Editor: Mờ Mờ
Buổi sáng thứ Bảy, trên đường vắng lặng, tuyết ven đường tụ lại chưa tan, bên ngoài khu cư xá Liên An chỉ có hai, ba cửa hàng đồ ăn sáng mở cửa, vừa mở lồng hấp ra, khói trắng nghi ngút.
Văn Quân mua hai xửng bánh bao, hai bát cháo khoai lang tím, nhưng lúc bày ra thì lại chần chừ một lúc, hỏi: “Cậu muốn ăn bánh bao tương thịt hay là bánh bao thịt?”
Bay nguyên cả đêm, Tuân Mộ Sinh về đến nhà thì đã là 3 giờ sáng, nhớ đến chuyện suối nước nóng, hắn gần như không chợp mắt, lúc này trong mắt hằn lên tơ máu, giọng nói hơi khàn khàn nhưng vẫn toát lên ý cười: “Sao vậy, chọn bánh bao tương thịt thì không được ăn bánh bao thịt sao?”
“… Không phải.” Văn Quân nói.
“Vậy thì cứ bày ra chung đi.” Tuân Mộ Sinh nói: “Chúng ta ăn chung, không cần chia người này người kia.”
Văn Quân ngồi xuống, đẩy cháo qua bên chỗ Tuân Mộ Sinh, hơi mất tự nhiên nói: “Cậu ăn nhiều chút, đủ bánh bao không, không đủ thì mua thêm một xửng nữa.”
“Đủ rồi đủ rồi.” Tuân Mộ Sinh gắp một cái bánh bao tương thịt để lên muỗng cháo của Văn Quân: “Thử xem?”
Lâu rồi Văn Quân chưa từng ăn bữa sáng với người khác, không quen cho lắm, theo bản năng muốn từ chối: “Tự tôi gắp được.”
Tuân Mộ Sinh nói: “Vậy anh trả lại cho tôi.”
Nói xong giơ đũa ra.
Văn Quân sửng sốt, tự hỏi không thể làm được cái chuyện như gắp đồ ăn trong muỗng của mình bỏ vào đũa người khác, đành phải thôi, cúi đầu một cái.
Tuân Mộ Sinh lại đột nhiên giơ đũa ra, nhanh chóng gắp cái bánh bao thịt thiếu mất non nửa đi.
Văn Quân nhíu mày: “Cậu…”
“Anh không muốn nhận, cũng không chịu trả cho tôi, nên tôi chỉ đành tự mình ra tay thôi.” Tuân Mộ Sinh bỏ cái bánh bao thịt vào trong cháo khoai lang tím của mình, hơi nhướng mày: “Anh không ăn, tôi ăn.”
Văn Quân suýt thốt ra một câu “Tôi muốn ăn”, thấy Tuân Mộ Sinh cắn lên ngay chỗ vừa nãy anh mới ăn, trái tim hơi thắt lại, thấp giọng nói: “Tôi cắn rồi.”
Tuân Mộ Sinh cười: “Gì cơ? Hôm qua không ngủ ngon, hơi ù tai.”
Văn Quân không lên tiếng, vùi đầu húp cháo ăn bánh bao.
Trong điện thoại Tuân Mộ Sinh nói hay lắm — tôi tới đón anh.

Sau khi ăn uống thỏa thuê thì lại ngồi ở ghế phụ, người lái xe là Văn Quân.

Hắn thả lưng ghế dựa ra sau, chọn một tư thế thoải mái nhất, Văn Quân để hắn ngủ nhưng hắn lại không nỡ nhắm mắt, không muốn rời mắt khỏi Văn Quân dù là một giây một phút nào.
Buổi sáng trên đường không có bao nhiêu xe, Văn Quân lại không lái nhanh, vốn tưởng đâu người ngồi bên ghế phụ đã ngủ rồi, chẳng mấy chốc lại nghe thấy một tiếng gọi biếng nhác.
“Văn Quân.”
Tay cầm vô lăng hơi siết lại, nhưng Văn Quân vẫn chưa quay đầu, chỉ vờ như bình tĩnh nói: “Hửm?”
“Nửa tháng không gặp nhau, có nhớ tôi không?” Tuân Mộ Sinh thấy rõ mỗi một sự thay đổi nhỏ bé trên mặt Văn Quân, giọng nói vô cùng dịu dàng.
Văn Quân mím môi không trả lời, hai hàng chân mày hơi nhíu lại.
Tuân Mộ Sinh dứt khoát nghiêng người sang: “Tôi rất nhớ anh, ngày nào cũng nhớ, nhớ đến nỗi chỉ muốn bắt anh đến bên cạnh tôi để tôi ngắm cho đủ.”
Văn Quân vẫn không lên tiếng, nhưng tốc độ xe ngày càng chậm, gò má từ từ bạnh ra.
“Không thể bắt anh đi được, nhớ đến nỗi không thể chịu được nữa nên tôi chỉ đành nửa đường chạy về để gặp anh.” Tuân Mộ Sinh nói tiếp: “Văn Quân, để ý tôi một chút đi được không, trả lời một câu của tôi thôi mà.”
Văn Quân vội vàng cắt ngang: “Cậu tranh thủ thời gian nghỉ ngơi đi.”
“Anh trả lời thì tôi sẽ ngủ.” Tuân Mộ Sinh không nhanh không chậm nói: “Chỉ một câu thôi, Văn Quân, anh có thỉnh thoảng nhớ đến tôi một chút nào không?”
Trong xe rơi vào im lặng, một bên kiên nhẫn chờ đợi, một bên thì lo lắng giãy giụa.
Không lâu sau, Tuân Mộ Sinh ngáp một cái.
Văn Quân thở ra nặng nề, thấp giọng nói: “Có nhớ.”
Tuân Mộ Sinh nở nụ cười: “Tôi biết ngay mà.”
“Cậu mau ngủ đi.”
“Ngủ đây.”
Nhưng ngoài miệng thì đồng ý, ánh mắt lại không kiềm chế được, Tuân Mộ Sinh chẳng thấy uể oải chút nào, tiếp tục nhìn chằm chằm Văn Quân.
Tất nhiên Văn Quân cảm nhận được ánh mắt như thực thể kia, phát hiện ra bản thân giống như nhốt lại, chẳng còn cách nào cả.
Cũng may “Cập Bến” không quá xa, trên đường không kẹt xe, chẳng bao lâu sau đã đến.
Buổi sáng Văn Quân rất bận, phải đối chiếu thông tin người tham gia sự kiện với nhân viên của “Cập Bến”, rồi phải lần lượt kiểm tra phòng ốc và cơ sở thiết bị, còn phải dành thời gian bàn chuyện hợp tác sau đó với người phụ trách.


Tuân Mộ Sinh không đi quấy rầy anh mà lại lượn lờ tới lui ở khu vực công cộng giống như một người tham gia bình thường.
Buổi trưa, tất cả mọi chuyện đều đã sắp xếp xong xuôi, những người tham gia đến sớm nhất cũng đã tới căn tin ăn cơm, Văn Quân mới có thời gian rảnh.

Đang định xách hành lý đến ký túc xá “Cập Bến” sắp xếp cho nhân viên thì thấy ba lô để ở ghế sau đã biến mất rồi.
Trong điện thoại Tuân Mộ Sinh nói tỉnh bơ như chẳng có chuyện gì xảy ra: “Ba lô? Ồ, anh mới đi thì đã có nhân viên đến xách ba lô của anh đi rồi, bảo là đem vào ký túc xá dùm anh.”
Văn Quân cảm thấy không đúng lắm, chạy đến ký túc xá xem thử, làm gì có cái ba lô nào đâu!
Đúng lúc này, một nhân viên gọi điện tới nói: “Anh Văn, có người khách họ Tuân đã tự bỏ tiền đổi sang biệt thự khu Nam của chúng tôi.

Phòng đặt trước đó đã bỏ trống, lát nữa chúng tôi sẽ sắp xếp cho những khách khác vào ở.

Tiền phòng này chúng tôi sẽ không thối lại, nếu như sau đó anh ấy có tìm anh hỏi vấn đề chi phí thì nhờ anh giải thích với anh ấy một chút.”
Văn Quân hỏi chỗ ở cụ thể ở khu Nam của “người khách họ Tuân” sau đó lập tức chạy tới.
Khác với khu Bắc ồn ào ào, khu Nam vắng vẻ hơn rất nhiều, dạo bước trong rừng, lắng nghe tiếng dòng nước chảy róc rách và tiếng chim hót lảnh lót.

Tối qua đã có tuyết rơi, tuy không lớn lắm nhưng cũng đủ để tuyết đọng trĩu nặng nhành cây.

Gió lạnh thổi qua, cành cây lay động, nắm tuyết rơi xuống mặt đất phát một tiếng vang nặng nề.
Văn Quân không có không có hơi đâu mà ngắm cảnh tuyết, vội vàng chạy đến chỗ ở của Tuân Mộ Sinh, vốn đang hơi bực vì đối phương không nói không rằng mà đã xách đồ của mình đi, nhưng cơn tức này vào lúc nhìn thấy người nằm trên ghế sô pha ở phòng khách thì lại im lặng phai dần.
Tuân Mộ Sinh ngủ thiếp đi, dép lê rớt mất một chiếc, chăn len trượt xuống đất, chân mày hơi chau lại, ngủ rất say, có thể thấy thật sự vừa mệt vừa đuối.
Văn Quân ngồi xổm cạnh ghế sô pha, ánh mắt miêu tả đường nét gương mặt của Tuân Mộ Sinh, một thứ cảm xúc khó có thể gọi tên đang cuộn trào trong lồng ngực.

Mấy phút sau, anh im lặng thở dài, từ bỏ suy nghĩ lấy lại ba lô, giũ cái chăn len rớt dưới đất, vô cùng nhẹ nhàng đắp lên người Tuân Mộ Sinh, rồi tháo chiếc dép còn lại của Tuân Mộ Sinh ra, kéo chăn xuống đắp lên chân.
Ngoài cửa sổ lại bắt đầu có tuyết rơi, chắc hẳn khu Bắc lúc này sẽ vô cùng rộn ràng.
Mà khu Nam lại yên lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hoa tuyết rơi.
Văn Quân nhìn chằm chằm Tuân Mộ Sinh một lúc, một chút tức giận cuối cùng nghẹn lại ở trong lòng cũng biến mất.
Trước đó bực mình vì Tuân Mộ Sinh lấy ba lô đi, giận Tuân Mộ Sinh tự ý đổi chỗ ở, bây giờ lại nghĩ — may mà đã đổi chỗ, khu Bắc ồn ào như vậy, nếu không đổi thì sao có thể nghỉ ngơi yên ổn.
Người mệt không chỉ có một mình Tuân Mộ Sinh.
Khoảng thời gian này ngày nào Văn Quân cũng tăng ca, không có cuối tuần, cũng không thể xin nghỉ, cơ thể sắp hết chịu đựng nổi nhưng vẫn cố gắng chèo chống.

Có lẽ vì thật sự mệt đuối, có lẽ vì trong phòng quá ấm áp, có lẽ là bị Tuân Mộ Sinh lây nhiễm, Văn Quân ngơ ngác nhìn Tuân Mộ Sinh ngủ, không lâu sau bản thân anh cũng lim dim, hơn nữa còn lười chẳng muốn đổi chỗ, nằm nhoài bên sô pha ngủ thiếp đi.
Lúc Tuân Mộ Sinh ngủ một giấc thức dậy, nhìn thấy xoáy tóc của Văn Quân, sự lạnh lùng nơi đáy mắt lập tức biến thành dịu dàng vô bờ.
Hắn nhìn Văn Quân thật kỹ, một lát sau cực kỳ cẩn thận kéo chăn qua muốn bế Văn Quân lên.
Nhưng Văn Quân vẫn thức giấc.
“Ừm?” Người mới thức dậy có lẽ đều hơi chậm chạp, Văn Quân chớp chớp mắt nhìn chằm chằm vào Tuân Mộ Sinh, một lát sau mới nhớ ra vừa nãy mình đã ngủ thiếp đi, bối rối đỡ trán: “Xin, xin lỗi.”
“Tê chân rồi đúng không?” Tuân Mộ Sinh đứng dậy, đỡ Văn Quân từ đằng sau, giọng điệu vô cùng mềm mại, rồi lại mang theo một chút giận hờn: “Sao lại nằm ở đây ngủ?”
Văn Quân không thích tiếp xúc cơ thể, nhưng mới nãy nằm hơi lâu, chân vừa mỏi vừa tê, cần có người dìu mới đứng lên được.
Nhưng Tuân Mộ Sinh cũng không định cho anh đứng dậy, ôm anh đặt lên ghế sô pha.
Chỗ đó vẫn còn sót lại độ ấm của Tuân Mộ Sinh, lòng bàn tay Văn Quân nóng lên, hơi bối rối không biết phải làm sao.
Tuân Mộ Sinh lấy chăn len còn ấm đắp lên cho anh, chỉ chừa lại chân và đùi, sau đó ngồi xuống thảm trải sàn bằng lông bên cạnh ghế sô pha, nắm lấy chân phải của anh.
Cả người anh lập tức cứng đờ, vội vàng rút chân về.
Tuân Mộ Sinh ngẩng đầu lên, cười dỗ dành: “Đã tê đến nỗi không thể đứng dậy được rồi mà sao còn bướng thế làm gì?”
Văn Quân chau mày, co hai chân vào chăn len: “Không cần.”
“Cần.” Lúc này Tuân Mộ Sinh không chịu cho anh giấu, nắm chặt gót chân của anh cố kéo ra, dịu giọng nói: “Xoa một chút thôi, được không?”
Văn Quân hít sâu một hơi, bàn tay để dưới chăn len đã căng thẳng siết chặt thành nắm đấm.
Tuân Mộ Sinh nói rất giữ lời, thật sự chỉ xoa một lát.


Văn Quân liếc nhìn cái ba lô trên tấm thảm, chần chừ mở miệng: “Cậu…”
Tuân Mộ Sinh không tránh không né: “Ba lô của anh bị ‘nhân viên’ là tôi xách đi đó.”
Đối phương thẳng thắn như thế, trái lại Văn Quân không biết nói gì cho phải.
Tuân Mộ Sinh nhìn anh, giọng nói trầm thấp: “Đừng ở ký túc xá, đêm nay ở lại chỗ này với tôi được không?”
Văn Quân lập tức muốn từ chối, nhưng Tuân Mộ Sinh lại giành trước nói: “Trong căn hộ này còn rất nhiều phòng ngủ, suối nước nóng cũng có tận mấy cái, tôi không ở chung một phòng với anh đâu anh đừng nghĩ nhiều, xem như thả lỏng nghỉ phép một hôm, được không? Anh nhìn anh kìa, trong nửa tháng tôi đi ngày nào anh cũng tăng ca, chưa nghỉ xả hơi lần nào.”
Văn Quân đang định nói: “Không có gì, mọi người ai cũng vậy”, Tuân Mộ Sinh lại nhìn xoáy vào đôi mắt anh, nói: “Tôi đau lòng.”
Nhịp thở của Văn Quân hơi khựng lại.
Anh đã quen với cô đơn, quen với ác ý, quen với bận rộn, lại không hề quen với sự dịu dàng thấu xương của một người.
Vì thế anh không biết nên trả lời như thế nào, lúc sực tỉnh lại thì đã bị động đón nhận.
Tuân Mộ Sinh đứng dậy cầm ba lô, cúi đầu cười với anh: “Bây giờ chân không còn tê nữa rồi nhỉ? Nào, dẫn anh đi xem phòng, muốn ngủ căn nào thì tự chọn, còn lại thì tôi chọn.”
Đầu óc Văn Quân tê dại, trái tim lại giống như chìm vào con suối ấm áp dịu êm, theo sau Tuân Mộ Sinh đi xem hết từng căn phòng, tất cả phong cảnh lướt qua trước mắt, nhưng thứ in vào đáy mắt chỉ có bóng lưng của Tuân Mộ Sinh.
Đến một căn phòng rộng rãi nhất trong biệt thự, Tuân Mộ Sinh chỉ vào suối nước nóng ngoài ban công, cười nói: “Anh coi, chỗ này đặc biệt nhất, lát nữa anh ngâm mình ở đây, không cần lo bị người khác nhìn thấy, tôi cũng sẽ không đến quấy rầy anh.”
Sự kiện ở khu Bắc có nhân viên của “Cập Bến” phụ trách dùm, sau khi ăn cơm trưa muộn xong, Văn Quân không chịu nổi Tuân Mộ Sinh khuyên nhủ, tạm thời gác lại công việc, tắm một cái rồi nằm trên chiếc giường mềm mại sạch sẽ ngủ say.
Lúc thức dậy đã là buổi tối, hoa tuyết ngoài cửa sổ bay tán loạn, bụi tuyết lất phất rơi vào trong suối nước nóng, gợn lên từng làn sương trắng.
Văn Quân biết rõ chỗ này an toàn, mặc dù là suối nước nóng ngoài trời, cũng sẽ không bị ai nhìn thấy.
Anh chưa bao giờ ngâm suối nước nóng, cũng không phải là vì xấu hổ ngượng ngùng, mà vì nghĩ rằng không cần thiết.
Tất cả những chuyện có liên quan đến “tận hưởng” đối với anh mà nói đều là chuyện “không cần thiết”.
Làn nước trong suốt ấm áp, bước vào ngâm, uể oải đều bay biến hết, nhưng buồn phiền khó có thể diệt trừ tận gốc.

Anh nhìn lên những vì sao lác đác trên màn trời, nhớ tới quân doanh, nhớ về Trì Ngọc, sự áy náy như con sóng ồ ạt mạnh mẽ kéo đến quanh anh.
Lát sau, anh tuyệt vọng nhắm mắt lại, chầm chậm chìm vào trong nước.
Một chuỗi bong bóng phá vỡ sự im lặng của hồ nước ấm.
Hết chương 30.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương