Thế Thân Nữ Xứng Phản Giết Bốn Nam Chủ
3: Mau Đền Tiền Không Thì Tao Đánh Chết Mày


Tô Ngọc Ngọc thường xuyên bắt nạt chà đạp đàn áp nguyên chủ, thời thơ ấu còn bắt nguyên chủ giành ăn với chó, chỉ vì đó là mong muốn sinh nhật sáu tuổi của cô ta, muốn xem cảnh người ta giành ăn với chó.

Chảy chút máu có là gì đâu.

Loại rác rưởi này nên đánh chết, đầu thai lại.

Cô mở cửa phòng, một đám nữ hầu bên ngoài đang hóng hớt giống như đứng ngây ra tại chỗ.

Như thể mọi chuyện đều ngoài dự đoán, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp như ác quỷ kia khoác lên một lớp da đẹp đẽ, từ từ toát ra vẻ quỷ dị.

“Nghe lén vui lắm à? Có hấp dẫn không, có kích thích không?”
Nữ hầu còn chưa kịp hoàn hồn, Tô Ngọc Ngọc không phải lần đầu đến đây để sỉ nhục Tô Mạn Thù, lần nào cũng vênh mặt hất hàm sai khiến, mắng té tát Tô Mạn Thù.

Tô Mạn Thù ngoài khóc ra thì không biết gì khác.

Bây giờ!
Người nằm trong vũng máu kia, tiếng kêu thảm thiết kia! Tô Mạn Thù sẽ không nhất thời kích động giết người chứ!?
Trời ạ.


Dù sao thì Tô Ngọc Ngọc cũng là em gái ruột của Tô Nhu tiểu thư, làm người hầu như bọn họ làm gì không biết người mà tổng giám đốc thực sự thích là ai!
Bọn họ không thích Tô Mạn Thù, chỉ dựa vào việc cô ta có chút giống Tô Nhu, hai năm nay mới ở lại bên cạnh tổng giám đốc.

Cô ta chỉ là một thế thân nhưng lại không tự mình biết mình, còn hèn mọn như một con chó nịnh bợ giám đốc Phó.

Ánh mắt một nữ hầu tràn đầy khinh thường, lập tức nói: “Tô Mạn Thù, cô to gan thật đấy, dám cả gan hành hung Tô Ngọc Ngọc tiểu thư! Chuyện này tôi nhất định sẽ báo cáo đúng sự thật với giám đốc Phó!”
Tô Mạn Thù cười một tiếng, phong tình vạn chủng, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ như một bức tranh, ngoại hình như thế khó trách một người đàn ông không yêu cô ta, cũng giữ cô ta bên cạnh đến hai năm.

Cô đưa ngón tay ngọc ngà ra: “Chiều nay giúp tôi đặt lịch thợ làm nail đến nhà làm móng tay.


Nữ hầu tức giận: “Tôi khinh, cô đúng là không biết xấu hổ! Tô Nhu tiểu thư đã trở về, cô còn có mặt mũi ở lại nhà họ Phó!?”
Tô Mạn Thù liếc mắt, mở điện thoại: “Người hầu nhà họ Phó có thái độ thế này với nữ chủ nhân tương lai sao, dù sao thì tôi cũng là bạn gái của giám đốc Phó, anh ấy đối xử với tôi tốt như vậy, ngoài việc tìm cơ hội hạ thấp tôi, mấy người còn biết làm gì, tôi phải tìm giám đốc Phó lý luận một chút.


“Tôi đã ghi âm lại lời cô nói rồi.


Nguyên chủ lương thiện, không so đo với người khác mới khiến một đám người hầu giẫm lên đầu cô ta mà tác oai tác quái.

Tô Mạn Thù không chịu được.

Cô ghét nhất là chịu ấm ức.

Tương tự, cô cũng biết Phó Cảnh Nghiêu, nam chính số một này, bản chất là một người vô cùng máu lạnh, thủ đoạn tàn nhẫn.

Cô không để ý đến sắc mặt trắng bệch của nữ hầu kia, cười tươi như hoa nhìn những người khác.

“Chiều nay giúp tôi đặt lịch với thợ làm đẹp đến nhà, đưa quần áo mùa mới của tiệm Z đến phòng tôi.



“Đúng rồi, mau đưa con chó chết trong phòng đến bệnh viện đi, muộn nữa mất máu quá nhiều mà chết, chính là do mấy người thấy chết không cứu đó.


Cái gì!
Còn có thể như vậy sao?!
Hoàn toàn vu oan giá họa!?
Cái gì gọi là bọn họ thấy chết không cứu!?
Liên quan gì đến bọn họ!?
Nữ hầu vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Rõ ràng cảm thấy Tô Mạn Thù trông không giống bình thường.

Sao vậy, cô ta định dùng trò mới để tiếp tục ở lại bên cạnh giám đốc Phó sao?
Nhưng rốt cuộc cũng không dám làm hành động khiếm nhã nữa, từng người vội vàng làm việc.

!
Cùng lúc đó.

Câu lạc bộ tư nhân cao cấp, Ung Hoa Đường.

Phòng riêng theo phong cách Trung Hoa cổ kính, ra vào đều là những nhân vật hiển hách giàu có, phí hội viên lên đến hàng chục triệu một năm, tượng trưng cho sự giàu có và đẳng cấp.


Dưới ánh đèn, một khuôn mặt lạnh lùng cứng rắn, hai hàng lông mày kiếm xếch ngược vào thái dương, đồ vest giày da chỉnh tề, phong thái điển hình của người ưu tú.

Ngón tay xương khớp rõ ràng của người đàn ông chơi đùa với chiếc bật lửa chạm trổ bằng vàng, đôi mắt sâu thẳm như sương mù không tan.

Ngọn lửa sáng lên, tắt đi, sáng lên, tắt đi, một lúc sau ngọn lửa cuối cùng cũng châm được điếu thuốc, anh ta nhả ra một làn khói, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh mang theo khí thế áp bức.

“Lô hàng của nước A không đi sông đào Đông Á, cứ đi tuyến đường của anh theo giá chúng ta đã thỏa thuận trước đó không đổi.


“Giám đốc Phó, mấy sông đào của Đông Á đều xảy ra chuyện, bây giờ khác trước rồi, anh muốn đi tuyến đường của tôi, e rằng giá trước đây không ổn.

” Một người đàn ông trung niên hơi béo không đứng đắn dựa vào ghế sofa, tay trái tay phải mỗi bên ôm một cô gái xinh đẹp, vẻ mặt đắc ý.

“Ít nhất cũng phải tăng gấp mười lần.


“Ồ?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương