Thế Thân Hoàn Hảo
Chương 131: Chương 131


"Em đừng như vậy...!An Hạ...!Anh xin em..." La Thành Dương cảm giác cô không nằm trong vòng tay mình nữa, anh bị doạ đến hoảng, vội vàng ôm lấy cô vào lòng.

Anh dụi dụi vào mái tóc thơm mềm dịu dàng, anh hôn lên chớp tóc, anh cố gắng để cảm nhận cô đang tồn tại trong tay anh nhưng...!Dường như càng ôm cô trong lòng, anh chỉ cảm giác cô càng xa cách hơn.

"An Hạ...!Em không được như vậy...!Em là vợ của anh..."
Ngô An Hạ mặc kệ anh ôm, đôi tay cô nắm chặt thành quả đấm, móng tay liên tục cắm sâu vào da thịt cảm nhận đau đớn rõ hơn, để xua đi cơn đau ở trái tim, để cô không thể cảm nhận được cơn đau đến từ tâm thất.

Anh ôm cô rất chặt, mặt cô áp chặt vào lòng ngực anh, mùi hương nước hoa trầm vẫn dịu dàng như vậy, vẫn rất đỗi quen thuộc cũng rất đỗi xa lạ.

Cô có thể nghe được nhịp tim thịch thịch chạy loạn của anh, âm thanh của hoảng sợ, anh sợ vụt mất cô đến vậy sao?
Hay là...!Cô lại ảo tưởng vị trí của mình.

An Hạ nhắm mắt, tận hưởng mùi hương êm dịu nhưng chính cô cố giả vờ như mình đang điếc, cô không nghe âm thanh từ tim anh.

Bởi người ta nói nhịp đập trái tim không bao giờ biết nói dối, anh thì rất tài tình, có khi lại dùng nó nói dối cô đi.

Cô sẽ không nghe, An Hạ nắm chặt quả đấm hơn đến hai hàm cũng cắn chặt lại.

"Em không phải vợ anh..." Cô đáp nhẹ, La Thành Dương ôm chặt cô hơn, anh phủ nhận đầy chắc chắn "Em là vợ anh."

An Hạ hít nhẹ, mùi nước hoa này vẫn dịu dàng bao bọc cô, mùi hương trầm ôn nhu, An Hạ mở khẽ đôi mắt, nhìn cánh tay anh giữ lấy mình.

"Không phải..." Cô thở ra một hơi nhẹ hững "Em chỉ là gả thay, từ đầu đến cuối anh đều không nguyện ý cưới em, em chỉ là gả thay chị.

Người anh cưới là chị không phải em, em chỉ là thay thế một khoảng thời gian chị đi vắng thôi.

Bây giờ đều trở về rồi, như mọi người mong muốn em đã trả lại mọi thứ...!Cho nên...!Em không thể trở về."
"Người anh cưới từ đầu đến cuối chỉ có em thôi..." La Thành Dương hôn lên mái tóc cô, đôi bàn tay anh câu chặt lưng nhỏ hơn, ép cô chặt vào lòng ngực mình, giọng anh run rẩy như bản thân anh.

"Anh cầu em mà...!An Hạ...!Chỉ cần em trở về với anh...!Em muốn cái gì cũng được..."
Cô thở nhẹ, đè xuống tâm thất rung động, đè xuống xao xuyến trong tim, An Hạ nuốt xuống một ngụm yếu đuối, đôi mi trong suốt long lanh chạy xuống thêm hàng nước mắt, gương mặt cô tựa vào lòng ngực anh, cô lắc khẽ đầu.

Muốn cái gì cũng được, nhưng thật tiếc...!Cáu gì từ anh thì cô cũng không muốn nữa, đặc biệt là tình cảm của anh, cô đã từng rất mong cầu tình cảm của anh nhưng bây giờ...!Cô không muốn cũng không cần nữa.

"Chúng ta không được nữa..."
"Không đúng..." La Thành Dương phản ứng mãnh liệt hơn, anh ôm cứng cô, sợ rằng buông ra cô sẽ chạy đi, anh không muốn cô bỏ anh đi, anh sẽ không buông cô ra.

"Anh về đi..."
"Không...!An Hạ...!Em nghe anh nói..."
Ngô An Hạ đẩy ra lòng ngực anh, dù anh ôm cô rất chặt, cô lại đẩy ra rất nhẹ nhàng, Ngô An Hạ lùi đi một bước chân, nước mắt trên mi cô nhẹ nhàng rơi xuống.

Cô nhìn anh, nhìn nước mắt trên mi anh, hai người lúc này là đang so xem ai đau khổ nhiều hơn sao?
Như vậy thì anh thua chắc rồi...!
Ngô An Hạ lắc lắc đầu, cùng hai hàng mi dài chạy xuống "Em nói là anh về đi, em mệt rồi."
"Anh sẽ không về trừ khi em về cùng anh" La Thành Dương cứng đầu đáp, An Hạ nhìn anh bằng đôi mắt đầy nước.

"Chẳng phải anh hỏi em muốn gì sao? Ngay bây giờ, em muốn anh ngay lập tức rời đi" Cô giơ ra tôn nghiêm băng lãnh.

La Thành Dương dậm chân một chỗ, gương mặt anh đỏ bừng, anh chùi đi hai hàng nóng trên mắt đang muốn chảy xuống.

Cách cô chán ghét, lạnh lùng cự tuyệt anh làm cho lồng ngực anh mềm nhũng, anh không dám phản kháng cô nữa, giọng anh nghẹn đắng lại.

"Vậy...!Khi nào em khoẻ hơn, anh lại đến, em nghỉ ngơi cho khoẻ đi."

Anh lùi bước, xoay người rời đi, bóng lưng cô độc một mình rời khỏi, từng bước chân rời đi nặng trĩu, âm thanh bước chân nghiêm uy đã biến mất chỉ còn lại một bóng ma cô độc đang dần bước rời đi.

Mỗi một bước chân của anh gián xuống, trái tim của An Hạ chậm đi một nhịp, mi mắt ướt đẫm xụp xuống, đôi bàn tay dần buông lỏng ra.

Lòng bàn tay cô nổi lên vết bấu của móng tay đỏ hằn, cô xoay đầu, nhìn về hướng bóng lưng của anh đã khuất, không kiềm được trái tim run rẩy nữa thổn thức lên một tiếng, hai hàng nước mắt nóng rực chạy xuống, lại chạy xuống thêm hai hàng.

Cô mếu lớn, lòng bàn tay lại nắm chặt thành quả đấm nâng lên đập vào lòng ngực của chính mình, cánh mũi cay quá, hai hốc mắt nóng rực, An Hạ đấm vào lòng ngực mình bịch bịch, đấm vào trái tim đang run rẩy của chính bản thân.

Cô cứ đấm vào lòng ngực đến đau, nhưng đau cách mấy cũng không bằng cơn đau từ trái tim cô phát ra.

An Hạ mếu máo, không chịu được nữa nức nở ra tiếng khóc.

"Ực...!Hu..."
Những lời van xin của anh van lên trong đầu cô, làm cho trái tim rất đau, đau đến từng tất da tất thịt, đau đến tứ chi bại liệt.

Vì sao anh lại mang bộ dạng đau khổ như vậy? Nếu anh thật sự quan tâm cô, vì sao trước đó lại đối với cô như vậy?
Cô không hiểu nữa...!Thật sự mâu thuẫn quá...!Anh thật sự rất phức tạp.

Trước giờ cô chỉ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú ấy cao ngạo, tươi cười, ôn nhu có khi còn trêu ghẹo cô, cô chỉ thấy anh tức giận.

Lần đầu tiên cô nhìn thấy anh khóc, anh lại vì cô mà khóc, anh vì cô mà bỏ xuống tất cả tôn nghiêm cầu xin cô quay về.

Nhưng bây giờ...!Đã muộn rồi.


An Hạ đấm đấm vào lòng ngực đau đớn của mình, những cú đấm không hề gây cho cô cảm giác đau đớn, không hề xoa dịu được cơn đau phát ra từ tâm thất.

Bất lực buông xuống lòng bàn tay, An Hạ buông ra cú đấm, mày thanh nhíu chặt lại thống khổ bật ra tiếng khóc.

Chỉ là...!
Màn đêm u tối bên ngoài cửa sổ lại phát ra âm thanh in ỏi của kèn xe kéo dài, của bánh xe cọ sát với mặt đường, âm thanh phanh xe thắn gấp két két két, sau đó chỉ có một tiếng nổ.

Đùng.

Ngô An Hạ đình chỉ lại thống khổ của mình, cô không khóc ra được mà bị nghẹn lại, mọi thứ dồn cứng ở cổ họng, đôi mắt trơ trơ ra hư không, sắc mặt cô bắt đầu trở nên trắng bệch.

Đầu cô chậm chạp như một chiếc máy móc xoay về hướng cửa sổ, bước chân nặng trĩu đi đến cửa sổ.

Từ tầng mười nhìn xuống phía dưới, phía xa xa cột đèn đằng kia, chiếc xe đen nhám đâm đầu vào cột đèn, đèn vàng phả xuống mui xe móp méo bốc ra khói đen.

Còn tiếp...!
(P/s Anh chị làm tui xót tim quớ *Rớt nước mắt*)
_ThanhDii.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương