The Nebula Civilization
-
Chapter 3: thần giáp trùng vô danh
Ở phía sau nhóm nhỏ có một người thằn lằn trẻ tuổi đang bị thương. người thằn lằn đã bị một con hổ răng kiếm cào và vết thương không thể lành lại do thiếu dinh dưỡng. Vết thương bị kích ứng mỗi bước người thằn lằn bước đi, bước đi chậm chạp do sức lực yếu.
Bộ tộc khoảng 30 người thằn lằn hầu như không thể sống sót trong cuộc hành trình xuyên qua vùng hoang dã vì có chim và động vật hoang dã lảng vảng quanh đây, và đối với những cá thể yếu ớt và không thể tham gia săn bắn, họ chỉ được trao phần xương còn lại sau tất cả thịt đã bị xé bỏ.
người thằn lằn bị thương nghĩ rằng điều này là hiển nhiên. Rõ ràng là những người đi săn nên ăn nhiều thịt hơn. Những người không thể đi săn phải cảm ơn vì thậm chí còn được cho thức ăn thừa. Đáng lẽ nhóm có thể bỏ lại những người yếu đuối và bị thương để giảm số miệng ăn, nhưng họ đã không làm như vậy, ít nhất là chưa.
Đây không chỉ là sự đồng cảm. người thằn lằn bị thương gần đây đã được đặt tên là Lakrak, có nghĩa là 'người bị thương', và một số người trong nhóm đã mắc nợ anh ta.
Người thằn lằn này là người duy nhất phải đối mặt với một con hổ răng kiếm khi những người khác quay lưng lại và bỏ chạy. Nhờ Lakrak mà cả nhóm không có thiệt hại nào khác ngoài vết thương của anh ta. Nếu không có Lakrak, nhiều người đã chết hoặc bị thương, và trong trường hợp xấu nhất, cả nhóm có thể tan rã.
Họ đã là một nhóm bị đuổi khỏi bộ tộc vì già, yếu và bệnh tật, nên nếu không có Lakrak, họ sẽ khó mà giữ được mạng sống. Tuy nhiên, Lakrak đã sống sót lâu hơn mọi người mong đợi, và từng người một, một số người bắt đầu nghĩ rằng thật lãng phí nếu đưa cho Lakrak những mảnh xương còn sót lại.
Nếu may mắn tìm được tổ mối, họ phải nhanh tay ra tay ăn thịt. Chỉ khi điều đó xảy ra thì Lakrak mới có thể lấp đầy dạ dày của mình bằng thức ăn thích hợp vì cậu ấy rất khéo léo, nhưng một số người thằn lằn bắt đầu cho rằng hành động của cậu là xúc phạm.
Nếu Lakrak chết trong khi chiến đấu với con hổ răng kiếm, họ có thể chôn anh ta và bỏ đi. Tuy nhiên, nhóm này biết cảm giác bị người khác bỏ rơi nên họ đã bắt kịp tốc độcủa Lakrak.
Bản thân Lakrak cũng nghĩ rằng thà chết đi còn hơn. Cậu bắt đầu ghét bản thân vì đã gây phiền toái cho mọi người. Vùng hoang dã quá rộng và không có đủ thức ăn. Không phải ai cũng có thể sống sót và việc kẻ yếu bị tiêu diệt là điều đương nhiên. Tuy nhiên, thật kỳ lạ, những bước đi của Lakrak không bao giờ dừng lại, và ngay cả khi anh nghĩ rằng đó là bước đi cuối cùng của mình thì sức mạnh để thực hiện bước tiếp theo lại trỗi dậy từ đâu đó.
'Đó là gì thế?'
Với tầm nhìn mờ dần, Lakrak liếc nhìn một ngọn đồi nhỏ trong vùng hoang dã. Người dẫn đầu chắc hẳn đã bỏ lỡ vì đang cúi đầu bước đi vì kiệt sức, nhưng trên đỉnh đồi hiện ra một màn sương đen, phần đuôi của nó biến mất sau ngọn đồi.
‘chỉ có mình nhìn thấy được nó phải không?’
Đó là những gì Lakrak đã nghĩ, nhưng cậu ấy có thính giác rất tốt và có thể nghe thấy một cách mơ hồ những gì dường như là một âm thanh vo ve. Ánh mắt của cậu chuyển giữa nhóm và màn sương đen trên đồi trước khi quyết định đi lên đồi. Mặc dù nghe có vẻ nực cười nhưng anh vẫn cho rằng suy đoán của mình là đúng. Một số người thằn lằn dừng lại khi họ nhận thấy Lakrak đang đi lên đồi. Một số người cho rằng cậu ấy đang cố rời khỏi nhóm, và cuối cùng, cả nhóm dừng lại nhìn cậu.
Một số đề nghị họ rời đi mà không có cậu, nhưng những người khác lại nói rằng họ không nên làm vậy. Trong khi họ đang nói chuyện, Lakrak đã hét lên điều gì đó từ trên đỉnh đồi. Anh ta đã phát hiện ra một đàn bọ cánh cứng. Các loài khác có thể sẽ bị quấy rầy bởi bọ cánh cứng, nhưng đối với người thằn lằn, bọ cánh cứng là đồ ăn vặt và với số lượng vừa phải, nó sẽ trở thành một bữa ăn.
Bầy bọ không giao phối, chúng không trốn thoát khỏi một số khu vực chật hẹp và cũng không trốn tránh bàn tay của Lakrak hay bàn tay của các người thằn lằn khác khi chúng tóm lấy chúng. Như thể những con bọ đã được xác định là một bữa ăn ngon. Điều này thật đáng ngạc nhiên. Các người thằn lằn đã có thể ăn uống vô độ vào ngày hôm đó, và với cái bụng no căng, Lakrak dành thời gian còn lại để suy ngẫm xem chuyện này đã xảy ra như thế nào.
***
[Bộ tộc người thằn lằn 1102-1 đã nhận ra phép màu.]
Sung-Woon cảm thấy nhẹ nhõm khi nhìn thấy thông báo hệ thống xuất hiện trước mặt mình. Đúng như Aldin đã đề cập, giao diện giống như trong trò chơi The Lost World. Trong tiểu khu công trùng, điểm đức tin có thể được sử dụng để tạo ra hoặc kiểm soát côn trùng. Đương nhiên, việc sáng tạo và điều khiển này khác với trò chơi. Trong trò chơi, hệ thống chỉ đưa ra một số phương pháp để lựa chọn, nhưng trên hành tinh này, Sung-Woon có thể kiểm soát bất cứ điều gì anh ấy muốn.
‘Tuy nhiên, khả năng kiểm soát này hiện tại có vẻ không hữu ích lắm.’
Có rất nhiều loài trong the Lost World và tất cả chúng đều có ưu và nhược điểm. Tất nhiên, con người là loài phổ biến nhất, nhưng có khả năng kháng ký sinh trùng và bệnh tật kém hơn, đồng thời tương đối kén chọn thức ăn. Khả năng thể chất yếu kém của họ cũng rất khó để đối phó. Trong nửa sau của trò chơi, con người là một loài tốt về nhiều mặt, nhưng họ không phải là loài mà người chơi đề xuất làm loài bắt đầu. Dù sao thì cũng không có bộ tộc con người nào ở nơi Sung-Woon sinh sống.
‘Sẽ tốt hơn nếu để con người đi được nửa chặng đường vì sự khéo léo của họ.’
Mặt khác, người thằn lằn có thể tăng số lượng nhanh chóng và chúng lớn lên nhanh chóng. Mặc dù loài Orc có những lợi thế tương tự, nhưng ở nơi này có nhiều bộ tộc Lizardman hơn.
Sung-Woon chuyển sang kế hoạch tiếp theo.
‘Sau khi nhận ra phép màu, họ sẽ nhận ra Thần tính.’
Sung-Woon ban đầu quyết định đặt tên cho nhóm người thằn lằn là ‘tộc của Lakrak.’ Trong trò chơi The Lost World, có những cá nhân nhạy cảm với phép màu, điều này dường như cũng xảy ra ở đây. Lakrak có thể rất quan trọng đối với Sung-Woon.
‘Tôi cũng sẽ trở nên quan trọng đối với Lakrak.’
Sung-Woon liên tục tạo ra phép màu khiến lũ bọ xuất hiện gần tộc người thằn lằn. Khi họ đói, lũ bọ sẽ xuất hiện và lần nào Lakrak cũng chú ý và dẫn đầu nhóm. Trước đây nhóm chưa thực sự có người lãnh đạo nhưng đến một lúc nào đó, Lakrak bắt đầu lãnh đạo họ.
‘Nó thực sự không khác mấy so với trò chơi.’
Những sinh vật thông minh biết rằng đó là một điều đáng kinh ngạc khi phép lạ xảy ra, và sau nhiều lần xảy ra, họ sẽ cho rằng phép lạ là sự tồn tại. Họ nhận ra trường hợp như vậy không phải ngẫu nhiên mà là tất yếu.
[Tộc của Lakrak đã công nhận Thần tính 'Thần giáp trùng vô danh.']
Sung-Woon cười lớn khi nói đến phần ‘Thần bọ giáp trùng’.
‘Mình đoán không phải lúc nào một cái tên hay cũng là điều bắt buộc ngay từ đầu.’
Giống như sự tồn tại của trí tuệ đã phát triển nền văn minh và công nghệ, tên của một vị thần cũng sẽ thay đổi. Họ có thể đã nhận ra thần tính của sau khi thấy phép màu, nhưng điều này là chưa đủ.
‘Để tích lũy đức tin, nhận ra phép màu và thần tính là chưa đủ.’
Nếu mọi việc diễn ra theo đúng kế hoạch của Sung-Woon, anh ấy có thể đạt được điều mình muốn thông qua phép màu tiếp theo.
***
Lakrak lại tìm thấy một đàn bọ cánh cứng khác. Nhờ ăn uống no đủ mấy ngày nay nên vết thương trên vai cậu đã khá hơn. Ngoài ra, tộc còn dựa vào Lakrak, người có năng khiếu thính giác và thị giác tốt và dễ dàng tìm thấy bầy bọ. Một số người thằn lằn đã nói những điều khắc nghiệt với anh thậm chí còn xin lỗi. Lakrak chấp nhận hòa giải nhưng anh chỉ nói mình gặp may. Một số người thằn lằn khác xấu hổ về thái độ của họ so với Lakrak và suy ngẫm về quá khứ. Dù sao đi nữa, họ có tiềm năng lớn để trở thành một bộ tộc tốt hơn.
Không giống như những người còn lại trong nhóm, Lakrak nghi ngờ về đàn bọ kỳ lạ. người thằn lằn đã mất đi nền văn minh từ rất lâu nên câu chuyện của họ còn sót lại rất ít. Tuy nhiên, trong số rất nhiều tin đồn về lý do tại sao các vị thần lại rời bỏ họ, có một câu chuyện kể rằng có một ác quỷ mà ngay cả các vị thần cũng không thể ngăn chặn được. Người ta kể rằng ác quỷ này vẫn tồn tại và thỉnh thoảng xuất hiện trước mặt một bộ tộc nào đó để dụ dỗ họ dẫn đến sự tuyệt diệt.
‘Nhưng đó chỉ là lời nói của những người thằn lằn lang thang bị đuổi khỏi nhóm thôi.’
Những kẻ lang thang không có quyền lực, và họ cũng là những người kể chuyện bịa chuyện để cầu xin. Tuy nhiên, bây giờ khi Lakrak nhìn thấy mọi thứ, có vẻ như 'Thần giáp trùng vô danh', người đã tạo ra những đàn bọ này, đang dẫn chúng đi đâu đó, và hướng đó là hướng Bắc.Mùa đông đã sớm đến.
Người thằn lằn có thể sống sót trong mùa đông, nhưng dòng máu lạnh của tổ tiên vẫn ảnh hưởng đến họ. Cơ thể của họ trở nên xỉn màu vào mùa đông. Nguồn cung cấp lương thực thấp và họ chỉ có thể di chuyển vào ban ngày khi mặt trời mọc. Kết quả là một số người trong số họ sẽ chết đói. Và vì vậy, ít nhất họ phải vượt qua vùng hoang dã để tìm một khu rừng có nhiều củi để giữ ấm.
Nhóm của Lakrak ban đầu hướng về phía Nam, nhưng đàn bọ đã dẫn họ về phía Bắc. Cho đến bây giờ, họ mắc nợ đàn bọ cánh cứng rất nhiều, tuy nhiên, lũ bọ cánh cứng có thể dẫn họ vào bẫy nếu nhìn vấn đề từ một góc độ khác.
‘Vẫn còn thời gian cho đến khi mùa đông đến. Sẽ ổn thôi nếu tìm thấy một đàn bọ cánh cứng khác trước khi quay trở lại phương Nam.’
Đó là những gì Lakrak đã nghĩ khi tiến về phía bầy bọ cánh cứng. Nhưng có điều gì đó rất lạ. Ngay cả khi họ tiến về phía lũ bọ, đàn bọ cũng không tiến lại gần như trước nữa. Lakrak sau đó biết đàn bọ đang di chuyển.
‘Thần giáp trùng vô danh… ngài đang dẫn chúng tôi đi đâu vậy?’
Những Lizardmen thiếu kiên nhẫn cố gắng bỏ chạy, nhưng đàn bọ đã bỏ chạy nhanh hơn. Lakrak quyết định tổ chức một cuộc họp để quyết định xem họ nên đi theo bầy bọ hay bỏ cuộc và quay trở lại miền Nam. Hầu như tất cả mọi người, ngoại trừ Lakrak đa nghi, đều bỏ phiếu đi theo lũ bọ, và anh quyết định chia sẻ số phận của mình với cả nhóm cho dù đólà một cái bẫy đi chăng nữa.
Tộc của Lakrak đi bộ suốt hai ngày, đêm không ngủ. Anh cõng người thằn lằnn trẻ nhất trên lưng và dẫn đầu nhóm. Bầy bọ cánh cứng bắt đầu leo lên một ngọn đồi nhỏ vượt qua vùng hoang dã. Lakrak trở nên bối rối khi nhận thấy bụi rậm đó vì rất ít cây mọc ở vùng hoang dã khô cằn, nhưng khi họ leo lên đồi, một dòng nước rộng xuất hiện. Những bụi cây rậm rạp bao quanh dòng suối, từ đó những thác nước và dòng suối nhỏ chảy ra. Một con thỏ nhỏ, nhìn xuyên qua những tán cây, nhận thấy một chủng loài lạ và bỏ chạy.
Những con bọ sau đó vây quanh Lakrak như thể chúng đã hoàn thành nhiệm vụ của mình. Anh ta nhặt một con bọ và quay về phía nhóm người đang rất ngạc nhiên sau khi leo lên đồi.
“Thần bọ giáp trùng vô danh đã dẫn chúng ta tới thánh địa!”
Có một tiếng reo hò vui mừng từ đám đông.
***
[Tộc của Lakrak gửi lời cảm ơn tới 'Thần giáp trùng vô danh.']
[Thần tính đã tăng cấp.]
[1 → 2]
[Đức tin đã tăng cấp.]
[3/10 → 36/50]
['Tiểu khu: Côn trùng' đã tăng cấp.]
[1 → 2]
['Phước lành của côn trùng' đã được mở khóa.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook