The Power Of Love
-
Chương 5
“A, xin chào, anh chàng đãng trí,” Cô gái đang ngồi trên băng ghế nhỏ nói.
Tristan nhảy dựng lên, giật mình thoát khỏi sự suy tưởng – Anh đã trở lại từ bóng tối khoảng mười lăm phút trước và ngay lập tức theo dấu Ivy đến nơi làm việc của cô tại cửa hàng Tis’ the Season. Trong đôi phút vừa qua anh đã cố chắp vá những mảnh trong giấc mơ của Ivy lại với nhau để xem chúng có ý nghĩa gì, nhưng tâm trí anh vẫn còn hôn ám và mụ mị.
Lacey cười với anh, “Biết hôm nay thứ mấy rồi không?”
“Uh, thứ Hai.”
“Brrrt!” Cô thức hiện sự mô phỏng đáng ghét của cô về tiếng động trong trò chơi truyền hình, rồi ra hiệu vào một chỗ bên cạnh cô.
Tristan ngồi xuống. “Là thứ Hai.” Anh khăng khăng. “Khi tôi vào khu thương mại, tôi đã kiểm tra một tờ báo, giống y như chị đã kể với tôi chị làm điều đó như thế nào.”
“Có lẽ cậu nên kiểm tra tờ báo mới nhất ấy.” Lacey nhận xét. “Hôm nay là thứ Ba rồi, và đã gần một giờ. Ivy sẽ đến giờ nghỉ trưa ngay thôi.”
Anh nhìn ngang qua khu thương mại về hướng cửa tiệm. Ivy đang bận rộn với hai khách hàng, một ông trung niên hói đầu đang thử một chiếc áo choàng siêu nhân và một bà dáng vẻ bà ngoại đang cầm một chiếc rổ màu hồng và mang đôi tai thỏ. Anh biết tiệm Tis’ the Season bán trang phục và những thứ linh tinh cho ngày hội – phần lớn chúng đã qua mùa. Nhưng việc chìm vào bóng tối vừa qua, hai khách hàng trong trang phục kỳ dị, và sự hiện diện của một phụ nữ phục phịch mang theo bánh mì vòng và café vừa ngồi lên trên Tristan đã khiến cho mọi thứ quay mòng mòng.
Lacey vỗ nhẹ vào cánh tay anh, “Tôi đã bảo cậu rằng cậu đã quá kiệt sức. Tôi đã cảnh báo cậu.”
“Nhích qua một chút nào!” Anh càu nhàu. Anh không thể cảm nhận sức nặng của người phụ nữ, nhưng có vẻ kỳ lạ một chút khi chiếc váy phồng kẻ sọc của bà ta phủ xuống qua người anh.
Lacey trượt qua một chút và nói. “Tôi có vài thứ để nói với cậu. Trong khi cậu ở trong bóng tối, tôi đã khá bận rộn.”
“Tôi đã biết rồi.”
Tờ báo ngày thứ hai đã khiến anh chú ý vì có một bài viết về một đám người tụ tập để cầu nguyện tại quảng trường Thời Đại phía sau hình ảnh của Barbra Streisand (*) đã trở thành một thân hình thiên thần màu hồng mũm mĩm và bay vòng vòng, nổi bật trên bảng quảng cáo điện tử.
(*) Barbra Streisand : tên đầy đủ là Barbra Joan Streisand là một nhà sáng tác nhạc, ca sĩ, diễn viên và cũng là một nhà chính trị cấp tiến của Mỹ. Bà còn là nhà sản xuất film, đạo diễn. Bà giành giải Oscar danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bài hát hay nhất và các giải Emmy, Grammy, quả cầu vàng. Bà được kể là ca sĩ có album bán chạy nhất mọi thời đại trong 30 năm và trong lịch sử âm nhạc Mỹ. – Wikipedia.
“Điều này có liên quan gì đến sự kẹt xe trên góc đường Bốn mươi và Số Hai không vậy?” Anh hỏi.
Cô bác bỏ sự kiện bằng một cái vẫy tay.
“Tôi đọc được đôi điều về Streisand được cho là có dính líu đến một vụ rắc rối, và cách các tài xế tắc-xi của New York…”
“Barbra không bao giờ nên nói tôi kêu giống ngỗng. Không phải rằng tôi không thể ứng dụng một vài bài học xướng âm…”
“Lacey, chị sẽ hoàn thành nhiệm vụ của chị như thế nào đây?”
“Nhiệm vụ của tôi ư? Hôm nay tôi đang giúp cậu cũng như nhiệm vụ của cậu mà.” Cô nói, rồi bật mạnh khỏi băng ghế.
Tristan lắc đầu và đi theo sau cô.
“Tôi đã đến nghĩa trang hôm chủ nhật để ghé thăm mẹ của Gregory,” Lacey nói khi họ đi cùng với các khách mua sắm. “Trong lúc tôi ở đó, có người đã đến, một người đàn ông cao, gầy, tóc sẫm màu. Tầm bốn mươi tuổi, tôi nghĩ vậy. Ông ta đặt hoa lên mộ Caroline.”
“Ông ta đã đến đó, trước đây,” Tristan nói. “Tôi đã thấy ông ấy vào ngày chúng ta vào nhà nguyện.” Anh nhớ đã quan sát người khách viếng thăm từ phía sau, nhầm lẫn ông ta là Gregory cho đến khi ông ta quay lại. Anh vẫn còn nhớ rõ gương mặt của người đàn ông, một gương mặt hằn nỗi đau.
“Ông ấy tên gì?” Lacey hỏi.
“Tôi không biết.”
Họ rời xa cửa tiệm Tis’ the Season. Tristan tha thiết ngoái nhìn Ivy, nhưng Lacey vẫn đều bước.
“Chúng ta nên tìm hiểu. Ông ấy chắc chắn có thể giúp đỡ chúng ta.”
“Giúp chúng ta điều gì?” Tristan hỏi.
“Tìm hiểu những gì đã xảy ra vào đêm Caroline chết.”
Họ dừng lại cạnh đài phun nước để quan sát những tầng thác nước màu hồng và xanh. Vào một ngày, khi không ai nhìn, Tristan đã khấn một điều ước ở đây, lời ước rằng Ivy sẽ là của anh.
“Tôi tìm thấy địa chỉ của Caroline trên danh bạ điện thoại,” Lacey tiếp tục. “Năm-hai mươi tám đường Willow. Ngày chết của bà ấy được khắc trên bia mộ. Tôi đến đây sáng nay để kiểm tra sổ bán hàng vào ngày hôm đó.” Cô ngừng lại và nhìn Tristan đầy hy vọng.
Khi anh không nói gì, cô nói. “Những gì một thiên thần nhà chị làm, Lacey, là giúp tôi tìm ra những thứ giống như thế này.”
“Chị đã tìm ra điều gì ?” Anh hỏi, lờ đi lời chế nhạo của cô.
“Có một thứ, đó là Lillian và chị của bà ấy không biết chút nào về cách giữ gìn sổ sách kinh doanh. Nhưng sau khá nhiều công cuộc săn lùng và lục lọi, tôi đã tìm thấy chúng : Một chuyến giao hàng tại Tháng Năm - hai mươi tám cho quý bà Abromaitis trên đường Willow – Không có số nhà nào như vậy hết. Tôi tìm chúng trên danh bạ điện thoại. Đoán được không? Năm-ba mươi đường Willow.”
“Nhà bên cạnh.” Tristan nói, giọng anh như một tiếng thì thầm. Trí óc anh nhói buốt với nỗi sợ hãi. “Tôi biết mà. Ivy đã nhìn thấy điều gì đó.”
“Có vẻ như thế.” Lacey đồng ý. Cô bắt lấy một đồng xu mà một phụ nữ đã ném vào đài phun nước và búng nó ra phía sau cô. Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào đồng xu kém may mắn và nhét nó vào trong chậu dương xỉ gần đó.
“Ivy đã thấy gì đó tại nhà của Caroline,” Tristan nói. “và đó không phải một vụ tự vẫn.”
“Chúng ta không thể phỏng đoán điều đó,” Lacey đáp. “Caroline vẫn có thể tự giết mình, và sau đó có thể có ai đó đã đến để lấy đi thứ gì đó hoặc che dấu điều gì đó. Tôi muốn nói, có nhiều thứ Ivy có thể đã thấy…”
“Mà cô ấy không nên thấy.” Tristan kết thúc câu cho Lacey. “Tôi phải liên lạc được với cô ấy, Lacey!”
“Tôi nghĩ, hôm nay chúng ta nên kiểm tra ngôi nhà.”
“Tôi phải cảnh báo cho cô ấy ngay!”
“Tôi nhớ cách thức mà bọn tôi đã thực hiện một cuộc truy tìm dấu vết trong Perry Mason,” Lacey nói. Cô bắt đầu kéo Tristan hướng đến lối ra của trung tâm thương mại, nhưng anh quyết chí tiến đến tiệm Tis’ the Season, và anh khỏe hơn. “Tristan, nghe tôi đi! Không có gì cậu có thể làm để bảo vệ Ivy hết. Cậu và tôi không được trao tặng loại sức mạnh đó. Điều tốt nhất cậu có thể làm là kết hợp những nguồn lực mà cậu có với ai đó khác và khiến cho người đó mạnh hơn. Nhưng bản thân cậu không thể ngăn được bất kỳ ai muốn hại Ivy.”
Tristan đứng bất động. Anh không bao giờ sợ hãi cho cuộc sống của chính anh theo cách giờ đây anh đang sợ hãi cho cuộc sống của Ivy.
“Miễn là cô ấy ở trong đám đông, cô ấy sẽ được an toàn.” Lacey thêm vào. “Vì thế chúng ta hãy đi kiểm tra ngôi nhà và…”
“Ngay khi cô ấy bước vào xe tối nay, cô ấy sẽ chỉ có một mình.” Tristan chỉ ra. “Ngay khi cô ấy đi dạo, ngay khi cô ấy lên phòng âm nhạc của cô ấy, cô ấy sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm.”
“Có những người khác ở nhà cùng với cô ấy mà.” Lacey nhấn mạnh. “Cô ấy sẽ an toàn ở đó. Vì thế chúng ta hãy tìm hiểu xem ai là người mà cô ấy phải cảnh giác và sau đó…”
Nhưng Lacey đã bị bỏ lại để tự nói chuyện một mình. Beth và Suzanne vừa đi vào khu thương mại. Phát hiện ra họ, Tristan nhanh chóng quay lại và bắt đầu đi theo họ. Anh nghĩ họ đến để cùng ăn trưa với Ivy. Lần này anh sẽ phải làm đến nơi đến chốn.
Ivy đang đứng bên lối vào cửa tiệm, và trong một khoảnh khắc, Tristan quên mất là cô chỉ đang nhìn các cô gái. Khi anh trông thấy vẻ hân hoan trên gương mặt cô, anh vội vã tiến thẳng đến với cô, chỉ để nhận ra lúc này cô đang nhìn xuyên qua anh vào Suzanne và Beth. Điều đó không bao giờ là dễ dàng – Nỗi đau trong việc ở bên cô nhưng lại cách xa diệu vợi dường như không bao giờ nguôi ngoai.
“Nào, cứ việc đi quá giờ trưa luôn đi.” Lillian đang nói với các cô gái. “Thật là một ngày buồn tẻ, vì vậy hãy làm một cuộc mua sắm nhỏ đi. Hãy chắc chắc làm một cuộc thăm dò kín đáo vào bên trong cái cửa hiệu quà tặng mới đó một chút nhé. Tôi cá là họ không có những chiếc chuông gió phát sáng trong bóng tối đâu.”
“Không trong hình dáng một con yêu tinh và những nàng tiên đâu,” Beth nói. Bất cứ khi nào cô ấy đến cửa hiệu, cô ấy đều có một vẻ hết sức kinh ngạc trên gương mặt. Suzanne phải với tay ra sau và kéo cô ra cửa.
Tristan theo sau các cô gái đi xuyên qua khu mua sắm. Họ ngừng lại trước cửa sổ của hết gian hàng này đến gian hàng khác, và anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh muốn Beth ngồi xuống ngay tức thì và bắt đầu nguệch ngoạc vào quyển sổ tay. Anh nghĩ họ sẽ không bao giờ ra khỏi cửa hàng Beautiful You, với tất cả những chai lọ và ống kem và những hũ nhỏ đầy màu sắc.
Anh bắt đầu rảo bước từ bên này đến bên kia cửa hàng và đâm sầm vào Lacey. Anh không nhận ra là cô đã đi theo.
“Bình tĩnh nào, Tristan!” Lacey nói. “Lúc này Ivy an toàn mà, trừ phi có ai đó đâm xuyên cô ấy bằng một cái dũa móng tay.”
Rồi cô vẩn vơ đi vào một góc, bị mê hoặc y như những người khác với hàng trăm màu sắc – đối với anh, tất cả những màu đó có vẻ giống khá nhiều màu đỏ và hồng – Tristan tự hỏi, không biết có bao giờ anh hiểu được điều đó ở vùng trời kế tiếp anh sẽ đến hay không, vài bí ẩn về con gái sẽ có thể được sáng tỏ hay không.
Suzanne, lúc này đang mang các mảnh son môi dùng thử theo tất cả các cách trên cánh tay cô, đang nói về một đám cưới tại Philadelphia mà cô sẽ tham dự vào cuối tuần.
“Tớ ước là cậu sẽ đi cùng tớ, Ivy.” Cô nói. “Tớ đã cho anh họ tớ xem ảnh cậu. Anh ấy hết sức ấn tượng, và anh ấy vô cùng hoàn hảo dành cho cậu.”
Xuất sắc. Tristan nghĩ.
“Vậy là sau rốt cậu quyết định đi đến hồ à?” Beth hỏi. Cô đang thử một chiếc nón và trông giống y như một chiếc nấm bạc.
“Hồ ư!” Suzanne nói, kinh ngạc. “Bạn ấy sẽ ở nhà, và cậu sẽ ở cùng với bạn ấy mà, Beth.”
Beth cau mày. “Suzanne, cậu biết là tớ không thể bỏ lỡ cuộc họp mặt gia đình mà. Tớ đã nghĩ là bạn ấy sẽ đi Phily cùng với cậu.”
Ivy quay mặt tránh cả hai người bạn.
“Ivy!” Suzanne yêu cầu.
“Gì nào?” Cô bắt đầu lựa chọn trong thùng mũ bê-rê và không nhìn lên.
“Cậu định làm gì cuối tuần này vậy?”
“Ở nhà.”
Suzanne nhướng cao đôi mày đen được tạo hình hoàn hảo. “Mẹ cậu cho phép cậu ở nhà một mình sao?”
“Bà ấy nghĩ là cậu và Beth sẽ ở cùng với tớ. Và tớ đang trông mong vào hai người các cậu để che dấu cho tớ.” Ivy thêm vào.
Lacey liếc nhìn Tristan.
“Tớ không thấy có chuyện gì to tát hết,” Ivy tiếp tục. “Tớ muốn ở nhà để tạo cho bản thân một cơ hội. Tớ sẽ có thừa thời gian để luyện tập cho lễ hội, và Ella sẽ bầu bạn với tớ.”
“Nhưng Ella không thể bảo vệ cho em được.” Tristan phản đối.
“Tớ chỉ không thích ý tưởng là cậu lau chùi loanh quanh vào cuối tuần một mình thôi.” Suzanne nói.
“Ngôi nhà đó quá lớn, quá cô đơn.” Beth nói thêm.
“Nghe họ đi, Ivy.” Tristan khẩn khoản.
“Tớ đã nói với hai cậu là tớ sẽ không đến hồ Juniper! Tớ không thể!”
“Điều này liên quan đến Tristan, đúng không?” Suzanne nói.
“Tớ không muốn nói về điều đó.” Ivy đáp.
Đúng là như thế. Tristan nhớ đến kế hoạch mà họ đã có vào đêm anh chết. Ivy đã nói với anh cô sẽ thả nổi trong ánh nắng ở vùng sâu nhất của hồ Juniper như thế nào.
“Em cũng sẽ bơi trong ánh trăng.”
“Ánh trăng ?” Anh đã nói thế. “Em sẽ bơi trong bóng đêm sao?”
“Cùng với anh.”
Lacey chạm vào cánh tay Tristan. “Lần này cậu phải theo cô ấy đến cùng đấy.”
Anh gật đầu.
Họ theo sau các cô gái ra khỏi cửa hàng. Tristan bị cám dỗ bởi ước muốn được trượt vào bên trong trí óc Beth ngay lập tức, hướng cô ấy thẳng đến bàn, nơi cô ấy có thể lấy ra tập giấy để viết, nhưng anh không muốn trao cho cô ấy quá nhiều chỉ thị. Cô ấy có thể bắt đầu kháng cự.
Beth ngừng lại đột ngột trước tiệm Electronic Wizard, và Tristan dõi theo ánh mắt cô đến chiếc máy tính trưng bày bên trong.
“Nhìn cậu ấy. Nhìn cậu ấy kìa!” Suzanne nói, đẩy nhẹ Ivy. “Cậu sẽ nghĩ Beth đang dõi theo các chàng trai đấy.”
“Đó là chiếc laptop mà tớ muốn.” Beth nói.
Khi Lacey tiến nhanh đến đàng sau cô ấy, Tristan thấy đầu ngón tay cô ngừng lấp lánh. Cô xô nhanh. Beth loạng choạng xuyên qua cửa và nhìn ra sau với vẻ kinh ngạc vào Suzanne và Ivy. Họ đi theo Beth vào bên trong, với Tristan và Lacey ở sát ngay phía sau họ.
“Tôi có thể giúp gì?” Người bán hàng hỏi.
“Uh, Tôi chỉ xem qua thôi.” Beth nói, ngượng ngùng. “Tôi có thể thử qua những mẫu trưng bày không?”
Ông ta ra hiệu về hướng những chiếc máy tính và đi khỏi.
“Cậu làm đi, Tristan.” Lacey nói.
Không mất quá lâu để Beth tìm ra chương trình word-processing. Tristan phải gắng sức để bắt kịp cô ấy, để nghĩ những gì kế tiếp cô ấy có thể nghĩ, đó là cách mà Lacey đã dạy anh để trượt được vào trong trí óc của người khác.
Khi một người viết văn nhìn vào một màn hình máy tính trống, cô ấy sẽ nhìn thấy gì? Tristan tự hỏi. Một màn hình động sẵn sàng sáng lên cùng với những gương mặt chăng? Một bầu trời đêm với một ánh sao nhỏ bé nhấp nháy trên cao, một vũ trụ sẵn sàng để được viết lên chăng? Những khả năng vô tận. Những nút thắt và những vòng quay vô tận của tình yêu – và tất cả những điều không thể của tình yêu.
Beth bắt đầu gõ : Những điều không thể.
Cô ấy có thể thấy gì khi mỗi đêm nhìn ra màn hình tối đen cô độc của bầu trời? Những điều có thể. Những nút thắt và những vòng quay vô tận của tình yêu, và, oh, con tim đau đớn, tất cả những điều không thể của tình yêu.
Ôi Trời! Tristan nghĩ.
“Ôi Trời!” Beth gõ, rồi nhìn lên màn hình.
“Ở lại với cô ấy, Tristan” Lacey nói. “Giữ vững sự tập trung của cậu.”
Lui lại. Xóa chữ ‘Ôi, con tim đau đớn’. Tristan thúc giục Beth.
“Ôi, con tim đau đớn, trái tim đơn côi,” Beth gõ, rồi ngừng lại.
Cả hai cùng mắc kẹt, rồi Tristan nhìn thấy mối liên kết : Em không nên ở nhà một mình.
“Em không nên ở nhà một mình.” Beth gõ.
Một mình không an toàn đâu. Anh nghĩ.
“Một mình không an toàn đâu.” Beth gõ.
Rồi trước khi anh có thể gởi cho cô thông điệp khác, cô viết tiếp : nhưng liệu trái tim tôi có an toàn khi ở một mình cùng với anh ấy?
Không, anh nghĩ.
“Có” Beth đáp.
Không!
“Có!”
Không.
“Có!” Beth cau mày.
Tristan thở dài. Dĩ nhiên cô ấy muốn chuyện tình kết thúc có hậu và cô gái đang ngước nhìn bầu trời đêm không còn cô đơn nữa. Nhưng Tristan muốn đưa ra một lời cảnh báo. Nếu Ivy ở một mình với không đúng người…
“Cái gì không đúng?” Ivy hỏi.
“Tớ có cảm giác kỳ lạ đó lần nữa,” Beth nói. “Thật sự kỳ lạ, giống như có ai đó bên trong đầu tớ, nói mọi thứ.”
“Ôi, nhà văn các cậu.” Suzanne khịt mũi.
Ivy khom xuống nhìn vào màn hình. “No! Yes! No! Yes!” Cô đọc, rồi mỉm cười thoáng buồn. “Nghe có vẻ giống tớ khi lần đầu tớ gặp Tristan.”
“Tristan đây!” Beth gõ nhanh. Ivy ngừng cười.
Tristan thúc đẩy, và Beth gõ nhanh cũng bằng anh suy nghĩ. “Hãy cẩn thận, Ivy. Rất nguy hiểm, Ivy. Đừng ở một mình. Yêu em. Tristan.”
Ivy đứng thẳng người. “Điều đó không kỳ lạ đâu Beth! Điều đó thật ngu ngốc và đáng xấu hổ!”
Beth nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng cô hé mở trong nỗi hoài nghi.
Suzanne nghiêng xuống để đọc chúng. “Beth!” Cô ấy nói. “Sao cậu lại có thể như thế? Ivy! Đợi đã!”
Nhưng Ivy đã đi được nửa đường ra khỏi cửa hàng. Suzanne chạy theo cô. Beth nhìn chằm chằm vào màn hình, toàn thân cô run rẩy. Tristan trượt ra khỏi trí óc cô, kiệt sức.
“Cô có muốn in những thứ đó bây giờ không?” Người bán hàng hỏi, tiến về phía cô.
Beth chầm chậm lắc đầu, và xóa trang. “Không phải lần này.” Cô nói với những giọt lệ rưng rưng.
Mọi nỗ lực Tristan đã làm để liên lạc với Ivy đều thất bại. Còn điều gì tệ hơn được nữa đây, nỗ lực của anh trong việc cảnh báo cho cô đã đẩy cô cách xa anh hơn và cách xa những người quan tâm đến cô. Cô sẽ tránh Beth, và bây giờ cả Philip nữa, sau khi cậu nhóc bảo cô rằng Thiên thần của cậu nói cô không nên ở một mình. Tristan có thể thử thêm một lần nữa thông qua Will, nhưng anh biết Ivy sẽ chỉ dựng thêm một thành trì khác, cao hơn nữa mà thôi.
Đêm thứ năm, anh tiến về nghĩa trang Riverstone Rise, dự định nghỉ ngơi đôi chút, hy vọng sẽ ngăn được bóng tối vô thức để anh có thể tiếp tục trông chừng Ivy suốt cuối tuần. Trên đường đến mộ phần của mình, Tristan quyết định đến chỗ của Caroline và nhìn xem liệu những đóa hồng thắm có được đặt ở đó hay không. Anh nghĩ Lacey đã nói đúng : Họ phải tìm ra người khách viếng Caroline là ai và ông ta biết được điều gì về cái chết của bà.
Tristan lướt dọc theo con lộ như thể anh vẫn còn hình vóc, sợ khuấy động những cái chết an bình. Trong ánh trăng, những bia mộ trắng tạo nên một cảnh quan đô thị ảm đạm : Những cột tháp tưởng niệm trông như những ngôi nhà chọc trời, các lăng mộ sừng sững như những căn biệt thự, Những bia mộ tròn thấp và những khối đá vuông bóng lưỡng tạo nên khu vực phụ cận của giới bình dân. Thật là một thành phố tĩnh lặng và kỳ bí, thành phố của cái chết – Thành phố của tôi, anh nghĩ một cách dứt khoát. Rồi anh nhận ra tấm bia đánh dấu một góc khu đất gia đình nhà Bains – Đó là một khu đất được chăm sóc kỹ lưỡng với một vài pho tượng cầu kỳ, những hình bóng dường như đang quan sát Tristan khi anh tiến đến mộ phần của Caroline từ phía sau. Khi anh đi ngang qua mộ bia của bà, anh sững sờ trong nỗi kinh ngạc. Ngồi trên đám cỏ trước mộ Caroline, lưng dựa vào bia mộ của bà y như thể đang nằm dài trên giường của mình, là Eric. Tay và chân hắn rũ rượi và đầu hắn ngoẹo sang một bên, gò má của hắn tỳ sát vào tấm bia mộ. Trong một thoáng, Tristan không dám chắc là Eric có còn thở hay không. Lại gần hơn, anh nhìn thấy cặp mắt thất thần của Eric đang mở, đôi đồng tử giãn rộng trông như thể hai mặt hồ đêm.
Hắn đang thở nhè nhẹ, và lẩm bẩm điều gì đó – điều gì đó chỉ có ý nghĩa với một trí óc say thuốc. Tristan tự hỏi không biết liệu Eric có thể hoạt động được chút nào trong tình trạng này hay không nữa. Hắn có thể đứng lên, có thể đi lại không nhỉ? Với trí óc sai lạc như thế này, hắn có thể làm những điều mà sau đó hắn ước chi đã không làm hay không?
Vật chất hóa những ngón tay, Tristan lướt nó trên lưng bàn tay của Eric.
Eric túm lấy những ngón tay của Tristan, và trong một thoáng, Tristan bị bắt giữ. Rồi anh để những ngón tay anh tan biến và giải phóng bản thân.
“Ở lại một lúc đi.” Eric nói, gập lại bàn tay đã nắm giữ Tristan. “Đã quá lâu rồi, Caroline, rất tiếc về điều đó. Nhiều thứ sắp diễn ra, nhiều hơn bất kỳ ai biết.” Hắn cười lặng lẽ, và chỉ tay, y như thể hắn có thể nhìn thấy bà rõ ràng ở phía trước hắn. “Dĩ nhiên là bà biết.”
“Tôi không biết.” Tristan nói. “Điều gì sắp diễn ra thế? Nói với tôi đi.”
Eric hất đầu, và trong khoảnh khắc, Tristan nghĩ rằng hắn đã nghe thấy câu hỏi.
“Phải… chắc rồi.” Eric nói, trả lời cho một câu hỏi nào đó khác. “Nhưng điều đó là có thể, bà biết mà, hỗn độn. Tôi không thích những thứ… hỗn độn.”
Hỗn độn ư? Tristan băn khoăn. Điều đó có nghĩa là gì? Phức tạp chăng? Hay đẫm máu?
Lúc này Eric đã ngồi thẳng dậy, đang chớp mắt, chú tâm vào giọng nói mà hắn đang nghe thấy trong đầu. Tóc hắn gần như trở thành màu trắng dưới ánh trăng, và đôi mắt tăm tối của hắn khoan thủng xuyên qua Tristan.
“Bà muốn nói Ivy à. Tên cô ấy là Ivy.” Eric nói, vẫy vẫy bàn tay xương xẩu của hắn trong không khí. Nó xuyên thẳng qua Tristan, làm anh rùng mình giống như sự va chạm của một bộ xương khô.
“Ồ, tôi có thể làm gì?” Eric nói. “Bà biết tôi ở đâu mà, Caroline. Đừng xô lấn tôi! Lùi lại!” hắn nhảy dựng lên và đứng đó, lảo đảo.
Rồi hắn ta bắt đầu cười trầm trầm trong cổ họng. “Phải, phải,” hắn nói, “Cuối tuần này mọi người sẽ đi đến hồ trừ Ivy.” Eric cười như thể hắn vừa nghe được điều gì đó hài hước. “Lúc này điều đó không quá tuyệt để nói hay sao!”
Gì vậy? Trong trí óc điên đảo bởi ma túy, hắn đã nghĩ Caroline nói về điều gì?
“Này!” Eric lớn tiếng. “Tôi đã nói đừng xô đẩy tôi.” Hắn bước sang bên cạnh hai bước. “Lùi lại, Caroline. Tôi không còn muốn nghe bà nói nữa. Lùi lại đi!”
Rồi Eric bắt đầu cử động, nhảy qua những tấm bia mộ và lắc lư từ bên này sang bên kia, la thét với giọng nhừa nhựa chói tai kỳ dị “Lùi lại, Caroline, lùi lại! Lùi lại!”
Tristan quan sát hắn cho đến khi hắn biến mất dưới con lộ nhỏ. Anh đang cố hình dung nửa đối thoại còn lại trong câu chuyện của Eric. Eric nghĩ Caroline muốn hắn làm gì?
Những ý nghĩ kinh hoàng tràn ngập trí óc của Tristan. Rồi anh tự trấn tĩnh và, tập trung tất cả năng lượng, anh gọi. “Caroline, bà có ở đây không?” Anh gọi bà ba lần, hy vọng với mỗi lần là bà sẽ trả lời. Nhưng cảm nhận thiên thần của anh nói với anh về những gì sự yên lặng đã chứng tỏ : Không có gì ở đó ngoài một thân thể lạnh giá và câu trả lời của nó đang mục rữa cùng với nó mà thôi.
Tristan nhảy dựng lên, giật mình thoát khỏi sự suy tưởng – Anh đã trở lại từ bóng tối khoảng mười lăm phút trước và ngay lập tức theo dấu Ivy đến nơi làm việc của cô tại cửa hàng Tis’ the Season. Trong đôi phút vừa qua anh đã cố chắp vá những mảnh trong giấc mơ của Ivy lại với nhau để xem chúng có ý nghĩa gì, nhưng tâm trí anh vẫn còn hôn ám và mụ mị.
Lacey cười với anh, “Biết hôm nay thứ mấy rồi không?”
“Uh, thứ Hai.”
“Brrrt!” Cô thức hiện sự mô phỏng đáng ghét của cô về tiếng động trong trò chơi truyền hình, rồi ra hiệu vào một chỗ bên cạnh cô.
Tristan ngồi xuống. “Là thứ Hai.” Anh khăng khăng. “Khi tôi vào khu thương mại, tôi đã kiểm tra một tờ báo, giống y như chị đã kể với tôi chị làm điều đó như thế nào.”
“Có lẽ cậu nên kiểm tra tờ báo mới nhất ấy.” Lacey nhận xét. “Hôm nay là thứ Ba rồi, và đã gần một giờ. Ivy sẽ đến giờ nghỉ trưa ngay thôi.”
Anh nhìn ngang qua khu thương mại về hướng cửa tiệm. Ivy đang bận rộn với hai khách hàng, một ông trung niên hói đầu đang thử một chiếc áo choàng siêu nhân và một bà dáng vẻ bà ngoại đang cầm một chiếc rổ màu hồng và mang đôi tai thỏ. Anh biết tiệm Tis’ the Season bán trang phục và những thứ linh tinh cho ngày hội – phần lớn chúng đã qua mùa. Nhưng việc chìm vào bóng tối vừa qua, hai khách hàng trong trang phục kỳ dị, và sự hiện diện của một phụ nữ phục phịch mang theo bánh mì vòng và café vừa ngồi lên trên Tristan đã khiến cho mọi thứ quay mòng mòng.
Lacey vỗ nhẹ vào cánh tay anh, “Tôi đã bảo cậu rằng cậu đã quá kiệt sức. Tôi đã cảnh báo cậu.”
“Nhích qua một chút nào!” Anh càu nhàu. Anh không thể cảm nhận sức nặng của người phụ nữ, nhưng có vẻ kỳ lạ một chút khi chiếc váy phồng kẻ sọc của bà ta phủ xuống qua người anh.
Lacey trượt qua một chút và nói. “Tôi có vài thứ để nói với cậu. Trong khi cậu ở trong bóng tối, tôi đã khá bận rộn.”
“Tôi đã biết rồi.”
Tờ báo ngày thứ hai đã khiến anh chú ý vì có một bài viết về một đám người tụ tập để cầu nguyện tại quảng trường Thời Đại phía sau hình ảnh của Barbra Streisand (*) đã trở thành một thân hình thiên thần màu hồng mũm mĩm và bay vòng vòng, nổi bật trên bảng quảng cáo điện tử.
(*) Barbra Streisand : tên đầy đủ là Barbra Joan Streisand là một nhà sáng tác nhạc, ca sĩ, diễn viên và cũng là một nhà chính trị cấp tiến của Mỹ. Bà còn là nhà sản xuất film, đạo diễn. Bà giành giải Oscar danh hiệu nữ diễn viên chính xuất sắc nhất, bài hát hay nhất và các giải Emmy, Grammy, quả cầu vàng. Bà được kể là ca sĩ có album bán chạy nhất mọi thời đại trong 30 năm và trong lịch sử âm nhạc Mỹ. – Wikipedia.
“Điều này có liên quan gì đến sự kẹt xe trên góc đường Bốn mươi và Số Hai không vậy?” Anh hỏi.
Cô bác bỏ sự kiện bằng một cái vẫy tay.
“Tôi đọc được đôi điều về Streisand được cho là có dính líu đến một vụ rắc rối, và cách các tài xế tắc-xi của New York…”
“Barbra không bao giờ nên nói tôi kêu giống ngỗng. Không phải rằng tôi không thể ứng dụng một vài bài học xướng âm…”
“Lacey, chị sẽ hoàn thành nhiệm vụ của chị như thế nào đây?”
“Nhiệm vụ của tôi ư? Hôm nay tôi đang giúp cậu cũng như nhiệm vụ của cậu mà.” Cô nói, rồi bật mạnh khỏi băng ghế.
Tristan lắc đầu và đi theo sau cô.
“Tôi đã đến nghĩa trang hôm chủ nhật để ghé thăm mẹ của Gregory,” Lacey nói khi họ đi cùng với các khách mua sắm. “Trong lúc tôi ở đó, có người đã đến, một người đàn ông cao, gầy, tóc sẫm màu. Tầm bốn mươi tuổi, tôi nghĩ vậy. Ông ta đặt hoa lên mộ Caroline.”
“Ông ta đã đến đó, trước đây,” Tristan nói. “Tôi đã thấy ông ấy vào ngày chúng ta vào nhà nguyện.” Anh nhớ đã quan sát người khách viếng thăm từ phía sau, nhầm lẫn ông ta là Gregory cho đến khi ông ta quay lại. Anh vẫn còn nhớ rõ gương mặt của người đàn ông, một gương mặt hằn nỗi đau.
“Ông ấy tên gì?” Lacey hỏi.
“Tôi không biết.”
Họ rời xa cửa tiệm Tis’ the Season. Tristan tha thiết ngoái nhìn Ivy, nhưng Lacey vẫn đều bước.
“Chúng ta nên tìm hiểu. Ông ấy chắc chắn có thể giúp đỡ chúng ta.”
“Giúp chúng ta điều gì?” Tristan hỏi.
“Tìm hiểu những gì đã xảy ra vào đêm Caroline chết.”
Họ dừng lại cạnh đài phun nước để quan sát những tầng thác nước màu hồng và xanh. Vào một ngày, khi không ai nhìn, Tristan đã khấn một điều ước ở đây, lời ước rằng Ivy sẽ là của anh.
“Tôi tìm thấy địa chỉ của Caroline trên danh bạ điện thoại,” Lacey tiếp tục. “Năm-hai mươi tám đường Willow. Ngày chết của bà ấy được khắc trên bia mộ. Tôi đến đây sáng nay để kiểm tra sổ bán hàng vào ngày hôm đó.” Cô ngừng lại và nhìn Tristan đầy hy vọng.
Khi anh không nói gì, cô nói. “Những gì một thiên thần nhà chị làm, Lacey, là giúp tôi tìm ra những thứ giống như thế này.”
“Chị đã tìm ra điều gì ?” Anh hỏi, lờ đi lời chế nhạo của cô.
“Có một thứ, đó là Lillian và chị của bà ấy không biết chút nào về cách giữ gìn sổ sách kinh doanh. Nhưng sau khá nhiều công cuộc săn lùng và lục lọi, tôi đã tìm thấy chúng : Một chuyến giao hàng tại Tháng Năm - hai mươi tám cho quý bà Abromaitis trên đường Willow – Không có số nhà nào như vậy hết. Tôi tìm chúng trên danh bạ điện thoại. Đoán được không? Năm-ba mươi đường Willow.”
“Nhà bên cạnh.” Tristan nói, giọng anh như một tiếng thì thầm. Trí óc anh nhói buốt với nỗi sợ hãi. “Tôi biết mà. Ivy đã nhìn thấy điều gì đó.”
“Có vẻ như thế.” Lacey đồng ý. Cô bắt lấy một đồng xu mà một phụ nữ đã ném vào đài phun nước và búng nó ra phía sau cô. Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào đồng xu kém may mắn và nhét nó vào trong chậu dương xỉ gần đó.
“Ivy đã thấy gì đó tại nhà của Caroline,” Tristan nói. “và đó không phải một vụ tự vẫn.”
“Chúng ta không thể phỏng đoán điều đó,” Lacey đáp. “Caroline vẫn có thể tự giết mình, và sau đó có thể có ai đó đã đến để lấy đi thứ gì đó hoặc che dấu điều gì đó. Tôi muốn nói, có nhiều thứ Ivy có thể đã thấy…”
“Mà cô ấy không nên thấy.” Tristan kết thúc câu cho Lacey. “Tôi phải liên lạc được với cô ấy, Lacey!”
“Tôi nghĩ, hôm nay chúng ta nên kiểm tra ngôi nhà.”
“Tôi phải cảnh báo cho cô ấy ngay!”
“Tôi nhớ cách thức mà bọn tôi đã thực hiện một cuộc truy tìm dấu vết trong Perry Mason,” Lacey nói. Cô bắt đầu kéo Tristan hướng đến lối ra của trung tâm thương mại, nhưng anh quyết chí tiến đến tiệm Tis’ the Season, và anh khỏe hơn. “Tristan, nghe tôi đi! Không có gì cậu có thể làm để bảo vệ Ivy hết. Cậu và tôi không được trao tặng loại sức mạnh đó. Điều tốt nhất cậu có thể làm là kết hợp những nguồn lực mà cậu có với ai đó khác và khiến cho người đó mạnh hơn. Nhưng bản thân cậu không thể ngăn được bất kỳ ai muốn hại Ivy.”
Tristan đứng bất động. Anh không bao giờ sợ hãi cho cuộc sống của chính anh theo cách giờ đây anh đang sợ hãi cho cuộc sống của Ivy.
“Miễn là cô ấy ở trong đám đông, cô ấy sẽ được an toàn.” Lacey thêm vào. “Vì thế chúng ta hãy đi kiểm tra ngôi nhà và…”
“Ngay khi cô ấy bước vào xe tối nay, cô ấy sẽ chỉ có một mình.” Tristan chỉ ra. “Ngay khi cô ấy đi dạo, ngay khi cô ấy lên phòng âm nhạc của cô ấy, cô ấy sẽ ở trong tình trạng nguy hiểm.”
“Có những người khác ở nhà cùng với cô ấy mà.” Lacey nhấn mạnh. “Cô ấy sẽ an toàn ở đó. Vì thế chúng ta hãy tìm hiểu xem ai là người mà cô ấy phải cảnh giác và sau đó…”
Nhưng Lacey đã bị bỏ lại để tự nói chuyện một mình. Beth và Suzanne vừa đi vào khu thương mại. Phát hiện ra họ, Tristan nhanh chóng quay lại và bắt đầu đi theo họ. Anh nghĩ họ đến để cùng ăn trưa với Ivy. Lần này anh sẽ phải làm đến nơi đến chốn.
Ivy đang đứng bên lối vào cửa tiệm, và trong một khoảnh khắc, Tristan quên mất là cô chỉ đang nhìn các cô gái. Khi anh trông thấy vẻ hân hoan trên gương mặt cô, anh vội vã tiến thẳng đến với cô, chỉ để nhận ra lúc này cô đang nhìn xuyên qua anh vào Suzanne và Beth. Điều đó không bao giờ là dễ dàng – Nỗi đau trong việc ở bên cô nhưng lại cách xa diệu vợi dường như không bao giờ nguôi ngoai.
“Nào, cứ việc đi quá giờ trưa luôn đi.” Lillian đang nói với các cô gái. “Thật là một ngày buồn tẻ, vì vậy hãy làm một cuộc mua sắm nhỏ đi. Hãy chắc chắc làm một cuộc thăm dò kín đáo vào bên trong cái cửa hiệu quà tặng mới đó một chút nhé. Tôi cá là họ không có những chiếc chuông gió phát sáng trong bóng tối đâu.”
“Không trong hình dáng một con yêu tinh và những nàng tiên đâu,” Beth nói. Bất cứ khi nào cô ấy đến cửa hiệu, cô ấy đều có một vẻ hết sức kinh ngạc trên gương mặt. Suzanne phải với tay ra sau và kéo cô ra cửa.
Tristan theo sau các cô gái đi xuyên qua khu mua sắm. Họ ngừng lại trước cửa sổ của hết gian hàng này đến gian hàng khác, và anh bắt đầu mất kiên nhẫn. Anh muốn Beth ngồi xuống ngay tức thì và bắt đầu nguệch ngoạc vào quyển sổ tay. Anh nghĩ họ sẽ không bao giờ ra khỏi cửa hàng Beautiful You, với tất cả những chai lọ và ống kem và những hũ nhỏ đầy màu sắc.
Anh bắt đầu rảo bước từ bên này đến bên kia cửa hàng và đâm sầm vào Lacey. Anh không nhận ra là cô đã đi theo.
“Bình tĩnh nào, Tristan!” Lacey nói. “Lúc này Ivy an toàn mà, trừ phi có ai đó đâm xuyên cô ấy bằng một cái dũa móng tay.”
Rồi cô vẩn vơ đi vào một góc, bị mê hoặc y như những người khác với hàng trăm màu sắc – đối với anh, tất cả những màu đó có vẻ giống khá nhiều màu đỏ và hồng – Tristan tự hỏi, không biết có bao giờ anh hiểu được điều đó ở vùng trời kế tiếp anh sẽ đến hay không, vài bí ẩn về con gái sẽ có thể được sáng tỏ hay không.
Suzanne, lúc này đang mang các mảnh son môi dùng thử theo tất cả các cách trên cánh tay cô, đang nói về một đám cưới tại Philadelphia mà cô sẽ tham dự vào cuối tuần.
“Tớ ước là cậu sẽ đi cùng tớ, Ivy.” Cô nói. “Tớ đã cho anh họ tớ xem ảnh cậu. Anh ấy hết sức ấn tượng, và anh ấy vô cùng hoàn hảo dành cho cậu.”
Xuất sắc. Tristan nghĩ.
“Vậy là sau rốt cậu quyết định đi đến hồ à?” Beth hỏi. Cô đang thử một chiếc nón và trông giống y như một chiếc nấm bạc.
“Hồ ư!” Suzanne nói, kinh ngạc. “Bạn ấy sẽ ở nhà, và cậu sẽ ở cùng với bạn ấy mà, Beth.”
Beth cau mày. “Suzanne, cậu biết là tớ không thể bỏ lỡ cuộc họp mặt gia đình mà. Tớ đã nghĩ là bạn ấy sẽ đi Phily cùng với cậu.”
Ivy quay mặt tránh cả hai người bạn.
“Ivy!” Suzanne yêu cầu.
“Gì nào?” Cô bắt đầu lựa chọn trong thùng mũ bê-rê và không nhìn lên.
“Cậu định làm gì cuối tuần này vậy?”
“Ở nhà.”
Suzanne nhướng cao đôi mày đen được tạo hình hoàn hảo. “Mẹ cậu cho phép cậu ở nhà một mình sao?”
“Bà ấy nghĩ là cậu và Beth sẽ ở cùng với tớ. Và tớ đang trông mong vào hai người các cậu để che dấu cho tớ.” Ivy thêm vào.
Lacey liếc nhìn Tristan.
“Tớ không thấy có chuyện gì to tát hết,” Ivy tiếp tục. “Tớ muốn ở nhà để tạo cho bản thân một cơ hội. Tớ sẽ có thừa thời gian để luyện tập cho lễ hội, và Ella sẽ bầu bạn với tớ.”
“Nhưng Ella không thể bảo vệ cho em được.” Tristan phản đối.
“Tớ chỉ không thích ý tưởng là cậu lau chùi loanh quanh vào cuối tuần một mình thôi.” Suzanne nói.
“Ngôi nhà đó quá lớn, quá cô đơn.” Beth nói thêm.
“Nghe họ đi, Ivy.” Tristan khẩn khoản.
“Tớ đã nói với hai cậu là tớ sẽ không đến hồ Juniper! Tớ không thể!”
“Điều này liên quan đến Tristan, đúng không?” Suzanne nói.
“Tớ không muốn nói về điều đó.” Ivy đáp.
Đúng là như thế. Tristan nhớ đến kế hoạch mà họ đã có vào đêm anh chết. Ivy đã nói với anh cô sẽ thả nổi trong ánh nắng ở vùng sâu nhất của hồ Juniper như thế nào.
“Em cũng sẽ bơi trong ánh trăng.”
“Ánh trăng ?” Anh đã nói thế. “Em sẽ bơi trong bóng đêm sao?”
“Cùng với anh.”
Lacey chạm vào cánh tay Tristan. “Lần này cậu phải theo cô ấy đến cùng đấy.”
Anh gật đầu.
Họ theo sau các cô gái ra khỏi cửa hàng. Tristan bị cám dỗ bởi ước muốn được trượt vào bên trong trí óc Beth ngay lập tức, hướng cô ấy thẳng đến bàn, nơi cô ấy có thể lấy ra tập giấy để viết, nhưng anh không muốn trao cho cô ấy quá nhiều chỉ thị. Cô ấy có thể bắt đầu kháng cự.
Beth ngừng lại đột ngột trước tiệm Electronic Wizard, và Tristan dõi theo ánh mắt cô đến chiếc máy tính trưng bày bên trong.
“Nhìn cậu ấy. Nhìn cậu ấy kìa!” Suzanne nói, đẩy nhẹ Ivy. “Cậu sẽ nghĩ Beth đang dõi theo các chàng trai đấy.”
“Đó là chiếc laptop mà tớ muốn.” Beth nói.
Khi Lacey tiến nhanh đến đàng sau cô ấy, Tristan thấy đầu ngón tay cô ngừng lấp lánh. Cô xô nhanh. Beth loạng choạng xuyên qua cửa và nhìn ra sau với vẻ kinh ngạc vào Suzanne và Ivy. Họ đi theo Beth vào bên trong, với Tristan và Lacey ở sát ngay phía sau họ.
“Tôi có thể giúp gì?” Người bán hàng hỏi.
“Uh, Tôi chỉ xem qua thôi.” Beth nói, ngượng ngùng. “Tôi có thể thử qua những mẫu trưng bày không?”
Ông ta ra hiệu về hướng những chiếc máy tính và đi khỏi.
“Cậu làm đi, Tristan.” Lacey nói.
Không mất quá lâu để Beth tìm ra chương trình word-processing. Tristan phải gắng sức để bắt kịp cô ấy, để nghĩ những gì kế tiếp cô ấy có thể nghĩ, đó là cách mà Lacey đã dạy anh để trượt được vào trong trí óc của người khác.
Khi một người viết văn nhìn vào một màn hình máy tính trống, cô ấy sẽ nhìn thấy gì? Tristan tự hỏi. Một màn hình động sẵn sàng sáng lên cùng với những gương mặt chăng? Một bầu trời đêm với một ánh sao nhỏ bé nhấp nháy trên cao, một vũ trụ sẵn sàng để được viết lên chăng? Những khả năng vô tận. Những nút thắt và những vòng quay vô tận của tình yêu – và tất cả những điều không thể của tình yêu.
Beth bắt đầu gõ : Những điều không thể.
Cô ấy có thể thấy gì khi mỗi đêm nhìn ra màn hình tối đen cô độc của bầu trời? Những điều có thể. Những nút thắt và những vòng quay vô tận của tình yêu, và, oh, con tim đau đớn, tất cả những điều không thể của tình yêu.
Ôi Trời! Tristan nghĩ.
“Ôi Trời!” Beth gõ, rồi nhìn lên màn hình.
“Ở lại với cô ấy, Tristan” Lacey nói. “Giữ vững sự tập trung của cậu.”
Lui lại. Xóa chữ ‘Ôi, con tim đau đớn’. Tristan thúc giục Beth.
“Ôi, con tim đau đớn, trái tim đơn côi,” Beth gõ, rồi ngừng lại.
Cả hai cùng mắc kẹt, rồi Tristan nhìn thấy mối liên kết : Em không nên ở nhà một mình.
“Em không nên ở nhà một mình.” Beth gõ.
Một mình không an toàn đâu. Anh nghĩ.
“Một mình không an toàn đâu.” Beth gõ.
Rồi trước khi anh có thể gởi cho cô thông điệp khác, cô viết tiếp : nhưng liệu trái tim tôi có an toàn khi ở một mình cùng với anh ấy?
Không, anh nghĩ.
“Có” Beth đáp.
Không!
“Có!”
Không.
“Có!” Beth cau mày.
Tristan thở dài. Dĩ nhiên cô ấy muốn chuyện tình kết thúc có hậu và cô gái đang ngước nhìn bầu trời đêm không còn cô đơn nữa. Nhưng Tristan muốn đưa ra một lời cảnh báo. Nếu Ivy ở một mình với không đúng người…
“Cái gì không đúng?” Ivy hỏi.
“Tớ có cảm giác kỳ lạ đó lần nữa,” Beth nói. “Thật sự kỳ lạ, giống như có ai đó bên trong đầu tớ, nói mọi thứ.”
“Ôi, nhà văn các cậu.” Suzanne khịt mũi.
Ivy khom xuống nhìn vào màn hình. “No! Yes! No! Yes!” Cô đọc, rồi mỉm cười thoáng buồn. “Nghe có vẻ giống tớ khi lần đầu tớ gặp Tristan.”
“Tristan đây!” Beth gõ nhanh. Ivy ngừng cười.
Tristan thúc đẩy, và Beth gõ nhanh cũng bằng anh suy nghĩ. “Hãy cẩn thận, Ivy. Rất nguy hiểm, Ivy. Đừng ở một mình. Yêu em. Tristan.”
Ivy đứng thẳng người. “Điều đó không kỳ lạ đâu Beth! Điều đó thật ngu ngốc và đáng xấu hổ!”
Beth nhìn chằm chằm vào màn hình, miệng cô hé mở trong nỗi hoài nghi.
Suzanne nghiêng xuống để đọc chúng. “Beth!” Cô ấy nói. “Sao cậu lại có thể như thế? Ivy! Đợi đã!”
Nhưng Ivy đã đi được nửa đường ra khỏi cửa hàng. Suzanne chạy theo cô. Beth nhìn chằm chằm vào màn hình, toàn thân cô run rẩy. Tristan trượt ra khỏi trí óc cô, kiệt sức.
“Cô có muốn in những thứ đó bây giờ không?” Người bán hàng hỏi, tiến về phía cô.
Beth chầm chậm lắc đầu, và xóa trang. “Không phải lần này.” Cô nói với những giọt lệ rưng rưng.
Mọi nỗ lực Tristan đã làm để liên lạc với Ivy đều thất bại. Còn điều gì tệ hơn được nữa đây, nỗ lực của anh trong việc cảnh báo cho cô đã đẩy cô cách xa anh hơn và cách xa những người quan tâm đến cô. Cô sẽ tránh Beth, và bây giờ cả Philip nữa, sau khi cậu nhóc bảo cô rằng Thiên thần của cậu nói cô không nên ở một mình. Tristan có thể thử thêm một lần nữa thông qua Will, nhưng anh biết Ivy sẽ chỉ dựng thêm một thành trì khác, cao hơn nữa mà thôi.
Đêm thứ năm, anh tiến về nghĩa trang Riverstone Rise, dự định nghỉ ngơi đôi chút, hy vọng sẽ ngăn được bóng tối vô thức để anh có thể tiếp tục trông chừng Ivy suốt cuối tuần. Trên đường đến mộ phần của mình, Tristan quyết định đến chỗ của Caroline và nhìn xem liệu những đóa hồng thắm có được đặt ở đó hay không. Anh nghĩ Lacey đã nói đúng : Họ phải tìm ra người khách viếng Caroline là ai và ông ta biết được điều gì về cái chết của bà.
Tristan lướt dọc theo con lộ như thể anh vẫn còn hình vóc, sợ khuấy động những cái chết an bình. Trong ánh trăng, những bia mộ trắng tạo nên một cảnh quan đô thị ảm đạm : Những cột tháp tưởng niệm trông như những ngôi nhà chọc trời, các lăng mộ sừng sững như những căn biệt thự, Những bia mộ tròn thấp và những khối đá vuông bóng lưỡng tạo nên khu vực phụ cận của giới bình dân. Thật là một thành phố tĩnh lặng và kỳ bí, thành phố của cái chết – Thành phố của tôi, anh nghĩ một cách dứt khoát. Rồi anh nhận ra tấm bia đánh dấu một góc khu đất gia đình nhà Bains – Đó là một khu đất được chăm sóc kỹ lưỡng với một vài pho tượng cầu kỳ, những hình bóng dường như đang quan sát Tristan khi anh tiến đến mộ phần của Caroline từ phía sau. Khi anh đi ngang qua mộ bia của bà, anh sững sờ trong nỗi kinh ngạc. Ngồi trên đám cỏ trước mộ Caroline, lưng dựa vào bia mộ của bà y như thể đang nằm dài trên giường của mình, là Eric. Tay và chân hắn rũ rượi và đầu hắn ngoẹo sang một bên, gò má của hắn tỳ sát vào tấm bia mộ. Trong một thoáng, Tristan không dám chắc là Eric có còn thở hay không. Lại gần hơn, anh nhìn thấy cặp mắt thất thần của Eric đang mở, đôi đồng tử giãn rộng trông như thể hai mặt hồ đêm.
Hắn đang thở nhè nhẹ, và lẩm bẩm điều gì đó – điều gì đó chỉ có ý nghĩa với một trí óc say thuốc. Tristan tự hỏi không biết liệu Eric có thể hoạt động được chút nào trong tình trạng này hay không nữa. Hắn có thể đứng lên, có thể đi lại không nhỉ? Với trí óc sai lạc như thế này, hắn có thể làm những điều mà sau đó hắn ước chi đã không làm hay không?
Vật chất hóa những ngón tay, Tristan lướt nó trên lưng bàn tay của Eric.
Eric túm lấy những ngón tay của Tristan, và trong một thoáng, Tristan bị bắt giữ. Rồi anh để những ngón tay anh tan biến và giải phóng bản thân.
“Ở lại một lúc đi.” Eric nói, gập lại bàn tay đã nắm giữ Tristan. “Đã quá lâu rồi, Caroline, rất tiếc về điều đó. Nhiều thứ sắp diễn ra, nhiều hơn bất kỳ ai biết.” Hắn cười lặng lẽ, và chỉ tay, y như thể hắn có thể nhìn thấy bà rõ ràng ở phía trước hắn. “Dĩ nhiên là bà biết.”
“Tôi không biết.” Tristan nói. “Điều gì sắp diễn ra thế? Nói với tôi đi.”
Eric hất đầu, và trong khoảnh khắc, Tristan nghĩ rằng hắn đã nghe thấy câu hỏi.
“Phải… chắc rồi.” Eric nói, trả lời cho một câu hỏi nào đó khác. “Nhưng điều đó là có thể, bà biết mà, hỗn độn. Tôi không thích những thứ… hỗn độn.”
Hỗn độn ư? Tristan băn khoăn. Điều đó có nghĩa là gì? Phức tạp chăng? Hay đẫm máu?
Lúc này Eric đã ngồi thẳng dậy, đang chớp mắt, chú tâm vào giọng nói mà hắn đang nghe thấy trong đầu. Tóc hắn gần như trở thành màu trắng dưới ánh trăng, và đôi mắt tăm tối của hắn khoan thủng xuyên qua Tristan.
“Bà muốn nói Ivy à. Tên cô ấy là Ivy.” Eric nói, vẫy vẫy bàn tay xương xẩu của hắn trong không khí. Nó xuyên thẳng qua Tristan, làm anh rùng mình giống như sự va chạm của một bộ xương khô.
“Ồ, tôi có thể làm gì?” Eric nói. “Bà biết tôi ở đâu mà, Caroline. Đừng xô lấn tôi! Lùi lại!” hắn nhảy dựng lên và đứng đó, lảo đảo.
Rồi hắn ta bắt đầu cười trầm trầm trong cổ họng. “Phải, phải,” hắn nói, “Cuối tuần này mọi người sẽ đi đến hồ trừ Ivy.” Eric cười như thể hắn vừa nghe được điều gì đó hài hước. “Lúc này điều đó không quá tuyệt để nói hay sao!”
Gì vậy? Trong trí óc điên đảo bởi ma túy, hắn đã nghĩ Caroline nói về điều gì?
“Này!” Eric lớn tiếng. “Tôi đã nói đừng xô đẩy tôi.” Hắn bước sang bên cạnh hai bước. “Lùi lại, Caroline. Tôi không còn muốn nghe bà nói nữa. Lùi lại đi!”
Rồi Eric bắt đầu cử động, nhảy qua những tấm bia mộ và lắc lư từ bên này sang bên kia, la thét với giọng nhừa nhựa chói tai kỳ dị “Lùi lại, Caroline, lùi lại! Lùi lại!”
Tristan quan sát hắn cho đến khi hắn biến mất dưới con lộ nhỏ. Anh đang cố hình dung nửa đối thoại còn lại trong câu chuyện của Eric. Eric nghĩ Caroline muốn hắn làm gì?
Những ý nghĩ kinh hoàng tràn ngập trí óc của Tristan. Rồi anh tự trấn tĩnh và, tập trung tất cả năng lượng, anh gọi. “Caroline, bà có ở đây không?” Anh gọi bà ba lần, hy vọng với mỗi lần là bà sẽ trả lời. Nhưng cảm nhận thiên thần của anh nói với anh về những gì sự yên lặng đã chứng tỏ : Không có gì ở đó ngoài một thân thể lạnh giá và câu trả lời của nó đang mục rữa cùng với nó mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook