The Taming
-
Chương 12
Anh quay gót và bước đi một cách nhanh chóng ra khỏi khu rừng, rời xa nàng và xa khỏi ngôi làng.
Liana bắt đầu chạy đuổi theo anh. Nàng mừng vì chiếc váy nông dân may ngắn mỗi khi nàng nhảy qua một khúc cây hay đi vòng qua những bụi cây. Nhưng nàng không thể bắt kịp Rogan. Anh đã khuất khỏi tầm mắt chỉ trong chốc lát.
“Đồ chết tiệt nhà anh và cả cái tâm tính của anh nữa,” nàng nói to, giậm giậm chân giận dữ.
Nàng đã không nhận ra nàng đang quá gần đầu nguồn con suối hay vùng đồi đất này quá dốc. Dải đất dọc bờ suối tạo thành một con đường nhỏ ngay bên dưới nàng và nàng trượt chân xuống phía dưới, bằng lưng, mất khoảng hai mươi feet, và nàng la lên thất thanh.
Khi nàng tiếp đất bằng mông, Rogan đã ở đó, một thanh gươm ngắn được rút ra từ nơi nào đó bên dưới cái quần chẽn của anh, đang đứng bên trên nàng.
“Kẻ nào đã gây ra chuyện này?” anh hỏi.
Liana không có thời gian để mà mừng rỡ với may mắn đã mang anh quay lại. “Em ngã,”
nàng giải thích. “Em đang đuổi theo anh thế rồi em ngã.”
“Ồ,” anh nói, chả hứng thú tẹo nào, khi anh tra cây kiếm trở lại bên dưới bộ quần áo thô ráp của anh.
Anh đứng đó nhìn như thể anh chẳng biết phải làm gì tiếp theo hết. “Hãy mang cho em ít nước, nô lệ,” Liana ra lệnh, giơ tay nàng ra một cách kiêu ngạo. Khi anh không nhúc nhích, nàng nói, “Đi mà.”
Cúi xuống, anh đỡ nàng lên trong vòng tay và bế nàng tới dòng suối. Nàng quàng tay quanh cổ anh và dụi người vào anh. “Jeanne có xinh đẹp không?” nàng hỏi.
Anh thả tõm nàng vào trong làn nước lạnh như băng.
Phun phì phì, Liana ngoi lên để hớp không khí. Rogan lại đang bỏ đi lần nữa. “Anh là tên nô lệ tồi tệ nhất trên đời!” nàng gọi với theo sau anh. “Anh sẽ phải trả giá cho vụ cá cược.”
Khi nàng đứng lên giữa làn nước, anh đã trở lại và gương mặt anh lúc này khiến Liana gần như ước anh đừng như thế.
“Ta sẽ chẳng trả giá cho vụ cá cược nào hết, rõ chưa đàn bà,” anh gầm gừ trong một giọng thấp. “Có những thứ trong cuộc đời ta mà đó không phải chuyện của bất cứ ai khác và… và…”
“Jeanne Howard,” nàng nói, răng va vào nhau lập cập.
“Phải, ả đàn bà đó là nguyên nhân những cái chết của -”
“Basil và James,” nàng tiếp lời.
Anh ngừng lại và trừng mắt với nàng. “Cô đang xem thường ta đấy à?” anh thì thầm.
Đôi mắt nàng nhìn chàng thanh minh. “Rogan, em chưa bao giờ có ý coi thường những gì kinh khủng như là cái chết. Em chỉ đơn thuần là đang hỏi chồng em về người vợ đầu tiên của anh ấy. Phụ nữ nào cũng tò mò về người đàn bà khác trong cuộc đời của chồng cô ta. Em đã nghe quá nhiều về Jeanne và -”
“Ai kể cho cô?”
“Phu nhân.” Khi Rogan rõ ràng là không biết người mà nàng ám chỉ đến, nàng nói, “Em tin bà ấy là quý cô của Severn, mặc dù bà ấy có chút gì đó già hơn chú ấy.”
Nét mặt Rogan mất đi vẻ cứng rắn. “Ta không dám nhắc về Iolanthe rằng cô ta già hơn Severn nếu ta là cô đâu.” Anh ngừng lại. “Io đã kể cho cô nghe về…”
Anh dường như không thể nói tên người vợ đầu tiên của mình, và chuyện này khiến Liana bận tâm. Anh vẫn còn yêu cô ta quá nhiều chăng? “Em chưa bao giờ gặp Iolanthe, nhưng vị Phu nhân ám chỉ tới cô ấy. Rogan, em đang lạnh cóng rồi. Chúng ta không thể cứ thế này nói chuyện được? Ra chỗ có ánh nắng nhé?”
Hai lần anh bỏ đi khi nàng nhắc tới tên người phụ nữ đó và cả hai lần anh đều quay lại, và giờ đây anh đang cân nhắc việc tiếp tục “tâm sự” với nàng. Anh chộp lấy tay Liana và kéo nàng ra khỏi dòng suối.
Khi họ ra chỗ có ánh nắng, anh khoanh tay ngang ngực và thẳng cằm lại. Anh sẽ không bao giờ trong cuộc đời còn lại của mình lại đi đồng ý dành cả một ngày với đàn bà nữa – đặc biệt là người này. Cô ta có tài chọc ngoáy vào những vết thương buốt nhói của anh.
“Cô muốn biết gì nào?” anh hỏi.
“Cô ấy có đẹp không? Anh đã yêu cô ấy rất nhiều phải không? Có phải lý do cô ấy rời khỏi lâu đài vì nó quá dơ bẩn? Anh đã thề nguyền là sẽ không bao giờ yêu thương người phụ nữ nào khác nữa vì cô ấy đã khiến anh bị tổn thương à? Tại sao cô ấy lại muốn Oliver Howard thay vì anh? Hắn ta thích gì chứ? Cô ấy đã khiến anh cười phải không? Có phải vì Jeanne mà anh không bao giờ cười không? Anh có nghĩ là em có thể sẽ thay thế được cô ấy trong trai tim anh không?”
Khi loạt câu hỏi cuối cùng cũng ngừng lại, Rogan chỉ đứng trân ra đó nhìn Liana. Hai cánh tay anh đã duỗi ra hai bên hông và miệng anh há ra một chút vì kinh ngạc.
“Sao thế?” Liana nói, động viên anh. “Cô ấy vẫn? Hay cô ấy đã? Nói em nghe đi!”
Rogan không chắc anh đã mong đợi gì từ nàng khi anh hỏi rằng nàng muốn biết gì, nhưng chắc chắn không phải là những câu hỏi yêu đương, không quan trọng và phù phiếm như thế. Đôi mắt anh bắt đầu lấp lánh. “Xinh đẹp ư?” anh nói. “Mặt trăng cũng phải dè dặt khi lướt qua Moray Castle vì hoàn toàn không thể ganh đua với sắc đẹp của … của …”
“Jeanne,” Liana nói đầy tư lự. “Vậy thì, cô ấy đẹp hơn em rất nhiều đúng không?”
Anh không thể tin nàng lại đang coi chuyện này nghiêm túc đến thế. Thành thật mà nói, anh chẳng nhớ nổi hình dáng người vợ trước trông như thế nào nữa. Đã quá nhiều năm kể từ khi anh không còn gặp nàng nữa. “Nhiều,” anh nói với sự nghiêm trang chế giễu. “Nàng ấy đẹp đến mức…” Anh tìm kiếm một hình ảnh so sánh. “… đến mức mà lũ ngựa chiến cũng phải cúi mình trước nàng và ăn đồ ăn từ tay nàng.”
“Ồ,” Liana nói, và ngồi thụp xuống tảng đá, váy áo nàng ướt nhẹp tạo ra một tiếng lép bép. “Ồ.”
Rogan nhìn cái đỉnh đầu gục xuống của nàng một vẻ ghê tởm. “Nàng không bao giờ mặc váy áo đẹp vì nếu như thế, nàng sẽ khiến lũ đàn ông đau mắt. Nàng phải mặc đồ nông dân suốt ngày để che mắt mọi người. Nếu nàng cưỡi ngựa vào làng, nàng phải đeo một cái mặt nạ nếu không những gã đàn ông sẽ ném mình xuống dưới vó ngựa của nàng. Kim cương cũng trở nên mờ nhạt bên cạnh -”
Liana ngẩng đầu lên. “Anh đang chọc em.” Có hy vọng trong giọng nàng. “Cô ấy thực sự trông như thế nào?”
“Anh không nhớ. Cô ấy trẻ trung. Tóc nâu, anh nghĩ thế.”
Liana nhận ra rằng những lời cuối cùng này là sự thật, rằng anh không nhớ nhiều về ngoại hình của Jeanne. “Sao anh có thể quên đi được người mà anh yêu sâu đậm chứ?”
Anh ngồi xuống thảm cỏ, quay lưng về phía nàng, và nhìn ra dòng suối. “Ta mới chỉ là đứa trẻ, và các anh trai ra lệnh cho ta phải kết hôn với cô ấy. Cô ấy đã phản bội lại ta, tất cả chúng ta. Anh James và Basil đã chết vì cố giành lại cô ấy.”
Nàng bước tới bên và ngồi xuống cạnh anh, cơ thể ướt lạnh của nàng bên cạnh cơ thể khô ráo ấm áp của anh. “Cô ấy chính là điều khiến anh buồn phiền à?”
“Buồn phiền ư?” anh nói. “Cái chết của các anh trai ta mới khiến ta đau buồn. Chứng kiến họ chết đi từng người một, nhận thức được lũ Howard đã chiếm đoạt mọi thứ ta từng muốn có trong đời.”
“Thậm chí cả vợ anh,” nàng thì thầm.
Anh quay sang và nhìn nàng. Anh đã không nghĩ về người vợ đầu tiên một cách riêng tư thế này nhiều năm rồi. Anh không thể nhớ được mặt nàng, cơ thể của nàng, bất cứ điều gì về nàng nữa. Nhưng khi anh nhìn Liana anh nghĩ rằng nếu nàng rời xa, anh sẽ nhớ nàng rất nhiều – và không chỉ là cơ thể của nàng, anh nghĩ với sự ngạc nhiên. Anh sẽ nhớ cả những điều mà nàng nói nữa.
Anh giơ bàn tay lên và chạm vào gò má ẩm ướt của nàng. “Nàng có đơn giản như nàng có vẻ không?” anh dịu dàng hỏi. “Liệu rằng có ai đó yêu nàng hay nghĩ rằng nàng xinh đẹp là điều quan trong nhất trong cuộc đời nàng không?”
Liana không thích nghe điều gì phù phiếm thế. “Em có thể theo dõi sổ sách kế toán của sản sự. Em có thể trình nộp những tên trộm. Em có thể xét xử những vụ việc khiếu kiện. Em có thể -”
“Xét xử ư?” Rogan hỏi, ngả người ra nhìn nàng. “Làm thế nào mà một người đàn bà có thể đưa ra được một phán quyết đúng đắn? Phán quyết không phải là về chuyện yêu đương và ai có sàn nhà sạch sẽ nhất – mà đó là về những vụ việc quan trọng.”
“Cho em một ví dụ đi,” Liana nói bình thản.
Rogan nghĩ tốt hơn là không nên tạo gánh nặng cho đầu óc của một phụ nữ với quá nhiều những vấn đề nghiêm trọng, nhưng anh cũng muốn dạy cho nàng một bài học. “Hôm qua một người đàn ông và ba nhân chứng tới gặp ta với một tài liệu đã được ký và có đóng dấu. Tài liệu nói rằng người đàn ông là chủ của cánh đồng, nhưng người chủ trước của cánh đồng không rời đi. Người đó đã đóng dấu riêng của ông ta lên tờ giấy như để xác định một khoản nợ. Giờ khoản nợ đó không được trả, nhưng người chủ đầu tiên vẫn ở lại trên khu đất đó. Nàng sẽ giải quyết chuyện này thế nào vậy?” anh hỏi nàng một cách chế giễu.
“Em sẽ không đưa ra phán quyết nào hết cho đến khi em nghe lời khai của người chủ đầu tiên. Các tòa án của nhà vua có quy định rằng một con dấu quá dễ dàng làm giả. Nếu người đàn ông đó được giáo dục đến mức có một con dấu riêng, có lẽ ông ta cũng có thể viết được tên của chính mình. Ông ta sẽ lưu lại con dấu và ký hiệu của ông ta trên tờ giấy. Em cũng sẽ nghi vấn liệu những nhân chứng đó có phải là bạn của người chủ đầu tiên hay không. Tất cả gộp lại, vụ việc nghe không có vẻ quá phức tạp đối với em.”
Rogan trừng mắt nhìn nàng. Tài liệu đó thực sự đã được chứng minh là giả, được làm bởi một người đang giận dữ với việc bà vợ trẻ của ông ta trò chuyện với con trai của người chủ.
“Thế nào?” Liana nói. “Em hy vọng anh đã không cử người đuổi người nông dân nghèo khổ ấy ra khỏi đất của ông ta.”
“Anh không làm thế,” anh quát. “Hay anh cũng không có thiêu ai vì ăn thịt chuột hết.”
“Hay là không làm cô con gái mang thai nữa chăng?” nàng trêu chọc.
“Không, nhưng vợ của người nông dân quả là xinh đẹp. To tròn –” Anh đưa hai tay lên phía trước tạo dáng.
“Anh!” Liana nói và thình lình nhao vào anh.
Anh ôm lấy nàng, giả vờ rằng trọng lượng của nàng đã đẩy ngã anh xuống, rồi ôm chặt lấy nàng. Anh hôn nàng.
“Em đã làm tốt trong quá trình xét xử đúng không? Tài liệu đó là giả, phải không?” Nàng đang nằm dài trên cơ thể anh, cảm nhận cơ thể mạnh mẽ và cứng rắn của anh bên dưới nàng.
“Đồ của em ướt quá,” anh nói. “Có lẽ em nên cởi chúng ra rồi hong khô.”
“Anh đang đánh trống lảng đấy. Tài liệu đó sai hay là không đấy?”
Anh nâng đầu lên để hôn nàng lần nữa, nhưng nàng đã quay mặt đi.
“Thế nào?” nàng hỏi.
“Ừ, nó là giả,” anh nói trầm trọng.
Liana bật cười và bắt đầu hôn lên cổ anh.
Rogan nhắm mắt. Anh có vài người đàn bà trong đời, những người không sợ hãi anh.
Những người phụ nữ sinh ra trong tầng lớp cao của hoàng gia thường hếch mũi lên với anh, thế nên Rogan tự nhủ anh thích mấy cô hầu gái hơn. Họ thường sợ sệt với những cái quắc mắt và cau mày của anh. Nhưng người đàn bà này thì lại cười nhạo anh, la hét anh – và từ chối nghe lời anh.
“… và em có thể giúp,” nàng vẫn đang nói.
“Giúp cái gì?” anh lẩm bẩm.
“Phán xét.” Nàng liếm cái lưỡi nhỏ xinh trên xương đòn của anh.
“Bước qua xác ta đã,” anh nói thích thú.
Nàng ngọ ngậy bên trên anh. “Em đang ở trên người anh nè, nhưng chẳng có cảm giác gì là một cái xác cả.”
“Em quả là cô nàng trơ trẽn đấy,” anh nói, hôn nàng.
“Định trừng phạt em thế nào đây?”
Anh đặt tay sau đầu nàng và lăn tròn nàng, quăng cái chân to lớn của anh lên chân nàng.
“Ta sẽ cởi hết đồ của em.”
“Không thể nào!” nàng nói trước khi miệng anh hạ xuống miệng nàng.
Từ phía rặng cây có tiếng người đi tới, ban đầu, đôi tình nhân không nghe thấy gì.
“Gaby, ta thấy đây là một ý tồi,” giọng một người đàn ông.
“Không liều lĩnh, không thu lợi được gì hết, em luôn nói thế,” một người đàn bà đáp.
Liana cảm thấy cơ thể Rogan cứng lại, rồi nhanh chóng anh rút lấy thanh kiếm ngắn của mình từ bên dưới cái quần chẽn và quỳ gối trên nàng trong một tư thế hoàn toàn là tự vệ.
Qua rặng cây là Baudoin và một người đàn bà đẫy đà, nhỏ nhắn, một bé gái nhỏ ẵm trên tay cô ta, một cái giỏ bên tay kia, và một cậu nhóc đi giữa họ.
Liana và Rogan chỉ chăm chú nhìn, không hiểu ý nghĩa của sự xâm nhập này.
“Hai người đây rồi,” người đàn bà đẫy đà nói, bước thẳng tới. “Baudoin đã kể hết mọi chuyện cho tôi. Tôi phải xin lỗi vì tính khí của anh ấy. Tôi là vợ anh ấy, Gabriel, nhưng mọi người thường gọi tôi là Gaby, và đây là con của chúng tôi, bé Sarah và Joseph. Tôi đã nói với Baudoin rằng nếu chúng tôi tới sống với hai người, chúng tôi phải để hai người biết.
Cha tôi là một hiệp sỹ, không cao quý như là bá tước, là ngài đây, nhưng ông là một người đáng kính. Tôi biết Baudoin là con trai của lãnh chúa, nên tôi đã nài xin cha mình để được cưới anh ấy.” Cô trao cho anh chàng cao lớn đẹp đẽ một cái nhìn đầy yêu thương. “Và tôi chưa bao giờ hối hận một phút nào về điều đó. Người không lạnh sao, thưa phu nhân, quần áo người ướt đẫm kìa? Thuốc nhuộm đang nhòe đi trên tóc người và lem ra cả mặt người nữa kìa. Đây, để tôi giúp phu nhân rửa sạch nó.”
Rogan và Liana, trong sự kinh ngạc, chẳng hề nhúc nhích. Anh vẫn đang quỳ gối trên nàng, lăm lăm con dao, bảo vệ Liana bên dưới anh. Khi người đàn bà Gaby đó giơ tay ra, Liana chẳng hề cử động.
Baudoin phá vỡ sự yên lặng. “Làm theo đi ạ,” anh nói. “Mọi người đều phải làm những gì cô ấy nói.” Những từ ngữ đó đầy ám chỉ, nhưng lại được nói với tông giọng yêu thương. Cặp đôi nhìn chẳng có chút gì cho thấy là họ thuộc về nhau. Baudoin thì cao lớn, xương xương, đẹp trai quá chừng, và vẻ ngoài dữ tợn. Trong khi đó Gaby thì lại thấp, đẫy đà, xinh xắn, nhưng còn lâu mới là xinh đẹp, và cô ấy trông như thể sinh ra với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.
Liana nắm lấy bàn tay đưa ra của người phụ nữ và theo cô ta ra suối. Liana đã từng khiến cho những người đàn bà ở tầng lớp của Gaby phải sợ hãi nàng, nhưng kể từ khi nàng tới lãnh địa nhà Peregrine, nhưng chẳng có gì như thế cả theo như nàng biết.
“Nào, ngồi ở đây và ngoan ngoãn vào,” Gaby nói với cô con gái được đặt trên nền đất. Cô quay lại nhìn Liana. “Tôi đã nghe chuyện sáng nay. Anh em không nên đánh nhau. Tôi đã luôn nói với Baudoin rằng ngày nào đó anh em trai của anh ấy sống trong lâu đài sẽ thấy được lẽ phải, và tôi đã đúng. Anh ấy là người tốt, Baudoin của tôi là thế, và anh ấy sẽ làm mọi điều cần thiết. Nhìn họ kìa. Giống nhau như lột vậy .”
Liana nhìn hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau, không ai nhìn ai, không nói chuyện, cậu bé con giữa hai người cũng chỉ im lặng.
“Cúi xuống nào, để tôi gội đầu cho phu nhân,” Gaby hướng dẫn.
Liana làm như cô ấy đề nghị.
“Chồng phu nhân có ít nói như chồng tôi không?” Gaby hỏi.
Liana không chắc phải làm gì – liệu có nên làm bạn với người phụ nữ này hay là không đây. Thật kỳ lạ làm sao khi bộ quần áo có ảnh hưởng tới đầu óc nàng. Nếu nàng đang mặc bộ trang phụ lụa xanh đắt giá của nàng nàng sẽ trông đợi người phụ nữ này cúi mình trước nàng nhưng, bằng cách nào đó, trong khi đang mặc bộ áo len nông dân, nàng cảm thấy gần như là nàng … ờ thì, ngang hàng với người phụ nữ này. “Nếu tôi xích anh ấy vào một chỗ thì anh ấy sẽ nói chuyện, nhưng chẳng nhiều lắm,” cuối cùng Liana trả lời.
“Đừng từ bỏ cuộc chiến. Ngài ấy sẽ phải trở nên hoàn thiện nếu phu nhân chú ý đến. Và khiến ngài ấy cười. Cù ngài ấy.”
“Cù anh ấy ư?” Nước nhuộm đen chảy thành dòng qua mặt Liana.
“Mmm,” Gaby nói. “Chỗ xương sườn ấy. Họ là những người đàn ông tốt, dù thế. Họ không hay thay đổi trong chuyện tình cảm. Nếu ngài ấy yêu phu nhân hôm nay, ngài ấy sẽ yêu phu nhân mãi mãi. Ngài ấy không giốn vài gã nào đó, yêu phu nhân hôm nay, rồi người khác vào ngày mai, và người khác vào ngày kia. Ở đó, chính là chỗ nên làm. Tóc phu nhân đã trở lại màu vàng óng rồi.”
Liana ngồi dậy, quăng mái tóc ướt về lưng. “Và giờ chúng ta không thể trở lại lễ hội. Ai đó hẳn đã nhận ra ta.”
“Không,” Gaby nói nghiêm túc. “Hai người không muốn trở lại đó đâu. Giờ mọi người đang bàn tán về chuyện sáng nay có một người đàn ông bí ẩn đã đánh nhau với Baudoin. Hai người không nên trở lại.” Gương mặt cô ấy sáng bừng lên. “Nhưng tôi có mang theo ít đồ ăn và chúng ta có thể ở đây giữa một nơi đáng yêu thế này.”
Gabriel không nói với Liana rằng cô ấy đã để dành cả năm cho bữa tiệc mà cô ấy đã mang theo đây. Bên dưới vẻ ngoài hạnh phúc của Gaby là một người đàn bà rất tham vọng –
nhưng cô ấy không tham vọng cho bản thân. Cô ấy tham vọng cho người đàn ông cô yêu hơn cả mạng sống của mình.
Cô mới chỉ mười hai khi lần đầu gặp gỡ anh chàng lạnh lùng đẹp trai Baudoin và cô đã quyết định phải có được anh bằng bất cứ cách nào. Cha cô muốn cô có một cuộc hôn nhân tốt, không phải là kết hôn với một tên con hoang không có của cải. Nhưng Gaby đã nài nẵng, khóc lóc, van nài, mè nheo cho tới khi cha cô cuối cùng cũng đồng ý đề nghị với cha dượng của Baudoin.
Baudoin đã cưới cô vì của hồi môn của cô, và những năm đầu tiên bên nhau rất khó khăn. Anh có nhiều người đàn bà khác, nhưng tình yêu của Gaby đủ mạnh mẽ hơn sự mê đắm của anh. Dần dần anh bắt đầu chú ý đến cô, đến bên cô vì tình yêu và sự thoải mái, và khi những đứa con của họ ra đời, anh cũng đã tìm thấy niềm hạnh phúc bên chúng.
Trong suốt sáu năm hôn nhân của họ, Baudoin từ một gã tinh nghịch nhảy hết từ cái giường này sang cái giường khác để trở thành một thương nhân thành công, người dành hết niềm hạnh phúc bên vợ và các con.
Sáng nay, khi anh thấy Lord Rogan trong đám đông, anh đã nhận ra người anh em cùng cha của mình ngay tức thì. Lần đầu tiên sau nhiều năm cơn thịnh nộ xưa cũ của anh lại trỗi dậy. Mấy giờ sau anh đã tìm được Gaby và, sau nhiều lời khuyến dụ từ cô, anh đã kể lại chuyện xảy ra trong rừng. Anh đã rất hổ thẹn vì việc tấn công một người từ sau lưng và anh kể với Gaby về đề nghị mà anh đã nhận lời, nhưng nói rằng họ phải rời khỏi vùng và bắt đầu lại ở một nơi khác, rằng anh không thể chịu đựng nổi khi đối mặt với Lord Rogan nữa.
Gaby thầm cầu nguyện thật nhanh để cám ơn Chúa cuối cùng đã mang đến cho họ cơ hội này, và rồi cô làm việc với Baudoin. Cô dùng mọi phương cách có thể nghĩ ra để phá vỡ sự e ngại của Baudoin. Một khi chuyện này được hoàn thành cô biết cô phải làm việc cho lãnh chúa và phu nhân tốt bụng, vị tha của ông ta. Và cô biết đó là ngày hôm nay, khi mà lãnh chúa và phu nhân của ông ta mặc trang phục nông dân, là cơ hội của cô. Ngày mai, khi họ trở lại địa vị cao sang còn cô vẫn trong cảnh nông dân nghèo khó, hố sâu ngăn cách giữa họ sẽ lớn vô cùng.
Thế nên cô đã lấy khỏi tiền cất giấu, mua thịt bò, thịt lợn, thịt gà, bánh mỳ, cam, pho mát, quả chà là, quả vả và bia, rồi bỏ trong một cái giỏ và đi tìm kiếm những người họ hàng cao sang của Baudoin. Cô không để cho bản thân nghĩ tới danh tiếng của Rogan, thứ đã được khắc họa quá rõ ràng trong vở kịch (và nàng từ chối nghĩ về việc Lord Rogan biết rằng Baudoin đã đóng vai ngài lãnh chúa), mà chỉ tập trung vào việc vui vẻ và sự ngang hàng.
Liana không phải nói nhiều khi nàng ở gần Gaby, mà là không ai trong bọn họ cần làm thế, vì Gaby nói đủ nhiều cho cả một đội quân. Ban đầu Liana dè dặt với người đàn bà này. Nàng không thích sự ngạo mạn của cô ta, không thích cái cách người đàn bà này ép bản thân xen vào khoảng thời gian lẽ ra là riêng tư của nàng bên Rogan.
Nhưng chỉ một lát sau, Liana bắt đầu cởi mở. Khá dễ chịu khi nghe nói chuyện. Với Rogan nàng phải ép anh mới được từng từ và chẳng có vị khách nào ở Moray Castle, không có ai để nói chuyện ngoại trừ mấy cô thị nữ của nàng và vị Phu nhân – người quá thường xuyên ở sau cánh cửa khóa chặt.
Và, cũng là, Liana thích cách Gaby thương yêu Baudoin. Đôi mắt cô ấy nhìn anh trong một sự chiếm hữu theo cách vừa là vợ, vừa là mẹ, vừa như một con quỷ muốn ăn tươi nuốt sống sinh mạng của anh. Mình tự hỏi không biết mình có nhìn Rogan như thế không, nàng nghĩ.
Mấy người đàn ông nhìn người kia lo ngại, không biết phải nói gì hay đối xử với người kia như thế nào, cho tới khi Gaby gợi ý Rogan dạy Baudoin cách chiến đấu với cây gậy dài.
Phụ nữ ngồi trên mặt đất ăn pho mát với bánh mì và quan sát họ tập luyện. Rogan là một người thầy tốt, có chút hà khắc. Anh đánh ngã Baudoin vào dòng suối lạnh buốt tới ba lần. Nhưng Baudoin không là con trai của cha anh vì gì hết. Lần thứ tư Rogan định cho ông anh rơi vào dòng nước, Baudoin đã trụ lại và Rogan té nhào xuống nước lạnh.
Liana đứng bật dậy ngay và chạy về phía chồng. Anh trông rất choáng váng khi ngồi đơ ngay trong dòng nước khiến Liana bắt đầu cười ngất, cũng như Gaby. Thậm chí Baudoin cũng mỉm cười. Mất một lúc, nhưng rồi Rogan cũng mỉm cười.
Liana đưa tay nàng ra để giúp anh đứng dậy nhưng, vẫn cười, anh kéo nàng xuống dòng nước cùng với anh. “Chơi xấu,” nàng hét lên. “Em gần như khô hết rồi.”
Anh đứng dậy, rồi bế nàng ra khỏi mặt nước và đưa nàng ra chỗ thảm cỏ đầy nắng và ngồi xuống bên nàng. Anh cởi áo sơ mi, và khi Liana rùng mình, anh kéo nàng vào vòng tay khiến nàng ngả hẳn người vào anh. Liana biết nàng chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế trong cuộc đời nàng.
“Có gì ăn không?” Rogan hỏi. “Anh đói quá.”
Gaby mang những đồ ăn ngon lành từ trong giỏ ra, và cả bốn người lớn và hai đứa trẻ bắt đầu ăn. Hầu hết Gaby là người nói, kể những câu chuyện ngắn hài hước của cuộc sống trong làng. Cô vô cùng khéo léo để tránh đả động tới nhà Peregrine.
Liana có thể cảm thấy Rogan đang thả lỏng. Anh hỏi Baudoin vài câu về một nghề buôn len, thậm chí hỏi anh ấy xem có ý tưởng gì để cải thiện sản lượng gỗ của nhà Peregrine.
Cô gái nhỏ, Sarah, chỉ mới biết đi, chỉ lẫm chẫm, cầm một quả chà là và chập chững trên đôi chân mũm mĩm, được cha cô bé giúp, bước tới bên Rogan. Cô bé đứng đó và nhìn anh chằm chằm một lúc cho tới khi Rogan nhìn cô bé. Anh chưa bao giờ chú ý nhiều tới bọn con nít, nhưng anh thấy rằng cô bé là một đứa trẻ xinh xắn với đôi mắt đen láy đang nghiên cứu anh.
Đứa trẻ đưa cho anh quả chà là, và khi Rogan nhận nó, cô bé dường như nghĩ đó là một lời mời. Cô bé quay người và ngồi thụp lên dùi anh, dụi lưng bé vào ngực anh.
Rogan nhìn xuống mái đầu loăn xoăn mềm mại mà kinh ngạc.
“Không được làm thế với người lạ chứ,” Gaby nói. “Bé Sarah của tôi.”
“Bế con bé đi,” Rogan nói dưới hơi thở với Liana. “Bế con bé ra khỏi ta.”
Liana đột nhiên giả điếc. “Nè, Sarah, con đưa mấy quả vả này cho chú Rogan của con đi nào.”
Trang trọng, cô bé cầm lấy một quả vả và đưa nó lên miệng của Rogan. Khi anh cố giằng nó khỏi con bé, nó kêu ré lên phản đối. Trông như thể đó là điều khó chịu nhất mà anh từng phải làm, anh mở miệng ra và cho phép con bé bỏ quả vả vào trong.
Liana say sưa nói chuyện với Gaby và giả vờ nàng không chú ý tới Rogan và đứa trẻ, nhưng nàng vẫn tiếp tục đưa cho cô bé những quả chà là và quả vả. Khi con bé mệt vì cho ông chú mình ăn, con bé ngả người vào Rogan và ngủ thiếp đi.
Rất nhanh, mặt trời đang xuống thấp ở đường chân trời và Liana biết rằng đã đến lúc về nhà. Nàng không muốn khoảng thời gian dễ chịu này kết thúc, không muốn trở lại Moray Castle ảm đạm và, có lẽ, một người chồng thờ ơ với nàng. Nàng trượt tay nàng vào tay Rogan và tựa đầu lên vai chàng. Họ ngồi đó một lúc lâu, quấn quýt lấy nhau, đứa trẻ đang say ngủ trên đùi chàng.
“Đây là ngày tuyệt vời nhất trong đời em,” Liana thì thầm. “Em ước gì nó sẽ không bao giờ kết thúc.”
Rogan xiết cánh tay quanh nàng. Lãng phí mất một ngày và anh không định sẽ có kế hoạch cho những thứ phù phiếm thế này nữa, nhưng anh đồng ý là nó … ừ thì, dễ chịu.
Bé Sarah tỉnh dậy và khóc khiến họ nhận ra là họ phải trở lại ngôi nhà đáng kính rồi.
“Ngày mai hai người sẽ tới chứ?” Liana hỏi Gaby, và thấy những giọt nước mắt biết ơn lấp lánh trong đôi mắt của cô. Ngay lập tức, Liana dự định để Gaby trở thành nữ cận thần của nàng. Gaby sẽ trông nom việc những cô hầu giữ gìn nhà cửa sạch sẽ và Liana sẽ có nhiều thời gian với chồng nàng hơn.
Rồi màn đêm buông xuống, Rogan và Liana chầm chậm thả bước về Moray Castle. Tay trong tay, họ sánh bước bên nhau lặng lẽ.
“Em ước chúng ta không phải trở về,” Liana nói. “Em ước chúng ta có thể giống như Gaby và Baudoin, sống trong một túp lều tranh đơn sơ nơi nào đó và - ”
Rogan khịt mũi. “Họ đã sẵn sàng từ bỏ túp lều đơn sơ của họ rồi. Bữa ăn đó hẳn là tiêu tốn cả năm tiền lương.”
“Nửa năm,” Liana nói với giọng chắc nịch của một người đã dành rất nhiều thời gian với sổ sách kế toán. “Nhưng họ yêu thương nhau,” nàng mơ màng. “Em có thể thấy nó trong mắt Gaby.” Nàng ngước nhìn Rogan. “Nó hẳn cũng như thế khi em nhìn anh.”
Rogan đang nhìn thẳng về những bức tường của Moray Castle. Nó hẳn là dễ dàng khi họ rời đi vào buổi sáng nay. Nếu như bọn Howard cải trang thành những người bán rau và cầu xin được vào trong thì sao? Anh cần phải thắt chặt canh phòng hơn.
“Anh có nghe thấy em nói gì không đấy?” Liana hỏi.
Có lẽ anh nên đeo một vật tượng trưng cho những người nông dân được phép đi vào. Tất nhiên là vật tượng trưng đó có thể bị đánh cắp, nhưng -
“Rogan!” Liana đã dừng bước và, giữ chặt tay anh, nàng cũng khiến anh ngừng lại.
“Có chuyện gì?”
“Anh có đang nghe em nói không vậy?” Liana hỏi.
“Mọi lời em nói,” anh đáp. Có lẽ cần thứ gì đó bên cạnh một vật tượng trưng. Có thể là –
“Em đã nói gì?”
Rogan nhìn nàng trống rỗng. “Nói về cái gì ư?”
Nàng mím môi. “Em đang nói với anh rằng em yêu anh đấy.”
Có lẽ là một từ mật khẩu, thay đổi hàng ngày. Hoặc có thể an toàn nhất là chỉ cho phép những nông dân được chỉ định một cách chắc ra vào, đảm bảo sẽ không bao giờ để gương mặt lạ nào lọt qua.
Trước sự sửng sốt của Rogan, vợ anh thả tay anh ra và đi lên trước anh, và cứ theo cách nàng bước thì rõ ràng là nàng đang tức giận. “Giờ thì gì nữa đây?” anh lẩm bẩm. Anh đã làm mọi thứ nàng muốn cả ngày hôm nay và nàng vẫn chưa vừa lòng nữa.
Anh bắt kịp nàng. “Có chuyện gì à?”
“Ồ, anh đã chú ý đến em rồi đấy,” nàng kiêu kỳ. “Em hy vọng em đã không quấy nhiễu anh vì nói với anh rằng em yêu anh.”
“Không,” anh thành thật nói. “Ta chỉ là đang mải suy nghĩ về những chuyện khác.”
“Đừng để lời tuyên bố về tình yêu của em làm ngắt quãng,” nàng hậm hực nói. “Em dám chắc rằng có hàng trăm ả từng thề thốt họ yêu anh. Mấy cô Ngày ấy. Nhưng anh còn có cả những cô Tháng rồi ấy chứ. Và tất nhiên cả Jeanna Howard chắc cũng nói thế với anh mỗi ngày.”
Rogan đang cố nhìn thấu cái mớ phi lô gic hỗn độn của nàng. Một người khác trong những ý nghĩ của đàn bà và chẳng có gì nghiêm trọng hơn. “Cô ấy không phải là Howard khi cô ấy cưới ta.”
“Em biết. Nhưng anh không chối rằng cô ta nói đi nói lại với anh rằng cô ta yêu anh. Anh chắc đã nghe quá nhiều lần tới mức nó chẳng còn ý nghĩa gì khi em nói.”
Rogan nghĩ một lúc. “Ta không nhớ là có người đàn bà nào nói với ta rằng cô ấy yêu ta cả.”
“Ồ,” Liana nói, và len tay nàng trở lại tay anh. Họ bước đi trong im lặng vài phút. “Anh có yêu em không?” nàng dịu dàng hỏi.
Anh xiết tay nàng. “Ta có vài lần. Và tối nay, ta sẽ -”
“Không phải yêu như thế. Ý em là bên trong anh ấy. Giống như là anh yêu mẹ mình ấy.”
“Mẹ mất khi ta vừa mới sinh.”
Nàng cau mày. “Thế còn mẹ của Severn.”
“Bà ấy qua đời khi sinh Severn, lúc đó ta hai tuổi. Ta không nhớ gì về bà ấy cả.”
“Mẹ của Zared thì sao?” Liana dịu dàng hỏi.
“Ta không nghĩ mình thích bà ấy chút nào. Bà ấy luôn làm chúng ta sợ. Khóc lóc rất nhiều.”
“Không ai thử làm dịu bà ấy à?”
“Rowland đã nói bà ấy ngừng khóc để bọn ta có thể ngủ.”
Liana nghĩ về người phụ nữ tội nghiệp, một mình giữa một tòa lâu đài bẩn thỉu toàn bọn đàn ông chỉ chăm chăm nghĩ tới sự khóc than của bà gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của bọn họ. Và bà là người vợ đã bị bỏ đói đến chết ở Bevan Castle. Nếu Rogan không yêu thương phụ nữ trong đời, anh hẳn phải yêu thương anh em trai của mình. “Khi anh cả của anh qua đời -”
“Rowland không chết, anh ấy bị giết bởi bọn Howards.”
“Được rồi,” nàng nôn nóng. “Bị giết. Bị sát hại. Bị tấn công một cách lén lút không có sự khiêu khích. Anh có nhớ anh ấy sau cái chêt của anh ấy không?”
Rogan mất một lúc mới trả lời khi mường tượng lại hình ảnh người anh trai quyền uy, mạnh mẽ của mình trong đầu. “Ta nhớ anh ấy mỗi ngày,” cuối cùng anh nói.
Giọng Liana thấp xuống. “Anh sẽ nhớ em chứ nếu em chết? Giả như, có một bệnh dịch nào đó mang em đi ấy?”
Anh nhìn xuống nàng. Nếu nàng chết, cuộc sống của anh sẽ trở lại như xưa. Quần áo của anh lại lúc nhúc chấy rận. Bánh mỳ lại lẫn sạn cát. Các Ngày sẽ trở lại. Nàng sẽ không luẩn quẩn xung quanh nguyền rủa anh, nhạo báng anh, công khai làm anh xấu hổ, hay làm anh lãng phí thời gian. Anh cau mày. Phải, anh sẽ nhớ nàng.
Và anh chết tiệt là không hề thích cái ý nghĩ nhớ nhung nàng.
“Ta sẽ không phải đi thêm bất cứ cái lễ hội nào nữa,” anh nói và đi trước nàng.
Liana đứng chôn chân tại đó. Nàng không thích nghĩ những lời đó của anh khiến nàng tổn thương biết bao. Họ đã bên nhau một thời gian ngắn và anh có nhiều ý nghĩa với nàng, nàng thì thậm chí còn chẳng là gì đối với anh.
Nàng thề với bản thần là nàng sẽ không bao giờ để anh thấy anh đã tổn thương nàng thế nào, nàng sẽ giữ lấy nỗi đau cho riêng mình. Nàng nghĩ mặt nàng đang dửng dưng, không có biểu hiện gì, nhưng khi Rogan quay lại, anh thấy cô vợ bé nhỏ xinh đẹp của anh với môi dưới trề ra và đôi mắt mở to ngân ngấn nước. Anh tự hỏi xem có chuyện gì với nàng vậy. Có phải nàng sự chết khiếp việc trở lại tòa lâu đài?
Anh bước tới bên nàng và đặt tay dưới cằm nàng, nhưng nàng giằng ra.
“Anh chẳng quan tâm gì tới tôi,” nàng nói. “Nếu tôi mà chết, anh sẽ kiếm một cô vợ giàu có khác và giữ lấy của hồi môn của cô ta.”
Rogan khẽ nhún vai. “Hôn nhân quá rắc rồi,” anh nói. “Cha ta có sức chịu đựng của cả ngàn gã đàn ông. Ông ấy đã trải qua bốn cuộc hôn nhân.”
Mặc cho những ý định của nàng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Nếu tôi chết, không ngờ gì là anh sẽ quẳng xác tôi vào con hào ấy rồi. Một sự giải thoát!”
Sự bối rối của Rogan hiện ra. “Nếu em chết ta sẽ…”
“Sao cơ?” nàng hỏi, nhìn anh qua hàng mi ngập nước.
“Ta sẽ… biết rằng em đã ra đi.”
Liana biết rằng đó là những gì tốt nhất mà nàng có thể lấy ra từ anh. Nàng quàng tay quanh cổ anh và bắt đầu hôn anh. “Em biết là anh có quan tâm mà,” nàng nói.
Trước sự kinh ngạc của cả hai, người dân xung quanh họ bắt đầu vỗ tay. Họ đã để hết tâm trí vào cuộc tranh cãi của cả hai mà quên đi những người xung quanh họ đang hớn hở theo dõi và lắng nghe.
Rogan còn xấu hổ hơn cả Liana. Anh chộp lấy tay nàng và bắt đầu chạy. Họ ngừng lại không xa chỗ bức tường của lâu đài và đột nhiên anh, cũng cảm thấy, miễn cưỡng muốn kết thúc ngày hôm nay.
Một người bán dạo với một cái khay gỗ được buộc chặt bằng một cái dây đeo qua vai anh ta. Trong khay xếp đầy những món đồ chơi bằng gỗ, những thứ đang nhún nhảy với một cái que điều khiển. Người bán dạo, thấy sự chú ý của Rogan, nhanh chóng tiến lại và biểu diễn một con búp bê nhỏ ngộ nghĩnh. Khi Liana cười trước trò hề của con búp bê, Rogan thấy bản thân đang thảy ra hai đồng xu quý giá cho chuyện này.
Liana ôm ấp con búp bê một cái tha thiết. Nếu Rogan có tặng nàng ngọc lục bảo, nàng cũng sẽ không thích chúng nhiều như là thích con búp bê này. Nàng ngước nhìn Rogan với tình yêu.
Rogan quay đi khỏi cái nhìn yêu thương của nàng. Lông bông suốt một ngày, lãng phí cả thời gian và tiền bạc cho một cô nàng nhõng nhẽo với những yêu cầu ngu ngốc. Và lại còn…
Anh đặt tay lên vai nàng và ngắm nàng đùa nghịch với món đồ chơi. Anh cảm thấy dễ chịu khi anh ngắm nàng như vậy. Anh cảm thấy yên bình, điều mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ cảm thấy được trước kia. Anh cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu nàng. Chưa bao giờ anh lại hôn một người đàn bà mà lại không phải vì ham muốn nhục dục.
Liana dụi người vào gần anh hơn và Rogan biết anh đã khiến nàng hài lòng. Thật ngớ ngẩn, tất nhiên rồi, nhưng thế nào đó mà việc làm nàng hài lòng lại khiến anh thấy hài lòng.
Với một tiếng thở dài tiếc nuối, anh dẫn họ trở lại lâu đài.
Liana bắt đầu chạy đuổi theo anh. Nàng mừng vì chiếc váy nông dân may ngắn mỗi khi nàng nhảy qua một khúc cây hay đi vòng qua những bụi cây. Nhưng nàng không thể bắt kịp Rogan. Anh đã khuất khỏi tầm mắt chỉ trong chốc lát.
“Đồ chết tiệt nhà anh và cả cái tâm tính của anh nữa,” nàng nói to, giậm giậm chân giận dữ.
Nàng đã không nhận ra nàng đang quá gần đầu nguồn con suối hay vùng đồi đất này quá dốc. Dải đất dọc bờ suối tạo thành một con đường nhỏ ngay bên dưới nàng và nàng trượt chân xuống phía dưới, bằng lưng, mất khoảng hai mươi feet, và nàng la lên thất thanh.
Khi nàng tiếp đất bằng mông, Rogan đã ở đó, một thanh gươm ngắn được rút ra từ nơi nào đó bên dưới cái quần chẽn của anh, đang đứng bên trên nàng.
“Kẻ nào đã gây ra chuyện này?” anh hỏi.
Liana không có thời gian để mà mừng rỡ với may mắn đã mang anh quay lại. “Em ngã,”
nàng giải thích. “Em đang đuổi theo anh thế rồi em ngã.”
“Ồ,” anh nói, chả hứng thú tẹo nào, khi anh tra cây kiếm trở lại bên dưới bộ quần áo thô ráp của anh.
Anh đứng đó nhìn như thể anh chẳng biết phải làm gì tiếp theo hết. “Hãy mang cho em ít nước, nô lệ,” Liana ra lệnh, giơ tay nàng ra một cách kiêu ngạo. Khi anh không nhúc nhích, nàng nói, “Đi mà.”
Cúi xuống, anh đỡ nàng lên trong vòng tay và bế nàng tới dòng suối. Nàng quàng tay quanh cổ anh và dụi người vào anh. “Jeanne có xinh đẹp không?” nàng hỏi.
Anh thả tõm nàng vào trong làn nước lạnh như băng.
Phun phì phì, Liana ngoi lên để hớp không khí. Rogan lại đang bỏ đi lần nữa. “Anh là tên nô lệ tồi tệ nhất trên đời!” nàng gọi với theo sau anh. “Anh sẽ phải trả giá cho vụ cá cược.”
Khi nàng đứng lên giữa làn nước, anh đã trở lại và gương mặt anh lúc này khiến Liana gần như ước anh đừng như thế.
“Ta sẽ chẳng trả giá cho vụ cá cược nào hết, rõ chưa đàn bà,” anh gầm gừ trong một giọng thấp. “Có những thứ trong cuộc đời ta mà đó không phải chuyện của bất cứ ai khác và… và…”
“Jeanne Howard,” nàng nói, răng va vào nhau lập cập.
“Phải, ả đàn bà đó là nguyên nhân những cái chết của -”
“Basil và James,” nàng tiếp lời.
Anh ngừng lại và trừng mắt với nàng. “Cô đang xem thường ta đấy à?” anh thì thầm.
Đôi mắt nàng nhìn chàng thanh minh. “Rogan, em chưa bao giờ có ý coi thường những gì kinh khủng như là cái chết. Em chỉ đơn thuần là đang hỏi chồng em về người vợ đầu tiên của anh ấy. Phụ nữ nào cũng tò mò về người đàn bà khác trong cuộc đời của chồng cô ta. Em đã nghe quá nhiều về Jeanne và -”
“Ai kể cho cô?”
“Phu nhân.” Khi Rogan rõ ràng là không biết người mà nàng ám chỉ đến, nàng nói, “Em tin bà ấy là quý cô của Severn, mặc dù bà ấy có chút gì đó già hơn chú ấy.”
Nét mặt Rogan mất đi vẻ cứng rắn. “Ta không dám nhắc về Iolanthe rằng cô ta già hơn Severn nếu ta là cô đâu.” Anh ngừng lại. “Io đã kể cho cô nghe về…”
Anh dường như không thể nói tên người vợ đầu tiên của mình, và chuyện này khiến Liana bận tâm. Anh vẫn còn yêu cô ta quá nhiều chăng? “Em chưa bao giờ gặp Iolanthe, nhưng vị Phu nhân ám chỉ tới cô ấy. Rogan, em đang lạnh cóng rồi. Chúng ta không thể cứ thế này nói chuyện được? Ra chỗ có ánh nắng nhé?”
Hai lần anh bỏ đi khi nàng nhắc tới tên người phụ nữ đó và cả hai lần anh đều quay lại, và giờ đây anh đang cân nhắc việc tiếp tục “tâm sự” với nàng. Anh chộp lấy tay Liana và kéo nàng ra khỏi dòng suối.
Khi họ ra chỗ có ánh nắng, anh khoanh tay ngang ngực và thẳng cằm lại. Anh sẽ không bao giờ trong cuộc đời còn lại của mình lại đi đồng ý dành cả một ngày với đàn bà nữa – đặc biệt là người này. Cô ta có tài chọc ngoáy vào những vết thương buốt nhói của anh.
“Cô muốn biết gì nào?” anh hỏi.
“Cô ấy có đẹp không? Anh đã yêu cô ấy rất nhiều phải không? Có phải lý do cô ấy rời khỏi lâu đài vì nó quá dơ bẩn? Anh đã thề nguyền là sẽ không bao giờ yêu thương người phụ nữ nào khác nữa vì cô ấy đã khiến anh bị tổn thương à? Tại sao cô ấy lại muốn Oliver Howard thay vì anh? Hắn ta thích gì chứ? Cô ấy đã khiến anh cười phải không? Có phải vì Jeanne mà anh không bao giờ cười không? Anh có nghĩ là em có thể sẽ thay thế được cô ấy trong trai tim anh không?”
Khi loạt câu hỏi cuối cùng cũng ngừng lại, Rogan chỉ đứng trân ra đó nhìn Liana. Hai cánh tay anh đã duỗi ra hai bên hông và miệng anh há ra một chút vì kinh ngạc.
“Sao thế?” Liana nói, động viên anh. “Cô ấy vẫn? Hay cô ấy đã? Nói em nghe đi!”
Rogan không chắc anh đã mong đợi gì từ nàng khi anh hỏi rằng nàng muốn biết gì, nhưng chắc chắn không phải là những câu hỏi yêu đương, không quan trọng và phù phiếm như thế. Đôi mắt anh bắt đầu lấp lánh. “Xinh đẹp ư?” anh nói. “Mặt trăng cũng phải dè dặt khi lướt qua Moray Castle vì hoàn toàn không thể ganh đua với sắc đẹp của … của …”
“Jeanne,” Liana nói đầy tư lự. “Vậy thì, cô ấy đẹp hơn em rất nhiều đúng không?”
Anh không thể tin nàng lại đang coi chuyện này nghiêm túc đến thế. Thành thật mà nói, anh chẳng nhớ nổi hình dáng người vợ trước trông như thế nào nữa. Đã quá nhiều năm kể từ khi anh không còn gặp nàng nữa. “Nhiều,” anh nói với sự nghiêm trang chế giễu. “Nàng ấy đẹp đến mức…” Anh tìm kiếm một hình ảnh so sánh. “… đến mức mà lũ ngựa chiến cũng phải cúi mình trước nàng và ăn đồ ăn từ tay nàng.”
“Ồ,” Liana nói, và ngồi thụp xuống tảng đá, váy áo nàng ướt nhẹp tạo ra một tiếng lép bép. “Ồ.”
Rogan nhìn cái đỉnh đầu gục xuống của nàng một vẻ ghê tởm. “Nàng không bao giờ mặc váy áo đẹp vì nếu như thế, nàng sẽ khiến lũ đàn ông đau mắt. Nàng phải mặc đồ nông dân suốt ngày để che mắt mọi người. Nếu nàng cưỡi ngựa vào làng, nàng phải đeo một cái mặt nạ nếu không những gã đàn ông sẽ ném mình xuống dưới vó ngựa của nàng. Kim cương cũng trở nên mờ nhạt bên cạnh -”
Liana ngẩng đầu lên. “Anh đang chọc em.” Có hy vọng trong giọng nàng. “Cô ấy thực sự trông như thế nào?”
“Anh không nhớ. Cô ấy trẻ trung. Tóc nâu, anh nghĩ thế.”
Liana nhận ra rằng những lời cuối cùng này là sự thật, rằng anh không nhớ nhiều về ngoại hình của Jeanne. “Sao anh có thể quên đi được người mà anh yêu sâu đậm chứ?”
Anh ngồi xuống thảm cỏ, quay lưng về phía nàng, và nhìn ra dòng suối. “Ta mới chỉ là đứa trẻ, và các anh trai ra lệnh cho ta phải kết hôn với cô ấy. Cô ấy đã phản bội lại ta, tất cả chúng ta. Anh James và Basil đã chết vì cố giành lại cô ấy.”
Nàng bước tới bên và ngồi xuống cạnh anh, cơ thể ướt lạnh của nàng bên cạnh cơ thể khô ráo ấm áp của anh. “Cô ấy chính là điều khiến anh buồn phiền à?”
“Buồn phiền ư?” anh nói. “Cái chết của các anh trai ta mới khiến ta đau buồn. Chứng kiến họ chết đi từng người một, nhận thức được lũ Howard đã chiếm đoạt mọi thứ ta từng muốn có trong đời.”
“Thậm chí cả vợ anh,” nàng thì thầm.
Anh quay sang và nhìn nàng. Anh đã không nghĩ về người vợ đầu tiên một cách riêng tư thế này nhiều năm rồi. Anh không thể nhớ được mặt nàng, cơ thể của nàng, bất cứ điều gì về nàng nữa. Nhưng khi anh nhìn Liana anh nghĩ rằng nếu nàng rời xa, anh sẽ nhớ nàng rất nhiều – và không chỉ là cơ thể của nàng, anh nghĩ với sự ngạc nhiên. Anh sẽ nhớ cả những điều mà nàng nói nữa.
Anh giơ bàn tay lên và chạm vào gò má ẩm ướt của nàng. “Nàng có đơn giản như nàng có vẻ không?” anh dịu dàng hỏi. “Liệu rằng có ai đó yêu nàng hay nghĩ rằng nàng xinh đẹp là điều quan trong nhất trong cuộc đời nàng không?”
Liana không thích nghe điều gì phù phiếm thế. “Em có thể theo dõi sổ sách kế toán của sản sự. Em có thể trình nộp những tên trộm. Em có thể xét xử những vụ việc khiếu kiện. Em có thể -”
“Xét xử ư?” Rogan hỏi, ngả người ra nhìn nàng. “Làm thế nào mà một người đàn bà có thể đưa ra được một phán quyết đúng đắn? Phán quyết không phải là về chuyện yêu đương và ai có sàn nhà sạch sẽ nhất – mà đó là về những vụ việc quan trọng.”
“Cho em một ví dụ đi,” Liana nói bình thản.
Rogan nghĩ tốt hơn là không nên tạo gánh nặng cho đầu óc của một phụ nữ với quá nhiều những vấn đề nghiêm trọng, nhưng anh cũng muốn dạy cho nàng một bài học. “Hôm qua một người đàn ông và ba nhân chứng tới gặp ta với một tài liệu đã được ký và có đóng dấu. Tài liệu nói rằng người đàn ông là chủ của cánh đồng, nhưng người chủ trước của cánh đồng không rời đi. Người đó đã đóng dấu riêng của ông ta lên tờ giấy như để xác định một khoản nợ. Giờ khoản nợ đó không được trả, nhưng người chủ đầu tiên vẫn ở lại trên khu đất đó. Nàng sẽ giải quyết chuyện này thế nào vậy?” anh hỏi nàng một cách chế giễu.
“Em sẽ không đưa ra phán quyết nào hết cho đến khi em nghe lời khai của người chủ đầu tiên. Các tòa án của nhà vua có quy định rằng một con dấu quá dễ dàng làm giả. Nếu người đàn ông đó được giáo dục đến mức có một con dấu riêng, có lẽ ông ta cũng có thể viết được tên của chính mình. Ông ta sẽ lưu lại con dấu và ký hiệu của ông ta trên tờ giấy. Em cũng sẽ nghi vấn liệu những nhân chứng đó có phải là bạn của người chủ đầu tiên hay không. Tất cả gộp lại, vụ việc nghe không có vẻ quá phức tạp đối với em.”
Rogan trừng mắt nhìn nàng. Tài liệu đó thực sự đã được chứng minh là giả, được làm bởi một người đang giận dữ với việc bà vợ trẻ của ông ta trò chuyện với con trai của người chủ.
“Thế nào?” Liana nói. “Em hy vọng anh đã không cử người đuổi người nông dân nghèo khổ ấy ra khỏi đất của ông ta.”
“Anh không làm thế,” anh quát. “Hay anh cũng không có thiêu ai vì ăn thịt chuột hết.”
“Hay là không làm cô con gái mang thai nữa chăng?” nàng trêu chọc.
“Không, nhưng vợ của người nông dân quả là xinh đẹp. To tròn –” Anh đưa hai tay lên phía trước tạo dáng.
“Anh!” Liana nói và thình lình nhao vào anh.
Anh ôm lấy nàng, giả vờ rằng trọng lượng của nàng đã đẩy ngã anh xuống, rồi ôm chặt lấy nàng. Anh hôn nàng.
“Em đã làm tốt trong quá trình xét xử đúng không? Tài liệu đó là giả, phải không?” Nàng đang nằm dài trên cơ thể anh, cảm nhận cơ thể mạnh mẽ và cứng rắn của anh bên dưới nàng.
“Đồ của em ướt quá,” anh nói. “Có lẽ em nên cởi chúng ra rồi hong khô.”
“Anh đang đánh trống lảng đấy. Tài liệu đó sai hay là không đấy?”
Anh nâng đầu lên để hôn nàng lần nữa, nhưng nàng đã quay mặt đi.
“Thế nào?” nàng hỏi.
“Ừ, nó là giả,” anh nói trầm trọng.
Liana bật cười và bắt đầu hôn lên cổ anh.
Rogan nhắm mắt. Anh có vài người đàn bà trong đời, những người không sợ hãi anh.
Những người phụ nữ sinh ra trong tầng lớp cao của hoàng gia thường hếch mũi lên với anh, thế nên Rogan tự nhủ anh thích mấy cô hầu gái hơn. Họ thường sợ sệt với những cái quắc mắt và cau mày của anh. Nhưng người đàn bà này thì lại cười nhạo anh, la hét anh – và từ chối nghe lời anh.
“… và em có thể giúp,” nàng vẫn đang nói.
“Giúp cái gì?” anh lẩm bẩm.
“Phán xét.” Nàng liếm cái lưỡi nhỏ xinh trên xương đòn của anh.
“Bước qua xác ta đã,” anh nói thích thú.
Nàng ngọ ngậy bên trên anh. “Em đang ở trên người anh nè, nhưng chẳng có cảm giác gì là một cái xác cả.”
“Em quả là cô nàng trơ trẽn đấy,” anh nói, hôn nàng.
“Định trừng phạt em thế nào đây?”
Anh đặt tay sau đầu nàng và lăn tròn nàng, quăng cái chân to lớn của anh lên chân nàng.
“Ta sẽ cởi hết đồ của em.”
“Không thể nào!” nàng nói trước khi miệng anh hạ xuống miệng nàng.
Từ phía rặng cây có tiếng người đi tới, ban đầu, đôi tình nhân không nghe thấy gì.
“Gaby, ta thấy đây là một ý tồi,” giọng một người đàn ông.
“Không liều lĩnh, không thu lợi được gì hết, em luôn nói thế,” một người đàn bà đáp.
Liana cảm thấy cơ thể Rogan cứng lại, rồi nhanh chóng anh rút lấy thanh kiếm ngắn của mình từ bên dưới cái quần chẽn và quỳ gối trên nàng trong một tư thế hoàn toàn là tự vệ.
Qua rặng cây là Baudoin và một người đàn bà đẫy đà, nhỏ nhắn, một bé gái nhỏ ẵm trên tay cô ta, một cái giỏ bên tay kia, và một cậu nhóc đi giữa họ.
Liana và Rogan chỉ chăm chú nhìn, không hiểu ý nghĩa của sự xâm nhập này.
“Hai người đây rồi,” người đàn bà đẫy đà nói, bước thẳng tới. “Baudoin đã kể hết mọi chuyện cho tôi. Tôi phải xin lỗi vì tính khí của anh ấy. Tôi là vợ anh ấy, Gabriel, nhưng mọi người thường gọi tôi là Gaby, và đây là con của chúng tôi, bé Sarah và Joseph. Tôi đã nói với Baudoin rằng nếu chúng tôi tới sống với hai người, chúng tôi phải để hai người biết.
Cha tôi là một hiệp sỹ, không cao quý như là bá tước, là ngài đây, nhưng ông là một người đáng kính. Tôi biết Baudoin là con trai của lãnh chúa, nên tôi đã nài xin cha mình để được cưới anh ấy.” Cô trao cho anh chàng cao lớn đẹp đẽ một cái nhìn đầy yêu thương. “Và tôi chưa bao giờ hối hận một phút nào về điều đó. Người không lạnh sao, thưa phu nhân, quần áo người ướt đẫm kìa? Thuốc nhuộm đang nhòe đi trên tóc người và lem ra cả mặt người nữa kìa. Đây, để tôi giúp phu nhân rửa sạch nó.”
Rogan và Liana, trong sự kinh ngạc, chẳng hề nhúc nhích. Anh vẫn đang quỳ gối trên nàng, lăm lăm con dao, bảo vệ Liana bên dưới anh. Khi người đàn bà Gaby đó giơ tay ra, Liana chẳng hề cử động.
Baudoin phá vỡ sự yên lặng. “Làm theo đi ạ,” anh nói. “Mọi người đều phải làm những gì cô ấy nói.” Những từ ngữ đó đầy ám chỉ, nhưng lại được nói với tông giọng yêu thương. Cặp đôi nhìn chẳng có chút gì cho thấy là họ thuộc về nhau. Baudoin thì cao lớn, xương xương, đẹp trai quá chừng, và vẻ ngoài dữ tợn. Trong khi đó Gaby thì lại thấp, đẫy đà, xinh xắn, nhưng còn lâu mới là xinh đẹp, và cô ấy trông như thể sinh ra với nụ cười luôn rạng rỡ trên môi.
Liana nắm lấy bàn tay đưa ra của người phụ nữ và theo cô ta ra suối. Liana đã từng khiến cho những người đàn bà ở tầng lớp của Gaby phải sợ hãi nàng, nhưng kể từ khi nàng tới lãnh địa nhà Peregrine, nhưng chẳng có gì như thế cả theo như nàng biết.
“Nào, ngồi ở đây và ngoan ngoãn vào,” Gaby nói với cô con gái được đặt trên nền đất. Cô quay lại nhìn Liana. “Tôi đã nghe chuyện sáng nay. Anh em không nên đánh nhau. Tôi đã luôn nói với Baudoin rằng ngày nào đó anh em trai của anh ấy sống trong lâu đài sẽ thấy được lẽ phải, và tôi đã đúng. Anh ấy là người tốt, Baudoin của tôi là thế, và anh ấy sẽ làm mọi điều cần thiết. Nhìn họ kìa. Giống nhau như lột vậy .”
Liana nhìn hai người đàn ông đang đứng cạnh nhau, không ai nhìn ai, không nói chuyện, cậu bé con giữa hai người cũng chỉ im lặng.
“Cúi xuống nào, để tôi gội đầu cho phu nhân,” Gaby hướng dẫn.
Liana làm như cô ấy đề nghị.
“Chồng phu nhân có ít nói như chồng tôi không?” Gaby hỏi.
Liana không chắc phải làm gì – liệu có nên làm bạn với người phụ nữ này hay là không đây. Thật kỳ lạ làm sao khi bộ quần áo có ảnh hưởng tới đầu óc nàng. Nếu nàng đang mặc bộ trang phụ lụa xanh đắt giá của nàng nàng sẽ trông đợi người phụ nữ này cúi mình trước nàng nhưng, bằng cách nào đó, trong khi đang mặc bộ áo len nông dân, nàng cảm thấy gần như là nàng … ờ thì, ngang hàng với người phụ nữ này. “Nếu tôi xích anh ấy vào một chỗ thì anh ấy sẽ nói chuyện, nhưng chẳng nhiều lắm,” cuối cùng Liana trả lời.
“Đừng từ bỏ cuộc chiến. Ngài ấy sẽ phải trở nên hoàn thiện nếu phu nhân chú ý đến. Và khiến ngài ấy cười. Cù ngài ấy.”
“Cù anh ấy ư?” Nước nhuộm đen chảy thành dòng qua mặt Liana.
“Mmm,” Gaby nói. “Chỗ xương sườn ấy. Họ là những người đàn ông tốt, dù thế. Họ không hay thay đổi trong chuyện tình cảm. Nếu ngài ấy yêu phu nhân hôm nay, ngài ấy sẽ yêu phu nhân mãi mãi. Ngài ấy không giốn vài gã nào đó, yêu phu nhân hôm nay, rồi người khác vào ngày mai, và người khác vào ngày kia. Ở đó, chính là chỗ nên làm. Tóc phu nhân đã trở lại màu vàng óng rồi.”
Liana ngồi dậy, quăng mái tóc ướt về lưng. “Và giờ chúng ta không thể trở lại lễ hội. Ai đó hẳn đã nhận ra ta.”
“Không,” Gaby nói nghiêm túc. “Hai người không muốn trở lại đó đâu. Giờ mọi người đang bàn tán về chuyện sáng nay có một người đàn ông bí ẩn đã đánh nhau với Baudoin. Hai người không nên trở lại.” Gương mặt cô ấy sáng bừng lên. “Nhưng tôi có mang theo ít đồ ăn và chúng ta có thể ở đây giữa một nơi đáng yêu thế này.”
Gabriel không nói với Liana rằng cô ấy đã để dành cả năm cho bữa tiệc mà cô ấy đã mang theo đây. Bên dưới vẻ ngoài hạnh phúc của Gaby là một người đàn bà rất tham vọng –
nhưng cô ấy không tham vọng cho bản thân. Cô ấy tham vọng cho người đàn ông cô yêu hơn cả mạng sống của mình.
Cô mới chỉ mười hai khi lần đầu gặp gỡ anh chàng lạnh lùng đẹp trai Baudoin và cô đã quyết định phải có được anh bằng bất cứ cách nào. Cha cô muốn cô có một cuộc hôn nhân tốt, không phải là kết hôn với một tên con hoang không có của cải. Nhưng Gaby đã nài nẵng, khóc lóc, van nài, mè nheo cho tới khi cha cô cuối cùng cũng đồng ý đề nghị với cha dượng của Baudoin.
Baudoin đã cưới cô vì của hồi môn của cô, và những năm đầu tiên bên nhau rất khó khăn. Anh có nhiều người đàn bà khác, nhưng tình yêu của Gaby đủ mạnh mẽ hơn sự mê đắm của anh. Dần dần anh bắt đầu chú ý đến cô, đến bên cô vì tình yêu và sự thoải mái, và khi những đứa con của họ ra đời, anh cũng đã tìm thấy niềm hạnh phúc bên chúng.
Trong suốt sáu năm hôn nhân của họ, Baudoin từ một gã tinh nghịch nhảy hết từ cái giường này sang cái giường khác để trở thành một thương nhân thành công, người dành hết niềm hạnh phúc bên vợ và các con.
Sáng nay, khi anh thấy Lord Rogan trong đám đông, anh đã nhận ra người anh em cùng cha của mình ngay tức thì. Lần đầu tiên sau nhiều năm cơn thịnh nộ xưa cũ của anh lại trỗi dậy. Mấy giờ sau anh đã tìm được Gaby và, sau nhiều lời khuyến dụ từ cô, anh đã kể lại chuyện xảy ra trong rừng. Anh đã rất hổ thẹn vì việc tấn công một người từ sau lưng và anh kể với Gaby về đề nghị mà anh đã nhận lời, nhưng nói rằng họ phải rời khỏi vùng và bắt đầu lại ở một nơi khác, rằng anh không thể chịu đựng nổi khi đối mặt với Lord Rogan nữa.
Gaby thầm cầu nguyện thật nhanh để cám ơn Chúa cuối cùng đã mang đến cho họ cơ hội này, và rồi cô làm việc với Baudoin. Cô dùng mọi phương cách có thể nghĩ ra để phá vỡ sự e ngại của Baudoin. Một khi chuyện này được hoàn thành cô biết cô phải làm việc cho lãnh chúa và phu nhân tốt bụng, vị tha của ông ta. Và cô biết đó là ngày hôm nay, khi mà lãnh chúa và phu nhân của ông ta mặc trang phục nông dân, là cơ hội của cô. Ngày mai, khi họ trở lại địa vị cao sang còn cô vẫn trong cảnh nông dân nghèo khó, hố sâu ngăn cách giữa họ sẽ lớn vô cùng.
Thế nên cô đã lấy khỏi tiền cất giấu, mua thịt bò, thịt lợn, thịt gà, bánh mỳ, cam, pho mát, quả chà là, quả vả và bia, rồi bỏ trong một cái giỏ và đi tìm kiếm những người họ hàng cao sang của Baudoin. Cô không để cho bản thân nghĩ tới danh tiếng của Rogan, thứ đã được khắc họa quá rõ ràng trong vở kịch (và nàng từ chối nghĩ về việc Lord Rogan biết rằng Baudoin đã đóng vai ngài lãnh chúa), mà chỉ tập trung vào việc vui vẻ và sự ngang hàng.
Liana không phải nói nhiều khi nàng ở gần Gaby, mà là không ai trong bọn họ cần làm thế, vì Gaby nói đủ nhiều cho cả một đội quân. Ban đầu Liana dè dặt với người đàn bà này. Nàng không thích sự ngạo mạn của cô ta, không thích cái cách người đàn bà này ép bản thân xen vào khoảng thời gian lẽ ra là riêng tư của nàng bên Rogan.
Nhưng chỉ một lát sau, Liana bắt đầu cởi mở. Khá dễ chịu khi nghe nói chuyện. Với Rogan nàng phải ép anh mới được từng từ và chẳng có vị khách nào ở Moray Castle, không có ai để nói chuyện ngoại trừ mấy cô thị nữ của nàng và vị Phu nhân – người quá thường xuyên ở sau cánh cửa khóa chặt.
Và, cũng là, Liana thích cách Gaby thương yêu Baudoin. Đôi mắt cô ấy nhìn anh trong một sự chiếm hữu theo cách vừa là vợ, vừa là mẹ, vừa như một con quỷ muốn ăn tươi nuốt sống sinh mạng của anh. Mình tự hỏi không biết mình có nhìn Rogan như thế không, nàng nghĩ.
Mấy người đàn ông nhìn người kia lo ngại, không biết phải nói gì hay đối xử với người kia như thế nào, cho tới khi Gaby gợi ý Rogan dạy Baudoin cách chiến đấu với cây gậy dài.
Phụ nữ ngồi trên mặt đất ăn pho mát với bánh mì và quan sát họ tập luyện. Rogan là một người thầy tốt, có chút hà khắc. Anh đánh ngã Baudoin vào dòng suối lạnh buốt tới ba lần. Nhưng Baudoin không là con trai của cha anh vì gì hết. Lần thứ tư Rogan định cho ông anh rơi vào dòng nước, Baudoin đã trụ lại và Rogan té nhào xuống nước lạnh.
Liana đứng bật dậy ngay và chạy về phía chồng. Anh trông rất choáng váng khi ngồi đơ ngay trong dòng nước khiến Liana bắt đầu cười ngất, cũng như Gaby. Thậm chí Baudoin cũng mỉm cười. Mất một lúc, nhưng rồi Rogan cũng mỉm cười.
Liana đưa tay nàng ra để giúp anh đứng dậy nhưng, vẫn cười, anh kéo nàng xuống dòng nước cùng với anh. “Chơi xấu,” nàng hét lên. “Em gần như khô hết rồi.”
Anh đứng dậy, rồi bế nàng ra khỏi mặt nước và đưa nàng ra chỗ thảm cỏ đầy nắng và ngồi xuống bên nàng. Anh cởi áo sơ mi, và khi Liana rùng mình, anh kéo nàng vào vòng tay khiến nàng ngả hẳn người vào anh. Liana biết nàng chưa bao giờ hạnh phúc hơn thế trong cuộc đời nàng.
“Có gì ăn không?” Rogan hỏi. “Anh đói quá.”
Gaby mang những đồ ăn ngon lành từ trong giỏ ra, và cả bốn người lớn và hai đứa trẻ bắt đầu ăn. Hầu hết Gaby là người nói, kể những câu chuyện ngắn hài hước của cuộc sống trong làng. Cô vô cùng khéo léo để tránh đả động tới nhà Peregrine.
Liana có thể cảm thấy Rogan đang thả lỏng. Anh hỏi Baudoin vài câu về một nghề buôn len, thậm chí hỏi anh ấy xem có ý tưởng gì để cải thiện sản lượng gỗ của nhà Peregrine.
Cô gái nhỏ, Sarah, chỉ mới biết đi, chỉ lẫm chẫm, cầm một quả chà là và chập chững trên đôi chân mũm mĩm, được cha cô bé giúp, bước tới bên Rogan. Cô bé đứng đó và nhìn anh chằm chằm một lúc cho tới khi Rogan nhìn cô bé. Anh chưa bao giờ chú ý nhiều tới bọn con nít, nhưng anh thấy rằng cô bé là một đứa trẻ xinh xắn với đôi mắt đen láy đang nghiên cứu anh.
Đứa trẻ đưa cho anh quả chà là, và khi Rogan nhận nó, cô bé dường như nghĩ đó là một lời mời. Cô bé quay người và ngồi thụp lên dùi anh, dụi lưng bé vào ngực anh.
Rogan nhìn xuống mái đầu loăn xoăn mềm mại mà kinh ngạc.
“Không được làm thế với người lạ chứ,” Gaby nói. “Bé Sarah của tôi.”
“Bế con bé đi,” Rogan nói dưới hơi thở với Liana. “Bế con bé ra khỏi ta.”
Liana đột nhiên giả điếc. “Nè, Sarah, con đưa mấy quả vả này cho chú Rogan của con đi nào.”
Trang trọng, cô bé cầm lấy một quả vả và đưa nó lên miệng của Rogan. Khi anh cố giằng nó khỏi con bé, nó kêu ré lên phản đối. Trông như thể đó là điều khó chịu nhất mà anh từng phải làm, anh mở miệng ra và cho phép con bé bỏ quả vả vào trong.
Liana say sưa nói chuyện với Gaby và giả vờ nàng không chú ý tới Rogan và đứa trẻ, nhưng nàng vẫn tiếp tục đưa cho cô bé những quả chà là và quả vả. Khi con bé mệt vì cho ông chú mình ăn, con bé ngả người vào Rogan và ngủ thiếp đi.
Rất nhanh, mặt trời đang xuống thấp ở đường chân trời và Liana biết rằng đã đến lúc về nhà. Nàng không muốn khoảng thời gian dễ chịu này kết thúc, không muốn trở lại Moray Castle ảm đạm và, có lẽ, một người chồng thờ ơ với nàng. Nàng trượt tay nàng vào tay Rogan và tựa đầu lên vai chàng. Họ ngồi đó một lúc lâu, quấn quýt lấy nhau, đứa trẻ đang say ngủ trên đùi chàng.
“Đây là ngày tuyệt vời nhất trong đời em,” Liana thì thầm. “Em ước gì nó sẽ không bao giờ kết thúc.”
Rogan xiết cánh tay quanh nàng. Lãng phí mất một ngày và anh không định sẽ có kế hoạch cho những thứ phù phiếm thế này nữa, nhưng anh đồng ý là nó … ừ thì, dễ chịu.
Bé Sarah tỉnh dậy và khóc khiến họ nhận ra là họ phải trở lại ngôi nhà đáng kính rồi.
“Ngày mai hai người sẽ tới chứ?” Liana hỏi Gaby, và thấy những giọt nước mắt biết ơn lấp lánh trong đôi mắt của cô. Ngay lập tức, Liana dự định để Gaby trở thành nữ cận thần của nàng. Gaby sẽ trông nom việc những cô hầu giữ gìn nhà cửa sạch sẽ và Liana sẽ có nhiều thời gian với chồng nàng hơn.
Rồi màn đêm buông xuống, Rogan và Liana chầm chậm thả bước về Moray Castle. Tay trong tay, họ sánh bước bên nhau lặng lẽ.
“Em ước chúng ta không phải trở về,” Liana nói. “Em ước chúng ta có thể giống như Gaby và Baudoin, sống trong một túp lều tranh đơn sơ nơi nào đó và - ”
Rogan khịt mũi. “Họ đã sẵn sàng từ bỏ túp lều đơn sơ của họ rồi. Bữa ăn đó hẳn là tiêu tốn cả năm tiền lương.”
“Nửa năm,” Liana nói với giọng chắc nịch của một người đã dành rất nhiều thời gian với sổ sách kế toán. “Nhưng họ yêu thương nhau,” nàng mơ màng. “Em có thể thấy nó trong mắt Gaby.” Nàng ngước nhìn Rogan. “Nó hẳn cũng như thế khi em nhìn anh.”
Rogan đang nhìn thẳng về những bức tường của Moray Castle. Nó hẳn là dễ dàng khi họ rời đi vào buổi sáng nay. Nếu như bọn Howard cải trang thành những người bán rau và cầu xin được vào trong thì sao? Anh cần phải thắt chặt canh phòng hơn.
“Anh có nghe thấy em nói gì không đấy?” Liana hỏi.
Có lẽ anh nên đeo một vật tượng trưng cho những người nông dân được phép đi vào. Tất nhiên là vật tượng trưng đó có thể bị đánh cắp, nhưng -
“Rogan!” Liana đã dừng bước và, giữ chặt tay anh, nàng cũng khiến anh ngừng lại.
“Có chuyện gì?”
“Anh có đang nghe em nói không vậy?” Liana hỏi.
“Mọi lời em nói,” anh đáp. Có lẽ cần thứ gì đó bên cạnh một vật tượng trưng. Có thể là –
“Em đã nói gì?”
Rogan nhìn nàng trống rỗng. “Nói về cái gì ư?”
Nàng mím môi. “Em đang nói với anh rằng em yêu anh đấy.”
Có lẽ là một từ mật khẩu, thay đổi hàng ngày. Hoặc có thể an toàn nhất là chỉ cho phép những nông dân được chỉ định một cách chắc ra vào, đảm bảo sẽ không bao giờ để gương mặt lạ nào lọt qua.
Trước sự sửng sốt của Rogan, vợ anh thả tay anh ra và đi lên trước anh, và cứ theo cách nàng bước thì rõ ràng là nàng đang tức giận. “Giờ thì gì nữa đây?” anh lẩm bẩm. Anh đã làm mọi thứ nàng muốn cả ngày hôm nay và nàng vẫn chưa vừa lòng nữa.
Anh bắt kịp nàng. “Có chuyện gì à?”
“Ồ, anh đã chú ý đến em rồi đấy,” nàng kiêu kỳ. “Em hy vọng em đã không quấy nhiễu anh vì nói với anh rằng em yêu anh.”
“Không,” anh thành thật nói. “Ta chỉ là đang mải suy nghĩ về những chuyện khác.”
“Đừng để lời tuyên bố về tình yêu của em làm ngắt quãng,” nàng hậm hực nói. “Em dám chắc rằng có hàng trăm ả từng thề thốt họ yêu anh. Mấy cô Ngày ấy. Nhưng anh còn có cả những cô Tháng rồi ấy chứ. Và tất nhiên cả Jeanna Howard chắc cũng nói thế với anh mỗi ngày.”
Rogan đang cố nhìn thấu cái mớ phi lô gic hỗn độn của nàng. Một người khác trong những ý nghĩ của đàn bà và chẳng có gì nghiêm trọng hơn. “Cô ấy không phải là Howard khi cô ấy cưới ta.”
“Em biết. Nhưng anh không chối rằng cô ta nói đi nói lại với anh rằng cô ta yêu anh. Anh chắc đã nghe quá nhiều lần tới mức nó chẳng còn ý nghĩa gì khi em nói.”
Rogan nghĩ một lúc. “Ta không nhớ là có người đàn bà nào nói với ta rằng cô ấy yêu ta cả.”
“Ồ,” Liana nói, và len tay nàng trở lại tay anh. Họ bước đi trong im lặng vài phút. “Anh có yêu em không?” nàng dịu dàng hỏi.
Anh xiết tay nàng. “Ta có vài lần. Và tối nay, ta sẽ -”
“Không phải yêu như thế. Ý em là bên trong anh ấy. Giống như là anh yêu mẹ mình ấy.”
“Mẹ mất khi ta vừa mới sinh.”
Nàng cau mày. “Thế còn mẹ của Severn.”
“Bà ấy qua đời khi sinh Severn, lúc đó ta hai tuổi. Ta không nhớ gì về bà ấy cả.”
“Mẹ của Zared thì sao?” Liana dịu dàng hỏi.
“Ta không nghĩ mình thích bà ấy chút nào. Bà ấy luôn làm chúng ta sợ. Khóc lóc rất nhiều.”
“Không ai thử làm dịu bà ấy à?”
“Rowland đã nói bà ấy ngừng khóc để bọn ta có thể ngủ.”
Liana nghĩ về người phụ nữ tội nghiệp, một mình giữa một tòa lâu đài bẩn thỉu toàn bọn đàn ông chỉ chăm chăm nghĩ tới sự khóc than của bà gây ảnh hưởng tới giấc ngủ của bọn họ. Và bà là người vợ đã bị bỏ đói đến chết ở Bevan Castle. Nếu Rogan không yêu thương phụ nữ trong đời, anh hẳn phải yêu thương anh em trai của mình. “Khi anh cả của anh qua đời -”
“Rowland không chết, anh ấy bị giết bởi bọn Howards.”
“Được rồi,” nàng nôn nóng. “Bị giết. Bị sát hại. Bị tấn công một cách lén lút không có sự khiêu khích. Anh có nhớ anh ấy sau cái chêt của anh ấy không?”
Rogan mất một lúc mới trả lời khi mường tượng lại hình ảnh người anh trai quyền uy, mạnh mẽ của mình trong đầu. “Ta nhớ anh ấy mỗi ngày,” cuối cùng anh nói.
Giọng Liana thấp xuống. “Anh sẽ nhớ em chứ nếu em chết? Giả như, có một bệnh dịch nào đó mang em đi ấy?”
Anh nhìn xuống nàng. Nếu nàng chết, cuộc sống của anh sẽ trở lại như xưa. Quần áo của anh lại lúc nhúc chấy rận. Bánh mỳ lại lẫn sạn cát. Các Ngày sẽ trở lại. Nàng sẽ không luẩn quẩn xung quanh nguyền rủa anh, nhạo báng anh, công khai làm anh xấu hổ, hay làm anh lãng phí thời gian. Anh cau mày. Phải, anh sẽ nhớ nàng.
Và anh chết tiệt là không hề thích cái ý nghĩ nhớ nhung nàng.
“Ta sẽ không phải đi thêm bất cứ cái lễ hội nào nữa,” anh nói và đi trước nàng.
Liana đứng chôn chân tại đó. Nàng không thích nghĩ những lời đó của anh khiến nàng tổn thương biết bao. Họ đã bên nhau một thời gian ngắn và anh có nhiều ý nghĩa với nàng, nàng thì thậm chí còn chẳng là gì đối với anh.
Nàng thề với bản thần là nàng sẽ không bao giờ để anh thấy anh đã tổn thương nàng thế nào, nàng sẽ giữ lấy nỗi đau cho riêng mình. Nàng nghĩ mặt nàng đang dửng dưng, không có biểu hiện gì, nhưng khi Rogan quay lại, anh thấy cô vợ bé nhỏ xinh đẹp của anh với môi dưới trề ra và đôi mắt mở to ngân ngấn nước. Anh tự hỏi xem có chuyện gì với nàng vậy. Có phải nàng sự chết khiếp việc trở lại tòa lâu đài?
Anh bước tới bên nàng và đặt tay dưới cằm nàng, nhưng nàng giằng ra.
“Anh chẳng quan tâm gì tới tôi,” nàng nói. “Nếu tôi mà chết, anh sẽ kiếm một cô vợ giàu có khác và giữ lấy của hồi môn của cô ta.”
Rogan khẽ nhún vai. “Hôn nhân quá rắc rồi,” anh nói. “Cha ta có sức chịu đựng của cả ngàn gã đàn ông. Ông ấy đã trải qua bốn cuộc hôn nhân.”
Mặc cho những ý định của nàng, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. “Nếu tôi chết, không ngờ gì là anh sẽ quẳng xác tôi vào con hào ấy rồi. Một sự giải thoát!”
Sự bối rối của Rogan hiện ra. “Nếu em chết ta sẽ…”
“Sao cơ?” nàng hỏi, nhìn anh qua hàng mi ngập nước.
“Ta sẽ… biết rằng em đã ra đi.”
Liana biết rằng đó là những gì tốt nhất mà nàng có thể lấy ra từ anh. Nàng quàng tay quanh cổ anh và bắt đầu hôn anh. “Em biết là anh có quan tâm mà,” nàng nói.
Trước sự kinh ngạc của cả hai, người dân xung quanh họ bắt đầu vỗ tay. Họ đã để hết tâm trí vào cuộc tranh cãi của cả hai mà quên đi những người xung quanh họ đang hớn hở theo dõi và lắng nghe.
Rogan còn xấu hổ hơn cả Liana. Anh chộp lấy tay nàng và bắt đầu chạy. Họ ngừng lại không xa chỗ bức tường của lâu đài và đột nhiên anh, cũng cảm thấy, miễn cưỡng muốn kết thúc ngày hôm nay.
Một người bán dạo với một cái khay gỗ được buộc chặt bằng một cái dây đeo qua vai anh ta. Trong khay xếp đầy những món đồ chơi bằng gỗ, những thứ đang nhún nhảy với một cái que điều khiển. Người bán dạo, thấy sự chú ý của Rogan, nhanh chóng tiến lại và biểu diễn một con búp bê nhỏ ngộ nghĩnh. Khi Liana cười trước trò hề của con búp bê, Rogan thấy bản thân đang thảy ra hai đồng xu quý giá cho chuyện này.
Liana ôm ấp con búp bê một cái tha thiết. Nếu Rogan có tặng nàng ngọc lục bảo, nàng cũng sẽ không thích chúng nhiều như là thích con búp bê này. Nàng ngước nhìn Rogan với tình yêu.
Rogan quay đi khỏi cái nhìn yêu thương của nàng. Lông bông suốt một ngày, lãng phí cả thời gian và tiền bạc cho một cô nàng nhõng nhẽo với những yêu cầu ngu ngốc. Và lại còn…
Anh đặt tay lên vai nàng và ngắm nàng đùa nghịch với món đồ chơi. Anh cảm thấy dễ chịu khi anh ngắm nàng như vậy. Anh cảm thấy yên bình, điều mà anh nghĩ sẽ chẳng bao giờ cảm thấy được trước kia. Anh cúi xuống và hôn lên đỉnh đầu nàng. Chưa bao giờ anh lại hôn một người đàn bà mà lại không phải vì ham muốn nhục dục.
Liana dụi người vào gần anh hơn và Rogan biết anh đã khiến nàng hài lòng. Thật ngớ ngẩn, tất nhiên rồi, nhưng thế nào đó mà việc làm nàng hài lòng lại khiến anh thấy hài lòng.
Với một tiếng thở dài tiếc nuối, anh dẫn họ trở lại lâu đài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook