Thê Khống
-
Chương 43: Tay trái
Vết thương trên người Trưởng Công Chúa là do bị ám sát trong lúc điều tra danh sách triều thần cấu kết với Hữu Tướng. Những năm này, bà đã gặp phải rất nhiều cảnh ám sát, đại đa số đều có thể hóa hiểm thành an. Nhưng không ngờ lần này lại quá sơ suất.
Chủy thủ đâm vào trong bụng bà, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng thương tổn nơi trọng yếu.
Chỉ một ngày sau khi bị thương, vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng lại không thể không hồi cung, chịu đựng xe ngựa rung lắc. Lúc lâm triều, tất cả quần thần đều không thể nhìn thẳng vào thánh nhan, ngay cả Trưởng Công Chúa đứng bên cạnh Tiểu Hoàng Đế cũng không thể vô lễ quan sát. Vì vậy, hẳn là không có người nào phát giác hôm nay Trưởng Công Chúa trang điểm hơi đậm hơn thường ngày.
Khi bà đang ở phủ Ôn Quốc Công, đã có hơn phân nửa triều đình mượn danh nghĩa bà bị thương, muốn khiến cho bà vĩnh viễn không thể trở mình. Hiện tại, sao bà có thể để cho đám thần tử này biết bà thật sự bị thương? Hôm nay bà chỉ đến muộn hai khắc, những đám thần tử này đã sinh lòng nghi ngờ. Cho nên đã liên tục gây khó dễ, muốn thăm dò chút manh mối từ trên người Tiểu Hoàng Đế!
Từng gương mặt của đám thần tử trong triều đình ngày hôm nay lần lượt hiện lên trước mắt Trưởng Công Chúa, bà biết bè đảng của Hữu Tướng vẫn chưa được diệt trừ toàn bộ. Còn có những ai? Bà không thể không suy ngẫm, phán đoán.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của mẫu thân mình, trong lòng Lục Vô Nghiên sợ hãi không thể nào diễn tả. Ở kiếp trước, Trưởng Công Chúa cũng đã từng bị ám sát. Nhưng chuyện đó xảy ra vào thời điểm của ba năm sau!
Sao trong kiếp này lại đến sớm như vậy?
Lục Vô Nghiên giật mình, dường như trong ván cờ này, đã có một con cờ đặt sai chỗ, khiến cho mỗi bước đi sau đó đều thay đổi. Tình thế không hề phát triển theo quỹ đạo chiếu theo kiếp trước, những sự kiện lớn, không cái nào tránh khỏi.
Vô luận là việc phụ mẫu hòa ly, Phương Cẩn Chi bị thương, hay Trưởng Công Chúa bị ám sát lần này.
Nghĩ tới đây, sao trong lòng Lục Vô Nghiên không hoảng loạn? Hắn biết, hắn không nên cúi đầu trước số mệnh, hắn phải có hành động.
"Mẫu thân, trở về thôi." Cánh tay Lục Vô Nghiên đang đỡ lưng Trưởng Công Chúa càng siết chặt
"Hoàng tỷ! Tỷ..... nghỉ một lát rồi đi!" Tiểu Hoàng Đế vừa nghĩ đến trên người Trưởng Công Chúa bị thương nặng như thế, còn phải chịu đựng sự chòng chành rung lắc của xư ngựa, trong lòng hắn liền chua xót khó thôi.
Trưởng Công Chúa lắc đầu một cái, nói: "Lúc này, nếu ta ở lâu trong cung sẽ chỉ khiến người khác sinh nghi. Yên tâm đi, hoàng tỷ không sao đâu. Đệ ở trong cung cũng phải biết tự chăm sóc thân thể mình thật tốt."
Từ trước đến nay, Tiểu Hoàng Đế chưa bao giờ làm trái ý của Trưởng Công Chúa, cho dù trong lòng hắn không đành lòng cũng chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù Trưởng Công Chúa buông rèm chấp chính, nhưng cũng không ở lại trong cung. Bà vốn ở tại phủ Công Chúa của bà, nhưng mấy ngày trước bà đã có ý định quyên phủ Công Chúa, nên đã chuyển đến ở trong một biệt viện. Biệt viện của bà cũng chỉ là một phủ đệ nho nhỏ nhận được khi còn bé, so với phủ Công Chúa của bà thì mộc mạc hơn rất nhiều.
Sau khi trở về, Lục Vô Nghiên cũng không tránh đi, mà đỡ Trưởng Công Chúa đi thẳng vào trong phòng.
Nhập Y vội vàng tháo cung trang trên người bà xuống, vén y phục thẫm màu lên, khử trùng để bôi thuốc lên miệng vết thương ở bụng rồi băng bó lại.
Lục Vô Nghiên ngồi xổm phía trước bà, ngưng mắt nhìn vết thương nhìn thấy mà hoảng trên bụng mẫu thân.
"Vô Nghiên, đừng nhìn." Trưởng Công Chúa có chút do dự mở miệng. Vì bà biết Lục Vô Nghiên nhìn thấy vết thương như thế, thân thể của hắn có thể sẽ sinh ra khó chịu. Lần đó, khi bà và Lục Thân Ky tranh cãi, ông đã lớn tiếng chất vấn bà có biết trong hai năm Lục Vô Nghiên thay Sở Hoài Xuyên làm con tin, rốt cuộc đã gặp phải những gì hay không.
Thật ra thì, bà có biết một ít.
Sau lần tranh cãi đó, bà đã tốn rất nhiều công sức để tiếp tục điều tra, đại khái cũng đã biết được hai năm đó Lục Vô Nghiên đã trải qua những chuyện gì.
"Để ta." Lục Vô Nghiên nhận lấy thuốc bột từ tay Nhập Y, tự mình bôi thuốc cho mẫu thân của mình.
Trưởng Công Chúa nhìn hắn một lúc lâu, mới khẽ ngã người ra phía sau, tựa vào lưng ghế. Tỉnh táo từ tâm hồn tới thân thể một cách hiếm thấy. Bà đột nhiên nhận ra nhi tử của mình đã trưởng thành, thậm chí còn có thể để cho bà dựa vào một lúc.
Sau khi Lục Vô Nghiên bôi thuốc cho Trưởng Công Chúa, rồi cẩn thận băng bó vết thương lại cho bà, lúc này mới lên tiếng: "Mẫu thân, giao Nhập Lâu cho con đi."
Trưởng Công Chúa hơi kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên.
Nữ nhi Nhập Lâu này có thể xem là tâm huyết của Trưởng Công Chúa, cũng là nguồn lực cường hãn trong tay Trưởng Công Chúa. Trên danh nghĩa, Nhập Lâu là nơi Trưởng Công Chúa chứa chấp những bé gái mồ côi hay bị phụ mẫu bán rẻ. Nhưng sau khi bước vào Nhập Lâu, mỗi người đều phải tiếp nhận bồi dưỡng đặc biệt, mỗi người đều có một nghề mà mình thành thạo. Có người trở thành thị nữ hầu hạ, nhưng cũng có người võ nghệ cao cường như Nhập Tửu, y thuật cao siêu như Nhập Y, còn có rất nhiều người ần náu ở khắp nơi dốc sức vì Trưởng Công Chúa.
Nam tử có thể nhập chinh, nữ tử cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để sinh tồn.
Lục Vô Nghiên cười khổ, nói: "Hãy để cho con chia bớt một chút gánh nặng của mẫu thân."
Lục Vô Nghiên hiểu rõ tính đa nghi của mẫu thân mình, thậm chí bây giờ hắn cũng có chút không rõ bà có tin tưởng đứa con này hay không.
Trưởng Công Chúa nhìn Lục Vô Nghiên một lúc lâu, mới sai Nhập Y lấy một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo. Bà mở cái hộp nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một cái khóa ngọc khảm vàng giao cho Lục Vô Nghiên.
"Nhập Lâu, nó vốn là của con."
Lục Vô Nghiên lật qua lật lại cái khóa ngọc trong lòng bàn tay, phía trên cái khóa ngọc khảm vàng này có khắc một cữ "Nhập". Chữ "Nhập" này là do hắn đã khắc khi còn bé. Hắn không khỏi có chút ghét bỏ nói: "Chữ này quá xấu, con sẽ viết một chữ khác?"
Trưởng Công Chúa cười: "Mẫu thân mệt rồi, muốn nằm một lát, con cũng trở về nghỉ ngơi đi."
"Dạ." Lục Vô Nghiên đỡ Trưởng Công Chúa lên giường, cẩn thận đắp kín chăn gấm cho bà, rồi mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Một tháng sau đó, mỗi ngày hắn đều hầu hạ bên cạnh Trưởng Công Chúa, mỗi khi bà lên triều thì hắn kiên quyết đứng phía sau bà. Sau mỗi lần hạ triều, đi tới đi lui, vết thương trên người Trưởng Công Chúa lại nứt ra. Hắn lại tự mình thay dược và băng bó cho bà.
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sau một tháng đó, vết thương trên người Trưởng Công Chúa mới chuyển biến tốt, vết thương đó không đến nỗi nứt ra, chỉ hơi rỉ máu.
Rốt cuộc Lục Vô Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Nhập Phanh vội vã chạy tới biệt viện Công Chúa, trong lòng Lục Vô Nghiên bỗng có một dự cảm xấu.
Hắn cưỡi ngựa, suốt cả đoạn đường đều ra roi thúc ngựa chạy về phủ Ôn Quốc Công. Đoạn đường mất chừng hai canh giờ, mà hắn chỉ đi trong vòng một canh giờ.
Trở lại phủ Ôn Quốc Công, hắn lập tức tung người xuống ngựa, xông về viện Thùy Sao.
Cửa gian nhà chính đang mở, từ xa Lục Vô Nghiên nhìn thấy bé con của hắn đang đứng trên một chiếc ghế đẩu, cúi đầu chăm chú viết chữ.
Phương Cẩn Chi nghe thấy tiếng bước chân, bé nghi hoặc ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ lập tức hiện ra trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt thật to cong lên thành một đôi nguyệt nha xinh đẹp trên gương mặt trắng nõn của bé.
"Tam ca ca, huynh về rồi!" Giọng nói con bé ấm áp ngọt ngào, tràn đầy mừng rỡ.
"Ừ." Lục Vô Nghiên khó khăn gật đầu, ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển từ trên mặt của Phương Cẩn Chi xuống bàn tay nhỏ nhắn đang cầm bút của con bé.
Tay trái.
Chủy thủ đâm vào trong bụng bà, tuy không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng cũng thương tổn nơi trọng yếu.
Chỉ một ngày sau khi bị thương, vốn nên nằm trên giường nghỉ ngơi, nhưng lại không thể không hồi cung, chịu đựng xe ngựa rung lắc. Lúc lâm triều, tất cả quần thần đều không thể nhìn thẳng vào thánh nhan, ngay cả Trưởng Công Chúa đứng bên cạnh Tiểu Hoàng Đế cũng không thể vô lễ quan sát. Vì vậy, hẳn là không có người nào phát giác hôm nay Trưởng Công Chúa trang điểm hơi đậm hơn thường ngày.
Khi bà đang ở phủ Ôn Quốc Công, đã có hơn phân nửa triều đình mượn danh nghĩa bà bị thương, muốn khiến cho bà vĩnh viễn không thể trở mình. Hiện tại, sao bà có thể để cho đám thần tử này biết bà thật sự bị thương? Hôm nay bà chỉ đến muộn hai khắc, những đám thần tử này đã sinh lòng nghi ngờ. Cho nên đã liên tục gây khó dễ, muốn thăm dò chút manh mối từ trên người Tiểu Hoàng Đế!
Từng gương mặt của đám thần tử trong triều đình ngày hôm nay lần lượt hiện lên trước mắt Trưởng Công Chúa, bà biết bè đảng của Hữu Tướng vẫn chưa được diệt trừ toàn bộ. Còn có những ai? Bà không thể không suy ngẫm, phán đoán.
Nhìn dáng vẻ trầm tư của mẫu thân mình, trong lòng Lục Vô Nghiên sợ hãi không thể nào diễn tả. Ở kiếp trước, Trưởng Công Chúa cũng đã từng bị ám sát. Nhưng chuyện đó xảy ra vào thời điểm của ba năm sau!
Sao trong kiếp này lại đến sớm như vậy?
Lục Vô Nghiên giật mình, dường như trong ván cờ này, đã có một con cờ đặt sai chỗ, khiến cho mỗi bước đi sau đó đều thay đổi. Tình thế không hề phát triển theo quỹ đạo chiếu theo kiếp trước, những sự kiện lớn, không cái nào tránh khỏi.
Vô luận là việc phụ mẫu hòa ly, Phương Cẩn Chi bị thương, hay Trưởng Công Chúa bị ám sát lần này.
Nghĩ tới đây, sao trong lòng Lục Vô Nghiên không hoảng loạn? Hắn biết, hắn không nên cúi đầu trước số mệnh, hắn phải có hành động.
"Mẫu thân, trở về thôi." Cánh tay Lục Vô Nghiên đang đỡ lưng Trưởng Công Chúa càng siết chặt
"Hoàng tỷ! Tỷ..... nghỉ một lát rồi đi!" Tiểu Hoàng Đế vừa nghĩ đến trên người Trưởng Công Chúa bị thương nặng như thế, còn phải chịu đựng sự chòng chành rung lắc của xư ngựa, trong lòng hắn liền chua xót khó thôi.
Trưởng Công Chúa lắc đầu một cái, nói: "Lúc này, nếu ta ở lâu trong cung sẽ chỉ khiến người khác sinh nghi. Yên tâm đi, hoàng tỷ không sao đâu. Đệ ở trong cung cũng phải biết tự chăm sóc thân thể mình thật tốt."
Từ trước đến nay, Tiểu Hoàng Đế chưa bao giờ làm trái ý của Trưởng Công Chúa, cho dù trong lòng hắn không đành lòng cũng chỉ có thể gật đầu.
Mặc dù Trưởng Công Chúa buông rèm chấp chính, nhưng cũng không ở lại trong cung. Bà vốn ở tại phủ Công Chúa của bà, nhưng mấy ngày trước bà đã có ý định quyên phủ Công Chúa, nên đã chuyển đến ở trong một biệt viện. Biệt viện của bà cũng chỉ là một phủ đệ nho nhỏ nhận được khi còn bé, so với phủ Công Chúa của bà thì mộc mạc hơn rất nhiều.
Sau khi trở về, Lục Vô Nghiên cũng không tránh đi, mà đỡ Trưởng Công Chúa đi thẳng vào trong phòng.
Nhập Y vội vàng tháo cung trang trên người bà xuống, vén y phục thẫm màu lên, khử trùng để bôi thuốc lên miệng vết thương ở bụng rồi băng bó lại.
Lục Vô Nghiên ngồi xổm phía trước bà, ngưng mắt nhìn vết thương nhìn thấy mà hoảng trên bụng mẫu thân.
"Vô Nghiên, đừng nhìn." Trưởng Công Chúa có chút do dự mở miệng. Vì bà biết Lục Vô Nghiên nhìn thấy vết thương như thế, thân thể của hắn có thể sẽ sinh ra khó chịu. Lần đó, khi bà và Lục Thân Ky tranh cãi, ông đã lớn tiếng chất vấn bà có biết trong hai năm Lục Vô Nghiên thay Sở Hoài Xuyên làm con tin, rốt cuộc đã gặp phải những gì hay không.
Thật ra thì, bà có biết một ít.
Sau lần tranh cãi đó, bà đã tốn rất nhiều công sức để tiếp tục điều tra, đại khái cũng đã biết được hai năm đó Lục Vô Nghiên đã trải qua những chuyện gì.
"Để ta." Lục Vô Nghiên nhận lấy thuốc bột từ tay Nhập Y, tự mình bôi thuốc cho mẫu thân của mình.
Trưởng Công Chúa nhìn hắn một lúc lâu, mới khẽ ngã người ra phía sau, tựa vào lưng ghế. Tỉnh táo từ tâm hồn tới thân thể một cách hiếm thấy. Bà đột nhiên nhận ra nhi tử của mình đã trưởng thành, thậm chí còn có thể để cho bà dựa vào một lúc.
Sau khi Lục Vô Nghiên bôi thuốc cho Trưởng Công Chúa, rồi cẩn thận băng bó vết thương lại cho bà, lúc này mới lên tiếng: "Mẫu thân, giao Nhập Lâu cho con đi."
Trưởng Công Chúa hơi kinh ngạc nhìn Lục Vô Nghiên.
Nữ nhi Nhập Lâu này có thể xem là tâm huyết của Trưởng Công Chúa, cũng là nguồn lực cường hãn trong tay Trưởng Công Chúa. Trên danh nghĩa, Nhập Lâu là nơi Trưởng Công Chúa chứa chấp những bé gái mồ côi hay bị phụ mẫu bán rẻ. Nhưng sau khi bước vào Nhập Lâu, mỗi người đều phải tiếp nhận bồi dưỡng đặc biệt, mỗi người đều có một nghề mà mình thành thạo. Có người trở thành thị nữ hầu hạ, nhưng cũng có người võ nghệ cao cường như Nhập Tửu, y thuật cao siêu như Nhập Y, còn có rất nhiều người ần náu ở khắp nơi dốc sức vì Trưởng Công Chúa.
Nam tử có thể nhập chinh, nữ tử cũng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để sinh tồn.
Lục Vô Nghiên cười khổ, nói: "Hãy để cho con chia bớt một chút gánh nặng của mẫu thân."
Lục Vô Nghiên hiểu rõ tính đa nghi của mẫu thân mình, thậm chí bây giờ hắn cũng có chút không rõ bà có tin tưởng đứa con này hay không.
Trưởng Công Chúa nhìn Lục Vô Nghiên một lúc lâu, mới sai Nhập Y lấy một cái hộp nhỏ trong ngăn kéo. Bà mở cái hộp nhỏ ra, từ bên trong lấy ra một cái khóa ngọc khảm vàng giao cho Lục Vô Nghiên.
"Nhập Lâu, nó vốn là của con."
Lục Vô Nghiên lật qua lật lại cái khóa ngọc trong lòng bàn tay, phía trên cái khóa ngọc khảm vàng này có khắc một cữ "Nhập". Chữ "Nhập" này là do hắn đã khắc khi còn bé. Hắn không khỏi có chút ghét bỏ nói: "Chữ này quá xấu, con sẽ viết một chữ khác?"
Trưởng Công Chúa cười: "Mẫu thân mệt rồi, muốn nằm một lát, con cũng trở về nghỉ ngơi đi."
"Dạ." Lục Vô Nghiên đỡ Trưởng Công Chúa lên giường, cẩn thận đắp kín chăn gấm cho bà, rồi mới lặng lẽ lui ra ngoài.
Một tháng sau đó, mỗi ngày hắn đều hầu hạ bên cạnh Trưởng Công Chúa, mỗi khi bà lên triều thì hắn kiên quyết đứng phía sau bà. Sau mỗi lần hạ triều, đi tới đi lui, vết thương trên người Trưởng Công Chúa lại nứt ra. Hắn lại tự mình thay dược và băng bó cho bà.
Lặp đi lặp lại nhiều lần.
Sau một tháng đó, vết thương trên người Trưởng Công Chúa mới chuyển biến tốt, vết thương đó không đến nỗi nứt ra, chỉ hơi rỉ máu.
Rốt cuộc Lục Vô Nghiên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Khi Nhập Phanh vội vã chạy tới biệt viện Công Chúa, trong lòng Lục Vô Nghiên bỗng có một dự cảm xấu.
Hắn cưỡi ngựa, suốt cả đoạn đường đều ra roi thúc ngựa chạy về phủ Ôn Quốc Công. Đoạn đường mất chừng hai canh giờ, mà hắn chỉ đi trong vòng một canh giờ.
Trở lại phủ Ôn Quốc Công, hắn lập tức tung người xuống ngựa, xông về viện Thùy Sao.
Cửa gian nhà chính đang mở, từ xa Lục Vô Nghiên nhìn thấy bé con của hắn đang đứng trên một chiếc ghế đẩu, cúi đầu chăm chú viết chữ.
Phương Cẩn Chi nghe thấy tiếng bước chân, bé nghi hoặc ngẩng đầu lên, nụ cười rạng rỡ lập tức hiện ra trên gương mặt nhỏ nhắn, đôi mắt thật to cong lên thành một đôi nguyệt nha xinh đẹp trên gương mặt trắng nõn của bé.
"Tam ca ca, huynh về rồi!" Giọng nói con bé ấm áp ngọt ngào, tràn đầy mừng rỡ.
"Ừ." Lục Vô Nghiên khó khăn gật đầu, ánh mắt của hắn chậm rãi di chuyển từ trên mặt của Phương Cẩn Chi xuống bàn tay nhỏ nhắn đang cầm bút của con bé.
Tay trái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook