Thê Nô
Chương 28: Đàn ông tốt?

Nét mặt Diệp Lan Trăn đầy ý cười nhìn Đào Tư Di từ trên lầu đi xuống, tay cô bám chặt vào vịn cầu thang, thật cẩn thận bước xuống, hai chân mềm yếu khẽ run nhẹ.

Bộ dáng này của cô khiến Diệp Lan Trăn đắc chí, cô là vì anh mới biến thành thế này, bộ dáng nhỏ đáng thương tội nghiệp làm anh yêu thích vô cùng.

“Tới đây, anh ôm em. ”

Diệp Lan Trăn bước dài đi lên, một hơi ôm lấy Đào Tư Di, anh vùi đầu vào cổ cô, hít sâu. Ngay cả thời gian mặc quần áo ngắn ngủn kia, anh vẫn nghĩ muốn cô. Hận không thể từng phút từng giây cùng cô một chỗ, loại thể nghiệm này thật mới mẻ khiến anh yêu thích không ngừng.

Diệp Lan Trăn đặt Đào Tư Di trên ghế sofa, sau đó từ trong túi lấy ra một cái hộp nhỏ, mở hộp, lấy vòng tay bên trong ra. Không đợi Đào Tư Di nói, anh liền đem vòng tay đeo trên cổ tay cô. Sau đó anh đung đưa cánh tay cô, phát hiện màu sắc vòng tay đeo trên cổ tay cô đẹp hơn nhiều so với anh tưởng tượng trước đó.

“Thích không?” Diệp Lan Trăn ngẩng đầu, cười tít mắt nhìn chằm chằm Đào Tư Di. Nhìn vẻ mặt mờ mịt của cô, anh nhịn không được dùng tay xoa xoa mặt cô.

Đào Tư Di nhìn vật trên cổ tay, dùng cánh tay kia lật xem hình dáng của nó.

“Cái này rất quý, bao nhiêu tiền vậy?”

Cô không phải thương nhân, chỉ là cô biết đồ qua tay Diệp Lan Trăn khẳng định giá cả xa xỉ, sau đêm qua, anh đưa vật này cho cô là có ý gì? Cô khó tránh khỏi có chút hoài nghi động cơ của anh.

“Không đáng bao nhiêu, chỉ cần em thích là tốt rồi. ”

Diệp Lan Trăn tràn đầy vui mừng chờ đợi cô khen ngợi, mặt hơi nghiêng về phía cô, đây phải gọi là, môi thơm dâng lên mới đúng.

“Đồ quá quý trọng, em không muốn. Cái này lấy xuống như thế nào. ”

Đào Tư Di cẩn thận quan sát lắc tay, tìm cách tháo nó ra nhưng sau đó cô nổi giận, trừ ổ khóa nhỏ ở đầu, cái gì cũng không có. Cô rõ ràng nhớ là từ lúc Diệp Lan Trăn lấy ra đến lúc đeo vào đều làm một mạch, tại sao lại không tìm thấy nơi tách vòng tay chứ!

Nhìn bộ dáng cô nóng lòng đưa tay muốn gỡ xuống, sắc mặt Diệp Lan Trăn trở nên âm u.

“Vật đã vào tay em là của em, em ngoan ngoãn mang theo đi, đồ anh tặng người, chưa bao giờ thu lại.” Anh bắt lấy cổ tay đang lắc của cô, gắt gao nắm trong tay mình. Ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm cô gái không biết phân biệt trước mắt.

Cô không thích đồ anh đưa sao? Nếu cô không thích, anh càng muốn đưa, anh muốn cho cô thấy, dù cô cố thế nào thì đồ anh đưa vẫn ở trên người cô.

“Hôm qua bọn anh đi mua sắm, có mua cho em vài thứ.” Diệp Lan Trăn đang suy tư nên đưa Đào Tư Di đi đâu chơi, tiến trình theo đuổi nhảy vọt, ngược lại anh càng phải nghĩ cách cho tốt.

“Em không cần.” Đào Tư Di rút tay mình về, trên mặt rõ ràng có mâu thuẫn.

“Không cần cũng phải muốn, anh cho, em nhất định phải muốn. ”

“Anh dựa vào cái gì?”

“Em là người phụ nữ của anh, một người đàn ông nhất định phải để người phụ nữ của mình tiêu tiền, như vậy mới có thể chứng minh mình là người đàn ông tốt. ”

Đào Tư Di nhấm nuốt câu nói như khẩu lệnh, đây là lý luận kỳ quái gì thế, đàn ông, phụ nữ, tiền bạc, điều này khiến cô cảm thấy như một cuộc giao dịch vậy. Cho dù hôm qua hai người đã xảy ra chuyện đó, vậy thì thế nào? Lúc bắt đầu, Diệp Lan Trăn có ý ép buộc, nhưng về sau cô cũng cực kỳ hưởng thụ. Mặc kệ chuyện đó có xuất phát từ chủ ý của cô hay không, nhưng cô không thể phủ nhận mình đã động tâm rồi. Nếu không, đêm qua cũng sẽ không cố lấy dũng khí nghĩ cách gọi điện cho anh, tuy sau cùng cô vẫn kiềm chế không gọi.

Cô không phải một cô gái dâm đãng nhưng cô cũng không muốn giả bộ thanh cao. Động tâm thì động tâm, làm cũng đã làm rồi. Từ giây phút cùng Lý Mộ Tiêu ly hôn, cô không muốn nghĩ đến cả đời sống trong cảnh cô đơn đến già. Chẳng qua lúc đó cô nghĩ đến hiện thực, cô muốn một cuộc hôn nhân bình thường, cùng một người đàn ông bình thường. Có một số việc là trách nhiệm cùng nghĩa vụ giữa đôi bên, mặc dù cô không ham thích nhưng cũng chẳng từ chối loại hành vi này. Chỉ là cô không nghĩ tới, Diệp Lan Trăn mạnh hơn nhiều so với Lý Mộ Tiêu.

“Vậy em là gì của anh?” Đào Tư Di ngẩng đầu, hỏi anh một câu.

Lời của cô khiến Diệp Lan Trăn sửng sốt, trên mặt anh có chút do dự, vấn đề này anh thật không nghĩ tới, anh chỉ muốn cô, mà còn luôn luôn nhớ tới cô, nghe cô cùng người đàn ông khác ở một chỗ, anh sẽ phiền chán và ghen tị. Nhưng anh lại chưa từng tính qua tương lai của hai người.

Nhìn nét mờ mịt trên khuôn mặt anh, Đào Tư Di cười tự giễu. “Nếu anh không nghĩ anh là gì của em, vậy em đây hẳn không cần tiền boa của anh, ngày hôm qua là chúng ta đôi bên tình nguyện, anh cũng không cần như trong phim, dùng tiền bạc để bồi thường, em không cần. ”

Đào Tư Di dừng một chút, từ sofa đứng lên. “Nếu không còn chuyện gì khác, em phải đến công ty. Cậu Diệp, anh là ông chủ, anh có thể tự do an bài thời gian làm việc. Nhưng em không như anh, em chỉ là một nhân viên bình thường trong công ty. Hy vọng anh có thể hiểu rõ thân phận khác biệt của chúng ta. ”

Lời nói của cô gõ mạnh vào ngực Diệp Lan Trăn, anh chần chừ nhìn vẻ mặt trấn tĩnh của Đào Tư Di. Đêm qua hai ngươi triền miên kịch liệt như thến=, hôm nay cô lại có thể nói ra những lời như vậy, cái đó anh đã dự đoán được. Không phải cô nên có vẻ mặt thẹn thùng vùi đầu vào trong hoài bão của cô sao, giống như khi anh ôm cô. Rốt cuộc là vì chuyện gì khiến cô trở nên lạnh nhạt như thế?

“Công ty bên kia, anh sẽ thay em xin phép.” Diệp Lan Trăn ấn cô trở lại ghế sofa. “Vấn đề vừa rồi, anh sẽ trả lời em sau, lát nữa chúng ta đi mua sắm. Nếu em nghĩ không muốn đi, anh không ngại ôn lại chuyện đêm qua, khi đó em dễ thương hơn bây giờ nhiều. Cô gái nhanh mồm nhanh miệng, miệng nhỏ tức giận cũng không nên nói những lời như vậy chứ. ”

“Anh…” Đào Tư Di trừng mắt to nhìn anh, không khí vừa mới nghiêm túc là thế, vậy mà để anh tóm lược hết! Mà quyết định của anh còn không chút nào thay đổi. Đầu óc người này đang nghĩ gì, cô càng ngày càng không đoán ra?

“Không cho phép suy nghĩ linh tinh nữa, em là người phụ nữ của anh, phải nghe lời anh, uống sữa trên bàn đi.” Diệp Lan Trăn cầm cốc sữa trên bàn đưa vào tay cô, thấy cô không có động tác tiếp theo, anh cúi đầu, gần sát trước mặt cô.

“Nếu em không uống, anh lần này không ngại học theo phim, dùng miệng đút em uống, thỏa mãn trí tưởng tượng phong phú của em. ”

“Anh…” Cô phát hiên mỗi lần tên đàn ông này nói, cô luôn không thể phản bác lại.

“Em không uống, vậy anh bắt đầu nhé.” Diệp Lan Trăn khẽ liếm môi mình, có chút nóng lòng muốn thử cách vừa nói.

Ực…Ực… Đào Tư Di một hơi uống hết sữa trong cốc. “Em uống xong rồi.” Cô đặt cốc trên bàn, buông tay xuống.

“Đừng nhúc nhích, vẫn còn.” Diệp Lan Trăn nắm cằm cô, lè lưỡi khẽ liếm môi cô, liếm sạch sẽ vệt màu trắng còn vương trên môi cô, “Uống ngon thật. ”

Đào Tư Di đỏ mặt, hiện tại cô chỉ biết, nếu còn làm tiếp, sớm muộn gì cô cũng chảy máu não.

--------

Diệp Lan Trăn quay đầu nhìn thoáng qua Đào Tư Di ngồi trên ghế tay lái phụ, vẻ mặt đầy ý cười. Cô gái nhỏ vừa rồi thiếu chút nữa dọa anh, quan hệ gì đó có trọng yếu sao? Việc quan trọng nhất không phải chuyện hai người ở chung một chỗ sao? Hiện tại anh lại không có người phụ nữ khác, chỉ có mình cô, cô còn bất mãn gì nữa, thật sự khiến người ta nghĩ không ra mà.

Bạn bè xung quanh anh người nào chẳng cờ màu bay phất phới, ba ngày hai bữa đổi bạn gái là chuyện bình thường. Trừ khi có vị hôn thê hoặc vợ, vậy sẽ thu liễm lại chút ít, đó được gọi là trường hợp chính thức được mang lên sân khấu, cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Nếu không, vào thời điểm nào để để người ta nhìn thấy bọn anh chỉ mang theo một cô gái ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ truyền tin tức lá cải gì đó.

Chỉ là, anh trái lại không lo người khác tung tin anh cùng Đào Tư Di, lang sói nhìn chằm chằm vào cô quá nhiều, anh chỉ mong sao để những người đó biết khó mà lui.

Tương lai ai có thể nói trước? Sắc mặt Diệp Lan Trăn trầm xuống, cha mẹ vốn là một đôi vợ chồng tình đầu ý hợp như thế, không phải ở ngoài anh vẫn có một em trai sao. Nếu không phải sắp xếp di vật của cha để lại mới phát hiện ra, đoán chừng không kẻ nào nghĩ tới, Nhà họ Diệp sẽ có lại chuyện này.

Anh quay đầu nhìn sắc mặt Đào Tư Di đỏ hồng, nhịn không được lấy tay xoa nhẹ đầu cô.

“Anh làm gì thế?” Đào Tư Di quái dị nhìn anh.

“Nhìn tổ chim thôi, mỗi ngày anh đều thấy có một con chim như đang mang thai, nhìn nó tự làm tổ, không biết nó có thể sinh tiếp trứng tròn hay không?” Diệp Lan Trăn mỉm cười, nghiêm trang nói.

“Anh đang lái xe nha, không tâm sự với em đâu.” Diệp Lan Trăn làm bộ chuyên tâm lái xe, không để ý Đào Tư Di sắp xù lông.

Đào Tư Di ngẩng đầu nhìn bầu trời, mấy chú chim bay ngang qua. Hai bên quốc lộ đều là cây lớn, người thông mình đều biết, chim sẽ sinh trứng tròn mà, tên chết tiệt vô lại này lại đùa cô.

Đột nhiên, cô phát hiện có thứ gì đó từ trên trời rớt xuống, ‘bẹp’ một tiếng nện trên đầu Diệp Lan Trăn.

“Phốc.” Đào Tư Di bật cười, anh táo bạo không để mái xe, cứ thế chạy ra ngoài, đây gọi là tự tạo nghiệt không thể sống.

“Thứ gì đó” Diệp Lan Trăn lấy tay quẹt xuống, một tay ẩm ướt dinh dính.

Đào Tư Di lùi về phía xa, vô cùng nghiêm túc nói. “Chim chóc người ta nghe anh nói nên mất hứng, nó nói nó vẫn là xử nữ nha, trong bụng nó chính là cứt chim, vì muốn chứng minh nên cố ý để anh nhìn đó. ”

Diệp Lan Trăn làm bộ muốn vươn tay đến trên mặt Đào Tư Di, bị cô thét chói tai rồi né tránh, cô ôm đầu liếc anh, phát hiện anh rút khăn tay, dùng một cánh tay chặn tay lái, định đem thứ gì đó lau chùi sạch sẽ.

“Để em làm cho.” Đào Tư Di vội vàng rút mấy khăn tay, kéo tay anh qua, tỉ mỉ lau cho anh.

Diệp Lan Trăn chăm chú nhìn cô gái nhỏ chuyên tâm lau tay cho anh, trong lòng tràn đầy ấm áp, anh đột nhiên cảm thấy, cảm giác có người quan tâm anh như vậy thật tốt.

“Được rồi.” Đào Tư Di lại dùng khăn ướt lau lại lần nữa.

“Còn có trên đầu.” Diệp Lan Trăn bĩu môi.

Đào Tư Di khó xử nhìn đầu Diệp Lan Trăn dính đầy phân chim, không khỏi cảm khái một phen, trách không được lại đi nói nó mang thai, màn trả thù thật lớn mà.

“Nếu không chúng ta đi gội đầu trước. ”

Hai giờ sau, Đào Tư Di nhìn vẻ mặt bi thống của Diệp Lan Trăn, không cách nào che dấu ý cười trên mặt. Khi hai người đi tới cửa hiệu cắt tóc, mọi người mới phát hiện, phân chim trên đầu anh đã khô. Nếu muốn rửa sạch sẽ, tất nhiên phải ngâm tóc trong nước cho mềm ra.

Đào Tư Di nhớ lại vẻ mặt bi thống của Diệp Lan Trăn, hình ảnh anh chui đầu trong nước mang cho cô một loại vui sướng không nói nên lời, nhưng một người nông dân đẩy ngã ba hòn núi lớn đang hân hoan nhảy nhót.

“Em vẫn còn cười được.” Diệp Lan Trăn khoát cánh tay lên bờ vai cô. “Em còn cười nữa anh liền ăn em luôn, thấy không?” Tay anh chỉ nhà nghỉ cách đó không xa, “Chúng ta chưa từng làm ở bên ngoài. Nhà nghỉ này có môi trường tốt, giường tự động lên xuống, cực kỳ kích thích. ”

“Làm sao anh biết?” Mặt Đào Tư Di cứng đờ.

“Lãng Dự nói anh nghe.” Diệp Lan Trăn cái khó ló cái khôn, anh đột nhiên phát hiện, cô gái nhỏ ghen thật đáng yêu, khiến anh lại rộn rạo rồi. “Chúng ta đi thử xem đi. ”

“Anh Diệp, thật khéo nha.” Lãng Dư ôm bạn gái đi ra từ nhà nghỉ, vừa hay thấy hai người ở ngoài cửa, chủ động tiến lên chào hỏi. “Anh chị cũng vào đi, điều kiện nhà này tốt đấy. ”

“Á.” Diệp Lan Trăn cảm giác có móng vuốt nhỏ véo thịt trên eo anh, vội vàng dùng sắc mặt nghiêm túc. “Chúng tôi là đi ngang qua, đang định đi ăn cơm, qua nhà nghỉ này là tới bãi đỗ xe rồi. ”

“À…!” Lãng Dự nhìn mặt Đào Tư Di đỏ bừng, mặt hiện thâm ý đã hiểu, gật đầu. “Là anh chị bận việc rồi, bận việc rồi. ”

Diệp Lan Trăn híp mắt, đây là giấu đầu lòi đuôi đó.

Sau đó, tin tức Diệp Lan Trăn cùng cô em họ không về nhà, đi nhà nghỉ mướn phòng tìm kiếm kích thích truyền khắp Côn Thành, trở thành chủ đề nói chuyện say sưa của mọi người. Từ ‘cô em họ’ này, ai cũng biết nó mang rất nhiều tầng hàm nghĩa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương