Thê Khống
Chương 52: Hồi phủ

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Năm năm sau.

Một dòng nước từ trên cao chảy xuống, chảy vào trong cái tách lông thỏ, sau hàng loạt những tiếng khua khuấy, bỗng chốc trở nên yên tĩnh. Hoa văn trên bề mặt tách lay động, trong chớp mắt ngay chính giữa hiện lên một chữ "thiền".

Ánh mắt của Tĩnh Ức sư thái từ chữ "thiền" trên mặt tách, chuyển đến bàn tay ngọc ngà mềm mại của Phương Cẩn Chi. Bà khẽ gật đầu, khen: "Con bé này,  thủ nghệ pha trà càng ngày càng tinh diệu."

Nói xong, bà quay đầu đi, khẽ ho hai tiếng.

"Sư thái......" Phương Cẩn Chi vội vàng đặt trà tiển trong tay xuống bàn.

Tĩnh Ức sư thái khoát tay áo, nói: "Không có gì đáng ngại, chỉ vô tình mắc phải phong hàn thôi."

"Cũng đã vào thu rồi, những lúc sư thái niệm thiện cần phải chú ý thời tiết." Phương Cẩn Chi đứng dậy, nâng chiếc vày hồng mai bách thủy màu khói đi đóng cửa sổ lại.

Nàng xoay người lại, khóe miệng cong lên, lúm đồng tiền khẽ điểm: "Sư thái, không được chê thuốc đắng!"

"Ta cũng không phải tiểu hài tử......" Tĩnh Ức sư thái liên tiếp cười hai tiếng, rồi bỗng sực nhớ ra điều gì. Bà bước đến ngồi xổm trước một cái tủ tử đàn thấp bé, lục lọi ra một chiếc hộp nữ trang xinh xắn.

Phương Cẩn Chi nghiêng đầu nhìn bà, có chút kinh ngạc khi thấy Tĩnh Ức sư thái lấy từ bên trong ra một cây trâm hoa mai bằng ngọc. Ngọc trâm này dùng năm miếng Dương Chi Bạch Ngọc thượng hạng tạo thành các cánh hoa, lại dùng ba khối hồng ngọc đỏ tươi làm nhụy hoa.

"Rất hợp với cái váy của con ngày hôm nay." Tĩnh Ức sư thái đi tới, cài trâm ngọc lên mái tóc của Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi nhấc váy, xoay một vòng, chiếc váy bách thủy tầng tầng lớp lớp uốn lượn như mây bay. Nàng khẽ cong mắt cười hỏi: "Sư thái, sư thái, có phải nhìn con rất đẹp hay không?"

"Cái con bé này, đâu có ai tự khen mình như vậy!" Tĩnh Ức sư thái cười trợn mắt nhìn nàng. Nhưng trong lòng Tĩnh Ức sư thái cũng không thể không thừa nhận, hôm nay, Phương Cẩn Chi xác thực là rất đẹp.

Lúc không cười như vầng trăng thanh tú ẩn sau màn mây mỏng, sáng trong thanh lịch tao nhã. Nếu nàng mím môi cười khẽ thì đôi mắt khẽ cong lên, khóe mắt đuôi mày đều kinh diễm. Làn da trắng như mỡ đông, hai má lúm đồng tiền xinh xắn, tạo thêm chút ngọt ngào.

Mới mười hai tuổi.

"Sư thái." Phương Cẩn Chi kéo cánh tay Tĩnh Ức sư thái. "Con phải đi rồi, trễ hơn nữa, nhị ca lại phát cáu....."

Ấn đường khẽ chau lại, hai má phồng lên.

Tĩnh Ức sư thái không khỏi cảm khái: vẫn còn trẻ con.

Mấy ngày trước là thọ thần của Vinh Quốc Công, Phương Cẩn Chi với tư cách là nghĩa nữ của Phương Bảo Thành, phải trở về chúc thọ lão gia tử. Phương gia giữ nàng ở lại bốn ngày, hôm nay mới để cho Phương Kim Ca đưa nàng về phủ Ôn Quốc Công. Phương Cẩn Chi nghe nói Tĩnh Ức sư thái bị bệnh, thuận đường ghé am Tĩnh Ninh trên đường đi. Phương Kim Ca cũng không theo vào, mà đến nhà bằng hữu ngồi chơi. Ước định hời gian, Phương Kim Ca trở lại đón Phương Cẩn Chi, đưa nàng về phủ Ôn Quốc Công nguyên vẹn không chút sứt mẻ.

Tĩnh Ức sư thái tự mình đưa Phương Cẩn Chi xuống núi, Phương Kim Ca đã đến từ rất sớm. Đang đứng dựa vào cây dương liễu, hờ hững. Khóe mắt liếc thấy có bóng người, hắn ngẩng đầu lên, nhìn Phương Cẩn Chi.

Cho dù khoảng cách xa như vậy, cho dù không nhìn thấy rõ nét mặt của Phương Kim Ca. Nhưng Phương Cẩn Chi cũng dám cuộc rằng ánh mắt nhị ca nhìn nàng lúc nãy, tuyệt đối là trừng mắt.

Nàng bái biệt Tĩnh Ức sư thái, cùng Diêm Bảo Nhi đi tới. Không đợi Phương Kim Ca oán trách, nàng cười ngọt ngào nói trước: "Đều là Cẩn Chi không tốt, khiến nhị ca chờ lâu!"

Phương Kim Ca trừng mắt nhìn nàng, nói: "Ngươi không thể mặc áo choàng vào à? Lại cảm lạnh nữa, mẫu thân sẽ trách ta!"

Đây là Phương Kim Ca đang lôi chuyện cũ ra nói. Chỉ vì năm trước, khi Phương Cẩn Chi từ phủ Vinh Quốc Công trở lại phủ Ôn Quốc Công không cẩn thận bị cảm lạnh, Đại phu nhân Phương gia liền trách mắng Phương Kim Ca không chịu chăm sóc muội muội tử tế.

"Phải phải, muội quên mất. Lần sau nhất định sẽ mặc thật dầy!" Phương Cẩn Chi cười đến vô cùng chân thành.

Phương Kim Ca bỗng nhiên cảm thấy không còn chút hăng hái nào, hắn xoay người  bước thẳng lên ngựa.

Trên đường trở về phủ Ôn Quốc Công, Phương Cẩn Chi ngồi bên trong xe ngựa, thỉnh thoảng nghe thấy có tiếng ăn xin dọc đường. Nàng cẩn thận vén một góc nhỏ màn che cửa sổ của xe ngựa, nhìn tình cảnh bên ngoài.

Hoàng Thành, vẫn là Hoàng Thành.

Những đại viện nhà cao cửa rộng vẫn đứng sừng sững sâm nghiêm hùng vĩ như trước. Nhưng trên đường lại có thêm rất nhiều lưu dân. Trận chiến này của Đại Liêu và Kinh Quốc, đã đánh được năm năm.

Ban đầu Trưởng Công Chúa bị bắt, Tiểu Hoàng Đế không để ý quần thần liều chết can gián, lập tức phát binh. Vị trí Đại Tướng Quân chính Nhất Phẩm trong quân đội vẫn trống. Tiểu Hoàng Đế hạ thánh chỉ đến phủ Ôn Quốc Công, nhưng không tìm được bóng dáng của Lục Thân Ky.

Trưởng Công Chúa bị bắt, Lục Thân Ky mất tích. Dân tâm không yên, trong triều, trong quân đội, lòng người lại càng hoang mang. Dưới sự khuyên can của Lục Vô Nghiên, Tiểu Hoàng Đế quyết định ngự giá thân chinh, để làm phấn chấn lòng quân.

Khi đại quân khởi hành đi tới biên cảnh thì nhìn thấy một con tuấn mã lao như bay tới. Trên lưng tuấn mã có một người đang nằm, sống chết không rõ. Trong lúc liêu binh đang định bắn cả vạn mũi tên, thì bị Lục Vô Nghiên ngăn trở. Hắn phóng ngựa về phía trước, khống chế con tuấn mã đang chạy như bay, cứu được Trưởng Công Chúa đang trọng thương sắp mất đi ý thức trên lưng ngựa.

Lục Vô Nghiên lãnh binh chạy dọc theo con đường tuấn mã chạy tới, rốt cuộc cũng nhìn thấy Lục Thân Ky đang bị bao vây trong đám Kinh quân. Ông đã lấy thực lực của một người để chống lại gần cả trăm Kinh quân, trên người bị thương vô số, đã là nỏ mạnh hết đà, nhưng vẫn không chịu lui nửa bước.

Lục Thân Ky không thể lui về phía sau, không thể để đám người này đuổi theo Trưởng Công Chúa.

May thay, Lục Vô Nghiên tới kịp lúc.

Trưởng Công Chúa được cứu về, văn thần võ tướng trong triều đều khuyên Tiểu Hoàng Đế lập tức thu binh. Trong lúc Tiểu Hoàng Đế đang do dự thì Trưởng Công Chúa tỉnh lại từ trong hôn mê, bà hạ chỉ: "Dùng cái chết giả của Bổn cung để kích thích căm phẫn trong lòng quân, khiến cho Kinh quân khinh địch, đó chính là thời cơ tốt nhất để khởi binh."

"Lục Tướng Quân đang bị thương nặng, quân ta không có người lãnh binh! Xin Trưởng Công Chúa nghĩ lại!"

Trái tim Trưởng Công Chúa run lên dữ dội, hình ảnh Lục Thân Ky một thân một mình cứu bà từ trong Kinh quân lập tức hiện lên trước mắt bà. Bà dùng sức nhắm mắt lại, cố gắng xua đi bóng dáng của Lục Thân Ky ra khỏi đầu.

Bà trầm tĩnh điều động quân đội, Phong Tướng Quân, Trần Tướng Quân đều được thăng lên làm Phiêu Kỵ Tướng Quân tòng Nhất Phẩm. Lại liên tiếp điều động thăng chức thêm mấy vị võ tướng trong quân đội. Cuối cùng, bà bất chấp sự phản đối của triều thần, giao quân phù của Đại Liêu cho Lục Vô Nghiên.

Cũng may, Lục Vô Nghiên đã không làm cho bà thất vọng.

Kiến thức lãnh binh bày trận của Lục Vô Nghiên đều do Lục Thân Ky đích thân chỉ bảo. Huống chi......là người sống lại thêm một đời, đời trước của hắn, cuối cùng đã thống nhất Kinh Quốc, Tiêu Quốc và Túc Quốc.

Hắn cầm quân phù Đại Liêu, liền lấy thế lôi đình tấn công quân địch. Trên người không còn nửa phần hình tượng hoàng khố vô năng mà những năm qua đã để lại cho người khác, ngược lại đã bộc lộ tài năng quân sự hơn người.

Sự lãnh huyết và quyết đoán của hắn, tuyệt đối không giống một người chưa từng cầm binh. Huống chi, lúc hắn lãnh binh cũng chỉ mười sáu tuổi. Cho dù là Lục Thân Ky được phong là thần thoại trong quân đội cũng không có được sự tàn nhẫn trên người hắn. Chỉ trong một thời gian ngắn, lòng quân phấn chấn, đồng tâm công địch.

"Sắp tới tiết Trung thu rồi!" Diêm Bảo Nhi vỗ tay một cái. "Trở về làm bánh Trung thu ăn thôi!"

"Đúng vậy, sắp tới tiết Trung thu rồi......" Phương Cẩn Chi buông rèm cửa sổ xuống, tựa vào vách xe. Nàng nhẹ nhàng nhắm mắt lại, nhớ lại dáng vẻ Lục Vô Nghiên tựa người vào vách xe như thế nào, bắt chước.

Tam ca ca của nàng cũng sắp trở về rồi.

Xe ngựa bất ngờ lắc lư một cái, lay tỉnh Phương Cẩn Chi vừa mới chợp mắt. Phương Cẩn Chi mơ màng mở mắt, đôi mắt như nước hồ thu nhuộm một tia ngu ngơ mờ mịt.

Diêm Bảo Nhi vội vàng đẩy cửa xe ngựa ra một chút.

Là mấy lưu dân ăn xin.

"Tránh ra!" Phương Kim Ca cau mày liếc mắt nhìn phía sau xe ngựa.

"Xin thương xót, cho chút đồ ăn! Coi như tội nghiệp mấy hài tử đáng thương......"

Phương Cẩn Chi nhìn ra ngoài từ kẽ hỡ khe cửa Diêm Bảo Nhi đẩy ra. Đó là một người toàn thân rách rưới, hẳn là phụ nhân. Đi theo phía sau bà ấy còn có ba đứa trẻ bẩn thỉu, gầy trơ xương.

"Nhị ca, đợi một chút!" Phương Cẩn Chi sờ sờ trên người mình, nhất thời bất đắc dĩ. Nàng chưa bao giờ thích đeo quá nhiều đồ trang sức, thứ đáng giá trên người nàng lúc này, cũng chỉ có kim linh đang trên cổ tay, và một trâm ngọc trên mái tóc.

Cái trước là di vật ca ca để lại cho nàng, cái sau là lễ vật Tĩnh Ức sư thái tặng cho nàng ngày hôm nay. Cái nào cũng không thể đưa cho người khác.

Nàng không thể không liếc mắt nhìn Diêm Bảo Nhi ở bên cạnh. Diêm Bảo Nhi lật đật móc ra mấy khối bạc vụn trong cái túi thêu treo bên hông. "Lấy của nô tỳ cho bọn họ đi!"

"Đợi đã!" Phương Cẩn Chi vừa định cầm khăn gấm trên người mình, nàng do dự một chút, cuối cùng dùng khăn gấm của Diêm Bảo Nhi, gói lại dĩa bánh ngọt trên bàn nhỏ trong xe ngựa, đưa cho Diêm Bảo Nhi.

"Đây, đưa cả cái này cho bọn họ đi."

Diêm Bảo Nhi gật đầu, rồi mới đưa bánh ngọt và bạc vụn cho phụ nhân kia. Gần đây, phụ nhân ăn xin đó đã chặn không ít xe ngựa, kiệu của mấy gia đình giàu có, có lúc cũng được bố thí chút đỉnh, nhưng lúc bị xua đuổi thì nhiều hơn, thậm chí còn bị đánh.

Bà cầm lấy bạc vụn và bánh ngọt Diêm Bảo Nhi đưa cho, thiên ân vạn tạ. Đây có lẽ là lần bố thì mà bà nhận được nhiều nhất kể từ khi theo lưu dân chạy tới Hoàng Thành.

Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, một cơn gió thổi đến, thổi màn cửa xe ngựa bay lên, lộ ra gò má của Phương Cẩn Chi.

Phụ nhân kia không khỏi ngây ngẩn cả người, bà chưa bao giờ nghĩ tới người trong xe ngựa lại là một đứa bé vừa mới lớn như vậy. Phương Cẩn Chi ngồi trong xe ngựa khẽ cười duyên dáng đó nhất định là thiên chi kiêu nữ......

Bà ta nhìn lại trưởng nữ của mình, có lẽ cũng xấp xỉ tuổi Phương Cẩn Chi, trong lòng nhất thời khổ sở. Bà ta vội vàng mở khăn gấm ra, chia bánh ngọt cho mấy đứa trẻ ăn.

Số mệnh của mỗi người đúng thật là không giống nhau....!

Phương Kim Ca giảm tốc độ, để chiếc xe ngựa sau lưng đuổi kịp.

"Này, ngươi cho bọn họ bạc, sao còn cho bọn họ bánh ngọt? Đây là mẫu thân chuẩn bị cho ngươi!"

Màn cửa bên hông xe ngựa được vén lên, lộ ra một bàn tay thon thả, bàn tay đó đang cầm một khối mai hoa tô đưa tới trước mặt Phương Kim Ca, Phương Cẩn Chi nép sau màn cười nói: "Giữ lại cho nhị ca một khối nè!"

"Ta không thèm!" Phương Kim Ca giận dỗi.

Phương Cẩn Chi biết rất rõ hắn không có ý đó! Nàng cười hì hì trêu tức!

"À, vậy muội ăn!" Phương Cẩn Chi rụt tay về, cắn một miếng mai hoa tô. "Ngọt thật!"

Phương Kim Ca đen mặt, thúc ngựa đi về phía trước, không muốn để ý nàng nữa.

Ngày mùng mười tháng tám này, đại quân về thành.

Trong biệt viện của Trưởng Công Chúa, Trưởng Công Chúa đang nghiêng người dựa trên tháp mỹ nhân, ống tay áo trên cánh tay phải của bà vén lên hết, lộ ra vết thương xuyên qua cả cánh tay. Vết thương rất sâu, chỗ khuỷu tay sâu đến tận xương.

Lục Vô Nghiên cẩn thận rắc thuốc bột lên vết thương của Trưởng Công Chúa. Hắn không khỏi ngẩng đầu liếc nhìn bà, Trưởng Công Chúa đang khép hờ hai mắt, trên mặt không chút biểu tình. Tựa như chẳng hề bị thương.

Lục Vô Nghiên âm thầm than nhẹ một tiếng, dùng vải băng lại vết thương trên tay Trưởng Công Chúa thật kỹ. Rồi nhận lấy chén thuốc trong tay Nhập Y đưa đến trước mặt Tưởng Công Chúa.

"Mẫu thân, nên uống thuốc rồi."

Lúc này Trưởng Công Chúa mới mở mắt ra, bà không nhận chén thuốc Lục Vô Nghiên đưa tới, mà chỉ cau mày nhìn Lục Vô Nghiên, có chút lo âu nói: "Vô Nghiên, lần này danh tiếng của con quá lớn rồi."

Mặc dù năm năm trước, là Trưởng Công Chúa tự mình giao binh phù vào tay  Lục Vô Nghiên, nhưng đó là hành động trong tình huống bất đắc dĩ. Năm năm này, Lục Vô Nghiên nhận được quá nhiều lời ca ngợi, vô luận là trong quân đội hay là dân gian, điều này rất dễ mang đến cho hắn họa sát thân.

Hơn nữa......

Ban đầu, sau khi Trưởng Công Chúa giao binh phù cho Lục Vô Nghiên, liền phái tinh binh đưa Tiểu Hoàng Đế về Hoàng Thành. Dù sao nước một ngày không thể không có vua, chuyện trong nước cũng cần phải xử lý.

Đã năm năm chưa gặp Tiểu Hoàng Đế rồi.

Trong lòng Trưởng Công Chúa hiểu rất rõ, năm năm bà không có ở đây, trong triều nhất định sẽ có rất nhiều người thổi mấy lời sàm ngôn vào tai Tiểu Hoàng Đế.

Năm năm, ai có thể xác định lòng người không thay đổi?

Lục Vô Nghiên biết lo lắng trong lòng Trưởng Công Chúa, hắn kéo tay áo Trưởng Công Chúa xuống. Sau đó khóe miệng khẽ nâng lên, kéo ra một nụ cười lạnh lùng như có như không, nói: "Mẫu thân, nhi tử tự có chừng mực. Người uống chén thuốc này trước đi, ngủ một giấc thật ngon. Dù sao, trước mắt không có gì quan trọng hơn sự bình phục thân thể của người."

Trưởng Công Chúa gật đầu một cái, uống chén thuốc đáng nghét đó như uống nước.

Ban đầu, lúc Trưởng Công Chúa được Lục Thân Ky cứu về, cả người bị thương rất nặng, quân y đã bí mật điều dưỡng gần một năm, thân thể Trưởng Công Chúa mới khỏi hẳn. Một năm sau, Trưởng Công Chúa lại tiếp tục mặc nhung trang xuất chinh, binh lính biết Trưởng Công Chúa chưa chết, đã đẩy sĩ khí của Đại Liêu lên đến đỉnh điểm.

Lúc mang binh đánh giặc, bị thương là chuyện không thể tránh khỏi. Mấy năm nay, trên người Trưởng Công Chúa cũng bị không ít thương. Mà vết thương đáng sợ trên cánh tay bà là lúc đánh hạ ba thành ở biên cảnh Kinh Quốc mà có.

Lục Vô Nghiên đợi Trưởng Công Chúa ngủ say, mới đắp kín chăn cho bà, rồi mới bước khẽ ra khỏi phòng.

Hắn vừa mới ra khỏi biệt viện của Trưởng Công Chúa, liền bị ngăn lại bởi một bóng người từ phía sau thân cây xông tới.

Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ nói: "Phụ thân, bộ dạng này của người có phần giống tặc."

Lục Thân Ky kéo Lục Vô Nghiên đến bên cạnh, hỏi: "Thuốc uống chưa? Băng bó rắc thuốc bột chưa? Ngủ lại rồi chưa?"

"Uống rồi, băng bó rắc thuốc rồi, ngủ lại rồi." Lục Vô Nghiên thở dài.

"Con tận mắt nhìn thấy?"

"Thuốc là nhi tử tự mình đưa cho bà, băng bó rắc thuốc là nhi tử tự mình làm cho bà, nhi tử cũng tận mắt nhìn bà ngủ rồi mới ra ngoài."

Lục Thân Ky nhíu mày một cái, hỏi ngược lại: "Băng bó rắc thuốc là ngươi tự mình làm cho nàng sao? Tại sao không để nha hoàn làm? Nhập Y đã chết rồi sao?"

Lục Vô Nghiên hơi đờ người, dở khóc dở cười nói: "Con là nhi tử của bà ấy....."

Ăn giấm ăn đến trên người nhi tử của mình cũng là thiên hạ đệ nhất.

"Đi đi đi, ngươi đi đi!" Lục Thân Ky phất phất tay.

Lục Vô Nghiên lắc đầu bất đắc dĩ, lên xe ngựa dừng cách đó không xa rời đi.

Đợi đến khi Lục Vô  Nghiên rời khỏi, Lục Thân Ky đi tới đi lui tại chỗ, lòng vòng một lúc lâu, trong lòng vẫn cảm thấy không yên. Cuối cùng, ông khẽ cắn răng, đi vòng ra hậu diện của biệt viện Công Chúa, thừa dịp thị vệ không để ý nhảy lên đầu tường, bay lên trên mái nhà, lướt đến nóc tẩm phòng của Trưởng Công Chúa. Ông ngổi xổm xuống trên nóc nhà, cẩn thận gỡ một viên ngói xanh lên. Viên ngói xanh này khác màu với những viên khác, hiển nhiên là thường bị gỡ lên.

Lục Thân Ky cúi đầu, nhìn vào trong phòng.

Trên tháp mỹ nhân nào còn người?

Trưởng Công Chúa đã sớm đứng dậy, hoặc có thể bà không hề ngủ. Lúc này bà đang ngồi trên ghế mân côi bên cửa sổ, chau mày lật xem mật thư trên án kỷ, rồi lại vuốt mở một tờ giấy, tỉ mỉ viết cái gì đó.

"Biết ngay nàng không chịu nghỉ ngơi tử tế mà!" Lục Thân Ky tức giận nện vào nóc nhà một cái.

"Ai ở trên đó?" Trưởng Công Chúa chợt ngẩng đầu lên.

Lục Thân Ky cả kinh, vội vã đặt viên ngói xanh đang cầm trong tay xuống, trong mấy cái chớp mắt đã bay dọc theo đường đến đây chuồn mất.

"Trưởng Công Chúa có gì phân phó?" Bọn thị vệ nghe thấy giọng của Trưởng Công Chúa, lập tức chạy tới cửa.

Trưởng Công Chúa đặt cây bút trong tay xuống, bà đi tới giữa tẩm phòng, ngẩng đầu nhìn vào chỗ bị mất một viên ngói trên nóc nhà. Một lát sau, bà mới nói: "Không có chuyện gì."

Bà quay trở lại án kỷ, tiếp tục viết thư. Bà viết được mấy chữ, ngòi bút dừng lại, bà không khỏi bật cười một tiếng.

********

Tiết Trung thu ngày mười lăm tháng tám, cũng là ngày Lục Vô Nghiên trở lại phủ Ôn Quốc Công.

Phương Cẩn Chi dậy từ rất sớm.

"Bộ này nhìn được không?" Phương Cẩn Chi xoay một vòng. Trên người nàng đang mặc một bộ đoản sam màu trắng nhạt, chiếc váy bên dưới được điểm xuyết một nhánh hoa dâm bụt. Một thân váy áo trắng trắng hồng hồng càng tôn lên vẻ diễm lệ cho gương mặt nàng.

Bình Bình dùng sức gật đầu một cái: "Đẹp lắm!"

An An cũng gật đầu.

"Có phải quá non nớt hay không......"

Phương Cẩn Chi lật qua lật lại tủ y phục thêm một lần, rồi đổi lớp áo ngoài màu xanh của trúc, phối với một cái váy Yên Vân màu xanh của nước. Nàng lại xoay một vòng, hỏi: "Bộ này như thế nào?"

"Đẹp lắm! Thanh lịch tao nhã!" Bình Bình càng dùng sức gật đầu.

"Đúng đúng đúng, nhã nhặn trầm tĩnh, dịu dàng, như, như...... như hoa trôi trên nước!" An An nói.

Phương Cẩn Chi vuốt vuốt một cánh tay áo, không hài lòng lắm nói: "Tỷ cảm thấy tay áo này có hơi hẹp. Ưm, viền hoa thêu trên váy cũng không đủ tinh xảo!"

Bình Bình và An An nhìn đống y phục chất đầy trên giường, bất đắc dĩ lắc đầu. Tỷ tỷ của bọn họ, đang muốn thay toàn bộ xiêm y đây mà......

Phương Cẩn Chi nắm quả đấm nhỏ theo thói quen, gõ lên đầu một cái, tiếp tục tìm kiếm trong tủ y phục. Nàng vừa lật tìm, vừa nói: "Các muội nói xem, Tam ca ca có thể không còn nhớ tỷ hay không?"

Bình Bình và An An lập tức lắc đầu liên tục, mấy ngày nay, hai người bọn họ đếm không xuể Phương Cẩn Chi đã hỏi vấn đề này bao nhiêu lần.

Phương Cẩn Chi sờ mặt mình, tự nhủ nói: "Tam ca ca nhất định nhớ tỷ, nhưng có lẽ sẽ không nhận ra tỷ? Ưm, được rồi......thay bộ này đi!"

Nàng lôi trong tủ y phục ra một cái váy hoa văn xanh biếc, rồi lôi tiếp ra một cái áo ngắn có tay màu trúc xanh.

"Lúc tỷ còn nhỏ luôn mặc y phục màu trắng, tỷ phải mặc y phục màu trắng, Tam ca ca mới nhận ra tỷ!"

Bình Bình và An An liếc mắt nhìn nhau, thật sự nhìn không ra bộ y phục Phương Cẩn Chi mới vừa thay ra và bộ mặc lúc đầu có gì khác nhau. Hơn nữa...... Hai người bọn họ cũng không tìm được từ nào để tán dương nữa rồi......

"Không được, không được!" Phương Cẩn Chi vẫn lắc đầu. "Nhìn thấy Tam ca ca, tỷ nên vui mừng mới đúng! Nên mặc màu đỏ tươi sáng nha! Bình Bình, An An, các muội nói có đúng hay không?"

Bình Bình và An An hiền như khúc gỗ gật đầu.

Quả nhiên, sau khi Phương Cẩn Chi thay vào một cái áo cánh màu đỏ tươi vạt áo đối xứng, cùng với một cái váy thêu cành hoa đôi màu đỏ nhạt, nàng lại khổ não hỏi Bình Bình và An An: "Có phải...... quá đẹp hay không?"

"Ai nha, các muội nói gì đi chứ!" Dung mạo xinh đẹp của Phương Cẩn Chi nhăn lại, nàng lay lay cánh tay của Bình Bình và An An.

"Đẹp, đẹp lắm! Hồi mâu nhất tiếu bách mị sinh, lục cung phấn đại vô nhan sắc!" An An vội vàng nói.

(Trích trong "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị, Tản Đà dịch: Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son.)

Bình Bình trừng mắt nhìn nàng, nhỏ giọng nói: "Thơ này không phải dùng như thế, sai bối cảnh rồi!"

An An gãi gãi đầu, nhỏ giọng lầm bầm nói: "Muội đã thuộc hết tất cả các bài thơ mà muội phải học rồi....."

"Bằng không......hay là đổi về bộ váy xếp màu quýt trước đó nhỉ?" Phương Cẩn Chi kéo kéo vạt áo của mình, do dự.

Bình Bình và An An đã không còn muốn cho ý kiến nữa, dù sao...... ý kiến của bọn họ cũng chẳng có tác dụng gì. Nếu theo ý của bọn họ, tỷ tỷ của bọn họ là người đẹp nhất thiên hạ, mặc cái gì cũng đẹp!

"Cô nương! Cô nương! Tam thiếu gia trở về rồi!" Mễ Bảo Nhi chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói.

"Biết rồi!" Phương Cẩn Chi đâu còn nhớ đến chuyện thay y phục nữa. Nàng vội vã chạy xuống lầu, vừa chạy được hai bước, chợt nhớ hai muội muội vẫn còn chưa trở lại trong tủ y phục. Nàng vừa định xoay người trở về, Mễ Bảo Nhi ở sau lưng đã nhỏ giọng nói: "Cô nương đi đi, nô tỳ sẽ khóa tủ y phục."

"Được!" Phương Cẩn Chi gật đầu, thắt chặt dây lụa màu trắng trước ngực thêm một chút, mới vội vã chạy xuống lầu. Đến khi nàng chạy ra khỏi tiểu viện của mình, cho dù trong lòng có nôn nóng hơn nữa, cũng không thể không bước chậm lại, bày ra dáng vẻ đoan trang thục nữ, đi về hướng tiền viện.

Hiện tại Lục Vô Nghiên đã rất khác biệt so với trước đây, không còn là một người tính tình cổ quái, bị những người sống trong phủ Ôn Quốc Công tránh còn không kịp. Cho dù...... người Lục gia vẫn có lòng kiêng kỵ đối với hắn, giống như ngày hôm nay hắn trở về nhà, nhưng toàn bộ đều phải bước ra nghênh đón.

Trong đại sảnh đầy người, có người ngồi có người đứng, Phương Cẩn Chi lặng lẽ đi tới đứng ngay ngắn bên cạnh Lục Giai Bồ, Lục Giai Huyên và mấy cô nương Lục gia khác.

Lục Giai Nhân quay đầu lại nhìn nàng một cái, lành lạnh nói: "Cần phải mặc một bộ đỏ rực sao......"

Phương Cẩn Chi cười nhạt, đoan trang điềm đạm, tựa như không nghe thấy gì. Nhưng trong lòng nàng đã đánh trống loạn xạ, bộ váy đỏ này, có phải không được phù hợp hay không? Nàng dùng khóe mắt lặng lẽ liếc nhìn sang mấy biểu tỷ muội Lục gia.

Đều thay váy mới!

Không phải bọn họ muốn để Lục Vô Nghiên nhìn thấy, chỉ là trong mấy loại trường hợp như thế này, mấy nữ nhi khuê phòng đều phải thay một bộ xiêm y thật xinh đẹp, đeo trang sức rực rỡ ra gặp người khác.

Nguy rồi!

Phương Cẩn Chi nghĩ thầm một tiếng không tốt, trước đó nàng chỉ vội vàng thay y phục, lại quên đeo trang sức phù hợp! Đừng nói đeo trâm ngọc, trâm cài đến nữ trang, nàng đã thay đi thay lại y phục rất nhiều lầm, ngay cả tóc cũng đã hơi rối tung rồi......

Tách lông thỏ
Tách lông thỏ

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương