Thế Thân Phải Có Dáng Vẻ Của Thế Thân FULL
-
44: Chương 40
Kỳ Tự rất bối rối khi nghe những gì Minh Dao nói, không có thời gian để giải thích với cô, lập tức đi về phía nhà vệ sinh.
Cũng may, Kỳ Hành Viễn cũng không hoàn toàn bị đánh đến ngất xỉu.
Nhưng rõ ràng cũng bị đánh đến choáng váng, đang vịn tường cố gắng đứng thẳng.
Kỳ Tự lập tức tiến lên dìu ông, “Sao ông tới mà không nói trước cho tôi biết?”
Minh Dao sửng sốt — “Ông?”
Cô thầm cảm thấy không ổn, quả nhiên, giây tiếp theo, cô liền nghe được tên “trộm” vừa bị mình đánh nói:
“Ông đây đến nhà con trai mình còn phải báo cáo chuẩn bị trước sao?”
Minh Dao: “……..”
Xém chút nữa câu nói này đã đưa tiễn Minh Dao ngay tại chỗ.
Tay chân luống cuống, cô cũng muốn lên đỡ Kỳ Hành Viễn, nhưng lại không thể duỗi tay ra, rốt cuộc cũng chính đôi tay này vừa rồi không chút khách khí mà đánh ba chồng tương lai đến mấy cái.
Minh Dao chỉ có thể vội vàng xin lỗi: “Con xin lỗi bác, con xin lỗi, thật sự con không biết là bác, con tưởng —“
Kỳ Hành Viễn ngẩng đầu nhìn “hung thủ”, liếc một cái, hừ lạnh một tiếng, không nói lời nào, được Kỳ Tự đỡ ra khỏi nhà vệ sinh.
Tối nay ông và Trịnh Dung có chút tranh chấp, nên đến chỗ ở yên tĩnh của con trai lớn, ai ngờ vừa tới đây ngồi xuống, giúp việc liền nói Kỳ Tự muốn bà ấy đi khỏi.
Lại qua không bao lâu, Kỳ Hành Viễn nghe được tiếng cửa mở, biết là con trai đã về, ngẩng đầu lại bắt gặp một màn bỏng mắt.
Ông cũng sắp 60 rồi, làm sao có thể nhìn những cảnh này, đôi mắt và tay chân cũng co quắp không biết phải chạy đi đâu.
Vì không để cha con phải xấu hổ khi con trai đang kích tình giữa chừng mà đụng phải mình, Kỳ Hành Viễn rất thức thời, lập tức tìm chỗ trốn.
Nghĩ thầm hai người trẻ tuổi này thân mật ở cửa một lát chắc chắn sẽ đi đến phòng ngủ ở tầng 2, ai ngờ đợi nửa ngày mà vẫn chưa thấy yên tĩnh.
Một lúc sau, thật vất vả mới chờ được âm thanh giống như đã yên ắng rồi, ông đang định đi ra nhìn một chút, lại vừa lúc gặp Minh Dao mở cửa tiến vào nhà vệ sinh.
Hai người mắt lớn trừng mắt nhỏ, Minh Dao bất chấp tất cả vung giá đỡ đang treo áo choàng tắm và khăn tắm bên cạnh, liên tục đánh xuống.
Tức khắc, trước mắt Kỳ Hành Viễn xuất hiện bầu trời đầy sao, phải vịn vào tường mới không bị ngã xuống.
“Cô xuống tay cũng rất tàn nhẫn đó”, Kỳ Hành Viễn ngừng một lát, lạnh lùng nhìn Minh Dao.
Minh Dao mấp máy môi, muốn giải thích, lại cảm thấy nếu làm vậy thì giống như có chút cố ý để bào chữa cho mình.
Người đánh thật sự là cô, cái này còn giải thích gì nữa.
Thế là chỉ có thể thành tâm xin lỗi: “Con xin lỗi bác”.
Kỳ Tự nhìn dáng vẻ tủi thân của cô, kéo cô ra phía sau mình, nhàn nhạt nói: “Dao Dao không phải cố ý, ai có thể biết hơn nửa đêm ông lại trốn trong nhà vệ sinh”
Kỳ Hành Viễn cứ như ganh tị vậy, “Theo lời anh nói, vẫn là tôi hù vợ anh chứ gì?”
Kỳ Tự: “…….”
Vốn dĩ là vậy mà.
Tuy rằng trong lòng Kỳ Tự nghĩ vậy, nhưng không nói ra miệng.
Lẽ ra đêm nay là thời điểm hoàn hảo để anh và Minh Dao cùng tận hưởng, nhưng bây giờ đã hoàn toàn bị mất hứng.
Đỡ Kỳ Hành Viễn ngồi xuống sofa, ông cụ còn đang vỗ vỗ đầu, Minh Dao thì ngồi đối diện ông, một cử động nhỏ cũng không dám.
Lần đầu gặp phụ huynh, vậy mà lại dưới tình huống như thế.
Vừa nghĩ tới mấy từ nhạy cảm giữa mình và Kỳ Tự lại bị ba chồng tương lai nghe được, Minh Dao chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui vào.
Nhưng chuyện cũng đã xảy ra rồi, Minh Dao chỉ có thể tự an ủi may mắn.
Cũng may giữa chừng cô muốn đi vệ sinh, nếu không, câu nói “lớn tiếng kêu” mà cô nói với Kỳ Tự trước đó, thì người xấu hổ không phải là dì Trương rồi.
Mà là ba chồng tương lai.
Như vậy, có thể cả đời này của Minh Dao không còn mặt mũi để nhìn ông nữa.
Cũng may, cũng may.
Nghĩ tới đây, trong lòng Minh Dao cảm thấy an ủi hơn rất nhiều.
Cô ngồi gần Kỳ Hành Viễn hơn một chút, “Bác, đầu bác còn đau không? Hay là con luộc một quả trứng gà để bác lăn nha?”
Kỳ Hành Viễn vẫn luôn âm thầm đánh giá Minh Dao.
Cô gái khá ưa nhìn, ngoan ngoãn, ăn nói cũng lễ phép, nhưng mà hành sự tác phong thì….
Trong tình huống vừa rồi, nếu đổi lại là Kim Đường, hoặc là Sầm Thanh, không có bất kỳ cô gái nào được giáo dục trong một gia đình danh môn vọng tộc mà hung dữ như vậy.
Đáng tiếc.
Kỳ Hành Viễn thu tầm mắt lại, lạnh lùng nói: “Không cần”.
Lúc này, Kỳ Tự đem đến bát canh do dì Trương nấu, đưa tới trước mặt Kỳ Hành Viễn, thờ ơ hỏi: “Sao lại cãi nhau?”
Kỳ Hành Viễn đang muốn mở miệng, ngẩng đầu nhìn thấy Minh Dao, liền thu lời lại.
Hàm ý này, Minh Dao đứng tại chỗ đã hiểu.
Lập tức đứng dậy: “Vậy, em không quấy rầy anh và bác nữa, em về trước”.
Kỳ Tự kéo cô lại: “Không cần đi”.
Minh Dao nhất quyết muốn rời đi, hai người dùng dằng đến cửa, Minh Dao nói:
“Dưới tình huống bây giờ mà anh cứ ép em ở lại sẽ chỉ làm ba anh thêm phản cảm với em thôi.
Bác ấy vừa mới cãi nhau với dì của anh chắc chắn tâm trạng không tốt, anh đi an ủi bác trước đi, em không sao”.
Kỳ Tự cũng không biết phải miêu tả một đêm hỏng bét này thế nào.
Anh hoàn toàn đồng ý với những gì Minh Dao nói, chỉ là không nỡ thả cô đi mà thôi.
Tận cho đến khi tự mình gọi xe, Kỳ Tự mới đồng ý để Minh Dao rời đi, căn dặn cô: “Về đến nhà thì nhắn tin cho anh”.
Minh Dao vẫy tay với anh: “Mau quay về đi”.
Chờ đến khi cô gái biến mất khỏi tầm mắt, Kỳ Tự mới quay vào nhà, ngồi xuống với tâm trạng phức tạp.
Một câu cũng không nói.
Kỳ Hành Viễn hừ một tiếng: “Sao, trách tôi quấy rầy chuyện tốt của hai người à?”
Kỳ Tự thừa nhận rất kiên quyết: “Phải”.
Kỳ Hành Viễn: “……”
Ông cũng đâu có muốn, mẹ nó ai có thể nghĩ là sẽ gặp được đâu.
Giọng điệu của Kỳ Hành Viễn mang theo một chút tức giận: “Khu resort bên kia chưa làm xong mà đã chạy về, hôm trước thì bị đăng tin, anh xem anh ra thể thống gì, chỉ vì một người phụ nữ trong giới giải trí mà phải như vậy?”
Kỳ Tự thờ ơ liếc ông, một lúc sau, không nóng không lạnh, vẫn trả lời rất kiên quyết — “Phải”.
“Anh—“, Kỳ Hành Viễn chán nản, hồi lâu mới buồn bực nói: “Tôi thấy là anh bị cô ta bỏ thuốc rồi, cả người đều không tỉnh táo”.
Thật ra Kỳ Tự không thích nói những chuyện này với Kỳ Hành Viễn, bởi vì anh biết 2 người không thể nói chuyện với nhau, mãi mãi Kỳ Hành Viễn cũng chỉ thích những tiểu thư khuê các, danh môn thục nữ như Kim Đường.
Thảo luận về Minh Dao với ông ấy sẽ chỉ làm hai bên không thoải mái.
Anh chủ động chuyển đề tài, “Vậy tại sao hai người lại cãi nhau?”
Bị làm lơ như vậy, Kỳ Hành Viễn cũng dời sự chú ý, nặng nề nói: “Còn không phải bởi vì mẹ của anh sao”.
“Vì mẹ tôi?”
“Mấy ngày nữa là giỗ của mẹ anh, vốn dĩ cũng sẽ không có gì khác với năm ngoái, nhưng năm nay tôi muốn mời Giang Mẫn Nguyệt đến thắp cho mẹ anh nén nhang, đáp ứng nguyện vọng lúc còn sống của bà ấy”.
Cái tên này có chút quen tai: “Giang Mẫn Nguyệt là ai?”
Kỳ Hành Viễn trừng mắt liếc anh một cái: “Còn không phải là nhờ anh à, cũng nhờ nhìn thấy tin của anh lên đầu giới giải trí, tôi mới phát hiện nữ diễn viên mẹ anh thích nhất lúc còn sống đã tái xuất”.
Nghe ông nói như vậy, Kỳ Tự nhớ lại, ngày Minh Dao xảy ra chuyện có 1 ảnh hậu tuyên bố tái xuất, vô tình giúp cô tản đi không ít lượng truy cập.
Anh hỏi: “Mẹ tôi thích diễn viên kia?”
“Đâu chỉ là thích”, Kỳ Hành Viễn nhìn ra phía xa ngoài cửa sổ và nhớ về quá khứ, “Năm đó mẹ anh là fan hâm mộ trung thành của bà ấy.
Phim nào của bà ấy cũng coi, lúc sinh anh ra còn nói đào tạo anh đi học diễn xuất, sau này cùng quay phim với thần tượng của mẹ anh, đáng tiếc……”
Kỳ Hành Viễn lắc đầu: “Bà ấy có rất nhiều cơ hội để gặp gỡ thần tượng, nhưng lúc thì tôi không rảnh, về sau thì có anh……”
Kỳ Tự nghe rõ, Kỳ Hành Viễn muốn bù đắp nguyện vọng của mẹ mình vì bà không thể gặp được thần tượng của mình khi còn sống.
“Nhưng người ta và chúng ta cũng chẳng thân quen, dựa vào cái gì mà phải đến thắp nhang cho mẹ tôi? Nếu fans nào cũng như vậy, thì liệu các diễn viên có cần phải làm việc nghiêm túc hay không?”
Vẻ mặt Kỳ Hành Viễn tràn đầy năng lượng, ông nói: “Minh tinh này thì khác, diễn viên mà mẹ anh thích cực kì tốt, chắc chắn sẽ đồng ý”.
Kỳ Tự cảm thấy buồn cười: “Người mẹ tôi thích thì cực kì tốt, còn người tôi thích thì không đàng hoàng? Sao ông lại có tiêu chuẩn kép như vậy?”
Kỳ Hành Viễn dừng một chút, cưỡng từ đoạt lý (1): “Diễn viên bây giờ có thể so với thời xưa sao? Anh xem con nhóc vừa rồi, suýt nữa tôi bị đánh cho nằm bẹp rồi! Nghệ thuật tu dưỡng ở đó?”
**(1): thành ngữ xuất phát từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, cãi chày cãi cối không cần lý lẽ, cố làm sai nghĩa của từ để chiếm lấy lý lẽ.
Kỳ Tự xuỳ một tiếng, nói: “Chẳng lẽ nhìn thấy trộm còn phải tao nhã hỏi ông đến đây làm gì, có cần tôi giúp không?”
Kỳ Hành Viễn: “Dù sao cũng sẽ không lấy giá treo đồ đánh người”.
Biết mình cứ giằng co với Kỳ Hành Viễn như vậy cũng không đi tới đâu, Kỳ Tự lười nhác ngắt lời: “Được rồi, cho nên 2 người chỉ vì chuyện này mà cãi nhau?”
Trịnh Dung cũng là phụ nữ, thấy chồng vẫn còn quá quan tâm đến người vợ đã khuất, còn không tiếc bất cứ giá nào phải mời nữ minh tinh đến thắp hương, khó tránh khỏi những ghen ghét trong lòng.
Kỳ Hành Viễn xua xua tay nói: “Mặc kệ bà ấy, chuyện này tôi nhất định phải làm, tôi đã cho người liên lạc vị minh tinh kia rồi”.
Kỳ Tự thờ ơ gật đầu: “Sao cũng được”.
Anh tuyệt đối ủng hộ những điều tốt cho mẹ.
“Aizzz, vừa rồi bị con bé kia đánh vô đầu đau quá”.
Kỳ Hành Viễn mệt mỏi, vừa nói vừa đứng dậy đi lên lầu.
Kỳ Tự sửng sốt: “Ông đi đâu vậy?”
“Đi ngủ”
“Ngủ ở chỗ của tôi?”
“Dì của anh đuổi tôi ra ngoài, tạm thời trước ngày giỗ của mẹ anh tôi không muốn quay về, không ngủ ở chỗ của anh thì ngủ ở đâu?”
“……..”
Kỳ Tự trơ mắt nhìn Kỳ Hành Viễn chậm rãi đi lên lầu 2, quen thuộc đi vào căn phòng dành cho khách.
Chuyện gì thế này.
—
Trở lại khách sạn, trước tiên Minh Dao nhắn tin báo an toàn cho Kỳ Tự, sau đó gọi điện thoại cho Giang Mẫn Nguyệt.
Hôm nay là sinh nhật của cô, cũng là ngày chịu khổ của mẹ.
Hai mẹ con nói với nhau mấy lời quan tâm, trước khi cúp máy, Giang Mẫn Nguyệt nói với Minh Dao, có khả năng sắp tới bà sẽ đến Bắc Kinh một chuyến, Điền An Ni đã nhận công việc giúp bà.
Vốn dĩ ban đầu khi Giang Mẫn Nguyệt tuyên bố quay lại, Minh Dao còn lo lắng liệu mẹ vắng bóng lâu như vậy có khi nào sẽ bị thị trường đào thải hay không, không ngờ rằng kết quả lại hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của cô.
Điền An Ni nói rằng chị ấy đã mời Giang Mẫn Nguyệt quay phim N lần.
Điều này cũng chứng minh câu nói của Giang Mẫn Nguyệt với Minh Dao khi cô mới vào nghề — tất cả đều dùng chuyên nghiệp để nói chuyện.
Kỹ thuật diễn xuất vững chắc và dang tiếng là sức sống lâu dài nhất của một diễn viên.
Mẹ sắp đến Bắc Kinh, quan hệ với Kỳ Tự cũng đã rõ ràng, tin vui liên tục, Minh Dao cảm thấy cả người mình đều được hạnh phúc vây quanh, loại tâm trạng này dâng trào trong lồng ngực, thật sự khó có thể bình tĩnh.
Nghĩ nghĩ, cô chạy xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu, lại mua một quyển sổ nhật ký.
Lần này đặt tên gì mới tốt đây.
Nhật ký ngọt ngào?
Quá sến.
Nhật ký tình yêu?
Hình như quá bình thường.
Suy nghĩ thật lâu, không biết Minh Dao nghĩ đến chuyện gì, tự mình cười ngượng ngùng.
Sau đó vung bút lên, nghiêm túc viết xuống một dòng ở trang tiêu đề.
[Nhật ký quan sát của bà Kỳ]
Thế giới của Lâm Vân Vân đã qua rồi.
Điều mà Minh Dao muốn hướng đến là tương lai được ở bên Kỳ Tự mỗi ngày.
Là khát vọng, phải chăng một ngày nào đó có thể khoác lên mình chiếc áo cưới, sánh bước cùng anh trên thảm đỏ, trở thành bà Kỳ của anh.
Viết xong, Minh Dao nhịn không được tự vỗ về mình.
Giọng của một nhân vật phản diện đang mắng cô — Cô thật không biết xấu hổ nha Minh Dao, vừa mới bắt đầu yêu đương thôi mà, vậy mà đã mơ mộng làm vợ của người ta.
Một nhân vật phản diện khác lại nói — Vậy thì sao, mình tự viết tự giải trí cũng không được? Cũng đâu phải thật sự muốn anh ta cưới mình!
Hai phe đánh nhau, không cần nói cũng biết là người sau thắng.
Chỉ là viết thôi mà, dù sao lần này cũng sẽ tuyệt đối rút kinh nghiệm từ bài học lần trước, đánh chết cũng không để cho Kỳ Tự nhìn thấy.
Minh Dao nghiêm túc viết nhật ký quan sát ngày đầu tiên.
[Ngày 26 tháng 10, thời tiết tốt,
Sau khi quen biết “Cố Viễn” gần nửa năm, vào ngày sinh nhật 21 tuổi của tôi, cuối cùng chúng tôi cũng thành công nắm tay nhau.
Nhưng mà anh ấy không phải là Cố Viễn của Lâm Vân Vân, mà là Kỳ cún cún của tôi, he he.
Cũng là hôm nay tôi mới biết được, thì ra anh ấy chính là người đàn ông bị tôi lấy đi mắt kính vào 2 năm trước.
Duyên phận đúng là tuyệt không thể tả, anh ấy vẫn luôn tìm tôi, tôi cũng vẫn luôn nghĩ về anh, nhưng không ai nghĩ rằng chúng tôi sẽ gặp lại nhau theo cách này, ông trời thật sự là một con ma nhỏ nghịch ngợm.
Tối nay anh ấy đưa tôi đến nhà hàng nơi chúng tôi gặp nhau lần đầu, bầu không khí rất tốt, tất cả mọi thứ đều tốt, khi về nhà xém chút nữa chúng tôi đã…….A, đáng chết, không biết tại sao ba của anh lại trốn trong nhà vệ sinh, tôi còn đánh ông ấy đến choáng váng TAT]
Viết đến đây, Minh Dao đặt bút xuống, vốn dĩ còn đang khí thế hừng hực thì bây giờ lại có chút đau đầu.
Đúng vậy, làm sao bây giờ, nói không chừng đây sẽ là ba chồng tương lai, lần đầu tiên gặp mặt mà đã đánh người ta, người ta mà còn có thể thích mình thì mới là lạ đó.
Suy nghĩ thật lâu mà vẫn không có cách giải quyết, Minh Dao đành phải lên mạng tìm — [Không cẩn thận đánh ba chồng tương lai thì phải làm sao]
Internet rộng lớn, vậy mà lại không tìm thấy chuyện tương tự.
Nói cách khác, người có thể làm loại chuyện vô lý này, trên toàn thế giới cũng chỉ có một mình Minh Dao.
Cô xoa xoa đầu, cầu cứu mấy người bạn thân.
Giản Ninh và Quản Tinh Địch đã trả lời như thế này —
Giản Ninh: [?????????? Chủ đề này mình không biết, chị Quản tới đi!]
Quản Tinh Địch: [Thật xin lỗi, chị Quản của cậu không làm được chuyện hung hãn như vậy, cậu hãy tự cầu phúc đi]
Minh Dao biết lần này cô đã gặp phải nguy hiểm khó khăn nhất trong lịch sử, lúc này liền nhớ đến thủ đoạn PR của Kỳ Tự.
Trước tiên là xin lỗi, sau đó cho người ta lợi ích mà người ta muốn.
Nhưng Minh Dao chạm vào điểm khó, thật ra xin lỗi không thành vấn đề, nhưng mà một ông lão trung niên với khối tài sản hàng chục tỷ như Kỳ Hành Viễn, thì mình có thể cho ông ấy lợi ích gì?
Bỗng dưng, Minh Dao nhớ tới một chuyện.
Hình như ông ấy thích ăn bánh ngọt…..?
—
Hôm sau
Bởi vì chuyện náo loạn trước đó, hiện tại Sơ Nguyệt đặc biệt có quy tắc.
Mỗi ngày quay xong đều chui vào xe của mình, không còn buồn bực cũng không còn nói thoại ABC, vì vậy tiến độ quay phim cũng cải thiện rất nhiều.
Tiến trình quay phim của đoàn cũng đã sắp kết thúc.
Trước đó, tài khoản chính thức cũng đã tung ra một số clip và mẩu tin ngoài lề trên Weibo, phản hồi và mong đợi của cư dân mạng cũng rất cao.
Cuộc đấu đá giữa Minh Dao và Sơ Nguyệt đã mang đến vô số lượng truy cập và sự chú ý cho bộ phim.
Buổi tối sau khi quay phim xong, Minh Dao liền vội vã quay về khách sạn mượn lò nướng, làm mười mấy cái bánh ngọt nhỏ thơm ngào ngạt, sau đó đi đến nhà của Kỳ Tự.
Dì Trương mở cửa cho cô nói: “Mời cô vào ạ”.
Kỳ Tự không biết cô đến, nhìn thấy cô thì sửng sốt: “Sao em lại đến đây?”
Minh Dao nhìn thấy 2 cha con đang ngồi ở phòng khách.
Kỳ Hành Viễn đang nghe điện thoại, lập tức có chút rụt rè.
Nhưng bánh đã cầm ở trong tay, tới cũng tới rồi.
Minh Dao cắn chặt răng, cất bước vào phòng khách, ngồi xuống bên cạnh Kỳ Tự, nhỏ giọng nói: “Đến để xin lỗi ba anh đó”.
Kỳ Tự: “……..”
Không biết Kỳ Hành Viễn đang nói chuyện với ai, giọng điệu vội vàng: “Được rồi, anh đi đi, nếu anh thật sự có thể làm được chuyện này thì tôi sẽ nghe lời anh!”
Sau đó cúp điện thoại cái rụp — “Đứa này còn không nghe lời hơn đứa kia”.
Giọng nói nặng nề, doạ Minh Dao nhảy dựng.
Kỳ Tự nhíu mày: “Lại làm sao nữa?”
“Em trai của anh đủ bản lĩnh rồi, còn biết thương lượng với tôi nữa, kêu tôi cho nó 3 tháng, bảo đảm thuyết phục được nhà trọ nhỏ trên sườn núi kia ký vào hợp đồng phá bỏ và di dời, nếu thành công thì phải đồng ý với nó không liên hôn với Kim gia”.
Kỳ Tự nghe vậy thì khựng lại, bỗng nhiên nhớ tới điều gì đó, khẽ cười.
Cách đây một thời gian, khu nhà trọ nhỏ kia chính là vấn đề nhức đầu nhất, danh xưng cơ nghiệp trăm năm, cô chủ nhỏ không lớn tuổi lắm, nhưng cách làm việc khá quyết liệt và hung dữ, chết cũng không chịu ký vào hợp đồng, đã vậy còn kêu gọi mười mấy gia đình người miền núi gần đó cùng nhau không ký.
Xem ra lần này Kỳ Yến đã có chuẩn bị.
Cũng là lúc này, Kỳ Hành Viễn phát hiện Minh Dao đang ngồi kế bên Kỳ Tự.
Ông nghiêm mặt, bưng tách trà lên uống: “Cô tới làm gì?”
Minh Dao bình tĩnh lại, cẩn thận từng li từng tí nói: “Con xin lỗi bác, hôm qua con….”
Được rồi được rồi, không cần lập lại mấy chuyện xấu hổ đó, bộ người ta không cần mặt mũi sao.
Minh Dao nói thẳng: “Con thật lòng xin lỗi, cả đêm qua con cũng không ngủ ngon được, không biết phải xin lỗi bác thế nào.
Con nghe nói bác thích ăn bánh ngọt, nên có làm một ít đem đến đây ngay, hi vọng bác thích”.
Kỳ Hành Viễn liếc mắt, là một chiếc hộp nhỏ hình vuông giống như lần trước.
“Không cần”.
Ông thu tầm mắt lại, lạnh lùng nói, “Tôi bỏ món này rồi”.
“……….”
Minh Dao chưa từ bỏ ý định, mở hộp ra tiếp tục dụ dỗ: “Ăn rất ngon đấy ạ, vị phô mai, cắn vào liền tan chảy”.
Kỳ Hành Viễn rất kiên định, không ăn chính là không ăn, thậm chí không thèm nhìn một cái.
Kỳ Tự thấy ông như thế, trực tiếp đưa chiếc hộp cho dì Trương, “Vậy thôi đi, dì, dì ăn đi!”
Thậm chí anh còn chủ động lột ra một cái đưa cho dì Trương, “Nếm thử xem”.
Dì Trương vui mừng khôn xiết, đây là lần đầu tiên ăn món nhỏ nhỏ này, cắn một cái, sau đó cười nói: “Ngon lắm, rất ngon, cảm ơn cậu chủ”.
Kỳ Hành Viễn: “……..”
Muốn dùng viên kẹo bọc đường để đối phó ông đây? Ai yo, dựa vào mấy đứa?
Còn non lắm!
Kỳ Hành Viễn không thèm để ý đến mà đi lên lầu.
Minh Dao xấu hổ ngồi lại một lát, Kỳ Tự kéo tay cô đứng dậy: “Đi”.
“Đi đâu?”
Kỳ tự chỉ nói 2 chữ:
“Hẹn hò”.
Minh Dao: “………”
Kỳ Tự lái xe đưa Minh Dao ra ngoài.
Minh Dao vẫn có chút không yên, “Em đến để dỗ ngọt ba anh, cứ rời đi như vậy thì không tốt cho lắm?”
“Không cần để ý đến ông ấy”, Kỳ Tự không thích dáng vẻ thận trọng của Minh Dao khi đối diện với Kỳ Hành Viễn, anh nắm tay Minh Dao, “Bây giờ em cần phải dỗ dành anh nhiều hơn”.
Minh Dao hờn dỗi, mím môi: “Em đâu có đánh anh, dỗ cái gì mà dỗ”.
“Nhưng em khiến anh còn khó chịu hơn là bị đánh đến ngất xỉu đấy”.
“……….”
Minh Dao nhịn không được cười ra tiếng, “Vậy anh quay về tìm ba của anh đó, để bác dỗ dành anh, không liên quan gì đến em đâu”.
Kỳ Tự nói không lại cô, nhẹ nhàng nhếch môi, lái xe hơn 10 phút, sau đó dừng xe ở bờ sông: “Ở đây ngắm cảnh sông có được không?”
Minh Dao giả bộ tỏ ra thất vọng: “Còn nói dẫn em đi hẹn hò, ngay ở đây á?”
Kỳ Tự xuống xe, vòng qua bên Minh Dao, nhưng lại không mở cửa, dựa vào cửa sổ của cô và nói: “Đây là nơi mà anh rất thích”.
Minh Dao muốn xuống xe, lại bị Kỳ Tự ngăn lại, “Đừng, ở đây nhiều người, lỡ em bị nhận ra thì không tốt đâu”.
Kỳ Tự rất yêu Minh Dao, chính vì rất yêu, nên biết rằng trước mắt chưa phải thời điểm thích hợp để công khai.
Sự nghiệp của Minh Dao vẫn chưa ổn định, cô lại là kiểu con gái theo đuổi sự nghiệp, bộ phim đầu tay còn chưa phát sóng mà đã bị vạch trần chuyện tình cảm thì không tốt chút nào.
Minh Dao nhìn những người đi đường tới lui xung quanh mình, thật ra cũng không có nhiều người lắm, thỉnh thoảng chỉ có 2-3 người mà thôi, lại còn là buổi tối.
Cô đội nón lên: “Không sao, em sẽ cẩn thận”.
Kỳ Tự chưa kịp ngăn cản, Minh Dao đã đẩy cửa ra, đứng bên cạnh anh làm nũng nói: “Anh cao như vậy, che cho em là được rồi”.
Kỳ Tự: “……..”
Cô giống như một cây nấm nhỏ vậy, Kỳ Tự không có cách nào, dứt khoát cởi cúc áo khoác của bộ tây trang, bao bọc cô vào lòng.
“Gió sông lớn lắm, đừng để bị cảm lạnh”.
Minh Dao thoả mãn chui vào trong lòng anh, ngẩng đầu lên: “Tại sao anh lại thích chỗ này?”
Hai người cùng nhau dựa vào thân xe, Kỳ Tự ôm cô, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì rất nhiều đêm không vui, nhiều đêm nghĩ đến em, anh đều sẽ tới đây”.
Minh Dao: “………”
“Kỷ Mộc Dương giúp em chuyển nhà, em không nghe điện thoại của anh, em giận anh, trong nhà bắt anh phải lựa chọn, em đột nhiên rời đi, cuối cùng lại nhìn thấy quyển nhật ký kia…..Rất nhiều rất nhiều thời điểm, anh đều đến đây để tiêu hoá cảm xúc của mình”.
“Cũng không cần biết tiêu hoá thế nào”, Kỳ Tự cúi đầu, cằm cọ xát cái trán của Minh Dao, “Vẫn là không thể tiêu hoá hết con sói mắt trắng nhỏ này”.
Minh Dao nghe xong, thật lâu vẫn không nói chuyện.
Bỗng nhiên cô rất đau lòng, cũng rất tự trách.
Hoá ra khi cô vô tâm lên kế hoạch cho những đoạn trải nghiệm ấy, người đàn ông này lại dùng tình cảm chân thật mà bao dung mình, che chở mình ở trong lòng.
Là cô vẫn luôn vô tâm, ỷ được cưng chiều mà tổn thương anh.
Minh Dao cúi đầu suy nghĩ thật lâu, bỗng nhiên nhón mũi chân, choàng tay qua cổ của Kỳ Tự, chủ động hôn anh.
Rõ ràng Kỳ Tự rất sửng sốt: “……..”
Chờ sau khi nụ hộ nhẹ nhàng kết thúc, Minh Dao đỏ mặt giải thích: “Vừa nãy có người đi qua, em sợ bị nhìn thấy nên mượn anh chắn một chút”.
Kỳ Tự nhướng mắt nhìn xung quanh.
Làm gì có ai.
Ngoại trừ tiếng động xào xạc của lá cây khi bị gió thổi qua cùng với gió sông hơi lạnh, thì cái gì cũng không có.
Toàn bộ thế giới, im ắng giống như chỉ có 2 người bọn họ.
Dừng một chút, dường như Kỳ Tự hiểu ra tâm tư của Minh Dao, khoé môi khẽ cong lên: “Ừ, là có người”.
Sau đó khẽ nhẹ nhàng di chuyển thân thể, đè cô lên cửa sổ xe, hôn cô thật sâu và nồng nàn —
“Vậy chắn thêm một chút nữa”.
Giờ khắc này, dường như gió sông cũng cảm nhận được hơi ấm ngọt ngào mà trở nên nhẹ nhàng hơn.
Tác giả có lời muốn nói: A, Tô Tiền Tiền ở dưới cây chanh..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook