Thế Thân - Lilynguyen
-
Chương 33: Cảm giác quen thuộc
-Chào chú.- Gia Ngọc cúi đầu chào lịch sự.
-Đây là…- Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nhìn Gia Ngọc đang đứng sau vợ mình.
-À, đây là Gia Ngọc.- Bà giới thiệu.
-A, chị là người hôm trước đã giúp mẹ phải không?- Người thanh niên trẻ lên tiếng.
-Đúng vậy, là cô gái này.- Bà gật đầu.
-Nhưng sao chị ấy lại ở đây?
-À, mẹ gặp cô ấy ở ngoài ngõ thấy trời đã tối nên mời cô ấy ở lại chơi một ngày.
-Ra vậy- Người đàn ông gật gù.- Cảm ơn cô lần trước đã giúp vợ tôi.
-Có gì đâu ạ, cháu cũng đâu có làm gì đâu ạ.- Cô mỉm cười.
-Thôi để tôi vào bếp nấu vài món, lát nữa khách đến nữa.
-Để cháu giúp cô ạ.- Gia Ngọc đề nghị.
-Cô là khách mà, sao có thể làm phiền cô được.
-Không có gì đâu ạ, hôm nay là cháu đã làm phiền cô, đây là việc nên làm thôi.
-Nhưng…
-Không sao đâu ạ, một mình cô làm nhiều như vậy thì làm sao được, cháu cũng rảnh rỗi mà.- Cô cố gắng thuyết phục.
-Vậy thì làm phiền cháu rồi.- Bà mỉm cười hiền hậu.
Nhìn nụ cười của bà, Gia Ngọc bỗng cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên, cảm giác thân thuộc lại ập tới khiến cô như muốn òa khóc, tựa như tìm được một chỗ dựa dẫm an toàn khi vấp ngã bên ngoài.
-Sao thế?- Cậu thanh niên thấy cô đứng ngây ngốc bèn hỏi.
-À… không sao, chúng ta đi thôi bác.
Gia Ngọc xách túi đồ ăn rồi theo sau bà đi vào trong bếp.
-Cô định làm món gì vậy ạ?
-À, cô định làm canh củ, cá hấp, xào một dĩa rau, làm ít thịt bò nữa là xong.
-Vậy cháu đi gọt củ ạ.
-Ừ.
Gia Ngọc nhanh nhẹn lấy những củ cà rốt và khoai trong bọc ra, quay về phía bếp lấy dao. Những việc này làm rất quen thuộc nên làm rất nhanh. Rửa thật kĩ hỏi lại.
-Cô ơi, cô muốn cắt khoảng chừng bao nhiêu?
-À, cháu cắt to một chút.
-Khoảng đây ạ?- Cô để lưỡi dao phía trên củ cà rốt.
-Lên một chút.
-Chỗ này hả cô?
-Ừ.
Đã định được vị trí, Gia Ngọc bắt đầu cắt khúc ra.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cô, tại sao bà bỗng nhiên thấy cô giống con gái bà như vậy, nhất là khi hỏi bà câu vừa nãy. Hầu như lúc nào cắt cà rốt, con gái bà đều sẽ hỏi điều đó, mặc cho bà có nhiều lần nhắc nhở, la rầy nhưng thói quen đó vẫn không đổi.
Bà lại nghĩ đi đâu rồi, sao đó có thể là con gái bà được chứ, tại bà đã suy nghĩ nhiều.
-Cô làm cá ạ?- Gia Ngọc để rỗ rau củ lên bệ rửa rồi nhìn bà.
-Ừ.
-Thế để cháu cắt thịt bò cho cô.
-Cảm ơn cháu.
Cô thuần thục lấy dao từ trên kệ bếp, chạy ra sau bếp lấy cái thớt đá rồi cắt thịt bò, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bà có chút kinh ngạc.
Tại sao cô lại có thể biết rõ vị trí của từng thứ như vậy chứ.
À, chắc lúc nãy rửa đồ cô gái đó đã thấy cái thớt ngoài đó nên biết chỗ. Xem ra quan sát cũng rất tinh tế.
Gia Ngọc cũng không hề để ý đến hành động của mình, cô hoàn toàn làm theo bản năng đã hình thành trong tiềm thức.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, bà bắt đầu nấu ăn, lúc này thi Gia Ngọc buộc phải đứng sang một bên nhìn vì gian bếp rất nhỏ, nếu hai người cùng đứng thì sẽ không thuận tiện.
-Mẹ ơi, nước sôi rồi kìa.- Tiếng một cô gái vang lên.
-Con nhanh lấy rau ở bệ rửa cho vào đi.
-Mẹ ơi, trứng như thế này đã được chưa?
-Chưa được đâu, để thêm một chút nữa.
-Ối, cháy đồ ăn rồi.
-Con làm gì mà lại để cháy như vậy?
-Con xin lỗi ạ.
Những đoạn đối thoại ngắn ngủi đó cứ lảng vảng trong đầu cô, dạo này, cô rất hay nghe được những đoạn đối thoại ngắn trong đầu, phải chăng là kí ức của cô?
Thế nhưng, bây giờ cô bỗng cảm thấy lo sợ khi nhớ đến kí ức của mình. Cô sợ mình sẽ nhớ ra được con người của mình là như thế nào, xấu xa ra sao, là một con người đáng ghét đến đâu. Cô sợ khi nhớ ra, cô sẽ chẳng thế là cô như bây giờ, phải đối mặt với những chuyện đáng sợ kia.
Cô vừa muốn nhớ lại, cũng vừa muốn quên đi.
-Cháu sao thế?
-Cô ơi, kia là con gái cô sao?- Gia Ngọc chỉ vào một bức ảnh để trên bàn ăn.
-Ừ, là nó đấy.- Giọng nói cảu bà phảng phất một nét buồn.
Trong ảnh là một cô gái khoảng 25 tuổi, trông gương mặt không thuộc dạng xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn. Có điều, tại sao trông cô gái đó lại quen đến thế?
-Cô ấy thật giống chú.
-Ừ, tính cách nó cũng vậy, ai cũng nói nó giống bố.
-Cô ấy là một cô gái tốt.- Cô có thể thấy điều đó qua đôi mắt cô gái đó, nó trong veo rất thanh khiết.
-Cháu cũng vậy, đôi mắt cháu rất giống nó.
-Cháu cũng không biết nữa ạ…- Cô lí nhí.
-Cháu biết không đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nó phản ánh tâm hồn cháu. Đôi mắt cháu rất trong sáng, hồn nhiên, nên chắc chắn tâm hồn cháu cũng trong sáng như vậy.
-Thật sao ạ?
-Đương nhiên rồi.- Bà đứng dậy, chúng ta dọn bàn thôi.
Lúc này đã có tiếng lao xao ngoài cửa.
-Chắc mọi người đã đến rồi, cô lên trước đi, để cháu dọn dẹp bếp núc cho.
-Chuyện này…
-Không sao đâu ạ, cô cứ lên đi.
-Cháu chỉ cần để hết bát dĩa ra sau là được, lát nữa cô sẽ rửa.
-Cháu biết rồi ạ.
Đợi bà đi rồi, cô mới đem tất cả mọi bát dĩa bẩn ra phía sau nhà bếp, xác định đã hết, cô mới bắt đầu rửa bát, chỉ một thoáng là xong.
Sắp xếp bát dĩa vào kệ cho khô, cô cũng bày đồ ăn lên bàn.
Mọi việc diễn ra vô cùng tự nhiên đến mức khi thấy mọi thứ đã xong, cả gia đình bà đều cảm thấy ngạc nhiên.
-Đây là…- Người đàn ông trung niên ngạc nhiên nhìn Gia Ngọc đang đứng sau vợ mình.
-À, đây là Gia Ngọc.- Bà giới thiệu.
-A, chị là người hôm trước đã giúp mẹ phải không?- Người thanh niên trẻ lên tiếng.
-Đúng vậy, là cô gái này.- Bà gật đầu.
-Nhưng sao chị ấy lại ở đây?
-À, mẹ gặp cô ấy ở ngoài ngõ thấy trời đã tối nên mời cô ấy ở lại chơi một ngày.
-Ra vậy- Người đàn ông gật gù.- Cảm ơn cô lần trước đã giúp vợ tôi.
-Có gì đâu ạ, cháu cũng đâu có làm gì đâu ạ.- Cô mỉm cười.
-Thôi để tôi vào bếp nấu vài món, lát nữa khách đến nữa.
-Để cháu giúp cô ạ.- Gia Ngọc đề nghị.
-Cô là khách mà, sao có thể làm phiền cô được.
-Không có gì đâu ạ, hôm nay là cháu đã làm phiền cô, đây là việc nên làm thôi.
-Nhưng…
-Không sao đâu ạ, một mình cô làm nhiều như vậy thì làm sao được, cháu cũng rảnh rỗi mà.- Cô cố gắng thuyết phục.
-Vậy thì làm phiền cháu rồi.- Bà mỉm cười hiền hậu.
Nhìn nụ cười của bà, Gia Ngọc bỗng cảm thấy lòng ấm áp hẳn lên, cảm giác thân thuộc lại ập tới khiến cô như muốn òa khóc, tựa như tìm được một chỗ dựa dẫm an toàn khi vấp ngã bên ngoài.
-Sao thế?- Cậu thanh niên thấy cô đứng ngây ngốc bèn hỏi.
-À… không sao, chúng ta đi thôi bác.
Gia Ngọc xách túi đồ ăn rồi theo sau bà đi vào trong bếp.
-Cô định làm món gì vậy ạ?
-À, cô định làm canh củ, cá hấp, xào một dĩa rau, làm ít thịt bò nữa là xong.
-Vậy cháu đi gọt củ ạ.
-Ừ.
Gia Ngọc nhanh nhẹn lấy những củ cà rốt và khoai trong bọc ra, quay về phía bếp lấy dao. Những việc này làm rất quen thuộc nên làm rất nhanh. Rửa thật kĩ hỏi lại.
-Cô ơi, cô muốn cắt khoảng chừng bao nhiêu?
-À, cháu cắt to một chút.
-Khoảng đây ạ?- Cô để lưỡi dao phía trên củ cà rốt.
-Lên một chút.
-Chỗ này hả cô?
-Ừ.
Đã định được vị trí, Gia Ngọc bắt đầu cắt khúc ra.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm cô, tại sao bà bỗng nhiên thấy cô giống con gái bà như vậy, nhất là khi hỏi bà câu vừa nãy. Hầu như lúc nào cắt cà rốt, con gái bà đều sẽ hỏi điều đó, mặc cho bà có nhiều lần nhắc nhở, la rầy nhưng thói quen đó vẫn không đổi.
Bà lại nghĩ đi đâu rồi, sao đó có thể là con gái bà được chứ, tại bà đã suy nghĩ nhiều.
-Cô làm cá ạ?- Gia Ngọc để rỗ rau củ lên bệ rửa rồi nhìn bà.
-Ừ.
-Thế để cháu cắt thịt bò cho cô.
-Cảm ơn cháu.
Cô thuần thục lấy dao từ trên kệ bếp, chạy ra sau bếp lấy cái thớt đá rồi cắt thịt bò, mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến bà có chút kinh ngạc.
Tại sao cô lại có thể biết rõ vị trí của từng thứ như vậy chứ.
À, chắc lúc nãy rửa đồ cô gái đó đã thấy cái thớt ngoài đó nên biết chỗ. Xem ra quan sát cũng rất tinh tế.
Gia Ngọc cũng không hề để ý đến hành động của mình, cô hoàn toàn làm theo bản năng đã hình thành trong tiềm thức.
Sau khi đã chuẩn bị xong mọi thứ, bà bắt đầu nấu ăn, lúc này thi Gia Ngọc buộc phải đứng sang một bên nhìn vì gian bếp rất nhỏ, nếu hai người cùng đứng thì sẽ không thuận tiện.
-Mẹ ơi, nước sôi rồi kìa.- Tiếng một cô gái vang lên.
-Con nhanh lấy rau ở bệ rửa cho vào đi.
-Mẹ ơi, trứng như thế này đã được chưa?
-Chưa được đâu, để thêm một chút nữa.
-Ối, cháy đồ ăn rồi.
-Con làm gì mà lại để cháy như vậy?
-Con xin lỗi ạ.
Những đoạn đối thoại ngắn ngủi đó cứ lảng vảng trong đầu cô, dạo này, cô rất hay nghe được những đoạn đối thoại ngắn trong đầu, phải chăng là kí ức của cô?
Thế nhưng, bây giờ cô bỗng cảm thấy lo sợ khi nhớ đến kí ức của mình. Cô sợ mình sẽ nhớ ra được con người của mình là như thế nào, xấu xa ra sao, là một con người đáng ghét đến đâu. Cô sợ khi nhớ ra, cô sẽ chẳng thế là cô như bây giờ, phải đối mặt với những chuyện đáng sợ kia.
Cô vừa muốn nhớ lại, cũng vừa muốn quên đi.
-Cháu sao thế?
-Cô ơi, kia là con gái cô sao?- Gia Ngọc chỉ vào một bức ảnh để trên bàn ăn.
-Ừ, là nó đấy.- Giọng nói cảu bà phảng phất một nét buồn.
Trong ảnh là một cô gái khoảng 25 tuổi, trông gương mặt không thuộc dạng xinh đẹp nhưng cũng thuộc dạng ưa nhìn. Có điều, tại sao trông cô gái đó lại quen đến thế?
-Cô ấy thật giống chú.
-Ừ, tính cách nó cũng vậy, ai cũng nói nó giống bố.
-Cô ấy là một cô gái tốt.- Cô có thể thấy điều đó qua đôi mắt cô gái đó, nó trong veo rất thanh khiết.
-Cháu cũng vậy, đôi mắt cháu rất giống nó.
-Cháu cũng không biết nữa ạ…- Cô lí nhí.
-Cháu biết không đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn, nó phản ánh tâm hồn cháu. Đôi mắt cháu rất trong sáng, hồn nhiên, nên chắc chắn tâm hồn cháu cũng trong sáng như vậy.
-Thật sao ạ?
-Đương nhiên rồi.- Bà đứng dậy, chúng ta dọn bàn thôi.
Lúc này đã có tiếng lao xao ngoài cửa.
-Chắc mọi người đã đến rồi, cô lên trước đi, để cháu dọn dẹp bếp núc cho.
-Chuyện này…
-Không sao đâu ạ, cô cứ lên đi.
-Cháu chỉ cần để hết bát dĩa ra sau là được, lát nữa cô sẽ rửa.
-Cháu biết rồi ạ.
Đợi bà đi rồi, cô mới đem tất cả mọi bát dĩa bẩn ra phía sau nhà bếp, xác định đã hết, cô mới bắt đầu rửa bát, chỉ một thoáng là xong.
Sắp xếp bát dĩa vào kệ cho khô, cô cũng bày đồ ăn lên bàn.
Mọi việc diễn ra vô cùng tự nhiên đến mức khi thấy mọi thứ đã xong, cả gia đình bà đều cảm thấy ngạc nhiên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook