Editor: Mờ Mờ
“Không đi.” Tay trái cầm muỗng của Tuân Mộ Sinh run lên rõ ràng, từng giọt nước canh bắn lên bàn trà phòng khách, tay phải vẫn bó bột cố định cứng ngắc trước ngực.
Di động bật chế độ loa để bên cạnh đĩa thức ăn, ba chữ “Diệp Phong Lâm” cũng bị nước nóng bắn lên.
“Sau này cũng đừng kêu tôi tới mấy buổi ăn chơi như thế nữa.

Tôi không đi.” Tuân Mộ Sinh bực bội ném muỗng vào chén sứ, canh bồ câu nóng hổi văng tung tóe khắp nơi, mấy món đồ bổ khác trên bàn cũng bị vạ lây.
Diệp Phong Lâm nghe thấy tiếng ồn, giọng nói hơi lo lắng: “Cậu đang làm gì đó? Lại đá bàn làm vỡ chén nữa à? Vết thương còn chưa khỏi mà cứ hành mình thế làm gì?”
“Không vỡ.” Tuân Mộ Sinh rút mấy tờ khăn giấy lau tay, tay phải không nhúc nhích được, tay trái thì không có sức, càng lau càng khó chịu, dứt khoát vứt khăn giấy đi dựa vào sô pha: “Tôi nói thật đó, sau này các cậu đi chơi đừng rủ tôi nữa.

Bác sĩ không cho tôi uống rượu, ăn uống cũng kiêng hem đủ đường, hơn nữa mấy chỗ đó ồn ào phiền chết được.”
“Đâu có kêu cậu đi nhậu.” Diệp Phong Lâm nói: “Anh em cả mà, biết bây giờ tâm trạng cậu không tốt nên muốn rủ cậu ra ngoài cho khuây khỏa.

Đi đi Mộ Sinh, sau khi xuất viện cậu ru rú trong nhà lâu lắm rồi!”
“Thôi khỏi, nhận tấm lòng được rồi!” Một tay Tuân Mộ Sinh ấn lên trán: “Không muốn đi thật, có đến cũng làm mọi người mất vui thôi.”
“Cậu đang nói gì thế?”
“Mấy nay tôi nằm la liệt ở nhà, không đến công ty.” Tuân Mộ Sinh nói: “Nếu cậu với anh Kiều chịu đánh bài với tôi thì chào mừng bất cứ lúc nào.

Còn tụ tập thì miễn đi, tôi lười ra ngoài xã giao lắm, không có tâm trạng.”
Diệp Phong Lâm như còn muốn nói thêm gì đó, nói được một chữ “Cậu” rồi im bặt cả buổi, cuối cùng thở dài: “Vậy cũng được, mấy hôm nữa tôi tới thăm cậu.”
“Ừm.” Tuân Mộ Sinh cười cười, trước khi cúp máy chợt nói: “À phải, mấy cậu chưa nói chuyện này ra ngoài đúng không?”
“Yên tâm.” Diệp Phong Lâm nói: “Không ai nói với anh ấy cả.”
Tuân Mộ Sinh thở ra một hơi, giọng nói toát lên sự uể oải: “Vậy thì tốt.”
Cúp điện thoại, hắn ngả đầu lên đệm dựa, đờ đẫn nhìn chằm chằm vào TV treo tường ở đối diện.

TV chưa mở, màn hình đen kịt như gương rọi lại dáng vẻ lúc này của hắn — đồ bộ kiểu ngắn, một tay bó bột, tóc cắt ngắn, gương mặt hốc hác đi nhiều làm nổi bật ngũ quan sắc bén.
Lát sau hắn nhắm mắt lại, giống như không muốn nhìn thấy dáng vẻ này của bản thân.
“Cậu Tuân, đồ ăn sắp nguội rồi.” Quản gia không biết đến đây từ lúc nào, lau nước canh trên bàn, áp tay lên bát sứ đựng canh bồ câu thử nhiệt độ: “Để tôi đi hâm nóng lại.”

Tuân Mộ Sinh mở mắt ra, tay trái xụi lơ vẫy vẫy, cầm muỗng lên: “Không cần phiền thế, cũng chưa đến mùa đông.”
Nói xong múc một muỗng canh, nhưng vì không quen dùng tai trái, mà tay trái cũng bị thường, nước canh liên tục nhễu xuống.
Quản gia nhìn mà xót, muốn giúp đỡ nhưng Tuân Mộ Sinh cười khổ liếc nhìn ông: “Tôi làm được, lớn chừng này rồi không lẽ còn bắt chú đút tôi ăn như hồi xưa.”
Quản gia lắc đầu, bất đắc dĩ đi ra.
Tuân Mộ Sinh và cả bàn thức ăn bổ dưỡng nhưng nhạt nhẽo kia hành hạ nhau suốt nửa tiếng, cuối cùng ăn cũng lấp lửng rồi mới đứng dậy đến nhà vệ sinh súc miệng, chỉ nặn kem đánh răng thôi mà đã tốn hết một phút.
Hắn chỉ có thể dùng được một tay, bàn chải đánh răng để trên cốc súc miệng, tay trái run rẩy trét kem đánh răng lên, chỉ sơ suất một chút thôi là bàn chải sẽ ngã xuống.
Bây giờ gần như đã quen rồi, vẫn cần một phút mới trét được, trước đây năm phút, mười phút cũng chưa trét được.
Hắn ngại bên cạnh có người nói này nói nọ nên không cho ai giúp cả, ngày nào cũng lượn qua lượn lại trong nhà như người tàn tật, cho dù làm chuyện gì cũng tốn gấp đôi thời gian.
Có lần Diệp Phong Lâm đến thăm hắn, thấy hắn một tay run run rửa mặt, chau mày nói: “Cậu hành hạ mình chi thế? Không thuê nổi người giúp việc à? Tôi thuê cho cậu nhé!”
Mặt hắn còn đọng nước, nặn ra một nụ cười vô cùng khó coi: “Cậu biết cái gì, tôi thế này gọi là trải nghiệm cuộc sống.”
“Trải nghiệm cuộc sống cái con khỉ ấy!” Diệp Phong Lâm vội vàng bước lên, giơ hai tay lên nhưng cuối cùng nghĩ tới hắn bị thương nên không dám túm cổ áo hắn, chỉ đành nhường bước: “Cậu tự hành hạ mình như vậy có ý nghĩa sao?”
“Không phải vấn đề có ý nghĩa hay không.” Tuân Mộ Sinh liếc mắt: “Tôi đáng bị.”
“Cậu!”
“Hai tay của Trì Ngọc cũng từng bị gãy xương.” Tuân Mộ Sinh cúi đầu nhìn vết thương bên tay trái: “Tôi đỡ hơn anh ấy nhiều, ít nhất xương cột sống của tôi sao cả.”
“Đỡ cái gì mà đỡ!” Diệp Phong Lâm quát lên: “Mộ Sinh, cậu đừng như thế được không? Lúc trước cậu tìm điều dưỡng cho anh ấy, sao bây giờ lại tự hành hạ bản thân?”
“Hành hạ gì đâu? Chuyện cũng đã xảy ra rồi, giờ cũng bị thương, tôi chỉ muốn nhân dịp này cảm nhận thử sự bất tiện của anh ấy vào lúc đó.” Tuân Mộ Sinh nhẹ giọng nói: “Cũng không dằn vặt gì đâu.

Hồi đó anh ấy không phải lúc nào cũng nhờ vào điều dưỡng, một tay có thể nhúc nhích được thì khăng khăng tự cầm muỗng ăn cơm.

À phải, anh ấy còn cầm bút viết thư cho tôi nữa, kêu tôi vứt mấy cái đồ của anh ấy đi.

Chậc, chữ của anh ấy còn xấu hơn chữ tôi viết hồi tiểu học ấy.”
“Vậy cậu cũng không được…”
“Tôi cũng không quý báu gì hơn anh ấy, không có gì là không được.”
Một lúc sau, Diệp Phong Lâm thở dài nói: “Mẹ nó tôi nể cậu thật chứ!”
Súc miệng rửa mặt xong Tuân Mộ Sinh lại gọi cho Vương Kha kêu cậu ta lái xe tới đón.
Vương Kha nói: “Anh lại muốn đến quảng trường Thịnh Hi nữa sao?”

“Ừ.” Hắn trả lời ngắn gọn: “Đi nhìn một tí rồi về.”
Nửa tiếng sau xe ra khỏi biệt thự, chạy về phía quảng trường Thịnh Hi.
Tuân Mộ Sinh ngồi ở ghế sau xe, ngẩn ngơ nhìn phong cảnh chợt lướt qua ngoài cửa sổ.
Từ sau tai nạn xe cộ hắn không lái xe nữa, cũng chưa từng để Trì Ngọc thấy mình thêm lần nào.
Thậm chí Trì Ngọc còn không biết hắn bị thương —
Hôm ở bên ngoài nhà sách, hắn nhìn Trì Ngọc vội vã rời đi, trong lòng chợt thấy trống rỗng.

Trì Ngọc không quay đầu lại cứ thế bước đi thật nhanh, giống như ngày ấy hắn rời khỏi quán trà.
Hắn đứng đờ ra tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng chẳng thể cất bước, chỉ dõi mắt nhìn theo anh, lại bị chặn ở ngã rẽ.
Hắn không biết Trì Ngọc và Kha Kình đi đâu, sau khi sực tỉnh chỉ vội hoảng loạn ngỡ ngàng chạy theo muốn tìm kiếm bóng dáng của Trì Ngọc.
Song khi Trì Ngọc xuất hiện trong tầm mắt hắn lần nữa, trong tay anh lại ôm một bó hoa hồng đỏ tươi.
Đầu óc hắn choáng váng, cổ họng đắng chát lạnh lẽo, hơi lạnh ngấm vào mọi ngóc ngách trong cơ thể làm tầm nhìn trở nên vặn vẹo.
Nhưng vẻ mặt của Trì Ngọc lại rõ ràng sống động.
Trì Ngọc đang cười.
Cười với Kha Kình.
Hắn nhỏ giọng gọi “Trì Ngọc” nhưng Trì Ngọc cũng không nghe thấy, không dừng bước lại, nói chuyện với Kha Kình, càng đi càng xa.
Cũng chính buổi tối hôm đó hắn bị đụng xe — ngồi ở ghế lái nhưng hoàn toàn không tập trung tinh thần, lúc băng qua ngã ba không kịp thắng lại, đụng vào một chiếc xe tải chở hàng loại nhỏ, tay gãy xương, não cũng bị chấn động nhẹ, cả người xây xát nhiều chỗ.

May mà tính năng xe rất tốt, tốc độ xe lúc đó cũng không nhanh, quan trọng nhất là chỉ bị đụng vào một chiếc chở hàng loại nhỏ, thế nên giữ được một cái mạng.
Trì Ngọc hoàn toàn không biết tất cả những chuyện này.
Bởi vì hắn không muốn để Trì Ngọc nhìn thấy dáng vẻ suy sụp què quặt này của mình.
Lúc vừa tỉnh lại, câu đầu tiên hắn nói với Diệp Phong Lâm là — sắp xếp dùm tôi một chút, đừng để Trì Ngọc biết chuyện này.
Những ngày tháng điều trị ở bệnh viện rất khó khăn, đau đớn trên cơ thể và tiếng thở than của người thân chỉ là thứ yếu, điều khó thể chịu đựng nhất là nỗi nhớ nhung và sự không cam lòng cất giấu dưới đáy lòng.

Trong cùng một ngày, Trì Ngọc cho hắn hai cái bóng lưng, một là dứt khoát bỏ đi, hai là tay ôm hoa tươi sánh vai với Kha Kình.


Hắn thường mơ thấy hình ảnh đó, trong mơ hoa hồng biến thành biển máu, sóng lớn đón đầu ập tới kéo hắn vào vòng xoáy.
Hắn thức dậy trong cảm giác nghẹt thở, trời còn chưa sáng, quần áo bệnh nhân ướt đẫm mồ hôi.
Vết thương ở xương lành lại rất lâu, sau khi không cần truyền nước biển nữa thì hắn lập tức làm thủ tục ra viện, giao chuyện của công ty lại cho cấp dưới quản lý, chuyển đến biệt thự lúc trước đã nhốt Trì Ngọc ba ngày để dưỡng bệnh.
Vương Kha thường xuyên bị hắn gọi đến làm tài xế chở hắn đến quảng trường Thịnh Hi nhìn Trì Ngọc.
Vẫn là vị trí cũ trong tiệm bánh ngọt, nhưng tâm trạng lúc nhìn Trì Ngọc bận bịu trong nhà sách đã không giống ngày xưa nữa.
Kha Kình vẫn tới lui thường xuyên, mỗi lần đến là chạy tới quầy đồ uống ngồi cả buổi.

Hắn ngồi trên lầu nhìn mà lòng dạ cồn cào không yên.

Trì Ngọc đối xử với Kha Kình rất tốt, lúc nào cũng nở nụ cười bên môi.

Hắn nhớ lại cũng vào cuối hè năm ngoái, mình xem Trì Ngọc là Văn Quân, bất chấp mọi thứ theo đuổi anh, lúc đó Trì Ngọc rất ít cười, mà dù có cười thì nụ cười cũng cực kỳ gượng gạo.

Hắn tốn rất nhiều thời gian mới làm cho Trì Ngọc trở nên cởi mở, nhưng một năm đi qua, nụ cười dịu dàng và bao dung này đã không còn thuộc về hắn nữa.
Xe dừng ở cột đèn giao thông, Vương Kha nói: “Cậu Tuân, sắp đến rồi.”
Tuân Mộ Sinh gật đầu: “Ừ, dừng ở chỗ cũ.”
Studio của Kha Kình tọa lạc ở tầng trệt và vị trí tốt nhất trong tòa cao ốc, tầm nhìn ngoài ban công bao la, lúc hoàng hôn đứng hóng gió ngắm ánh chiều tà thì cực kỳ nên thơ.
Trì Ngọc lại không có lòng nào thưởng thức phong cảnh, ánh sáng vàng cam nơi chân trời miêu tả hình bóng của anh, gương mặt anh ngược chiều sáng, nhìn vô cùng sâu sắc.
Nhưng ánh mắt lại im lặng nặng trĩu.
“Xin lỗi.” Anh nghiêm túc nhìn Kha Kình, không nhận túi gấm nhỏ xinh xắn mà đối phương đưa mình, giọng nói không lớn nhưng từng chữ dứt khoát: “Tôi không thể đồng ý với cậu.”
“Vì sao!” Kha Kình trợn tròn mắt, tỏ tình bị từ chối ngay tại trận làm cậu chủ nhỏ chưa bao giờ thất bại cảm thấy lòng dạ cồn cào: “Anh, sao anh không thể quen em?”
Trì Ngọc mím môi, hơi chau mày.
Anh thật sự không rành giải quyết mấy trường hợp như thế, điều may mắn nhất là sau khi KIME say rượu đã nhắc đến chuyện này, mặc dù anh không muốn tin nhưng cũng chuẩn bị tâm lý.
Nét mặt Kha Kình dần trở nên lạnh lùng: “Là vì Tuân Mộ Sinh sao?”
Con ngươi Trì Ngọc co rụt lại, vô thức muốn phủ nhận.
“Lần trước em hỏi anh rốt cuộc giữa hai người đã xảy chuyện gì, anh nói hai người chỉ biết nhau mà thôi.” Kha Kình nói: “Anh, anh nói dối em đúng không?”
Trì Ngọc lắc đầu, trái tim rung động, trăm mối cảm xúc nghẹn lại trong lồng ngực.
“Nhưng đó đã là chuyện của quá khứ rồi đúng không? Lần trước anh bị thương nằm viện anh ta có từng đến thăm anh không? Không có! Anh rời khỏi truyền thông Trọng Xán tìm việc làm mới, anh ta có xuất hiện lần nào không? Có giúp đỡ cho anh không?” Kha Kình càng nói càng bức xúc: “Anh ta không làm gì cả! Xem như ngày xưa hai người có gì đó nhưng cũng đã kết thúc rồi!”
Trì Ngọc không ngờ rằng Kha Kình lại đột nhiên nhắc đến Tuân Mộ Sinh.

Cái tên này giống như mưa to gió dữ, một khi kéo đến thì biển lòng của anh chẳng thể êm đềm lặng sóng được nữa.

“Đủ rồi.” Anh nói khẽ: “Đừng nhắc đến cậu ấy nữa.”
“Sao lại không nhắc?” Kha Kình nói: “Anh, anh không cho em nhắc về anh ta là vì trong lòng còn nhớ đến anh ta sao?”
Trì Ngọc cụp mắt, lẩm bẩm: “Đừng nói nữa, thật đấy.”
“Bắt đầu cuộc sống mới không được sao?” Kha Kinh chợt nắm lấy đôi vai anh, lắc mạnh: “Anh, anh nhìn em đi, em thích anh, ở bên em không được sao? Hai người đã chia tay rồi, đường cứ vấn vương về anh ta mãi được không?”
Lát sau Trì Ngọc ngẩng đầu lên, ánh mắt chợt trở nên sắc bén, anh hất tay Kha Kình ra lùi về sau một bước, trong mắt là sự lạnh lùng mà Kha Kình chưa bao giờ nhìn thấy — sự lạnh lùng thuộc về một tay lính bắn tỉa.
“Tôi không thể đồng ý với cậu, không thể ở bên cậu, không hề liên quan gì đến chuyện trong lòng tôi còn nhớ về Tuân Mộ Sinh hay không.” Anh nói rất mạnh mẽ dứt khoát.
Kha Kình bị khí thế của anh dọa, ngỡ ngàng nhìn anh: “Vậy thì liên quan đến cái gì chứ!”
“Liên quan đến chuyện ‘trong lòng của tôi không có cậu’.” Trì Ngọc nhẹ giọng thở dài: “Xin lỗi, trong lòng tôi không có cậu.”
Kha Kình không thốt nên lời.
“Có người đã dạy cho tôi một chuyện — lúc trong lòng không có một người thì không thể dây dưa lằng nhằng làm phụ tấm lòng của đối phương.” Giọng nói của Trì Ngọc dịu đi nhiều: “Kha Kình, xin lỗi, tôi không thể ở bên cậu được.”
Trì Ngọc mở cửa studio đi ra thang máy, bước chân càng lúc càng vội, sự lạnh lẽo trong mắt dần dần biết mất.
Làm tổn thương một người đối xử thật lòng với mình, dù sao cũng không nỡ.
Anh siết chặt ngón tay, trong lòng bùi ngùi khôn kể.
Lúc đi vội đến thang máy, phía sau chợt vang lên tiếng bước chân, có một giọng nói xa lạ vang gọi anh: “Anh gì đằng trước kia ơi, anh gì đằng trước ơi, chờ tôi với!”
Trì Ngọc quay đầu, lập tức ngớ ra.
Nhiễm Túc chạy đến trước mặt anh, thở hắt ra, chỉ chỉ vào mình nói: “Còn, còn nhớ tôi không á? Tôi là, ờm, bạn của anh Tuân.”
Tất nhiên là nhớ rồi, trong lòng Trì Ngọc đề phòng không biết vì sao đối phương lại gọi mình.
“Tôi làm việc ở chỗ này, ừa, công ty ở cuối dãy bên trái á.” Nhiễm Túc chỉ chỉ, cười nói: “Đi làm chưa lâu, còn là người mới.”
Trì Ngọc lễ phép gật đầu.
“Trước tôi từng thấy anh một lần, nhưng anh không thấy tôi.” Nhiễm Túc nói tiếp: “Tốt quá, hôm nay tôi lại gặp anh rồi.”
Trì Ngọc không hiểu “tốt quá” của cậu là tốt cái gì.
Nhiễm Túc chớp mắt, hỏi thử: “Anh biết chuyện anh Tuân nằm viện không?”
Ánh mắt Trì Ngọc chợt thay đổi: “Sao cơ?”
“Đúng là anh không biết thật.” Bấy giờ Nhiễm Túc mới nói: “Anh ấy bị thương, đụng xe ấy, không biết bây giờ đã khỏe lên chưa.”
Trái tim Trì Ngọc chợt đập nhanh: “Sao cậu biết?”
“Anh đừng hiểu lầm, tôi và anh ấy đã không liên lạc gì lâu lắm rồi, bây giờ tôi có công việc, cũng có người yêu rồi, tôi thấy chuyện này bên Weibo của trợ lý anh ấy đó.” Nhiễm Túc giải thích: “Trợ lý của anh ấy tốt lắm, nhưng mà thích bóc phốt sau lưng, trước đó tôi… Ôi không nhắc lại chuyện này nữa, trước đó tôi lén theo dõi acc clone Weibo dùng để bóc phốt của trợ lý anh ấy, lâu rồi không xem, tự nhiên đăng nhập lướt lướt thì biết đợt trước anh ấy bị đụng xe.

Nhưng cũng không nặng lắm, nếu không thì trợ lý anh ấy cũng không đăng Weibo kể rồi.”
Trì Ngọc đờ đẫn hé miệng, một lúc lâu sau mới nói: “Cảm ơn cậu đã nói cho tôi biết.”
Hết chương 53.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương