The Nebula Civilization
Chương 33: Người phụ nữ leo trên vách đá

Chính Hwee-Seo là người đầu tiên cảm thấy hơi ấm trong lều đang nhạt dần, nhưng Hwee-Seo chịu đựng được không khí lạnh lẽo.

 

Ngọn lửa đang lụi dần..

 

Lakrak nhìn ngọn lửa đang lụi dần. Cậu ta bẻ một vài cành khô bên cạnh cậu ta và nghiền nát chúng trong lòng bàn tay trước khi ném vào ngọn lửa, nhờ đó mà khôi phục nó. Ngọn lửa bắt đầu lan rộng và thiêu rụi những cành dày hơn mà trước đó chưa cháy.

 

Lakrak sau đó nói: “Bỏ việc ngoại giao và danh dự ra, mọi thứ về chuyện này đều đơn giản hơn, phải không?”

 

Sự im lặng của Hwee-Seo mang hàm ý không đồng ý.

 

“Anh chỉ cần lựa chọn giữa bên này hay bên kia. Salkait, hoặc tôi. Gnoll, hoặc người thằn lằn. Vị thần răng phẫn nộ, tôi nghĩ người ta gọi vị thần đấy như thế, hoặc là thần giáp trùng.”

 

"Không hề. Nó không đơn giản như vậy đâu.”

 

Hwee-Seo đặt cả hai tay lên đầu gối và cố định tư thế.

 

“Không chỉ đơn giản là lựa chọn giữa hai điều đó. Người khác sẽ nghĩ cậu đang yêu cầu tôi lựa chọn giữa hai món quà quý giá. Tôi nghĩ vấn đề sẽ bớt phức tạp hơn nếu một con hổ răng kiếm và Cockatoo xuất hiện và tôi phải thò đầu vào miệng một trong hai bọn chúng.”

 

“Hm. Thật đáng tiếc khi anh theo cách đó, nhưng chẳng phải tốt hơn là anh nên đưa đầu vào miệng con Cockatoo sao?”

 

“Salkait cũng nói rằng hổ răng kiếm sẽ tốt hơn.”

 

Lakrak quyết định suy nghĩ từ góc nhìn của Hwee-Seo. Dù sao thì Hwee-Seo cũng sẽ không tin bất kỳ lời ngọt ngào nào mà Salkait và Lakrak nói. Và sự nghi ngờ của anh ta có thể là lý do tại sao Automation lại được bảo vệ cho đến tận bây giờ.

 

"Vậy anh sẽ làm gì tiếp đây?" Lakrak hỏi.

 

“Well, giờ tôi sẽ lùi lại một bước.”

 

Hwee-Seo dùng tay trái gãi râu rồi nói tiếp: “Vậy chẳng phải hổ răng kiếm và Cockatoo sẽ tranh nhau ăn thịt tôi sao?”

 

"Có lẽ thế. Rồi sao nữa?"

 

“Cuối cùng sẽ có người chiến thắng. Nhưng người chiến thắng có thể sẽ kiệt sức hoặc bị thương. Tôi ước họ thà chết dở còn hơn, nhưng… Suy cho cùng, điều đó sẽ cho tôi nhiều lựa chọn hơn. Màu sắc thực sự của người chiến thắng sẽ được lộ diện. Tôi chắc chắn rằng chỉ cần họ kiệt sức thì vẫn còn nhiều cách để chiến đấu tiếp.”

 

Lakrak dễ dàng hiểu được phép loại của Hwee-Seo.

 

‘Anh ta đang nói rằng anh ta sẽ quyết định phải làm gì sau khi người kế nhiệm được chọn. Bởi vì khoảng cách giữa chúng tôi và người kế nhiệm lớn hơn khoảng cách giữa người kế nhiệm và Automation nên anh ta đang nghĩ rằng có thể dùng làm con tin để thực hiện những gì anh ta muốn. Tuy nhiên, dù thế nào đi nữa, người kế nhiệm phải được chọn. Và thời điểm để lựa chọn đã gần đến rồi.”

 

"Cậu nghĩ sao?" Hwee-Seo hỏi.

 

“Điều đó có vẻ không tệ lắm. Vẫn sẽ ổn nếu anh không quan tâm ai là người chiến thắng giữa Salkait và tôi, Gnolls và người thằn lằn, và thần răng phẫn nộ và thần giáp trùng.

 

“Tôi nghĩ cậu cũng vậy.”

 

“Có thể anh nghĩ như thế. Nhưng câu nói ‘cậu cũng vậy’ đối với tôi nghe có vẻ như ‘tôi chẳng thể làm được gì nhiều.’ Và rằng anh vừa chấp nhận số phận của mình như một hòn đá trên bàn cờ. Anh nghĩ bây giờ đã quá muộn, nhưng có nhiều cách khác anh có thể làm để giải quyết vấn đề này. Chẳng phải tốt hơn nếu xem xét kỹ về cả hai bộ tộc và xem bộ tộc nào tốt hơn sao? Giá như anh nhận ra sớm hơn rằng mình sẽ không thể trốn tránh khỏi cả hai bộ tộc được.”

 

Lời nói của Lakrak khiến trái tim Hwee-Seo đau nhói.

 

Lakrak lắc đầu và tiếp tục nói: “Không, anh nói đúng. Không làm gì tùy theo tình huống cũng là một lựa chọn tốt. Anh khôn ngoan đấy.”

 

"...Cảm ơn vì lời khen đấy."

 

Gió thổi vào trong túp lều và ngọn lửa nhảy múa. Bóng của hai người đàn ông đối mặt nhau cũng lắc lư mạnh theo ngọn lửa. Điều này đánh dấu sự kết thúc của cuộc trò chuyện.

 

“…Tôi nghĩ thật tốt khi kết thúc mọi chuyện ở đây. Tôi có vài điều muốn hỏi trước khi rời đi.

 

"Tất nhiên rồi."

 

Hwee-Seo cúi xuống.

 

“Cuối cùng thì, không phải chỉ có tôi là một hòn đá. Cậu cũng vậy. Chỉ là trên bàn cờ cậu ở vị thế  lớn hơn. Cậu không sợ điều đó sao? Cậu không cảm thấy đau đớn hay bất lực sao?”

 

Hwee-Seo đang nói rằng Lakrak cũng chỉ là đồ chơi của các vị thần.

 

Khóe miệng Lakrak hơi nhếch lên, Hwee-Seo biết Lakrak không nghĩ như vậy. Tuy nhiên, anh không thể đoán được câu trả lời của Lakrak cho câu hỏi của mình.

 

“Tôi sẽ trả lời câu hỏi đó khi chuyện này kết thúc.”

 

"...Được rồi. Cá nhân tôi mong đây là lần cuối cùng tôi gặp cậu hay là salkait.”

 

“Anh có muốn tôi tiễn anh không?”

 

"Không cần đâu. Tôi đến với tư cách là một người chạy việc vặt, Hwee, nên tôi cũng sẽ rời đi với tư cách là Hwee.”

 

Hwee-Seo đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đội chiếc mũ da lại lên đầu và bước ra khỏi lều. Không ai dừng lại hay nhìn Hwee-Seo một cách kỳ lạ, như thể Lakrak đã nói điều gì đó với họ. Hwee-Seo đột nhiên nghĩ rằng đây là cơ hội để theo dõi người thằn lằn nhưng anh đã từ bỏ nó.

 

‘Nó không còn quan trọng nữa. Đây cũng có thể là một cái bẫy. Không… không…'

 

Trong lòng anh tràn ngập những cảm xúc phức tạp. Có thể là do anh đã mất đi ý chí, giống như Lakrak đã nói. Hwee-Seo đã từng trải qua tình huống này trong quá khứ và anh biết rằng mình phải giải quyết từng vấn đề một thay vì làm theo những gì trái tim mách bảo.

 

Hwee-Seo đi qua lều và bước ra vùng hoang dã. Anh nhìn những vì sao. Ít nhất anh ấy cũng biết cách xác định đường đi từ các vì sao. Sau khi anh đi bộ hai giờ theo hướng anh đã chọn, một ngọn đồi nhỏ và thấp xuất hiện. Anh biết mình đã đến đúng nơi sau khi ngửi thấy mùi phân ngựa.

 

Cháu trai của anh, Hwee-Woo, một phụ tá , đang đợi anh cùng với bốn cấp dưới và sáu con ngựa.

 

Woo nói với Hwee-Seo, “Thật tốt vì ngài đã trở về an toàn, thưa chúa tể.”

 

“Đúng là không nhẹ nhõm gì khi ta trở về lành lặn.”

 

“Nhưng không có gì quý hơn mạng sống của chúa tể lâu đài cả.”

 

“Không đùa cợt nữa.”

 

.

 

Hwee-Seo cởi chiếc mũ trùm đầu bằng da của mình và bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo cũ mà anh đã mặc trong chuyến đi này. Một cấp dưới mang cho anh một bình nước và Hwee-Seo đã uống cạn nó.

 

Sau đó, Woo hỏi từ bên cạnh anh ấy, "Mọi việc diễn ra thế nào?"

 

"Không có gì thay đổi. Chúng ta sẽ làm theo kế hoạch.”

 

Kế hoạch là không làm gì cả và đợi cho đến khi cuộc chiến giữa hai bộ tộc kết thúc để anh ta không bịi kéo vào cuộc chiến.

 

Woo gật đầu mà không có biểu hiện gì. Đó là lý do Hwee-Seo thích Woo.

 

"Còn cậu thì sao?"

 

"Tôi xin lỗi. Tôi không có lời bào chữa nào hết. Những con thằn lằn vảy đen quá cảnh giác, giống như tộc cắt tai vậy.”

 

Hwee-Seo ra lệnh cho cấp dưới của mình trinh sát tộc thằn lằn đen trong khi anh bước vào nói chuyện với Lakrak. Mệnh lệnh của anh không chỉ đơn giản là tìm hiểu xem có bao nhiêu người trong số họ, bao nhiêu người trong số họ là chiến binh, hay họ có bao nhiêu gia súc. Có những người thằn lằn trong Automation là dân cư lâu năm, thương nhân hoặc người lang thang. Chắc chắn phải có người trong cuộc của bộ tộc vảy đen trong số họ, và họ sẽ ủng hộ cuộc chiến kế vị.

 

‘Chắc chắn có mối liên hệ giữa họ trong số người kế vị.’

 

Tìm ra mối liên hệ và cắt đứt nó là cách duy nhất để Automation có thể thoát khỏi trò chơi giữa Salkait và Lakrak.

 

'Chúng ta không thể xử tử tất cả Gnolls và người thằn lằn trong Automation. Sẽ có sự oán giận trong lâu đài nếu chúng ta làm vậy. Tuy nhiên, mình cũng không thể để nó như vậy được. Mình cần tìm mối liên hệ đó và cắt đứt nó.”

 

Hwee-Seo đổ phần nước còn lại lên mặt.

 

Sau đó, anh ta đưa chiếc bình rỗng cho một thuộc hạ và nói: “Bắt đầu đốt lửa đi. Và mang theo một chiếc gương.”

 

Trong khi cấp dưới của anh ta trả lời và thực hiện mệnh lệnh của mình, Woo nói, “Trong vài ngày qua, chúng tôi đã tìm kiếm những người thằn lằn, nhưng chúng tôi không thấy ai khác ngoài những chiến binh người thằn lằn mà chúng tôi quen thuộc.”

 

“Chắc chắn phải có người đi ngang qua, đúng không?”

 

“Trong vài ngày qua thì không phải.”

 

"...Được rồi. Không thể nào mà người thằn lằn lại không nhận ra được. Chắc chắn phải có người thằn lằn được lệnh đến Automation và thu thập thông tin về chúng ta. Chúng ta cần mở rộng phạm vi trinh sát.”

 

“Nếu chúng ta bổ sung thêm binh lính vào nhóm trinh sát, sẽ không có đủ quân để bảo vệ lâu đài.”

 

“Không thành vấn đề. Các bức tường của Automation sẽ được an toàn trong thời điểm hiện tại. Vấn đề duy nhất là bức tường vô hình.”

 

Woo gật đầu.

 

Chỉ cần hai bộ tộc lớn còn chiến đấu ở hai bên lâu đài thì không có gì phải lo lắng về tuyến phòng thủ. Ngay cả khi Automation và các thành lũy cao sụp đổ, chúng sẽ tự sửa chữa, điều này sẽ ngăn chặn sự xâm lược từ bên ngoài. Vấn đề thực sự là bức tường vô hình – lớp phòng thủ phi vật lý. Ngay cả Hwee-Seo cũng không thể hiểu hết các khái niệm tiên tiến về thông tin hay mặt trận tâm lý, nhưng anh cũng lờ mờ nhận thức được điều đó.

 

Cùng lúc đó, một ngọn lửa được nhóm lên và một chiếc gương đồng được đặt trước mặt Hwee-Seo. Hwee-Seo lấy ra một con dao hắc diện thạch từ trong túi. Lưỡi dao dài và sắc bén, được anh kề sát vào cổ. Chậm rãi, anh di chuyển lưỡi dao dọc theo da và cạo bộ râu ẩm ướt. Nó không mất quá nhiều thời gian. Khác xa với lần cạo râu đầu tiên của Hwee-Seo và anh ấy đã thành thạo việc đó.

 

Râu có ảnh hưởng lớn đến ấn tượng của một người và đó là một điều tốt khi cải trang.

 

Hwee-Seo cạo hết râu mà không để lại vết cắt nào trên da. Sau đó anh nhìn vào gương và kiểm tra cả hai mặt trước khi đứng dậy. Anh ta mặc những lớp quần áo lụa mà cấp dưới của anh ta đã đưa cho anh ta. Hwee-Seo, với bộ râu được cạo trọc và mặc quần áo chỉnh tề, giờ đây xuất hiện với tư cách là chúa tể Automation mà anh đã lan truyền với dân chúng của lâu đài từ khi trước.

 

“Chúng ta hãy quay lại ngay bây giờ. có rất nhiều việc phải làm.”

 

"Được rồi."

 

“…Chắc chắn có rất nhiều việc phải làm.”

 

Hwee-Seo lên ngựa và tiếp tục nói: “Tôi cần thời gian để suy nghĩ một mình nên tôi sẽ cưỡi ngựa về phía trước. Hãy theo tôi ở một khoảng cách vừa đủ.”

 

"Vâng."

 

Woo đã làm như Hwee-Seo nói. Hwee-Seo dẫn đầu với Woo đi theo sau anh ta, và các cấp dưới đi theo sau Woo. Woo bất ngờ bị một giọt nước bay vào mặt nhưng khi ngẩng đầu lên thì trời đã trong xanh. Woo lại nhìn thẳng về phía trước. Rồi một giọt nước vương vào má anh.

 

Hwee-Seo là người duy nhất đi trước anh ta. Không giống như Lakrak, Owen và những Lizardmen khác, Woo biết rõ về danh dự. Và danh dự không dễ dàng và đơn giản như người thăn lằn nghĩ.

 

Woo nói với cấp dưới: “Không phải các anh quá gần rồi sao? Chậm lại một chút đi.”

 

Khoảng cách giữa Hwee-Seo và cấp dưới ngày càng xa. Và Woo không còn bị dính giọt nước nào nữa.

 

***

 

Ba tuần trước, khi hai lời tiên tri của các vị thần bắt đầu lan truyền…

 

***

 

Một người phụ nữ đang trèo lên một tảng đá bằng tay không.

 

“Những đứa trẻ chết tiệt đó.”

 

Lòng bàn tay của cô đã bị rạch toang và máu đang chảy xuống cánh tay cô. Nhìn qua việc  leo núi giỏi, cô ấy có vẻ có tài về việc đó, nhưng hiện tại, cô ấy dường như đang gặp khó khăn về nhiều mặt khác ngoài đôi tay bị thương của mình. Mắt cá chân trái của cô bị sưng rất nặng. Người phụ nữ dùng mặt lau vết máu trên tay rồi với lấy một gò đá. Tuy nhiên, đó là một sai lầm. Gò đá là một tảng đá ẩn, và tảng đá nghiêng khi người phụ nữ treo mình trên đó và bị dồn nén bởi trọng lượng. May mắn thay, người phụ nữ dường như giữ thăng bằng rất tốt.

 

Cô chuyển trọng tâm lên mắt cá chân trái, gần như không đặt trên một gò đá, và có thể chạm tới mỏm đá thật ẩn dưới tảng đá một cách chính xác. Nhưng khi cô đặt trọng lượng của mình lên mắt cá chân sưng tấy của mình, cơn đau mà cô đã quên mất lại truyền lên cột sống. Tuy nhiên cô ấy không khóc vì đau đớn. Cô bình tĩnh tựa trán vào nền đá và lẩm bẩm trong khi cau mày.

 

"Chết tiệt. Mẹ kiếp…”

 

Người phụ nữ đó là Hwee-Kyung, người con thứ tư của Hwee-Seo.

 

Hwee-Kyung ban đầu nghĩ mọi việc đều sẽ ổn.

 

Cô đã quen với việc bị mọi người xa lánh khi lớn lên cô phải nghe những câu như 'đứa trẻ bị nguyền rủa' và 'cô ấy đã ăn thịt chính mẹ mình'. Hwee-Kyung lớn lên mà không có sự hỗ trợ của bốn gia tộc cũng như cha mình, và cô không thể sống kiêu hãnh như một đứa con của chúa tể, nhưng điều đó không phải là vấn đề lớn với cô. Cô biết rằng còn rất nhiều người phải sống trong điều kiện tồi tệ hơn.

 

Ngoài kia có vùng hoang dã và vô số bộ tộc chiến đấu vì lợi ích riêng của họ. Mặt khác, có trật tự trong Automation. Đó là trật tự được duy trì bởi bốn gia tộc. Mặc dù bên trong Automation không thể được coi là thiên đường, nhưng việc có thể tự do ra vào các bức tường lâu đài với tư cách là một cư dân đã là điều tuyệt vời rồi. Để tiếp tục là cư dân của lâu đài, mọi người phải phục tùng hoặc cống hiến một lượng lớn của cải cho Automation. Và điều đó còn khó hơn đối với các loài khác ngoài con người.

 

Vì vậy, Hwee-Kyung quyết định sống bằng lợi thế cuối cùng mà cô có được. Và đó là công việc kinh doanh. Đi vào và ra khỏi các bức tường lâu đài có nghĩa là người ta có thể bán hàng hóa được bán bên ngoài Automation mà không mất phí và bán chúng với giá cao trong các bức tường lâu đài và ngược lại. Để kinh doanh, một lượng tài sản nhất định phải được trao cho chúa tể nhưng Hwee-Kyung đồng ý với điều đó.

 

‘Cha là người tạo ra mình, nên mình có thể trao lại cho ông ấy nhiều như thế,

 Không cần phải buồn vì điều đó.”

 

Tuy nhiên, mọi thứ lại không diễn ra như ý.

 

‘Mình không thể tin được bánh xe cút kít đã bị hỏng. Thằng học đồ chết tiệt, dám cho tao mượn thứ này à? Có lẽ tao sẽ sẽ không trả cho mi bằng muối đâu…’

 

Hwee-Kyung tiếp tục leo lên nền đá và nhìn xuống một lúc. Cách đó vài mét là phần còn lại của một chiếc xe cút kít một bánh nghiền nát. Thật kỳ diệu khi Hwee-Kyung chỉ bị bong gân mắt cá chân và bầm tím khắp cơ thể sau khi ngã xuống xe cút kít. Sẽ không có gì lạ nếu cô mất mạng, nhưng suy nghĩ của Hwee-Kyung lại tập trung vào thứ khác.

 

'Thật là nhẹ nhõm. Mượn xe cút kít của một cậu học đồ là một sai lầm, nhưng việc chọn luak để kinh doanh là một sự lựa chọn đúng đắn.’

 

Hwee-Kyung nghĩ về việc làm thế nào để thu thập lại những sợi lụa trong xe cút kít trong khi trèo lên nền đá. Và vì điều này mà cô không để ý rằng có một người với một chiếc đuôi đang đứng trên nền đá mà cô đang leo lên.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương