Đêm muộn trong sòng bạc ồn ào, khói thuốc nghi ngút khắp nơi, mùi mồ hôi của đàn ông hoà cùng mùi nước hoa sực nức của phụ nữ. Những con ma cờ bạc tựa hồ đang nổi điên trong cơn mê loạn.

Ở tận sâu trong góc kín, một người đàn ông trung niên đang bị cả tán người vây quanh đánh đập, những cú đá tới tấp thện lên da thịt, để lại những vết bầm tím vẫn còn vướng mấy giọt máu tanh. Mãi cho tới khi có hai người đàn ông mặc đồ đen xuất hiện nói gì đó với đám người kia thì bọn họ mới chịu ngừng đánh.

Người đàn ông đó giống như bắt được phao cứu mạng, mau chóng bò dậy, muốn chuồn đi nhưng lại bị hai tên đó túm cổ áo lôi lại.

“Có người muốn gặp ông, phiền đi với chúng tôi một chuyến…” Vệ sĩ áo đen lãnh đạm nói.

Toàn thân người đàn ông đó bắt đầu run rẩy, mặc dù không muốn đi theo bọn họ nhưng ông ta cũng không có cách gì để trốn thoát cả, ông ta đi hai chân lạnh toát, nỗi sợ đã lấn át luôn cả cơn đau da thịt trên người ông ta rồi.


Người đàn ông bị dẫn tới một căn phòng sang trọng trên lầu 8, hai bên cửa đều có vệ sĩ canh gác nghiêm ngặt, bên trong là một cô gái khá xinh đẹp và sang trọng ngồi vắt chéo hai chân ở ngay ghế sô pha. Cô ta phất tay một cái, hai tên vệ sĩ lập tức buông người đàn ông ra.

“Ông là Sở Phi?” Cô gái kia cất tiếng hỏi.

Sở Phi chậm rãi gật đầu một cái: “Phải… cô tìm tôi có việc gì sao?”

“Tôi muốn ông tìm cách khiến Sở Tranh phải thân bại danh liệt…” Trong mắt cô gái đó hiện lên một tia tà mị mơ hồ, ẩn duật sự thấu hận sâu sắc.

Sở Phi xua tay: “Tôi sẽ không làm hại con gái đâu!”

“Hứ!” Cô gái kia nhếch môi cười nhạt, nét mặt đầy sự khinh thường: “Nghe nói ông nợ rất nhiều tiền, chỉ cần ông chịu giúp thì năm mươi triệu trên bàn sẽ là của ông.”

Trước lúc tới tìm Sở Phi, cô ta đã cho người điều tra rõ tình hình của ông ta hiện tại. Một con nghiện cờ bạc đang nợ một số tiền khổng lồ, ngay cả tiền viện phí của vợ cũng dám lấy, cô ta không tin với số tiền năm mươi triệu mà vẫn không thể dụ hoặc được ông ta.


Quả nhiên, vừa nghe thấy đối phương ra giá cao chót vót, hai mắt Sở Phi lập tức phát sáng, thái độ cũng thay đổi một cách chóng mặt: “Con gái đúng là quan trọng nhưng mà tiền còn quan trọng hơn…”

“Được rồi… cho ông thời gian một tuần, tôi không cần biết ông làm cách gì cũng phải khiến Sở Tranh sống không bằng chết cho tôi.”

Vừa nói xong lời, cô ta liền đeo cặp kính đen lên mắt rồi nghênh ngang rời đi.

Sở Phi thì lập tức chạy tới ôm lấy cục tiền trên bàn vào trong lòng, há miệng cười hả hê. Dù sao thì mấy năm qua đứa con gái của ông cũng chỉ lo kiếm tiền chữa bệnh cho mẹ, chứ không thèm đoái hoài gì tới người ba này cả, tiện thể nhân cơ hội này cho Sở Tranh một bày học nhớ đời.

Qua ngày hôm sau, Sở Phi lần theo địa chỉ được người bí ẩn gửi sẵn tìm tới phim trường quay phim của Sở Tranh làm loạn. Mặc kệ ánh mắt kì thị của bao nhiêu người, ông ta chễnh chệ ngồi ì trước cửa ra vào, lâu lâu lại lên tiếng rên giống như bị ai cào cấu lên da thịt vậy, hễ có ai đó đi qua lại kéo người ta rồi hỏi: “Có nhìn thấy Sở Tranh không? Bảo con bé tới gặp tôi một lát được không?”

Đạo diễn sợ bị mang tiếng chỉ đành gọi điện bảo Sở Tranh tới giải quyết.


Lúc Sở Tranh tới nơi, hiện trường đã loạn cào cào hết cả lên, người vây quanh hóng chuyện cũng mỗi lúc một đông đúc.

Cô tức giận đi đến, trừng mắt nhìn ông ta, lớn tiếng quát: “Ông đang làm cái quái gì thế hả?”

Sở Phi mau chóng đứng lên, phủi đi lớp bụi dính trên quần áo, sau đó liền chạy nhanh về phía cô, nói: “Cuối cùng con cũng chịu gặp ba rồi, ba đã không còn nơi nào để đi nữa, con thu nhận ba đi có được không?”

Sở Tranh uất nghẹn đứng bất động tại chỗ, đôi mắt hoen đỏ ngấn nước, cổ họng khô rát lạ lùng, không cách gì mở miệng ra nói chuyện được.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương