↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────

Ăn cơm là thời gian hoạt động tự do, Lan Tâm cũng không quay về căn phòng rách nát kia mà tìm một cục đá lớn ngồi xuống, đây cũng là nơi mà nguyên chủ thích đến nhất, mỗi lần ngồi thì đều ngồi hết cả một buổi trưa.

Nơi này sẽ không có ai quản thúc bọn họ, bọn họ không khác gì một bầy gia súc bị nuôi thả bên trong cô nhi viện. Tuy không chết đói, nhưng cũng không thể trốn được, đến giờ là được cấp cơm ăn, cứ như vậy cho đến lúc thành niên, dường như đây mới là ý nghĩa tồn tại của cô nhi viện này.

Nếu có ai đó đến đây, nhất định sẽ cảm thấy cô nhi viện này rất kỳ quái.

Tại sao bên trong chỉ có một vài dì giúp việc ít ỏi và một viện trưởng, đừng nói đến thầy giáo dạy học, ngay cả chương trình giáo dục vỡ lòng cũng không có.

Bọn nhỏ lớn lên ở đây đến năm mười bảy, mười tám tuổi liền rời đi, cũng không thấy họ quay trở về nữa.

Nói là nuôi trẻ, thực chất không khác gì nuôi heo.

Có khác, chỉ khác ở chỗ trẻ con sẽ tự mình ăn cơm tắm rửa, còn heo thì không.

Tiểu Thảo chưa từng ra khỏi nơi này, cô ấy từ nhỏ đã sinh hoạt ở nơi đây, bầu trời của cô nhi viện cũng chính là bầu trời của cô ấy.

Sinh hoạt trong quá khứ của Lan Tâm cũng không khác Tiểu Thảo là bao, cô chưa từng ra ngoài Xuân Hoa Lâu, chỉ có thể đọc thư tịch và nghe lời người khác kể mới biết biết được cảnh vật ở bên ngoài là như thế nào.

Chất lượng cuộc sống ở nơi này thật sự quá kém.

Lan Tâm không thích nơi này, bởi vì ở đây không có thứ mà cô muốn.

Cô phải rời khỏi đây, nhưng cũng không thể đi mà không chuẩn bị gì.

Trong trí nhớ, người mà nguyên chủ quen biết cũng không nhiều lắm, cô bất chợt nhớ đến người đã nhặt nguyên chủ, còn đặt tên cho cô ấy.

Biểu tình của cô loé sáng, quyết định xuống tay từ người này, cô cần một người hiểu biết về thế giới này giúp mình.

Nguyên chủ cũng không biết bà ấy tên gì.

Chỉ biết bà ấy họ Cố, nguyên chủ vẫn hay gọi bà là "Dì".

Cũng chỉ có nguyên chủ và Lan Tâm, người kế thừa toàn bộ ký ức của nguyên chủ mới biết được, địa vị của người "dì" trong lòng nguyên chủ không giống với những người giúp đỡ bình thường.

Đối với nguyên chủ mà nói, bà ấy chính là ân nhân cứu mạng.

Mỗi tuần bà sẽ đến một lần, đưa cho cô nhi viện một ít vật tư, đó cũng là thời gian mà nguyên chủ mong chờ nhất mỗi tuần.


Cũng chính là buổi chiều ngày mai.

Cách đó không xa, Lan Tâm nhìn mấy đứa bé cỡ chừng bảy, tám tuổi đang chơi một trò chơi mà cô chưa từng nhìn thấy trước đây, cô lẳng lặng tiếp tục tiếp thu ký ức của nguyên chủ.

Để bụng đói kêu vang cả một buổi trưa, rốt cuộc Lan Tâm cũng được cấp cho một cái bánh bao vô cùng khó nuốt.

Lan Tâm dưới đáy lòng âm thầm thở dài, cô chưa từng ăn qua thứ gì dở tệ như vậy.

Sau khi gian nan nuốt xuống cái bánh bao cứng rắn kia, Lan Tâm mới quay về ký túc xá.

Hai người kia có lẽ vì chột dạ nên cũng không hề bắt chuyện với cô.

Rất nhanh đã tới ban đêm, trong cô nhi viện không có việc gì làm, sau khi mọi người tắm rửa xong xuôi thì 8 giờ đã tắt đèn.

Nếu Lan Tâm là vẫn còn là người cổ đại như trước, chuyện này quả thực không thích hợp.

Giờ phút này ở Xuân Hoa Lâu có lẽ đã giăng đèn kết hoa, khách đến khách đi lũ lượt. Đáng tiếc, cô đã không còn là Lan Tâm trước kia nữa rồi.

Lần thứ ba Lan Tâm mở mắt, quay sang nhìn thì thấy mọi người đã ngủ say, cô lặng lẽ mang giày, sau đó đi ra khỏi ký túc xá.


Cô không phải tuýt người ngồi ở đó chờ chết, cô cần phải quan sát hoàn cảnh xung quanh để có thể tìm cách thoát khỏi nơi này.

Ở đây nhiều hơn một ngày, đối với cô mà nói, chính là lãng phí sinh mệnh.

Bầu trời bên trong cô nhi viện chính là bầu trời của Tiểu Thảo, nó cũng không được lớn cho lắm.

Bởi vì diện tích của cô nhi viện thật sự rất nhỏ, còn dùng lưới sắt thật cao để làm hàng rào bao vây sân viện.

Nơi này không giống như viện nuôi trẻ, mà giống như nhà tù nuôi nhốt phạm nhân hơn.

Ban ngày nhiều người chú ý, cô không dễ thăm dò, buổi tối chỉ cần cẩn thận một chút sẽ hành động thuận lợi hơn nhiều.

Dựa theo ký ức trong đầu, cô tự hỏi những nơi mà mình có thể chạy trốn.

Cuối cùng, Lan Tâm quyết định đi tới hậu viện.

Nói là hậu viện, nhưng trên thực tế nơi đây cỏ dại mọc lan tràn, người bình thường sẽ không ai đến đây làm gì.

Vậy nên, nơi hoạt động của mấy đứa trẻ ở cô nhi viện lại mất đi một nửa.

Cỏ dại phía sau cô nhi viện quanh năm không ai xử lý, bụi cỏ đã mọc lên rất cao, thậm chí còn cao hơn so với cơ thể không đủ chất dinh dưỡng của Lan Tâm rất nhiều.

Kỳ thật lá gan của cô không lớn lắm, trời lại tối mù tối mịt, cô cũng không đủ dũng khí để đẩy mấy bụi cỏ này ra để đi tìm "lỗ chó".

Con người luôn sợ hãi những gì mình không thể thấy được, đặc biệt là cô không biết được rằng giây tiếp theo bên trong bụi cỏ sẽ có cái gì đó nhảy ra hay không.

Lúc Lan Tâm đang oán thán vận khí của mình không tốt, lông tơ của cô bỗng dưng dựng đứng.

Cô cảm thấy bụi cỏ ở không xa có chút động tĩnh, hơn nữa tiếng động cũng không nhỏ. Lan Tâm bị doạ lui về sau vài bước, vừa vặn đi đến chỗ một chiếc lều được đặt vứt ở trong đống đồ cũ nát. Cô tiện tay cầm lấy một cái lưỡi hái, mặc dù có chút nặng nhưng vẫn còn trong phạm vi thừa nhận của cô.

Lan Tâm chậm rãi tới gần, không ngờ lại nghe thấy tiếng người đang nói chuyện với nhau.

Trong lòng cả kinh, cô vốn nghĩ rằng chỉ là con gì đó, nhưng không nghĩ tới đó lại là người.

Cô vội vàng ngồi xổm xuống, nấp ở bên trong bụi cỏ.

Lòng hiếu kỳ áp chế nỗi sợ hãi trong lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương