Cho dù lúc trước có quá nhiều phỏng đoán, Tô Kha Văn vẫn không nghĩ tới anh sẽ lại thành học sinh trung học lần nữa, vẫn là thành đứa con nít mười sáu tuổi cắp sách đến trường làm bài.

Tuổi còn trẻ, hoàn cảnh cùng đối tượng giao lưu đều chỉ là lũ choai choai, nào có ai tra.
[ không đúng.

] hệ thống đột nhiên ra tiếng.
[ nhân tra chẳng phân biệt tuổi tác.

Đối tượng ngươi cần hoàn thành nhiệm vụ lần này là Trương Thiên Hâm, ta đã quan sát hắn từ lâu.

Hắn hoàn toàn chính là tên cặn bã biến thái, là kẻ khởi xướng bạo lực học đường! Là một tên ác ma! ]
"A." Tô Kha Văn cười nhạo một tiếng, không biết là có để ở trong lòng hay không.

Anh bước lên phòng ngủ ở tầng lầu không có một bóng người, trên tay dẫn theo rương hành lý.

Thái dương nóng rực làm mồ hôi chảy xuống.

Hiện giờ là giữa hè, trời nóng tới mức làm người đang say xe còn muốn nôn, càng miễn bàn một hơi leo tận lầu bốn.

Hiện tại Tô Kha Văn chỉ muốn nằm giả chết trong căn phòng điều hoà mà không phải đi trường học thôi!
Gia đình của nguyên thân gặp phải biến cố lớn, người cha ở công trường bị vật nặng đè từ trên cao rơi xuống mà chết.

Tuy rằng có được một khoản tiền lớn an ủi, nhưng chuyện này vẫn tạo thành thương tổn không thể xoá nhoà.

Người mẹ dẫn anh về quê nhà, có ý định đổi hoàn cảnh để quên đi chuyện xưa.

Cứ như vậy nguyên thân từ thành phố về thị trấn để học.

Trường học coi trọng thành tích của anh, học phí cùng phí ăn ở đều được giảm hơn phân nửa.

Hôm nay là ngày đầu tiên tới trường học, những người khác còn đang học, anh được người quản lý ký túc xá dẫn đi dưới lầu, mở cửa, đi tới phòng ngủ để trải giường chiếu rồi bày biện đồ vật tư nhân.

Nhìn quanh phòng ngủ số 402 một vòng, cửa sổ ban công còn đặt vài đôi giày chơi bóng, trong không khí còn bay hỗn loạn mùi thuốc lá —— phòng ngủ này khả năng có mấy tên hay hút thuốc.
Nhưng cái đáng mừng nhất là, Tô Kha Văn thật muốn khóc —— phòng ngủ, dĩ nhiên, có điều hòa.
Trường học này bởi vì chiêu sinh chẳng ra gì, học sinh đại đa số đều là từ dân bản địa nhưng sơ trung thi không đậu, không được quản giáo tốt, vì thế phải thực thi cách quản lý nửa quân sự hoá.


Sản phẩm điện tử như di động là nghiêm cấm không được mang, ngươi làm Tô Kha Văn học lại sơ trung cũng được nhưng tịch thu di động là chuyện tuyệt đối gây chết người.

Mặt ngoài giả làm học sinh ngoan, kỳ thực trong rương hành lý đặt đầy thuốc lá cùng một bộ di động.

Nghe nói còn có vụ kiểm tra đột xuất, thật là khó.

Tô Kha Văn mang một bao thuốc lá giấu trong giáo phục to rộng, một tay cắm túi quần rồi rời đi ký túc xá.

Ký túc xá cùng siêu thị của trường học rất gần, bởi vì bây giờ vẫn là đang giờ học, toàn bộ vườn trường trống vắng.

Tô Kha Văn cũng không vội đi cùng chủ nhiệm để nhận lớp, tính toán làm quen trường một chút.

Siêu thị chính là trạm dừng chân thứ nhất của anh.

Từ bên ngoài nhìn siêu thị còn tính có chút quy mô, một loạt kệ để hàng là đồ uống, kệ khác là đồ ăn vặt, còn lại là một vài văn phòng phẩm và đồ dụng hàng ngày.

Tô Kha Văn nhìn hộp nam sĩ quần lót, lại liếc mắt nhìn người đàn ông dựa người vào ghế nằm, quạt thổi mát thảnh thơi thoải mái.

Nội tâm líu lưỡi hình ảnh trước mắt.

Vào được bên trong nhưng lại ra bằng tay không thì có hơi chút không biết lý lẽ.

Anh tuỳ tay cầm một lọ đồ dùng, đến trước quầy của người đàn ông kia mới móc ra vài tờ tiền.

Người đàn ông đánh giá thiếu niên trước mặt, tay áo ngắn quá mức của bộ giáo phục mới tinh, màu áo trắng tạo lên một tia sáng nhu hoà tô điểm cho thiếu niên.

Mái tóc 3/7 xoã tung mềm mại, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng càng lộ rõ vẻ tuấn mỹ.

Một diện mạo làm người vừa thấy liền quên không được.

"Chú em có chút lạ mắt, vừa mới chuyển tới à?"
Tô Kha Văn cười cười, trên mặt còn có má lúm đồng tiền: "Sao đại ca biết? Em đúng là mới vừa chuyển tới thật."
"Làm gì mà đã bắt đầu xưng tôi là anh rồi." Người đàn ông cảm thấy buồn cười, tại một chỗ toàn lũ nhóc mới lớn, mới vừa 30 hắn liền biến thành ông chú, đứa nhỏ này còn khen ngược, kêu bằng đại ca.
Hắn thật sự cảm thấy thiếu niên này đúng là biết làm người ta yêu thích, cúi đầu thối tiền lẻ, cũng nói:

"Diện mạo của chú em, tôi nếu đã liếc mắt một cái thì chắc chắn sẽ quên không được......!Đây."
Tô Kha Văn tiếp nhận, buồn cười nói: "Đại ca cũng thật hào phóng."
Nhìn thấy đồ vật được bao lại bởi xấp tiền lẻ, trong mắt dần nhiễm một chút tối nghĩa, đầu lưỡi liếm láp môi một chút.

—— bên trong tờ tiền giấy là một điếu thuốc lá.

Anh ngẩng đầu, mặt đối mặt với ông chủ.

Bên dưới vẻ bề ngoài thành thục tản mạn kia, là một đôi mắt lộ ra hung quang dã thú, nụ cười trên mặt có chút ý vị không rõ.

"Điếu thuốc cho cậu thuộc dạng nhẹ."
Tô Kha Văn nhiết điếu thuốc, từ trong túi móc ra bật lửa, động tác quen thuộc mà không được.

Nhìn thấy ông chủ gợi lên khoé môi lộ ra biểu tình "Quả nhiên như thế"
[ mẹ nó, đây cũng là tên cặn bã, có tên khốn nào lại đưa trẻ vị thành niên điếu thuốc cơ chứ! ] hệ thống ở trong đầu nổi trận lôi đình, nhưng Tô Kha Văn vẫn không có một tia gợn sóng.

Loại sự tình này, thấy quá nhiều.

Khói nhẹ phun ra, mê mang mặt mày.
"Ha hả......" Thiếu niên hút điếu thuốc một hơi, tiếng cười hơi khàn làm nhân tâm tê dại.

"Không gọi đại ca, vậy thì gọi anh vậy ~"
—— ngọa tào.
Âm cuối khàn khàn nghe như tình nhân triền miên bên tai.

Tim Chu Thiên đột nhiên cứng lại, vẻ tươi cười trên mặt đột nhiên biến mất, chỉ còn ngây ra như phỗng.

Hắn không dám tin tưởng mà đi nhìn chằm chằm đôi mắt của thiếu niên, đáp lại chỉ là đối phương nhìn lại bằng vẻ vô tội cùng khó hiểu —— cặp mắt kia thanh triệt cực kỳ.
Chu Thiên thậm chí còn cảm thấy chính mình sinh ra phản ứng là tội ác tày trời, đối phương chỉ là một tên nhóc mới mười sáu mà thôi.

Nhưng đồng thời hắn lại không xác định.
Khuôn mặt ngây ngô xu diễm, một thiếu niên mười sáu có tư thái nhả khói ra bằng điếu thuốc hắn đưa thật sự chỉ là thuận miệng gọi người đàn ông xa lạ bằng anh thôi sao?
Nếu không phải......!Chỉ có hắn hiểu được giờ phút này tim của chính mình đang đập là kịch liệt tới cỡ nào, vị trí kia thậm chí còn sinh ra phản ứng.


Hắn nỗ lực khắc chế xao động, nói: "Tôi kêu Chu Thiên."
"Ha?" Tô Kha Văn oai oai đầu, cười đến nheo lại mắt, "Anh Chu Thiên."
Không được.

Chu thiên rũ mắt, đôi mắt tối tăm không rõ.

Đây là yêu tinh......!Thân thể trở nên khô nóng, máu đều đang quay cuồng, hắn duỗi lưỡi liếm liếm khóe môi khô ráo.
Thanh âm mất tiếng: "Người bạn nhỏ này có WeChat không?"
Tô Kha Văn chớp đôi mắt, "Anh thêm WeChat của em để làm gì đâu, anh à, để em quét WeChat của anh để trả tiền đi.

Trường học không cho mang điện thoại đâu."
Vừa đúng lúc này, tiếng chuông tan học vang vọng toàn bộ vườn trường.

Khu học cách đó không xa thậm chí còn bắt đầu dần khuếch tán tiếng ầm ĩ.
Tô Kha Văn nghe xong liền tranh thủ lấy đi đồ uống, xua tay tạm biệt.

Mới vừa bước ra siêu thị, giống như lạc trong bầy cá bơi lội, học sinh ăn mặc thống nhất một bộ giáo phục sôi nổi vọt tới.
Học sinh từ bên người anh đi ngang qua đều dùng ánh mắt kinh diễm mà nhìn chăm chú, khó hiểu từ khi nào ở trường lại xuất hiện nhân vật có diện mạo xuất chúng như vậy, làm người không dám dễ dàng tới gần nhưng tâm tư lại không nhịn được mà hướng tới.

Vẫn luôn cúi gằm mặt đi Trịnh Thanh Đông căn bản không chú ý tới này kia, trong lòng đếm lại tiền tiêu vặt, cùng đồ vật của những người kia kêu cậu mua.

Khả năng chỉ có thể trụ được tới thứ tư.

......!Rõ ràng là chạy chân cho người khác.
—— "Ê ~ bí đao lùn, nhanh đi mua bao thuốc lá với đồ ăn vặt đi.

Mau lên, đừng lề mề.

"
—— "Tiền? Mày dùng tiền mày lót trước không được à? Tiền thừa thì là của mày hết đấy."
Ở ban sáu, không khí nơi đó tràn đầy mùi thuốc lá, làm cậu buồn nôn hít thở không thông.

Càng làm cho người muốn hỏng mất chính là sự tồn tại của đám người kia.

Tôn nghiêm, thanh xuân, tiền tài, việc học, đều bại hoại ở trong tay bọn họ.

Trịnh Thanh Đông cúi đầu nghẹn như muốn chảy ra nước mắt, không nghĩ tới phía trước còn có người.
Câụ đụng phải ngực đơn bạc của người kia.

"Ngượng ngùng......" Thân mình cậu đong đưa, ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co rút.

Đối phương lẳng lặng liếc cậu một cái sau đó dời đi tầm mắt, trên mặt không buồn không vui có thể nói là đạm mạc mà lập tức tránh ra.

Cơn gió như yêu thương mà khẽ vuốt sợi tóc mềm mại kia, Trịnh Thanh Đông lại cảm thấy thời gian như dừng lại.
Vạn vật như đang tấu xướng một đoạn tiêu ảo âm nhạc.
Thần minh hiện ra.
*
Trường học không lớn không nhỏ, Ba niên cấp, một niên cấp có sáu ban.

Theo như hệ thống nói, Trương Thiên Hâm ở ban sáu kém cỏi nhất, mà anh thì ở ban một ngay đối diện.
Thật trùng hợp, hai lớp đặt ở một khu, một cái lan can song song lẫn nhau, người nào có thị lực tốt một chút là có thể nhìn rõ phía đối diện.
Tới đưa cậu đến lớp học là chủ nhiệm Lý Lâm Tông, là một vị nam tính thon gầy rất có mị lực.

Tô Kha Văn chỉ là nhìn thấy trên mặt bàn của hắn được thu thập sạch sẽ cùng với trang phục không chút cẩu thả là có thể suy đoán ra được đây là một vị thầy giáo chính khí nghiêm khắc.

—— đồng thời, trong mắt của loại người này cũng không chứa chấp nổi hạt cát.
Nếu anh hút thuốc cùng với tư tàng di động bị phát hiện, khả năng sẽ bị đá ra khỏi lớp, thậm chí còn gọi người nhà để xử phạt.

Tô Kha Văn đối với bóng dáng của người đàn ông phía trước bĩu bĩu môi, đột nhiên, người đàn ông dừng lại.

Anh cũng khôi phục bộ dáng mỉm cười.
Đã tới ban một.
Bầu không khí học tập tại đây khác với sự ồn ào náo động bên ngoài, trên khuôn mặt non nớt của bọn họ còn lộ rõ vẻ vì học hành mà mệt mỏi, cùng với sự mê mang đối với tương lai còn không biết hướng tới đâu.

Cho dù hiện tại còn đang trong giờ giao lưu sinh hoạt cùng học tập nhưng vẫn không dám phóng đại thanh âm, không có một chút ý định đi quấy rầy số ít đám người còn lại còn đang đọc sách và làm bài tập.

Thầy Lý đi lên bục giảng, Tô Kha Văn theo sát đằng sau.

Ban một lặng ngắt như tờ.

Thầy Lý vỗ vỗ bục giảng.

Sự im lặng vẫn duy trì.

Hắn nói: "Lớp học của chúng ta hôm nay có bạn học mới.

Bạn ấy gọi là Tô Kha Văn, mọi người nhớ phải hòa thuận với nhau, việc học cùng với những việc khác cũng nhớ trợ giúp bạn ấy.

Tô Kha Văn, em ngồi ở vị trí trống bên cửa sổ kia đi."
"Vâng.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương