Thế Thân Thượng Vị - Chiếu Vô Miên
-
Chương 28: Dục vọng chiếm hữu
↝ Editor: Heo Hư Hỏng ↜────
Ban đêm, muôn vàn ánh đèn rực rỡ được thắp lên.
"Ông chủ, ngài đã trở lại. Vị tiểu thư kia đã ăn cơm chiều rồi, nhưng từ lúc cô ấy trở về, ngoại trừ xuống lầu ăn cơm thì không hề bước ra khỏi phòng."
Dì giúp việc phụ trách nhà chính của biệt thự thấy Thịnh Nghiêm Minh trở về, vội vàng khom người, báo lại tình huống trong nhà ngày hôm nay.
Kỳ thật trong quá khứ, không hề có việc báo cáo như thế này.
Bà làm việc ở đây đã nhiều năm, nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy ông chủ dắt phụ nữ về nhà.
Cho nên buổi sánh hôm nay, khi cô gái kia tò mò hỏi chuyện, bà đã tiết lộ không ít tin tức. Tuy chưa biết thân phận của cô gái này là gì, nhưng chỉ dựa vào sự đặc biệt của cô ấy trong lòng ông chủ, đáng giá để bà bán một chút nhân tình.
Thịnh Nghiêm Minh hơi gật đầu, "Cô ấy tên Lan Tâm, về sau sẽ ở nơi này."
Dì giúp việc cả kinh, cảm thấy vô cùng may mắn vì sáng nay không hề nhăn mặt với vị tiểu thư kia.
"Chiều nay bà không có ở nhà sao? Tại sao bảo vệ tiểu khu lại nói điện thoại trong nhà không có ai nhận?"
"Tôi... Trong nhà hôm nay không có ai, tôi muốn đón con tan học một chút, không nghĩ tới..."
"Không có lần sau." Người đàn ông nhàn nhạt liếc nhìn bà một cái.
"Dạ dạ."
Công việc ở đây làm vào giờ hành chính, chỉ cần quét dọn vệ sinh nhà cửa, thỉnh thoảng nấu nướng là được. Chủ nhà là một người cuồng công việc, cho nên không hay ở nhà. Sau khi bà làm xong việc nhà thì vô cùng nhàn rỗi, bà không thể đánh mất công việc tốt như vậy được.
"Về sau, bà phải phụ trách chăm lo sinh hoạt hàng ngày của cô ấy, lương mỗi tháng tôi sẽ tăng thêm hai ngàn tệ cho bà. Cô ấy muốn ăn cái gì, bà phải tận lực thoả mãn cô ấy."
"Vâng vâng vâng." Dì Vương vui mừng khôn xiết.
Tiếp xúc vài lần, bà cảm thấy vị tiểu thư kia cũng không hề khó ở chung. Một ngày nấu cơm ba lần, nguyên liệu nấu ăn đều có chuyên gia đưa tới mỗi ngày, chỉ vậy thôi mà có thể lấy thêm hai ngàn tệ, đúng là việc nhẹ lương cao.
Chờ một phút, thấy ông chủ trẻ tuổi trước mặt không nói thêm gì, bà rất thức thời mà lui xuống.
Dù sao cũng đã tới giờ tan tầm.
Lan Tâm ngồi trong phòng để quần áo bên trong phòng ngủ chính ở lầu hai, đương nhiên cô đã nghe thấy tiếng động cơ ô tô tắt máy, nhận ra người đàn ông kia đã quay về.
Trên tay cô vẫn còn quấn một lớp băng gạc thật mỏng, nhưng vết thương đã không còn đau nữa rồi.
Trước mặt cô chất đầy "chiến lợi phẩm" mua được lúc chiều, tuy cô biết rõ mấy bộ đồ này có lẽ cô sẽ không có cơ hội được mặc.
Cửa phòng ngủ bị mở ra, Lan Tâm đang bận rộn với mấy món đồ trên tay nên không để ý.
Thịnh Nghiêm Minh đi vào trong phòng, cố ý phóng nhẹ bước chân, nhìn cô gái nhỏ đang chăm chú quan sát cái túi trong tay, dường như không hề phát hiện ra hắn đã đến.
"Nhìn cái gì? Mê mẩn như vậy?" Người đàn ông ôm lấy cô từ phía sau.
"A!" Lan Tâm hoảng sợ, trực tiếp chạy trốn.
"Đừng sợ, là tôi." Thịnh Nghiêm Minh có chút buồn cười ôm lấy cô, ở bên tai trêu đùa.
"Lá gan sao lại nhỏ như vậy? Hửm?"
"Em... em." Hô hấp của cô dồn dập, vẻ kinh hoàng trên mặt vẫn chưa tiêu tan.
"Mua cái gì vậy?" Thấy vậy, Thịnh Nghiêm Minh đành dời đi lực chú ý của cô.
"Ừm... Quần áo của em đều để hết ở phòng thuê, hôm nay vẫn chưa dám trở về một mình, cho nên sau khi rời khỏi bệnh viện đã đi mua hai bộ quần áo."
"Trong phòng thuê ngoại trừ quần áo thì còn gì nữa không?"
"Không còn, em cũng không có đồ vật đáng giá gì." Cô gái trầm giọng nói, tựa hồ đang tự ti về hoàn cảnh nghèo khó của mình.
"Vậy không cần quay về, đến chỗ kia sẽ làm dơ chân em."
Có lẽ nghĩ đến cái gì, sắc mặt Thịnh Nghiêm Minh trở nên âm trầm.
"Cũng được... nhưng mà, có một vài bộ quần áo em vẫn chưa mặc tới." Trên mặt cô hiện ra vẻ khó xử.
"Mua mới có được không? Hay là ngày mai tôi bảo trợ lý Lâm đến đó một chuyến, để hắn đem mấy đồ vật quan trọng của em về đây?"
Ngữ khí của người đàn ông ôn hoà, khác một trời một vực so với vị Diêm Vương sống ở công ty lúc sáng.
"Trợ lý Lâm hả... Đừng làm phiền anh ấy, cũng không có gì đáng giá đâu ạ. Chỉ có mấy kiện quần áo, giấy tờ quan trọng em đều mang theo bên người, không cần phiền phức như vậy."
Người đàn ông vừa nghe đã phát hiện trong lời nói của cô có một chút do dự.
"Tôi phát tiền lương cho bọn họ, em không cần phải khách khí như vậy."
"Anh phát lương cho bọn họ để làm chính sự, giúp em lấy quần áo chẳng phải rất lãng phí hay sao?"
Thịnh Nghiêm Minh biết buổi chiều này Lâm Viễn chọc Lan Tâm không vui, nhưng Lâm Viễn đã theo hắn năm năm, không nói đến công lớn, chỉ nói đến năng lực cũng coi như tận chức tận trách, hắn cũng không thể vì chuyện này mà gây khó dễ cho Lâm Viễn. Ngoài ra Thịnh Nghiêm Minh còn cẩn thận quan sát Lan Tâm, phát hiện cô cũng không hề có ý định mách lẽo, chỉ đơn giản là nghĩ gì nói đó mà thôi.
Hắn không khỏi thả lỏng, cười thầm bản thân suy nghĩ quá nhiều. Một cô gái sống ở trong núi sâu mười mấy năm, mới chỉ ra xã hội chưa đến hai năm, làm sao có thể có ý đồ xấu cho được.
"Đây là quần áo mới sao? Tôi xem thử." Hắn lảng sang chuyện khác.
Lan Tâm tất nhiên sẽ thuận theo ý hắn, dù sao cũng không liên quan gì đến cô.
"Dạ, buổi chiều đã đổi di động mới, thuận tiện sang cửa hàng bên cạnh mua mấy bộ quần áo."
"Em tới nơi này đã hai tháng, nghe đồng nghiệp kể về nơi đó rất nhiều lần, hôm nay mới có cơ hội đi."
Nhắc đến quần áo và di động mới, cô rõ ràng vui vẻ hơn nhiều, ríu rít kể cho hắn nghe về ngày hôm nay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook