- Các cậu đến Đại Điện Thần luôn đúng không? Vậy thì chúng mình tách nhau ra ở đây là được rồi. Dù sao thì nhà mình cũng ở hướng ngược lại so với Đại Điện Thần!

Cũng như bao ngày khác, nhóm bốn người bạn Chân Tổ trở về thị tộc khi mặt trời tờ mờ muốn biến mất khỏi rặng chân trời. Khoảng thời gian sau 5h30 tối là giờ giới nghiêm, không một Chân Tổ nào được phép lai vãng ngoài lãnh thổ thị tộc nên dù muốn dù không, nhóm bạn cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Họ trở về nơi rừng núi linh thiêng, thân thương như ngày thường. Và cũng theo thời khóa biểu thường nhật, Hiyama, Eri và Namehari sẽ phải đến thẳng Đại Điện Thần theo lệnh các vị bô lão. Vấn nạn cơn dịch bệnh lạ vẫn là mối lo hàng đầu của tất cả Chân Tổ trong thị tộc. Tuy không muốn thừa nhận nhưng trong tuần rồi, Đại Điện Thần vừa tiếp nhận thêm hai trường hợp mắc bệnh nữa. Thêm hai đứa trẻ trong thị tộc bỗng dưng lăn lộn trên sàn, đứa thì ôm bụng, đứa thì ôm đầu than đau khi đang chơi với nhau ngay trong nhà. Chúng trở nên điên loạn, gào thét và không ngừng đập phá đồ đạc hay tấn công chính cha mẹ chúng nếu có ai cố gắng ngăn cản chúng. Sự kiện vừa rồi chứng tỏ một điều rằng cơn dịch bệnh lạ vẫn hoàn toàn chưa biến mất. Nó vẫn còn tồn tại, vẫn âm thầm len lỏi trong thị tộc và chắc chắn trong tương lại, những đứa trẻ còn lại sẽ nhiễm bệnh. Đây chỉ là vấn đề thời gian. Thế nên ba người con ông cháu cha phải lui đến Đại Điện Thần ngay sau khi về làng để cắm trực ở đó cho đến gần sáng. Công việc của họ thật sự rất bận chứ không rãnh rỗi như tên ngu ngốc nào đó chỉ biết lăn ra ghế nằm ngay khi về đến nhà, hay đợi dài cổ chờ đến bữa tối. Giờ này… chắc tên đó đang nằm xem tivi, vừa gặm nhấm bim bim đóng bịch đây… đảm bảo 100% là như thế.

Quay trở lại vấn đề chính. Vẫn theo như những gì xảy ra từ đó đến nay. Quay hướng mắt về phía Đại Điện Thần mà thẳng tiến. 

- Vậy thì chúng tớ đi hướng này. Về cẩn thận nhé Hebi!

- Cảm ơn. Các cậu đi cẩn thận!

Bởi vì Hebi không phải con ông cháu cha. Bởi vì mẹ Hebi là Chân Tổ ngoại quốc, hay thậm chí bố Hebi cũng không thuộc dòng dõi cao quý nào. Hebi chỉ là một Chân Tổ bình thường… đúng chuẩn bình thường không hơn không kém nên cô bé không thể chen chân vào vấn đề xung quanh Đại Điện Thần như Hiyama, Eri hay Namehari.Vào những lúc như thế này, thay vì cùng về nhà như lúc trước, thì Hebi luôn phải đi một mình… tuy cô bé chưa bao giờ nói ra thành lời, nhưng nhìn tấm lưng Hebi lững thững bước đi một lúc một xa dần, lần đầu tiên Hiyama trông thấy cô ấy sao thật cô đơn. 

Trước giờ Hebi luôn như thế sao? A… nhất định là như thế. Nhất định là Hebi luôn cố gắng rất nhiều để mọi người không thể nhìn thấy những suy nghĩ bị chính bản thân cô ấy che giấu bấy lâu nay. Hebi đúng là một diễn viên đa tài. Kể cả khi cô ấy không nói thì nụ cười dịu dàng đó đóng vai trò như một chiếc mặt nạ che đi những điều phiền muộn chan chứa trong tim. Tại sao một chuyện đơn giản như vậy mà Hiyama hoàn toàn không biết. Để rồi sau cuộc trò chuyện ở phòng học đó, Hiyama mới biết rằng Hebi… cũng như bao người khác. Cũng biết vui, biết buồn, biết khóc hay ganh ghét một ai. Hebi… cũng chỉ là Hebi mà thôi.

“Nể mặt tớ bỏ ra 20 yên mua hai lon nước. Tớ muốn hỏi sự giúp đỡ từ cậu!”

Cái câu nói đó cất ra từ cái miệng của tên đó bỗng dưng hiện lên trong tâm trí Hiyama. Mới nghĩ đến cái bản mặt ngang lè phè của hắn mà lòng Hiyama như xôn xao, như muốn đấm cho hắn một cái bõ tức. Nhưng đúng là Hiyama mang ơn hắn thật. Kiểu gì thì kiểu, Hiyama vẫn mang ơn hắn, hết lần này đến lần khác. Hà cớ tại sao cái tên đó cứ ám theo mình như ma dù rằng cái số hắn chưa chết. Đành lủi thủi chấp nhận sự thật một cách miễn cưỡng, nếu như hắn phiền phức nhưng nhìn được ra ngay vấn đề thì đôi mắt quan sát của một nhà khoa học quả thật đáng sợ.

- Chờ một chút đã Hebi!

Đi giữa chừng thì Hebi ngoảnh đầu lại.

- Có chuyện gì thế Hiyama – kun!

Biết bắt đầu từ đâu để Hebi không cảm thấy phiền lòng. Làm sao đừng để Hebi biết được rằng mình và tên ngu ngốc kia đã lén nghe thấy cuộc đối thoại giữa cậu ấy và Kozue. Hiyama rất muốn giúp nhưng không biết nên mở lời như thế nào. Đành phải liều một phen. Nếu chẳng may mọi chuyện vỡ lỡ thì Hiyama có thể truy hết mọi trách nghiệm lên đầu gã kia được. Dù sao thì đây cũng là lời nhờ vả từ chính hắn mà bản thân Hiyama nhận ra mình có trách nhiệm phải hoàn thành.

Cậu ấy không giỏi trong khoản giao tiếp. Nhưng cũng may mắn vì người đó là Hebi. Hiyama chỉ biết đưa tay ra sau gáy gãi đầu sồn soạt khó xử. Đôi mắt cậu ấy hướng sang nơi khác như không dám đối mặt thẳng thắn với Hebi. Hiyama trở nên ấp úng.

- Chẳng là… sau khi bọn tớ xong việc ở Đại Điện Thần… cậu có thời gian đúng không nhỉ?

Hebi suy nghĩ trong thoáng chốc.

- Uhmm, các cậu xong việc ở Đại Điện Thần thì khoảng 11, 12h đêm đúng không? Vào thời gian đó thì chắc mình còn đang thức đấy… À không, chính xác là chưa thể đi ngủ vì mình sắp hoàn thành xong phục trang rồi. Chỉ cần vài bước nữa là hoàn chỉnh!

- Vậy… cậu có thể ráng hoàn thiện nó luôn trong đêm nay luôn không?

- Nếu tập trung vào công việc thì chắc là được thôi. Nhưng có chuyện gì à Hiyama – kun?

Vòng vo không vào chuyện chính là không ổn đâu. Eri và Namehari đang đợi mình ở kia nên Hiyama càng phải nhanh lên. Chỉ có điều… nói ra sao cảm thấy khó khăn và chút xấu hổ.

- Hebi, sau 12h… nói chung là sau khi hoàn thành xong phục trang, thì ra gặp tớ ở công viên. Nhớ mang theo kịch bản… Đừng có mà cho tớ leo cây đấy!

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Đây không phải thế giới của ta. Đây không phải sân khấu đi đôi với ánh hào quang của ta. Đừng đuổi theo ta nữa. Xin đừng theo đuổi ta nếu chàng vẫn còn muốn giữ lấy mạng sống của bản thân. Xin đừng dõi theo một cơn mê man không bao giờ có thể trở thành hiện thực trong suy nghĩ của chàng. Thế giới của đôi ta… không hề giống nhau!

- Nếu như thế giới đôi ta không hề giống nhau. Nếu như ta không thuộc về thế giới của nàng thì tại sao nàng lại cho ta biết cái tên Humpler. Cũng như ta không ngần ngại khi nói cái họ Sakurada cho nàng biết. Ở đất nước của ta, cái tên cái họ đi liền với cuộc sống của con người. Là một người theo đạo, ta nguyện dâng tất cả, từ tính mạng này đến linh hồn cho nàng. Nếu như thế giới của nàng không chấp nhận ta, vậy thì xin nàng… xin nàng hãy từ bỏ thế giới đó để đến bên ta. Thế giới của ta sẽ chấp nhận nàng… Không, kể cả khi ta bị xem như một con chiên lầm đường lạc lối thì ta cũng sẽ chấp nhận nàng. Ta không thể sống một cuộc sống mà thiếu đi hình bóng người con gái mình yêu thương. Ta không thể tiếp tục mơ nếu người con gái ấy muốn tránh xa khỏi ta. Xin nàng, hãy để ta được trở thành một với bóng đêm sâu thẳm ấy. Xin hãy để ta tự tạo một thế giới riêng chỉ dành cho đôi ta!

Tại nhà Kusanagi, thời gian là 8h tối. Sau khi dùng xong bữa tối ngon miệng do đích thân Ayame xuống bếp, nhóm Kazuma tiếp tục những công việc thường nhật như làm bài tập lớp. Một nhóm toàn các nhà khoa học, liệt kê thì bao gồm: Kazuma, Aries, Kozue và Tora. Một nhóm tụ hội chung những cái đầu sở hữu trí thông minh vượt ngoài tầm kiểm soát của con người, dẫu cho họ đang là con người. Thì một bài tập dành cho học sinh trung học sẽ không còn đơn thuần là bài tập cấp độ sơ trung nữa, mà thuộc ở dạng thần thánh nào đó trên trời trên mây. Công việc thứ hai là chăm sóc cho những con vật trong phòng khám và sân sau. Vì tên ngu ngốc nào đó vừa nhập hàng thêm vài con thú nữa ngoài cá sấu ra nên số lượng thành viên trong nhà Kusanagi đã đông nay còn đông hơn. Nhiều đến độ chỉ mỗi Kazuma và Ayame thì không đủ lo bữa ăn hết cho chúng. Nên thời gian gần đây, Kozue, Tora, thậm chí là cả Aries cũng phải ghé sang nhà sau khi đi học về để giúp hắn một tay.

Việc thường ngày thì nó chỉ có thế, nhưng bây giờ thì họ lại có thêm một việc ngoài giờ không tính thêm lương đó chính là giúp Kazuma tập kịch. Vì hắn đảm nhiệm vai nam chính, cộng thêm những điểm thiếu sót trong lần diễn tập trên lớp do đích thân Kozue bắt lỗi nên Kazuma có một lời đề nghị nho nhỏ. Kazuma nhờ mọi người giúp hắn diễn tập sao cho tốt hơn, đổi lại sẽ được thiết đãi bữa tối do chính tay Ayame chuẩn bị miễn phí. Hắn tự ý lấy người chị ruột của mình ra làm phần thưởng dẫu biết Ayame bận với công việc ở công ty thế nào. Không cần làm chuyện đó thì Kozue, Tora và Aries vẫn giúp mà. Thế nên ngay tại thời điểm này, họ đang tham gia vào chương trình tập luyện đặc biệt cho Kazuma, nhằm giúp cho khả năng diễn xuất của hắn trở nên tốt hơn.

Aries sẽ thủ vào vai Camilia Humpler. Aries sẽ đóng vai nữ chính, cùng tập với Kazuma. Theo như con mắt quan sát của Kozue thì hắn có tiến bộ hơn rồi. Về câu thoại thì hắn vốn đã thuộc lòng như cháo. Hắn cũng có lợi thế về khả năng diễn trước sân khấu, không ngại ngần, xấu hổ, hay căng thẳng khi đứng trước đám đông nên ngay từ đầu, vai nam chính đưa cho Kazuma là quyết định vô cùng đúng đắn. Điều duy nhất cần chỉnh sửa chính là biểu hiện của hắn khi diễn với đồng nghiệp là người nhận vai nữ chính. Mục tiêu là phải làm sao để diễn trông thật tự nhiên, không e ngại, và phải sửa cái tật diễn mà không dám nhìn thẳng vào mặt người đối diện.

Đúng là so với Aries thì Kazuma không còn những điểm hạn chế đó. Hắn diễn với Aries rất thoải mái, tự nhiên và tự tin. Đôi khi cũng khiến cho những khán giả ngồi bên dưới cũng cảm nhận được rằng hắn đã chính thức hóa thân vào nhân vật và hòa làm một vào vở kịch một cách hoàn hảo nhất. Có thật là hắn chưa hề qua một lớp diễn xuất nào trước đây hay thật sự bộ não thiên tài cho phép hắn làm được khối việc tưởng chừng như không thể.

Hắn diễn tốt đấy. Đủ khả năng lên sân khấu và mang vinh quang về cho đội nhà rồi. Nhưng đấy chỉ là với phong độ như lúc này. Ai mà biết được chuyện gì sẽ xảy ra khi khiêu chiến ngay trên chính mảnh đất lãnh thổ của kẻ thù… Kozue thật sự đang đẩy cao quan điểm quá mức cần thiết đúng như Hiyama nhận xét.

- Nhưng mà Kazuma đang thể hiện rất tốt đúng không nào? Quả nhiên, không thể tìm đâu ra được một nhân vật nam chính nào phù hợp hơn Kazuma đâu. Cậu có con mắt nhìn người thật đấy Kozue!

Kozue ngồi đó, vừa chống tay lên cằm, vừa thở dài một hơi ra.

- Tớ chẳng trông mong gì nhiều ở cái tên siêu thộn đó. Được như thế này đã là tốt lắm rồi. Nhưng dĩ nhiên, nếu Kazuma có thể giữ nguyên phong độ đó đến khi biểu diễn thì đỡ cho tớ biết bao. Quả nhiên, vấn đề vẫn là ở chỗ người nhận vai nữ chính thôi. Không phải cô ta thì Kazuma sẽ tự nhiên hơn!

- Về Shimikaze à. Tớ nghe Kazuma nói rằng mối quan hệ giữa hai người vốn dĩ đã không được tốt cho lắm. Kazuma và Shimikaze… hai người họ ít tiếp xúc với nhau lắm vậy mà Kazuma cũng gây thù chuốc oán được cũng hay thật. Kể ra cũng khó cho cả đôi bên khi chính cậu cũng không thể tìm được bất cứ ai khác thay thế hai người họ!

- Tên này thì đi đâu mà chẳng tạo thêm kẻ thù. Nhưng quả nhiên, chỉ cần không tập chung với cô ta thì mọi thứ đều ổn. Cứ như thế dần dần cho quen đi. Đến lúc lên sân khấu thì sẽ diễn theo phản xạ tự nhiên. Ý kiến này của Kazuma thật không tệ chút nào!

Ngay cả Aries cũng rất nhập tâm vào nhân vật nên Kazuma mới có thể diễn hết khả năng của bản thân. Sau khi phân đoạn khó nhất đã được luyện tập xong, Aries mới chính thức có thời gian nghỉ ngơi. 

- Hà, Kazuma – senpai, nếu đã diễn tốt như thế thì cần gì tập chung với em nữa? Lời thoại anh thuộc rồi, khí thái cũng giống như vai nam chính trong kịch bản. Chỉ duy nhất gương mặt của anh không thể thay đổi cảm xúc nhưng chẳng thành vấn đề bởi vai nam chính cũng giữ nguyên một kiểu mặt như thế. Cứ giữ nguyên phong độ này cho đến lúc lên sân khấu chẳng phải rất ok sao? Anh còn đang lo sợ cái gì?

Kazuma đang lo nhiều thứ lắm. Có thể bây giờ phong độ đang rất tốt, đủ sức lên sân khấu mà không xảy ra chuyện gì tồi tệ. Nhưng ai mà biết được khi đối diện với Hebi thì liệu hắn có còn giữ được bình tĩnh hay không. Diễn với Aries là một chuyện nhưng với Hebi thì lại là vấn đề khác. Kazuma lo rằng mình không thể giữ được sự tự nhiên khi diễn chính thức nên cách duy nhất là tiếp tục tập luyện cho đến khi nào mình nhuần nhuyễn như một thói quen thì thôi.

- Có thể bây giờ thì ổn nhưng anh cũng không dám chắc chắn rằng mọi thứ sẽ luôn ổn thỏa như thế này, cứ luyện tập được đến đâu hay đến đấy. Thừa còn hơn thiếu!

- Nhưng nếu trong một cuộc thí nghiệm mà anh để các chất tham gia bị thừa chỉ chênh lệch một vài mm thôi cũng đủ để thay đổi cả cuộc đời đấy. Kazuma – senpai, anh thật sự đang lo ngại điều gì? Phải chăng, điều anh đang đắn đo có liên quan đến Shimikaze – senpai?

Chưa một ai dám phủ nhận rằng khả năng quan sát của Aries là tuyệt đối. Mặc dù đã nhắc đi nhắc lại vấn đề này rất nhiều lần nhưng thật lòng mà nói thì từng nhất cử nhất động của một con ruồi cũng khó lòng mà thoát khỏi tầm mắt con bé. Có lẽ vì những gì Kozue đã nhận xét qua màn diễn chung của họ trên lớp. Chỉ đơn thuần như thế mà con bé có thể nghiệm được ra ngay dựa vào khả năng tư duy của bản thân.

Biết rằng không thể qua mặt được con bé, Kazuma cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác. Nhưng hắn không muốn nhiếc đi nhiếc lại một vấn đề quá nhiều lần nên đã làm một hành động mà từ trước đến nay, hắn chưa từng làm. Kazuma đã quay lưng với Aries.

- Vẫn còn một chút thời gian, chúng ta luyện thêm một chút nữa rồi nghỉ. Anh còn phải kiểm tra tình trạng của mấy con thú trong phòng khám nên sẽ kết thúc sớm hơn dự định!

Kazuma biết từ chối câu trả lời của một người. Với một nhà khoa học, trách nhiệm của họ là phải trả lời tất cả mọi thứ trong cuộc sống, nhưng giờ đây, Kazuma đã biết cách lẩn tránh câu hỏi, dù rằng nó không được ẩn ý cho lắm. Rõ ràng, đã xuất hiện những thay đổi trong Kazuma và đang ngày càng lớn dần hơn theo thời gian. Phải chăng, vì những gì đã xảy ra trong khoảng thời gian sinh sống tại đây khiến cho Kazuma thay đổi… hay, chính bản thân Kazuma buộc phải thay đổi thì mới có thể thích ứng được với cuộc sống lắm rắc rối ấy?

………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

- Chàng thật sự muốn biết danh tính của ta? Chàng thật sự muốn biết cái tên cái họ mà cha mẹ đã đặt cho ta? Xin thứ lỗi vì sự vô phép nhưng ta e rằng điều đó không thể được?

- Vì sao? Xin nàng hãy cho ta đôi lời để sự khó chịu này không còn gào thét nữa!

- Vì đằng sau chiếc mặt nạ này là một thế giới không thuộc về chàng. Vì đằng sau chiếc mặt nạ này là những điều xấu xa đen tối sẵn sàng hãm hại tính mạng của chàng. Vì chỉ cần ta gỡ bỏ chiếc mặt nạ này xuống, là ta đã mang trên vai gánh nặng của kẻ phản bội gia tộc. Đêm nay, mặt trăng tròn trên cao kia đã ấn định như người giám hộ… Không, vì gia tộc ta luôn gắn liền với ánh trăng nên trước ánh sáng linh thiêng của đức Chúa trời, ta không thể làm những chuyện trái với giao ước được đề ra. Rồi chàng sẽ dần hiểu được rằng hình ảnh mà chàng đang theo đuổi và yêu cầu cởi bỏ chiếc mặt nạ này vốn dĩ chỉ tồn tại trong cõi mơ của chính bản thân chàng mà thôi. Nên ta cầu xin chàng… đừng cố gắng để biết được danh tính cũng như gương mặt thật của ta!

Tối hôm đó… nói đúng hơn là vào tận đêm khuya cỡ 12h đến 1h sáng. Thời điểm thị tộc Chân Tổ mở sáng đèn từng căn nhà, ra ra vào vào, sinh hoạt đời thường một cách tưng bừng và nhộn nhịp, tương tự như xã hội loài người vào những khoảng thời gian buổi sáng. Nhưng nếu nói về khoản nhộn nhịp thì cũng không hoàn toàn chính xác bởi số lượng Chân Tổ trong thị tộc chưa lên đến 30, đa số vẫn chỉ là những Chân Tổ trưởng thành trai tráng bắt đầu lên núi lên rừng làm việc. Có lẽ, vì mối lo ngại về cơn dịch bệnh chưa rõ nguồn gốc nên ngoại trừ những Chân Tổ ấy ra thì không có sự xuất hiện của những người phụ nữ, những đứa trẻ hay những người già. Dẫu cho ban đêm chính là thời gian sống chủ yếu của họ nhưng nếu để ý kỹ hơn thì thiết nghĩ… thị tộc vẫn vắng bóng nhiều hơn so với mọi khi.

Hiyama không thích cái không gian yên ắng đến buồn tẻ thế này. Vì điều đó khiến cho cậu ấy liên tưởng đến những buổi sáng dậy sớm đến trường. Cái quang cảnh yên lặng trơn tru đủ làm cho Hiyama cảm thấy mình như đang bơ vơ trơ trọi một cách khác thường. Khi các Chân Tổ khác chìm sâu vào giấc ngủ thì mình lại thức, ngược lại khi mọi người đang sinh hoạt thì mình lại phải chấp nhận đánh một giấc ngon lành trong chăn ấm để sáng mai đi học. Tất cả cũng đều vì chủ trương cùng chung sống và học tập với con người do các bô lão đề xướng. Có muốn cũng không thể phản kháng hay từ chối.

Nhưng riêng ngày hôm nay thì chính Hiyama lại phải nói lời cảm ơn đến tình thế hiện tại. Bởi nếu có nhiều người qua lại thì sẽ phiền lắm. Sau khi hoàn thành xong công việc ở Đại Điện Thần, Hiyama chỉ có một chút thời gian để trở về nhà lo chuẩn bị cơm nước như một “bà nội trợ” đảm đang rồi để cạch lên chiếc bàn thấp tròn ngoài phòng khách, ai muốn ăn thì ăn, còn không thì cứ để đấy, lát nữa về Hiyama sẽ giải quyết sau rồi nhanh nhanh chóng chóng đến điểm hẹn là công viên nhỏ, nơi khi xưa bộ tứ Hiyama vẫn thường hay chơi đùa cùng nhau.

Hiyama có hẹn gặp Hebi sau khi hoàn thành xong bộ phục trang cho vở kịch thì hãy đến đây. Hebi đã làm đúng theo lời Hiyama. Cô bé tóc bạch kim khi về nhà, việc đầu tiên là kịp thời đỡ lấy khay trà nóng khi mẹ Hebi mang ra phòng khách nhưng không may vấp chân vào cạnh bàn và chỉ chút nữa thôi thì sẽ có âm thanh rơi vỡ loảng xoảng nếu Hebi không đến kịp. Chuyện này đối với Hebi hay bố cô ấy đều rất đỗi bình thường vì vận xui xẻo từ mẹ cô bé không khiến Hebi phải khó khăn. Đối phó với vận xui này, Hebi đều biết cách hết.

Sau khi chuẩn bị xong bữa tối, dọn dẹp và chăm sóc thửa ruộng rau ngoài vườn, Hebi trở lại phòng riêng, bắt tay vào công việc may đo thêu thùa và cố gắng hoàn thiện trong thời gian sớm nhất có thể. Cuối cùng thì Hebi cũng đã hoàn thành được bộ phục trang tâm huyết và đến điểm hẹn vừa đúng sát nút thời gian Hiyama rời khỏi Đại Điện Thần. Và bây giờ thì họ đang có mặt tại công viên này đây.

Ở đất nước của ta, mặt trăng chính là vị thần, một vị thần linh thiêng, hòa nhã, dịu dàng tựa như ánh sáng tinh khiết giữa màn đêm sâu thẳm. Ngài nhân từ hiền lành và luôn dang đôi tay chúc phúc cho những đứa con của ngài. Dù là ai, dù trong sáng hay nhuốm đầy bùn đen của sự tội lỗi, ngài cũng sẽ tha thứ và chấp nhận tất cả như giọt máu mủ thân thương ngọt bùi. Trước sự chứng giám của ngài, ta muốn được lắng nghe cái tên cái họ đã trói buộc cả cuộc đời nàng, ta muốn được chiêm ngưỡng vẻ đẹp mà tạo hóa đã ban tặng cho nàng. Xin nàng… hãy dỡ bỏ lớp mặt nạ đang ngăn cách giữa đôi ta để ta có thể đến gần bên nàng hơn!

- Chàng là đứa con của ánh sáng, trong khi ta chỉ là đứa con của bóng tối. Kể cả khi ta từ bỏ chiếc mặt nạ này hay những xiềng xích theo ta suốt cả cuộc đời, thì chàng cũng không thể đến gần bên ta và ngược lại… Hiyama – kun, từ đây về sau là khổ đoạn cho phần tiếp theo rồi. Mà phần tiếp theo thì mình chưa thuộc nằm lòng cho lắm, nên chúng ta dừng ở đây thôi nhé!

Hiyama lật sang trang tiếp theo của cuốn kịch bản, lướt mắt đọc vài dòng.

- Chắc lẽ cũng nên dừng ở đây nhỉ. Nếu cậu thuộc luôn phần sau thì ta có thể tiếp tục rồi. Lâu lâu tớ mới có hứng thú làm những chuyện như thế này!

- Mình xin lỗi nhé Hiyama – kun!

Hebi nhận lấy cuốn kịch bản dày cộm từ tay Hiyama, cho vào chiếc túi xách được đặt dưới gốc cây đằng kia. 

Hiyama cất tiếng thở dài ngán ngẫm. Thành thực mà nói thì cậu ấy cũng chỉ bắt đầu có hứng thú trong việc luyện tập vở kịch ấy thôi. Ấy vậy mà khi niềm hân hoan cao hứng đang dâng trào thì buộc phải dừng lại đột ngột thật khiến cho Hiyama cảm thấy chán nản vô cùng. Giá như Hebi thuộc được phân đoạn sau thì chắc cậu ấy còn có thể tiếp tục chìm đắm trong khung bậc cảm xúc dạt dào ấy. Nhưng cũng chẳng thể trách được Hebi khi công việc trên trường cứ khiến cô ấy không ngừng tối tăm mặt mũi, từ chuyện của hội phó hội học sinh, cho đến chuyện thiết kế trang phục cho vai diễn, Hebi có thể dành thời gian mà học được hơn nửa cuốn kịch bản cũng như diễn với phong thái đĩnh đạc như thế đã là tốt lắm rồi. Tuyệt đối không thể đòi hỏi ở Hebi nhiều hơn nữa.

Và một điều bất ngờ khác bất chợt vang lên, phá tan đi không gian yên tĩnh chỉ có hai người, đó là âm thanh cất ra từ bao tử của Hiyama. Trước âm thanh đó, Hebi không khỏi đưa tay che miệng cười khúc khích.

- Hiyama – kun, cậu vẫn chưa dùng bữa sao?

- Biết làm thế nào được, vừa về đến thị tộc, chưa kịp làm bất cứ thứ gì là đã bị triệu tập thẳng đến Đại Điện Thần. Về đến nhà thì lại nai lưng ra làm việc như thằng ở đợ vì có lão già nào đó chẳng bao giờ đụng tay đụng chân, cầm lấy cái chổi quét cái nhà một lần. Ngược lại, tớ còn phải nấu nướng hầu ngược lại cho lão… Nên bây giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng hết!

- Vậy tại sao cậu không dùng bữa tối trước rồi hẵng đến đây? Thiệt tình, cậu cần phải cẩn thận sức khỏe của mình đó Hiyama – kun!

Có lẽ vì học và sinh sống chung với con người nên dần dần Hiyama và Hebi cũng bắt chước theo thói quen hỏi thăm lẫn nhau của con người. Trên thực tế thì vấn đề sức khỏe đối với họ là hoàn toàn không phải lo lắng. Chân Tổ có hệ miễn dịch cũng như sức đề khác vượt trội hơn con người gấp nhiều lần. Nên đói bụng… tuy cảm giác ấy có thật nhưng Hiyama có thể tiếp tục sống mà không ăn gì trong thời gian dài hơn so với con người.

Hebi lại một lần nữa thò tay kiểm tra trong chiếc túi của mình.

- Mình cũng đoán là ở Đại Điện Thần, các ngài không cho các cậu ăn gì nên phải đợi về đến nhà thì mới được dùng bữa. Sẵn tiện hôm nay đến phiên mình xuống bếp nên có làm phần cơm bị dư ra chút xíu. Nếu không chê thì cậu dùng một ít nhé!

- Oi, nói là làm dư ra nhưng chắc chắn là do cậu cố tình đúng không?

- Mình cũng đâu có biết. Nào, cậu dùng đi, xin mời!

- Hà… mời cả nhà…!

Mãi mới được ăn. Làm lụm quần quật suốt từ sáng sớm cho đến tối mờ tối mịt không có thứ gì vào bụng trừ duy nhất hộp nước cà chua ép do tên kia mua. Một chút nước ép cà chua ít ỏi không thể thỏa mãn được bao tử của cậu ấy. Chỉ đơn thuần là một nắm cơm Onigiri đối với Hiyama cũng tương tự như một loại thực phẩm vàng. Về những món do Hebi làm thì không cần phải chê.

Hiyama cắn miếng đầu tiên, chính bản thân Hiyama rất tự tin vào khả năng bếp núc cũng phải dừng lại giữa chừng và nhìn chằm chằm vào phần nhân bên trong, bởi một lý do vô cùng đơn giản.

- Kích cỡ vừa tầm tay, không quá to cũng không quá nhỏ. Phần cơm bên ngoài vừa nóng vùa giòn, độ dính cũng vừa phải, không rơi rớt và tan hẳn khi đưa vào miệng. Bên trong là cá hồi đúng không? Cá hồi, trứng, đậu và… cái thứ chua chua này, mận khô à?

- Đúng rồi đúng rồi, mình đã sử dụng mận khô để tạo nên độ chua cho Onigiri. Mình chỉ cho có một ít để tạo sự khác biệt thôi. Vậy mà Hiyama – kun cũng có thể phát hiện ra được. Quả nhiên Hiyama – kun giỏi nội trợ thật đấy!

- Vì nếu tớ không làm thì xác định sẽ bị chết đói. Cho mận khô vào Onigiri… tớ chưa từng nghĩ đến chuyện này trước đây. Tớ mà giỏi nội trợ thì chắc cậu cũng ở cấp độ thần thánh luôn rồi ấy chứ!

- Do mẹ chỉ cho mình đấy chứ. Lần đầu tiên mình làm thử và không ngờ rằng nó lại thành công!

- Vậy khác nào cậu đem tớ ra làm vật thí nghiệm. Nhưng cũng không thành vấn đề bởi mẹ cậu cũng là đầu bếp số một trong làng ta!

- Mặc dù bà có hơi lận đận trong may mắn đôi chút nhỉ?

- Tớ không có muốn nói ra đâu. Thật đấy!

Họ ngồi trên trò leo thang hình vòm cầu, cùng ngồi đó, vừa thưởng thức mấy quả Onigiri, và cùng chiêm ngưỡng toàn cảnh thị tộc từ vị trí này. Ánh sáng từ từng ngôi nhà vẫn còn thắp lên, soi sáng rõ màn đêm như ban ngày, nhưng số lượng Chân Tổ xuất hiện xung quanh thị tộc thì ít một cách đáng buồn. Chỉ vì cơn dịch bệnh kỳ lạ đang hoành hành mà một thị tộc vốn đã ít người nay càng trở nên hẻo lánh, không còn sức sống như những lần trước.

Nhìn ngôi làng mình… không có ý gì nhưng nó sao thật chán chường và buồn tẻ, Hiyama còn chẳng thiết quan sát nó nữa là. Thay vào đó, cậu ấy khẽ ngước lên bầu trời cao kia. A, kể ra cũng có một chút gọi là an ủi khi đêm nay vừa có mặt trăng tròn và sao. Thật kỳ lạ… Kỳ lạ ở chỗ là bầu trời đêm ở vịnh biển này hầu như lúc nào cũng có mặt trăng và những vì tinh tú thắp sáng trong một màn đen vô tận mỗi khi mặt trời đã hoàn toàn mất dạng. Phải chăng vịnh biển này nằm ở một vị trí đặc biệt nào đó, gần với hệ mặt trời, vũ trụ hay là vì một phép màu nào đó từ các vị thần ban tặng đến nơi này? Hiyama không biết và cũng không cần phải biết. Những gì cậu ấy muốn làm chính là ngắm nhìn món quà mà mẹ thiên nhiên mang đến ngay bây giờ.

- Trăng tròn quá nhỉ Hiyama – kun. Dẫu biết trăng rất đẹp nhưng đây là lần đầu tiên mình chiêm ngưỡng nó kỹ càng như thế. Nó thật xa… nhưng cũng thật gần. Không chỉ đẹp mà còn rất thanh tao và nhẹ nhàng nữa. Thật dịu dàng, thơ mộng như tấm lòng bao dung của mẹ thiên nhiên vậy!

- Nhìn kiểu gì thì… mặt trăng cũng giống như cậu vậy ấy Hebi!

- Thế à. Ý cậu muốn nói đến mái tóc này đúng không? Đúng nhỉ? Mái tóc màu bạch kim… cũng từng có người nói rằng mái tóc của mình cũng giống như mặt trăng vậy. Có lẽ, sẽ chẳng tìm đâu được một Chân Tổ… một người Nhật nào lại mang màu tóc này đâu. Trông nó thật kỳ lạ và…

- Đẹp, tao nhã, và cũng rất thanh khiết như viên ngọc trai được đánh bóng kỹ lưỡng cẩn thận. Kỳ lạ hả? Đúng là cũng có một chút nhưng tớ thấy cái đó đâu thành vấn đề. Với ai thì tớ không biết nhưng riêng tớ thì… mái tóc của cậu thật sự rất đẹp đó Hebi!

Hebi bỗng nhưng quay mặt sang hướng khác, bờ vai cô ấy khẽ run lên từng đợt nhẹ. Hiyama chợt nhận ra rằng mình vừa nói mấy điều nghe thật lạ lùng và chẳng giống ai nên khiến cho Hebi không nhịn nổi cười đây mà. Cậu ấy xấu hổ đến nỗi ngượng đỏ mặt mày, tay gãi sau gáy sột soạt tỏ vẻ khó xử và cũng quay mặt sang hướng ngược lại.

- Xin lỗi… tớ lỡ nói những điều quái dị mất rồi!

- Không… Không sao đâu, Hiyama – kun!

Lần đầu tiên Hiyama tỏ ra xấu hổ, cậu ấy sao thật đáng yêu vô cùng, khác xa hoàn toàn hình ảnh một Hiyama khó tính, dễ nổi nóng và luôn khiến người đối diện phải lo sợ rằng không biết cậu ấy sẽ lên cơn lúc nào. Không ngờ rằng Hiyama cũng có những sắc thái mà không phải ai cũng có thể thấy. Thậm chí rằng có những người ngồi sát ngay bên cạnh mà vẫn không thấy bởi lẽ Hebi… đang tự đắm chìm bản thân mình trong nỗi hạnh phúc vô bờ bến. Gương mặt cô ấy trở nên đỏ nóng bừng bừng như ấm nước đun sôi. Đôi vai Hebi run rẩy không phải vì cười nhạo Hiyama nói những lời xấu hổ, mà là vì cô ấy cố gắng kìm chế bản thân khỏi sự hạnh phúc đó. Nếu để Hiyama biết được thì…

Hebi lén lút quay lại nhìn Hiyama. Đúng nhỉ… cảm xúc sâu trong trái tim Hebi dành cho cậu ấy không chỉ đơn thuần dừng lại ở mối quan hệ người bạn thời thuở ấu thơ. Đôi mắt đỏ hồng như viên Ruby ấy đang dần nhìn thấy hình ảnh của một cậu con trai đồng trang lứa với niềm cảm xúc hân hoan khác lạ. Một nét gì đó chứa chan sự ngọt ngào trìu mến nhưng cũng pha thêm một chút u phiền của một người thiếu nữ đa cảm. Mỗi khi trông thấy cậu ấy, trái tim người con gái không ngừng vang lên những âm thanh rộn lạc cùng nhịp đập không thể tự chủ được. Hebi đối với Hiyama…

- “Cậu lo sợ nếu nói ra bí mật này thì đoạn dây liên kết giữa các cậu sẽ bị đứt phựt đi ư? Nếu quả thật là như vậy thì sau cùng, tình bạn của các cậu cũng chỉ đến mức đó mà thôi.”

Câu nói mà Kazuma từng cất lên một lần bỗng xuất hiện luẩn quẩn trong tâm trí Hebi. Ngay cả gương mặt lạnh nhạt, thờ ơ, lãnh cảm, không biểu lộ chút cảm xúc đó cũng hiện hữu rất rõ ràng. Thật đáng ghét, khi không lại nghĩ đến người đó sao Hebi cảm thấy khó chịu vô cùng. Nhất là cái bản mặt ngang lè phè chỉ muốn đấm cho một cái ấy. Tự dưng nghĩ đến hắn khiến cho bầu không khí lãng mạn này bị cắt ngang một cách vô duyên vô cớ. Nhưng có lẽ, Hebi ghét hắn là vì tên đó… đã nói đúng những điều mà Hebi phiền muộn. Nói đúng những điều mà Hebi đang băn khoăn lo sợ… Sợi dây liên kết sẽ bị cắt đứt một khi bí mật này được phơi bày ngoài ánh sáng. Hebi rất sợ điều đó xảy ra nên vẫn luôn giữ kín nó trong trái tim. Hebi ghét vì tên đó… lại nhìn ra được điều mà người khác không thể. Chính vì vậy, cô bé không ngừng ngọ nguậy lắc đầu sang trái sang phải như đang rũ nước sau khi tắm, cốt để đánh bật cái hình ảnh tên đáng ghét đó ra khỏi tâm trí.

………….

- Hebi, cậu có thích vở kịch này không?

Một câu hỏi hơi mang khuynh hướng bất ngờ nhưng cũng rất phù hợp với hoàn cảnh.

- Tuy không mang chút gì đặc sắc mới lạ bởi mô tuýp rất quen thuộc và thường thấy ở những vở kịch trong xã hội loài người, nhưng đây cũng được xem như một kiệt tác trong lịch sử Chân Tổ chúng ta. Vì nó được viết bởi một Chân Tổ nên bối cảnh và nhân vật cũng dựa theo hình tượng loài quỷ sống trong đêm. Dù rằng cái kết cuối cùng thật chẳng ai mong muốn. Con người và Chân Tổ đến gần với nhau hơn… nghe thật thấy bất hợp lý và rõ vớ vẩn. Nhưng vì Eri là người đã viết ra nó nên đành phải nuốt nước bọt, chấp nhận lấy nó một cách miễn cưỡng. Vậy còn cậu thì sao Hebi? Cậu không cần phải theo nó đến cùng. Cậu hoàn toàn có thể từ chối nó nếu như cậu thật sự không muốn. Sẽ chẳng ai trách cứ hay nói gì cậu đâu!

Lời nói của Hiyama sao thật ngọt ngào nhẹ nhàng như một viên kẹo đường tan ngay trong miệng và để lại nơi đầu lưỡi cảm giác thanh thanh đến khó quên. Nhưng đồng thời, nó cũng khiến Hebi nhớ đến những gì Kozue đã nói lúc ấy. Nếu không thích thì có thể từ bỏ. Sẽ không một ai khiển trách hay đổ lỗi cho Hebi vì họ biết rằng chính bản thân cô bé cũng đang phải chịu áp lực từ rất nhiều hướng, nhiều việc khác nhau. Chỉ là nếu như Hebi buông tay ngay bây giờ, thì mọi chuyện sẽ càng trở nên rối răm hơn gấp nhiều lần. Ai sẽ thay thế vị trí Camelia Humpler của Hebi? Đặt giả thiết rằng nếu Kozue tìm được người phù hợp thì liệu người đó có học kịp những đoạn thoại trong kịch bản một khi ngày diễn đang gần kề. Chỉ mới nghĩ đến những điều đó, Hebi càng cảm thấy mình không thể rút lui. Và cũng vì một vài nguyên nhân khác…

- Hiyama – kun thật sự… không thích vở kịch này ư? Mình hỏi thật lòng Hiyama – kun đó!

- Oi oi, tớ đang hỏi cậu mà, sao câu trả lời tớ nhận được lại là một câu hỏi khác vậy? Thật sự mà nói thì… nội dung có quá phần ướt át và thê lương. Nói thê lương là chính xác đấy, mà tớ thì lại có thành kiến đến những thứ tương tự như vậy!

- Đúng thật nhỉ. Hiyama – kun đã phải trải qua nhiều chuyện ngoài ý muốn mà. Kịch bản lần này của Eri – chan, mình đã đọc đi đọc lại rất nhiều và thấy được rất nhiều khía cạnh khác của cuộc sống này. Đôi lúc, chính bản thân mình cũng không thể nghĩ rằng người viết lên từng trang giấy này chính là Eri – chan, một người ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài nhiều nhất đấy!

Hebi nhẹ nhàng đặt hai tay lên cuốn kịch bản trên đùi. Hebi vuốt ve nó như một báu vật vô giá. Trên đôi môi cô bé hiện lên nụ cười hiền hậu như mọi khi.

- Camelia Humpler, con gái thứ ba trong một gia tộc Chân Tổ sống trên núi. So với những anh chị em khác thì Camelia chỉ là một cô con gái bình thường, bình dị, không sống hoa mỹ tráng lệ dù rằng bản thân cũng mang dòng máu hoàng tộc. Rồi số phận đưa đẩy thế nào khiến nàng tìm đến tình yêu đầu đời của mình… Với một cô gái thì từng lời từng câu chữ được viết trong đây chứa đựng rất nhiều tâm tư tình cảm. Chắc hẳn, Eri – chan đã phải cố gắng rất nhiều để viết được nó. Hay nói đúng hơn, thì mình cảm giác rằng chính bản thân Eri – chan đang cố thổ lộ những cảm xúc của cậu ấy dành cho vai nam chính vậy!

- Tự nghĩ ra câu chuyện, tự nghĩ ra nhân vật và tự tìm cách bày tỏ với nhân vật chính mình tưởng tượng ra sao. Tớ phải công nhận một điều rằng đôi lúc Eri cũng không được bình thường cho lắm nhỉ!

………………

Ở một nơi nào đó thực chất cũng gần đây, Eri đang ngồi dùng đôi đúa ngoáy ngoáy phần đậu Nato trước khi dùng bữa thì bất thình lình hắt xì một cái.

- Eri – chan bị cảm lạnh à?

- Dạ không… sụt sụt… hình như vừa có cái gì đó bay vào mũi con thôi. Mama đừng lo!

………………

Quay trở lại với Hiyama và Hebi. Hiyama lại cất tiếng thở dài ngán ngẫm.

- Hà, nếu tớ mà là Eri. Sau khi làm cái chuyện ấy thì chắc chỉ biết trốn tiệt trong phòng, hay tự vùi mình dưới chồng sách trốn vì xấu hổ mất!

- Tee hee, quả nhiên chỉ có thể là Eri – chan thôi. Chính vì không đủ dũng khí để nói thẳng ra nên Eri – chan mới mượn hình tượng của Camelia Humpler thay lời muốn nói. Những cảm xúc của cậu ấy đều được thừa hưởng lại cho Camelia Humpler. Hay nói đúng hơn, thì Camelia chính là Eri – chan. Và mình chỉ là một người điều khiển Camelia mà thôi. Giống như một linh hồn vất vưởng nào đó nhập ngẫu nhiên vào một cơ thể rỗng chỉ để hoàn thành ước nguyện của linh hồn sở hữu cơ thể thật sự. Mình cũng không hiểu rằng liệu có phải Eri – chan đã thừa nhận rằng cậu ấy lấy ý tưởng thiết kế lên Camelia là từ mình nên cậu ấy mới đồng ý với Toriyama – san rằng mình là người phù hợp nhất. Nếu thật sự như vậy thì đây không còn là vấn đề muốn hay không muốn nữa rồi Hiyama – kun. Mình… thừa hưởng tâm nguyện của Eri – chan, vậy nên, mình sẽ hoàn thành vai diễn Camelia Humpler một cách tốt nhất. Đó chính là câu trả lời của mình cho câu hỏi của cậu!

Không được rồi. Bây giờ thì dù có thế nào đi chăng nữa thì Hiyama cũng không thể nói rằng “Đây không phải câu trả lời tớ muốn nghe”. Có lẽ khi trả lời Kozue, Hebi cũng đã làm bộ mặt như thế, hiền hòa nhu mì như Camelia, nhưng đồng thời cũng đủ khiến người đối diện cảm nhận thấy rằng cô ấy thật sự nghiêm túc như thế nào. Có những chuyện không phải là muốn hay không, mà ta vẫn phải chấp nhận nó vì trách nhiệm, vì bổn phận của bản thân. Đó là một trong những bài học để đời mà Hiyama được học từ Hebi.

Hiyama dần nhận ra rằng mình cũng phải làm sao đó để hoàn thành vai trò của bản thân dù ít dù nhiều, dù quan trọng hay không quan trọng. Sau khi lấp đầy bao tử bằng những nắm Onigiri ngon lành, Hiyama lấy lại tinh thần cũng như thể trạng, bao nhiêu mệt mỏi như tiêu biến hết, trả lại đây một Hiyama tươi tỉnh, sung mãn như thoạt đầu. 

Cậu ấy nhảy xuống khỏi từ mái vòm thang, vươn vai vươn tay rồi quay lại nhìn Hebi.

- Được rồi, vì cậu đã nói rằng sẽ diễn tốt vai này đến cùng nên tớ cũng sẽ giúp cậu hết khả năng của mình. Từ giờ cho đến ngày diễn, tớ sẽ dành khoảng thời gian sau khi hoàn thành công việc ở Đại Điện Thần để luyện tập với cầu. Biết là nó có chút vất vả nhưng chỉ như thế mới giúp cậu tiến bộ hơn thôi!

- Eh, không cần không cần đâu? Mình không muốn Hiyama – kun phải cố ép bản thấn đến mức đó nếu cậu không thích đâu!

- Chẳng phải cậu vừa nói rằng bây giờ không còn là vấn đề thích hay không ư? Tớ làm điều này vì trách nhiệm, cũng giống như cậu thôi Hebi. Nào, cậu còn ngồi đó làm gì, mau xuống đây luyện tập với tớ thêm chút nữa. Lần này phải tốt hơn lúc đầu đó nhé!

- Hiyama – kun, mới ăn no xong không nên vận động mạnh đâu. Hay là đợi khoảng thêm vài phút cho tiêu hóa xong rồi hãy bắt đầu!

- Oi, cậu cứ thích chém phựt cảm hứng của tớ thế nhỉ. Không lôi thôi nữa. Nếu lần này mà tớ không cảm thấy nét biểu hiện của cậu tốt hơn thì đừng mong về nhà ngủ!

- Heh… Hiyama – kun… xấu xa!

Và dưới sự chứng giám của nữ thần mặt trăng, nàng Camelia đã nở nụ cười xinh tươi như một báu vật vô giá khi đôi tay ấy đã tin tưởng trao trọn cho chàng trai ấy những khung bậc cảm xúc đầy sự ngọt ngào và dịu dàng của tình yêu. Nàng Camelia… đang cười rồi đấy thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương