Thế Thân Hoàn Mỹ Cố Tổng Theo Đuổi Vợ
C66: Có bí mật muốn nói với anh

Sở Tranh thất thần đứng trước cửa phòng cấp cứu, tay run rẩy vịn vào tường, hai chân nhũn mềm giống như muốn ngã xuống. Cô không khóc, chỉ thấy khoé mắt mình cay cay, dường như trong mắt cô ẩn hiện những suy tư mơ hồ, tựa như mọi chuyện xảy ra là một giấc mơ, hoàn toàn không có thật.

Linh hồn cô bay tận đẩu tận đâu, chỉ thấy một cái xác khô cứ đứng lặng mình bất động nhìn chằm chằm trước cửa phòng phẫu thuật.

Cánh cửa điện từ thỉnh thoảng lại mở ra khi có người ra vào, thân ảnh Cố Mặc Thâm nằm im trên băng ca hiện ra trước mắt cô, khoảnh khắc đó cõi lòng Sở Tranh bất giác lạnh lẽo như tro tàn. Cô không biết trên người anh cắm bao nhiêu dây truyền y tế, chỉ biết trái tim cô giống như bị hàng nghìn lưỡi dao cùn cắt xén, đau đến tê dại.

Cô không dám tưởng tượng đến sự việc xấu nhất, chỉ âm thầm cầu nguyện anh sẽ có thể vượt qua.

Ánh sáng ngoài trời dần biến mất, một màu đen u ám dần bao trùm cả không gian, dường như bao nhiêu ánh đèn cũng không thể thắp sáng sự tăm tối trong thâm tâm cô.

Gió từng cơn lùa vào từ hành lang trống vắng, thổi bay bay tà váy mỏng manh trên người Sở Tranh lất phất, hơi lạnh ồ ạt tràn vào máu thịt cô, khiến cơ thể cô bất giác rùng mình.


Con người ta khi đứng trước khoảnh khắc sinh tử mới biết mạng sống của mình thực sự đáng quý, mỗi giây mỗi phút bên nhau đáng giá biết bao nhiêu.

Sở Tranh cứ im lặng đứng đó rất lâu, không hề di chuyển, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa phòng phẫu thuật, mỗi lần như thế tim cô chợt thắt lại, rất đau, rất lạnh.

Khi bác sĩ mặc trên người bộ đồng phục màu xanh phẫu thuật bước ra, Sở Tranh hai mắt phát sáng, điên cuồng lao tới, vì đứng một chỗ quá lâu nên chân cô đã tê cứng, bước hụt một bước, nhưng cô vẫn không để tâm, cố gắng dùng tốc độ nhanh nhất đi đến trước mặt bác sĩ: “Anh ấy sao rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang xuống, điềm tĩnh đáp: “Đã qua cơn nguy hiểm rồi… nhưng nếu như sau 48 tiếng đồng hồ không tỉnh thì rất có thể sẽ rơi vào trạng thái thực vật.”

Lời của bác sĩ Sở Tranh nghe rất rõ, từng chữ từng chữ tựa như phiến đá nghìn cân đè nặng trên ngực cô, khiến cô lảo đảo lùi về sau, như muốn ngã quỵ xuống.

Sụt sịt mấy tiếng, cô đưa tay quệt vội dòng nước mắt trên mặt, run rẩy đi theo băng ca đẩy Cố Mặc Thâm trở về phòng bệnh thường.

Ngày thường anh cao lãnh tại thượng là thế nay lại nhợt nhạt yếu ớt đến đáng thương.

Trong lòng Sở Tranh không khỏi đau xót…

Mấy ngày sau đó, Sở Tranh gác lại mọi lịch trình, sớm tối đều túc trực bên giường bệnh của Cố Mặc Thâm.

Bác sĩ nói cô nên thường xuyên trò chuyện với anh, đánh thức ý thức của anh, biết đâu anh sẽ sớm tỉnh lại. Cô nghe lời đều đặn nói vô số chuyện với anh, mặc cho anh không hề đáp lại, cô vẫn kiên trì không hề bỏ cuộc, vẫn một mực tin rằng anh nhất định sẽ tỉnh lại.


“Thực ra… em có một bí mật vẫn luôn che giấu anh, chỉ cần anh tỉnh lại em sẽ nói cho anh biết, nếu như anh không tỉnh thì mãi mãi sẽ không bao giờ biết được đâu! Anh còn không tỉnh đừng có hối hận đó nha!”

“Em vẫn chưa đồng ý làm bạn gái chính thức của anh, sao anh có thể không tỉnh được, đúng chứ!”

“Anh mà cứ nằm lì không tỉnh là em sẽ tới Nguyệt Sắc gọi mấy “em trai” cao to đẹp trai tới vui chơi đó…”

“Xin anh đó… tỉnh lại đi… được không? Chỉ cần anh tỉnh lại, muốn gì em cũng đều đồng ý hết, được không?”

Sở Tranh run rẩy áp đôi bàn tay lạnh của anh lên gò má nóng hổi của mình, truyền chút hơi ấm sang cho anh, hai dòng nước mắt như con sông chảy mãi không ngừng, loè nhoè dính lên mu bàn tay trắng mềm của anh.

Mãi tới khi có tiếng mở cửa Sở Tranh mới giật mình đặt tay anh xuống, vội vàng lau nhanh đi nước mắt còn đọng trên mặt mình, chầm chậm quay đầu về sau nhìn.


Người tới là Tô Tử An, trên tay anh ôm một bó hoa tươi, trầm lặng bước vào, đảo mắt nhìn Cố Mặc Thâm đang nằm im trên giường, đi tới đặt bó hoa trên chiếc giường nhỏ cạnh anh.

“Anh ấy sao rồi?” Tô Tử An cất tiếng hỏi.

Sở Tranh gượng cười: “Vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh. Bác sĩ nói nếu như đêm nay anh ấy còn không tỉnh thì rất có thể sẽ biến thành người thực vật.”

Trong giọng nói của Sở Tranh có chút chua chát, có chút đau đớn, có chút nghẹn ngào, biểu tình trên mặt cô khiến trái tim Tô Tử An bất giác quặn lên từng cơn từng cơn.

Phải mất một lúc ổn định cảm xúc, Tô Tử An mới lên tiếng: “Ra ngoài nói chuyện chút được không?”

Sở Tranh ngoái đầu nhìn Cố Mặc Thâm một cái, rồi mỉm cười gật đầu với Tô Tử An: “Ừm… được…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương