Thế Thân Càng Ngày Càng Đáng Yêu Thì Phải Làm Sao Đây
Chương 108: Phiên ngoại 3: Chúc ngủ ngon, em yêu

Đợt này đỡ bận hơn rồi nên mình up nốt phần phiên ngoại nhe

Nếu như tình yêu có kì giữ tươi, Tống Lăng cảm thấy, kì giữ tươi của Chu Thanh Lạc là một tháng.

Tháng đầu tiên hắn trở về, Chu Thanh Lạc và hắn khó buông khó chia, lúc nhìn hắn liếc mắt đưa tình hai mắt đầy sao, lúc ngủ cũng cực kì phối hợp, hai người gắn lấy nhau, trong anh có em, trong em có anh.

Cho dù bận rộn studio đi nữa, Chu Thanh Lạc cũng sẽ về nhà đúng giờ, ăn đồ ăn hắn nấu, không hề keo kiệt mà khen ngợi tài nấu nướng của hắn.

Tống Lăng đã nhận thức rõ ràng được cái gì gọi là tiểu biệt thắng tân hôn, cái gì là có được cả thế giới cũng không thể sánh bằng vợ.

Tống Lăng yên ổn ở nhà làm một người đàn ông nội trợ, giặt quần áo, nấu cơm phục vụ vợ, sung sướng như thần tiên.

Nhân viên của bộ công an quốc gia đã gọi điện cho hắn, mời hắn tham gia vào kì thi tuyển, giáo sư đại học lần trước hợp tác đã mở một phòng làm việc an toàn thông tin mạng ở ngoài, mời hắn đến hợp tác, có viện nghiên cứu nào đó cũng gửi lời mời công việc với hắn.

Nhưng Tống Lăng phát hiện ra bản chất của hắn còn rất an nhàn, cũng không có sở thích gì. Với hắn mà nói, cả ngày ở cạnh Chu Thanh Lạc cũng rất hạnh phúc.

Nếu như bắt buộc phải có sở thích thì sở thích của hắn nhất định là Chu Thanh Lạc.

Nhưng studio của Chu Thanh Lạc hình như càng ngày càng bận rộn, còn phải tăng ca.

TĂNG! CA!

Tăng ca có nghĩa là Chu Thanh Lạc không về nhà ăn cơm hắn nấu nữa!

Một hai ngày còn rất bình thường, nhưng Chu Thanh Lạc đã bốn ngày liên tục về nhà muộn rồi, về nhà tắm xong là ngủ luôn.

Ai cũng nói quá tam ba bận, Chu Thanh Lạc đã ngày thứ tư về muộn rồi.

Tống Lăng nhìn cậu mệt mỏi như vậy, cũng không nỡ giày vò cậu, đành phải buồn bực một mình lăn lộn không ngủ được.

Nhìn Chu Thanh Lạc cố gắng như vậy, Tống Lăng hoài nghi số tiền mình chuyển cho cậu là vàng mã.

Bỏ đi, để cậu nghỉ ngơi cho khoẻ, cuối tuần nói chuyện nghiêm túc với cậu một chút.

Cố gắng chịu đựng đến cuối tuần, Tống Lăng định hẹn Chu Thanh Lạc đến khu vui chơi đối diện chơi, tiện nói chuyện với cậu vấn đề hưởng thụ cuộc sống, nhưng Chu Thanh Lạc lại phải đi Sơn Thành công tác.

Sơn Thành là nơi nào? Là quê hương thứ hai của Chu Thanh Lạc, hắn nói xa nói gần rất nhiều lần, Chu Thanh Lạc cũng không toát ra chút xíu ý tưởng nào muốn đưa hắn đi cùng.

Tối ngủ, Tống Lăng mới vươn tay tới, Chu Thanh Lạc vỗ một cái vào mu bàn tay hắn, mệt mỏi nói: "Buồn ngủ lắm, ngủ đi, mai em còn phải dậy sớm đi công tác nữa đó, anh nghe lời đi."

Chu Thanh Lạc nói xong thì hơi thở đều đều.

Tống Lăng: "..."

Tống Lăng cũng xấu hổ thừa nhận, cả tuần này hắn chưa sinh hoạt tình dục.

Mới một tháng, Chu Thanh Lạc lại lạnh nhạt với hắn đến vậy!

Chu Thanh Lạc ngủ rồi, Tống Lăng lăn qua lộn lại không ngủ được, không biết làm gì khác hơn là xem video ngắn để giết thời gian.

Từ lần trước hắn lên mạng search người yêu đột nhiên bận rộn công việc, lạnh nhạt với mình thì làm thế nào, đến cả video ngắn cũng đề xuất cho hắn những video liên quan.

Trong đó có một blogger video ngắn nói: "Anh ấy bận rộn, nhưng là bận rộn trả lời tin nhắn của người khác. Anh ấy mệt mỏi, là vì anh ấy không ngủ ở chỗ người kia."

Mặt Tống Lăng bất giác lạnh xuống, nhăn mày quay đầu nhìn Chu Thanh Lạc đang ngủ khò khò, cảm giác như chịu một đả kích.

Trả lời tin nhắn của người khác?

Không ngủ ở chỗ của người kia?

Tống Lăng nhớ lại mấy ngày nay Chu Thanh Lạc vẫn nhìn chằm chằm vào điện thoại, không ngừng trả lời tin nhắn, về nhà nằm xuống là ngủ luôn, càng nghĩ lại càng thấy giống như vậy.

Thế là hắn bấm xem bình luận.

Quả nhiên đám người trên mạng thành thật đặt câu hỏi ở khu bình luận ---

[Chồng tôi là kiểu đàn ông như thế, phải làm gì bây giờ?]

Blogger còn tốt bụng trả lời cộng đồng mạng ---

[Đừng nuông chiều anh ta, đừng để bản thân mình thành ôsin, đừng quá coi trọng anh ta, như gần như xa mới là đẹp nhất.]

Tống Lăng nhìn bình luận của blogger như có điều suy nghĩ, nghĩ tới nghĩ lui mới bừng tỉnh.

Khoảng thời gian này hình như hắn quá chiều chuộng Chu Thanh Lạc rồi.

Sáng sớm tỉnh dậy, hắn lấy kem đánh răng ra bàn chải cho cậu, đến cả nước súc miệng cũng chuẩn bị xong, mà phải lấy nước ấm, khăn rửa mặt cũng phải là loại bông xù mềm mại.

Sau đó, hắn đi ngay vào bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, làm đồ ăn sáng xong thì đặt trang phục Chu Thanh Lạc muốn mặc ở bên cạnh cậu, gọi cậu tỉnh dậy.

Chu Thanh Lạc ăn sáng xong, hắn lái xe đưa cậu đến studio, trở về dọn dẹp bếp, giặt quần áo, quần lót của Chu Thanh Lạc là hắn giặt bằng tay đó!

Sau khi làm hết việc thì bắt đầu chuẩn bị bữa tối, đón Chu Thanh Lạc về, còn chuẩn bị nước tắm cho cậu.

Hắn còn học massage, trước khi đi ngủ hắn xoa bóp vai cho Chu Thanh Lạc.

Sau khi làm xong những chuyện này, Chu Thanh Lạc chôn vào trong ngực hắn, nói 'Cảm ơn chồng' với hắn là hắn có thể hừng hực cả một ngày.

Xem ra như vậy, hắn chắc chắn là ô sin rồi!

Ô sin!

Hắn thật sự quá nuông chiều Chu Thanh Lạc.

Tống Lăng hiểu rồi, không thể nuông chiều Chu Thanh Lạc.

Sau đó Tống Lăng lại lướt video ngắn.

Một video ngắn bắn ra, lại là video ngắn của blogger này.

Blogger nói: "Bạn không thương vợ, tự nhiên sẽ có người khác thương. Bạn không chiều chuộng vợ, tự nhiên sẽ có người chiều chuộng. Bạn không yêu vợ mình, tự nhiên sẽ có người khác yêu."

Tống Lăng: "..." Mồm miệng con người, thở ra là tiếng người, nhưng thực tế là cứt.

Tống Lăng vứt điện thoại đi, nhìn người bên cạnh, cười cười.

Thanh Lạc tốt như vậy, bản thân mình sao lại tàn nhẫn hạ quyết tâm không thương không yêu em ấy, sao có thể để người khác yêu thương được.

Hắn cúi người nhẹ nhàng hôn lên trán hắn, nhỏ giọng nói: "Chúc ngủ ngon, em yêu."

*

Hôm sau, Chu Thanh Lạc tỉnh dậy. Cũng như thường ngày, Tống Lăng đã treo quần áo cậu muốn mặc được ủi sạch sẽ ở đầu giường. Cậu đi vào phòng vệ sinh, Tống Lăng cũng đã lấy kem đánh răng và nước súc miệng cho cậu.

Tống Lăng từng nói, từ nay về sau hắn sẽ chăm sóc cậu thật tốt.

Cậu được Tống Lăng chăm sóc từng li từng tí.

Cậu vừa mới đánh răng xong, Tống Lăng đi vào phòng vệ sinh, đưa cho cậu khăn mặt mềm mại, ấm áp.

Chu Thanh Lạc cười nhận lấy, "Sau này anh không cần làm những việc này cho em nữa đâu, em có thể tự làm mà."

Tống Lăng nghĩ đến video hôm qua hắn xem, nhớ tới cái suy nghĩ chợt loé lên, trái tim trống rỗng: "Anh tình nguyện làm, em đừng có nghĩ đến chuyện để người khác làm những việc này giúp em."

"?"

"Ý anh là, anh chưa hề có suy nghĩ muốn than phiền hay mệt mỏi vì làm những chuyện này thay em."

Chu Thanh Lạc bị hắn chọc cười, "Ý em là, tứ chi của em sắp thoái hoá đến nơi rồi."



Tống Lăng yên lặng hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định nói thẳng với cậu: "Thanh Lạc này, em có cảm thấy gần đay em có chút bỏ bê anh không?"

Chu Thanh Lạc hồi tưởng: "Cũng có chút."

Khoảng thời gian này quá bận rộn, mắt nhìn thị trường của Lâm Kỳ rất tốt, [Phá ma] là một trò chơi vượt ải, đã nổi bật giữa đống game đấu trường và đánh tháp, trở thành một trò chơi giải trí giết thời gian, được nhiều người yêu thích.

Lần này, Lâm Kỳ đầu tư một bộ hoạt ảnh điện ảnh, nhân vật và cảnh vật trong đó giao cho studio Tô Minh Khoan hợp tác với studio của Chu Thanh Lạc.

Chu Thanh Lạc yêu nghề này, nguyện bỏ ra sinh lực và tâm huyết của mình vì nó.

Chu Thanh Lạc: "Xin lỗi anh, gần đây em hơi bận, không cố ý bỏ rơi anh đâu."

"Vậy trong lòng em còn có vị trí của anh không?"

"Đương nhiên là có, anh xếp thứ nhất luôn."

Chu Thanh Lạc với vài lời ngon tiếng ngọt đã dỗ được người nào kia đến mở cờ trong bụng.

Tống Lăng ôm phía sau cậu, "Thanh Lạc ơi, nhìn em mệt mỏi như vậy, anh không đành lòng."

"Em không mệt, em đang làm việc mình thích."

"Ừ, em vui vẻ là được rồi." Trên thế giới không có gì quan trọng bằng để cho Chu Thanh Lạc vui vẻ.

"Chờ em làm xong hạng mục này, chúng ta ra nước ngoài nghỉ ngơi đi."

"Được."

Chu Thanh Lạc: "Đúng rồi, bộ công an bảo anh tham gia thi tuyển, anh suy nghĩ thế nào rồi?"

"Trước mắt anh chỉ muốn ở nhà chăm sóc em thôi."

Chu Thanh Lạc cười: "Được, vậy anh ở nhà đi."

Tống Lăng có tài năng thiên phú, lúc trước cậu cảm thấy Tống Lăng muốn toả sáng ở lĩnh vực của hắn, nhưng Tống Lăng cũng có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình thích, chỉ cần hắn vui vẻ là được rồi, không có gì quan trọng bằng việc hắn vui vẻ.

Tống Lăng: "Em phải đi bao lâu?"

Chu Thanh Lạc: "Chắc là ba bốn ngày, hạng mục hợp tác với Lâm Kỳ. Anh ta ngại bên này quá lạnh nên không muốn tới, bảo em đến để bàn chuyện, vừa đúng lúc lâu rồi em không gặp bọn họ, đến thăm mọi người một chút, tụ tập với mọi người."

Tống Lăng: "Được, anh xếp hành lý cho em."

Tống Lăng biết, họ là bạn của Chu Thanh Lạc, hắn không có quyền cản trở Chu Thanh Lạc đi gặp bọn họ.

Giờ hắn cũng hiểu ra, lúc đầu Chu Thanh Lạc muốn tiến vào cuộc sống của hắn như thế nào, mà hắn lại quá tự ti, ngăn cách Chu Thanh Lạc ra khỏi cuộc sống của mình.

Thích một người rất ích kỷ, bá đạo, dù biết cần cho đối phương không gian riêng, nhưng vẫn không kìm được mà muốn chiếm mọi phương diện của người đó làm của riêng, thâm nhập vào cuộc sống của người đó, khiến cho mọi nơi trong thế giới người đó đều có bóng dáng của mình.

Trước kia hắn thật sự có tật xấu như vậy.

Có điều, Sơn Thành đã từng là nơi Chu Thanh Lạc trốn tránh hắn, Chu Thanh Lạc cậu cũng không muốn hắn đi cùng đến đó.

Tống Lăng xếp hành lý cho Chu Thanh Lạc xong, Tống Lăng ôm lấy cậu, "Em về sớm nha."

Chu Thanh Lạc đặt hành lý xuống, ôm eo hắn, cười khẽ, "Anh không đi hả?"

Tống Lăng cả người cứng đờ, "Gì?"

"Em đặt hai vé máy bay."

Tống Lăng buông cậu ra, nhìn cậu không tưởng tượng nổi.

Chu Thanh Lạc mở app du lịch ra cho hắn nhìn, đúng là đặt hai vé máy bay.

Tống Lăng lời nói cũng không lưu loát: "Thật á?"

"Giới thiệu bạn trai cho bạn bè biết, không phải rất bình thường sao?"

*

Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đến sân bay Sơn Thành, Lâm Kỳ lái xe đến đón.

Chu Thanh Lạc vung tay đi một bên, Tống Lăng đeo túi, đẩy vali, trong tay còn đang ôm áo phao lông vũ và áo len lông cừu của cả hai người, giống như một cái giá quần áo biết đi.

Hai người sóng vai đi ra. Lâm Kỳ chậc chậc. Mặc dù hai người bọn họ chưa làm gì cả, nhưng Lâm Kỳ vẫn cảm thấy hai người đang rắc cơm cho chó.

Chu Thanh Lạc nhìn thấy Lâm Kỳ thì vẫy vẫy tay với hắn, Lâm Kỳ cũng ra hiệu với cậu.

Chu Thanh Lạc kéo Tống Lăng tới gần Lâm Kỳ, giới thiệu: "Đây là Lâm Kỳ, đây là Tống Lăng, bạn trai của tôi."

Lâm Kỳ chậc chậc trong lòng, nhìn một chút, vừa mở miệng đã rắc thức ăn cho chó ngay.

Lâm Kỳ liếc nhìn vẻ mặt hờ hững của Tống Lăng, cười đưa tay ra với hắn, "Bạn cũ, code của [Phá ma] viết rất tuyệt, may mắn được gặp nhau."

Tống Lăng buông hành lý, bắt tay tượng trưng với hắn một cái: "Chào."

"Hai người mang hành lý đến khách sạn trước đi. Buổi tối Tô Minh Khoan mời cơm."

"Được."

Tống Lăng vì một tiếng 'bạn trai' của Chu Thanh Lạc mà tâm tình vẫn luôn rất tốt.

Tranh thủ trước bữa cơm tối, Chu Thanh Lạc và Tống Lăng còn đến miếu Nhân Duyên một chuyến.

Bọn họ đi mua hương, thầy hỏi bọn họ, "Xin hỏi, muốn sắm loại hương gì? Nhân duyên hay tạ lễ?"

Hai người đồng thanh, "Tạ lễ ạ."

Thầy nhìn hai người một cái, cười nói: "Thần linh phù hộ hai con."

"Cảm ơn."

Hai người thắp hương, chắp hai tay thành kính tạ lễ.

Chu Thanh Lạc chưa bao giờ tin vào thần linh, nhưng cậu vẫn luôn tin rằng, nhân quả luân hồi, thiện hữu thiện báo.

Hai người xuống núi, Tô Minh Khoan gọi tới, "Chu Thanh Lạc, 508 khách sạn vịnh Thanh Sơn, chờ hai người."

Tống Lăng đi ở bên cạnh cậu, nghe rõ được lời của Tô Minh Khoan.

Chu Thanh Lạc cúp điện thoại, "Bọn họ bảo chúng ta đến ăn cơm, anh đi không?"

"Em muốn cho anh đi sao?"

"Em muốn anh đi cùng, nhưng em lo anh và bọn họ không quá quen, anh sẽ ngại."

"Không ngại đâu. Em nói chuyện của em, anh chăm sóc em."

Chu Thanh Lạc cười, "Được, vậy anh cùng đi đi."

Lúc Chu Thanh Lạc đến, những người khác đã tới hết. Trương Siêu và viện trưởng Mã cũng ở đây. Trương Siêu còn đưa bạn gái đến, tiến sĩ mà lúc ấy cùng thi tuyển vào studio của Tô Minh Khoan cùng Chu Thanh Lạc cũng ở đây.

Chu Thanh Lạc xin lỗi: "Thật ngại quá, tôi tới muộn, mọi người chờ lâu rồi nhỉ."

Lâm Kỳ: "Đúng, chờ rất lâu rồi."

Viện trưởng Mã: "Đừng nghe Lâm Kỳ nói vớ vẩn, bọn tôi mới đến được một lúc thôi."



Chu Thanh Lạc giới thiệu: "Anh ấy là bạn trai tôi, tên là Tống Lăng. Kia là giám đốc Tô, Tô Minh Khoan, viện trưởng Mã của cô nhi viện Sơn Thành. Kia là Trương Siêu, giáo viên mỹ thuật cô nhi viện. Người kia là tiến sĩ Lý, nòng cốt của studio Không Giờ."

Tống Lăng: "Chào mọi người."

Mọi người đều là người của studio Không Giờ, chuyện lúc trước của Tam Các huyên háo sôi sục, bọn họ đều biết chuyện của hai người.

Tống Lăng đã chuẩn bị với sự kinh ngạc của mọi người, không ngờ vẻ mặt của bọn họ không có gì khác thường.

Lâm Kỳ: "Vừa mới đến đã cho mọi người một tô đồ ăn cho chó rồi, có để cho mọi người ăn không hả."

Tiến sĩ Lý: "Tha cho nam thanh niên lớn tuổi còn độc thân chút đi, coi như mỗi ngày làm một việc thiện đi."

Mọi người cười to, Chu Thanh Lạc và Tống Lăng ngồi xuống trong lúc mọi người cười.

Lâm Kỳ đùa: "Chu Thanh Lạc, cậu đến muộn, tự phạt ba ly."

Tống Lăng vội vàng tiếp lời: "Thanh Lạc em ấy bị dị ứng với cồn, tôi uống thay em ấy."

Mọi người bị thồn cơm chó đến mức yên tĩnh trong chớp mắt, Tống Lăng đã thật sự cầm lấy ly rượu và muốn rót rượu.

Chu Thanh Lạc cười ngăn cản hắn, "Lâm Kỳ đùa đó, anh còn tưởng là thật à."

Tiến sĩ Lý không còn gì để lưu luyến: "Sếp Lâm, anh cũng đừng tự ngược nữa, độc thân phải có giác ngộ của độc thân."

Chu Thanh Lạc giơ ly nước dừa đã rót lên: "Được rồi, mọi người đừng đùa nữa. Chúng ta cùng nâng ly, lấy nước dừa thay rượu, chúc mừng trùng phùng."

"Cạn ly!"

Chu Thanh Lạc có một loại ma lực, có thể khiến bầu không khí trở nên ấm áp, thoải mái.

Mặc dù Tống Lăng không biết ai, cũng rất ít khi nói chuyện, nhưng bầu không khí cũng không ngượng nghịu, mọi người cũng không tận lực chú ý ưu tư của hắn, vô cùng tự nhiên tán ngẫu.

Nhưng bọn họ cũng sẽ hàn huyên tới [Phá ma], thừa nhận thành công của nó, từ thiết kế khen đến lập trình, đồng thời cũng nói không biết mệt về nó.

Lâm Kỳ: "Đúng rồi, [Phá ma] sẽ update gói tài nguyên, có một bug mãi không giải quyết được, đàn anh Tống có muốn giúp một tay không ạ?"

Tống Lăng cười nhận lời, "Không thành vấn đề."

Lâm Kỳ: "Có lời này của Tống Lăng là tôi yên tâm rồi."

Chu Thanh Lạc: "Muốn Tống Lăng nhà chúng tôi làm việc cho anh thì anh phải mời bữa cơm này, nếu không thì sẽ phải thu phí."

Lâm Kỳ cười mắng: "Chu Thanh Lạc, sau khi cậu mở studio, sao lại trở thành con buôn như vậy, cả người toàn là mùi tiền, hạng mục này tôi đã chia cho cậu nhiều tiền như vậy vẫn chưa đủ hả?"

Tiến sĩ Lý xuất hiện trả giá, "Trước đó tôi du học ở nước A, có một người bạn là mục sư, có thể làm người chứng hôn cho hai người, hai người có thể đến chỗ cậu bạn tôi để kết hôn, lấy điều kiện này đổi lấy đàn anh Tống giải quyết bug, có được không nhỉ."

Mọi người cười to.

Ai cũng biết, nước A là quốc gia đã hợp pháp hôn nhân đồng tính.

Tống Lăng gật đầu: "Được, tôi giải quyết bug ngay bây giờ luôn."

Mọi người reo hò.

"Trăm năm hoà hợp."

"Luôn luôn hạnh phúc."

"Đến đầu bạc răng long."

Chu Thanh Lạc bị đùa nghịch đến mức ngại ngùng, cười khoát tay, "Đừng đùa nữa nào. Đùa nữa là thành sáu phần tiền lời đó."

Lâm Kỳ vội vàng khoát tay theo: "Đúng đúng, đừng ồn ào nữa, đùa nghịch xong rồi thì đến lúc đám cưới của bọn họ đùa nghịch cái gì nữa."

Lại là tiếng reo hò.

Chu Thanh Lạc cười kệ bọn họ trêu đùa. Tống Lăng mặt mày cười mỉm ngồi bên cạnh cậu, bàn tay dưới khăn trải bàn vươn tới, nắm lấy tay Chu Thanh Lạc thật chặt.

Vì có Chu Thanh Lạc, cuộc sống của hắn cũng bắt đầu tràn ngập hạnh phúc.

*

Chu Thanh Lạc và Tống Lăng đi công tác về, vừa đúng lúc phải tham gia hôn lễ của Triệu Thành và Lý Lộ.

Ngày cưới của hai người kéo dài một năm, cuối cùng cũng được tổ chức.

Từ nhỏ Triệu Thành lớn lên ở cô nhi viện, hôn lễ được tổ chức ở quê Lý Lộ. Quê Lý Lộ là một trấn nhỏ ở Tây Bắc.

Vì hắn mà hôn lễ của hai người phải dời ngày, Tống Lăng cảm thấy áy náy, chuẩn bị một bao lì xì lớn.

Điều kiện gia đình Lý Lộ cũng không quá tốt. Cha mất sớm, mẹ một mình nuôi hai chị em cô khôn lớn. Thành tích học của Lý Lộ không tốt, thi vào trường dạy nghề học kế toán, tốt nghiệp xong thì đến thành phố Thanh Lăng làm việc.

Em trai Lý Lộ học rất giỏi, đã thi đỗ đại học, năm nay tốt nghiệp, đã tìm được một công việc rất danh giá. Cậu ta cũng tặng cho chị gái một bao lì xì.

Năm ấy Lý Lộ tìm việc làm, vì trình độ học vấn không cao nên không tìm được công việc nào tốt. Lý Lộ không có cách nào khác đành phải làm phục vụ. Nhờ cơ duyên, cô đã tới quán cà phê Lời Thề làm việc.

Lúc ấy quán cà phê vừa mới thành lập, Lý Lộ cũng không quá hi vọng, nghĩ rằng nên yên tâm làm việc trước, nuôi sống bản thân, từ từ tích luỹ kinh nghiệm.

Không ngờ, chủ của quán cà phê rất tốt, biết được cô xuất thân tài vụ và kế toán, bảo cô làm kế toán của quán cà phê. Không lâu sau, cô lên chính thức, còn được đóng bảo hiểm.

Cô giống như một cử nhân vậy, còn được đóng bảo hiểm!

Về sau, người chủ kia bán quán cà phê, còn giới thiệu công việc mới cho cô và Triệu Thành.

Mẹ của Lý Lộ khi gặp được Tống Lăng thì rất vui. Bà nắm lấy tay Tống Lăng huyên thuyên một đống chuyện.

Tống Lăng không hiểu, em trai Lý Lộ phiên dịch.

"Mẹ em nói, không có anh, chị em sẽ không có được tương lai tốt đẹp như vậy. Gia đình bọn em cũng sẽ không có cuộc sống tốt như bây giờ. Anh là người tốt. Gia đình em rất cảm ơn anh."

Tống Lăng có chút luống cuống. Dù sao cũng chưa từng có ai cảm ơn hắn chân thành như vậy.

Đám cưới của Lý Lộ là tiệc cơ động* ngoài trời. Giữa bữa tiệc trải thảm đỏ, cuối thảm đỏ là một sân khấu. Lát nữa cô dâu, chú rể phải đi qua đây, tới sân khấu, nhận chúc phúc của người chứng hôn.

* 流水席 (Tiệc cơ động): Ai đến trước thì ăn trước.

Mẹ Lý lôi Tống Lăng và bạn bè của hắn tới ghế khách quý, xếp cùng hàng với trưởng bối, gần với sân khấu.

Chu Thanh Lạc rất vui, cậu túm lấy tay Tống Lăng, hứng thú bừng bừng nói: "Oa, Tiểu Mãn, bọn em nhờ có anh nên mới được ngồi ở hàng trưởng bối đó nha.

Có một trưởng bối chống gậy đi tới, lẩy bẩy đưa cho Tống Lăng một quyển sổ đỏ, huyên thuyên một tràng.

Em trai Lý Lộ lại phiên dịch chuyên nghiệp: "Ngài Tống, lát nữa anh là người chứng hôn, bên trong là lời chúc phúc, anh phải đi ra đọc cho mọi người nghe."

Tống Lăng từ chối: "Lời chúc phúc của trưởng bối mới là trân quý nhất. Cháu là bạn của cô dâu và chú rể, có thể chứng kiến hạnh phúc của bọn họ cháu đã cảm thấy rất vinh hạnh rồi."

Ông cụ cho hắn một ngón tay cái, ông cầm quyển sổ đỏ chống gậy đứng lên sân khấu.

Sau lưng là tiếng hoan hô, người ngồi ở phía trên quay đầu lại nhìn, cô dâu và chú rể đang chậm rãi bước tới.

Triệu Thành mặc tân lang hồng bào*, Lý Lộ mặc phượng quan hà bí*, cười trong trẻo đi tới.

* 新郎红袍 và 凤冠霞帔

Hai người đi tới trước sân khấu, bái thiên địa, trưởng bối chứng hôn đang nghiêm túc đọc chứng hôn cho bọn họ.

Người ở bên dưới đang nhìn cô dâu chú rể trên sân khấu.

Mà Tống Lăng thì đang nhìn Chu Thanh Lạc.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương