Cung phủ, qua giờ Thìn sẽ gặp điềm xấu."
Chỉ nghe Như Nguyệt nói: " Xong rồi."
Nam Cung Tự lười biếng mở mắt ra, nhìn qua gương đồng, đầu tóc dài được Như Nguyệt khéo tay cuộn thành búi tóc hoa Mẫu Đơn, hai má có lưu hai sợi tóc như tơ, trâm cài tóc tinh xảo màu vàng còn khảm ngọc trai cắm vào tóc, ở chính giữa búi tóc đeo lên một cái vòng vàng Hoa Thắng, ở chính giữa khảm một Hồng Mã Não trong suốt sáng long lanh, ở điểm giao nhau giữa hai đầu chân mày vẽ một đóa hoa Mẫu Đơn.
Hơi sững sờ, trong ngày thường nàng không có thói quen trang điểm, hôm nay trang điểm nhiều son phấn như vậy, thật là có chút không quen.
Bà mai đi vào, nhìn Nam Cung Tự mặc đồ này, không khỏi cảm thán nói: "Rất xinh đẹp!" Nói xong, bà vui sướng hài lòng mà đưa Nam Cung Tự tới cỗ kiệu, nào biết Nam Cung Tự vừa lên cỗ kiệu lập tức nằm ngủ ngay.
Thân thể của nàng lay động một cái theo trận rung động dữ dội, cỗ kiệu chậm rãi lơ lửng giữa không trung, đi thẳng một đường về phía Tây.
"Tùng Tùng Tùng ——" Chiêng trống rung trời, Nam Cung Tự bỗng nhiên giật mình, vẻ mặt sợ hãi mở mắt ra, tay trắng nõn như ngọc nhấc lên một góc rèm cửa, chỉ thấy một người ngồi trên con ngựa cường tráng vọt qua trên đường lớn, vừa gõ chiêng vừa hô to: "Nam Cung đại tiểu thư trở về phủ, những người không có nhiệm vụ tự động tránh ra."
Nghe được tiếng chiêng trống, dân chúng chung quanh vội vàng lui sang một bên, bọn họ chen vai thích cánh (người đông chen chúc nhau), rối rít ngẩng đầu quan sát, tiếng nghị luận thao thao bất tuyệt.
Nói đến Nam Cung đại tiểu thư, người không biết chắc chắn bị nói một câu "Dốt đặc cán mai". diễn!!đàn##Lê**Quý&&Đôn
"Ơ, Tà Vương phi tính diễn trò gì thế?"
"Ai biết được?"
"Chẳng lẽ Tà U Vương bỏ Tà Vương phi rồi? Nếu không người gõ chiêng gọi thẳng Tà Vương phi là ‘Nam Cung đại tiểu thư’?"
"Sai, đều sai hết! Nghe nói Tà Vương phi muốn tái hôn với Tà U Vương." Một người từ đám người chen đi lên trước nói.
Không ngoài dự đoán, nhiều tiếng hô kinh ngạc trong đám người, không phải đâu? Mọi người đều biết một năm trước Nam Cung Tự thay mặt muội muội gả cho Tà U Vương, bọn họ cũng đã là phu thê, Tà Vương phi tính diễn trò gì thế?
"Phi! Cả thành Lạc Dương người đều biết Nam Cung đại tiểu thư đã là người của Tà U Vương, còn làm ra chuyện này? Chỉ sợ người khác không biết núi dựa của nàng là Tà U Vương, sáu mươi nhân khẩu nhà Nam Cung đều bị nàng dùng thủ đoạn thâm độc giết chết hết, nàng còn có cái mặt mũi nào để trở về, thật là không biết xấu hổ." Tên còn lại nhổ ngụm nước bọt, phỉ nhổ nói.
Thấy cỗ kiệu chậm rãi đi qua, một người trong đó vội vàng nói: "Nói ít mấy câu, đừng làm cho Tà Vương phi nghe được, đầu này sẽ không giữ được."
Nghe dân chúng bên cạnh nói bóng nói gió, đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Tự trầm xuống, đáy mắt lóe lên một luồng khí lạnh lẽo sắc bén.
Thật lâu nàng mở miệng nói: "Dừng kiệu!"
Tiếng chiêng trống ngừng lại, cỗ kiệu chậm rãi rơi trên mặt đất.
Nam Cung Tự được Như Nguyệt nâng đỡ đi ra, mọi người rối rít cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng, ánh mắt bình thản của nàng lướt qua, tầm mắt rơi vào trên người nam tử đang run lẩy bẩy: "Mới vừa nói ta không biết xấu hổ là ngươi sao?"
Trong giọng nói lạnh lẽo còn mang theo sát khí làm nam tử kia không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đầu lên đối mặt khuôn mặt trắng nõn tươi cười, má ơi! Tà Vương phi đang bày ra vẻ mặt Tiếu Lý Tàng Đao (Nham Hiểm) nha, cái này không cười cũng may, cười một tiếng làm cho hắn sợ đến chạy cũng không dám chạy.
"Vương phi tha mạng, thảo dân tiện miệng, thảo dân chỉ tiện miệng, cầu xin Vương phi tha mạng!" Nói xong, nam tử kia tự tát mình một cái.
"Ngươi cũng biết mình tiện miệng nhỉ?" Nam Cung Tự nở nụ cười nồng nặc, nhíu mày nói.
Như Nguyệt đi tới, liếc nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, nhướng mày nói: "Nói năng lỗ mãng mạo phạm Vương phi, tội đáng chém đầu!"
Nam tử bị Như Nguyệt hù dọa một cái như vậy, bị dọa sợ đến sắc mặt càng thêm tái nhợt, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Vương phi tha mạng!"
"Như Nguyệt, hình như ngươi bị mất trí nhớ thì phải, ta còn chưa có gả cho Vương gia! Làm sao có danh xưng là Vương phi?" Nam Cung Tự cường điệu nói.
Như Nguyệt hiểu ý, sửa lời nói: "Dạ, tiểu thư!"
Mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Tự nhìn về phía nam tử kia, trong mắt tóe ra một luồng khí lạnh âm u, khóe miệng tà ác cong lên, trầm giọng từng chữ nói ra: "Như Nguyệt, không phải hắn cảm thấy ta không biết xấu hổ sao? Vậy hãy để cho hắn nói đủ!"
"Vâng!"
"Tùng Tùng Tùng ——" Tiếng chiêng trống vang lên lần nữa, cỗ kiệu chậm rãi rời đi, mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Nam tử kia nói mỗi một câu "Nam Cung đại tiểu thư không biết xấu hổ!" Tự quất chính mình một bạt tai, một bên còn một nha hoàn trong coi, giám sát hắn, nếu không người nào biết sự việc còn tưởng rằng hắn là người ngu. Diễn!!Đàn&&Lê%%Quý##Đôn
Cỗ kiệu ngừng lại ở trước cửa lớn Nam Cung phủ, bên ngoài kiệu truyền đến giọng nói của Như Nguyệt: "Tiểu thư, đến rồi!"
Khi Nam Cung Tự từ cỗ kiệu đi ra, chỉ thấy vẻ mặt tiều tụy của Mộ Dung Thị đứng ở trước cửa bức tóc, ở đó lầm bầm lầu bầu, toàn bộ dáng vẻ bị điên, La lão thái khom người dắt hai nữ hài tử ước chừng nhỏ hơn Nam Cung Tự mười một tuổi.
La lão thái vừa thấy Nam Cung Tự, nghiêm mặt, khom người nói: "Gặp qua Tà Vương phi!" Giọng nói lại cực kỳ xa cách lạnh nhạt.
"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi của ta......." Tròng mắt đục ngầu của Mộ Dung Thị trong lúc bất chợt sáng lên, hai ba bước thẳng đứng ở trước mặt Nam Cung Tự, hai tay đầy nếp nhăn nâng khuôn mặt trắng nõn của nàng, nước mắt từ từ tuôn trào: "Ngọc Nhi, mẫu thân cho là con không bao giờ để ý tới ta nữa...."
Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mím chặt lên, Ngọc Nhi.... Đáy lòng nàng không khỏi chế giễu một trận, ở trong suy nghĩ của Mộ Dung Thị, chỉ có người nữ nhi Nam Cung Ngọc này, Nam Cung Tự nàng chẳng là cái thá gì.
Như Nguyệt thấy người nữ nhân điên này ôm Nam Cung Tự thật chặt vào trong ngực, nhìn về phía đám nha hoàn trầm ngâm nói: "Người tới, kéo người nữ nhân điên này ra cho ta!"
"Các ngươi không được qua đây, không được qua đây!" Mộ Dung Thị thấy mấy nha hoàn đi tới, hoang mang sợ hãi bảo vệ Nam Cung Tự ở sau lưng, nhìn về phía họ thì thầm.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tự trừng mắt nhìn nha hoàn của Mộ Dung Thị trước mắt, lạnh lùng nói: "Lui ra!"
Mấy nha hoàn đi theo buông lỏng tay ra, Mộ Dung Thị xoay người ôm Nam Cung Tự vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ đầu của nàng, lẩm bẩm nói: "Ngọc Nhi ngoan ngoãn, đừng sợ, đừng sợ, có mẫu thân ở đây, ai cũng đừng nghĩ mang con rời khỏi ta."
Mẫu thân, ha ha, cái từ này đối với Nam Cung Tự mà nói rất xa lạ? Nhiều châm chọc......
Tầm mắt của Mộ Dung Thị đột nhiên bình tĩnh nhìn vào nốt ruồi trên khóe môi của Nam Cung Tự, một tay đẩy nàng ra: "Ngươi không phải là Ngọc Nhi của ta, ngươi không phải là Ngọc Nhi, ngươi là yêu quái, là tai tinh chuyển thế." Cảm xúc đột nhiên kích động tiến lên bắt được cổ áo của Nam Cung Tự: "Ngươi giấu lão gia ở chỗ nào? Ngươi trả lão gia lại cho ta, còn có Ngọc Nhi nữa, ngươi trả bọn họ lại cho ta......" Lời còn chưa nói hết, lập tức bị Như Nguyệt từ phía sau đánh ngất xỉu, mềm nhũng ngã trên người của Nam Cung Tự. Diễn!!Đàn&&Lê%%Quý##Đôn
"Mang phu nhân trở về phòng, không có lệnh của ta không cho phép bà ta rời cửa phòng nửa bước!" Nam Cung Tự nhàn nhạt mở miệng nói.
"Vâng!" Nha hoàn tiến lên đỡ Mộ Dung Thị đi vào phòng.
Cuối cùng La lão thái không nhịn được tức miệng mắng to: "Tốt! Tốt lắm, một nhà bị ngươi chia rẻ, bây giờ ngươi hài lòng rồi phải không?"
Nam Cung Tự dời bước chân nhìn lướt qua La lão thái, dừng lại bước chân, giọng hờ hững nói: "Là bọn họ thiếu nợ ta." Bỏ xuống những lời này, sải bước đi về phía cửa chính.
Lúc này ánh sáng chiều tà đã chuyển sang màu đen, hoàng hôn mang theo ngọn gió mát thổi nhè nhẹ mà tới, xuyên thấu qua cánh ve lạnh buốt, gió nhẹ thổi làm cho cành lá của cây Bạch Dương đung đưa, ở ánh nắng chiều chiếu rọi, càng thêm lộ ra vẻ cứng cáp, càng thêm cao lớn. Cành lá đung đưa qua lại theo ánh nắng xế chiều, xen lẫn bóng của cây chiếu rọi xuống, từng điểm một rơi xuống.
Căn thứ năm của nhà Nam Cung có mấy căn viện tử nhỏ, trước đây là nơi của tiều thư, chính giữa viện có một núi giả, sau núi giả chính là một ao hoa sen, đến mỗi khi mùa hè, nước trong ao hiện đầy màu trắng, màu hồng của hoa sen, chung quanh còn lại trồng đầy cây hoa hồng, khắp sân lưu lại một mùi thơm ngát làm say lòng người.
Nam Cung Tự ngồi ở trên xích đu đung đưa, giương con mắt nhìn chân trời chiều.
Đột nhiên tay áo của nàng bị cái gì kéo lấy, nàng đảo mắt nhìn về phía trước mặt hai tiểu hài tử, tiểu hài tử mặc y phục màu hồng phấn cau mày nói: "Đại tỷ, đại nương nói tỷ giấu phụ thân đi, có phải thật vậy hay không?"
Hai người tiểu hài tử một người tên là Nam Cung Lan, một người tên là Nam Cung Lưu, là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, nhưng vốn chém đầu cả nhà Nam Cung, nhưng hai muội muội còn là một đứa bé ngây thơ không biết gì, cho nên miễn xá cái chết của hai người họ.
Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi: "Lan Lan, Lưu Lưu, các ngươi hi vọng ông ta trở lại sao?"
Nam Cung Lan và Nam Cung Lưu nghe vậy liếc nhìn nhau một cái, nhìn về phía Nam Cung Tự không hẹn mà cùng lắc đầu, cái này rất ngoài suy nghĩ và dự đoán của Nam Cung Tự.
Ánh mắt Hiên Viên Dật rung động, hắn...... Không nghe lầm chứ? Thế nhưng lời này quả thật từ trong miệng Nam Cung Tự nói ra.
Mặc dù chưa bao giờ thực hành nghĩa vụ phu thê, nhưng trên danh nghĩa bọn họ đã là phu thê.
"Tự, chúng ta đã là phu thê, nên không cần tái hôn?" Hiên Viên Dật nhíu mày nói.
Ánh mắt Nam Cung Tự tràn ngập u oán nhìn chằm chằm Hiên Viên Dật, híp mắt nói: " Ngươi có cưới ta hay không?"diễn!!đàn##Lê**Quý&&Đôn
Hiên Viên Dật ngẩn ra, nhìn đôi mắt híp lại thành một đường thẳng kia, thật giống như đang nói không cưới ta, ta sẽ hưu phu.
Hắn nhíu mày, cười nói: "Coi như đây là nàng đang bức hôn sao?"
"Có thể nói là như vậy!" Nam Cung Tự tiện tay bốc quả anh đào từ dĩa trái cây, nhét vào trong miệng Hiên Viên Dật.
Hiên Viên Dật nếm được quả anh đào nàng đưa tới, rất chua, nhưng đầu lưỡi lại tràn ra vị ngọt ngào.
"Lý do tái hôn!"
"Lý do rất đơn giản, bởi vì người thành thân với Dật không phải là ta, mà là người khác, hơn nữa còn là một kẻ ngốc nghếch!" Nam Cung Tự không vui nói, mặc dù nàng có rất nhiều chuyện không nhớ rõ, nhưng nàng gả vào vương phủ như thế nào, bái đường với ai nàng đều nhớ, duy chỉ có một điều là lúc trước nàng quên chuyện nhiều lần ép Hiên Viên Dật xa nàng.
"A...... Như vậy!" Hiên Viên Dật nhất thời chợt hiểu, thì ra trong lòng nàng còn canh cánh chuyện này, nhưng sau khi nghe nàng nói như thế, chuyện bọn họ là phu thê trên danh nghĩa còn chưa nói tới, ngộ nhỡ chuyện này bị Nhị hoàng tử mặt dày đó biết, hoặc bị lão hồ ly Trần Tử Hiên biết, không chừng ngày nào đó ái phi hắn đang ở dưới mí mắt mình bị người đoạt đi mất.
Nam Cung Tự thấy hắn nhất thời hiểu ra, giống như đồng ý, con ngươi bỗng nhiên phát sáng lên: "Vậy cuối cùng ngươi có muốn lấy ta không?"
Lập tức sắc mặt Hiên Viên Dật trầm xuống, suy nghĩ một chút, mở miệng nói: "Nếu Tự nhi đã bức hôn rồi, Bản vương không thể làm gì khác hơn là phụ xướng phu tùy rồi." Thế nhưng nếu hắn cưới ái phi, hắn làm như mong muốn của nàng, dù sao hôn cũng hôn rồi, nên động vào chỗ nào cũng đều sờ soạng, cũng nên đến lúc......
Nam Cung Tự nhận thấy được tầm mắt nóng như lửa rơi vào người nàng, mặt của nàng nhất thời như bị lò lửa nướng đến mặt đỏ bừng, trong lòng hơi ấm áp.
Nhưng nàng rất nhanh thu lại cảm xúc, khẽ ngước mắt, cường điệu nói: "Không phải bức hôn!"
Hiên Viên Dật cười khúc khích, cho dù ai cũng có thể nghe ra tiếng cười tràn đầy vui vẻ kia, mắt cũng híp lại thành một đường thẳng. Hắn dùng gò má cạ vào mặt Nam Cung Tự, trên da thịt chạm nhau có loại mềm mại đến trong lòng vô cùng thân thiết, nhẹ giọng thầm thì nỉ non: "Được, không phải bức hôn." Đảo mắt nhìn về phía Thiên Vấn chờ ở ngoài phòng, trầm giọng nói: "Thiên Vấn!" diễn!!đàn##Lê**Quý&&Đôn
Mộ Thiên Vấn cố nén đau nhức ở dưới mông, khập khễnh đi vào: "Vương Gia!"
"Truyền lệnh xuống, chọn ngày tốt, Bản vương muốn tám người khiêng kiệu cưới đại tiểu thư Nam Cung vào cửa!"
Lời nói Hiên Viên Dật vừa nói ra, Mộ Thiên Vấn không khỏi không giải thích được "À?" một tiếng, ngước mắt nhìn về phía Vương Gia, có phải hắn bị đánh đến hồ đồ rồi hay không? Nên nghe lầm? Hay người hồ đồ là Vương Gia? Đại tiều thư Nam Cung trong miệng Vương Gia không phải là vương phi sao? Tuy nói ngày đó người bái đường cùng với Vương phi không phải là Vương Gia, nhưng theo những người bên ngoài, bọn họ đã là phu thê, hơn nữa mắt nhìn thấy Hoàng hậu cũng bức tới cửa, cũng còn may Vương Gia còn có ý định bái đường, nếu là hắn sớm lo sợ tìm kế để đối phó với Hoàng hậu.
"Vương Gia, ngài nói đùa cũng hơi quá trớn." Vương Gia nhất định đang nói đùa, nhất định là như vậy, thế nhưng khi Mộ Thiên Vấn nhìn cặp mắt màu hổ phách kia, ánh mắt kia tuyệt đối không phải đang nói đùa, trên mặt hắn lộ ra vẻ do dự, nói: " Nhưng Vương Gia, nhà mẹ đẻ của Vương phi không phải đã bị tịch thu gia sản rồi sao? Lấy chỗ nào cho tám người khiêng kiệu cưới Vương phi?"
Lời này không khỏi nhắc nhở Hiên Viên Dật, suy nghĩ một chút, ngước mắt nói: "Nhà Nam Cung còn mấy người sống?"
Mộ Thiên Vấn nói: "Bẩm vương gia, nhà Nam Cung hơn bảy mươi nhân khẩu hôm nay chỉ còn lại năm người sống, theo thứ tự là Nam Cung phu nhân, Nam Cung lão gia và hai nữ nhi còn nhỏ, La lão thái, về phần Nam Cung nhị tiểu thư cả ngày tê liệt nằm trên giường, cùng người chết không khác gì cả."
Hiên Viên Dật nghe vậy nhíu mày nói: "Truyền khẩu dụ của Bản vương, phàm là người của Nam Cung gia đều phải đưa Nam Cung đại tiểu thư xuất giá, nếu có người nào chống lại, nhất định chém không tha!"
Khóe miệng Mộ Thiên Vấn co quắp ba cái, nhà Nam Cung hơn sáu mươi nhân khẩu đều chết ở trên tay Vương Gia, người Nam Cung gia đều hận Vương gia và Vương phi đến tận xương tuỷ, chứ đừng nói sẽ đưa Vương phi xuất giá. Coi như chịu đưa Vương phi xuất giá, đó cũng là bị Vương Gia ép!
"Dạ, thuộc hạ lĩnh mệnh."
Thấy Mộ Thiên Vấn đi ra khỏi phòng, tầm mắt Hiên Viên Dật cuối thấp xuống, nâng cằm Nam Cung Tự: "Tự, nàng còn muốn cái gì?"
Nam Cung Tự nhíu mày nhìn cặp mắt nhu tình kia, ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực của hắn: "Muốn trái tim của ngươi."
Hiên Viên Dật bình tĩnh lại phát ra tiếng cười vui mừng nói: "Trái tim này vẫn luôn thuộc về nàng."
Như Nguyệt bưng bồn rửa mặt đang đi tới thư phòng, chỉ thấy Mộ Thiên Vấn từ thư phòng đi ra, nàng nhíu mày một cái, mới vừa hắn mạnh như rồng như hổ, hiện tại làm sao lại thành người què? Còn che cái mông......
Mộ Thiên Vấn ngước mắt nhìn về phía Như Nguyệt, thấy ánh mắt nàng không hề chớp mắt nhìn hắn chằm chằm, thấy vậy cả người hắn không được tự nhiên, tức giận nói: "Bà cô, ngươi nhìn ta chằm chằm làm cái gì?"
Như Nguyệt tay cầm bồn rửa mặt để ở một bên trên ghế dài, nàng đi tới, nhìn về phía tay phải hắn che cái mông: "Ngươi lại bị đánh?"
Cái gì gọi là ‘lại’ bị đánh, lời này làm sao lại nghe thật giống như hắn thường ngày bị đánh? Mộ Thiên Vấn thầm thở dài một tiếng, quả thật từ sau khi Nam Cung Tự xuất hiện, hắn thường bị ăn gậy, cũng không biết có phải hắn và Vương phi có bát tự tương khắc hay không.
Thấy Mộ Thiên Vấn phải đi, Như Nguyệt vội vàng tiến lên kéo tay áo của hắn: "Ngươi không thể đi!"
Mộ Thiên Vấn nghiêng đầu chán ghét nhìn về phía Như Nguyệt: "Đừng đụng ta, ghét nhất cái loại người dây dưa như ngươi!" Giọng điệu mang theo nồng nặc khinh bỉ, lần trước hắn nói lời tuyệt tình như vậy, làm sao nàng thẳng thắn ỷ lại vào hắn rồi hả?
Như Nguyệt cố nén lửa trong lòng lúc nào cũng có thể sẽ bộc phát ra lửa, lần lượt từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc nước ở trước mặt hắn, tức giận nói: "Ai mà thèm đụng ngươi, nếu không phải xem ngươi hầu hạ Vương phi rất tốt, ta còn không để ý ngươi!"
Tròng mắt Mộ Thiên Vấn nheo lại nói: "Đây là độc dược?"
"Mộ Thiên Vấn!" Như Nguyệt hoàn toàn bị chọc giận, đây là ngươi bức ta đấy! Lúc này nàng đưa tay bắt vai của hắn, hung hăng ném Mộ Thiên Vấn té ngã trên mặt đất, ngã ngay chỗ mông vừa mới bị đánh, đau đến mức nước mắt cũng nhanh chảy ra. Như Nguyệt "Hừ!" một tiếng, bước vào thư phòng.
"Đau quá ——" Mộ Thiên Vấn luôn miệng kêu đau, ánh mắt uất ức nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của Như Nguyệt, xem ra hắn không phải có một bát tự không hợp với Vương phi, còn có bát tự không hợp với Như Nguyệt nữa.
Ánh trăng hình lưỡi liềm treo thật cao ở bầu trời màu xanh lam, ánh sáng trong veo như nước chiếu sáng khắp cả vùng đất.
Hiên Viên Dật đứng ở trong hành lang, chắp tay nhìn chăm chú ánh trăng nhu hòa, trong mắt nổi lên một chút phức tạp, chân mày đột nhiên nhíu lại, khăn lụa trong tay che miệng lại chợt ho khan mấy tiếng.
Mộ Thiên Vấn từ trong nhà đi ra, tay cầm áo choàng tơ tằm màu vàng khoác lên trên bả vai Hiên Viên Dật, tầm mắt rơi vào khăn lụa dính máu trong tay của Hiên Viên Dật, tâm không khỏi căng thẳng, đáy mắt xẹt qua vẻ lo âu, hắn không có quấy rầy Hiên Viên Dật, chỉ yên lặng đứng ở một bên.
"Thiên Vấn." Hiên Viên Dật mấp máy môi, tấm lụa trong tay theo gió bay đi.
Mộ Thiên Vấn nhỏ giọng nói: "Thiên Vấn ở đây!"
"Có phải có cảm giác Bản vương rất ích kỷ phải không? Rõ ràng chính là rất nhanh nữa..... Nhưng vẫn nắm nàng không buông."
Mộ Thiên Vấn nghe vậy ngước mắt nhìn thấy trong mắt Vương gia có đau buồn mà trước nay chưa từng có, có chút kinh ngạc, là cảm giác sai lầm sao? Trong trí nhớ, Vương Gia mặc kệ từ lúc nào, trước tới nay luôn là người có dáng vẻ lạnh như băng, đi theo ở bên cạnh Vương gia lâu như vậy, hắn chưa từng thấy qua ánh mắt vắng vẻ lạnh lùng của Vương Gia.
"Vương Gia, Quỷ y không phải nói có thể trị hết bệnh của ngài sao?"
Hiên Viên Dật cũng hút một hơi khí lạnh mỏng manh: "Ai biết được?" Bệnh của hắn là góp nhặt từng ngày, ngay cả diệu thủ hồi xuân Quỷ y cũng không có chữa khỏi bệnh của hắn.
Mộ Thiên Vấn cuối thấp xuống che ánh mắt ảm đạm của mình, không biết nên an ủi Vương gia ra sao, hắn đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngẩng đầu lên nói: "Đúng rồi! Vương Gia, Mộc tướng quân đưa tới mấy vị cơ thiếp, ngài xem......" Lời còn chưa nói hết, bị ánh mắt âm u lạnh lẽo của Hiên Viên Dật trừng mắt nhìn tới, rùng mình một cái: "Dạ, thuộc hạ biết nên làm sao rồi!"
Ngày hôm sau
Sáng sớm Nam Cung Tự bị Như Nguyệt từ trên giường đào lên, nói đám cưới đã định là ngày mai, phải theo tục lệ về nhà mẹ đẻ chờ đợi ngày đại hôn, kết quả Nam Cung Tự vừa ngủ gà ngủ gật vừa mặc cho nha hoàn tắm rửa thay y phục.
Bà mai uốn éo cái mông đi vào, thúc giục nói: "Đã xong chưa? Vương phi nhất định phải trước giờ Thìn trở về Nam Cung phủ, qua giờ Thìn sẽ gặp điềm xấu."
Chỉ nghe Như Nguyệt nói: " Xong rồi."
Nam Cung Tự lười biếng mở mắt ra, nhìn qua gương đồng, đầu tóc dài được Như Nguyệt khéo tay cuộn thành búi tóc hoa Mẫu Đơn, hai má có lưu hai sợi tóc như tơ, trâm cài tóc tinh xảo màu vàng còn khảm ngọc trai cắm vào tóc, ở chính giữa búi tóc đeo lên một cái vòng vàng Hoa Thắng, ở chính giữa khảm một Hồng Mã Não trong suốt sáng long lanh, ở điểm giao nhau giữa hai đầu chân mày vẽ một đóa hoa Mẫu Đơn.
Hơi sững sờ, trong ngày thường nàng không có thói quen trang điểm, hôm nay trang điểm nhiều son phấn như vậy, thật là có chút không quen.
Bà mai đi vào, nhìn Nam Cung Tự mặc đồ này, không khỏi cảm thán nói: "Rất xinh đẹp!" Nói xong, bà vui sướng hài lòng mà đưa Nam Cung Tự tới cỗ kiệu, nào biết Nam Cung Tự vừa lên cỗ kiệu lập tức nằm ngủ ngay.
Thân thể của nàng lay động một cái theo trận rung động dữ dội, cỗ kiệu chậm rãi lơ lửng giữa không trung, đi thẳng một đường về phía Tây.
"Tùng Tùng Tùng ——" Chiêng trống rung trời, Nam Cung Tự bỗng nhiên giật mình, vẻ mặt sợ hãi mở mắt ra, tay trắng nõn như ngọc nhấc lên một góc rèm cửa, chỉ thấy một người ngồi trên con ngựa cường tráng vọt qua trên đường lớn, vừa gõ chiêng vừa hô to: "Nam Cung đại tiểu thư trở về phủ, những người không có nhiệm vụ tự động tránh ra."
Nghe được tiếng chiêng trống, dân chúng chung quanh vội vàng lui sang một bên, bọn họ chen vai thích cánh (người đông chen chúc nhau), rối rít ngẩng đầu quan sát, tiếng nghị luận thao thao bất tuyệt.
Nói đến Nam Cung đại tiểu thư, người không biết chắc chắn bị nói một câu "Dốt đặc cán mai". diễn!!đàn##Lê**Quý&&Đôn
"Ơ, Tà Vương phi tính diễn trò gì thế?"
"Ai biết được?"
"Chẳng lẽ Tà U Vương bỏ Tà Vương phi rồi? Nếu không người gõ chiêng gọi thẳng Tà Vương phi là ‘Nam Cung đại tiểu thư’?"
"Sai, đều sai hết! Nghe nói Tà Vương phi muốn tái hôn với Tà U Vương." Một người từ đám người chen đi lên trước nói.
Không ngoài dự đoán, nhiều tiếng hô kinh ngạc trong đám người, không phải đâu? Mọi người đều biết một năm trước Nam Cung Tự thay mặt muội muội gả cho Tà U Vương, bọn họ cũng đã là phu thê, Tà Vương phi tính diễn trò gì thế?
"Phi! Cả thành Lạc Dương người đều biết Nam Cung đại tiểu thư đã là người của Tà U Vương, còn làm ra chuyện này? Chỉ sợ người khác không biết núi dựa của nàng là Tà U Vương, sáu mươi nhân khẩu nhà Nam Cung đều bị nàng dùng thủ đoạn thâm độc giết chết hết, nàng còn có cái mặt mũi nào để trở về, thật là không biết xấu hổ." Tên còn lại nhổ ngụm nước bọt, phỉ nhổ nói.
Thấy cỗ kiệu chậm rãi đi qua, một người trong đó vội vàng nói: "Nói ít mấy câu, đừng làm cho Tà Vương phi nghe được, đầu này sẽ không giữ được."
Nghe dân chúng bên cạnh nói bóng nói gió, đôi mắt lạnh lùng của Nam Cung Tự trầm xuống, đáy mắt lóe lên một luồng khí lạnh lẽo sắc bén.
Thật lâu nàng mở miệng nói: "Dừng kiệu!"
Tiếng chiêng trống ngừng lại, cỗ kiệu chậm rãi rơi trên mặt đất.
Nam Cung Tự được Như Nguyệt nâng đỡ đi ra, mọi người rối rít cúi đầu không dám nhìn thẳng nàng, ánh mắt bình thản của nàng lướt qua, tầm mắt rơi vào trên người nam tử đang run lẩy bẩy: "Mới vừa nói ta không biết xấu hổ là ngươi sao?"
Trong giọng nói lạnh lẽo còn mang theo sát khí làm nam tử kia không khỏi rùng mình một cái, ngẩng đầu lên đối mặt khuôn mặt trắng nõn tươi cười, má ơi! Tà Vương phi đang bày ra vẻ mặt Tiếu Lý Tàng Đao (Nham Hiểm) nha, cái này không cười cũng may, cười một tiếng làm cho hắn sợ đến chạy cũng không dám chạy.
"Vương phi tha mạng, thảo dân tiện miệng, thảo dân chỉ tiện miệng, cầu xin Vương phi tha mạng!" Nói xong, nam tử kia tự tát mình một cái.
"Ngươi cũng biết mình tiện miệng nhỉ?" Nam Cung Tự nở nụ cười nồng nặc, nhíu mày nói.
Như Nguyệt đi tới, liếc nhìn nam tử quỳ trên mặt đất, nhướng mày nói: "Nói năng lỗ mãng mạo phạm Vương phi, tội đáng chém đầu!"
Nam tử bị Như Nguyệt hù dọa một cái như vậy, bị dọa sợ đến sắc mặt càng thêm tái nhợt, vội vàng quỳ xuống đất cầu xin tha thứ: "Vương phi tha mạng!"
"Như Nguyệt, hình như ngươi bị mất trí nhớ thì phải, ta còn chưa có gả cho Vương gia! Làm sao có danh xưng là Vương phi?" Nam Cung Tự cường điệu nói.
Như Nguyệt hiểu ý, sửa lời nói: "Dạ, tiểu thư!"
Mắt phượng hẹp dài của Nam Cung Tự nhìn về phía nam tử kia, trong mắt tóe ra một luồng khí lạnh âm u, khóe miệng tà ác cong lên, trầm giọng từng chữ nói ra: "Như Nguyệt, không phải hắn cảm thấy ta không biết xấu hổ sao? Vậy hãy để cho hắn nói đủ!"
"Vâng!"
"Tùng Tùng Tùng ——" Tiếng chiêng trống vang lên lần nữa, cỗ kiệu chậm rãi rời đi, mọi người rối rít thở phào nhẹ nhõm.
Nam tử kia nói mỗi một câu "Nam Cung đại tiểu thư không biết xấu hổ!" Tự quất chính mình một bạt tai, một bên còn một nha hoàn trong coi, giám sát hắn, nếu không người nào biết sự việc còn tưởng rằng hắn là người ngu. Diễn!!Đàn&&Lê%%Quý##Đôn
Cỗ kiệu ngừng lại ở trước cửa lớn Nam Cung phủ, bên ngoài kiệu truyền đến giọng nói của Như Nguyệt: "Tiểu thư, đến rồi!"
Khi Nam Cung Tự từ cỗ kiệu đi ra, chỉ thấy vẻ mặt tiều tụy của Mộ Dung Thị đứng ở trước cửa bức tóc, ở đó lầm bầm lầu bầu, toàn bộ dáng vẻ bị điên, La lão thái khom người dắt hai nữ hài tử ước chừng nhỏ hơn Nam Cung Tự mười một tuổi.
La lão thái vừa thấy Nam Cung Tự, nghiêm mặt, khom người nói: "Gặp qua Tà Vương phi!" Giọng nói lại cực kỳ xa cách lạnh nhạt.
"Ngọc Nhi, Ngọc Nhi của ta......." Tròng mắt đục ngầu của Mộ Dung Thị trong lúc bất chợt sáng lên, hai ba bước thẳng đứng ở trước mặt Nam Cung Tự, hai tay đầy nếp nhăn nâng khuôn mặt trắng nõn của nàng, nước mắt từ từ tuôn trào: "Ngọc Nhi, mẫu thân cho là con không bao giờ để ý tới ta nữa...."
Môi đỏ mọng của Nam Cung Tự mím chặt lên, Ngọc Nhi.... Đáy lòng nàng không khỏi chế giễu một trận, ở trong suy nghĩ của Mộ Dung Thị, chỉ có người nữ nhi Nam Cung Ngọc này, Nam Cung Tự nàng chẳng là cái thá gì.
Như Nguyệt thấy người nữ nhân điên này ôm Nam Cung Tự thật chặt vào trong ngực, nhìn về phía đám nha hoàn trầm ngâm nói: "Người tới, kéo người nữ nhân điên này ra cho ta!"
"Các ngươi không được qua đây, không được qua đây!" Mộ Dung Thị thấy mấy nha hoàn đi tới, hoang mang sợ hãi bảo vệ Nam Cung Tự ở sau lưng, nhìn về phía họ thì thầm.
Ánh mắt sắc bén của Nam Cung Tự trừng mắt nhìn nha hoàn của Mộ Dung Thị trước mắt, lạnh lùng nói: "Lui ra!"
Mấy nha hoàn đi theo buông lỏng tay ra, Mộ Dung Thị xoay người ôm Nam Cung Tự vào trong ngực, nhẹ nhàng vỗ đầu của nàng, lẩm bẩm nói: "Ngọc Nhi ngoan ngoãn, đừng sợ, đừng sợ, có mẫu thân ở đây, ai cũng đừng nghĩ mang con rời khỏi ta."
Mẫu thân, ha ha, cái từ này đối với Nam Cung Tự mà nói rất xa lạ? Nhiều châm chọc......
Tầm mắt của Mộ Dung Thị đột nhiên bình tĩnh nhìn vào nốt ruồi trên khóe môi của Nam Cung Tự, một tay đẩy nàng ra: "Ngươi không phải là Ngọc Nhi của ta, ngươi không phải là Ngọc Nhi, ngươi là yêu quái, là tai tinh chuyển thế." Cảm xúc đột nhiên kích động tiến lên bắt được cổ áo của Nam Cung Tự: "Ngươi giấu lão gia ở chỗ nào? Ngươi trả lão gia lại cho ta, còn có Ngọc Nhi nữa, ngươi trả bọn họ lại cho ta......" Lời còn chưa nói hết, lập tức bị Như Nguyệt từ phía sau đánh ngất xỉu, mềm nhũng ngã trên người của Nam Cung Tự. Diễn!!Đàn&&Lê%%Quý##Đôn
"Mang phu nhân trở về phòng, không có lệnh của ta không cho phép bà ta rời cửa phòng nửa bước!" Nam Cung Tự nhàn nhạt mở miệng nói.
"Vâng!" Nha hoàn tiến lên đỡ Mộ Dung Thị đi vào phòng.
Cuối cùng La lão thái không nhịn được tức miệng mắng to: "Tốt! Tốt lắm, một nhà bị ngươi chia rẻ, bây giờ ngươi hài lòng rồi phải không?"
Nam Cung Tự dời bước chân nhìn lướt qua La lão thái, dừng lại bước chân, giọng hờ hững nói: "Là bọn họ thiếu nợ ta." Bỏ xuống những lời này, sải bước đi về phía cửa chính.
Lúc này ánh sáng chiều tà đã chuyển sang màu đen, hoàng hôn mang theo ngọn gió mát thổi nhè nhẹ mà tới, xuyên thấu qua cánh ve lạnh buốt, gió nhẹ thổi làm cho cành lá của cây Bạch Dương đung đưa, ở ánh nắng chiều chiếu rọi, càng thêm lộ ra vẻ cứng cáp, càng thêm cao lớn. Cành lá đung đưa qua lại theo ánh nắng xế chiều, xen lẫn bóng của cây chiếu rọi xuống, từng điểm một rơi xuống.
Căn thứ năm của nhà Nam Cung có mấy căn viện tử nhỏ, trước đây là nơi của tiều thư, chính giữa viện có một núi giả, sau núi giả chính là một ao hoa sen, đến mỗi khi mùa hè, nước trong ao hiện đầy màu trắng, màu hồng của hoa sen, chung quanh còn lại trồng đầy cây hoa hồng, khắp sân lưu lại một mùi thơm ngát làm say lòng người.
Nam Cung Tự ngồi ở trên xích đu đung đưa, giương con mắt nhìn chân trời chiều.
Đột nhiên tay áo của nàng bị cái gì kéo lấy, nàng đảo mắt nhìn về phía trước mặt hai tiểu hài tử, tiểu hài tử mặc y phục màu hồng phấn cau mày nói: "Đại tỷ, đại nương nói tỷ giấu phụ thân đi, có phải thật vậy hay không?"
Hai người tiểu hài tử một người tên là Nam Cung Lan, một người tên là Nam Cung Lưu, là muội muội cùng cha khác mẹ của nàng, nhưng vốn chém đầu cả nhà Nam Cung, nhưng hai muội muội còn là một đứa bé ngây thơ không biết gì, cho nên miễn xá cái chết của hai người họ.
Nam Cung Tự suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi: "Lan Lan, Lưu Lưu, các ngươi hi vọng ông ta trở lại sao?"
Nam Cung Lan và Nam Cung Lưu nghe vậy liếc nhìn nhau một cái, nhìn về phía Nam Cung Tự không hẹn mà cùng lắc đầu, cái này rất ngoài suy nghĩ và dự đoán của Nam Cung Tự.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook