Cẩn thận với Aries Hermandez, trông vẻ bên ngoài thì con bé có lẽ khá hiền lành đáng yêu nhưng tuyệt đối đừng để nụ cười đó đánh lừa vì Aries không hề bình thường một chút nào. Eri như dần dần hiểu được ý Kozue muốn cảnh báo mình thế nào rồi. Quả thật, không chỉ Eri mà vẫn còn rất nhiều người cứ phân vân, nhầm lẫn về tuổi tác của Aries mà vô tình quên đi mất con bé sở hữu một bộ não thiên tài. Dù sao Aries cũng là một nhà khoa học từ Mỹ đến Nhật Bản. Tuy rằng Aries cứ đinh ninh nhấn mạnh rằng mình đến Nhật là vì muốn gặp Kazuma nhưng liệu có thật sự chỉ đơn thuần là như thế không? Hay vẫn còn một mục đích nào đó mà Aries đang giấu đằng sau nụ cười hồn nhiên ngây ngô của một đứa trẻ trước đám đông bạn bè cùng lớp. Aries thật sự đang suy nghĩ đến điều gì? Không một ai có thể biết…

_ Eri – chan, Eri – chan, có nghe mình nói gì không Eri – chan?

Chỉ vì cứ mãi hướng mắt dõi theo từng nhất cử nhất động của Aries mà Eri chẳng còn tâm trí đâu chú ý đến xung quanh. Để rồi khi Hebi gọi năm lần bảy lượt thì Eri mới quay trở về với chính mình.

_ He – chan, có chuyện gì thế?

_ Chuyện gì là chuyện gì? Mình gọi cậu rất nhiều lần mà cậu cứ để ý đâu đâu. Tiết học kết thúc rồi, chúng ta nhanh chóng về thôi trước khi trời tối!

_ Ừ, đúng rồi nhỉ, xin lỗi He – chan!

Vì cứ bận tâm đến một người nào đó mà quên cả giờ giấc, thật chẳng giống Eri chút nào. Nhưng cũng có thể lắm chứ. Chẳng phải bây giờ, cô bé vẫn thường xuyên nhìn một người mà chẳng thèm quan tâm đến mọi thứ xung quanh sao? Nhìn người đó một cách chăm chú. Dõi theo người đó một cách mê mệt như thể bị thôi miên mà không biết rằng vẫn còn có người khác đang dõi theo mình. Nhưng việc gì ra việc đấy, Hebi nói đúng, tan trường rồi thì tranh thủ về nhà trước khi mặt trời lặn. Vì luật giới nghiêm trong thị tộc Chân Tổ do các bô lão đặt ra là tất cả các Chân Tổ không cần biết đang ở đâu nhưng tuyệt đối phải quay trở về núi trước khi màn đêm buông xuống, chỉ trừ vài trường hợp đặc biệt. Mặt khác, Hiyama và Namehari đã đợi ngoài cổng trường sẵn rồi. Có thể Namehari tính cách dễ chịu hiền lành không có gì đáng bận tâm nhưng còn Hiyama thì… nếu chẳng may bắt cậu ấy đứng đợi lâu thêm chút nữa thì thể nào cậu ấy sẽ nổi xung nổi đóa lên mất. Nghĩ đến cảnh Hiyama tức giận, Eri đã hãi đến xanh mặt rồi. Thôi thì tranh thủ dọn dẹp sách vở cho vào túi xách và đi thôi.

……….

Thoáng trông thấy Eri và Hebi chuẩn bị ra khỏi lớp, Aries tự nhủ bản thân mình không thể để họ rời khỏi đây một cách đơn giản như vậy, hay nói đúng hơn thì Aries vẫn còn một vài vấn đề cần thảo luận với những Chân Tổ. Chính vì thế, cô bé đã ngắt cuộc trò chuyện với những anh chị cùng lớp khác để đến chặn cửa hai người họ.

_ Anou… Hoshimiya – san, Shimikaze – san… hai chị có thể dành cho em chút thời gian được không ạ? 

Eri và Hebi phải bỡ ngỡ đôi chút trước sự chủ động bắt lời của Aries. Có lẽ, hai cô gái cũng không thể ngờ được rằng có một nhà khoa học lại đến bắt chuyện với họ, lại còn dành ra ít phút cho con bé nữa.

Hai cô gái trẻ quay sang nhìn nhau với chút bâng khuâng mông lung. Dành cho cô bé vài phút thì không thành vấn đề nhưng… họ cũng không thể để Hiyama và Namehari đợi lâu được. Biết tính thế nào đây?

_ Không sao đâu ạ. Hoshimiya – san có thể đi chung với hai Senpai còn lại. Em không cảm thấy phiền đâu ạ. Miễn sao được nói chuyện với Hoshimiya – san thì thế nào cũng được, ở đâu cũng được, kể cả khi là ngay trong lãnh phận của thị tộc Chân Tổ em cũng không bận tâm!

………………

………………

Thật khó khăn cho Eri khi Aries lại phải là người nhún nhường nhiều thứ chỉ để được trò chuyện với Eri. Nhịn một bước tiến hai bước là một phương pháp để buổi thương lượng được diễn ra hoàn chỉnh, đôi bên cùng có lợi. Nhưng Eri vẫn cảm thấy như mình đang bị thất thế khi Aries chủ động xin cuộc trò chuyện trong khoảng thời gian ngắn mà Eri đành phải chấp nhận yêu cầu của cô bé. Chỉ là Eri không thể bắt Hiyama đợi mình quá lâu nên bằng hình thức nào đó, Eri đã thuyết phục được Hiyama cho phép mình gặp Aries đôi chút. 

Tính của Hiyama thì ai cũng biết rồi. Dù rằng cậu ấy đang cố gắng nỗ lực trong việc suy nghĩ tích cực hơn về con người nhưng khó có thể khiến cho Hiyama cảm thấy tin tưởng hoàn toàn ở những người theo chủ nghĩa khoa học. Hiyama miễn cưỡng đồng ý để Eri gặp Aries, đổi lại điều kiện là ba người còn lại sẽ theo sau, xem như những người bảo vệ cho Eri phòng hờ cho những trường hợp ngoài ý muốn. Trường hợp ngoài ý muốn mà Hiyama lo sợ có thể là gì được nhỉ? Bắt cóc, gây xung đột chăng? Chẳng ai cho rằng một đứa trẻ tiểu học như Aries có thể làm những điều đáng sợ như vậy đâu. Hiyama lo lăng một cách thái quá nữa rồi.

Nhưng ghét con người thì vẫn hoàn ghét con người. Mặc dù đã chấp nhận để hai người họ trò chuyện cùng nhau và mình chỉ biết đứng bên ngoài không thể bất lịch sự chen ngang, Hiyama vẫn khoanh tay, vẫn cảm thấy khó chịu đi kèm với cái chậc lưỡi không vừa lòng trên miệng.

_ Nói cái gì mà xì xầm to nhỏ thế nhau chẳng biết? Làm như đang bàn chuyện bí mật có liên quan đến chính trị quốc gia hay sao mà phải kéo nhau ra tuốt đằng kia. Chẳng lẽ không đứng ngay tại đây mà nói được sao? Quả nhiên không thể tin tưởng được mấy tên khoa học, từ người già đến người trẻ, từ người lớn xuống tận con nít. Đều toàn một lũ gian manh tráo trở như nhau!

_ Chính vì cậu cứ như vậy nên mới càng khó khăn hơn trong khoản kết thân với con người. Và cũng chính vì cậu vốn ngay từ đầu không tin tưởng Aries – chan nên con bé cũng cảm thấy mình cũng không cần phải tin tưởng cậu tuyệt đối. Đơn giản vì sẽ chẳng có một ai lại đi nói hết toàn bộ sự thật cho người không đáng tin. Bao giờ cũng vậy, Hiyama – kun. Tiên trách kỷ hậu trách nhân. Đừng có đứng một chỗ mà phê phán người này người kia trong khi chính bản thân cậu đã và đang nuôi ý định hiềm khích từ trước!

_ Tch…

Hiyama lại chậc lưỡi nhếch mép kiểu không hài lòng. Dù Namehari có nói đúng thế nào đi chăng nữa thì cậu ấy cũng sẽ không thừa nhận bản thân mình sai trước… ít nhất là với những vấn đề liên quan đến con người thì cậu ấy lại tỏ ra cứng đầu vô cùng. Ấy thế mà Hiyama lại một lần cúi đầu trước cả lớp nói lời xin lỗi, mong mọi người bỏ qua sự hiếu chiến cũng như những gì mình đã gây ra trong khoảng thời gian qua. Thật khó tin.

_ Aries – chan, cô bé không già dặn như Izukage – san, không nóng nảy hiếu chiến như Toriyama – san… và cũng không đáng ghét như Kusanagi – san. Nhưng dẫu sao thì Aries – chan cũng là một nhà khoa học mà nhỉ? Chuyện các nhà khoa học muốn trực tiếp gặp chúng ta như thế này… liệu có ổn không?

_ Hebi, phải chăng ý cậu muốn nói…

_ Vì cho đến thời điểm hiện tại, Eri vẫn chưa hay chưa biết gì cả. Tham vọng thật sự của loài người khi nói rằng muốn được chung sống hòa bình với Chân Tổ chúng ta. Mình không muốn phải nghi ngờ một ai, nhưng các cậu có cảm thấy rằng mọi chuyện nó trùng hợp một cách kỳ lạ không? Kể từ sau cuộc xung đột giữa Hiyama – kun và Kusanagi – san xảy ra, Eri – chan không còn đến gần Kusanagi – san nữa. Và bản thân Kusanagi – san cũng không còn hiếu kỳ hay tiến hành những cuộc thí nghiệm đến Chân Tổ. Hay nói đúng hơn là mình có cảm giác như cậu ta đã từ bỏ ý định nghiên cứu về chúng ta rồi. Ấy vậy mà chỉ trong khoảng thời gian ngắn, ngay khi cậu ta không còn nuôi ý muốn tìm hiểu về Chân Tổ thì Aries – chan lại xuất hiện. Mình nghĩ rằng đây quả thật là một sự ngẫu nhiên kỳ lạ… giống như nó được sắp đặt từ trước vậy!

_ Cậu nói cũng không hẳn là không có lý. Vì Chính phủ của loài người luôn muốn được thực hiện cái kế hoạch “ Đồng hóa Chân Tổ” nên chắc chắn cũng không ngoại trừ khả năng đó. Để thực hiện được tham vọng của bộ máy Chính phủ, nên Aries – chan mới có mặt ở đây. Rất có thể… Aries – chan đang có dự định sẽ tiếp nối con đường mà Kusanagi – kun đã từ bỏ… tiếp tục nghiên cứu về Chân Tổ chúng ta và báo cáo cho cấp trên chăng?

_ Nếu vậy thì tớ sẽ không để chuyện đó xảy ra. Nhất định không thể để lũ con người đó vượt mặt được!

Hiyama còn đang dự định sấn sổ chạy đến để kéo Eri về. Nếu như cuộc trò chuyện này chỉ là trên danh nghĩa trong khi ý định thật sự của Aries là tiếp tục công việc nghiên cứu mà Kazuma còn đang dang dở thì chắc chắn Hiyama sẽ không để cho con bé có được thứ mình mong muốn. Điều đặc biệt hơn là con bé đang tính thử chiêu dụ Eri, cũng giống như lần Eri tự nguyện trở thành mẫu vật thí nghiệm cho Kazuma… Hiyama sẽ không để điều tương tự như thế xảy ra. Bảo vệ Eri chính là trách nhiệm mà Hiyama luôn ưu tiên lên hàng đầu, hơn cả chính bản thân mình… Nhưng ngay lập tức, Namehari đã kịp thời chặn cậu ấy lại.

_ Đừng manh động Hiyama – kun. Tất cả những gì chúng ta vừa nói với nhau chỉ đơn thuần là dựa trên giả thiết không căn cứ. Nếu như chưa tìm được bằng chứng cụ thể thì chúng ta không thể quy tội được cho Aries – chan. Cậu mà xông ra đó bây giờ thì chỉ khiến cho mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn thôi!

_ Đợi cho đến khi tìm được chứng cứ thì gạo đã thành cơm rồi. Tớ không thể cứ gương mắt nhìn Eri tiếp tục bị bọn con người lợi dụng được!

_ Rồi sau đó thì sao? Cậu sẽ nói gì với Eri – chan ngay sau khi cậu phá đám?

Hiyama chợt khựng lại trong vài giây.

_ Cậu cũng biết Eri – chan rất hiếu kỳ và sẽ tìm mọi cách để giải đáp mọi thắc mắc trong suy nghĩ. Ngay khi cậu can ngăn Eri – chan và Aries – chan thì chắc chắn, cậu ấy sẽ hỏi ngược lại cậu lý do vì sao mà Eri – chan không được tiếp xúc với Aries – chan. Cậu sẽ trả lời như thế nào? Vì mục đích thật sự của con người là tạo ra loại vaccine diệt trừ Chân Tổ, vì ý định “ Đồng hóa Chân Tổ” mà con người đang thực hiện trong âm thầm lặng lẽ sao? Chẳng phải chính cậu đã nói rằng không nên để cho Eri – chan biết những thứ mà đáng lẽ ra cậu ấy không nên biết ư? 

Hiyama lại chậc lưỡi khó chịu và không phục. Nhưng biết làm được gì hơn khi lời nói của Namehari không hề sai dù chỉ là một chút. Sâu trong thâm tâm, Hiyama hoàn toàn không muốn để cho Eri biết được cái chiến dịch quái ác đó của loài người. Vì để bảo vệ cho ước mơ của Eri… để bảo vệ cho sở thích của Eri, Hiyama nhất định sẽ chôn giấu bí mật này không tiết lộ nửa lời. Chỉ có điều… cậu ấy không hiểu rằng càng cố gắng che giấu đi bao nhiêu thì nỗi ám ảnh, day dứt cứ bám theo Hiyama nhiều đến bấy nhiêu. Cảm giác này thật khó chịu… nhưng chính bản thân Hiyama cũng không biết phải làm thế nào mới phải. Muốn bảo vệ Eri nhưng đổi lại chính là khiến cô ấy phải thất vọng. Muốn bảo vệ ước mơ của Eri nhưng lại không thể bên cạnh bảo vệ cho sự an nguy của cô ấy. Có cách nào giúp cho Hiyama bảo vệ cả hai thứ được không?

_ Hiyama – kun, tớ hiểu cảm giác của cậu ngay lúc này. Nhưng ông bà vẫn thường nói “ Dục tốc bất đạt”. Cứ nhanh nhanh chóng chóng vội vội vàng vàng cũng chưa chắc đã có thể giải quyết được gì. Chi bằng, ta hãy cứ đứng theo dõi thêm một chút nữa rồi nghĩ ra kế hoạch cụ thể sau vẫn chưa muộn. Cậu không nghĩ rằng mình nên bắt đầu tin tưởng Eri – chan hơn một chút sao? Tớ nghĩ cậu ấy sẽ giải quyết được vấn đề này thôi!

Tin tưởng vào Eri… Hiyama cũng muốn lắm. Giá như lòng tin của Hiyama vào Eri không chút lung lay khập khiễng thì hay biết mấy. Sau biết bao nhiêu chuyện, Eri cũng đã trưởng thành hơn rất nhiều. Về điều này thì chính bản thân Hiyama cũng không dám chỗi cãi. Có những vết thương trên cơ thể Eri vẫn chưa lành hẳn. Thật kỳ lạ, tại sao chúng lại không thể lành hoàn toàn khi khả năng hồi phục của Chân Tổ là tuyệt đối… Vì rất có thể, đó chính là những bằng chứng hữu hiệu nhất khẳng định sự trưởng thành, lột xác của Eri… Eri không còn là một cô bé nhút nhát chỉ biết đứng phía sau nhận sự bảo vệ từ nhiều người nữa… Có lẽ, Hiyama nên học cách tin tưởng vào Eri thêm dù chỉ là một chút.

…………………

Đó là tình hình chung về nhóm ba người đứng bên ngoài cuộc trò chuyện. Cũng chỉ vì họ lo lắng cho Eri và không biết Aries đang chuẩn bị giở chiêu trò gì nên mới không ngừng lo toan bồn chồn đứng ngồi không yên như vậy. Nhưng chúng ta có thể yên tâm vì thật sự Aries chỉ muốn được trò chuyện với Eri như một đứa đàn em và đàn chị, như những người bạn gái học chung một lớp mà thôi. Aries không có ý định làm hại Eri nên không cần phải quan ngại gì nhiều.

_ Đây là lần đầu tiên em được tiếp xúc với một Vampire bằng xương bằng thịt. Từ trước đến giờ, em chỉ toàn được nghe người khác kể về Vampire dựa trên những cuốn sách, những cuốn tiểu thuyết kinh dị được viết ra bởi trí tưởng tượng phong phú của tác giả mà thôi. Thật không ngờ, em lại có thể được tận mắt trông thấy một Vampire thứ thiệt ngoài đời thế này… Marvelous!

_ Cảm ơn em…

Trông Aries cũng không khác gì những đứa trẻ khác, kể cả là con người hay Chân Tổ thì trẻ con vẫn cứ là trẻ con, ngây ngô, hồn nhiên, đáng yêu, trong sáng. Cô bé cũng tỏ ra hiếu kỳ, cũng tỏ ra phấn khởi khi được gặp một Chân Tổ mặc dù đáng lẽ ra khi nghe đến cụm từ “ Chân Tổ” hay “ Vampire” hoặc “ Ma cà rồng” thì theo phản xạ tự nhiên, cô bé phải hoảng sợ như những đứa trẻ khác mới đúng. Phải chăng vì bản chất của một nhà khoa học, muốn nghiên cứu cho ra lẽ và đưa ra những câu trả lời logic nhất về những hiện tượng siêu nhiên. Lẽ nào vì tinh thần đó nên châm ngôn của các nhà khoa học là “ Càng được gặp ma quỷ quái vật thì càng trở nên phấn chấn hơn” chăng.

Dù cho có là một thiên tài như Kazuma hay một nhà khoa học sáng chế đầy lỗi lạc, nhưng dù sao thì Aries cũng chỉ là một đứa trẻ tiểu học. Liệu có nói quá khi Kozue đã cảnh báo rằng phải cẩn thận khi đối mặt với Aries? Eri không cảm nhận được chút ác ý, hay nguy hiểm gì từ Aries hết. Dù chỉ là một chút cảm giác tiêu cực cũng không.

Bỗng dưng, Aries dùng ngón tay chạm vào làn da trắng của Eri, rồi còn bất thình lình chồm người lên, dí sát mặt mình vào mặt của Eri để có thể nhìn rõ đôi mắt của Eri hơn. Eri bắt đầu cảm thấy có hơi căng thẳng, mất tự nhiên, khó xử khi bất chợt khoảng cách giữa hai người lại gần nhau một cách kỳ lạ.

_ Có… có chuyện gì vậy… Aries – chan…

_ Hm, cái này… không phải là kính sát tròng đấy chứ?

_ Không… chị không có đeo kính sát tròng. Từ lúc được sinh ra đến giờ mắt chị thế nào thì y nguyên thế đấy, không hề mang theo bất cứ vật dụng hỗ trợ nào như mắt kính hay gắn tinh thể giác mạc gì hết. Hoàn toàn tự nhiên!

_ Chị thường dùng loại sữa tắm nào vậy ạ? Loại sữa tắm nào có khả năng giúp cho làn da trắng như ngọc trai và mịn màng như dải lụa đào thế này?

_ Trên thị tộc không có cửa hàng tạp phẩm. Làng chị lại không mở cửa giao thương hàng hóa với xã hội loài người nên làm gì có sữa tắm. Chỉ đơn thuần là dùng lá cây, thảo dược mọc trên núi hay tự trồng ở nhà, vò nát, xay thành hỗn hợp nước thơm rồi dùng để tắm thôi. Nhưng da chị như thế này cũng là được có sẵn từ lúc sinh ra mà!

_ Heh, chỉ tắm với nước lá cây thôi mà chỉ như thế này thôi sao? Lẽ nào trên thị tộc Chân Tổ còn nhiều loại lá cây mà các nhà thực vật học vẫn chưa thể tìm hiểu được hết. Đây đúng là một phát hiện lớn!

Eri nở nụ cười miễn cưỡng vì dường như con bé còn chẳng thèm nghe mình nói đầy đủ hết câu thì phải. Liệu đây cũng có được tính như một trong những đặc điểm của nhà khoa học không? Thêm bớt vài chữ không quan trọng, chỉ giữ lại những từ ngữ chính nên thi thoảng hay hiểu sai ý nghĩa của nguyên một câu nói. Các nhà khoa học vẫn thường hay làm như vậy để tiết kiệm thời gian… dùng số thời gian đó để ngẫm nghĩ đến những thứ lớn lao hơn, đối với họ là hay ho, phục vụ được cho nghiên cứu của họ. Nhưng ở đây, Eri sẽ chỉ nghĩ đơn thuần rằng có lẽ con bé cũng muốn sở hữu một làn da trắng như mình nên mới dò hỏi bí quyết. Nhu cầu được làm đẹp là tất yếu đối với chị em phụ nữ mà. Có cô gái nào lại không muốn mình có một làn da vừa trắng, vừa mịn màng, vừa quyến rũ đâu.

_ Da trắng như sữa, đôi mắt đỏ như viên Ruby hồng đầy nét bí ẩn cuốn hút đến rợn người. Đúng như những gì mà Kazuma – senpai đã miêu tả khi nói về Chân Tổ. Phải chăng, chỉ vì nét đẹp chết người này mà Kazuma – senpai mới thích chị đến mức không còn quan tâm đến sự an nguy của chính bản thân mình và sẵn sàng hy sinh chỉ để bảo vệ chị ư? Hoshimiya – san?

Như một tia sét đánh ngang tai, lời thì thầm của Aries giống như một tia sét vừa đánh ngang tai Eri, trúng vào vùng cảm xúc trong bộ não cô bé để rồi sự xấu hổ, ngượng ngùng được thể hiện rõ ràng bên ngoài cái đỏ mặt. Eri đang đỏ mặt… cực kỳ đỏ mặt. Eri quay sang nhìn Aries với ánh mắt to tròn ngơ ngơ khi miệng không thể cất lên nửa lời. Cả cơ thể Eri cũng run rẩy như không trụ vững và bắt đầu ngồi nhích ra xa dần.

_ Em… em nói gì vậy… làm sao… làm sao Kusanagi – kun có thể… hyaaaa…

Biểu hiện của Eri khi xấu hổ thật đáng yêu. Ngay cả âm thanh cất lên cũng đáng yêu như tiếng của một chú mèo.

Có lẽ Eri đang cảm thấy hạnh phúc sau khi nghe được điều đó. Nhưng Eri lại không biết rằng chính sự hạnh phúc mà Eri đang cảm nhận lại là một mối quan tâm sâu sắc đối với Aries. Trông Aries vô cùng nghiêm túc khi đề cập đến vấn đề này… phải chăng Kazuma đối với Eri thật sự là…

_ Em không hề đùa, Hoshimiya – san, Kazuma – senpai… thích chị đến nỗi sẵn sàng từ bỏ tất cả để chị được an toàn, được sống một cách yên bình. Dù rằng em là người thích Senpai nhất nhưng cũng không thể phủ nhận rằng Kazuma – senpai luôn khao khát chị được sống yên ổn dù có phải trả giá bằng sự an nguy của bản thân!

_ Aries – chan… tại sao em lại nói rằng Kusanagi – kun phải hy sinh bản thân vì chị? Em nói như vậy… là muốn ám chỉ điều gì?

Eri đã hỏi đúng trọng tâm rồi. Bây giờ, chỉ cần Aries nói ra tất cả thì chắc chắn Eri sẽ phải cảm thấy day dứt, hối hận vì đã vô tình kéo Kazuma vào tình thế này. Phải, chỉ vì Eri, chỉ vì giống loài Chân Tổ mà Kazuma đã quay lưng với khoa học, quay lưng với con người, hay thậm chí quay lưng với cả sự an nguy của bản thân mình. Chỉ vì Eri mà tư tưởng về khoa học trong Kazuma đã thay đổi và khiến cậu ta trở nên không hoàn chỉnh trong mắt Aries. Một Kazuma lạnh lùng, quyết đoán, đã từng trở nên vĩ đại trong lần gặp gỡ đầu tiên… nay đang dần trở thành một người như nhược, yếu đuối sau một khoảng thời gian dài. Chỉ vì Chân Tổ nên Kazuma dần trở nên lười nhắc như thế… Vậy thì chỉ cần khiến cho Eri cảm thấy có lỗi, khiến cho Eri biết rằng cô chỉ là một gánh nặng chất thêm lên vai Kazuma thì chắc chắn… Eri sẽ từ bỏ Kazuma mà thôi… Nhưng…

_ Về chuyện đó thì chị không cần phải để tâm vì em sẽ là người bảo vệ Kazuma – senpai dù bất cứ giá nào. Hoshimiya – san, em biết rằng trước đây, chị đã từng tự nguyện trở thành đối tượng cho Kazuma – senpai nghiên cứu về những đặc điểm của Chân Tổ. Em thắc mắc là tại sao chị lại làm như vậy? Không phải Vampire các chị nên tránh mặt con người càng xa càng tốt ư?

_ Aries – chan…

Đúng nhỉ, có những chuyện chính bản thân Eri cũng không thể hiểu rõ dù là người trong cuộc. Cho đến khi một ai đó lên tiếng hỏi thẳng thừng thì Eri không biết nên trả lời như thế nào. Vì đâu nhỉ? Vì sao mình lại đồng ý tự nguyện trở thành đối tượng nghiên cứu cho Kazuma? Nguyên nhân do đâu mình lại làm điều đó dù biết như thế là trái với quy luật tự nhiên giữa con người và Chân Tổ. Cũng chỉ vì chuyện đó mà Eri mới cảm thấy hối hận, cảm thấy day dứt dằn vặt lương tâm… cảm thấy như mình đang phản bội lại thị tộc và đã chọn cách tự gây tổn thương chính bản thân mình như một sự trường phạt.

_ Chị không biết nữa. Chị thật sự cũng không biết vì sao mình lại làm như vậy, Aries – chan… nhưng có điều…

_ Có điều?

_ Dù chị có lật ngược lật xuôi vấn đề. Dù chị có tự đặt bản thân vào hai trạng thái, một là người cầu tiến hay là một phản đồ. Dù chị có tự trừng phạt bản thân nhưng sau cùng, chị cũng không hề ghét Kusanagi – kun. Phải nói thế nào đây nhỉ? Nghe thì có vẻ như hơi lạc đề một chút nhưng… chị đã nghĩ rằng Kusanagi – kun có thể giúp cho giấc mơ của chị trở thành hiện thực!

_ Giấc mơ của Hoshimiya – san ư?

_ Có lẽ là do từ nhỏ, chị đã là người thích mơ mộng rồi. Lớn lên, dẫu cho He – chan và Namehari – kun nói rằng chị không còn là người hay mơ tưởng nữa nhưng chị lại thấy mình vẫn còn trẻ con với những dòng tưởng tượng ngộ nghĩnh lắm. Chính vì nó ngộ nghĩnh nên có thể đối với một nhà khoa học như Aries – chan thì thấy nó buồn cười nhưng… chị luôn ước mong có một ngày, bức tường ngăn cách… rào cản giữa con người và Chân Tổ sẽ không còn nữa!

Aries phải tròn mắt đến thẫn thờ sững sờ khi nghe thấy những lời lẽ tuyệt đẹp ấy cất lên từ miệng Eri. Nó thật sự là những từ ngữ ngọt ngào tuyệt vời nhất mà Aries từng được nghe. Nhưng Eri nói đúng, dù cho ước mơ ấy có đẹp đến thế nào thì suy cho cùng nó cũng chỉ là một giấc mơ vô cùng viễn vông không bao giờ có thể trở thành sự thật. Vì sao ư? Vì nhiều nguyên nhân lắm. Cứ cho rằng người dân ở vùng thị trấn ven biển này không có ác cảm với Chân Tổ nhưng còn Chính phủ thì sẽ có lối suy nghĩ hoàn toàn khác. Chắc chắn Chính phủ loài người sẽ không bao giờ đồng ý với tư tưởng cả hai cùng chung sống một cách hòa bình với nhau. Nếu không, thì cấp trên đã không phải bắt Kazuma làm cái nhiệm vụ mang tầm chính trị đến thế.

_ Nghe có vẻ như hơi trẻ con khi mối quan hệ giữa con người và Chân Tổ đã không được tốt từ lâu lắm rồi. Bây giờ muốn hai bên cùng chung sống hòa hợp là điều gần như không thể. Ngay cả Hiyama – kun cũng nhiều lần mắng chị và bắt chị nên bỏ cái tư tưởng ấy đi nhưng chị không thể. Chị vẫn cứ nghĩ rằng một ngày nào đó, ước mơ của mình sẽ trở thành hiện thực… một ngày nào đó, chị sẽ được trông thấy con người và Chân Tổ cùng chung sống trong sự yên bình ngập tràn tiếng cười. Rồi sau đó, duyên phận đã cho chị được gặp Kusanagi – kun. Từ trước đến nay, mọi người đều cho rằng ước mơ của chị chỉ đơn thuần là một giấc mơ. Nhưng Kusanagi – kun thì khác, cậu ấy nói rằng ước mơ của chị thật tuyệt và Kusanagi – kun cũng mong muốn rào cản giữa hai bên sẽ biến mất. Mọi người cùng chung sống với nhau một cách hòa hợp, yên bình, trong hạnh phúc chỉ có tiếng cười và tiếng cười. Lần đầu tiên có một người có chung một suy nghĩ với mình, chị thấy vui lắm. Và rồi chị bắt đầu nghĩ rằng nếu như được cùng sánh bước với Kusanagi – kun, thì giấc mơ ấy chắc chắn sẽ trở thành sự thật vào một ngày không xa. Được ở bên cạnh Kusanagi – kun, chị có lòng tin rằng mình có thể làm được điều gì đó để cải thiện mối quan hệ giữa con người và Chân Tổ. Chị chỉ suy nghĩ thế thôi! 

Vậy là Eri cũng có suy nghĩ tương tự như Kazuma. Có lẽ, cảm giác của Eri đối với Kazuma cũng giống như Kazuma đối với Eri… Aries đã nghĩ như thế. Thật khó chịu. Cái ước mơ của Eri chẳng khác gì là lời nói suông của một đứa trẻ nít từng hùng hồn đứng lên tuyên bố những câu điển hình như “ con sẽ thay đổi cả thế giới”. Chị ấy nghĩ rằng mình có thể thay đổi cả nhân loại, thay đổi cả thị tộc Chân Tổ ư? Thật quá kiêu căng ngạo mạn. Một giấc mơ như thế sẽ chẳng bao giờ trở thành hiện thực kể cả khi chị ấy có Kazuma trong tay đi chăng nữa… Nhưng vì sao? Vì sao phần khó chịu trong Aries lại ít hơn phần hy vọng của con bé? Vì sao Aries lại hy vọng ở Eri nhiều hơn cô nhóc tưởng tượng. Lý do vì sao Aries lại cảm thấy rằng khả năng Eri thay đổi quan điểm của nhân loại về Chân Tổ và ngược lại lại cao ngất ngưỡng. Phải chăng, cũng vì cảm nhận được một nhân tố kỳ lạ nào đó trong Eri mà Kazuma mới ủng hộ giấc mơ trẻ con không cơ sở nhưng đầy thiết thực ấy? 

_ Vậy chị có biết rằng Kazuma – senpai… đã từ bỏ ý định nghiên cứu về Vampire rồi không?

Về điều này thì Eri không biết. Nhưng không phải là do Eri không còn quan tâm đến Kazuma nên không để ý. Chỉ là dạo gần đây đã xảy ra nhiều chuyện ngoài ý muốn, và vì sợ rằng Hiyama sẽ không bằng lòng khi mình cứ tiếp xúc với Kazuma nên Eri không thể gặp riêng Kazuma như lúc trước nữa. Một phần cũng vì cảm thấy có lỗi với Kazuma nên Eri gần như tránh mặt cậu ấy trong một khoảng thời gian, rồi dần dần quên mất rằng Kazuma không còn nghiên cứu, tìm thêm thông tin về Chân Tổ nữa. Bây giờ, khi được hỏi lại, chính bản thân Eri cũng không rõ nguyên nhân vì sao… vì sao Kazuma lại dừng nghiên cứu nhỉ?

_ Như em nói lúc trước. Vì để bảo vệ chị đấy Hoshimiya – san!

_ Bảo vệ chị ư? Kusanagi – kun…

Aries bắt đầu thở dài. Thật sự, cái biểu cảm chán chường thở dài không phù hợp đối với một đứa trẻ như Aries. Nhưng con bé chỉ thở dài khi Eri quá ngu ngơ, ngây ngô đến phiền phức. Ngây thơ thì có thể đáng yêu trong mắt người khác. Thậm chí một người yêu quý động vật như Kazuma cũng phải hướng theo sự trong sáng của Eri. Nhưng vì Aries luôn sống thật với bản thân mình, luôn thẳng thừng khi đứng ở vị trí của một nhà khoa học… nên chính sự ngây thơ hồn nhiên không biết gì tưởng chừng như vô tội của Eri lại là nguyên nhân chính khiến Aries cảm thấy bất mãn khó chịu. Con bé lại tự hỏi, Eri đã dùng thủ thuật gì có thể quyến rũ, lôi cuốn Kazuma gặp nguy hiểm vì mình không biết. Trong tư duy của Aries, Chân Tổ đúng là loài sinh vật nguy hiểm cần phải thận trọng.

_ Em sẽ không nói rõ chi tiết vì thiết nghĩ chị cứ tiếp tục sống với nụ cười như ngày thường là đủ rồi. Em thiết nghĩ chắc chắn Kazuma – senpai cũng sẽ mong muốn như vậy. Nhưng để em nói với chị câu này. Vì để bảo vệ chị mà Kazuma – senpai không còn muốn nghiên cứu về Vampire nữa. Anh ấy từ bỏ tất cả, xem mọi thứ không còn đáng bận tâm đến nỗi đốt đi cả cuốn sổ mình yêu quý nhất… cuốn sổ có ghi chép toàn bộ thông tin mà Senpai đã từng nghiên cứu với Hoshimiya – san. Anh ấy đã đốt nó không còn lại một mẩu và mang hết đống tro tàn rải hết xuống sông. Chị hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Điều đó có nghĩa là Kazuma – senpai… đã từ bỏ hết mọi thứ!

Cuốn sổ nhỏ Kazuma dùng để ghi chép… Eri nhớ ngay đến một cuốn sổ nho nhỏ mà Kazuma luôn mang theo kè kè bên mình. Có thể cậu ấy quên mang theo sách vở học trên lớp. Có thể quên mang theo hộp Bento để đến buổi trưa thì phải chen lấn xuống căn tin dành mua thức ăn. Có thể trong túi xách của cậu ấy chỉ toàn ba linh kiện thiết bị điện tử trong việc nghiên cứu nhưng chắc chắn một điều rằng có một cuốn sổ nhỏ Kazuma không bao giờ quên. Eri chưa có cơ hội hỏi về cuốn sổ đó nhưng nhìn chung thì dường như cậu ấy rất xem trọng và coi cuốn sổ như một báu vật không thể tách rời.

Đúng là Kazuma có ghi chép những thông tin sau khi hỏi về đặc điểm của Chân Tổ vào cuốn sổ ấy. Khi nghe đến chuyện Kazuma đốt nó, Eri không thể không tròn mắt, ngạc nhiên và tỏ ra lo lắng lo âu cùng cực.

_ Đốt ư… Kusanagi – kun đốt cuốn sổ đó ư? Tại sao? Chẳng phải cậu ấy rất quý trọng cuốn sổ đó sao?

_ Phải, Kazuma – senpai rất quý cuốn sổ đó vì đấy là món quà mà mẹ anh ấy để lại trước khi Kazuma – senpai quyết định chuyển đến thị trấn này sinh sống. Đối với Kazuma – senpai mà nói, nó còn quý giá hơn bất kỳ bảo vật nào trên thế giới vì trong đó ghi chép cũng như đánh dấu từng bước trưởng thành trên con đường của một nhà khoa học mà anh ấy đã trải qua. Vậy mà sau cùng, anh ấy lại từ bỏ hết mọi ước mơ của bản thân vì để bảo vệ chị. Chị không thấy điều này có hơi bất công với Kazuma – senpai sao ạ?

_ Chị…

Aries chợt đứng dậy như không muốn trò chuyện với Eri nữa. Hoặc cũng có thể vì đây là tất cả những gì Aries muốn truyền đạt đến với Eri nên sau khi nói ra hết suy nghĩ chất chứa trong lòng. Vì Aries cảm thấy không công bằng cho Kazuma phải hứng chịu lấy tất cả trong khi Eri vẫn sống một cách nhởn nhơ như không cần phải bận tâm đến bất cứ điều gì. Aries cảm thấy bất mãn khi Eri vẫn có thể mỉm cười trên sự an nguy của Kazuma nên con bé cần phải nói những điều mà Eri cần biết. Nhưng Aries vẫn tự nhủ rằng mình sẽ không nói gì đó quá sâu vào vấn đề này vì chắc chắn Kazuma sẽ không mong muốn Eri phải phiền lòng. 

_ Em… sẽ thay Kazuma – senpai hoàn thành nốt những gì anh ấy còn đang dang dở. Chị không tin em cũng được vì em chưa hề nghĩ mình sẽ giúp chị thay đổi mối quan hệ giữa con người và Vampire hay biến ước mơ của chị thành hiện thực. Nhưng hôm nay em chỉ đơn thuần muốn nói chuyện với chị về những dự định tương lai sau này của Kazuma – senpai. Khi anh ấy không còn ý chí tiếp tục nghiên cứu khoa học thì em sẽ làm thay cho anh ấy. Nếu anh ấy gặp nguy hiểm thì em sẽ là người bảo vệ anh ấy. Và em chỉ mong Hoshimiya – san cứ sống như mọi khi là ổn rồi. Chị không cần phải bận tâm về Kazuma – senpai nữa đâu… hoàn toàn không còn cần thiết nữa!

_ Aries – chan…

Con bé đeo chiếc túi đi học bắt chéo vai, chỉnh lại chiếc mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu cho ngay ngắn. Dù Aries có đổi mũ vào nhưng vẫn để lộ được phần tóc đuôi gà phía sau ra bên ngoài. Aries còn lấy trong túi áo ra một cây kẹo ngậm cho vào miệng ngậm như món khoái khẩu không thể thiếu. Mục đích khi cô bé đội chiếc mũ ấy lên cũng là vì muốn che đi ánh mắt lạnh lùng, đầy tâm trạng bất ổn vì nhiều vấn đề khiến con bé cảm thấy không vui. Không phải vì Eri làm gì đó khiến Aries không vui nhưng cứ mỗi lần nghĩ đến Kazuma thì con bé lại như thế. Và cũng vì không muốn người khác trông thấy mặt tối này của mình nên Aries mới đưa tay kéo chiếc mũ xuống sát mặt.

_ Cảm ơn vì đã dành thời gian cho em. Đây gọi là một chút “cây nhà lá vườn” em mang theo từ quê nhà. Nhờ Hoshimiya – san chia cho những Vampire còn lại ạ!

Không phải đùa khi Aries thật sự lấy trong chiếc túi xách đi học bắt chéo vai bên hông từng túi từng túi chứa rất nhiều kẹo đường tặng cho Hoshimiya khiến cho Eri đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Nhiều kẹo thật đấy, còn có cả bánh bông lan khúc nhỏ cho dễ nhấm với trà ấm cho buổi xế chiều hay lót dạ. Với số lượng nhiều như thế này, Eri có thắc mắc tự hỏi liệu bên trong chiếc túi dùng để đi học ấy có thật sự chứa sách vở phục vụ cho việc học trên trường … hay cũng giống như Kazuma, bên trong chỉ toàn những thứ ngoài phạm trù học tập, những thứ không hề liên quan gì đến việc học hành… chẳng hạn như các linh kiện máy móc để nghiên cứu như Kazuma hoặc bánh kẹo đối với Aries… Cũng có thể lắm vì chẳng bao giờ có thể hiểu được nổi suy nghĩ của các nhà khoa học là như thế nào.

Nhưng con bé đã đưa không chỉ mỗi Eri mà còn dành cho ba người bạn đang đứng đợi phía sau. Tính ra Aries cũng là người biết lễ độ, biết quan tâm và chu toàn đến những người xung quanh. Dù sao thì con bé thừa biết chỉ vì yêu cầu của mình mà họ phải tốn không ít thời gian vì mình nên đây cũng xem như chút quà thành xin lỗi và cảm ơn. Chỉ là… liệu đây có thật là bánh kẹo được mang đến từ Mỹ? Bánh kẹo đi đường dài trên máy bay thì có bị hư hay chảy gì không nhỉ? Hy vọng là không…

_ Hoshimiya – san đừng lo. Tất cả đều được chuyển về từ Mỹ cùng em trong điều kiện tốt nhất nên sẽ không hư hại hay chảy nước gì đâu!

_ Không phải chuyện đó nhưng… chị vẫn còn băn khoăn nhiều điều. Em nói rằng Kusanagi – kun không còn muốn tiếp tục nghiên cứu nữa… Thực hư chuyện ấy là như thế nào? Aries – chan… xin hãy nói cho chị biết đi. Tại sao vì muốn bảo vệ chị mà cậu ấy lại từ bỏ ước mơ của mình? Chị thật sự muốn biết…

_ Xin lỗi Hoshimiya – san… có những chuyện chị không nên biết thì tốt hơn. Tin em đi. Dù không bằng lòng chút nào nhưng riêng Hoshimiya… cứ như thế này là được rồi. Những chuyện còn lại, em sẽ gánh lấy tất cả. Chí ít thì đó là điều em có thể làm với trách nhiệm là một nhà khoa học. Cảm ơn vì đã dành thời gian cho em Hoshimiya – san. Hẹn gặp lại!

Sau đó, Aries bỏ đi mất. Con bé rời đi sau khi cúi đầu chào nhóm Hiyama từ phía xa một cách lễ phép. Kể cả khi con bé không thích họ cho lắm nhưng vẫn không quên cách ứng xử sao cho phù hợp với độ tuổi của bản thân. Điều này chứng tỏ Aries được nuôi dạy rất kỹ lưỡng trong một gia đình gia giáo đàng hoàng. Chỉ là với giác quan nhạy bén của Chân Tổ, Hebi và hai chàng trai trẻ phần nào đoán được cuộc trò chuyện giữa Eri và Aries rất bình thường nhưng… cũng có chút gì đó không được tự nhiên.

Nhóm bốn người bạn Chân Tổ tập hợp lại với nhau và cùng hướng mắt dõi theo Aries với tâm trạng nao nao khó diễn đạt bằng lời.

_ Eri – chan… Aries – chan đã nói gì với cậu vậy. Sao trông hai người… có vẻ không được hòa thuận cho lắm!

_ Mình cũng không rõ nữa He – chan… Aries – chan mở đầu vấn đề nhưng lại không đi chi tiết vào bên trong và kết thúc một cách bất ngờ khiến mình không thể hiểu nổi. Nhưng… dường như em ấy đang muốn cảnh báo mình về một điều gì đó thì phải!

_ Cảnh báo ư? Cảnh báo điều gì?

Eri chỉ có thể lắc đầu vì chính bản thân cô bé cũng không biết.

_ Điều gì đó có liên quan đến Kusanagi – kun và dự định tương lai của cậu ấy. Vì một lý do nào đó… mà Kusanagi – kun từ bỏ nghiên cứu. Aries – chan nói rằng là để bảo vệ mình nên Kusanagi – kun mới quyết định từ bỏ… Aries – chan chỉ nói như thế nên mình cũng chỉ hiểu được nhiêu đó. Thật sự thì… đã xảy ra chuyện gì với Kusanagi – kun?

Cứ Kusanagi – kun Kusanagi – kun mãi… Eri chỉ toàn quan tâm đến Kusanagi – kun mà chẳng thèm để ý thấy rằng cái tên đó gây khó chịu cho ít nhất hai người đang đứng ngay đây. Nhưng… có lẽ Hiyama, Hebi và Namehari hiểu được lời ngụ ý đằng sau lời cảnh báo của Aries. Có lẽ Kazuma cũng đã biết được mục đích thật sự của việc nghiên cứu Chân Tổ là như thế nào nên cậu ta mới chọn từ bỏ giữa chừng. Một nhà khoa học dám phủ nhận tất cả những gì mình đã đạt được chỉ vì không muốn thị tộc Chân Tổ bị gây hại… Dường như… Kazuma cũng không hẳn là kẻ xấu như Hiyama và Hebi từng nghĩ… hắn chỉ… có hơi đáng ghét chút đỉnh mà thôi.

Kazuma Kusanagi đã quyết định dừng cuộc chơi. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều khiến thị tộc Chân Tổ vào vòng an toàn bởi vì giờ đây, tiếp nối theo con đường mà Kazuma Kusanagi đã từ bỏ, một nhà khoa học khác mang tên Aries Hermandez sẽ lại đưa thị tộc đến bờ vực hiểm nguy. Bốn người bạn của chúng ta… luôn phải nâng cao cảnh giác vì không thể đoán trước được Aries sẽ làm gì tiếp theo.

……………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………………

Sau khi về nhà, theo lẽ thông thường thì Kazuma sẽ lăn lộn ở ghế sofa, vừa nằm vừa bò sang bên phải sang bên phái, tay thì với lấy chiếc bánh gạo trên bàn được Ayame chuẩn bị sẵn nhai ngồm ngoàm, rồi hai tay bấm lấy chiếc máy Nintendo 3DS chơi trò Pokemon Omega Ruby hay bất cứ game nào cậu ta muốn chỉ để với một mục đích duy nhất là giết thời gian. Nhưng riêng ngày hôm nay thì không thể chây lười như mọi khi được vì Ayame đã giao cho cậu ấy một nhiệm vụ cao cả mà chỉ duy nhất Kazuma làm được. Đó là hôm nay, Ayame sẽ về hơi trễ vì công việc đột xuất. Ayame đã nhờ Kozue làm bữa tối và mang qua nên yên tâm rằng Kazuma sẽ không bị bỏ đói. Trong thời gian đó, Kazuma phải dọn dẹp hết tất cả xấp tài liệu nghiên cứu của mình để xó ở góc nhà. Vì số lượng nhiều nên cậu ấy không thể đốt hết trong một ngày nên chia ra đốt từ từ. Chí ít thì cũng mang chúng vào kho cho đỡ vướng víu đường đi chứ để ngay ngoài cửa ra vào thì vừa khó di chuyển, tệ nhất là sẽ có con gì đó ăn bậy ăn bạ rồi đau bụng thì nguy. Nên Kazuma tạm thời đưa hết đống tài liệu nghiên cứu toàn giấy và giấy vào kho.

Nhiệm vụ tiếp theo là cho mấy con vật trong phòng khám ăn. Hôm nay đến phiên Kazuma cho chúng ăn, tiện thể rửa chuồng nếu có dơ bẩn gì, đặc biệt phải chuyên tâm để ý đến chuồng ở của những con đang bị bệnh hay trong thời gian điều trị. Nhắc đến động vật thì bỗng dưng cậu ấy trở nên chăm chỉ một cách bất ngờ. Không một ai dám phủ nhận rằng tình yêu của Kazuma đối với các con vật xung quanh mình là vô bờ bến, là bao la mênh mông như đại dương xanh rộng lớn. Cậu ấy thương chúng còn hơn bản thân mình. Chính vì thế nên thi thoảng Kazuma cũng dễ bị mềm lòng bởi vài chuyện cỏn con bình thường. Điển hình như khi dọn đến cái nhánh cây cảnh thường được dùng làm trụ đỡ cho con chim ưng săn mồi Philippine. Nhìn thấy bộ bàn đó, Kazuma lại nhớ đến con ưng. Bình thường thì ngày nào Kazuma cũng sẽ gặp con chim cứ mỗi khi về nhà… Chỉ là lần này không trông thấy nó, trong lòng Kazuma có một chút cô đơn trống trải.

_ Chẳng hiểu sao mà Cristiano Ronaldo chưa chịu về nữa. Hy vọng rằng Hoshimiya sẽ chăm lo cho nó cẩn thận đầy đủ!

Vì một lý do nào đó mà con chim ưng săn mồi của Kazuma vẫn chưa thấy bay về. Nó hiện đang ở cùng Eri ngay trên thị tộc Chân Tổ cách đây không xa nhưng… con chim ưng này khá kén chủ. Nó chỉ ở bên cạnh những ai thân thuộc với nó như Kazuma thôi và sẵn sàng tấn công những ai nó cảm thấy nguy hiểm. Vậy mà chỉ trong vài lần gặp gỡ, nó tin tưởng Eri đến mức sống miết ở nhà cô bé và chờ đợi được Makoto – san, mẹ của Eri cho ăn lẫn chăm sóc. Cũng may mắn rằng Makoto – san là người dễ tính và thích nuôi thú cảnh. Vì trong nhà chỉ có hai mẹ con nên cũng cảm thấy chút cô đơn mỗi khi Eri đến trường. Có thêm một con vật nào đó nuôi trong nhà khiến Makoto – san vui hơn nhiều. Không biết khi nào con chim ưng này mới chịu bay về vơi Kazuma… Thôi thì tùy vào bản thân nó vậy.

_ Giờ chỉ còn lại mỗi mình cậu là tớ nhờ vả được. Giúp tớ xong chuyện này rồi chúng ta cùng đi dạo ngoài phố nhé Tatsumaki. Nghe Onee – chan nói rằng dắt chó đi dạo vào buổi tối ở thị trấn này cũng thú vị lắm!

Đừng nghĩ nó là chó mà không làm được việc. Trái lại, nó giúp Kazuma được nhiều điều lắm. Vì là loài Becggie được đào tạo huấn luyện bài bản nên nó khá thông minh. Nó giúp Kazuma chất các chồng giấy trên lưng mang đến phòng kho và còn chạy qua chạy lại, dùng răng gặm những món đồ cần thiết khi Kazuma nhờ. Có con Tatsumaki bên cạnh giống như cánh tay trái đắc lực. Nhờ nó mà công việc dọn dẹp của Kazuma không trở nên cực nhọc như cậu ấy nghĩ.

………

Bỗng dưng, Tatsumaki ngước nhìn ra bên ngoài độ khoảng hai ba giây rồi cất tiếng sủa inh sủa ỏi. Không chỉ riêng Tatsumaki mà những con vật khác trong phòng khám cũng bắt đầu cất tiếng kêu thất thanh cùng một lúc. Là một bác sĩ thú y có kinh nghiệm chăm sóc động vật nên Kazuma hiểu rằng tiếng kêu như dàn nhạc hòa tấu này chỉ được cất lên khi chúng cảm nhận được một sự bất an hay khi chúng trông thấy một người lạ có khả năng gây nguy hiểm. Chúng đã đúng khi cảnh báo cho Kazuma vì ngay bây giờ… ngay ngoài khung cửa sổ phòng khám, Kazuma có thể trông thấy rất rõ… cái gã mặc tấm áo choàng che kín hết cả mặt, che kín từ đầu đến chân một cách bí ẩn đang hiện diện ngay đó. 

Chính là hắn… chính hắn là kẻ đã xuất hiện cách đây không lâu, cũng ngay tại nhà Kazuma và bất ngờ tấn công cậu ấy. Và bây giờ một lần nữa, hắn đang có mặt ngay đây.

_ Ngươi là…

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương