Thế Thân Chi Luyến (Dục Vọng Triền Miên)
-
Chương 9: Kích tình (1)
"Các người vui vẻ mà quên mất tôi sao?" Sở Gia Minh ngồi đó, dựa hẳn lưng ra phía sau, một tay chống đầu, một tay vẫn giữ chặt lấy cằm nhỏ của Cố Liễu, ngón tay dùng sức siết chặt đến đau rát.
Cố Liễu cắn răng nhịn đau.
"Sở tiên sinh, anh làm đau tôi." Giọng cô nhẹ nhàng như nài nỉ, cũng như đàm phán.
Nghe thấy cô nói, tất cả những người trong phòng từ ngỡ ngàng bỗng mặt mày xanh lét.
Lần đầu tiên bọn họ thấy có kẻ dám đối chất với Sở thiếu.
Người phụ nữ này...
... chết chắc rồi!
Đúng như bọn họ dự đoán, Sở Gia Minh nghe xong liền ngưng ngay nụ cười trên môi, quay đầu sang nhìn cô: "Đau?"
Cố Liễu cảm nhận được một đợt khí lạnh xông thẳng lên đại não. Chỉ biết cắn môi mà không dám mở miệng.
Sở Gia Minh ghé sát tai cô, nói như thì thầm nhưng lại rõ đến mức tất cả những người xung quanh đều nghe được: "Vậy không làm cô đau nữa." Ngón tay hắn buông khỏi cằm cô. Nhưng còn chưa kịp thở phào một cái thì cả người cô đã bị đẩy mạnh, kèm theo đó là câu nói mà chỉ mình cô nghe thấy: "Mà tôi sẽ cho cô sung sướng nhé!"
Cố Liễu bị đẩy bất ngờ nên ngã nhào xuống đất, tay cô theo bản năng bám víu lấy một cái gì đấy, khi cô mở mắt mới nhìn rõ, cô đang nắm lấy quần của một người đàn ông khác. Hơn nữa còn là nắm lấy nơi hạ bộ của người đó.
Cô như phản ứng vô điều kiện lập tức rụt tay về.
"Chỉ mới hôn một cái mà đã không chịu được rồi sao? Chẳng lẽ mình tôi không đủ thoả mãn cô?"
Từ phía sau lưng, giọng nói như âm hồn phát ra, từng chữ từng chữ đều khiến cô lạnh sống lưng. Trực giác nói cho cô biết, có điều không lành.
"Vậy tất cả những người đàn ông ở trong phòng này cùng làm một lúc thì có đủ không?" Sở Gia Minh nhướn mày.
"S...Sở thiếu.." một người đàn ông tầm ba mươi tuổi hơi ngập ngừng nhìn cô rồi lại nhìn hắn với vẻ khó xử.
"Hử? Có chuyện gì?" Sở Gia Minh nheo mắt, nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt sắc lạnh khiến hắn ta bất giác run tay, môi mấp máy nhưng lại không dám phát ra âm thanh. Sau đó miễn cưỡng nói: "À... haha... Sở thiếu thật phóng khoáng. Thật cảm tạ Sở thiếu...hahaha..."
Tiếng cười như mũi dao đâm vào tim Cố Liễu.
Không! Không! Cô không muốn. Có chết cô cũng sẽ...
Cổ tay của cô liền bị nắm chặt lấy, kéo mạnh ngã lên ghế sofa, cô chỉ kịp "a" lên một tiếng liền bị môi của người đàn ông kia ngăn lại.
Hắn ta ngấu nghiến môi cô, lưỡi hắn luồn vào bên trong khoang miệng cô mút lấy từng chút đến sạch sẽ.
Cô cảm thấy tởm lợm đến buồn nôn, vậy mà bên tai cô lại văng vẳng tiếng cười nói.
"Haha... Sở thiếu, cô ta đúng là dâm đãng, nhìn hai chân cô ta dạng ra thật rộng nha."
"Eo ôi, đã là người phụ nữ được Sở thiếu mang bên mình mà còn có thể phản ứng được với người đàn ông khác, khinh a~."
"Vậy mà bên dưới của em sao lại ướt thế này?"
"Đáng ghét. Người ta ướt là vì ngài đấy."
Buồn nôn. Buồn nôn quá.
Cứu với.
Làm ơn cho cô thoát khỏi nơi này!
Cố Liễu cảm nhận được bàn tay kinh tởm thô to của hắn ta đang sờ soạng khắp người mình.
Bỗng nhiên lại có thêm hai bàn tay khác.
Lại thêm bàn tay nữa.
Chẳng lẽ tất cả mấy người đàn ông trong phòng đều đang vuốt ve trên người cô sao?
Cố Liễu giãy dụa. Cô lắc đầu cật lực, dù biết sẽ không thể làm gì được với sức lực của mình nhưng cô vẫn vùng vẫy.
Cổ tay cô vì vùng vẫy mà bị siết chặt đến đau rát. Nhưng thứ đau hơn là nơi lồng ngực cô.
Mạch Thần. Sở Mạch Thần của cô sẽ không bao giờ làm thế này. Dù cho thâm tâm cô biết Sở Gia Minh không phải là Mạch Thần nhưng con mắt đó, khuôn mặt đó, cả giọng nói đó đều là của anh.
Cô đã mặc định Sở Gia Minh chính là anh.
Nhưng mà tâm can cô đang đau đến rỉ máu.
Mạch Thần, làm ơn quay về. Em chỉ muốn anh, chỉ muốn anh thôi.
Khoé mắt đang nhắm chặt của cô rơi xuống hai giọt nước mắt nong hổi.
ROẠT...
Tiếng quần áo trên người cô bị xé rách.
Xúc giác lúc này của cô nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô biết được có bàn tay đang bóp lấy bầu ngực mình, có bàn tay đang vuốt ngược từ đùi lên trên, sau đó lại dừng giữa giao điểm hai chân mà nắn miết. Bàn tay khác cũng đưa lên hạ bộ, thò vào bên trong quần lót mà chạm tới da thịt non mềm nơi u cốc nhạy cảm.
Cả người Cố Liễu lúc này nóng hừng hực như lửa đốt.
BỐP
CHÁT
BỊCH
"Á..."
"Sở... Sở thiếu?"
"CÚT! Các người cút hết cho tôi." Sở Gia Minh hét lên, giọng nói toát ra sự giận giữ như núi lửa phun trào.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Hắn ngu ngốc mới bỗng nhiên đi làm cái chuyện điên rồ này.
Chiết tiệt. Hắn quên mất là cô quá xinh đẹp để khơi dậy sự ham muốn của lũ đàn ông.
Chết tiệt!
Sở Gia Minh nhìn xuống thân thể xụi lơ với áo quần xộc xệch trên người cô. Tâm can đau buốt.
Nắm tay hắn siết chặt, có thể nghe thấy rõ từng tiếng răng rắc của khớp xương kêu lên.
Cố Liễu cắn răng nhịn đau.
"Sở tiên sinh, anh làm đau tôi." Giọng cô nhẹ nhàng như nài nỉ, cũng như đàm phán.
Nghe thấy cô nói, tất cả những người trong phòng từ ngỡ ngàng bỗng mặt mày xanh lét.
Lần đầu tiên bọn họ thấy có kẻ dám đối chất với Sở thiếu.
Người phụ nữ này...
... chết chắc rồi!
Đúng như bọn họ dự đoán, Sở Gia Minh nghe xong liền ngưng ngay nụ cười trên môi, quay đầu sang nhìn cô: "Đau?"
Cố Liễu cảm nhận được một đợt khí lạnh xông thẳng lên đại não. Chỉ biết cắn môi mà không dám mở miệng.
Sở Gia Minh ghé sát tai cô, nói như thì thầm nhưng lại rõ đến mức tất cả những người xung quanh đều nghe được: "Vậy không làm cô đau nữa." Ngón tay hắn buông khỏi cằm cô. Nhưng còn chưa kịp thở phào một cái thì cả người cô đã bị đẩy mạnh, kèm theo đó là câu nói mà chỉ mình cô nghe thấy: "Mà tôi sẽ cho cô sung sướng nhé!"
Cố Liễu bị đẩy bất ngờ nên ngã nhào xuống đất, tay cô theo bản năng bám víu lấy một cái gì đấy, khi cô mở mắt mới nhìn rõ, cô đang nắm lấy quần của một người đàn ông khác. Hơn nữa còn là nắm lấy nơi hạ bộ của người đó.
Cô như phản ứng vô điều kiện lập tức rụt tay về.
"Chỉ mới hôn một cái mà đã không chịu được rồi sao? Chẳng lẽ mình tôi không đủ thoả mãn cô?"
Từ phía sau lưng, giọng nói như âm hồn phát ra, từng chữ từng chữ đều khiến cô lạnh sống lưng. Trực giác nói cho cô biết, có điều không lành.
"Vậy tất cả những người đàn ông ở trong phòng này cùng làm một lúc thì có đủ không?" Sở Gia Minh nhướn mày.
"S...Sở thiếu.." một người đàn ông tầm ba mươi tuổi hơi ngập ngừng nhìn cô rồi lại nhìn hắn với vẻ khó xử.
"Hử? Có chuyện gì?" Sở Gia Minh nheo mắt, nhìn người đàn ông kia bằng ánh mắt sắc lạnh khiến hắn ta bất giác run tay, môi mấp máy nhưng lại không dám phát ra âm thanh. Sau đó miễn cưỡng nói: "À... haha... Sở thiếu thật phóng khoáng. Thật cảm tạ Sở thiếu...hahaha..."
Tiếng cười như mũi dao đâm vào tim Cố Liễu.
Không! Không! Cô không muốn. Có chết cô cũng sẽ...
Cổ tay của cô liền bị nắm chặt lấy, kéo mạnh ngã lên ghế sofa, cô chỉ kịp "a" lên một tiếng liền bị môi của người đàn ông kia ngăn lại.
Hắn ta ngấu nghiến môi cô, lưỡi hắn luồn vào bên trong khoang miệng cô mút lấy từng chút đến sạch sẽ.
Cô cảm thấy tởm lợm đến buồn nôn, vậy mà bên tai cô lại văng vẳng tiếng cười nói.
"Haha... Sở thiếu, cô ta đúng là dâm đãng, nhìn hai chân cô ta dạng ra thật rộng nha."
"Eo ôi, đã là người phụ nữ được Sở thiếu mang bên mình mà còn có thể phản ứng được với người đàn ông khác, khinh a~."
"Vậy mà bên dưới của em sao lại ướt thế này?"
"Đáng ghét. Người ta ướt là vì ngài đấy."
Buồn nôn. Buồn nôn quá.
Cứu với.
Làm ơn cho cô thoát khỏi nơi này!
Cố Liễu cảm nhận được bàn tay kinh tởm thô to của hắn ta đang sờ soạng khắp người mình.
Bỗng nhiên lại có thêm hai bàn tay khác.
Lại thêm bàn tay nữa.
Chẳng lẽ tất cả mấy người đàn ông trong phòng đều đang vuốt ve trên người cô sao?
Cố Liễu giãy dụa. Cô lắc đầu cật lực, dù biết sẽ không thể làm gì được với sức lực của mình nhưng cô vẫn vùng vẫy.
Cổ tay cô vì vùng vẫy mà bị siết chặt đến đau rát. Nhưng thứ đau hơn là nơi lồng ngực cô.
Mạch Thần. Sở Mạch Thần của cô sẽ không bao giờ làm thế này. Dù cho thâm tâm cô biết Sở Gia Minh không phải là Mạch Thần nhưng con mắt đó, khuôn mặt đó, cả giọng nói đó đều là của anh.
Cô đã mặc định Sở Gia Minh chính là anh.
Nhưng mà tâm can cô đang đau đến rỉ máu.
Mạch Thần, làm ơn quay về. Em chỉ muốn anh, chỉ muốn anh thôi.
Khoé mắt đang nhắm chặt của cô rơi xuống hai giọt nước mắt nong hổi.
ROẠT...
Tiếng quần áo trên người cô bị xé rách.
Xúc giác lúc này của cô nhạy bén hơn bao giờ hết. Cô biết được có bàn tay đang bóp lấy bầu ngực mình, có bàn tay đang vuốt ngược từ đùi lên trên, sau đó lại dừng giữa giao điểm hai chân mà nắn miết. Bàn tay khác cũng đưa lên hạ bộ, thò vào bên trong quần lót mà chạm tới da thịt non mềm nơi u cốc nhạy cảm.
Cả người Cố Liễu lúc này nóng hừng hực như lửa đốt.
BỐP
CHÁT
BỊCH
"Á..."
"Sở... Sở thiếu?"
"CÚT! Các người cút hết cho tôi." Sở Gia Minh hét lên, giọng nói toát ra sự giận giữ như núi lửa phun trào.
Chết tiệt! Chết tiệt!
Hắn ngu ngốc mới bỗng nhiên đi làm cái chuyện điên rồ này.
Chiết tiệt. Hắn quên mất là cô quá xinh đẹp để khơi dậy sự ham muốn của lũ đàn ông.
Chết tiệt!
Sở Gia Minh nhìn xuống thân thể xụi lơ với áo quần xộc xệch trên người cô. Tâm can đau buốt.
Nắm tay hắn siết chặt, có thể nghe thấy rõ từng tiếng răng rắc của khớp xương kêu lên.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook