The Taming
Chương 5

Liana vội vàng mặc đồ, và đảm bảo tất cả quần áo mới của nàng đều đã được đóng gói, và chỉ thị mấy cô hầu đóng gói những vật dụng cá nhân của nàng. Ba giờ quá ngắn ngủi để chuẩn bị bản thân bước vào cuộc sống mới.

Trong khi nàng hớt hơ hớt hải thì Joice thuyết giảng cho nàng.

“Không được than phiền,” Joice nói. “Đàn ông ghét phụ nữ hay phàn nàn. Tiểu thư hãy chấp nhận bất cứ gì anh ta đưa cho tiểu thư và đừng bao giờ nói một từ phản đối. Nói với anh ta là tiểu thư rất vui vì được rời khỏi tiệc lễ cưới của tiểu thư, mừng vì có ba giờ để chuẩn bị cho bản thân. Đàn ông thích phụ nữ của họ luôn mỉm cười và tươi tắn.”

“Anh ta còn chưa cả thích ta nữa là,” Liana nói. “Anh ta không thèm chú ý chút xíu nào tới ta ngoại trừ việc thủ tiêu được cái mối nguy bị bãi hôn,” nàng nói với chút cay đắng.

“Có thể sẽ mất vài năm,” Joice nói. “Đàn ông sẽ không dễ dàng trao trái tim ra đâu, nhưng nếu tiểu thư kiên trì, tình yêu sẽ đến với cô thôi.”

Và đó là điều mà nàng muốn, Liana nghĩ. Nàng muốn người chồng đẹp đẽ của nàng yêu nàng và cần nàng. Nếu nuốt cơn giận bé tẹo lúc này và rồi sẽ khiến chàng yêu nàng, thế thì cứ vậy đi.

Nàng đã sẵn sàng trước khi hết ba tiếng đồng hồ, và nàng đi xuống gác để chào tạm biết cha nàng và mẹ kế. Gilbert đã say và đang nói chuyện chim ưng với vài người và chỉ vừa đủ nói một lời từ biệt với đứa con duy nhất của mình, nhưng Helen thì ôm nàng thật chặt và cầu ước cho nàng tất cả những điều tốt đẹp nhất trên thế giới.

Bên ngoài, những hiệp sỹ Peregrine đã lên ngựa và đợi lệnh, cờ hiệu chim ưng trắng dẫn đầu, Liana cảm thấy chút ít sợ hãi. Nnagf sắp rời bỏ tất cả những gì quen thuộc lại phía sau và tin vào định mệnh của nàng với những người xa lạ. Nàng đứng bất động và nhìn chồng nàng.

Rogan, cưỡi trên con ngựa giống màu lang to lớn, tiến thẳng tới trước mặt nàng, gần tới nơi nàng phải đưa tay lên che mặt vì đám sỏi đất bụi mù. “Lên ngựa đi, đàn bà,” anh nói, và tiến lên dẫn đầu đoàn người.

Liana giấu nắm tay xiết chặt của nàng vào những nếp váy. Nén giận, nàng nghĩ, và cố gắng kiềm chế bản thân khỏi sự thô lỗ của anh.

Bước ra từ đám bụi mù là em trai Rogan, Severn, và anh ta cười với nàng. “Có lẽ để tôi giúp chị lên ngựa, thưa phu nhân?” anh hỏi.

Liana thả lỏng và mỉm cười với anh chàng đẹp trai này. Anh ta cũng ăn mặc tồi tàn y như Rogan đã từng và mái tóc vàng sẫm của anh quá dài và lởm chởm tới tận ngọn, nhưng ít ra thì anh ta cũng đang cười với nàng. Nàng đặt tay lên cánh tay đưa ra của anh. “Tôi rất vinh hạnh,” nàng nói, và bước đi cùng anh tới ngựa của nàng.

Liana chỉ vừa lên ngựa thì Rogan phóng lại phía họ. Anh không nhìn nàng, mà chỉ cáu kỉnh với em trai.

“Nếu cậu đã chơi xong cái trò hầu cận quý cô rồi thì đi với ta,” Rogan ra lệnh.

“Có lẽ vợ anh sẽ thích cưỡi ngựa ở phía trước cùng với chúng ta,” Severn nói vọng qua đầu Liana.

“Ta không muốn có đàn bà,” Rogan nạt nộ, vẫn không thèm để mắt tới Liana.

“Em không nghĩ – ” Severn bắt đầu, nhưng Liana đã cắt lời anh.

Nàng biết là nàng đã không làm chồng nàng vui lòng vì là nguyên nhân của cuộc tranh cãi với em trai anh. “Tôi tốt hơn nên ở lại đây,” nàng nói to. “Tôi sẽ cảm thấy an toàn hơn xung quanh là những hiệp sỹ, và cả ngài nữa, thưa ngài,” nàng nói với Severn, “cần như thế vì … vì chồng tôi.”

Severn cau mày một lúc khi anh nhìn nàng. “Như ý chị,” anh nói, và với một cái nhún khẽ anh cưỡi ngựa bỏ xa nàng, tới vị trí của anh bên cạnh ông anh trai dẫn đầu đoàn người.

“Ôi hoàn hảo, tiểu thư của tôi,” Joice nói khi chị cưỡi ngựa đến bên nữ chủ nhân của chị.

“Giờ tiểu thư đã làm anh ta hài lòng rồi đấy. Lord Rogan sẽ thích một người vợ biết vâng lời.”

Khi họ phi ngựa qua sân lâu đài, đi qua cây cầu treo, và tiến vào con đường đầy sỏi bụi, Liana hắt hơi liên hồi vì bụi bặm. “Ta vừa mới là người vợ vâng lời, còn giờ ta phải cưỡi ngựa bên cạnh mười gã và nửa tá xe kéo,” nàng lẩm bẩm.

“Tiểu thư sẽ thắng vào phút cuối, toàn cuộc,” Joice nói. “Tiểu thư xem, Một khi anh ta thấy rằng tiểu thư vâng lời và trung thành, anh ta sẽ yêu tiểu thư.”

Liana húng hắng ho vì bụi và lau mũi. Thật khó mà nghĩ tới tình yêu và lòng trung thành khi miệng đầy bụi bẩn.

Họ cưỡi ngựa hàng giờ, Liana vẫn giữ nguyên vị trí của nàng giữa đoàn người, không một gia nhân nào của chồng nàng hỏi han nàng. Chỉ có giọng của Joice vẫn vang lên đều đều, thuyết giảng cho nàng về sự vâng lời và nghĩa vụ, và khi Severn hỏi thăm liệu nàng có cảm thấy thoải mái, Joice trả lời hộ nữ chủ nhân, nói rằng nếu Lord Rogan muốn vợ của ngài ở đây, vậy thì tất nhiên là Lady Liana sẽ hạnh phúc tuân theo.

Liana trao cho Severn một nụ cười yếu ớt và nghẹn thở vì bụi.

“Người này thể hiện sự quan tâm quá nhiều tới tiểu thư,” Joice nói khi Severn đi. “Tiểu thư tốt nhất là nên để anh ta biết vị trí của anh ta.”

“Anh ấy chỉ tỏ ra tử tế thôi,” Liana nói.

“Nếu tiểu thư nhận sự tử tế của anh ta, tiểu thư sẽ gây ra những hiểu lầm giữa anh em họ. Chồng của tiểu thư sẽ băn khoăn về lòng trung thành của tiểu thư.”

“Ta còn không chắc chồng ta có còn để mắt tới mình không nữa là,” Liana lẩm bầm với chính mình.

Joice mỉm cười qua đám bụi mù đang bao quanh họ. Mỗi ngày chị ta lại cảm thấy mình quyền hành hơn. Như một đứa trẻ, Lady Liana chưa bao giờ nghe lời chị ta và vài lần Joice đã phạt vì Liana đã trốn khỏi nguyên tắc của chị ta và rơi vào vài chuyện nguy hiểm. Nhưng lần này thì chị ta biết những thứ mà nữ chủ nhân của chị ta không biết.

Họ cưỡi ngựa liên tục trong đêm và Liana biết Joice và sáu cô hầu của nàng đã hoàn toàn kiệt sức, nhưng nàng không dám hỏi xin chồng nàng dừng lại. Bên cạnh đó, Liana quá phấn khích vì phần còn lại của chuyến đi. Đêm nay lẽ ra là đêm tân hôn của nàng. Đêm nay lẽ ra nàng sẽ nằm trên giường cả đêm trong vòng tay chồng nàng. Đêm nay chàng sẽ chăm sóc nàng, vuốt ve mái tóc nàng, hôn nàng. Một ngày dài cưỡi ngựa trong đám bụi xứng đáng được một đêm thư thái.

Rồi họ cũng dừng lại để dựng trại, các giác quan của nàng náo lên cảnh giác. Một hiệp sỹ đỡ nàng xuống ngựa một cách chiếu lệ, và Liana nói với Joice để ý những cô hầu khác.

Liana nhìn về phái chồng nàng và thấy anh biến mất sau những rặng cây.

Đằng sau nàng, Liana lờ mờ nhận thấy những lời than phiền của đám hầu nữ, những người chưa từng cưỡi ngựa xa như vậy, nhưng nàng không có thời gian dành cho họ. Tận dụng thời gian, và cố gắng hành động bình thường, nàng đi theo sau chồng nàng vào trong khu rừng.

Rogan đáp lại tiếng gọi của tự nhiên trong cánh rừng, rồi đi sâu tận vào trong bóng tối thẳng tới chỗ dòng suối nhỏ. Mỗi bước chân tiến lên, những múi cơ của chàng càng trở nên căng thẳng. Mất nhiều thời gian hơn để tới đây so với lúc chàng di chuyển mà không mang theo những xe chở đồ, và giờ đây bóng tối đã buông phủ hoàn toàn con đường chạy dọc theo bờ suối.

Mất một lúc trước khi chàng tìm thấy núi đá xếp cao sáu foot mà chàng đã xếp lên để đánh dấu ngôi mộ của anh trai chàng, Rowland, đã ngã xuống bởi lưỡi gươm của nhà Howard. Chàng đứng đó một lúc, đôi mắt dần thích nghi với ánh trăng mờ ảo trên những tảng đá xám lạnh lẽo, và lắng nghe một lần nữa những âm thanh của chiến trận trong đầu chàng. Rowland và các anh em trai đã bị săn đuổi và Rowland, cảm thấy an toàn vì họ đã cưỡi ngựa hai ngày liên tục từ đất nhà Howard sang đất nhà Peregrine, vì quá tin tưởng nên anh đã đi bộ ra khỏi sự bảo vệ của đoàn người và ngồi bên dòng sông này uống beer một mình.

Rogan biết tại sao anh trai chàng lại muốn được ngồi một mình và tại sao anh ấy lại thường xuyên chuốc say bản thân đến đờ đẫn hàng đêm. Anh ấy bị ám ảnh bởi cái chết của ba người em trai và cả cha của bọn họ - tất cả đều bị sát hại dưới tay những kẻ Howard.

Rogan đã thấy anh trai yêu quý của chàng đi vào chỗ tối và chàng đã không cố ngăn anh ấy lại, nhưng đã ra dấu cho một hiệp sỹ đi theo và để mắt tới anh trai chàng, để bảo vệ anh ấy trong khi anh ấy nằm say vô thức.

Rogan nhìn những viên đá và nhớ lại, và một lần nữa tự nguyền rủa bản thân vì đã ngủ thiếp đi đêm đó. Vài tiếng động nhỏ đã đánh thức chàng, hoặc có lẽ nó không phải là một tiếng động mà là một linh cảm. Chàng nhảy bật dậy từ chiếc phản đặt trên nền đất, chộp lấy thanh kiếm của mình, và bắt đầu chạy. Rowland nằm bên dòng suối, một thanh gươm Howard đâm xuyên qua họng anh ấy, ghim chặt anh ấy xuống nền đất. Hiệp sỹ bảo vệ anh ấy cũng đã chết, cổ họng anh ta bị cắt ngọt.

Rogan ngửa vật cổ ra sau và thét lên một tiếng kêu dài, bi thiết.

Người của chàng và Severn tới sau chàng ngay tức thì và họ xông vào rừng để tìm kiếm tên Howard đã thực hiện cuộc tấn công. Họ tìm thấy hai kẻ, họ hàng xa của Oliver Howard, và Rogan đã đảm bảo cái chết của bọn chúng thật dài và chậm rãi. Chàng đã kết liễu một gã khi hắn khai ra Jeanne.

Cái chết của hai kẻ Howard không thể mang anh trai chàng trở lại, cũng không hề làm giảm bớt ý thức trách nhiệm của Rogan bây giờ là con trưởng của nhà Peregrine. Giờ nhiệm vụ của chàng là phải bảo vệ Severn và cậu em bé bỏng Zared. Chàng phải bảo vệ các em, chăm lo cho các em, và hơn tất cả, chàng phải giành lại lãnh địa nhà Peregrine, đất đai mà lũ Howard đã cướp đoạt từ ông nội chàng.

Tâm trí chàng vẫn đang miên man với những ký ức, nhưng một tiếng tách của nhánh cây gẫy khiến chàng ngay lập tức xoay lại và chĩa kiếm vào họng của kẻ đứng sau.

Là một cô gái, và mất một lúc chàng không thể nhớ nổi cô ta là ai. Phải rồi, người mà chàng vừa cưới hồi sáng. “Cô muốn gì?” chàng nạt. Chàng muốn được ở một mình với những suy nghĩ của mình và những hồi ức về anh trai chàng.

Liana nhìn xuống mũi kiếm đang chĩa thẳng vào cổ họng nàng và nuốt nước miếng. “Có phải là một ngôi mộ không?” nàng ngập ngừng hỏi, nhớ lại mọi điều mà Helen đã nói về sự bạo lực của những người đàn ông kiểu này. Anh có thể giết nàng ngay lúc này để chiếm lấy của hồi môn của nàng, và tất cả những gì anh phải làm đó là nói rằng anh đã thấy nàng với một gã đàn ông khác và anh đã thực thi sự trừng phạt.

“Không,” Rogan cộc lốc, không muốn nói với nàng về anh trai mình, hay bất cứ thứ gì khác. “Về trại và ở nguyên đó đi.”

Xém chút Liana đã buột miệng nói với anh rằng nàng sẽ ở bất cứ đâu mà nàng thích, nhưng giọng Joice vang lên trong đầu nàng cảnh báo về việc phải vâng lời. “Vâng, tất nhiên là em sẽ quay về trại,” nàng ngoan ngoãn. “Chàng sẽ về trại cùng em luôn chứ?”

Rogan muốn ở lại nơi này, nhưng cùng lúc chàng không muốn để cô ta lang thang trong rừng một mình. Chàng thậm chí còn chẳng nhớ ra tên của cô ta, cô ta giờ đã là người nhà Peregrine và theo đó cũng thành một kẻ thù của nhà Howard. Bọn chúng chẳng nghi ngờ gì là quá thích thú với việc bắt giữ một nữ Peregrine nữa. “Được rồi,” chàng miễn cưỡng.

“Tôi sẽ đi với cô.”

Liana thấy một cơn run rẩy khe khẽ của sự hài lòng chạy dọc cơ thể nàng. Joice đã đúng, nàng nghĩ. Nàng vừa ngoan ngoãn vâng lời chồng và anh đang đi cùng nàng về trại. Nàng đợi anh đưa cánh tay ra cho nàng vịn, nhưng anh không làm thế. Thay vào đó, anh quay lưng lại với nàng và bắt đầu bước đi. Liana chạy theo sau chàng vài bước, nhưng rồi áo dài của nàng bị vướng vào một cái cây đổ. “Đợi đã,” nàng gọi. “Em bị vướng.”

Rogan quay lại với nàng và, như mọi lần, trái tim Liana dường như đập nhanh hơn một chút khi anh tới gần.

“Bỏ tay ra,” chàng nói.

Liana nhìn vào trong mắt chàng, thấy ánh trăng lấp lánh trong đôi mắt ấy, và chẳng nhận thức được gì khác nữa – cho tới khi chàng đưa thanh kiếm lại gần khúc cây đổ và chém rách luôn một mảng lớn cái váy của nàng. Nàng chộp lấy chỗ hổng và hoàn toàn chết lặng.

Chiếc váy lụa thêu tay này đã tiêu tốn của nàng ba tháng nhân công của sáu thợ lành nghề!

“Giờ thì đi được rồi,” anh ra lệnh, và quay lưng lại với nàng lần nữa.

Nuốt xuống! nàng ra lệnh cho bản thân. Nén giận và không được để lộ ra. Một phụ nữ phải luôn đáng yêu và ân cần. Một phụ nữ không được chỉ ra những lỗi lầm của chồng cô ta. Chiến đấu với cơn giận của mình, nàng bắt đầu đi theo sau chàng và tự hỏi liệu có phải chàng mong đợi đêm tân hôn của họ với nhiều cảnh giác cũng như nàng.

Mỗi bước mà chàng đi, Rogan nhớ lại cái chết của anh trai chàng càng thêm sống động. Hai năm trôi qua chẳng thể xóa nhòa ký ức. Nơi đây chàng và Rowland đã nói chuyện về việc mua ngựa. Nơi đây chàng và Rowland tâm sự về cái chết của James và Basil tám năm trước đó. Nơi đây Rowland đã nói sẽ bảo vệ Zared. Nơi đây –

“Anh có thể kể cho em vài điều về lâu đài của anh không? Em sẽ cần biết nên treo những tấm thảm của em ở chỗ nào.”

Rogan đã quên béng mất cô gái đi cùng chàng. William, lớn hơn Rogan ba tuổi, đã chết khi mới chỉ là một thiếu niên mười tám tuổi. Những lời trăn trối của anh là phải giành lại đất đai nhà Peregrine và ý nghĩa cái chết của anh ấy.

“Nó có rộng không?” cô gái hỏi.

“Không,” anh trả lời cộc cằn. “Nó rất nhỏ. Là chỗ bỏ đi của lũ khốn Howard.” Anh ngừng lại ở ven rừng và nhìn chằm chằm về điểm trại. Trước mắt chàng là một biển những tấm đệm lông chim cỡ lớn đặt trên nền đất. Những ngọn đuốc sáng được thắp và thổi cả kèn để thông báo vị trí của họ cho nhà Howard.

Giận sôi gan, anh sải bước về phía trại và túm lấy em trai, người đang cười nói giả lả với một ả hầu nhà Neville. Anh túm lấy vai em trai và xoay cậu ta lại.

“Cái thứ ngu đần này là sao?” chàng gầm gừ. “Sao không mời bọn Howard ào lên đầu chúng ta luôn đi?”

Severn đẩy vai Rogan. “Chúng ta kiểm soát tốt, và chỉ là vài tấm đệm cho đám phụ nữ thôi mà.”

Rogan đấm vào ngực Severn. “Ta muốn chúng biến đi cho khuất mắt. Đám đàn bà có thể ngủ trên nền đất hoặc có thể trở lại nhà Neville.”

Severn xiết chặt nắm đấm của anh và giáng lên ngực Rogan, nhưng ông anh trai to xác của anh chẳng mảy may suy chuyển. “Vài gã muốn ngủ với đàn bà.”

“Vậy tốt hơn là họ không nên ngủ ngon. Nếu một tên Howard đến, chúng ta sẽ sẵn sàng – vì nếu chúng ta đã không sẵn sàng vào cái đêm Rowland bị sát hại.”

Severn gật đầu và tới nói với người của anh dọn dẹp những cái đệm lông.

Ở bìa rừng, Liana đứng đó và nhìn chồng nàng và ông em chồng đang choảng nhau như thể họ là kẻ thù không đội trời chung ấy. Nàng nín thở vì sợ rằng cuộc ẩu đả của họ sẽ trở nên đẫm máu, nhưng sau vài phút trao đổi qua lại, họ tách nhau ra, và Liana thở phào.

Nàng nhìn xung quanh và thấy vài người phụ nữ của nàng cũng đang nhìn chằm chằm, nhưng chẳng ai trong đám hiệp sỹ nhà Peregrine dường như để ý thấy cuộc trao đổi thô bạo của mấy vị chủ nhân của họ. Tuy thế Liana biết rằng chỉ một trong những cú đấm đó thôi cũng đủ hạ gục hầu hết những người đàn ông.

Ngay lúc ấy, Joice chạy tới bên nàng, khuôn mặt chị nhăn nhó đầy xúc cảm. “Thưa tiểu thư, họ không có lều. Chúng ta sẽ ngủ trên mặt đất.” Chị ta nói đầy kinh hãi.

Bình thường khi họ ra ngoài du ngoạn, Liana, cha nàng và mẹ kế, và hầu hết mọi phụ nữ, nếu họ không phải là khách của chủ nhà, đều ngủ trong những cái lều lộng lẫy. Vì họ đem theo hầu hết đồ đạc của họ đi cùng từ lâu đài này tới lâu đài khác, những chiếc giường và kể cả những chiếc bàn có thể bỏ vừa trong những chiếc lều.

“Và không có đồ ăn nóng,” Joice tiếp tục. “Chúng ta chỉ có thịt nguội đem theo từ bữa tiệc cưới. Hai người của ta đang khóc rồi.”

“Vậy họ phải nín khóc đi,” Liana nạt. “Chị đã nói với tôi là một người vợ tốt không được phàn nàng. Điều đó cũng như thế đối với những cô hầu của cô ta.” Liana khá là hào hứng với triển vọng của đêm nay để mà lo lắng về thịt nguội và những cái lều.

Bỗng một tiếng động, khiến cả hai quay lại nhìn những hiệp sĩ Peregrine đang di chuyển những tấm đệm khỏi mặt đất và để chúng trở lại chiếc xe.

“Không!” Joice hớt hải, và đi thẳng về phía những người đàn ông.

Vài giờ sau, tất cả là sự lộn xộn khi Liana nằm ngủ cùng với những nữ hầu của nàng trên mặt đất dưới bầu trời đầy sao. Nàng đã lôi những chiếc túi đầy lông thú khỏi chiếc xe và đặt chúng xuống nền đất, làm lớp lót bên dưới, và thứ này giúp nàng thấm đi những giọt nước mắt. Vài hiệp sỹ Peregrine ôm cánh tay họ lên đám phụ nữ và thư giãn với họ.

Liana có những bộ lông thú để bên ngoài trại, trong bóng tối của một cây sồi, cho bản thân nàng. Joice đã giúp nàng thay bộ áo dài bị rách hỏng và mặc một cái áo ngủ bằng len sạch sẽ, rồi Liana nằm xuống và đợi. Và đợi. Và đợi. Nhưng Rogan không tới với nàng.

Nàng đã không ngủ được đêm trước, và chuyện đó cùng chuyến đi dài dặc đã khiến nàng ngủ thiếp đi dù nàng đã cố tỉnh táo để đợi chàng. Nhưng nàng đã ngủ mê đi với một nụ cười hé nở trên môi, biết rằng chồng nàng sẽ đánh thức nàng thôi.

Rogan nằm xuống cái chăn len tàn tạ cạnh Severn, nơi chàng vẫn thường ngủ trong suốt những chuyến hành trình của bọn họ.

Mơ màng, Severn quay sang anh trai. “Em nghĩ là anh đã có vợ rồi mà.”

“Lũ Howard tấn công và anh đang lượn lờ quanh một ả ư,” Rogan mỉa mai.

“Cô ấy khá là dễ thương đấy chứ,” Severn nói.

“Nếu em thích lũ thỏ. Anh chỉ có thể nói thế về một người như cô ta, luôn lòe loẹt trong mấy bộ phục sức. Hôm nay là thứ Ba nhỉ?”

“Vâng,” Severn đáp. “Và chúng ta sẽ về tới nhà tối thứ Bảy.”

“Ừ, sau đó,” Rogan nói nho nhỏ. “Anh sẽ có món thịt thỏ cho bữa tối thứ Bảy.”

Severn quay đi và rơi vào giấc ngủ trong khi Rogan còn nằm thao thức thêm một giờ nữa. Tâm trí chàng quá náo nức với viễn cảnh đó để có thể ngủ được. Ý nghĩ của chàng tràn đầy những kế hoạch chàng sẽ làm với vàng của nhà Neville. Những cỗ máy chiến tranh sẽ được xây dựng, những hiệp sỹ sẽ được thuê và huấn luyện, thức ăn để dự trữ phòng khi bị vây hãm dài ngày, vì chàng biết rằng cuộc chiến thu hồi lại lãnh địa nhà Peregrine sẽ mất một thời gian dài, thật dài.

Lúc này chàng chẳng mảy may nghĩ tới cô vợ mới, người đang đợi chàng ở bên kia khu trại.

Sáng hôm sau, Liana không được thoải mái cho lắm. Joice tới bên nữ chủ nhân cùng những lời than phiền tràng giang đại hải từ mấy cô hầu. Những hiệp sỹ nhà Peregrine đã làm tình một cách thô bạo khiến hai trong số họ bị thâm tím và đau nhức.

“Bị thâm tím và đau nhức còn tốt hơn là bình thường và thoải mái,” Lianan nạt. “Mang cho tôi chiếc áo dài xanh và mũ trùm đầu và nói với đám phụ nữ là ngừng than vãn đi hoặc tôi sẽ cho họ vài thứ để mà than thở đấy.”

Liana nhìn thấy chồng nàng qua rặng cây và lại một lần nữa nuốt cơn giận của nàng xuống. Tất cả những cuộc hôn nhân đều như thế này ư? Có phải tất cả những người phụ nữ đều bị đối xử bất công và phải ngậm bồ hòn làm ngọt? Đây là biểu hiện của tình yêu ư?

Nàng mặc một chiếc áo dài satin màu xanh với chiếc đai vàng nạm kim cương. Chiếc mũ bông nàng đang đội cũng dát những viên kim cương bé xíu. Có lẽ lần này chàng sẽ nhìn nàng với sự thèm muốn. Có lẽ đêm qua chàng thấy xấu hổ khi nằm với nàng trong khi người của chàng ở gần đó. Phải, có lẽ đó là lý do cho hành vi của chàng.

Chàng đã chẳng hề chào đón nàng sáng nay. Thực tế, chàng đã vượt qua và chẳng thèm liếc mắt đến nàng. Như thể là chàng chẳng hề nhận ra nàng.

Lianan leo lên ngựa của nàng với sự giúp đỡ của một hiệp sỹ và lần nữa đi giữa đoàn người ngựa, hứng chịu bụi đất và phân ngựa.

Đến giữa ngày nàng mệt lử. Nàng có thể thấy Severn và Rogan dẫn đầu đoàn người đang nói chuyện rất nghiêm nghị và nàng muốn biết chuyện gì đã khiến họ hứng thú tới vậy.

Nàng điều ngựa sang bên cánh.

“Tiểu thư!” Joice hốt hoảng. “Tiểu thư định đi đâu thế?”

“Vì chồng ta không đến với ta, ta sẽ tới với chàng.”

“Tiểu thư không thể,” Joice nói, đôi mắt trợn tròn. “Đàn ông không thích phụ nữ chủ động. Tiểu thư phải đợi cho tới khi ngài ấy tới với cô.”

Liana do dự, nhưng sự chán ngán của nàng đã chiến thắng. “Để xem thế nào,” nàng nói, và thúc ngựa chạy thẳng tới bên cạnh ông em chồng của nàng, Rogan đang đi bên cạnh anh ta. Severn liếc nhìn nàng; Rogan thì không. Nhưng cả hai đều không hề tỏ lời chào đón nàng.

“Chúng ta sẽ cần tất cả chỗ lương thực ta có thể mang,” Rogan đang nói. “Ta sẽ phải dự trữ và chuẩn bị sẵn sàng.”

“Thế còn về năm mươi hecta dọc con đường phía bắc? Bọn nông dân nói rằng những cánh đồng ở đó sẽ không thể cấy hái gì được và lũ cừu thì đang chết dần.”

“Chết dần ư, hừ!” Rogan khịt mũi. “Lũ khốn đó không nghi ngờ gì là đang bán cừu cho đám lái buôn và biển thủ tiền. Cử người tới đốt cháy vài ngôi nhà, nện vài tên nông dân, và chúng ta sẽ xem liệu cừu của bọn chúng có đang chết không.”

Đấy chính là nơi mà Liana sẽ cảm thấy như ở nhà. Thảo luận về cừu và nông dần chẳng phải chuyện đã gắn bó với cuộc đời nàng hàng bao nhiêu năm trời qua đó sao. Nàng không nghĩ tới chuyện “nghe lời” hay giữ những lời khuyên của nàng lại cho bản thân. “Khủng bố đám nông dân chẳng đem lại điều gì tốt đẹp cả,” nàng nói to, không nhìn hai gã đàn ông.

“Việc đầu tiên là ta phải tìm xem liệu những gì bọn họ nói có đúng sự thật không đã. Có thể có nhiều nguyên nhân: Đất đai có thể bị bạc màu, nguồn nước có thể không đầy đủ, hoặc một bệnh dịch có thể đang xảy ra trong đàn cừu. Nếu không phải những nguyên nhân đó và lũ nông dân đang lừa dối chúng ta, thì ta sẽ trục xuất bọn họ. Em biết là việc trục xuất cũng kinh khủng như việc bị tra tấn, và biện pháp này thì ít… phiền phức hơn nhiều. Ngay khi chúng ta tới nơi, em sẽ xem xét việc đó.” Nàng quay sang và mỉm cười với hai người đàn ông.

Cả hai người bọn họ đều nhìn nàng chằm chằm với cái miệng há hốc.

Liana không hiểu biểu hiện của họ rốt cục là sao. “Nó cũng có thể là do hạt giống,” nàng nói. “Một năm ẩm ướt đã gây thiệt hại toàn bộ đống hạt giống của nhà em và – ”

“Lùi lại!” Rogan nói dưới hơi thở. “Trở lại với đám đàn bà. Nếu ta muốn nghe ý kiến từ một phụ nữ, ta sẽ hỏi,” anh nói cùng với tông giọng như thể anh thà hỏi lũ ngựa về đám ngũ cốc còn trước cả khi anh hỏi tới một đàn bà vậy.

“Em chỉ - ” Liana bắt đầu.

“Ta sẽ trói cô lại sau chiếc xe chở hàng nếu cô còn nói thêm lời nào nữa,” Rogan nói, mắt anh long lên giận dữ.

Liana nuốt xuống cục nghẹn khi nàng quay ngựa và trở lại với đám phụ nữ.

Severn là người đầu tiên mở lời khi họ chỉ còn lại một mình. “Nước ư? Có chuyện gì với nguồn nước được à? Và một bệnh dịch. Anh có nghĩ là lũ Howard đã gây ra chuyện đó cho đàn cừu của chúng ta không? Chúng ta phải làm thế nào để tống khứ được chuyện này đây?”

Rogan vẫn nhìn chằm chằm về phía trước. Ả đàn bà chết tiệt, anh nghĩ. Cô ả đang cố làm chuyện gì thế không biết, chõ mũi vào việc của đàn ông ư? Ngay khi mà anh cho phép một ả đàn bà can thiệp vào. Ngay khi mà anh nghe lời một ả đàn bà, thì cô ta đáp trả lại anh bằng sự bội phản. “Chẳng có bệnh dịch gì hết. Chỉ là lũ nông dân tham lam,” Rogan nói chắc nịch. “Ta sẽ cho chúng thấy ai mới là chủ đất đai bọn chúng đang canh tác.”

Severn nghĩ ngợi mất một lúc. Anh không có tư tưởng thù địch với phụ nữ giống như anh trai của mình. Có rất nhiều điều anh thường bàn bạc với Iolanthe, và nhiều khi anh thấy những câu trả lời của cô rất khôn ngoan và hữu dụng. Có lẽ nữ thừa kế nhà Neville còn hơn cả những gì anh đã nghĩ khi lần đầu tiên gặp nàng.

Anh quay người lại trên yên cương và ngoái lại sau nhìn nàng. Nàng vẫn ngồi cứng ngắc trên ngựa, lưng thẳng, mắt lấp lánh những tia giận dữ. Severn quay lại và cười toe toét với ông anh. “Anh đã làm chị ấy bực mình rồi kìa,” anh nói vui vẻ. “Xem chừng đêm nay sẽ rất ngọt ngào đây. Em biết một món quà sẽ xoa dịu tâm tính một chị ấy. Hoặc có lẽ mấy lời hoa mỹ sẽ có tác dụng đấy. Nói với chị ấy rằng mái tóc của chị ấy như là vàng, nói rằng vẻ đẹp của chị ấy làm lay động anh tới tận tâm can.”

“Thứ duy nhất cám dỗ anh là vàng trên những chiếc xe hàng, không phải tóc cô ta. Và anh nghĩ rằng đêm nay em tốt hơn là nên ôm lấy một ả hầu để khỏi phải nghĩ ngợi về tóc tai của đàn bà.”

Severn vẫn tủm tỉm. “Lúc nằm với cô vợ xinh xắn của anh, nhớ gửi vài nhóc con trai vào đấy.”

Những đứa con trai, Rogan nghĩ. Con trai sẽ giúp anh chiến đấu với bọn Howard. Những đứa con trai sẽ sống trên lãnh địa nhà Peregrine ngay khi anh chiếm lại được. Những đứa con trai sẽ cưỡi ngựa bên cạnh anh. Anh sẽ dạy chúng cách chiến đấu và cưỡi ngựa và săn bắn. “Phải, anh sẽ gửi con trai cho cô ta,” cuối cùng Rogan nói.

Liana đã bị thuyết phục là Joice đúng sau cuộc đối đầu giữa nàng với Rogan. Nó đã nhắc cho nàng nhớ là phải vâng lời và lắng nghe và cả giữ những ý tưởng cửa nàng cho riêng bản thân nàng.

Tối đó họ lại cắm trại, và lần nữa Liana đặt chỗ nghỉ dưới một gốc cây ở đằng xa. Nhưng Rogan vẫn không thèm tới chỗ nàng. Anh không nói với nàng hay thậm chí là nhìn nàng.

Liana nhất định không khóc. Nàng cũng từ chối không nhớ những lời cảnh báo của Helen. Thay vào đó, nàng nhớ lại khoảng thời gian bên hồ nước khi chàng hôn nàng. Chàng dường như thấy nàng thật đáng khao khát khi đó, nhưng giờ thì không. Nàng ngủ chập chờn và thức dậy trước bình minh, trước tất cả những người trong khi trại kịp tỉnh giấc.

Nàng dậy, một bàn tay đặt lên cái lưng cứng ngắc của nàng, và hướng vào trong rừng.

Cúi xuống để uống nước từ một con suối nhỏ, nàng rửa qua mặt và cuống cuồng thấy một người đàn ông đang đứng trong bóng tối. Nàng thở gấp và đặt một tay lên cổ.

“Không được rời khỏi phạm vi an toàn của khu trại mà không có vệ sĩ,” giọng của Rogan thật thấp.

Nàng nhận thức rõ ràng là nàng chỉ mặc một lớp lụa mỏng manh che phủ cơ thể trần trụi, mái tóc buông xõa ngang lưng, và chàng thì chỉ mặc có mỗi cái quần lửng, chiếc tất quần của chàng ôm khít từ eo tới tận ngón chân, khuôn ngực rộng lớn để trần. Nàng tiến một bước về phía chàng. “Em không ngủ được,” nàng dịu dàng. Nàng ước chàng chạm vào nàng, cuốn lấy nàng trong vòng tay chàng. “Anh ngủ ngon không?”

Anh cau mày với nàng. Không hiểu sao, nàng rất quen, như thể anh đã từng gặp nàng trước đây rồi. Nàng khá là ngon lành trong nắng sớm, nhưng anh không cảm thấy nỗi khao khát chiếm lấy nàng. “Trở lại khu trại,” anh nói, và quay đi khỏi nàng.

“Vì tất cả - ” nàng nói dưới hơi thở nhưng rồi kiềm bản thân lại. Phải có vài lý do khiến người đàn ông này lờ nàng đi chứ? Joice đã nói nàng có thể khiến bản thân trở nên không thể thiếu đối với chàng một khi nàng ở trong nhà của chàng. Ở đó nàng có thể khiến chàng thoải mái và thấy được những nhu cầu của chàng.

Và ở đó họ sẽ chia sẻ một chiếc giường, nàng nghĩ khoan khoái.

Nàng nhanh chóng bắt kịp chàng. “Chúng ta có đến được lâu đài Peregrine hôm nay không?”

“Nó là lâu đài của Moray,” anh nói cứng ngắc. “Lũ Howard đang chiếm đóng lãnh địa Peregrine.”

Nàng đang hối hả để bắt kịp anh, cái áo choàng dài của nàng vướng phải những cành cây và hòn đá dọc đường. “Em đã nghe về họ. Họ đánh cắp đất đai và tước hiệu của anh, phải không? Anh lẽ ra là một công tước nếu chuyện đó không xảy ra.”

Anh ngừng lại đột ngột ngay phía trước nàng và xoáy đôi mắt giận dữ lên nàng. “Đó là thứ cô hy vọng phải không, cô gái? Rằng cô vừa kết hôn với một công tước? Đó là lý do cô kết hôn với ta và bỏ qua những gã khác?”

“Tại sao không, em không,” nàng nói, kinh ngạc. “Em kết hôn với anh vì…”

“Sao?” Anh yêu cầu.

Liana không thể nói rành rành ra là nàng thèm khát chàng, rằng trái tin nàng đang đập thình thịch ngay lúc này đây khi đang đứng rất gần chàng, và rằng nàng hân hoan muốn chạm vào làn da trần của ngực chàng.

“Hai người đây rồi,” Severn lên tiếng phía sau họ, nên đã cứu Liana khỏi phải trả lời. “Mọi người đã sẵn sàng xuất phát. Thưa phu nhân,” anh nói, gật đầu với Liana.

Đôi mắt anh nhìn nàng quá kỹ lưỡng khiến nàng ngượng ngùng, rồi liếc mắt qua làn tóc quăn của mình xem liệu Rogan có thấy thế không. Chàng không nhìn. Chàng đã bắt đầu tiến về phía trại, bỏ lại Lianan. Nàng nhanh chóng định thần lại và theo sau hai anh em họ.

“Cô ấy dễ thương hơn là em nghĩ lúc đầu đấy,” Severn nói với anh trai khi họ cưỡi ngựa.

“Cô ta không khiến anh hứng thú chút nào hết,” Rogan nói. “Không phải cứ là ‘vợ’ thì có thể khiến anh hứng thú.”

“Em tưởng là anh sẽ chiến đấu hết sức nếu có kẻ nào đó muốn đoạt cô ấy chứ.” Severn giỡn với ông anh trai, nhưng ngay khi những lời đó nói ra, anh vô cùng hối tiếc. Mười năm trước một kẻ đã quả thực cố đoạt vợ của Rogan và anh ấy đã chiến đấu kịch liệt để giành lại cô ta khiến cho hai người anh em của họ đã bị giết.

“Không, anh sẽ không chiến đấu vì cô ta,” Rogan từ tốn nói. “Nếu em muốn cô ta, cứ đoạt lấy. Cô ta chẳng có ý nghĩa gì với anh. Vàng cô ta mang tới cho anh là tất cả những gì anh muốn từ cô ta.”

Severn cau mày trước lời lẽ của anh trai, nhưng anh cũng không nói thêm lời nào nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương