Mọi chuyện ban đầu vẫn diễn ra theo kế hoạch, Cao Thành và Hoàng hậu đốt hương cầu nguyện trước tượng Phật vàng trang nghiêm, Hoàng hậu đứng sau Cao Thành nửa bước, ta và Tiết Thục Phi chỉ cách Hoàng hậu một bước.

Để Cao Thành có thể chắc chắn rằng chuyện ngoài ý muốn này là cố ý làm với lòng dạ độc ác, ba vị tiểu Công chúa chưa đầy bảy tuổi trong cung đều được các nhũ mẫu bế đến cầu phúc cho Thái hậu.
Lời nói của phi tần có lẽ Cao Thành không tin, nhưng trẻ con tất nhiên sẽ không nói dối.
Khi Cao Thành bước lên một bước để dâng hương, ta và Tiết Thường Khiết kéo phượng bào của Hoàng hậu va chạm hai bên góc nhọn mạ vàng của bàn Phật gỗ đàn hương, ta thực sự không ngờ rằng lúc này vẫn có thể bị người khác cướp mất danh tiếng.
Ta thậm chí không biết Mộc Đàn đã làm thế nào, cái bụng bảy tháng của nàng ta, lại theo thứ bậc xếp ở cuối cùng, vậy mà có thể chính xác lao đến đẩy ta ra, rồi lại vừa khéo đập mạnh cái bụng của mình vào góc bàn.

Ta bị đẩy ngã xuống đất, cơn đau quặn trong bụng chỉ thoáng qua không quá dữ dội, vậy nên khi rên rỉ ta thực sự hơi chột dạ, so với sức mạnh vừa rồi của Tiết Thường Khiết và Mộc Đàn, ta đúng là chuyện bé xé ra to.
Tiết Thường Khiết đã dùng hết sức, đứa trẻ của nàng ta thực sự không phải của Cao Thành, điều này khiến ta hơi ngạc nhiên.
Những gì Hoàng hậu nói đa phần là sự thật, nhưng ta biết Tiết Thường Khiết yêu Cao Thành, trong lòng ta vẫn nghiêng về việc đứa trẻ này là của Cao Thành.

Tuy nhiên việc Tiết Thường Khiết rơi vào tay Hoàng hậu cũng không có gì lạ, tâm cơ thủ đoạn không cùng một đẳng cấp, tất nhiên sẽ thua.
Tiết Thường Khiết được nuông chiều như vàng ngọc lớn đến ngần này, chưa từng chịu đựng nỗi đau đớn như thế, nhất thời rên rỉ thảm thiết vô cùng, Mộc Đàn cũng đau đớn nghẹn ngào cố nén tiếng khóc.
Hai người này mặt trắng bệch như tờ giấy, thân mình vấy m/áu, nhìn qua cũng biết nghiêm trọng hơn ta đang giả vờ, rơi lệ hoảng sợ rất nhiều.
Nhưng Cao Thành lại đến xem ta trước.

Hắn ta bước nhanh đến, Tiết Thường Khiết tay đầy m/áu túm được góc long bào của hắn ta, trông rất giống như Cao Thành bước qua nàng ta để đi nhanh về phía ta.
Ta nhìn vẻ mặt không thể tin được của Tiết Thường Khiết, ngoài việc ngẩn người ra thực sự cảm thấy buồn cười, ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây*, vậy cũng phải là ba mươi năm, còn bây giờ, cũng chỉ mới hơn nửa năm thôi mà nhỉ?
(*) Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây: Ý nói vận mệnh thay đổi, hôm nay mình còn là kẻ thất thế, ngày mai đã là người nắm quyền lực trong tay.

Liễu Nhứ nói không sai, Cao Thành thích sự mới lạ.
Ta bị biểu cảm của Tiết Thường Khiết chọc cười đến mức không thể khóc được nữa, đành phải vùi đầu vào lòng Cao Thành để giấu sắc mặt, sau đó chợt nhớ ra, ngày đó Tiết Thường Khiết cũng làm bẩn cả n.g.ự.c áo Cao Thành như thế này, bằng m/áu của ta.
Ta thực sự không nhịn được, đành vùi mặt vào lòng Cao Thành mà cười, đôi vai run run và tiếng cười kìm nén của ta tất nhiên bị Cao Thành hiểu lầm là sợ hãi và nức nở, tay hắn ta ôm chặt ta thậm chí còn run rẩy vì hoảng sợ.
Cao Thành gầm lên: "Truyền Thái y!"
Ta bị Mộc Đàn cướp đất diễn làm cho gần như quên mất lời thoại của mình, khi Cao Thành định bế ta lên, ta mới nhớ ra lời sấm của Tư Thiên Giám chỉ liên quan đến đứa bé trong bụng ta, Mộc Đàn không thể cướp hết đất diễn của ta, việc sảy thai không thuộc về ta nữa, nhưng lời thoại vẫn phải do ta nói.
Ta vùng vẫy khóc nói: "Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương, Hoàng hậu nương nương nàng.

.


."
Giọng Cao Thành như sói dữ khát m/áu: "Trẫm đã thấy rồi!"
Ta thở phào nhẹ nhõm, thấy rồi là tốt, Mộc Đàn quả thực nằm ngoài dự đoán của ta, vừa rồi nàng ta đẩy ta ra, rồi tự đ.â.m vào góc bàn, vậy mà còn có thể đồng thời ấn tay Hoàng hậu ra sau lưng ta.

Trong khoảnh khắc Cao Thành quay đầu lại, từ góc độ của hắn ta, trông có vẻ như Hoàng hậu đang đẩy ta, còn Mộc Đàn đã gạt tay Hoàng hậu ra, vì cứu ta, bản thân nàng ta đã đ.â.m vào góc bàn..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương