“Lão Cố… tìm thấy Sở Tranh rồi…” Châu Khải hổn hển chạy tới báo.

Lúc này Cố Mặc Thâm mới kịp hoàn hồn, hai chân đá quéo nhau chạy vội tới thang máy, đi lên tầng cao nhất của toà nhà.

Một tán người cùng lúc dừng lại trước cửa phòng riêng trên tầng 10, trong lòng phập phồng lo sợ.

Cố Mặc Thâm túm lấy cổ áo quản lý quán bar, đẩy anh ta một cái khiến anh ta mất đà ngã nhào xuống, đầu đập mạnh vào cửa.

“Mau mở cửa cho tôi… mau lên…” Thanh âm lạnh lẽo như Hàn Ngọc dưới lòng đất, lại có chút âm u và sát phạt của vị tổng tài cao lãnh.

Những người khác đều phải rén ngang.

Gã quản lý lật đật bò dậy, run rẩy cắm chìa khoá mở cửa, hai hàm răng va vào nhau cầm cập, mồ hôi túa ra như mưa.

Khi gã vừa rút ổ khoá ra, Cố Mặc Thâm lập tức đạp tung cửa, hồng hộc xông vào trong.

Mặc dù ánh sáng trong căn phòng ấy khá yếu ớt nhưng Cố Mặc Thâm vẫn có thể nhìn ra Sở Tranh đang tuyệt vọng vùng vẫy dưới người Tiết Trì.


Hai mắt Cố Mặc Thâm đỏ lửa, anh như thiêu thân lao tới, túm lấy tóc hắn gạt phăng ra khỏi người Sở Tranh, sau đó cúi thấp người, liên tục đấm vào mặt khiến hắn máu chảy te tua, mặt mày bầm dập.

Sau đó lại thấy Tô Tử An đi về phía Sở Tranh, Cố Mặc Thâm vội vàng đứng bật dậy, lao tới đẩy anh ta ra, cởi áo vest đắp lên người cô: “Tranh Tranh… Mau tỉnh lại… Tranh Tranh…”

Sở Tranh mơ hồ nghe thấy giọng nói của Cố Mặc Thâm giống như bắt được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, hai tay run run ôm chầm lấy cổ anh, ghé sát miệng bên tai anh nói thầm: “Em… nóng… quá…! Khó… chịu… quá…! Ưm…”

Cố Mặc Thâm nắm chặt hai bả vai Sở Tranh, lay mạnh, nhưng dường như loại thuốc dược tình kia quá mạnh nên đã ngấm sâu vào máu tuỷ cô, khiến thần thức cô không cách gì thanh tỉnh nổi: “Tranh Tranh… tỉnh đi… anh đưa em tới bệnh viện…”

Hơi thở của Sở Tranh nóng hổi phả vào tai Cố Mặc Thâm: “Em không đi… em muốn anh…”

Anh cố gắng gỡ tay cô ra khỏi người mình nhưng không được, cuối cùng đành bất lực hỏi cô: “Em nhìn cho kĩ… anh là ai…”

Đôi mắt nhuốm đầy t* d** của Sở Tranh mơ hồ quắt sang nhìn Cố Mặc Thâm một giây, bấm bụng cất từng chữ một: “Cố… Mặc… Thâm… giúp em…”

Nghe thấy cô gọi tên mình, cơn hưng phấn trong người anh liền trỗi dậy. Anh lớn tiếng quát: “Tất cả ra ngoài…”


Tô Tử An muốn tiến lên tách Sở Tranh ra khỏi lồng ngực Cố Mặc Thâm nhưng lại bị Châu Khải giữ lại.

“Cố Mặc Thâm… mau buông cô ấy ra…” Vẻ mặt Châu Khải xám xịt như bầu trời sắp chuyển cơn giông.

Lúc này Sở Tranh đã không chịu nổi nữa, bắt đầu hôn loạn trên người Cố Mặc Thâm.

Châu Khải thấy vậy bèn ra hiệu cho vệ sĩ rút lui, mà anh ta cũng kéo theo Tô Tử An rời đi ngay sau đó.

Tô Tử An vừa phẫn uất vừa chửi loạn: “Tên họ Cố kia… anh là đồ súc sinh… vô liêm sỉ… không xứng làm đàn ông…”

Rầm!

Cửa đóng chặt lại…!

Tiếng hét của Tô Tử An cũng xa dần… xa dần… rồi mất hẳn.

Lúc này trong căn phòng chỉ còn lại ánh đèn mờ ảo phảng phất lên tấm lưng trần của người đàn ông đang điên cuồng chiếm hữu thân thể người phụ nữ mỏng manh trên giường. Hai cơ thể trần truồng cuồng nhiệt dính vào nhau như hoà làm một thể.

Trong không gian vắng lặng văng vẳng lại tiếng rên mê người của cô gái: “Ưm… ơ… ư…” càng làm dục vọng của người đàn ông bộc phát mãnh liệt, ham muốn chiếm hữu dâng trào cuồn cuộn, tựa như một ngọn lửa tình hừng hực cháy rộng trong máu thịt của anh vậy.

Động tác của anh rất điêu luyện, cũng rất biết cách trêu chọc “yếu điểm” trên cơ thể cô, đem đến cho cô nguồn cảm xúc bất tận thăng hoa, tựa như có một dòng nước chảy qua từ từ dập tắt ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể cô, rất dễ chịu và sảng khoái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương