Qua ngày hôm sau, Cố Mặc Thâm vẫn không thể nào ngăn được lòng mình, lại đi đến đoàn làm phim như thường lệ.

Vừa trông thấy Sở Tranh, anh liền sải bước nhanh đi tới: “Chào buổi sáng…”

Sở Tranh liếc mắt nhìn anh một cái, nhếch khoé môi chế giễu: “Cố tổng… có phải Cố Thị sắp phá sản rồi hay không thế? Sao mà anh cứ lượn lờ ở đoàn làm phim suốt vậy hả?”

Vẻ mặt Cố Mặc Thâm lúc này có chút phức tạp, như cười như không: “Nếu như tôi nói là mình cố tình đến đây để gặp em thì em có tin không?”

“Đương nhiên là tin…” Sở Tranh ngừng bước, quắt ánh mắt sắc lẹm nhìn Cố Mặc Thâm, cười nhạt một tiếng, nhân lúc anh đang giương giương tự đắc liền tạt ngay một gáo nước lạnh vào mặt anh: “Mới lạ…”

Nụ cười trên môi Cố Mặc Thâm đông cứng lại ngay lập tức, sắc mặt anh lúc đó còn đen hơn cả nhọ nồi: “Sở Tranh… em… dám…”


Không đợi Cố Mặc Thâm nói hết câu, Sở Tranh đã nhanh miệng cướp lời: “Đường đường là ông chủ của một tập đoàn lớn mà suốt ngày chạy tới nơi này không thấy chán sao? Anh vẫn nên trở về làm một vị tổng tài cao ngạo đi thì hơn, đừng có giống như tắc kè hoa suốt ngày lông bông khắp nơi nữa.”

Bị ví như tắc kè hoa khiến Cố Mặc Thâm vô cùng tức giận, sắc mặt cũng thay đổi theo, ánh mắt nhìn cô giống như muốn cắn nuốt người vậy, một giây sau đó, anh liền nắm lấy tay cô, dồn cả người cô sát trong tường, tạo nên một khoảng cách vô cùng nguy hiểm.

Trong tư thế mập mờ đó, Sở Tranh không cách gì cử động nổi, cứ đứng yên như bức tượng phật hình người, ngay cả chớp mắt cũng không dám.

Cố Mặc Thâm từ từ cúi xuống, lướt qua đôi mày hình lá liễu của cô, sau đó dừng lại ở trên chóp mũi cô, thều thào từng chữ một: “Có phải em có tình cảm với anh rồi hay không? Cho nên mới không dám gặp anh, tránh anh như tránh tà vậy.”

Mặt Sở Tranh bỗng nhiên đỏ như gấc, tim đập thình thịch thình thịch liên hồi, lồng ngực căng cứng, hơi thở nóng hừng hực, phải uốn lưỡi nhiều lần mới nói ra được thành lời: “Anh nói nhảm cái gì thế hả? Em chỉ là đang lo cho mấy nghìn miệng ăn của Cố Thị thôi! Hơn nữa, đoàn làm phim này cũng là do Cố Thị đầu tư, nếu như công ty của anh thật sự phá sản thì bọn em cũng tiêu đời theo, không phải sao?”


“Em đang cố tình lảng tránh câu hỏi của anh đúng không?” Ánh mắt Cố Mặc Thâm biến chuyển lưu loát, có nghi hoặc, có mong ngóng, có hi vọng, cũng có lo âu. Hơi thở của anh nóng dần theo nhịp đập trái tim.

“Em… việc gì phải lảng tránh…” Lời nói và hành động của Sở Tranh hoàn toàn không ăn nhập một chút nào, nói chính xác hơn là dáng vẻ luống cuống hiện trên mặt cô đã phản bội lại chính cô.

Sở Tranh không nghĩ là Cố Mặc Thâm lại đưa ra câu hỏi như thế! Rõ ràng từ trước tới nay người ở trong lòng anh vẫn luôn là Giang Tuyết Mạt cơ mà, vì sao đột nhiên anh lại tỏ ra quan tâm đến cô như vậy, cứ đà này cô sợ bản thân sẽ không thể khống chế tốt chút tình cảm cất giấu sâu trong lòng mình mất.

Cô nhìn anh, anh nhìn cô, bốn mắt đăm chiêu nhìn nhau, mi mắt không chớp.

Thời gian và không gian tựa như ngừng lại trong khoảnh khắc đó. Hai trái tim như hoà chung nhịp đập, hơi thở quyện lẫn vào nhau, dung hoà làm một.

Đứng trước một người đàn ông đỉnh cao nhan sắc giống như Cố Mặc Thâm, Sở Tranh muốn không rung động cũng không được, thiếu chút nữa cô đã không kìm được mà hôn anh.

Tuy nhiên lúc môi anh sắp chạm tới, cô nhanh chóng nghiêng mặt sang bên, thẳng thừng cự tuyệt sự chủ động của anh, khiến trong lòng anh dâng lên niềm hụt hẫng mãnh liệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương