Thê Nô
Chương 19: Ghét bỏ

Diệp Lan Trăn trực tiếp đi đến trước mặt Đào Tư Di, lấy tay ôm nhẹ eo cô, ánh mắt lườm Diệp Nam Tê bên cạnh. “Em lại không ngoan rồi, còn dám đem đứa nhỏ nhà người khác vào nhà, nói anh nên xử phạt em thế nào đây, lần này khẳng định nặng hơn so với lần trước, nếu không em sẽ không nhớ lâu. ”

Vừa nói tay vừa bấm nhẹ mặt cô, sau đó lại quay đầu nhìn thẳng Diệp Nam Tê. “Không ở bộ đội ngây ngốc đi, chạy về làm gì?”

“Lần trước em đi bộ đội anh đã đáp ứng em cái gì, đây là anh nói anh chiếu cố thật tốt sao.” Tay Diệp Nam Tê nắm chặt hình quả đấm, anh cảm thấy mình bị lừa gạt. Chưa bao giờ nghĩ tới xin phép về nhà lại nhìn thấy một màn như vậy, sau khi Diệp Lan Trăn đến xem qua anh trong bộ đội, anh liền tuân thủ hứa hẹn kiên trì trong bộ đội. Mặc kệ chế độ điều lệ nghiêm khắc bao nhiêu, không thích ứng được bao nhiêu, anh đều kiên trì cắn răng ở lại. Vì có thể nhìn thấy Đào Tư Di hoàn hảo không tổn hao ở bhà họ Diệp, vậy hiện tại anh đang nhìn thấy cái gì đây?

“Chú có ý kiến?” Diệp Lan Trăn mỉm cười, nheo mắt nhìn Diệp Nam Tê, chắc chắn chú ta sẽ không dám nói vế sau.

Đào Tư Di nhíu mày nhìn hai anh em, cắn môi. “Em trở về sao không nói với chị một tiếng, chị sẽ xuống bếp làm vài món ăn cho em, thức ăn ở bên ngoài có lẽ không hợp khẩu vị. ”

Nghe được lời này của cô, Diệp Lan Trăn sửng sốt cúi đầu nhìn cô gái trong lòng. Không nghĩ tới cô có thể nói như vậy! Diệp Lan Trăn cũng không tự kỷ cho rằng cô gái này cuối cùng đã nghĩ thông suốt rồi trả lời về đề nghị của anh, chỉ là cô thông minh nhạy cảm cảm nhận được ái mộ của Diệp Nam Tê dành cho mình. Cô thông mình hơn rất nhiều so với nguyên bản anh tưởng tượng.

Diệp Lan Trăn nhận ra được dụng ý của cô, càng lớn mật dùng hai tay ôm chặt lấy eo cô, cúi đầu khẽ hôn lên gương mặt cô. Cảm giác cả thân thể cô cứng đờ, anh kéo tới gần sát lỗ tai cô, nhẹ giọng chỉ có hai người nghe được, nói: “Diễn trò thì phải làm đến cuối. ”

Thịch thịch thịch… nghe được tiếng bước chân dồn dập, Đào Tư Di mới thở dài nhẹ nhõm một hơi vội đẩy người đàn ông trước người ra, mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn anh. Diệp Lan Trăn còn cắn lỗ tai cô, mút nhẹ khiến cô có cảm giác nhói nhói như có một dòng điện theo dây thần kinh mẫn cảm truyền đến mỗi góc trong cơ thể. Đôi má đỏ rực nóng rát nổi bật trên cần cổ trắng nõn, giờ phút này cô hận không thể tìm một chỗ để chui đầu vào.

“Tôi sẽ nói cho ba ba biết về hành vi của mấy người, nhưng tôi vẫn không có bất kỳ phản cảm nào với cô, quyền quyết định nằm trong tay ba tôi. Hiện tại, người đàn ông này thành thục hơn nhiều so với người kia, nhưng anh ta không phải là đối tượng tốt để kết hôn, hy vọng cô có thể suy xét đến ba tôi.” Bé trai nhỏ mặt than khoanh tay quan sát một màn trước mắt, phát biểu quan điểm của mình.

Câu nói của cậu bé trái lại đã nhắc nhở Diệp Lan Trăn, chỗ này còn có một người khác đang tồn tại, xác thực phải nói là đứa bé. Nhưng vẻ mặt đờ đẫn kia của nó thật khiến người ta có cảm giác chán ghét! Diệp Lan Trăn tiến trước thêm vài bước, đi đến trước mặt Tiểu Kiệt, hơi cúi đầu nhìn xuống cậu.

“Bạn nhỏ họ Mã, trở về nói cho ba cậu biết, chị này là của anh, anh ta nên tìm người khác làm mẹ kế của cậu thôi.” Nói xong Diệp Lan Trăn dùng tay chà đạp mái tóc ngắn mềm tựa liễu của Tiểu Kiệt, xát chúng thành tổ chim mới vừa lòng dừng tay.

Bộ dáng đứa nhỏ này giống y hệt Mã Đằng Diệu, vẻ mặt than vừa thấy đã biết là di truyền. Anh động không vào Mã Đằng Diệu, bắt nạt đứa nhỏ không thành vấn đề. Diệp Lan Trăn không hề thấy hổ thẹn vì hành vi của mình, ngược lại còn có chút đắc chí, người nào để tên kia đưa vật chướng mắt đến đây!

Tiểu Kiệt không nói gì, khuôn mặt than nhỏ có chút rạn nứt, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Lan Trăn, một đầu tổ chim, giậm chân thình thình đi lên lầu.

Diệp Lan Trăn vô lại giang tay, quay đầu nhìn về phía Đào Tư Di. “Tôi giúp em đuổi hết người đi rồi, em chuẩn bị cảm tạ tôi như thế nào đây, tôi không ngại em lấy thân báo đáp đâu. ”

Đào Tư Di trừng mắt nhìn anh, xoay người cũng giậm chân thình thình đi lên lầu.

Diệp Lan Trăn lau mũi, khẽ cười, bất đắc dĩ nhìn thoáng qua sảnh trống không, anh tựa hồ chọc người ghét bỏ nha! Nơi này vốn đang náo nhiệt, cứ như vậy chỉ trong chốc lát đều chạy hết rồi!

Đào Tư Di trở lại phòng mình, cảm giác khô nóng vừa rồi vẫn chưa hết, cô vào phòng tắm soi gương, cô gái bên trong mặt đỏ bừng như cà chua. Xúc cảm ấm áp bên tai kia làm đầu cô trở nên trống rỗng. Hơi thở nam tính của Diệp Lan Trăn tràn đầy trong miệng mũi cô, khiến cô thiếu chút nữa lạc đường trong hành động của anh.

“Đào Tư Di, mi phát xuân rồi. Mi phải nhớ kỹ, người đàn ông này không phải người mi có thể khống chế được.” Cô nhìn bản thân trong gương. “Anh ta thật tình đối xử với mi sao? Mi phải nhìn rõ hiện thực, mặc kệ mi từng có mấy người đàn ông, mi đều đã ly hôn một lần. Mặc kệ anh ta từng có ít nhiều phụ nữ, anh ta vẫn độc thân.” Thấy cô gái trong gương suy sụp cúi mặt, Đào Tư Di lắc đầu, xua đi đè nén trong lồng ngực.

Đào Tư Di ra khỏi phòng tắm, nhẹ nhàng ngồi bên giường, ánh dương sáng xuyên thấu qua cửa sổ sát đất tiến vào phòng, ấm áp chiếu đến từng góc trong phòng. Cô dời tầm mắt về phía hộp da trong góc, chần chừ một hồi rồi đi tới, mở hộp, bên trong là tờ giấy ly hôn lẻ loi nằm nơi đó, Đào Tư Di nhịn không được cầm lên, lật xem nội dung bên trong, đơn giản nói mấy câu, tự cảm thấy mình quá thất bại. Cô cười khổ, bạch mã hoàng tử chỉ dành cho lọ lem, mà cô đã không còn là một cô gái trong trắng nữa rồi.

“Đào tiểu thư, cậu cả bảo tôi mời mọi người xuống ăn cơm. ”

“Được rồi. ”

Tiếng người giúp việc vang lên ngoài cửa, đưa Đào Tư Di tỉnh lại, nhìn thời gian, vô tình ngẩn người lâu như vậy! Xoa nhẹ mặt, nhiệt độ đã hạ. Cô vẫn chưa yên tâm, đi vào phòng tắm soi gương, sắc hồng trên mặt đã chuyển thành trắng bệch.

“A!” Cô thở dài một hơi, tại sao lại không có lấy một chút bình thường nào. May không phải vì nhiệt độ không khí, nếu không sẽ có thể bị cảm. Lấy tay vỗ nhẹ đôi má vài cái, để nó có thêm chút hồng. Lại hướng về gương nhe răng nhếch miệng, để cơ mặt hoạt động cho bớt cứng. Trong gương phản chiếu hình ảnh cô gái đang tươi cười yếu ớt.

Trong phòng, mọi người đã đến đông đủ, nhìn thấy Đào Tư Di đi đến, ánh mắt ba người vốn mỗi người đặt một nơi, tựa hồ có phương hướng xác định, đồng loạt quét về phía cô.

Điều này làm Đào Tư Di cảm thấy áp lực rất lớn, bước chân cũng trở nên nặng hơn.

“Ha ha…” Cười ngây ngô vài tiếng nhằm hóa giải không khí xấu hổ. “Mọi người đã đông đủ.” Nói xong câu đó, cô lập tức muốn cắn đầu lưỡi mình, câu này không phải vô nghĩa rồi sao!

“Phì!” Diệp Lan Trăn bật cười. “Ngồi đây.” Anh chỉ ghế bên cạnh. Cô gái nhỏ thật thú vị, càng ngày càng chọc người thích, vừa rồi thông minh lanh lợi như thế, giờ lại trở nên ngây ngốc. Nhìn vẻ mặt không tình nguyện của cô, Diệp Lan Trăn chủ động đứng lên, đi tới vài bước, dắt tay cô, đặt cô ở vị trí bên cạnh mình.

“Nam Tê không dễ trở về một chuyến, để anh gọi giúp việc làm thêm vài món ăn, cho chú ấy một bữa ăn ngon. ”

Anh ngụ ý nhắc nhở cô, Đào Tư Di phối hợp ngồi bên cạnh Diệp Lan Trăn.

Náo loạn qua đi, phòng ăn khôi phục yên tĩnh, Đào Tư Di quan sát tình huống trong phòng ăn. Bé trai vẫn vẻ mặt than đen, chẳng qua trên mặt cậu bé có chút chán ghét, mà tầm mắt cậu đều hướng về vị trí Diệp Lan Trăn. Ánh mắt Diệp Nam Tê đau khổ nhìn cô, ánh mắt hai người khẽ đụng, cô theo bản năng né tránh ánh mắt của anh.

Đương đoạn bất đoạn, phản thụ kỳ loạn (không do dự quyết đoán sẽ sinh ra hậu họa), Đào Tư Di ầm thầm cảnh báo bản thân, nếu không có cách nào cho anh kết quả anh muốn, thì phải cắt đứt cây non trong lòng anh.

“Nam Tê, trong bộ đội có khỏe không, nghe nói rất khổ cực.” Phát hiện ánh mắt Diệp Nam Tê vẫn khóa chặt trên người cô, Đào Tư Di cất tiếng, muốn phá bầu không khí quái dị này.

“Nếu em nói khổ, chị sẽ đau lòng sao?” Diệp Nam Tê nhìn chằm chằm Đào Tư Di.

“Em đã lớn, chịu khổ một chút cũng tốt.” Đào Tư Di cười, nhẫn tâm không để ý tới mất mát trong mắt anh, cầm đũa gặp miếng thịt bò thả vào trong bát anh. “Chị nhớ rõ em từ nhỏ đã thích ăn thịt bò, ăn nhiều một chút. ”

“Em không chỉ thích ăn thịt bò mà em còn thích chị.” Diệp Nam Tê không để ý đến ánh mắt sắc bén của Diệp Lan Trăn, nói ra suy nghĩ trong lòng. Sau khi anh trở về phòng, suy nghĩ cho tới trưa, không phải Diệp Lan Trăn chắc chắn rằng anh không dám thổ lộ sao? Nếu thích, vì sao không thể nói, không quản Diệp Lan Trăn và Đào Tư Di tới cùng có quan hệ gì, anh vẫn muốn nói ra. Anh muốn nhìn xem chuyện sẽ thế nào.

Lời anh nói khiến Đào Tư Di ngây ngẩn cả người, không biết nên thế nào để tiếp tục kéo dài cuộc nói chuyện của bọn họ.

“Anh đã nói rồi, chúng ta ở cùng một chỗ, Nam Tê sẽ thích.” Diệp Lan Trăn ôm chầm lấy Đào Tư Di, hôn lên mặt cô. “Đều ăn cơm đi không nguội, đừng để tiểu nhân của chúng ta đói bụng. ”

Diệp Lan Trăn cầm đũa gắp một ít rau cần vào bát Tiểu Kiệt, vừa lòng nhìn chân mày bé trai cau lại. Anh cười cười, thằng nhỏ này, phải cho nếm thế nào là tiếp đón nồng nhiệt. Vừa rồi anh chú ý, một lượt đồ ăn nó đã gắp qua, nhưng lại không có rau cần, khẳng định là không thích. Giáo dục nhà họ Mã hẳn không cho phép để lại đồ ăn thừa, anh muốn nhìn nó ăn sạch sẽ.

“Nam Tê, nếu chú thật sự không thể kiên trì tiếp thì nói với lão Vương, để ông ấy chuyển chú sang binh chủng thoải mái hơn.” Diệp Lan Trăn mỉm cười nhìn vẻ mặt em trai không cam lòng trước mắt. “Em mới mấy tuổi, ăn không hết khổ cũng bình thường. ”

Sau khi Diệp Lan Trăn nói xong, liền quay đầu nhìn về phía Đào Tư Di bên cạnh, tay điểm nhẹ cái mũi của cô. “Thời điểm anh tham gia quân ngũ còn nhỏ hơn chú ấy hai tuổi, cũng không thấy em nói thương anh, anh cũng thích thịt, vì sao em không gắp cho anh.” Nói xong liền cầm miếng thịt bò trên tay cô, trực tiếp thả vào miệng.

“Em ăn no rồi, ngày mai sẽ trở về bộ đội.” Diệp Nam Tê đùn đẩy chiếc đũa rồi đi ra ngoài.

“Anh thực âm hiểm.” Tiểu Kiệt bất mãn, cố gắng ăn rau cần trong bát, mắt nhìn Đào Tư Di, nghiêm túc nói ra kết quả cậu đã phân tích. “Tôi khuyên cô nên cân nhắc ba tôi, ít nhất ông ta cũng cực kỳ chính trực hơn vị tiên sinh này. ”

“Xem ra cậu rất thích ăn rau cần.” Diệp Lan Trăn cầm rau cần quơ quơ, thành công chặn lý luận tiếp theo của mặt than nhỏ.

Thấy Diệp Nam Tê ra ngoài, Đào Tư Di thở dài. Nhưng sau đó, Diệp Lan Trăn nói một câu lại khiến tóc gáy cô dựng thẳng.

“Nhiều ngày không gặp, em có nghĩ khi nào thì để cho anh ăn không…”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương