Thế Thân - Thi Tả
-
Chương 6
Trải qua hơn một tháng huấn luyện, cuối cùng tôi xin được một ngày nghỉ từ chỗ gã âu phục.
Trong ngày nghỉ, tôi không cần phải thận trọng đóng vai làm anh ta hoàn mỹ không tì vết, có thể thỏa thích vui vẻ với bản thân mình.
Tôi tựa vào cửa nhà bếp, nhìn gã âu phục thắt tạp dề bận rộn trong đó: “À mà mỗi ngày ngoại trừ giúp tôi đi làm thì anh cũng chỉ làm việc nấu nướng cho tôi, hình như anh chưa từng đi ra ngoài phải không?”
Gã âu phục cười, không nói gì.
Tôi bỗng thấy áy náy vô cùng, gã âu phục vì để tôi được thoải mái mà vẫn luôn sống như một người máy, không hề có sự tự do.
“Hay là,” tôi nhanh trí, “Chúng ta đi công viên khủng long chơi đi! Đến giờ tôi vẫn chưa đến đó chơi, nghe nói bên trong có rất nhiều buổi biểu diễn thú vị.”
“Nhưng cả hai chúng ta không thể xuất hiện trong cùng một chỗ.” Gã âu phục lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Cải trang một tí là được mà.” Tôi nháy mắt mấy cái.
Thế là sau bữa trưa, tôi đội mũ đeo khẩu trang và kính râm đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra, nghênh ngang dẫn gã âu phục đi vào công viên khủng long trong truyền thuyết.
Tất cả mọi thứ trong công viên đều quá xa lạ đối với tôi.
Xưa giờ tôi chưa từng đến công viên chơi, lúc nhỏ cha mẹ bận công việc không dẫn đi được, lớn rồi thì tôi cũng mất hứng thú với những nơi thế này.
So với mất hứng thú, chi bằng nói không có bạn bè cũng không có bạn gái nên tôi không có can đảm đi đến đây một mình thì hơn.
Thậm chí tôi đã từng cần rất nhiều dũng khí để bước chân ra cửa, mỗi ngày trừ đi làm ra thì thời gian còn lại đều ngồi trong phòng trước máy tính. Rồi tôi đắp nặn nên một hình tượng giả tạo hoàn mỹ, tất bật tương tác tán gẫu với những người bạn trên mạng bị hình tượng giả tạo của tôi lừa gạt. Khi có người đưa ra yêu cầu gặp mặt, tôi luôn từ chối. Trong mắt những người bạn mạng, tôi là một tinh anh xã hội vừa thần bí vừa hoàn mỹ, nhưng trên thực tế tôi chỉ là kẻ thất bại cô độc, lười biếng đồng thời sợ giao tiếp với người khác.
Nhưng giờ thì khác.
Bây giờ tôi không còn là kẻ đáng thương vấp ngã khắp nơi, không còn là kẻ cô độc một thân một mình.
Tôi nhìn gã âu phục đứng bên cạnh mình, không kìm lòng được nhếch môi cười.
May là có đeo khẩu trang chứ không chắc chắn sẽ bị người qua đường nhìn như thằng điên.
Khi tôi đứng đây một mình thì gã âu phục đã xếp hàng mua vé xong.
“Đi xem cá heo biểu diễn trước đi.” Gã âu phục nói.
“Sao anh rành rọt như từng đến đây vậy?” Tôi hoài nghi hỏi.
Anh ta còn chưa kịp trả lời thì tôi vội vã kéo tay anh chạy về phía bể cá heo.
Tôi lớn thế này mà đến giờ vẫn chưa từng thấy cá heo.
Lúc con cá heo mập mạp húc một quả banh nhựa lên giữa không trung, gã âu phục nắm chặt tay tôi.
Tôi ngẩn người, vô thức muốn rút tay về, hai người đàn ông nắm tay trước mặt đám đông thì còn ra thể thống gì, nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng đeo kính mang khẩu trang nên không ai nhận ra, tôi không sợ trời không sợ đất càng không sợ mất mặt, chỉ là nắm tay thôi mà có làm sao đâu? Vì thế tôi yên tâm để mặc gã âu phục nắm.
Tôi quên béng rằng hiện tại thân phận của anh ta chính là tôi, gã âu phục mà mất mặt thì cũng chính là tôi mất mặt.
Theo lý thuyết, nắm tay với gã âu phục giống mình như đúc đáng lẽ sẽ không có cảm giác gì, giống tay trái nắm tay phải thôi, nhưng kỳ lạ là tôi cảm nhận nhiệt độ bàn tay anh ta, cảm nhận mỗi khớp xương ngón tay của anh ta mà thấy như có con kiến đang bò vào trong người mình, bò qua lại trong tim tôi.
Khi gã âu phục nắm tay tôi đi vào bể cá heo, một bóng người quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Lục Minh, không ngờ lại gặp anh ở đây, đúng là trùng hợp nhỉ.” Nữ thần mặc váy màu vàng nhạt cười điềm tĩnh với chúng tôi.
Tôi hoảng hồn gạt tay gã âu phục ra, muốn lên tiếng nhưng lại bị anh ta dùng ánh mắt cản lại.
Tôi như chợt tỉnh giấc chiêm bao, cúi đầu nhìn trang phục của mình, không khỏi sững người.
“Dắt em họ đến đây đi chơi ấy mà.” Gã âu phục bỏ tôi lại bước đến chỗ nữ thần, bình tĩnh trả lời.
“Hóa ra là em họ à, chẳng trách các anh nhìn khá giống.” Nữ thần cười, thuận tiện sửa lại cà vạt giúp gã âu phục.
Tôi đứng cách đó không xa, nhìn gã âu phục và nữ thần đang trò chuyện thân mật, đáy lòng dâng lên chút bất an.
Bọn họ nhìn xứng đôi đến vậy.
Như thể tôi mới là kẻ dư thừa.
Đặc biệt là khi nữ thần nhìn gã âu phục thì tình cảm dịu dàng trong mắt là thứ xưa nay tôi chưa từng thấy.
Tại sao?
Tại sao rõ ràng cùng là một người nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại tuyệt đối không giống với ánh mắt nhìn gã âu phục?
“Anh biết không, Lục Minh?” Tôi nhìn thấy nữ thần kéo tay gã âu phục như một cô bé, thâm tình nhìn anh ta, “Rõ ràng anh đã lột xác trưởng thành mà em vẫn cảm thấy anh có chỗ là lạ, bất kể là bề ngoài hay tính cách, luôn có vẻ kỳ quặc không nói ra được, hệt như Lục Minh trạch nam của trước kia cố kiên cường ăn mặc thành một người tinh anh. Rất lạ nhỉ? Em cũng không biết vì sao mình lại có cái suy nghĩ vớ vẩn đó nữa. Nhưng hiện tại thì ổn rồi, hiện tại em có thể xác định 100% Lục Minh đứng trước mặt em chính là Lục Minh em thích.”
Tôi vô thức lùi về sau mấy bước.
Tại sao? Tại sao?
Đầu óc lập tức bị nhét vào vô số câu hỏi tại sao.
Mỗi ngày tôi đều mặc vào bộ âu phục mình không thích, thắt chiếc cà vạt mình không thích, chải kiểu tóc mình không thích, ép bản thân đọc những văn kiện tài liệu nhìn là đau đầu.
Tại sao tôi cố gắng đóng vai gã âu phục như thế mà quay đầu lại vẫn chỉ là một trò hề?
Rõ ràng đã cố gắng như vậy.
Rõ ràng đã nghiêm túc như vậy.
Tôi lảo đảo rời khỏi công viên khủng long.
Tôi khóa trái cửa nhà vệ sinh, tháo khẩu trang và kính râm xuống, nhìn bản thân trong gương, nhìn kẻ đáng thương dáng vẻ chật vật, trong ánh mắt đầy nỗi kinh hoàng ấy.
Khi người ta bi thương hoặc là sợ hãi thì phản ứng đầu tiên luôn là tìm kiếm sự an ủi. Người nhà, người yêu, bạn bè, ai cũng được, chỉ cần vài câu an ủi là có thể suôn sẻ mang đến tác dụng động viên.
Nhưng nếu không có ai an ủi tôi thì sao?
Nếu bên cạnh không có lấy một người đáng tin thì sao?
Thì cũng chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Tôi đè lên trái tim đang đập loạn nhịp, quay người nói với chiếc gương: “Lục Minh, không cần phải sợ.”
“Tỉnh táo lại.”
“Tất thảy đều sẽ tốt đẹp thôi.”
Tôi nhìn thấy người đàn ông trong gương vốn đang vô cùng chật vật dần dần cong khóe môi, nở nụ cười còn khó xem hơn cả khóc.
Không sai, gã âu phục là Lục Minh, mà Lục Minh chính là tôi. Tất cả những gì gã âu phục đang có ở hiện tại đều thuộc về tôi.
Còn tôi, ở tương lai không xa chắc chắn sẽ thành công thay thế được gã âu phục.
Bây giờ cố gắng thôi vẫn không đủ, mà phải cố gắng hơn gấp bội.
Vì thế không cần phải sợ hãi, không cần phải kinh hoảng.
Tôi hất nước lạnh lên mặt, cố để mình bình tĩnh rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện gã âu phục đã ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm bong bóng hình con cá heo. Anh ta đứng dậy lại gần tôi, vươn tay đưa bong bóng cho tôi, tươi cười: “Tặng em.”
Tôi nhìn anh ta, phì cười: “Xem tôi là trẻ con 3 tuổi à?”
Sau đó tôi vòng qua gã âu phục đang sững sờ, đi thẳng vào trong phòng mình đóng sầm cửa lại.
Tất thảy đều sẽ tốt đẹp.
Chắc chắn là sẽ.
Trong ngày nghỉ, tôi không cần phải thận trọng đóng vai làm anh ta hoàn mỹ không tì vết, có thể thỏa thích vui vẻ với bản thân mình.
Tôi tựa vào cửa nhà bếp, nhìn gã âu phục thắt tạp dề bận rộn trong đó: “À mà mỗi ngày ngoại trừ giúp tôi đi làm thì anh cũng chỉ làm việc nấu nướng cho tôi, hình như anh chưa từng đi ra ngoài phải không?”
Gã âu phục cười, không nói gì.
Tôi bỗng thấy áy náy vô cùng, gã âu phục vì để tôi được thoải mái mà vẫn luôn sống như một người máy, không hề có sự tự do.
“Hay là,” tôi nhanh trí, “Chúng ta đi công viên khủng long chơi đi! Đến giờ tôi vẫn chưa đến đó chơi, nghe nói bên trong có rất nhiều buổi biểu diễn thú vị.”
“Nhưng cả hai chúng ta không thể xuất hiện trong cùng một chỗ.” Gã âu phục lộ ra vẻ mặt khó xử.
“Cải trang một tí là được mà.” Tôi nháy mắt mấy cái.
Thế là sau bữa trưa, tôi đội mũ đeo khẩu trang và kính râm đến cả mẹ ruột cũng không nhận ra, nghênh ngang dẫn gã âu phục đi vào công viên khủng long trong truyền thuyết.
Tất cả mọi thứ trong công viên đều quá xa lạ đối với tôi.
Xưa giờ tôi chưa từng đến công viên chơi, lúc nhỏ cha mẹ bận công việc không dẫn đi được, lớn rồi thì tôi cũng mất hứng thú với những nơi thế này.
So với mất hứng thú, chi bằng nói không có bạn bè cũng không có bạn gái nên tôi không có can đảm đi đến đây một mình thì hơn.
Thậm chí tôi đã từng cần rất nhiều dũng khí để bước chân ra cửa, mỗi ngày trừ đi làm ra thì thời gian còn lại đều ngồi trong phòng trước máy tính. Rồi tôi đắp nặn nên một hình tượng giả tạo hoàn mỹ, tất bật tương tác tán gẫu với những người bạn trên mạng bị hình tượng giả tạo của tôi lừa gạt. Khi có người đưa ra yêu cầu gặp mặt, tôi luôn từ chối. Trong mắt những người bạn mạng, tôi là một tinh anh xã hội vừa thần bí vừa hoàn mỹ, nhưng trên thực tế tôi chỉ là kẻ thất bại cô độc, lười biếng đồng thời sợ giao tiếp với người khác.
Nhưng giờ thì khác.
Bây giờ tôi không còn là kẻ đáng thương vấp ngã khắp nơi, không còn là kẻ cô độc một thân một mình.
Tôi nhìn gã âu phục đứng bên cạnh mình, không kìm lòng được nhếch môi cười.
May là có đeo khẩu trang chứ không chắc chắn sẽ bị người qua đường nhìn như thằng điên.
Khi tôi đứng đây một mình thì gã âu phục đã xếp hàng mua vé xong.
“Đi xem cá heo biểu diễn trước đi.” Gã âu phục nói.
“Sao anh rành rọt như từng đến đây vậy?” Tôi hoài nghi hỏi.
Anh ta còn chưa kịp trả lời thì tôi vội vã kéo tay anh chạy về phía bể cá heo.
Tôi lớn thế này mà đến giờ vẫn chưa từng thấy cá heo.
Lúc con cá heo mập mạp húc một quả banh nhựa lên giữa không trung, gã âu phục nắm chặt tay tôi.
Tôi ngẩn người, vô thức muốn rút tay về, hai người đàn ông nắm tay trước mặt đám đông thì còn ra thể thống gì, nhưng nghĩ lại, dù sao tôi cũng đeo kính mang khẩu trang nên không ai nhận ra, tôi không sợ trời không sợ đất càng không sợ mất mặt, chỉ là nắm tay thôi mà có làm sao đâu? Vì thế tôi yên tâm để mặc gã âu phục nắm.
Tôi quên béng rằng hiện tại thân phận của anh ta chính là tôi, gã âu phục mà mất mặt thì cũng chính là tôi mất mặt.
Theo lý thuyết, nắm tay với gã âu phục giống mình như đúc đáng lẽ sẽ không có cảm giác gì, giống tay trái nắm tay phải thôi, nhưng kỳ lạ là tôi cảm nhận nhiệt độ bàn tay anh ta, cảm nhận mỗi khớp xương ngón tay của anh ta mà thấy như có con kiến đang bò vào trong người mình, bò qua lại trong tim tôi.
Khi gã âu phục nắm tay tôi đi vào bể cá heo, một bóng người quen thuộc bất ngờ xuất hiện trước mặt chúng tôi.
“Lục Minh, không ngờ lại gặp anh ở đây, đúng là trùng hợp nhỉ.” Nữ thần mặc váy màu vàng nhạt cười điềm tĩnh với chúng tôi.
Tôi hoảng hồn gạt tay gã âu phục ra, muốn lên tiếng nhưng lại bị anh ta dùng ánh mắt cản lại.
Tôi như chợt tỉnh giấc chiêm bao, cúi đầu nhìn trang phục của mình, không khỏi sững người.
“Dắt em họ đến đây đi chơi ấy mà.” Gã âu phục bỏ tôi lại bước đến chỗ nữ thần, bình tĩnh trả lời.
“Hóa ra là em họ à, chẳng trách các anh nhìn khá giống.” Nữ thần cười, thuận tiện sửa lại cà vạt giúp gã âu phục.
Tôi đứng cách đó không xa, nhìn gã âu phục và nữ thần đang trò chuyện thân mật, đáy lòng dâng lên chút bất an.
Bọn họ nhìn xứng đôi đến vậy.
Như thể tôi mới là kẻ dư thừa.
Đặc biệt là khi nữ thần nhìn gã âu phục thì tình cảm dịu dàng trong mắt là thứ xưa nay tôi chưa từng thấy.
Tại sao?
Tại sao rõ ràng cùng là một người nhưng ánh mắt cô ấy nhìn tôi lại tuyệt đối không giống với ánh mắt nhìn gã âu phục?
“Anh biết không, Lục Minh?” Tôi nhìn thấy nữ thần kéo tay gã âu phục như một cô bé, thâm tình nhìn anh ta, “Rõ ràng anh đã lột xác trưởng thành mà em vẫn cảm thấy anh có chỗ là lạ, bất kể là bề ngoài hay tính cách, luôn có vẻ kỳ quặc không nói ra được, hệt như Lục Minh trạch nam của trước kia cố kiên cường ăn mặc thành một người tinh anh. Rất lạ nhỉ? Em cũng không biết vì sao mình lại có cái suy nghĩ vớ vẩn đó nữa. Nhưng hiện tại thì ổn rồi, hiện tại em có thể xác định 100% Lục Minh đứng trước mặt em chính là Lục Minh em thích.”
Tôi vô thức lùi về sau mấy bước.
Tại sao? Tại sao?
Đầu óc lập tức bị nhét vào vô số câu hỏi tại sao.
Mỗi ngày tôi đều mặc vào bộ âu phục mình không thích, thắt chiếc cà vạt mình không thích, chải kiểu tóc mình không thích, ép bản thân đọc những văn kiện tài liệu nhìn là đau đầu.
Tại sao tôi cố gắng đóng vai gã âu phục như thế mà quay đầu lại vẫn chỉ là một trò hề?
Rõ ràng đã cố gắng như vậy.
Rõ ràng đã nghiêm túc như vậy.
Tôi lảo đảo rời khỏi công viên khủng long.
Tôi khóa trái cửa nhà vệ sinh, tháo khẩu trang và kính râm xuống, nhìn bản thân trong gương, nhìn kẻ đáng thương dáng vẻ chật vật, trong ánh mắt đầy nỗi kinh hoàng ấy.
Khi người ta bi thương hoặc là sợ hãi thì phản ứng đầu tiên luôn là tìm kiếm sự an ủi. Người nhà, người yêu, bạn bè, ai cũng được, chỉ cần vài câu an ủi là có thể suôn sẻ mang đến tác dụng động viên.
Nhưng nếu không có ai an ủi tôi thì sao?
Nếu bên cạnh không có lấy một người đáng tin thì sao?
Thì cũng chỉ có thể tự cứu lấy mình.
Tôi đè lên trái tim đang đập loạn nhịp, quay người nói với chiếc gương: “Lục Minh, không cần phải sợ.”
“Tỉnh táo lại.”
“Tất thảy đều sẽ tốt đẹp thôi.”
Tôi nhìn thấy người đàn ông trong gương vốn đang vô cùng chật vật dần dần cong khóe môi, nở nụ cười còn khó xem hơn cả khóc.
Không sai, gã âu phục là Lục Minh, mà Lục Minh chính là tôi. Tất cả những gì gã âu phục đang có ở hiện tại đều thuộc về tôi.
Còn tôi, ở tương lai không xa chắc chắn sẽ thành công thay thế được gã âu phục.
Bây giờ cố gắng thôi vẫn không đủ, mà phải cố gắng hơn gấp bội.
Vì thế không cần phải sợ hãi, không cần phải kinh hoảng.
Tôi hất nước lạnh lên mặt, cố để mình bình tĩnh rồi bước ra khỏi nhà vệ sinh, phát hiện gã âu phục đã ngồi trên sofa trong phòng khách, cầm bong bóng hình con cá heo. Anh ta đứng dậy lại gần tôi, vươn tay đưa bong bóng cho tôi, tươi cười: “Tặng em.”
Tôi nhìn anh ta, phì cười: “Xem tôi là trẻ con 3 tuổi à?”
Sau đó tôi vòng qua gã âu phục đang sững sờ, đi thẳng vào trong phòng mình đóng sầm cửa lại.
Tất thảy đều sẽ tốt đẹp.
Chắc chắn là sẽ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook