Thê Nô
Chương 56: Em ở đâu?

“Chết tiệt, Đào Tư Di, em khá lắm, đây là kết quả của anh khi đối xử tốt với em ư?”

Diệp Lan Trăn tức giận xé thư ly hôn trong tay rồi ném lên không trung, vụn giấy trắng như tuyết tháng sáu, nhẹ nhàng hạ xuống.

Bây giờ thì sao, người chạy rồi, dĩ nhiên lại chạy!

Chạy thì cứ chạy, còn lưu lại gì nữa? Đơn thỏa thuận ly hôn.

Cô cho rằng nhà họ Diệp tốt như vậy à, muốn tiến vào thì tiến, muốn đi thì đi!

Chiều chuộng… Tuyệt đối là quá chiều chuộng rồi!

Diệp Lan Trăn nghiến răng nghiến lợi nhớ lại. Được lắm Đào Tư Di, đừng để anh bắt được em, nếu không anh thế nào cũng sẽ đem em đến trên giường rồi buộc thành một cái bánh ú, không phải sắp tới tết đoan ngọ sao? Anh sẽ mở từng lớp từng lớp trên người em, ăn từng ngụm vào trong bụng.

Cái gì?

Bánh ú khó tiêu hóa?

Không thành vấn đề, Diệp Lan Trăn oán hận cắn răng, khó tiêu hóa, anh cũng ăn, ít nhất đưa vào trong bụng rồi anh mới yên tâm.

Diệp Lan Trăn muốn điên cuồng, anh chỉ năm ngày không về nhà, cô gái này đã bỏ chạy rồi!

Đúng, là chạy!

Quả thực nghe thật dọa người.

Anh làm sao vậy? Anh có chỗ nào có lỗi với cô? Không phải là người cẩn thận biết nhận sai sao?

Vậy mà? Vậy mà? Chuyện nhỏ như vậy, cô gái này lại chạy mất!

“Lão Vương, điều tra cho tôi Đào Tư Di hiện đang ở đâu. ”

Diệp Lan Trăn hít sâu mấy hơi, không dễ dàng áp chế phẫn nộ trong lòng. Đè nén ít nhất có thể nói chuyện bình thường, anh nhanh chóng gọi điện thoại cho lão Vương.

Chạy…, cho em chạy… Anh không tin, dựa vào thế lực nhà họ Diệp lại không tìm ra nàng dâu nhỏ chạy mất dép.

Diệp Lan Trăn tức giận đến ngón tay run run, khi gọi điện, vài lần không cần thận nhấn sai dãy số. Hiện tại điện thoại cũng có vấn đề, xúc động nên làm cái gì cũng khó khăn.

“Đáng chết… đáng chết…” Diệp Lan Trăn âm thầm mắng hai câu.

Ba tháng sau, Diệp Lan Trăn thẳng tắp nằm ngửa trên giường.

Cô gái kia thật đúng là ngoan độc mà, thời gian dài như vậy, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có, người cũng không thấy. Cô rốt cuộc là ở đâu?

Diệp Lan Trăn vừa mới bắt đầu đã tràn đầy tự tin, đến bây giờ lại không biết làm sao, anh thật sự hối hận, một người đàn ông còn tức giận với một cô gái nhỏ làm gì. Hiện tại có tốt hơn không, đừng nói đến tức giận, ngay cả người cũng tìm không thấy.

“Ring…”

Diệp Lan Trăn nhìn cuộc gọi đến, đè nén nhấn nút nghe, anh nhận ra tim mình đập kịch liệt. Mỗi lần hưng phấn, mỗi lần đều mất mác.

Anh ít khi nói nhiều, bởi vì Diệp Lan Trăn biết, chỉ cần anh mở miệng, điện thoại bên kia nhất định sẽ nói cho anh đáp án.

Nhưng đáp án trước sau vẫn như một, đều là không có…không có…rồi không có.

Trầm mặc trong khoảnh khắc, trong ống nghe vẫn truyền đến tiếng của lão Vương.

“Cậu cả…”

“Ừm…” Diệp Lan Trăn hít sâu một hơi. “Có tin tức gì không?”

“Vẫn chưa có…” Lão Vương lau đầu đầy mồ hôi, Diệp Lăn Trăn lúc đầu mới nghe thế đã nổi trận lôi đình, hiện tại chỉ trầm mặc không nói.

“Đã biết…” Diệp Lan Trăn cúp điện thoại.

Anh nhìn bài trí chung quanh căn phòng, anh đột nhiên phát hiện một vấn đề, nơi này cơ hồ không có bất kỳ dấu vết nào của Đào Tư Di. Cô luôn luôn vân đạm phong khinh, không yêu cầu ở anh bất cứ thứ gì.

Diệp Lan Trăn nhảy mạnh từ trên giường xuống, mở ngăn tủ đầu giường, mãi đến khi ló ra giấy kết hôn của hai người, mới xụi lơ ngồi trên mặt đất.

Trên ảnh chụp, Đào Tư Di cười rực rỡ, đầu hai người hướng về phía nhau.

Diệp Lan Trăn nhìn chằm chằm ảnh chụp một lát, thở dài một hơi. Vật lưu lại chứng mình quan hệ giữa hai người tựa hồ chỉ còn lại duy nhất tấm hình này.

Anh chưa bao giờ cảm thấy bất lực như vậy.

“Đào Tư Di, rốt cuộc em đang ở đâu?” Diệp Lan Trăn suy sụp che tờ giấy kết hôn trên mặt mình, tựa vào bên giường.

“Trở về đi, anh sai rồi…” Thở dài xa xôi, như cảm khái, như ăn năn.

“Hắt xì…hắt xì…” Đào Tư Di hắt xì hai lần. Cô hơi áy náy lấy khăn tay lau nước mũi của mình trên mặt bé trai ngồi đối diện, “Cô không phải cố ý. ”

“Cô…” Đồng chí Mã Tiểu Kiệt hít sâu hai lần, áp chế phẫn nộ trong bụng. Vì tiền tiêu vặt của cậu, cậu nhịn.

“Tại sao con (cô) lại đến đây?” Hai người cùng lúc cất tiếng hỏi.

Đào Tư Di cùng Mã Tiểu Kiệt mắt to trừng mắt nhỏ.

“Con (cô) nói trước đi…” Đào Tư Di cùng Mã Tiểu Kiệt lại đụng cùng câu nói.

Không khí giữa hai người đột nhiên trở nên yên tĩnh.

“Cô lớn hơn con, cô hỏi, con trả lời trước đi…” Vẫn là Đào Tư Di lên tiếng phá yên lặng.

Mã Tiểu Kiệt cầm cốc cà phê uống một ngụm, hương vị đắng chát tràn ngập vị giác của cậu. Đắng thế này mà vẫn có người nguyện ý uống? Cậu bỏ thêm hai viên đường, khuấy chất lỏng đen sẫm một lúc, rồi đưa đến bên miệng uống một ngụm, đắng có vị ngọt, tuy không uống ngon như chocolate, nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.

“Trẻ con uống không quen, cũng đừng học người lớn uống cà phê.” Đào Tư Di bình tĩnh nói một câu.

Mã Tiểu Kiệt trừng mắt nhìn Đào Tư Di, nếu không vì tiền tiêu vặt, cậu đã sớm phá lớp ngụy trang rồi, ngoan ngoãn ở cùng cô gái này, chơi không vui!

“Ba con không có thời gian chăm sóc con, nên đưa con tới đây sống cùng cô của con.” Mã Tiểu Kiệt sâu xa nói, giọng cậu thật bình tĩnh, coi như không thấy gì nhưng Đào Tư Di nghe ra được cô đơn trong lòng cậu.

“Còn cô?” Mã Tiểu Kiệt hỏi.

“Cô…ha ha…Ra ngoài giải sầu.” Đào Tư Di né tránh ánh mắt Mã Tiểu Kiệt, đứa nhỏ này thật đáng ghét, ánh mắt sắc bén như người lớn, khiến cô không dám nhìn thẳng.

“Giải sầu?” Mã Tiểu Kiệt không tin nhìn bụng hơi nhô ra của cô. “Trong bụng cô có em bé rồi à?”

“Trẻ con biết gì chứ?” Đào Tư Di trợn mắt nhìn cậu, đứa nhỏ mới mấy tuổi mà biết không ít. Bản thân cô sao lại xui xẻo như vậy chứ, ở nơi hoang vắng tại Úc mà cũng có thể gặp được thằng bé này. “Là vì cô béo. ”

“A… Nơi này rất thích hợp với cô.” Mã Tiểu Kiệt có vẻ đăm chiêu gật đầu. “Nơi này đều có đồng loại của cô. ”

Đào Tư Di khó hiểu nhìn bé trai trước mắt, đứa nhỏ này ở nước ngoài hoạt bát không ít, chỉ là cậu luôn làm ra vẻ trưởng thành so với tuổi thật khiến người chán ghét.

“Đồng loại nào?” Đào Tư Di hỏi.

“Chuột túi…”

“Nhóc con…” Đào Tư Di giờ phút này thực cảm thấy, Mã Đằng Diệu không phải sinh ra một đứa nhỏ, mà là tai họa. Nhỏ như vậy đã có tâm tư lớn, cũng không biết trưởng thành sẽ có bộ dáng gì nữa, phải biết rằng, hiện tại cậu bé mới có mười tuổi đấy.

“Đây là số của con, nếu có gì cần giúp đỡ, nhớ gọi cho con.” Mã Tiểu Kiệt gọi người phục vụ mang tới một tờ giấy, viết xuống số điện thoại rồi đưa cho Đào Tư Di, sau đó mang theo ván trượt rời đi. Để lại một mình Đào Tư Di ngồi trong này trợn mắt há miệng.

Cô vừa rồi nghe lầm sao? Một đứa nhỏ nói với cô rằng nếu có khó khăn thì liên hệ cậu! Cô nhìn qua bất lực như vậy à?

Đào Tư Di tức giận trả tiền, sờ sờ bụng rồi đứng dậy đi ra ngoài quán cà phê.

“Ba ba, con vừa thấy cô Đào, vâng… Cô ấy rất tốt…” Mã Tiểu Kiệt nhìn bóng dáng Đào Tư Di đã đi xa, lấy điện thoại di động gọi cho người cha ở Trung Quốc nơi xa.

Mã Đằng Diệu dặn dò hai câu, cúp điện thoại, khóe miệng treo tươi cười hiếm thấy. Gương mặt tươi cười của anh, ít đi giả tạo ngày xưa, có gian trá nói không nên lời.

Bản lĩnh giấu người của Chu Chính Đạo thật đúng là không nhỏ, nếu không dựa vào quen biết nhiều năm, đoán chừng chính anh cũng không tìm thấy Đào Tư Di. Trách không được Diệp Lan Trăn tốn sức lức lớn như vậy mà vẫn không tìm thấy người.

Mã Đằng Diệu thả lỏng người tựa lưng trên ghế, ánh mắt nhìn chăm chú ảnh chụp trên bàn, là ảnh chụp một nhà ba người. Mã Đằng Diệu lấy tay vỗ về nhẹ hình dáng cô gái trên ảnh chụp, thì thào: “Thực xin lỗi, đã phụ lời em giao phó. ”

Nghĩ tới đây, hai mắt Mã Đằng Diệu tối sầm u ám.

Đào Tư Di về đến nhà, xoa xoa cẳng chân sung phồng. Nhẹ tay vỗ về bụng, trên mặt toát ra tình thương của mẹ.

Thật sự ngoài ý muốn, chuyện là như vậy, ngay khi cô muốn, nó không đến, cô không muốn, nó lại cứ muốn xảy ra. Chỉ là khi xảy ra, nhận được tin tức, cô không biết là nên vui sướng hay là nên sầu lo. Nhưng Đào Tư Di có thể khẳng định, cô muốn đứa nhỏ này, vô cùng muốn, không có chút do dự.

“Tiểu Đào, nên ăn cơm rồi. ”

“Vâng. ”

Bảo mẫu mẹ Trần cắt ngang Đào Tư Di đang trầm tư. Lần này thật sự nhờ vào Trương Lệ Viện, chị ấy cùng lão Chu giúp cô không ít việc. Tìm một nơi cho cô an tâm dưỡng thai.

Kỳ thật ban đầu Đào Tư Di không muốn ra nước ngoài, chỉ nghĩ ở Côn Thành thuê một căn hộ nhỏ, cùng Diệp Lăn Trăn ly hôn. Chuyện ly hôn cô đã quá quen thuộc, nhưng ai biết, cô lại mang thai! Trong lòng Đào Tư Di rõ ràng, nhà họ Diệp không có khả năng để đứa nhỏ nhà mình lưu lạc bên ngoài. Hơn nữa cô và Diệp Lan Trăn là vợ chồng hợp pháp, có lẽ vì đứa bé mà kiên nhẫn chịu đựng.

Nhưng Đào Tư Di chịu không nổi, cho dù đã từng trải qua một lần ly hôn nhưng cô cũng không cách nào bình tĩnh mắt nhắm mắt mở, nhìn Diệp Lan Trăn dưới mí mắt cô, lui tới với một cái gái khác. Hối hận lớn nhất và cũng là duy nhất của cô chính là, cô cùng Diệp Lan Trăn đã quá vội vàng.

Đào Tư Di thở dài, hôn nhân không phải trò đùa, kết hôn cần cẩn thận. Về sau nếu có tái hôn cũng không thể như vậy, nhất định phải mở to hai mắt mới tốt.

“Lá gan em không nhỏ nha, còn muốn tái hôn?” Đào Tư Di lạnh run mạnh một cái, tại sao cô lại cảm giác như bên tai nghe thấy giọng nói của Diệp Lan Trăn! Là ảo giác?

Đào Tư Di nhìn chung quanh, trừ mẹ Trần đang bận nấu cơm trong bếp, không còn người khác. Cô quay đầu nhìn ánh nắng tươi đẹp ngoài cửa sổ. Giữa ban ngày có lẽ không có yêu ma quỷ quái, là do cô nghĩ nhiều thôi.

“Đào Tư Di, mày thực không có tiền đồ…” Cô lấy tay gõ đầu mình, áp chế chua xót trong lòng, khi nào rồi mà còn nhớ tới người đàn ông kia, không chịu thua kém, phải ném anh ra sau đầu, quần áo nhẹ ra trận?

“Mẹ Trần đừng vội, tới nhanh ăn cơm thôi.” Đào Tư Di ngồi xuống bên cạnh bàn ăn, nhìn mẹ Trần đang nấu gì đó.

“Một bát canh nữa thôi là xong. Con mang thai, cần bồi bổ. ”

Bảo mẫu mẹ Trần cũng là người Trung Quốc, mới đầu là vì ở cùng con trai đang học ở đây. Nhưng ai biết mấy năm nay bà ra nước ngoài. Chồng của mẹ Trần, người đàn ông hơn năm mười tuổi kia lại tìm một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi. Mẹ Trần trong cơn tức giận liền ly hôn với chồng, rồi di dân đến Úc. Bình thường con trai bề bộn nhiều việc. Mẹ Trần một người ở nhà cũng buồn. Qua người giới thiệu mới đến đây chăm sóc Đào Tư Di, kiếm tiền là một mặt, một mặt khác cũng là vì giải quyết nỗi cô đơn.

Đào Tư Di tốt tính, cho dù mấy tuần liền nôn nghén lăn qua lăn lại nghiêng trời lệch đất, cũng chưa từng gây khó xử cho mẹ Trần khiến bà khó chịu.

Hai người thường xuyên qua lại nên quen thuộc, tán gẫu, nói một chút việc nhà là không thể tránh khỏi. Đào Tư Di cũng biết mẹ Trần không có ác ý gì, chuyện của cô, tránh nặng tìm nhẹ cũng kể ra.

Mẹ Trần nghe câu chuyện của cô, liên tưởng đến chuyện của mình, Đào Tư Di ngoại trừ là chủ nhà, bà cũng thêm đồng tình và bảo vệ cô, chăm sóc cô càng tận tâm tận lực.

“Tiểu Đào, sao cô cảm thấy con dường như có chuyện trong lòng?” Mẹ Trần nhạy cảm nhận ra Đào Tư Di hơi khác lạ.

“Vâng, gặp được một người quen, khó tránh khỏi có chút xúc động.” Đào Tư Di theo thực trả lời. Nét mặt bình tĩnh, không có quá nhiều thay đổi.

“Ừm, nếu người nọ không tệ, phụ nữ vẫn nên có người chăm sóc là tốt hơn, con không như cô, con trai cô đã lớn, cô cũng lớn tuổi rồi, một mình cô đơn cũng không sao. Con còn trẻ, quá mấy tháng tới lại có đứa bé, một người làm sao chịu nổi.” Mẹ Trần dong dài tràn đầy quan tâm.

Làm một bà mẹ độc thân không dễ, không có người thân bên cạnh, chăm sóc một đứa nhỏ rất rườm rà, cũng không biết có bao nhiêu vất vả.

“Mẹ Trần…” Đào Tư Di bất đắc dĩ cười cười, “Là một đứa nhỏ hơn mười tuổi, là con trai của một người con quen biết, cô đừng suy nghĩ nhiều. ”

“A…” Sắc mặt mẹ Trần có chút đỏ. “Ăn cơm…ăn cơm thôi…”

“Vâng…” Đào Tư Di lên tiếng.

Cô cầm lên bát cơm, từ cửa sổ nhìn ra phong cảnh bên ngoài. Trong lòng có chút lo lắng, gặp Mã Tiểu Kiệt, đến cùng có phải là trùng hợp hay không?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương