Thê Nô
-
Chương 7: Kích thích
Diệp Lan Trăn tới tận hôm nay mới đáp ứng lời mời tham gia tiệc chiều của một doanh nhân, đều bởi vì mấy ngày nay anh phải chằm chằm theo dõi Diệp Nam Tê, cho nên ngay cả sự vụ ở công ty anh cũng giải quyết hơi chậm. Trên khán đài, chủ nhân bữa tiệc đang lên tiếng, anh tùy ý đứng tại nơi không ai để ý tới. Tiếng vỗ tay ầm ầm qua đi, tiệc chiều xem như chính thức bắt đầu. Vài nữ nhân viên phục vụ quần áo thiếu vải dáng người thon thả đi tới đi lui.
"Bộ quần áo của em thật đẹp. "
Diệp Lan Trăn phiền chán thờ ơ lạnh nhạt với xung quanh, một người đàn ông trung niên mập mạp đầu hói sờ nên mông nữ phục vụ. Cô gái cười duyên liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia. Đến giữa buổi tiệc, cổ họng anh có chút khô, từ trên bàn lấy một ly sô da, định uống xong rồi rời đi.
“Lý Mộ Tiêu, vì sao anh lại khẳng định là do em làm chuyện đó?”
Lỗ tai nhạy cảm của Diệp Lan Trăn bắt được thứ gì đó, anh theo tiếng nói nhìn lại. Hai người không phải gương mặt anh quen tựa hồ đang cãi nhau.
Rõ ràng là cô ả kia đang dây dưa với tên đàn ông này, Diệp Lan Trăn híp mắt, ánh mắt dừng trên hai người.
Lý Mộ Tiêu? Tên này rất quen, đây chẳng phải là chồng của cô nhóc trong nhà mình sao? Thoạt nhìn không tệ, có vẻ đạo mạo thư sinh. Anh không muốn rời đi sớm, hiện tại anh có chút tò mò, rốt cuộc vì sao hai người này lại ầm ỹ lên, Diệp Lăn Trăn di chuyển đến gần sát nơi hai người đang đứng.
"Tô Mạn Ca, cô đã quên lời hôm đó tôi nói sao?" Người đàn ông bóp chặt cằm cô gái. “Chúng ta từ hôm nay trở đi kết thúc ở đây, về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi. ”
"Anh muốn đi tìm vợ anh? Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt?” Vẻ mặt cô gái tựa như không cam lòng.
"Không phải chuyện của cô. " Người đàn ông quay đầu bước đi, để lại Tô Mạn Ca phẫn hận cắn môi.
Chậc chậc chậc... , trong lòng Diệp Lan Trăn âm thầm tán thưởng, thật đúng là một tên đàn ông tuyệt tình. Xem ra cô nàng trong nhà mình không phải bị tiểu tam đá xuống đài, mà là cô nàng muốn vứt lại cho người ta. Ôi! Hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ nhăn nhó kia, còn tính tình nữa chứ! Anh đột nhiên rất muốn trở về nhìn một cái, cô gái nhỏ ở nhà đang làm gì nhỉ?
Đào Tư Di không muốn người giúp việc chuẩn bị cơm chiều, buổi tối cô không thích ăn nhiều. Chỉ cần đến phòng bếp tìm chút rau dưa làm salad trộn thêm tương là đã đủ cho cơm chiều của cô.
Cô tuyệt đối không cảm thấy trong nhà vắng vẻ, ngược lại không khí an toàn nơi này khiến cô vô cùng thoải mái.
Trước kia Lý Mộ Tiêu không trở về ăn cơm chiều, bình thường đều đi xã giao đến tận khuya, đoán chừng Diệp Lăn Trăn cũng sẽ không trở về sớm. Đào Tư Di tay cầm đĩa, chân trần dẫm lên sô pha, nhai rau quả nhóm nhép. Ánh mắt dõi theo chương trình giải trí trên TV, thỉnh thoảng cất tiếng cười ha ha.
Diệp Lan Trăn vừa vào nhà đã thấy ngay hình ảnh. Trên sô pha màu đen, một thân ảnh nhỏ trắng nộn như tiểu bạch thỏ đang ăn rau quả. Anh đột nhiên nảy sinh hứng thú với cô, điều anh thắc mắc là tại sao trên người cô không có một chút thái độ oán hận nào của một người vợ.
"Cho tôi một miếng. "
Đào Tư Di đang chăm chú nhìn vào ti vi, vừa nghe thấy tiếng theo phản xạ có điều kiện cầm một dĩa rau đưa tới. Dĩa ăn đi được nửa, cô đột nhiên tỉnh lại, tay ngơ ngẩn giữa không trung, ngay lập tức định thu lại.
"Ăn ngon. "
Thức ăn đến miệng sao có thể để mất, Diệp Lan Trăn bắt lấy cổ tay cô, đem rau nhét vào miệng mình. Sau khi ăn xong còn vươn đầu lưỡi liếm tương salad bên khóe miệng.
Đào Tư Di thoắt cái mặt đỏ như gấc, khuôn mặt tuấn tú phóng to ngay trước mặt cô, gần đến mức hai người có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
"Sao anh trở về sớm thế?"
Đào Tư Di xê dịch người, chân lịch sự đi dép lê vào. Cô cảm thấy cô đã quá thân cận với Diệp Lan Trăn, liền vội đứng lên, đi đến một cái sô pha khác.
Diệp Lan Trăn đánh một cái liếc mắt từ ngón chân lên đến đầu cô, dáng người mượt mà no đủ, đẹp đủ chuẩn mực. Anh có chút ngứa ngáy muốn nắn bóp.
Khi nào thì bản thân lại có ham mê biến thái này, Diệp Lan Trăn khó hiểu với chính suy nghĩ của anh, anh thấy bất kì một bộ phận nào trên người Đào Tư Di đều có thể khơi mào dục vọng nơi anh?
"Tôi nhìn thấy chồng cô ở cùng với một cô gái tên Tô Mạn Ca…"
Anh cố ý nói một nửa, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt cô, anh rất muốn biết, cô gái khi biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì, cô thật sự không quan tâm sao?
Nói xong chính anh cũng thấy buồn bực, anh luôn không thích chõ mũi vào chuyện người khác, hôm nay lại nói nhiều như vậy, hành động lại càng dư thừa, nhưng chính anh lại muốn cho cô gái này biết, chồng cô ấy đang dây dưa với người đàn bà khác. Cho dù không rõ tâm tư của cô nhưng anh rất muốn khơi gợi sự tức giận trong cô, giống như châm lửa nhưng sợ lửa không cháy to.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, biểu tình trên mặt Đào Tư Di hơi cứng lại rồi lập tức khôi phục như bình thường. Chính Diệp Lan Trăn rõ ràng đã nhận ra cô tuyệt đối không bình tĩnh khi nghe thấy tin này. Ánh mắt đau thương kia không lừa được người khác.
“Anh thích thì ăn hết đi, tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi. ”
Đào Tư Di nói xong, cầm đĩa đặt lên bàn, quay đầu muốn đi. Diệp Lan Trăn nào để cô rời đi, hôm nay anh về sớm như vậy chủ yếu vì muốn nhìn cô, cô đi rồi, anh ở đây còn ý nghĩa gì. Thật vất vả mới có một người khiến anh hứng thú, nhưng anh lại không ngờ tới người này lại ngốc như vậy.
Anh dường như vô tình chen chân vào đường cô đang đi, Đào Tư Di lập tức vấp phải ngã ngay trong lòng anh.
“Anh buông ra. ”
Đào Tư Di có chút hoảng, cô chưa từng nghĩ đến, Diệp Lan Trăn lại hành động càn rỡ như thế. Tuy rằng cô nhìn ra được anh trong ngoài không giống nhau, nhưng cô thật không ngờ, anh thế nhưng lại tùy ý làm ra hành động vô lễ như vậy.
"Là chính em ngã xuống, đâu phải do tôi. "
Ngửi được mùi thanh hương, Diệp Lan Trăn càng không muốn buông tay, nhưng anh không muốn cô sợ anh. Hứng thú của anh vừa mới bắt đầu, anh càng mong chờ cuộc sống ở chung sau này.
Thấy anh vô lại không buông tay, Đào Tư Di hận không thể vươn tay tát cho anh một cái. Biểu tình cười như không cười trên mặt anh càng khiến cô giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô có thể nhìn ra sự nghiền ngẫm trong mắt Diệp Lan Trăn, chẳng lẽ người ta muốn xem náo nhiệt chuyện cô ly hôn ư? Hay trong mắt người đàn ông này, phụ nữ ly hôn là có thể tùy ý khinh bạc, bởi vì cô chỉ là đồ cũ?
Đào Tư Di phẫn nộ nắm chặt hai tay, ép thân thể đứng lên, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Diệp Lan Trăn. Cực lực khắc chế bản thân đang kêu gào muốn cho anh ăn đấm.
Lửa giận trong mắt cô khiến Diệp Lan Trăn cả kinh, có vẻ như mình đùa hơi quá. Thêm dầu, lửa cháy mạnh quá, bắn cả lên người mình rồi!
"Nhìn em hiện tại có biết bao tức giận, phụ nữ nhà họ Diệp không phải là người nhẫn nhục chịu đựng đâu?"
Diệp Lan Trăn xoay chuyển lời nói, vẻ mặt trịnh trọng, giờ phút này giống như một người lớn trong gia tộc.
"Em cứ phát tiết lửa giận ra ngoài đi, ngày mai chúng ta đi tìm gã đàn ông kia làm thủ tục ly hôn, tôi muốn xem, tên nào đã cưới người nhà họ Diệp lại còn muốn ra ngoài tìm tiểu tam phong lưu khoái hoạt. ”
"A!" Đào Tư Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì, chẳng lẽ anh đang giúp cô giải tỏa áp lực?
Diệp Lan Trăn trong lòng cười trộm nhưng không để ý cười hiện lên trên mặt, vẫn làm một bộ dáng nghiêm túc.
"Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ rất đói. Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm. ”
Thẳng đến khi leo lên xe anh, Đào Tư Di vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, rốt cuộc vừa rồi là tình huống gì vậy!
Từ biệt thự nhà họ Diệp đến nội thành cách một đoạn khá xa, cây cối tươi tốt xanh um dọc theo quốc lộ kéo dài về phía trước. Diệp Lan Trăn mang theo cô ra ngoài không phải trên chiếc Bentley hôm trước, mà hôm nay anh lái một chiếc Lamborghini mui trần tao nhã màu đỏ, không khí mát lạnh theo gió vi vu thổi qua tóc Đào Tư Di.
Anh lái rất nhanh, mặt Đào Tư Di vốn trắng nõn giờ đã sợ đến trắng nhợt. Càng gần đến nội thành, xe qua lại trên đường càng nhiều lên, Diệp Lan Trăn thuần thục đem tay lái xoay trái xoay phải, lách qua giữa các dòng xe cộ.
Phải nói nhóc con này rất gan dạ, không có nửa điểm phản ứng, đổi thành cô gái khác thì đã sớm kêu gào rồi. Diệp Lan Trăn âm thầm tán thưởng cô can đảm, tốc độ càng nhanh hơn. Anh rất muốn nhìn xem cô gái này chịu đựng được đến trình độ nào.
Nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng, đến đích địa điểm, Đào Tư Di từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng nào.
Diệp Lan Trăn làm một vòng xoay tròn bánh lái, xe vững vàng dừng ở giữa bãi đỗ xe. Anh mở cửa xe xuống xe, ở ngoài xe đứng đợi mãi vẫn chưa thấy Đào Tư Di xuống xe.
Anh đi đến bên kia, vừa cúi đầu liền nhìn ngay thấy khuôn mặt nhỏ đẫm lệ ngay trước mặt mình.
"Em làm sao vậy?" Diệp Lan Trăn không biết xử lý sao với loại tình huống này, anh sợ hãi nha, anh còn tưởng cô đang hưởng thụ loại khoái cảm kích thích này nữa đấy.
Đào Tư Di không nói gì, tiếp tục cắn môi rơi lệ.
"Em đừng khóc, em muốn gì tôi đều đáp ứng. " Diệp Lan Trăn nhớ tới việc đối phó với các cô gái khác, đem thứ tốt nhất đưa cho cô là được.
"Tôi không cần. " Đào Tư Di rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Vậy em muốn cái gì?"
"Tôi muốn đánh anh. " Vừa dứt lời, một cú đấm nhỏ từ trong xe vươn tới, mạnh mẽ hướng tới khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh quả thực đã trúng một quyền, đến tận khi hai người vào nhà hàng, Diệp Lan Trăn còn khó nén được ý cười trên mặt. Một đấm đánh trên người vẫn còn rất đau, không nghĩ tới con nhóc lừa đảo này bạo lực như thế, anh quả thật không nhìn lầm. Theo tư liệu điều tra, một điểm cũng không nhìn ra cô có loại thói quen này.
Đào Tư Di đánh người xong liền ngây ngẩn cả người, cô chưa từng nghĩ mình lại có hành vi thô lỗ như vậy, mu bàn tay sưng đỏ như nhắc cô một câu, ‘lực là tương hỗ, đánh nhau căn bản là hại người hại mình’.
"Cậu Diệp, cậu đã đến!"
Quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào vội vàng bước tới tiếp đón. Ánh mắt linh hoạt liếc nhìn Đào Tư Di đỏ mặt. Cô kinh ngạc, khi nào thì cậu Diệp đổi khẩu vị thế, không phải anh luôn thích phụ nữ đầy đặn thành thục hay sao, lần này sao lại dẫn theo một em gái nhỏ đến đây.
"Vị này là... ?" Quản lý đại sảnh quyết định trước vẫn chứng thực một chút, có thể vị đại gia này ngẫu nhiên mang theo em gái hay em trai đến, với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành dịch vụ của mình, không phải tất cả mối quan hệ nam nữ nào cũng đều là không bình thường.
Diệp Lan Trăn liếc Đào Tư Di một cái, suy nghĩ một chút, hôm nay quá nhiều kích thích rồi, giờ để yên ổn là tốt nhất.
"Em họ tôi, Đào Tư Di. "
Lập lờ nói nước đôi, quản lý đại sảnh trong lòng hoảng sợ, em họ lại giống như một dạng với con gái nuôi, cực kỳ khéo léo, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Nhìn cái dạng này, nói không chừng lại là thật.
"Cậu Diệp, Đào tiểu thư mời bên này. Trần Thiệu bọn họ cũng đang ở đây, cậu muốn phòng riêng hay chung phòng với bọn họ. "
"Chung phòng đi. " Diệp Lan Trăn nhìn thoáng qua Đào Tư Di, dưới loại tình huống này, hai người cùng nhau ăn cơm, nói không chừng còn ăn ra tới cái gì, nhiều người náo nhiệt, có thể hòa tan không khí quái dị này.
"Vâng, mời đi bên này. "
Quản lý đại sảnh dẫn hai người đi vào phòng chung treo bảng “Tướng quân lệnh”, gõ cửa nhẹ nhàng, phục vụ bên trong liền mở cửa.
Diệp Lan Trăn cúi đầu đưa tay mời Đào Tư Di vào trước, anh còn chưa kịp bước vào trong phòng, một thanh âm đột nhiên vang lên.
“Vợ, sao em lại tới đây?”
"Bộ quần áo của em thật đẹp. "
Diệp Lan Trăn phiền chán thờ ơ lạnh nhạt với xung quanh, một người đàn ông trung niên mập mạp đầu hói sờ nên mông nữ phục vụ. Cô gái cười duyên liếc mắt đưa tình với người đàn ông kia. Đến giữa buổi tiệc, cổ họng anh có chút khô, từ trên bàn lấy một ly sô da, định uống xong rồi rời đi.
“Lý Mộ Tiêu, vì sao anh lại khẳng định là do em làm chuyện đó?”
Lỗ tai nhạy cảm của Diệp Lan Trăn bắt được thứ gì đó, anh theo tiếng nói nhìn lại. Hai người không phải gương mặt anh quen tựa hồ đang cãi nhau.
Rõ ràng là cô ả kia đang dây dưa với tên đàn ông này, Diệp Lan Trăn híp mắt, ánh mắt dừng trên hai người.
Lý Mộ Tiêu? Tên này rất quen, đây chẳng phải là chồng của cô nhóc trong nhà mình sao? Thoạt nhìn không tệ, có vẻ đạo mạo thư sinh. Anh không muốn rời đi sớm, hiện tại anh có chút tò mò, rốt cuộc vì sao hai người này lại ầm ỹ lên, Diệp Lăn Trăn di chuyển đến gần sát nơi hai người đang đứng.
"Tô Mạn Ca, cô đã quên lời hôm đó tôi nói sao?" Người đàn ông bóp chặt cằm cô gái. “Chúng ta từ hôm nay trở đi kết thúc ở đây, về sau cô đừng xuất hiện trước mặt tôi. ”
"Anh muốn đi tìm vợ anh? Cô ta rốt cuộc có cái gì tốt?” Vẻ mặt cô gái tựa như không cam lòng.
"Không phải chuyện của cô. " Người đàn ông quay đầu bước đi, để lại Tô Mạn Ca phẫn hận cắn môi.
Chậc chậc chậc... , trong lòng Diệp Lan Trăn âm thầm tán thưởng, thật đúng là một tên đàn ông tuyệt tình. Xem ra cô nàng trong nhà mình không phải bị tiểu tam đá xuống đài, mà là cô nàng muốn vứt lại cho người ta. Ôi! Hồi tưởng lại khuôn mặt nhỏ nhăn nhó kia, còn tính tình nữa chứ! Anh đột nhiên rất muốn trở về nhìn một cái, cô gái nhỏ ở nhà đang làm gì nhỉ?
Đào Tư Di không muốn người giúp việc chuẩn bị cơm chiều, buổi tối cô không thích ăn nhiều. Chỉ cần đến phòng bếp tìm chút rau dưa làm salad trộn thêm tương là đã đủ cho cơm chiều của cô.
Cô tuyệt đối không cảm thấy trong nhà vắng vẻ, ngược lại không khí an toàn nơi này khiến cô vô cùng thoải mái.
Trước kia Lý Mộ Tiêu không trở về ăn cơm chiều, bình thường đều đi xã giao đến tận khuya, đoán chừng Diệp Lăn Trăn cũng sẽ không trở về sớm. Đào Tư Di tay cầm đĩa, chân trần dẫm lên sô pha, nhai rau quả nhóm nhép. Ánh mắt dõi theo chương trình giải trí trên TV, thỉnh thoảng cất tiếng cười ha ha.
Diệp Lan Trăn vừa vào nhà đã thấy ngay hình ảnh. Trên sô pha màu đen, một thân ảnh nhỏ trắng nộn như tiểu bạch thỏ đang ăn rau quả. Anh đột nhiên nảy sinh hứng thú với cô, điều anh thắc mắc là tại sao trên người cô không có một chút thái độ oán hận nào của một người vợ.
"Cho tôi một miếng. "
Đào Tư Di đang chăm chú nhìn vào ti vi, vừa nghe thấy tiếng theo phản xạ có điều kiện cầm một dĩa rau đưa tới. Dĩa ăn đi được nửa, cô đột nhiên tỉnh lại, tay ngơ ngẩn giữa không trung, ngay lập tức định thu lại.
"Ăn ngon. "
Thức ăn đến miệng sao có thể để mất, Diệp Lan Trăn bắt lấy cổ tay cô, đem rau nhét vào miệng mình. Sau khi ăn xong còn vươn đầu lưỡi liếm tương salad bên khóe miệng.
Đào Tư Di thoắt cái mặt đỏ như gấc, khuôn mặt tuấn tú phóng to ngay trước mặt cô, gần đến mức hai người có thể cảm giác được hơi thở của đối phương.
"Sao anh trở về sớm thế?"
Đào Tư Di xê dịch người, chân lịch sự đi dép lê vào. Cô cảm thấy cô đã quá thân cận với Diệp Lan Trăn, liền vội đứng lên, đi đến một cái sô pha khác.
Diệp Lan Trăn đánh một cái liếc mắt từ ngón chân lên đến đầu cô, dáng người mượt mà no đủ, đẹp đủ chuẩn mực. Anh có chút ngứa ngáy muốn nắn bóp.
Khi nào thì bản thân lại có ham mê biến thái này, Diệp Lan Trăn khó hiểu với chính suy nghĩ của anh, anh thấy bất kì một bộ phận nào trên người Đào Tư Di đều có thể khơi mào dục vọng nơi anh?
"Tôi nhìn thấy chồng cô ở cùng với một cô gái tên Tô Mạn Ca…"
Anh cố ý nói một nửa, ánh mắt nhìn chằm chằm biểu tình trên mặt cô, anh rất muốn biết, cô gái khi biết chuyện này sẽ có vẻ mặt gì, cô thật sự không quan tâm sao?
Nói xong chính anh cũng thấy buồn bực, anh luôn không thích chõ mũi vào chuyện người khác, hôm nay lại nói nhiều như vậy, hành động lại càng dư thừa, nhưng chính anh lại muốn cho cô gái này biết, chồng cô ấy đang dây dưa với người đàn bà khác. Cho dù không rõ tâm tư của cô nhưng anh rất muốn khơi gợi sự tức giận trong cô, giống như châm lửa nhưng sợ lửa không cháy to.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, biểu tình trên mặt Đào Tư Di hơi cứng lại rồi lập tức khôi phục như bình thường. Chính Diệp Lan Trăn rõ ràng đã nhận ra cô tuyệt đối không bình tĩnh khi nghe thấy tin này. Ánh mắt đau thương kia không lừa được người khác.
“Anh thích thì ăn hết đi, tôi mệt rồi, muốn trở về nghỉ ngơi. ”
Đào Tư Di nói xong, cầm đĩa đặt lên bàn, quay đầu muốn đi. Diệp Lan Trăn nào để cô rời đi, hôm nay anh về sớm như vậy chủ yếu vì muốn nhìn cô, cô đi rồi, anh ở đây còn ý nghĩa gì. Thật vất vả mới có một người khiến anh hứng thú, nhưng anh lại không ngờ tới người này lại ngốc như vậy.
Anh dường như vô tình chen chân vào đường cô đang đi, Đào Tư Di lập tức vấp phải ngã ngay trong lòng anh.
“Anh buông ra. ”
Đào Tư Di có chút hoảng, cô chưa từng nghĩ đến, Diệp Lan Trăn lại hành động càn rỡ như thế. Tuy rằng cô nhìn ra được anh trong ngoài không giống nhau, nhưng cô thật không ngờ, anh thế nhưng lại tùy ý làm ra hành động vô lễ như vậy.
"Là chính em ngã xuống, đâu phải do tôi. "
Ngửi được mùi thanh hương, Diệp Lan Trăn càng không muốn buông tay, nhưng anh không muốn cô sợ anh. Hứng thú của anh vừa mới bắt đầu, anh càng mong chờ cuộc sống ở chung sau này.
Thấy anh vô lại không buông tay, Đào Tư Di hận không thể vươn tay tát cho anh một cái. Biểu tình cười như không cười trên mặt anh càng khiến cô giận đến nghiến răng nghiến lợi. Cô có thể nhìn ra sự nghiền ngẫm trong mắt Diệp Lan Trăn, chẳng lẽ người ta muốn xem náo nhiệt chuyện cô ly hôn ư? Hay trong mắt người đàn ông này, phụ nữ ly hôn là có thể tùy ý khinh bạc, bởi vì cô chỉ là đồ cũ?
Đào Tư Di phẫn nộ nắm chặt hai tay, ép thân thể đứng lên, ánh mắt cô nhìn chằm chằm Diệp Lan Trăn. Cực lực khắc chế bản thân đang kêu gào muốn cho anh ăn đấm.
Lửa giận trong mắt cô khiến Diệp Lan Trăn cả kinh, có vẻ như mình đùa hơi quá. Thêm dầu, lửa cháy mạnh quá, bắn cả lên người mình rồi!
"Nhìn em hiện tại có biết bao tức giận, phụ nữ nhà họ Diệp không phải là người nhẫn nhục chịu đựng đâu?"
Diệp Lan Trăn xoay chuyển lời nói, vẻ mặt trịnh trọng, giờ phút này giống như một người lớn trong gia tộc.
"Em cứ phát tiết lửa giận ra ngoài đi, ngày mai chúng ta đi tìm gã đàn ông kia làm thủ tục ly hôn, tôi muốn xem, tên nào đã cưới người nhà họ Diệp lại còn muốn ra ngoài tìm tiểu tam phong lưu khoái hoạt. ”
"A!" Đào Tư Di đột nhiên ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì, chẳng lẽ anh đang giúp cô giải tỏa áp lực?
Diệp Lan Trăn trong lòng cười trộm nhưng không để ý cười hiện lên trên mặt, vẫn làm một bộ dáng nghiêm túc.
"Người là sắt, cơm là thép, không ăn một bữa sẽ rất đói. Đi, chúng ta ra ngoài ăn cơm. ”
Thẳng đến khi leo lên xe anh, Đào Tư Di vẫn chưa suy nghĩ kĩ càng, rốt cuộc vừa rồi là tình huống gì vậy!
Từ biệt thự nhà họ Diệp đến nội thành cách một đoạn khá xa, cây cối tươi tốt xanh um dọc theo quốc lộ kéo dài về phía trước. Diệp Lan Trăn mang theo cô ra ngoài không phải trên chiếc Bentley hôm trước, mà hôm nay anh lái một chiếc Lamborghini mui trần tao nhã màu đỏ, không khí mát lạnh theo gió vi vu thổi qua tóc Đào Tư Di.
Anh lái rất nhanh, mặt Đào Tư Di vốn trắng nõn giờ đã sợ đến trắng nhợt. Càng gần đến nội thành, xe qua lại trên đường càng nhiều lên, Diệp Lan Trăn thuần thục đem tay lái xoay trái xoay phải, lách qua giữa các dòng xe cộ.
Phải nói nhóc con này rất gan dạ, không có nửa điểm phản ứng, đổi thành cô gái khác thì đã sớm kêu gào rồi. Diệp Lan Trăn âm thầm tán thưởng cô can đảm, tốc độ càng nhanh hơn. Anh rất muốn nhìn xem cô gái này chịu đựng được đến trình độ nào.
Nhưng kết quả lại khiến anh thất vọng, đến đích địa điểm, Đào Tư Di từ đầu đến cuối đều không phát ra một tiếng nào.
Diệp Lan Trăn làm một vòng xoay tròn bánh lái, xe vững vàng dừng ở giữa bãi đỗ xe. Anh mở cửa xe xuống xe, ở ngoài xe đứng đợi mãi vẫn chưa thấy Đào Tư Di xuống xe.
Anh đi đến bên kia, vừa cúi đầu liền nhìn ngay thấy khuôn mặt nhỏ đẫm lệ ngay trước mặt mình.
"Em làm sao vậy?" Diệp Lan Trăn không biết xử lý sao với loại tình huống này, anh sợ hãi nha, anh còn tưởng cô đang hưởng thụ loại khoái cảm kích thích này nữa đấy.
Đào Tư Di không nói gì, tiếp tục cắn môi rơi lệ.
"Em đừng khóc, em muốn gì tôi đều đáp ứng. " Diệp Lan Trăn nhớ tới việc đối phó với các cô gái khác, đem thứ tốt nhất đưa cho cô là được.
"Tôi không cần. " Đào Tư Di rốt cục mở miệng nói chuyện.
"Vậy em muốn cái gì?"
"Tôi muốn đánh anh. " Vừa dứt lời, một cú đấm nhỏ từ trong xe vươn tới, mạnh mẽ hướng tới khuôn mặt tuấn tú của anh.
Anh quả thực đã trúng một quyền, đến tận khi hai người vào nhà hàng, Diệp Lan Trăn còn khó nén được ý cười trên mặt. Một đấm đánh trên người vẫn còn rất đau, không nghĩ tới con nhóc lừa đảo này bạo lực như thế, anh quả thật không nhìn lầm. Theo tư liệu điều tra, một điểm cũng không nhìn ra cô có loại thói quen này.
Đào Tư Di đánh người xong liền ngây ngẩn cả người, cô chưa từng nghĩ mình lại có hành vi thô lỗ như vậy, mu bàn tay sưng đỏ như nhắc cô một câu, ‘lực là tương hỗ, đánh nhau căn bản là hại người hại mình’.
"Cậu Diệp, cậu đã đến!"
Quản lý đại sảnh vừa nhìn thấy bọn họ tiến vào vội vàng bước tới tiếp đón. Ánh mắt linh hoạt liếc nhìn Đào Tư Di đỏ mặt. Cô kinh ngạc, khi nào thì cậu Diệp đổi khẩu vị thế, không phải anh luôn thích phụ nữ đầy đặn thành thục hay sao, lần này sao lại dẫn theo một em gái nhỏ đến đây.
"Vị này là... ?" Quản lý đại sảnh quyết định trước vẫn chứng thực một chút, có thể vị đại gia này ngẫu nhiên mang theo em gái hay em trai đến, với kinh nghiệm nhiều năm trong ngành dịch vụ của mình, không phải tất cả mối quan hệ nam nữ nào cũng đều là không bình thường.
Diệp Lan Trăn liếc Đào Tư Di một cái, suy nghĩ một chút, hôm nay quá nhiều kích thích rồi, giờ để yên ổn là tốt nhất.
"Em họ tôi, Đào Tư Di. "
Lập lờ nói nước đôi, quản lý đại sảnh trong lòng hoảng sợ, em họ lại giống như một dạng với con gái nuôi, cực kỳ khéo léo, thật thật giả giả, giả giả thật thật. Nhìn cái dạng này, nói không chừng lại là thật.
"Cậu Diệp, Đào tiểu thư mời bên này. Trần Thiệu bọn họ cũng đang ở đây, cậu muốn phòng riêng hay chung phòng với bọn họ. "
"Chung phòng đi. " Diệp Lan Trăn nhìn thoáng qua Đào Tư Di, dưới loại tình huống này, hai người cùng nhau ăn cơm, nói không chừng còn ăn ra tới cái gì, nhiều người náo nhiệt, có thể hòa tan không khí quái dị này.
"Vâng, mời đi bên này. "
Quản lý đại sảnh dẫn hai người đi vào phòng chung treo bảng “Tướng quân lệnh”, gõ cửa nhẹ nhàng, phục vụ bên trong liền mở cửa.
Diệp Lan Trăn cúi đầu đưa tay mời Đào Tư Di vào trước, anh còn chưa kịp bước vào trong phòng, một thanh âm đột nhiên vang lên.
“Vợ, sao em lại tới đây?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook