The Sparkling One
-
Chương 12
Một cơn mưa phùn lắc rắc rơi xuống khi Brenna lơ đãng bước qua cánh đồng nho phía bắc nơi trồng loại nho Cab. Nơi này hầu hết trồng nho Cabernet Sauvignon, chỉ trộn lẫn một ít Cab Franc. Lúc này vào đầu tháng Tư, nơi đây chỉ có một chút dấu hiệu của sự sống. Cô nhìn thấy một số lộc chồi nhỏ xíu nhú ra, chúng sẽ nhanh chóng biến thành những chiếc lá xanh biếc và những chùm nho nặng trĩu. Cô hít vào thật sâu thưởng thức mùi đất ẩm. Đến cuối mùa hè hương thơm của những chùm nho sẽ làm cho người ta say mê như chính hương thơm của loại rượu vang được sản xuất ra từ chúng.
(Cabernet Sauvignon, Cab Franc: các loại nho làm rượu vang đỏ.)
Ngày hôm nay chỉ có màu xám của trời và màu nâu của đất, nhưng sẽ đến lúc phong cảnh nơi đây rực rỡ sắc màu như bảng màu của một người họa sĩ. Màu xanh dương, xanh lục, màu vàng và màu tía. Cô nhắm mắt lại, mường tượng về cảnh tượng xung quanh vào lúc đó, rồi lại mở mắt ra. Đối với cô, ngay cả mảnh đất xù xì cằn cỗi nơi đây cũng vô cùng tuyệt đẹp. Lần đầu tiên trong vài tuần vừa qua, cô có cảm giác mình có thể thở trở lại. Như thể cô, giống như những cây nho, đang dần quay trở lại với sự sống.
Cẩn thận để không vô tình đá trúng cây nho nào, cô cúi xuống và kiểm tra những rọ buộc nhằm neo giữ những cây nho có thể đứng thẳng ngay ngắn. Cô chạm vào những đường ống nhỏ dẫn nước tưới cho vườn nho. Tay cô co lại thành nắm khi cô đau đớn nghĩ về tất cả những gì mà cô đã bỏ lỡ trong những năm vừa qua, tất cả những gì cô đã đánh mất, tất cả những gì mà Jeff đã cướp khỏi cuộc đời cô.
Cô biết rồi cũng sẽ đến lúc cô sẽ chấp nhận sự ra đi của hắn, chấp nhận sự ngu ngốc của cô, và cả người đàn bà kia nữa. Nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì hắn đã dám đưa ra yêu sách đòi chiếm mảnh đất này - cánh đồng nho và giấc mơ mà cô đã từ bỏ vì hắn. Căm phẫn không miêu tả được những gì mà cô cảm thấy, điên tiết cũng không. Cô không chỉ muốn Jeff phải lùi bước, cô muốn hắn bị hủy hoại. Bất cứ suy nghĩ nào mà cô từng có về chuyện phải tỏ ra biết điều đều đã biến mất vào khoảnh khắc mà hắn đe dọa đến Nhà máy rượu vang Marcelli.
Cô đứng thẳng người dậy và ngửa mặt lên hứng cơn mưa phùn. Những giọt nước lạnh ngắt lăn dài trên má cô như những giọt nước mắt. Nhưng những giọt nước này lại có tác dụng chữa lành, chúng đem lại sự sống - cho cánh đồng nho và cho chính bản thân cô.
Cô đã trao trái tim cô, cơ thể cô và tâm hồn cô cho người chồng của cô và cuối cùng hắn ta lại không xứng đáng với những món quà đó. Rõ ràng cơ thể cô lúc này đã lại là của riêng cô, và trong khi cô không còn cần đến trái tim nữa - tình yêu sẽ không bao giờ còn tồn tại trong cuộc sống tương lai của cô nữa - thì cô lại phải tuyệt vọng tìm kiếm tâm hồn của mình nếu như có lúc nào đó cô muốn tìm lại con người trước đây của cô.
“Con là người nhà Marcelli đến tận xương tuỷ. Con sẽ luôn quay trở lại nơi đây.”
Cô quay lại phía tiếng nói và nhìn thấy ông nội Lorenzo đang đi về phía cô. Ông mặc một chiếc áo khoác dày và đội một chiếc mũ lưỡi trai trên mái tóc bạc phơ. Ông đã trở thành một ông già vào một lúc nào đó mà cô không chú ý. Thời gian đã làm lưng ông còng xuống và bàn tay ông quắt queo. Mặc dù vậy, khi ông đứng cạnh cô, cô vẫn cảm thấy an toàn giống như thời cô vẫn còn là một cô bé nhóc con.
“Nội đã đúng về cánh đồng nho.” Cô nói và đưa mắt nhìn xung quanh. “Con không thể thoát khỏi nơi này.”
“Không dù cho con có cố gắng. Ta đã nghe về chuyện chồng con, chuyện nó đòi một phần nơi này. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra - nơi này chỉ dành cho gia đình ta thôi.”
“Con biết, thưa nội.” Những lời ông nói làm cô cảm thấy có tội, như thể sự tham lam quá đáng của Jeff chính là do lỗi của cô. “Đáng lẽ con không nên lấy hắn ta.”
“Không. Tất cả chúng ta đều đã nghĩ rằng nó là một kiểu người khác.”
Brenna không chắc là có ai đó trong gia đình cảm thấy điều gì khác ngoài sự nhẹ nhõm khi cô quyết định kết hôn theo đúng kế hoạch. Thậm chí vào lúc mười tám tuổi cô cũng đã phải chịu áp lực rất lớn về việc kết hôn và sinh một đứa con trai. Cô chợt nghĩ đến chuyện hoàn cảnh hiện nay của cô không biết sẽ ảnh hưởng đến một đứa trẻ như thế nào.
“Ít nhất là bọn con cũng đủ thông minh để không có con,” cô nói, “tốt hơn hết là những đứa trẻ không phải chịu đựng chuyện này, thêm vào đó Jeff sẽ có ràng buộc với gia đình mình mãi mãi.”
Cô đã trông chờ là nội Lorenzo sẽ đồng ý với cô, nhưng thay vào đó ông thở dài nặng nề. “Ta có thể bỏ qua nhiều tội lỗi nếu có thể có được một đứa cháu trai.”
Sự tức giận bùng lên trong cô. “Nội cần phải vượt qua tư tưởng trọng nam khinh nữ đó đi. Giờ đã là thiên niên kỷ mới rồi. Phụ nữ cũng có khả năng như đàn ông, và cuối cùng thì họ cũng đã có cơ hội để chứng tỏ điều đó.”
Nội Lorenzo nhìn cô. “Phụ nữ có thể có khả năng, nhưng họ có lòng trung thành không? Con đã bỏ đi. Con từng quay lưng rời khỏi đây và bỏ quên cánh đồng nho.”
“Thật không công bằng.” Cô phản đối. “Nội muốn con phải kết hôn. Trong suốt cuộc đời của mình lúc nào con cũng được dạy là nghĩa vụ của con là phải lấy chồng và tạo dựng một gia đình. Con đã làm những gì mọi người trông chờ ở con, và bây giờ nội lại kết tội con vì con đã bỏ đi sao?”
Ông phớt lờ câu hỏi của cô. “Giờ con tính làm gì?” Ông hỏi.
“Tìm một công việc.” Cô quay lại phía ông. “Con muốn làm việc ở đây.”
Ông gật đầu. “Ta nghĩ là đang có một chỗ trống trong cửa hàng quà lưu niệm đó.”
Cô bước lùi lại một bước như thể ông vừa bạt tai cô. Nước mắt trào lên, nhưng cô chớp mắt nuốt xuống. Ông hẳn là đang trông chờ sự yếu đuối ở cô. Cô phải tỏ ra mạnh mẽ để chứng tỏ bản thân mình. “Ngoài nội ra, không ai biết rõ về cánh đồng nho hơn con.” Cô nói.
“Con đã từng biết. Chín năm về trước rồi. Giờ con nhớ được gì nào?”
Cô nghĩ đến những năm qua khi cô phải làm việc trong một văn phòng mà cô căm ghét, và về những buổi tối, nếu cô không phải làm công việc thứ hai của mình thì cô đâm đầu vào học. Cô đã sử dụng số tiền mà họ cần cho những thứ như thức ăn để mua những cuốn sách giáo khoa từ Khoa Trồng nho và Sản xuất rượu vang của trường đại học California Davis. Cô đã tiếp tục tự học ngay cả khi Jeff nổi điên lên với cô, mặc dù cô không hiểu sao điều đó lại quan trọng với cô đến thế.
“Con nhớ tất cả mọi thứ.” Cô nói với ông.
Lorenzo nhìn thẳng vào cô. “Làm sao có thể đảm bảo con sẽ không bỏ đi cùng với người đàn ông hỏi cưới con tiếp sau đây?”
Sự bất công trong câu hỏi đã như đổ thêm dầu vào lửa lên cơn giận của cô. Cái gì ông nội cũng muốn - những đứa chắt trai và một lời hứa sẽ không bao giờ rời khỏi đây.
“Nội chỉ cần biết là con đã rút ra được bài học cho bản thân.” Cô nói với ông. “Con không thích thú gì với chuyện trở thành một con ngốc lần thứ hai trong cuộc đời.”
Ông quan sát cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc trước khi quay đi. “Có thể có việc gì đó. Hãy tới văn phòng ta vào sáng mai và chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cô gật đầu mà không nói gì cả bởi vì cổ họng cô như thắt lại và cô không nghĩ rằng mình có thể thốt nên lời. Khi ông bỏ đi, cô vẫn đứng im chỗ cũ, ngửa mặt lên hứng lấy những giọt mưa phùn, để cho những giọt mưa lạnh lẽo cuốn trôi đi những giọt nước mắt của cô.
Cuối cùng, khi cái lạnh đã dần dần thấm vào đến xương, cô ép mình phải quay trở vào nhà. Lúc quay người về hướng đó, cô bỗng chợt nhìn về phía sườn đồi xa xa, ở đó cũng bao phủ bởi cánh đồng nho đang ngủ đông. Nhưng vùng đất đó không phải là một phần trong tài sản của nhà Marcelli, nó thuộc về Đồn điền Wild Sea.
Rượu vang Marcelli rất nổi tiếng về chất lượng. Họ đã luôn nhận được những thứ hạng cao trong bảng xếp hạng và liên tục được trao huy chương. Nhưng Đồn điền Wild Sea lại là một thành tựu mang tầm cỡ quốc tế và điều đó làm cho loại sản phẩm của người hàng xóm của họ trở nên tầm thường đi. Hai nhà máy rượu vang cùng được thành lập cùng lúc với nhau, bởi những người bạn thân thiết như anh em ruột thịt - cho đến khoảng sáu mươi năm trước, khi xảy ra một sự tranh chấp giữa gia đình Marcelli và gia đình Giovanni.
Wild Sea đã phát triển đủ mạnh để có thể thống trị cả vùng thung lũng. Lần lượt các nhà máy rượu gia đình quy mô nhỏ bị cạnh tranh dẫn đến phá sản hoặc là bị các nhãn hiệu lớn hơn mua lại - không chỉ ở đây mới xảy ra điều đó, mà cả ở Napa và Sonoma cũng thế. Số phận của những “Quý ông bán rượu vang” đang được đếm từng ngày.
Ông nội của cô có biết điều đó không? Ông có nhận thấy sự thay đổi đang đến gần không?
Cô tự nhủ với bản thân rằng đến lúc thích hợp họ sẽ bàn với nhau về chuyện đó. Hoặc là cô sẽ nói, ông sẽ nghe, rồi họ sẽ tranh luận. Mọi chuyện luôn diễn ra theo trình tự như thế đối với ông nội của cô.
Brenna bước về phía khu nhà chính. Cô và những chị em của cô chưa bao giờ để ý đến mối thù hận mà cho đến sáu mươi năm sau khi nó đã xảy ra vẫn còn ảnh hưởng đến mọi hành động của ông nội Lorenzo Marcelli. Họ đã nghe những người lớn nói chuyện về điều đó và chỉ nhìn nhau đảo tròn mắt. Nhưng ông bà của cô nhắc đến những chuyện đó với một thái độ nghiêm trọng, cũng giống như ba má cô. Vì thế khi cô lên mười sáu tuổi và bỗng thầm yêu trộm nhớ Nicolas Giovanni, cô đã không hề hé răng nói một lời nào về chuyện đó.
Đó là cuộc sống từ kiếp trước, cô tự nhắc nhở mình. Khi đó cô vẫn còn trẻ và rất lạc quan, cô đã nghĩ rằng tình yêu sẽ kéo dài mãi mãi.
***
Zach ghi chép lại trên tập tài liệu đặt trước mặt anh, nhưng thật khó khăn để có thể tập trung khi mà tiếng nhạc ầm ĩ giộng thình thình cứ cuộn xoáy xung quanh anh. Anh liếc nhìn lên trần nhà, về phía phòng ngủ của David. Con trai anh đã về nhà được vài ngày, đã hồi phục lại sau kỳ thi cuối năm, và nó đã mời vài người bạn đến cùng nó ăn mừng sự tự do tạm thời này. Trong khi Zach cảm thấy sung sướng khi có cậu con trai của mình quanh quẩn ở nhà - cho dù chỉ là một thời gian ngắn, thì những đứa nhóc tuổi teen đó và tiếng nhạc ầm ĩ của chúng lại làm anh cảm thấy mình già hẳn đi.
Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn máy điện thoại. Anh vẫn chưa gặp lại Katie hay nói chuyện lại với cô kể từ khi cô biến mất khỏi chiếc giường của anh vào ba ngày trước.
Lỉnh đi mất trước bình minh thông thường là công việc của anh, anh rầu rĩ nghĩ. Như một thông lệ, anh thích được làm khách hơn là làm chủ nhà để anh có thể kết thúc cuộc hẹn khi nào anh cảm thấy muốn. Chuyện đó đã không xảy ra với Katie, và khi anh tỉnh dậy phát hiện ra phía bên giường của cô hoàn toàn lạnh lẽo và không có một dấu vết nào của cô ở trong ngôi nhà, đột nhiên anh cảm thấy có chút lòng trắc ẩn với tất cả những người đàn bà mà anh đã đối xử bằng cách tương tự như thế.
“Đúng là quả báo.” Anh lẩm bẩm.
Anh biết rằng cô đã rất thích thú khoảng thời gian họ ở trên giường cùng nhau, cũng giống như anh. Anh đoán rằng sự giao hoà về thể xác đã làm cô hoảng sợ cũng giống như nó đã gây ra cho anh. Vì thế cả hai người họ cùng cần thời gian để có thể tĩnh tâm lại. Không thành vấn đề - anh có thể chờ đợi cho đến khi cô xuất hiện trở lại.
Nhưng sự tự tin lạnh lùng trong suy nghĩ của anh không ngăn được chuyệnanh cứ liếc về phía máy điện thoại và tự hỏi vì lý do chết tiệt gì mà cô vẫn chưa gọi cho anh.
Anh quay trở lại tập trung vào những ghi chép của mình. Anh đang dính vào một vụ ly dị đặc thù với nhiều điều xảo trá giữa một nhà triệu phú phần mềm máy tính với cô nàng yêu quý sắp sửa trở thành vợ cũ của anh ta. Lần này anh đại diện cho ông chồng - người đã phát hiện ra tình yêu của cuộc đời mình không chỉ ngủ với thằng nhãi cọ bể, cô ta còn dính vào một vụ bê bối tình dục nóng bỏng với người hầu gái và chồng của chị ta.
“Do anh ta tự chuốc lấy thôi.” Anh lẩm bẩm trong khi xem xét qua những điều khoản luật nhỏ.
David tắt nhạc lúc nào đó mà Zach gần như không nhận ra. Tuy nhiên, anh cũng ngẩng lên khi nghe thấy những tiếng chân bước trên sàn nhà bằng gỗ cứng. Bọn trẻ lũ lượt kéo nhau về phía cửa trước. Một cặp dừng lại và hét lên lời cảm ơn anh vì đã cho phép chúng đến chơi.
“Không có gì.” Zach nói với chúng.
David là người cuối cùng bước xuống cầu thang, một cô nàng tóc đỏ xinh xắn đi cùng với nó. Chúng đang nói chuyện với nhau rất say sưa.
Zach ghi chép thêm một chút nữa trên lề tập tài liệu. Anh và David sắp sửa kiếm cái gì đó cho bữa tối, rồi sau đó sẽ đi xem phim. Mia có kế hoạch nào đó với một câu lạc bộ ở trong trường, vì thế anh và David sẽ trở thành một cặp gồm hai gã đàn ông hoàn toàn tự do ở trong thành phố.
Thực sự tự do, Zach cười gằn nghĩ thầm. Bữa tối và một bộ phim, về nhà trước mười giờ.
Một tiếng khúc khích vang lên khe khẽ làm anh chú ý. Anh liếc nhìn lên và thấy David vẫn đang nói chuyện với cô bé tóc đỏ. Cô bé đứng dựa vào tường ở ngay bên cạnh cửa ra vào, một tay nghịch ngợm một lọn tóc dài, tay còn lại đặt trên ngực con trai anh. David đứng cực kỳ gần và trông có vẻ rất thân mật làm cho Zach có cảm giác như anh đang nhìn trộm. Anh thầm nguyền rủa. Thằng con của anh đang định làm cái quái gì thế chứ?
Anh đóng mạnh cuốn sách luật làm cả hai đứa nhảy dựng lên. David liếc nhìn anh qua vai nó, rồi mở cửa trước. “Con tiễn Julie ra xe đây bố. Con sẽ quay lại ngay.”
Zach nhìn nó bước ra. Chuyện này không phải là chuyện của anh, anh tự nhủ, ngoại trừ chuyện David được cho là đã đính hôn - một điều mà anh vẫn đang cố gắng thay đổi - và nếu như xuất hiện một cô bé nào đó khác trong hoàn cảnh này, thì thậm chí sẽ có thêm lý do để cuộc hôn nhân đó không nên diễn ra.
Sự do dự giữ chân anh ngồi im tại chỗ trong khoảng mười lăm giây, rồi Zach đứng dậy và bước về phía khung cửa sổ nhìn ra trước nhà. Julie đã trèo vào trong xe. Cửa xe đang mở và David đang cúi xuống bên cạnh con bé.
Chúng đang nói chuyện, David có thể nhìn thấy điều đó, nhưng anh không biết chúng đang nói chuyện gì. Và anh cũng không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra khi David khẽ chồm về phía trước. Chết tiệt thật. Nó hôn con bé ư? David đang lừa dối Mia ư? Vấn đề rắc rối của anh đã được giải quyết rồi sao? Hay David lại giống ông nội nó và sẽ trở thành một người chồng lừa dối? Khả năng đó làm ruột Zach quặn thắt lại.
Bực mình cả vì chuyện David hành động như cứt lẫn chuyện anh đang nhìn trộm nó, Zach quay trở lại chỗ ngồi. David quay vào nhà khoảng một phút sau đó và ngã người xuống chiếc ghế sô pha đối diện với chiếc ghế của Zach.
“Công việc của bố thế nào?” Nó hỏi, hất đầu về phía mấy trang giấy ở trên bàn.
“Chậm chạp, nhưng bố sắp xong rồi.”
“Con không nghĩ là con thích trở thành luật sư. Phải đọc quá nhiều thứ nhàm chán.”
“Nhiều thật.” Zach không biết anh có nên nói điều gì hay không. Nếu như anh thúc bách quá, David sẽ xù lông nhím lên ngay. Có lẽ một chủ đề trung dung hơn sẽ an toàn hơn vào lúc này. “Con đã suy nghĩ tí nào về chuyện sau này con muốn làm gì chưa?”
David nhún vai. Nó mặc một chiếc áo khoác đồng phục của trường UCLA và một chiếc quần jean. Như thường lệ, tóc nó quá dài. Ít nhất là nó chưa bao giờ đeo khuyên tai hay xăm mình, anh thoáng nghĩ đến Francesca với những vết xăm giả và rùng mình. Cứ phải đi loanh quanh mà ăn mặc như thế thì quả là một công việc kỳ quặc đối với một người phụ nữ gần ba mươi như cô.
Không. Đó là một công việc kỳ quặc đối với bất cứ ai.
“Con thích học những lớp nào?” Zach hỏi. “Bố chưa bao giờ có hứng thú với lớp toán, nhưng ông ngoại con là một kỹ sư. Có thể con thừa hưởng một chút năng khiếu từ ông ấy cũng nên.”
“Cũng được.” David cựa quậy trên ghế sô pha, rồi duỗi người ra. Đầu nó gối lên tay vịn của ghế sô pha. “Lớp sinh học có vẻ khá thú vị, nhưng con ghét phòng thí nghiệm. Con không biết nữa.”
Zach cầm một chiếc bút và xoay xoay nó trên tay. “Con vẫn còn rất nhiều thời gian để quyết định.” Anh liếc nhìn David. “Mia có ép con phải chọn cái gì đó không?”
“Gì cơ?” David ngồi thẳng lên. “Không. Không hề.”
“Okay. Bố chỉ thắc mắc thôi. Katie nói Mia đã biết mình muốn gì từ việc học hành từ nhiều năm trước.”
“Mia đúng là như thế.”
“Thế Julie thì sao?”
David cười nhăn nhở. “Cô ta thích con. Cô ta không biết gì cả.”
“Cô bé có vẻ tử tế.”
David liếc ra ngoài cửa sổ. “Đúng thế. Bọn con là bạn. Bọn con chỉ nói chuyện về một số thứ.” Cậu hắng giọng. “Bố biết đấy, con đang suy nghĩ.”
Zach tự hỏi không biết có nên theo đuổi đề tài về ‘Julie’ tiếp không, rồi quyết định bỏ qua chuyện đó thay vì tự làm lộ bí mật của mình. “Về chuyện gì?”
“Về trường học và các thứ. Con cho là là con muốn chuyển đến một trường khác trong vòng một hoặc hai năm tới.”
Phải mất vài giây sau Zach mới nhận ra mình đã nghe thấy cái gì. “Con muốn rời bỏ trường UCLA à?”
Rời trường? Nhưng đó là trường đại học duy nhất mà David từng muốn học. Hai bố con đã từng đi xem những trận bóng đá và bóng rổ cùng với nhau trong nhiều năm. Còn bây giờ David đi với bạn bè nhiều hơn là đi với bố nó, nhưng nó vẫn đi cùng anh.
“Bố không hiểu.” Zach nói. “Con không thích các lớp học ở đó à?”
“Các lớp học thì ổn cả.”
“Bố biết con đã có bạn bè. Có chuyện gì thế?”
Mặt David trông như thể vừa mới nếm mật đắng. “Tại sao lại cứ phải có chuyện gì? Con ổn cả. Con thực sự thích UCLA. Con không muốn chuyển đi. Con chỉ...” Nó ngắm nghía sàn nhà. “Năm tới Mia sẽ tốt nghiệp, và cô ấy thực sự quyết tâm đến Georgetown để học cao học.”
David muốn thay đổi cuộc sống của mình vì một con bé trong khi rất có khả năng nó đang ngủ với một con bé khác? Quỷ tha ma bắt chuyện này đi.
Zach tự nhủ với bản thân rằng nổi điên lên với cậu con trai lúc này sẽ chỉ làm cho cuộc nói chuyện này kết thúc và đặt hai bố con vào hai thế đối nghịch trong vấn đề này, nhưng thật vô cùng khó khăn kìm chế để không hét lên vì tức giận.
Thay vào đó anh cố ép để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh khi anh nói. “Tại sao Mia không học cao học ở UCLA? Nếu con bé phải học hai năm thì sau đó hai đứa con sẽ cùng tốt nghiệp một lúc.”
David trông có vẻ không thoải mái. “Bọn con, ừm, bố biết đấy, đã nói chuyện về điều đó. Vấn đề là, cô ấy muốn làm việc trong Văn phòng Chính phủ và chuyện cô ấy học ở Washington sẽ làm điều đó dễ dàng hơn. Cô ấy sẽ gặp mọi người ở đó, tham gia thực tập nội trú, những chuyện kiểu như thế. Bọn con đã đi ăn tối với một người đàn ông nào đó mà cô ấy đã gặp hè năm ngoái. Ông ta làm việc ở Georgetown và giờ ông ấy sẽ giúp Mia.”
David lại nhún vai lần nữa. Mái tóc của cậu rũ xuống vắt ngang trán, giấu đi vẻ mặt của cậu. “Mia thực sự muốn làm điều đó.”
Zach hít vào một hơi thật sâu. “Mia thật tốt số khi có một kế hoạch rõ ràng như thế cho tương lai.” Anh nói, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng và không chắc là mình có thành công hay không. “Thế con muốn gì?”
David cười nhăn nhở. “Chuyện này như kiểu là dưới hoàn cảnh này thì chuyện không chọn được ngành học chính lại là một chuyện tốt, bố nhỉ?”
Zach có cảm giác như anh phải túm lấy sự tự chủ của mình bằng cả hai tay. “Nếu con đang tính đến chuyện chuyển trường vào cuối năm thứ hai thì lúc đó con đã phải lựa chọn chuyên ngành rồi, đúng không?”
“Con đoán thế. Con có thể chọn ngành khoa học chính trị, giống như Mia. Sẽ vui lắm đây.”
“Vui? David, chúng ta đang nói về tương lai của con. Con muốn làm gì trong cuộc đời của mình? Mặc dù bố không gợi ý là con nên chọn một nghề nghiệp gì đó tẻ nhạt, nhưng bố nghĩ rằng con nên suy nghĩ tử tế hơn về một chuyên ngành nào đó hơn là quan tâm đến cái chuyên ngành mà chỉ vì bạn gái của con đang theo học.”
David ngẩng phắt lên. “Bố đã nói rằng sẽ không sao nếu con vẫn chưa chọn được chuyên ngành.”
“Thì không sao, vào lúc này thôi. Nhưng nó sẽ sớm trở nên rắc rối. Nó sẽ rắc rối rất nhiều nếu như con chuyển trường. Sẽ thế nào nếu những gì con muốn học lại không có ở Georgetown? Bố không phản đối chuyện con chuyển đi nếu con thực sự thích điều đó. Nhưng nếu chỉ đơn giản là đi theo Mia...”
“Bọn con sắp kết hôn. Con không thể nào cưới cô ấy xong rồi hai người lại sống ở hai đầu đất nước.”
Một cái gì đó đã vỡ tan. Zach nghe thấy một âm thanh rõ ràng khi sự tức giận và nỗi quan tâm của anh nổ tung trong cơn thịnh nộ. “Mẹ kiếp, David, toàn bộ chuyện này thật là điên rồ. Con mới chỉ vừa lên mười tám tuổi. Con không có một chút ý tưởng nào về chuyện con muốn làm gì cho tương lai của mình, thế thì tại sao con lại cứ đùng đùng lên đòi kết hôn thế? Nếu con và Mia quá sốt sắng muốn ở với nhau như thế, thì hãy chuyển đến sống với con bé. Sống chung với nhau trong một căn hộ trong vài tháng rồi tất cả các ảo tưởng sẽ biến mất. Lúc đó cả hai đứa con sẽ nhận ra tình yêu đòi hỏi nhiều thứ hơn là chỉ có sex.”
David đỏ bừng mặt, nhưng cậu không quay đi. Thay vào đó cậu trượt về phía trước trên chỗ ngồi và hất cằm lên. “Con nghĩ bố sẽ cảm thấy tự hào khi con muốn cưới cô ấy hơn là chỉ sống chung với cô ấy. Không phải hôn nhân là một chuyện đúng đắn hay sao?”
“Đúng thế - nếu như con đã sẵn sàng, nếu như con đã chắc chắn. Con với Julie trông rất thân mật. Có muốn nói cho bố biết có chuyện gì đang xảy ra không?”
“Không có gì.” Nhưng David không nhìn vào anh khi nó nói. “Bọn con chỉ là bạn bè.”
“Thế tại sao con lại hôn con bé?”
David giận dữ nhìn anh. “Bố đã nhìn trộm con.”
“Bố chỉ quan tâm thôi.” Và điều đó đúng là như thế.
David đứng dậy. “Đây không phải là chuyện của bố.”
“Con làm nó trở thành chuyện của bố khi con nói rằng con muốn kết hôn. Con quá yêu Mia đến nỗi mà con sẽ cưới con bé và chuyển trường đến tận đầu kia của đất nước, nhưng bốn tháng trước lễ cưới con lại đi hôn một con bé khác ư?”
“Mọi chuyện không phải như thế. Con yêu Mia.”
“Con không biết tình yêu là gì.” Zach đứng dậy đối diện với con trai. “Mia là người yêu đầu tiên của con, David. Con không có nghề nghiệp gì. Hôn nhân đòi hỏi những ràng buộc và trách nhiệm. Nó đòi hỏi lòng trung thành. Con biết gì về chuyện giải quyết các rắc rối, lên kế hoạch chi tiêu, chi trả hóa đơn, trong khi vừa làm việc vừa đi học? Con đang quá phấn khích bởi kế hoạch hiện tại của mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn?”
“Bọn con sẽ ổn thôi. Bọn con sẽ học cùng nhau.”
Zach tung con át chủ bài. “Và nếu như bố từ chối không trả tiền học đại học cho con thì sao?”
David khựng lại. “Con không nghĩ là bố sẽ làm như thế, nhưng con không thể ngăn bố được.” Cậu nhìn bố với vẻ giận dữ. “Bố không hiểu. Bố sẽ không bao giờ hiểu. Con yêu cô ấy. Bố chưa bao giờ yêu bất kỳ ai trong cuộc đời của bố, vì thế bố không thể hiểu được chuyện đó có cảm giác như thế nào. Bố cứ cặp kè trong vài tuần, rồi lại chia tay. Đối với bố hôn nhân chỉ là một cái gì đó sẽ kết thúc bằng những cuộc ly dị, nhưng mọi chuyện không phải là như thế. Con biết bố nghĩ chuyện của Mia và con rồi sẽ thất bại, nhưng bố sai rồi.”
Giọng cậu vút cao cho đến khi cậu thực sự hét lên. Sự mạnh mẽ và quyết tâm của David đã đánh dấu bước trưởng thành đầu tiên của cậu. Đúng là một thời điểm trớ trêu khi cậu con trai bé bỏng của anh lại bắt đầu trưởng thành vào lúc này.
“Bố biết chính xác tình yêu là gì. Điều mà bố không có chỉ là cái nhìn toàn màu hồng của con về tương lai thôi. Con có thể nói về bố bất cứ điều gì mà con muốn, nhưng hãy biết điều này, bố yêu con và bố luôn ở đó vì con. Cho dù có phải mất điều gì, phải trả giá bằng chuyện gì thì bố cũng sẽ ở đó. Và bố sẽ là đồ chết tiệt nếu bố chỉ đứng một bên và nhìn con xới tung cuộc đời của con lên.”
David chớp mắt vài lần như để ngăn lại những giọt nước mắt. “Mọi chuyện sẽ không như thế. Tại sao bố không thể thấy điều đó chứ?”
“Bởi vì bố đã từng như thế. Bố mới lên mười bảy tuổi khi cưới mẹ con. Bố biết mọi chuyện sẽ thế nào khi ở vào tuổi của con và bị nhấn chìm vào trong những nghĩa vụ và trách nhiệm. Đó là một quãng thời gian tồi tệ.” Anh siết chặt nắm tay nhớ lại những ngày sống trong địa ngục khi cứ tự hỏi anh sẽ làm đảo lộn đến mức nào cuộc sống mỏng manh mà anh có trách nhiệm phải chăm sóc. Làm cha của David trong những năm tuổi trẻ đó thực sự làm anh kinh hãi. “Bố đáng lẽ đã từ bỏ tất cả để có thể thoát khỏi hoàn cảnh đó, nhưng bố không thể,” Zach tiếp tục, “đầu tiên con kết hôn, rồi vợ con sẽ có thai và tất cả mọi thứ đều thay đổi. Bố không muốn con gặp phải chuyện đó.”
Ngay khi câu nói vừa buột ra khỏi miệng, ngay lập tức anh muốn thu lại, nhưng đã quá trễ. David lùi lại một bước, cậu va vào lưng ghế tựa rồi bước vòng qua nó. Ánh mắt của cậu không hề rời khỏi gương mặt của anh.
Sự đau đớn trong ánh mắt của con trai anh làm Zach chỉ muốn lao mình ra trước mũi xe tải. “David, bố xin lỗi. Bố không có ý định nói chuyện này theo cách như thế.”
Nước mắt lăn dài xuống mặt David. “Bố đã nói.” Cậu nói, giọng cậu khàn khàn. “Bố đã nói.”
“Không.”
Zach bước về phía cậu, nhưng David giơ một tay ra. “Tránh xa ra khỏi con.”
“David!”
“Không. Con không nhận ra là con đã làm cho cuộc sống của bố trở thành địa ngục. Đáng lẽ bố phải nói với con từ trước rằng con chỉ là một cái nhọt trên mông. Con sẽ tránh ra khỏi đường đi của bố ngay.” Cậu quẹt tay ngang mặt với vẻ giận dữ. “Bố đừng lo. Con sẽ không làm phiền bố thêm nữa.”
“David, chờ đã.”
Nhưng con trai anh đã mở chốt cửa. Zach vội vã chạy theo, nhưng trước khi anh có thể bắt kịp, David đã đi mất. Cánh cửa nhà đóng sầm lại trước mặt anh. Vài giây sau anh nghe tiếng xe của David nổ máy. Dù vậy Zach vẫn lao ra ngoài, chỉ vừa kịp lúc nhìn thấy con trai anh lái xe đi mất. Anh đứng đó một lúc lâu trước khi nhận ra là trời đang mưa và rằng anh phải quay vào trong nhà.
(Cabernet Sauvignon, Cab Franc: các loại nho làm rượu vang đỏ.)
Ngày hôm nay chỉ có màu xám của trời và màu nâu của đất, nhưng sẽ đến lúc phong cảnh nơi đây rực rỡ sắc màu như bảng màu của một người họa sĩ. Màu xanh dương, xanh lục, màu vàng và màu tía. Cô nhắm mắt lại, mường tượng về cảnh tượng xung quanh vào lúc đó, rồi lại mở mắt ra. Đối với cô, ngay cả mảnh đất xù xì cằn cỗi nơi đây cũng vô cùng tuyệt đẹp. Lần đầu tiên trong vài tuần vừa qua, cô có cảm giác mình có thể thở trở lại. Như thể cô, giống như những cây nho, đang dần quay trở lại với sự sống.
Cẩn thận để không vô tình đá trúng cây nho nào, cô cúi xuống và kiểm tra những rọ buộc nhằm neo giữ những cây nho có thể đứng thẳng ngay ngắn. Cô chạm vào những đường ống nhỏ dẫn nước tưới cho vườn nho. Tay cô co lại thành nắm khi cô đau đớn nghĩ về tất cả những gì mà cô đã bỏ lỡ trong những năm vừa qua, tất cả những gì cô đã đánh mất, tất cả những gì mà Jeff đã cướp khỏi cuộc đời cô.
Cô biết rồi cũng sẽ đến lúc cô sẽ chấp nhận sự ra đi của hắn, chấp nhận sự ngu ngốc của cô, và cả người đàn bà kia nữa. Nhưng cô sẽ không bao giờ tha thứ cho hắn vì hắn đã dám đưa ra yêu sách đòi chiếm mảnh đất này - cánh đồng nho và giấc mơ mà cô đã từ bỏ vì hắn. Căm phẫn không miêu tả được những gì mà cô cảm thấy, điên tiết cũng không. Cô không chỉ muốn Jeff phải lùi bước, cô muốn hắn bị hủy hoại. Bất cứ suy nghĩ nào mà cô từng có về chuyện phải tỏ ra biết điều đều đã biến mất vào khoảnh khắc mà hắn đe dọa đến Nhà máy rượu vang Marcelli.
Cô đứng thẳng người dậy và ngửa mặt lên hứng cơn mưa phùn. Những giọt nước lạnh ngắt lăn dài trên má cô như những giọt nước mắt. Nhưng những giọt nước này lại có tác dụng chữa lành, chúng đem lại sự sống - cho cánh đồng nho và cho chính bản thân cô.
Cô đã trao trái tim cô, cơ thể cô và tâm hồn cô cho người chồng của cô và cuối cùng hắn ta lại không xứng đáng với những món quà đó. Rõ ràng cơ thể cô lúc này đã lại là của riêng cô, và trong khi cô không còn cần đến trái tim nữa - tình yêu sẽ không bao giờ còn tồn tại trong cuộc sống tương lai của cô nữa - thì cô lại phải tuyệt vọng tìm kiếm tâm hồn của mình nếu như có lúc nào đó cô muốn tìm lại con người trước đây của cô.
“Con là người nhà Marcelli đến tận xương tuỷ. Con sẽ luôn quay trở lại nơi đây.”
Cô quay lại phía tiếng nói và nhìn thấy ông nội Lorenzo đang đi về phía cô. Ông mặc một chiếc áo khoác dày và đội một chiếc mũ lưỡi trai trên mái tóc bạc phơ. Ông đã trở thành một ông già vào một lúc nào đó mà cô không chú ý. Thời gian đã làm lưng ông còng xuống và bàn tay ông quắt queo. Mặc dù vậy, khi ông đứng cạnh cô, cô vẫn cảm thấy an toàn giống như thời cô vẫn còn là một cô bé nhóc con.
“Nội đã đúng về cánh đồng nho.” Cô nói và đưa mắt nhìn xung quanh. “Con không thể thoát khỏi nơi này.”
“Không dù cho con có cố gắng. Ta đã nghe về chuyện chồng con, chuyện nó đòi một phần nơi này. Chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra - nơi này chỉ dành cho gia đình ta thôi.”
“Con biết, thưa nội.” Những lời ông nói làm cô cảm thấy có tội, như thể sự tham lam quá đáng của Jeff chính là do lỗi của cô. “Đáng lẽ con không nên lấy hắn ta.”
“Không. Tất cả chúng ta đều đã nghĩ rằng nó là một kiểu người khác.”
Brenna không chắc là có ai đó trong gia đình cảm thấy điều gì khác ngoài sự nhẹ nhõm khi cô quyết định kết hôn theo đúng kế hoạch. Thậm chí vào lúc mười tám tuổi cô cũng đã phải chịu áp lực rất lớn về việc kết hôn và sinh một đứa con trai. Cô chợt nghĩ đến chuyện hoàn cảnh hiện nay của cô không biết sẽ ảnh hưởng đến một đứa trẻ như thế nào.
“Ít nhất là bọn con cũng đủ thông minh để không có con,” cô nói, “tốt hơn hết là những đứa trẻ không phải chịu đựng chuyện này, thêm vào đó Jeff sẽ có ràng buộc với gia đình mình mãi mãi.”
Cô đã trông chờ là nội Lorenzo sẽ đồng ý với cô, nhưng thay vào đó ông thở dài nặng nề. “Ta có thể bỏ qua nhiều tội lỗi nếu có thể có được một đứa cháu trai.”
Sự tức giận bùng lên trong cô. “Nội cần phải vượt qua tư tưởng trọng nam khinh nữ đó đi. Giờ đã là thiên niên kỷ mới rồi. Phụ nữ cũng có khả năng như đàn ông, và cuối cùng thì họ cũng đã có cơ hội để chứng tỏ điều đó.”
Nội Lorenzo nhìn cô. “Phụ nữ có thể có khả năng, nhưng họ có lòng trung thành không? Con đã bỏ đi. Con từng quay lưng rời khỏi đây và bỏ quên cánh đồng nho.”
“Thật không công bằng.” Cô phản đối. “Nội muốn con phải kết hôn. Trong suốt cuộc đời của mình lúc nào con cũng được dạy là nghĩa vụ của con là phải lấy chồng và tạo dựng một gia đình. Con đã làm những gì mọi người trông chờ ở con, và bây giờ nội lại kết tội con vì con đã bỏ đi sao?”
Ông phớt lờ câu hỏi của cô. “Giờ con tính làm gì?” Ông hỏi.
“Tìm một công việc.” Cô quay lại phía ông. “Con muốn làm việc ở đây.”
Ông gật đầu. “Ta nghĩ là đang có một chỗ trống trong cửa hàng quà lưu niệm đó.”
Cô bước lùi lại một bước như thể ông vừa bạt tai cô. Nước mắt trào lên, nhưng cô chớp mắt nuốt xuống. Ông hẳn là đang trông chờ sự yếu đuối ở cô. Cô phải tỏ ra mạnh mẽ để chứng tỏ bản thân mình. “Ngoài nội ra, không ai biết rõ về cánh đồng nho hơn con.” Cô nói.
“Con đã từng biết. Chín năm về trước rồi. Giờ con nhớ được gì nào?”
Cô nghĩ đến những năm qua khi cô phải làm việc trong một văn phòng mà cô căm ghét, và về những buổi tối, nếu cô không phải làm công việc thứ hai của mình thì cô đâm đầu vào học. Cô đã sử dụng số tiền mà họ cần cho những thứ như thức ăn để mua những cuốn sách giáo khoa từ Khoa Trồng nho và Sản xuất rượu vang của trường đại học California Davis. Cô đã tiếp tục tự học ngay cả khi Jeff nổi điên lên với cô, mặc dù cô không hiểu sao điều đó lại quan trọng với cô đến thế.
“Con nhớ tất cả mọi thứ.” Cô nói với ông.
Lorenzo nhìn thẳng vào cô. “Làm sao có thể đảm bảo con sẽ không bỏ đi cùng với người đàn ông hỏi cưới con tiếp sau đây?”
Sự bất công trong câu hỏi đã như đổ thêm dầu vào lửa lên cơn giận của cô. Cái gì ông nội cũng muốn - những đứa chắt trai và một lời hứa sẽ không bao giờ rời khỏi đây.
“Nội chỉ cần biết là con đã rút ra được bài học cho bản thân.” Cô nói với ông. “Con không thích thú gì với chuyện trở thành một con ngốc lần thứ hai trong cuộc đời.”
Ông quan sát cô, nhìn chằm chằm vào mắt cô một lúc trước khi quay đi. “Có thể có việc gì đó. Hãy tới văn phòng ta vào sáng mai và chúng ta sẽ nói chuyện.”
Cô gật đầu mà không nói gì cả bởi vì cổ họng cô như thắt lại và cô không nghĩ rằng mình có thể thốt nên lời. Khi ông bỏ đi, cô vẫn đứng im chỗ cũ, ngửa mặt lên hứng lấy những giọt mưa phùn, để cho những giọt mưa lạnh lẽo cuốn trôi đi những giọt nước mắt của cô.
Cuối cùng, khi cái lạnh đã dần dần thấm vào đến xương, cô ép mình phải quay trở vào nhà. Lúc quay người về hướng đó, cô bỗng chợt nhìn về phía sườn đồi xa xa, ở đó cũng bao phủ bởi cánh đồng nho đang ngủ đông. Nhưng vùng đất đó không phải là một phần trong tài sản của nhà Marcelli, nó thuộc về Đồn điền Wild Sea.
Rượu vang Marcelli rất nổi tiếng về chất lượng. Họ đã luôn nhận được những thứ hạng cao trong bảng xếp hạng và liên tục được trao huy chương. Nhưng Đồn điền Wild Sea lại là một thành tựu mang tầm cỡ quốc tế và điều đó làm cho loại sản phẩm của người hàng xóm của họ trở nên tầm thường đi. Hai nhà máy rượu vang cùng được thành lập cùng lúc với nhau, bởi những người bạn thân thiết như anh em ruột thịt - cho đến khoảng sáu mươi năm trước, khi xảy ra một sự tranh chấp giữa gia đình Marcelli và gia đình Giovanni.
Wild Sea đã phát triển đủ mạnh để có thể thống trị cả vùng thung lũng. Lần lượt các nhà máy rượu gia đình quy mô nhỏ bị cạnh tranh dẫn đến phá sản hoặc là bị các nhãn hiệu lớn hơn mua lại - không chỉ ở đây mới xảy ra điều đó, mà cả ở Napa và Sonoma cũng thế. Số phận của những “Quý ông bán rượu vang” đang được đếm từng ngày.
Ông nội của cô có biết điều đó không? Ông có nhận thấy sự thay đổi đang đến gần không?
Cô tự nhủ với bản thân rằng đến lúc thích hợp họ sẽ bàn với nhau về chuyện đó. Hoặc là cô sẽ nói, ông sẽ nghe, rồi họ sẽ tranh luận. Mọi chuyện luôn diễn ra theo trình tự như thế đối với ông nội của cô.
Brenna bước về phía khu nhà chính. Cô và những chị em của cô chưa bao giờ để ý đến mối thù hận mà cho đến sáu mươi năm sau khi nó đã xảy ra vẫn còn ảnh hưởng đến mọi hành động của ông nội Lorenzo Marcelli. Họ đã nghe những người lớn nói chuyện về điều đó và chỉ nhìn nhau đảo tròn mắt. Nhưng ông bà của cô nhắc đến những chuyện đó với một thái độ nghiêm trọng, cũng giống như ba má cô. Vì thế khi cô lên mười sáu tuổi và bỗng thầm yêu trộm nhớ Nicolas Giovanni, cô đã không hề hé răng nói một lời nào về chuyện đó.
Đó là cuộc sống từ kiếp trước, cô tự nhắc nhở mình. Khi đó cô vẫn còn trẻ và rất lạc quan, cô đã nghĩ rằng tình yêu sẽ kéo dài mãi mãi.
***
Zach ghi chép lại trên tập tài liệu đặt trước mặt anh, nhưng thật khó khăn để có thể tập trung khi mà tiếng nhạc ầm ĩ giộng thình thình cứ cuộn xoáy xung quanh anh. Anh liếc nhìn lên trần nhà, về phía phòng ngủ của David. Con trai anh đã về nhà được vài ngày, đã hồi phục lại sau kỳ thi cuối năm, và nó đã mời vài người bạn đến cùng nó ăn mừng sự tự do tạm thời này. Trong khi Zach cảm thấy sung sướng khi có cậu con trai của mình quanh quẩn ở nhà - cho dù chỉ là một thời gian ngắn, thì những đứa nhóc tuổi teen đó và tiếng nhạc ầm ĩ của chúng lại làm anh cảm thấy mình già hẳn đi.
Anh liếc nhìn đồng hồ, rồi lại nhìn máy điện thoại. Anh vẫn chưa gặp lại Katie hay nói chuyện lại với cô kể từ khi cô biến mất khỏi chiếc giường của anh vào ba ngày trước.
Lỉnh đi mất trước bình minh thông thường là công việc của anh, anh rầu rĩ nghĩ. Như một thông lệ, anh thích được làm khách hơn là làm chủ nhà để anh có thể kết thúc cuộc hẹn khi nào anh cảm thấy muốn. Chuyện đó đã không xảy ra với Katie, và khi anh tỉnh dậy phát hiện ra phía bên giường của cô hoàn toàn lạnh lẽo và không có một dấu vết nào của cô ở trong ngôi nhà, đột nhiên anh cảm thấy có chút lòng trắc ẩn với tất cả những người đàn bà mà anh đã đối xử bằng cách tương tự như thế.
“Đúng là quả báo.” Anh lẩm bẩm.
Anh biết rằng cô đã rất thích thú khoảng thời gian họ ở trên giường cùng nhau, cũng giống như anh. Anh đoán rằng sự giao hoà về thể xác đã làm cô hoảng sợ cũng giống như nó đã gây ra cho anh. Vì thế cả hai người họ cùng cần thời gian để có thể tĩnh tâm lại. Không thành vấn đề - anh có thể chờ đợi cho đến khi cô xuất hiện trở lại.
Nhưng sự tự tin lạnh lùng trong suy nghĩ của anh không ngăn được chuyệnanh cứ liếc về phía máy điện thoại và tự hỏi vì lý do chết tiệt gì mà cô vẫn chưa gọi cho anh.
Anh quay trở lại tập trung vào những ghi chép của mình. Anh đang dính vào một vụ ly dị đặc thù với nhiều điều xảo trá giữa một nhà triệu phú phần mềm máy tính với cô nàng yêu quý sắp sửa trở thành vợ cũ của anh ta. Lần này anh đại diện cho ông chồng - người đã phát hiện ra tình yêu của cuộc đời mình không chỉ ngủ với thằng nhãi cọ bể, cô ta còn dính vào một vụ bê bối tình dục nóng bỏng với người hầu gái và chồng của chị ta.
“Do anh ta tự chuốc lấy thôi.” Anh lẩm bẩm trong khi xem xét qua những điều khoản luật nhỏ.
David tắt nhạc lúc nào đó mà Zach gần như không nhận ra. Tuy nhiên, anh cũng ngẩng lên khi nghe thấy những tiếng chân bước trên sàn nhà bằng gỗ cứng. Bọn trẻ lũ lượt kéo nhau về phía cửa trước. Một cặp dừng lại và hét lên lời cảm ơn anh vì đã cho phép chúng đến chơi.
“Không có gì.” Zach nói với chúng.
David là người cuối cùng bước xuống cầu thang, một cô nàng tóc đỏ xinh xắn đi cùng với nó. Chúng đang nói chuyện với nhau rất say sưa.
Zach ghi chép thêm một chút nữa trên lề tập tài liệu. Anh và David sắp sửa kiếm cái gì đó cho bữa tối, rồi sau đó sẽ đi xem phim. Mia có kế hoạch nào đó với một câu lạc bộ ở trong trường, vì thế anh và David sẽ trở thành một cặp gồm hai gã đàn ông hoàn toàn tự do ở trong thành phố.
Thực sự tự do, Zach cười gằn nghĩ thầm. Bữa tối và một bộ phim, về nhà trước mười giờ.
Một tiếng khúc khích vang lên khe khẽ làm anh chú ý. Anh liếc nhìn lên và thấy David vẫn đang nói chuyện với cô bé tóc đỏ. Cô bé đứng dựa vào tường ở ngay bên cạnh cửa ra vào, một tay nghịch ngợm một lọn tóc dài, tay còn lại đặt trên ngực con trai anh. David đứng cực kỳ gần và trông có vẻ rất thân mật làm cho Zach có cảm giác như anh đang nhìn trộm. Anh thầm nguyền rủa. Thằng con của anh đang định làm cái quái gì thế chứ?
Anh đóng mạnh cuốn sách luật làm cả hai đứa nhảy dựng lên. David liếc nhìn anh qua vai nó, rồi mở cửa trước. “Con tiễn Julie ra xe đây bố. Con sẽ quay lại ngay.”
Zach nhìn nó bước ra. Chuyện này không phải là chuyện của anh, anh tự nhủ, ngoại trừ chuyện David được cho là đã đính hôn - một điều mà anh vẫn đang cố gắng thay đổi - và nếu như xuất hiện một cô bé nào đó khác trong hoàn cảnh này, thì thậm chí sẽ có thêm lý do để cuộc hôn nhân đó không nên diễn ra.
Sự do dự giữ chân anh ngồi im tại chỗ trong khoảng mười lăm giây, rồi Zach đứng dậy và bước về phía khung cửa sổ nhìn ra trước nhà. Julie đã trèo vào trong xe. Cửa xe đang mở và David đang cúi xuống bên cạnh con bé.
Chúng đang nói chuyện, David có thể nhìn thấy điều đó, nhưng anh không biết chúng đang nói chuyện gì. Và anh cũng không chắc chắn chuyện gì đã xảy ra khi David khẽ chồm về phía trước. Chết tiệt thật. Nó hôn con bé ư? David đang lừa dối Mia ư? Vấn đề rắc rối của anh đã được giải quyết rồi sao? Hay David lại giống ông nội nó và sẽ trở thành một người chồng lừa dối? Khả năng đó làm ruột Zach quặn thắt lại.
Bực mình cả vì chuyện David hành động như cứt lẫn chuyện anh đang nhìn trộm nó, Zach quay trở lại chỗ ngồi. David quay vào nhà khoảng một phút sau đó và ngã người xuống chiếc ghế sô pha đối diện với chiếc ghế của Zach.
“Công việc của bố thế nào?” Nó hỏi, hất đầu về phía mấy trang giấy ở trên bàn.
“Chậm chạp, nhưng bố sắp xong rồi.”
“Con không nghĩ là con thích trở thành luật sư. Phải đọc quá nhiều thứ nhàm chán.”
“Nhiều thật.” Zach không biết anh có nên nói điều gì hay không. Nếu như anh thúc bách quá, David sẽ xù lông nhím lên ngay. Có lẽ một chủ đề trung dung hơn sẽ an toàn hơn vào lúc này. “Con đã suy nghĩ tí nào về chuyện sau này con muốn làm gì chưa?”
David nhún vai. Nó mặc một chiếc áo khoác đồng phục của trường UCLA và một chiếc quần jean. Như thường lệ, tóc nó quá dài. Ít nhất là nó chưa bao giờ đeo khuyên tai hay xăm mình, anh thoáng nghĩ đến Francesca với những vết xăm giả và rùng mình. Cứ phải đi loanh quanh mà ăn mặc như thế thì quả là một công việc kỳ quặc đối với một người phụ nữ gần ba mươi như cô.
Không. Đó là một công việc kỳ quặc đối với bất cứ ai.
“Con thích học những lớp nào?” Zach hỏi. “Bố chưa bao giờ có hứng thú với lớp toán, nhưng ông ngoại con là một kỹ sư. Có thể con thừa hưởng một chút năng khiếu từ ông ấy cũng nên.”
“Cũng được.” David cựa quậy trên ghế sô pha, rồi duỗi người ra. Đầu nó gối lên tay vịn của ghế sô pha. “Lớp sinh học có vẻ khá thú vị, nhưng con ghét phòng thí nghiệm. Con không biết nữa.”
Zach cầm một chiếc bút và xoay xoay nó trên tay. “Con vẫn còn rất nhiều thời gian để quyết định.” Anh liếc nhìn David. “Mia có ép con phải chọn cái gì đó không?”
“Gì cơ?” David ngồi thẳng lên. “Không. Không hề.”
“Okay. Bố chỉ thắc mắc thôi. Katie nói Mia đã biết mình muốn gì từ việc học hành từ nhiều năm trước.”
“Mia đúng là như thế.”
“Thế Julie thì sao?”
David cười nhăn nhở. “Cô ta thích con. Cô ta không biết gì cả.”
“Cô bé có vẻ tử tế.”
David liếc ra ngoài cửa sổ. “Đúng thế. Bọn con là bạn. Bọn con chỉ nói chuyện về một số thứ.” Cậu hắng giọng. “Bố biết đấy, con đang suy nghĩ.”
Zach tự hỏi không biết có nên theo đuổi đề tài về ‘Julie’ tiếp không, rồi quyết định bỏ qua chuyện đó thay vì tự làm lộ bí mật của mình. “Về chuyện gì?”
“Về trường học và các thứ. Con cho là là con muốn chuyển đến một trường khác trong vòng một hoặc hai năm tới.”
Phải mất vài giây sau Zach mới nhận ra mình đã nghe thấy cái gì. “Con muốn rời bỏ trường UCLA à?”
Rời trường? Nhưng đó là trường đại học duy nhất mà David từng muốn học. Hai bố con đã từng đi xem những trận bóng đá và bóng rổ cùng với nhau trong nhiều năm. Còn bây giờ David đi với bạn bè nhiều hơn là đi với bố nó, nhưng nó vẫn đi cùng anh.
“Bố không hiểu.” Zach nói. “Con không thích các lớp học ở đó à?”
“Các lớp học thì ổn cả.”
“Bố biết con đã có bạn bè. Có chuyện gì thế?”
Mặt David trông như thể vừa mới nếm mật đắng. “Tại sao lại cứ phải có chuyện gì? Con ổn cả. Con thực sự thích UCLA. Con không muốn chuyển đi. Con chỉ...” Nó ngắm nghía sàn nhà. “Năm tới Mia sẽ tốt nghiệp, và cô ấy thực sự quyết tâm đến Georgetown để học cao học.”
David muốn thay đổi cuộc sống của mình vì một con bé trong khi rất có khả năng nó đang ngủ với một con bé khác? Quỷ tha ma bắt chuyện này đi.
Zach tự nhủ với bản thân rằng nổi điên lên với cậu con trai lúc này sẽ chỉ làm cho cuộc nói chuyện này kết thúc và đặt hai bố con vào hai thế đối nghịch trong vấn đề này, nhưng thật vô cùng khó khăn kìm chế để không hét lên vì tức giận.
Thay vào đó anh cố ép để giọng mình nghe có vẻ bình tĩnh khi anh nói. “Tại sao Mia không học cao học ở UCLA? Nếu con bé phải học hai năm thì sau đó hai đứa con sẽ cùng tốt nghiệp một lúc.”
David trông có vẻ không thoải mái. “Bọn con, ừm, bố biết đấy, đã nói chuyện về điều đó. Vấn đề là, cô ấy muốn làm việc trong Văn phòng Chính phủ và chuyện cô ấy học ở Washington sẽ làm điều đó dễ dàng hơn. Cô ấy sẽ gặp mọi người ở đó, tham gia thực tập nội trú, những chuyện kiểu như thế. Bọn con đã đi ăn tối với một người đàn ông nào đó mà cô ấy đã gặp hè năm ngoái. Ông ta làm việc ở Georgetown và giờ ông ấy sẽ giúp Mia.”
David lại nhún vai lần nữa. Mái tóc của cậu rũ xuống vắt ngang trán, giấu đi vẻ mặt của cậu. “Mia thực sự muốn làm điều đó.”
Zach hít vào một hơi thật sâu. “Mia thật tốt số khi có một kế hoạch rõ ràng như thế cho tương lai.” Anh nói, cố gắng tỏ ra nhẹ nhàng và không chắc là mình có thành công hay không. “Thế con muốn gì?”
David cười nhăn nhở. “Chuyện này như kiểu là dưới hoàn cảnh này thì chuyện không chọn được ngành học chính lại là một chuyện tốt, bố nhỉ?”
Zach có cảm giác như anh phải túm lấy sự tự chủ của mình bằng cả hai tay. “Nếu con đang tính đến chuyện chuyển trường vào cuối năm thứ hai thì lúc đó con đã phải lựa chọn chuyên ngành rồi, đúng không?”
“Con đoán thế. Con có thể chọn ngành khoa học chính trị, giống như Mia. Sẽ vui lắm đây.”
“Vui? David, chúng ta đang nói về tương lai của con. Con muốn làm gì trong cuộc đời của mình? Mặc dù bố không gợi ý là con nên chọn một nghề nghiệp gì đó tẻ nhạt, nhưng bố nghĩ rằng con nên suy nghĩ tử tế hơn về một chuyên ngành nào đó hơn là quan tâm đến cái chuyên ngành mà chỉ vì bạn gái của con đang theo học.”
David ngẩng phắt lên. “Bố đã nói rằng sẽ không sao nếu con vẫn chưa chọn được chuyên ngành.”
“Thì không sao, vào lúc này thôi. Nhưng nó sẽ sớm trở nên rắc rối. Nó sẽ rắc rối rất nhiều nếu như con chuyển trường. Sẽ thế nào nếu những gì con muốn học lại không có ở Georgetown? Bố không phản đối chuyện con chuyển đi nếu con thực sự thích điều đó. Nhưng nếu chỉ đơn giản là đi theo Mia...”
“Bọn con sắp kết hôn. Con không thể nào cưới cô ấy xong rồi hai người lại sống ở hai đầu đất nước.”
Một cái gì đó đã vỡ tan. Zach nghe thấy một âm thanh rõ ràng khi sự tức giận và nỗi quan tâm của anh nổ tung trong cơn thịnh nộ. “Mẹ kiếp, David, toàn bộ chuyện này thật là điên rồ. Con mới chỉ vừa lên mười tám tuổi. Con không có một chút ý tưởng nào về chuyện con muốn làm gì cho tương lai của mình, thế thì tại sao con lại cứ đùng đùng lên đòi kết hôn thế? Nếu con và Mia quá sốt sắng muốn ở với nhau như thế, thì hãy chuyển đến sống với con bé. Sống chung với nhau trong một căn hộ trong vài tháng rồi tất cả các ảo tưởng sẽ biến mất. Lúc đó cả hai đứa con sẽ nhận ra tình yêu đòi hỏi nhiều thứ hơn là chỉ có sex.”
David đỏ bừng mặt, nhưng cậu không quay đi. Thay vào đó cậu trượt về phía trước trên chỗ ngồi và hất cằm lên. “Con nghĩ bố sẽ cảm thấy tự hào khi con muốn cưới cô ấy hơn là chỉ sống chung với cô ấy. Không phải hôn nhân là một chuyện đúng đắn hay sao?”
“Đúng thế - nếu như con đã sẵn sàng, nếu như con đã chắc chắn. Con với Julie trông rất thân mật. Có muốn nói cho bố biết có chuyện gì đang xảy ra không?”
“Không có gì.” Nhưng David không nhìn vào anh khi nó nói. “Bọn con chỉ là bạn bè.”
“Thế tại sao con lại hôn con bé?”
David giận dữ nhìn anh. “Bố đã nhìn trộm con.”
“Bố chỉ quan tâm thôi.” Và điều đó đúng là như thế.
David đứng dậy. “Đây không phải là chuyện của bố.”
“Con làm nó trở thành chuyện của bố khi con nói rằng con muốn kết hôn. Con quá yêu Mia đến nỗi mà con sẽ cưới con bé và chuyển trường đến tận đầu kia của đất nước, nhưng bốn tháng trước lễ cưới con lại đi hôn một con bé khác ư?”
“Mọi chuyện không phải như thế. Con yêu Mia.”
“Con không biết tình yêu là gì.” Zach đứng dậy đối diện với con trai. “Mia là người yêu đầu tiên của con, David. Con không có nghề nghiệp gì. Hôn nhân đòi hỏi những ràng buộc và trách nhiệm. Nó đòi hỏi lòng trung thành. Con biết gì về chuyện giải quyết các rắc rối, lên kế hoạch chi tiêu, chi trả hóa đơn, trong khi vừa làm việc vừa đi học? Con đang quá phấn khích bởi kế hoạch hiện tại của mình. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn?”
“Bọn con sẽ ổn thôi. Bọn con sẽ học cùng nhau.”
Zach tung con át chủ bài. “Và nếu như bố từ chối không trả tiền học đại học cho con thì sao?”
David khựng lại. “Con không nghĩ là bố sẽ làm như thế, nhưng con không thể ngăn bố được.” Cậu nhìn bố với vẻ giận dữ. “Bố không hiểu. Bố sẽ không bao giờ hiểu. Con yêu cô ấy. Bố chưa bao giờ yêu bất kỳ ai trong cuộc đời của bố, vì thế bố không thể hiểu được chuyện đó có cảm giác như thế nào. Bố cứ cặp kè trong vài tuần, rồi lại chia tay. Đối với bố hôn nhân chỉ là một cái gì đó sẽ kết thúc bằng những cuộc ly dị, nhưng mọi chuyện không phải là như thế. Con biết bố nghĩ chuyện của Mia và con rồi sẽ thất bại, nhưng bố sai rồi.”
Giọng cậu vút cao cho đến khi cậu thực sự hét lên. Sự mạnh mẽ và quyết tâm của David đã đánh dấu bước trưởng thành đầu tiên của cậu. Đúng là một thời điểm trớ trêu khi cậu con trai bé bỏng của anh lại bắt đầu trưởng thành vào lúc này.
“Bố biết chính xác tình yêu là gì. Điều mà bố không có chỉ là cái nhìn toàn màu hồng của con về tương lai thôi. Con có thể nói về bố bất cứ điều gì mà con muốn, nhưng hãy biết điều này, bố yêu con và bố luôn ở đó vì con. Cho dù có phải mất điều gì, phải trả giá bằng chuyện gì thì bố cũng sẽ ở đó. Và bố sẽ là đồ chết tiệt nếu bố chỉ đứng một bên và nhìn con xới tung cuộc đời của con lên.”
David chớp mắt vài lần như để ngăn lại những giọt nước mắt. “Mọi chuyện sẽ không như thế. Tại sao bố không thể thấy điều đó chứ?”
“Bởi vì bố đã từng như thế. Bố mới lên mười bảy tuổi khi cưới mẹ con. Bố biết mọi chuyện sẽ thế nào khi ở vào tuổi của con và bị nhấn chìm vào trong những nghĩa vụ và trách nhiệm. Đó là một quãng thời gian tồi tệ.” Anh siết chặt nắm tay nhớ lại những ngày sống trong địa ngục khi cứ tự hỏi anh sẽ làm đảo lộn đến mức nào cuộc sống mỏng manh mà anh có trách nhiệm phải chăm sóc. Làm cha của David trong những năm tuổi trẻ đó thực sự làm anh kinh hãi. “Bố đáng lẽ đã từ bỏ tất cả để có thể thoát khỏi hoàn cảnh đó, nhưng bố không thể,” Zach tiếp tục, “đầu tiên con kết hôn, rồi vợ con sẽ có thai và tất cả mọi thứ đều thay đổi. Bố không muốn con gặp phải chuyện đó.”
Ngay khi câu nói vừa buột ra khỏi miệng, ngay lập tức anh muốn thu lại, nhưng đã quá trễ. David lùi lại một bước, cậu va vào lưng ghế tựa rồi bước vòng qua nó. Ánh mắt của cậu không hề rời khỏi gương mặt của anh.
Sự đau đớn trong ánh mắt của con trai anh làm Zach chỉ muốn lao mình ra trước mũi xe tải. “David, bố xin lỗi. Bố không có ý định nói chuyện này theo cách như thế.”
Nước mắt lăn dài xuống mặt David. “Bố đã nói.” Cậu nói, giọng cậu khàn khàn. “Bố đã nói.”
“Không.”
Zach bước về phía cậu, nhưng David giơ một tay ra. “Tránh xa ra khỏi con.”
“David!”
“Không. Con không nhận ra là con đã làm cho cuộc sống của bố trở thành địa ngục. Đáng lẽ bố phải nói với con từ trước rằng con chỉ là một cái nhọt trên mông. Con sẽ tránh ra khỏi đường đi của bố ngay.” Cậu quẹt tay ngang mặt với vẻ giận dữ. “Bố đừng lo. Con sẽ không làm phiền bố thêm nữa.”
“David, chờ đã.”
Nhưng con trai anh đã mở chốt cửa. Zach vội vã chạy theo, nhưng trước khi anh có thể bắt kịp, David đã đi mất. Cánh cửa nhà đóng sầm lại trước mặt anh. Vài giây sau anh nghe tiếng xe của David nổ máy. Dù vậy Zach vẫn lao ra ngoài, chỉ vừa kịp lúc nhìn thấy con trai anh lái xe đi mất. Anh đứng đó một lúc lâu trước khi nhận ra là trời đang mưa và rằng anh phải quay vào trong nhà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook