Thê Khống
-
Chương 23-2: Khốn đốn (2)
"Tam ca ca......" Sau khi tỉnh ngủ, Phương Cẩn Chi mơ mơ màng màng bò dậy, lảo đảo đi đến bên cửa sổ kéo tay Lục Vô Nghiên. Tay của bé quá nhỏ, xòe cả năm ngón tay cũng chỉ có thể nắm lấy ngón cái của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên phát hiện một bên má bé ửng đỏ nguyên một mảng lớn, chắc có lẽ do lúc nằm nghiêng đè xuống mà ra.
"Trên mặt đau không?" Lục Vô Nghiên ngồi xổm xuống, sờ sờ nửa gương mặt đỏ ửng của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi hồn nhiên không biết, cũng nghe không hiểu câu hỏi của Lục Vô Nghiên có ý gì, bé chỉ cất giọng đáng yêu nói: "Khát, muội khát......"
Sợ đút bé uống trà sẽ khiến bé khó ngủ, Lục Vô Nghiên chỉ rót cho bé một chén nước ấm, đưa tới tận miệng cho bé. Phương Cẩn Chi uống từng ngụm từng ngụm nước, không biết có phải vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hay không, mà chẳng có chút hình tượng đoan trang thường ngày, phát ra những tiếng "ừng ực" "ừng ực", nghe vào tai Lục Vô Nghiên thì lại dễ nghe như một làn điệu dân gian.
Phương Cẩn nhanh chóng uống cạn chén nước, nhưng có thể bé cho là trong chén còn nước, nên vẫn cắn miệng ly nhấp vào trong miệng.
"Đừng nóng vội, ta rót thêm cho muội." Lục Vô Nghiên đoạt cái ly từ trong miệng bé, rồi rót cho bé một chén khác. Lần này tiết tấu "ừng ực" của Phương Cẩn Chi càng lúc càng chậm, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, càng uống đầu càng gục xuống,
"Buồn ngủ đến vậy sao!" Lục Vô Nghiên cười bất đắc dĩ.
"Không có, không buồn ngủ......" Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, phản đối trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên, chỉ là cặp mắt đó từ từ híp lại chỉ còn một khe hở, chẳng còn khí thế gì đáng nói.
"Được được được, không buồn ngủ." Nhìn bé, lúc nào khóe miệng của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi cong lên.
Thấy con bé thật sự buồn ngủ đến như vậy, Lục Vô Nghiên bế bé đặt lên ghế mân côi, nhận lấy áo khoàng từ tay Nhập Phanh, mặc vào cho bé, ngay cả mũ trùm đầu cũng kéo lên, che chắn kỹ lưỡng gương mặt của bé.
Chỉ là sau khi hoàn tất công phu mặc y phục cho bé, bé lại ngáp mấy cái liên tiếp, thậm chí tựa đầu vào ngực Lục Vô Nghiên.
"Nào, ta đưa muội về ngủ." Lục Vô Nghiên ôm bé.
Cho dù Phương Cẩn Chi đã được bao bọc vô cùng chặt chẽ, nhưng vừa ra khỏi phòng, gió mùa đông rét mướt thổi đến, vẫn khiến bé rụt cổ một cái, giấu đầu vào hõm vai Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi về tiểu biện của bé, trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: "Cẩn Chi, nếu giữa hai người có một hố sâu ngăn cách, liên tục giận dỗi đối phương, không bên nào chịu lùi một bước, vậy nên làm gì bây giờ?"
"Người nào? Người nào tức giận? Tam ca ca giận muội sao? Muội.....không có làm gì chọc giận huynh mà." Phương Cẩn Chi nắm tay gõ vào đầu mình một cái. Lúc bé giơ tay lên, nắm tay nhỏ nhắn cùng với một nửa cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo tỳ bà, bị con gió lạnh lẽo thổi trúng.
"Không có, Cẩn Chi không có chọc giận ta." Lục Vô Nghiên vội vàng kéo tay của bé xuống, rồi kéo áo che lại.
"A......" Phương Cẩn Chi nặng nề thở phào một cái, lúc này mới yên tâm.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Vậy, nếu như có một ngày hai người chúng ta cãi nhau thì phải làm sao?"
"Chúng ta sẽ không cãi nhau!" Phương Cẩn Chi dùng sức lắc đầu.
"Ta nói là nếu như."
"Không có nếu như!" Phương Cẩn Chi bĩu môi, hiển nhiên đã có chút tức giận.
"Được được được, không có nếu như." Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười véo má bé.
Thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi rụt lại, dùng sức dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào hõm vai của Lục Vô Nghiên, dường như hận không thể chui vào bên trong thân thể hắn. Bé nhỏ giọng nỉ non: "Nếu như muội chọc Tam ca ca tức giận.... muội mới không chọc Tam ca ca tức giận, như vậy cái phủ Quốc Công rách nát này sẽ không còn ai che chở muội......"
"Đúng đúng đúng, tiểu nữ tử có ý đồ xấu xa." Lục Vô Nghiên cười khổ, đương nhiên hắn biết hài tử này lúc nào cũng nịnh nọt quá mức. Đã trải qua một kiếp người, hiện tại hắn cũng không ngại. Nước chảy đá mòn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho tiểu nha đầu mưu tính đầy mình này thật tâm thật ý đối xử tốt với hắn.
Thật tâm thật ý vì sự vui vẻ của đối phương mà vui vẻ, chứ không phải vui vẻ nhận được cái gì khi đối phương vui vẻ.
Lại nghe tiểu cô nương trong ngực lẩm bẩm: "Nếu như Tam ca ca chọc muội tức giận, muội.... muội sẽ cố gắng nhớ lại trước kia Tam ca ca đã đối xử với muội rất tốt......"
Trước kia?
Chuyện trước kia của phụ mẫu? Cái này thì Lục Vô Nghiên cũng biết được chút ít, không chỉ có hắn biết, cả Hoàng Thành này ai cũng biết. Lục Vô Nghiên có vẻ đăm chiêu ôm bé đi về phía trước, cho tới khi giao bé cho Vệ mụ mụ, Lục Vô Nghiên vẫn còn đang suy tư.
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, sai A Tinh và A Nguyệt mau chóng mang bánh trứng, xôi nếp, trà hạnh nhân và bánh bao hấp. Bé ăn một miếng bánh bao hấp rồi lộ ra vẻ mặt không hài lòng, tiếp đó nếm một miếng bánh trứng, sau đó buông muỗng xuống.
A Tinh và A Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, A Tinh vội nói: "Là mùi vị nô tỳ làm không tốt, cô nương muốn ăn cái gì, nô tỳ sẽ đi làm lại."
"Không có, mùi vị vô cùng tốt." Phương Cẩn Chi mỉm cười khoát tay áo. "Chỉ là, ta đã quen thức ăn do Vệ mụ mụ làm, nhất thời khẩu vị không thích ứng."
A Tinh và A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
"Vệ mụ mụ, bà và Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi ăn đi, đừng lãng phí. Ta không ăn! A Tinh, A Nguyệt mang ta đến viện Thùy Sao ăn cùng với Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi nháy mắt với Vệ mụ mụ.
Vệ mụ mụ lập tức hiểu ý Phương Cẩn Chi.
Khi Phương Cẩn Chi mang A Tinh và A Nguyệt cùng đến viện Thùy Sao, Vệ mụ mụ cũng không kêu Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đi lên, mà cầm mấy món đó cho Phương Cẩn Bình và Phương Cẩn An.
Tên tuổi thể hiện ký thác của phụ mẫu đối với hài tử của mình, tên của hai tiểu nha đầu rất đơn giản. Cha mẹ của bọn chúng chỉ hy vọng bọn chúng cả đời bình an, đây cũng là hy vọng lớn nhất của các bậc phụ mẫu.
Phương Cẩn Chi biết vào thời điểm này Lục Vô Nghiên vẫn còn chưa thức dậy. Phương Cẩn Chi cũng không làm ồn hắn, mà là lôi kéo Nhập Phanh chui vào phòng bếp nhỏ.
"Dạy ta chưng bánh trứng đi!"
"Biểu cô nương muốn ăn bánh trứng sao? Nô tỳ chưng cho người là được rồi." Nhập Phanh vội nói.
"Không không không." Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục. "Ta muốn tự mình chưng cho Tam ca ca! Tất nhiên là ta cũng ăn!"
Nhập Phanh muốn nói nếu không phân phó trước, bình thường Tam thiếu gia đều không ăn sáng. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt của Phương Cẩn Chi, nhớ lại lần trước hai người cũng đã từng ăn chung, nàng liền nuốt mấy lời định nói.
"Được, nô tỳ dạy người."
Nhập Phanh đánh trứng gà, trộn đều với nước rồi mới đưa cho Phương Cẩn Chi, nói: "Nhất định phải khuấy đều!"
"Hiểu rồi!" Phương Cẩn Chi đứng trên băng ghế nhỏ, cầm cái chén tròn màu trắng, dùng sức khuấy.
Trong lúc chờ nước sôi, Nhập Phanh mới lấy hỗn hợp Phương Cẩn Chi vừa khuấy xong lược lại một lần, sau đó đặt vào trong nồi.
"Như vậy là được rồi sao?" Phương Cẩn Chi tò mò hỏi.
Nhập Phanh chỉ vào đống gia vị đã được chuẩn bị sẵn, cười nói: "Một lát nữa, Biểu cô nương còn phải rắc gia vị lên đấy."
Nhập Phanh chuẩn bị gia vị cũng chia sẵn phân lượng, chỉ chờ Phương Cẩn Chi rắc lên là được. Mặc dù Phương Cẩn Chi nói muốn tự mình chưng bánh trứng cho Lục Vô Nghiên, nhưng Nhập Phanh cũng không dám để cho bé đụng vào. Dù sao Lục Vô Nghiên đối với những thứ ăn vào bụng đều sẽ soi mói đến cùng cực.
Dĩ nhiên là như thế, nhưng Nhập Phanh lại không biết chỉ cần là Phương Cẩn Chi làm, vô luận là cháy khét hay chưa chín, Lục Vô Nghiên hầu như đều có thể ăn.
Nhập Phanh ra món rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã làm xong bánh Hợp Ý, bánh sừng sữa, đậu hũ Liên Bồng, còn rang một nồi hạt dẻ ngào đường.
Đợi đến khi Phương Cẩn Chi cầm chén bánh trứng chưng mềm mịn đi tìm Lục Vô Nghiên, hắn đã thức dậy, đang đứng trước trường án bên cửa sổ, nâng bút viết chữ. Hình như hắn đã rửa mặt chải đầu qua, nhưng mái tóc chưa được buộc lại xõa tung buông xuống, hơi rối. Nhưng nếu đã rửa mặt qua, vì sao trên người chỉ tùy ý khoác một cái áo màu thạch lựu đỏ rộng thùng thình?
Là màu thạch lựu đỏ thật sự.
Màu sắc vô cùng ấm áp, bên dưới chiếc áo dài chấm gót lộ ra đôi chân trần không mang vớ. Màu thạch lựu đỏ càng làm nổi bật đôi chân trần trắng nõn.
Ngay cả trường sam màu hồng phấn cũng đã thấy hắn mặc, giờ nhìn thấy hắn mặc cái áo khoác màu thạch lựu đỏ tươi này, Phương Cẩn Chi cũng chẳng thấy bất ngờ.
"Tam ca ca, ăn sáng đi!" Phương Cẩn Chi đặt bánh trứng lên trên bàn bát tiên ngay giữa phòng, Nhập Phanh đi theo phía sau bé, cũng đặt mấy món ăn còn lại xuống.
Phương Cẩn Chi đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, vừa kéo tay áo hắn, vừa nói: "Tam ca ca, chúng ta đi ăn sáng được không vậy? Huynh thường không ăn sáng, như vậy đối với cơ thể không tốt, sẽ trở nên càng ngày càng sợ lạnh đó! Bánh trứng hôm nay là tự tay muội chưng đấy! Hơn nữa Cẩn Chi rất đói......"
Mặc dù chỉ khuấy khuấy mấy cái, rắc rắc chút gia vị, Phương Cẩn Chi cũng thoải mái nhận là mình đã chưng, dù sao Nhập Phanh cũng sẽ không vạch trần bé!
"Được." Lục Vô Nghiên đặt bút xuống, để bé lôi kéo đến trước bàn bát tiên.
Phương Cẩn Chi ngồi bên cạnh hắn, mở to mắt nhìn hắn ăn bánh trứng, nhất quyết chờ hắn khen ngợi.
Sao Lục Vô Nghiên lại không nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ừm, ngon lắm."
Lúc này Phương Cẩn Chi mới vui vẻ cười lên, cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Từ đầu đến cuối, Lục Vô Nghiên cũng chỉ ăn bánh trứng của Phương Cẩn Chi, còn Phương Cẩn Chi thì lại ăn hết mấy món còn lại, ăn no nê.
"No quá!" Bé đặt đũa xuống, bất ngờ chú ý chân mình đang đặt bên cạnh chân của Lục Vô Nghiên. "Tam ca ca, chân của huynh thật to, to gấp ba lần của muội! Khi muội trưởng thành cũng sẽ trở nên to như vậy sao?"
"Sẽ không, muội là cô nương gia, đâu có lớn như vậy." Lục Vô Nghiên không khỏi nhìn chăm chú đôi chân bé nhỏ đang được bọc trong đôi vớ gấm trắng. Ngực áo hắn lại bị đôi tay mũm mĩm của Phương Cẩn Chi nắm lấy.
"Tam ca ca, huynh lại không mặc y phục đàng hoàng!" Vẻ mặt Phương Cẩn Chi xót xa. "Huynh không thể như vậy, phải ăn sáng, phải mặc y phục đàng hoàng. Hiện tại thời tiết lạnh như thế, càng phải mang vớ!"
Nhập Phanh cúi đầu, không thể nín cười. Rốt cuộc trừ trưởng công chúa ra cũng đã có một người dám giáo huấn thiếu gia của bọn họ.
"Được, Cẩn Chi ở đây chờ nhé......" Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào trong tẩm phòng thay y phục.
Phương Cẩn Chi lơ đãng nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía trường án bên cửa sổ. Trên đó có một cây bút lông rất ngắn rất nhỏ, cây bút lông kia vừa nhìn đã biết là dành cho tiểu hài tử dùng!
Có phải Tam ca ca định dạy bé viết chữ hay không?
Trái tim Phương Cẩn Chi lập tức nhảy lên một cái mừng như điên, cuối cùng Tam ca ca của bé cũng bắt đầu dạy bé những thứ hữu dụng rồi! Tròng mắt sáng trong suốt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên dĩa hạt dẻ ngào đường.
"Tam ca ca thích ăn hạt dẻ sao?" Phương Cẩn Chi hỏi Nhập Phanh.
"Tam thiếu gia không đặc biệt thích ăn thứ gì cả, phàm là những món nô tỳ bưng đến đều chọn theo khẩu vị của ngài ấy, là những thứ ngài ấy không ghét." Nhập Phanh mỉm cười nói, nàng đã đoán ra được dụng ý của Phương Cẩn Chi.
Quả nhiên, Phương Cẩn Chi dời đĩa hạt dẻ ngào đường đến trước mặt, bắt đầu cẩn thận bóc hạt dẻ.
Những ngón tay của bé quá non nớt mềm mại, không được bao lâu, đầu ngón tay đã trở nên hồng hồng, còn dính vỏ hạt dẻ, mật tương và đường, dơ dáy bẩn thỉu.
Nhưng chỉ bóc được ba bốn hạt.
Lông mi dài dày rợp chớp hai cái, rồi đưa hạt dẻ lên miệng cắn. Cắn bể lớp vỏ cứng của hạt dẻ, rồi mới dùng đầu ngón tay bóc ra.
Lục Vô Nghiên từ trong tẩm phòng đi ra, hắn đã thay một bộ trường sam màu ngà, càng toát lên vẻ tuấn tú. Hắn đi tới đối diện Phương Cẩn Chi, nhìn cái miệng vốn nhỏ nhắn hồng hào của Phương Cẩn Chi đã hoàn toàn đen sì, bàn tay nhỏ bé càng không cần phải nói, chúng bẩn thỉu.
Không đợi Lục Vô Nghiên lên tiếng, Nhập Phanh đã vội vàng giải thích: "Biểu cô nương muốn bóc vỏ cho người!"
Quả thật cái đĩa trước mặt Phương Cẩn Chi đang có bảy tám hạt dẻ ngào đường đã được bóc vỏ. Trắng trắng, cùng với cái miệng nhỏ nhắn và bàn tay nhỏ bé tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
"Tam ca ca ăn đi!" Phương Cẩn Chi đẩy đám hạt dẻ đã được bóc vỏ đến trước mặt Lục Vô Nghiên. Bé cầm lên một hạt dẻ ngào đường khác đặt vào trong miệng, dùng răng cắn mạnh xuống.
Ngay sau đó, theo một tiếng vang nhỏ, biểu cảm trên gương mặt của Phương Cẩn Chi cứng lại.
"Cẩn Chi, sao vậy?" Lục Vô Nghiên cảm thấy không bình thường.
Phương Cẩn Chi lấy hạt dẻ trong miệng ra, trên đó còn dính chút máu.
Phương Cẩn Chi lấy khăn che miệng, rồi nhổ ra một ngụm. Trên chiếc khăn gấm trắng như tuyết xuất hiện một vũng máu nhỏ, ngay chính giữa đó là một cái răng.
Nhập Phanh "A" một tiếng: "Biểu cô nương thay răng."
Nàng vội vàng xoay người đi lấy nước ấm, để Phương Cẩn Chi súc miệng rất nhiều lần.
"Cẩn Chi, đau không? Nhịn một lát, ngậm nhiều nước ấm thêm một lúc, lát nữa sẽ hết đau." Lục Vô Nghiên đau lòng nhìn bé. Tuy nói mọi người đều phải thay răng, nhưng răng hàm của Phương Cẩn Chi bị đụng lung lay hết, lại chảy nhiều máu như vậy, nhất định sẽ rất đau.
Lục Vô Nghiên không nói lời nào thì thôi, hắn vừa nói như thế, đôi mắt Phương Cẩn Chi lập tức đỏ lên.
"Đau....." Bé mếu máo khóc. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt rớt xuống, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên. Cái miệng nhỏ vốn dơ bẩn vì cắn hạt dẻ, bây giờ lại rụng mất một cái răng cửa, nhìn vô cùng nhếch nhác.
"Đừng khóc, đừng khóc......" Lục Vô Nghiên thấy con bé khóc thì trái tim như bị ai bóp nát. Hắn dùng nước ấm thấm ướt khăn, cẩn thận lau đi vế bẩn và vết máu trên khóe miệng cho bé, rồi chuyển sang bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu lau sạch sẽ.
"Là Tam ca ca không tốt, không nên để cho muội bóc hạt dẻ." Hắn quay đầu phân phó Nhập Phanh: "Đến phòng bếp ném toàn bộ hạt dẻ, nói với lão Hà đặt hàng, sau này không được phép mua hạt dẻ nữa!"
Phương Cẩn Chi bật cười "hì hì" một tiếng: "Tam ca ca, hạt dẻ ăn vẫn rất ngon!"
"Không khóc nữa?" Lục Vô Nghiên xoa xoa mặt bé. Ánh mắt của hắn rơi vào chỗ vừa mất đi cái răng cửa, cảm thấy sao mà đáng yêu như thế.
"Tam ca ca, không cho nhìn! Xấu lắm!" Phương Cẩn Chi vội vàng bụm miệng lại.
"Không xấu, đáng yêu lắm." Lục Vô Nghiên cắn một hạt dẻ Phương Cẩn Chi đã bóc vỏ.
Phương Cẩn Chi rũ mắt suy nghĩ.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, biết mỗi lần bé làm ra dáng vẻ này chính là đang tính toán cái gì đó.
"Tam ca ca, cái răng này của Cẩn Chi vì cắn hạt dẻ cho huynh mới bị rụng!"
"Ừ." Lục Vô Nghiên cười gật đầu. "Vậy nên bồi thường như thế nào cho cái răng đã mất của Cẩn Chi chúng ta đây?"
Phương Cẩn Chi hất cằm lên: "Nếu Tam ca ca chịu dạy muội viết chữ mà nói, vậy thì muội miễn cưỡng tha thứ cho huynh!"
Nói xong, bé lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên nén cười, nói: "Xem ra, chỉ có thể như vậy thôi. Vậy trước tiên phải dạy cho Cẩn Chi của chúng ta cái gì đây?"
"Trước tiên bắt đầu từ tên đi!" Phương Cẩn Chi vui vẻ nhảy xuống ghế, chạy tới trường án bên cạnh cửa sổ, bắt đầu mài mực.
Lục Vô Nghiên lấy một chiếc khăn sạch, gói kỹ lưỡng cái răng cửa của Phương Cẩn Chi, rồi mới đi về phía Phương Cẩn Chi.
Một màn này đập vào trong mắt Nhập Phanh, nàng kinh hãi không thôi.
"Đây!" Phương Cẩn Chi chân chó đưa bút lông cho Lục Vô Nghiên.
"Tên." Lục Vô Nghiên trầm ngâm một lúc, trên tờ giấy tuyên thành Phương Cẩn Chi đã trải sẵn cho hắn, hạ bút viết chữ. Bản thân hắn quen viết hành thư, nhưng vì dạy cho một người không có căn bản như Phương Cẩn Chi, nên viết chữ khải.
Phương Cẩn Chi nhìn chữ trên giấy tuyên thành, đọc: "Lục....Vô....."
Phương Cẩn Chi nhép nhép miệng, chỉ vào chữ đầu tiên, nói: "Tam ca ca.... khắp nơi trong phủ Quốc Công đều có chữ "Lục" nay, muội biết."
Bé lại chỉ vào chữ thứ hai, nói: "Đây là chữ "Vô" trước đây muội đã gặp qua, cho nên cũng biết. Còn chữ thứ ba, mặc dù muội không biết cũng có thể đoán được là chữ "Nghiên"! Tam ca ca, đây hoàn toàn không phải là tên của muội, là tên của huynh!"
Nhìn Phương Cẩn Chi, nụ cười không khỏi tràn ra khóe miệng Lục Vô Nghiên, hắn nghiêm trang nói: "Tên của muội quán nhiều nét, học tên của huynh trước đi."
"À....." Phương Cẩn Chi nhận cây bút lông Lục Vô Nghiên đưa tới, dựa theo chữ mẫu mà phỏng ra, viết cực kỳ nghiêm túc.
Cho đến khi bé viết ba chữ này thật thuần thục, Lục Vô Nghiên mới dạy bé ba chữ "Phương Cẩn Chi" viết như thế nào.
Chữ "Cẩn" quả thực là quá nhiều nét, bé luyện rất lâu cũng còn rất khó xem.
"Viết chữ không phải chuyện ngày một ngày hai, cứ từ từ đi." Lục Vô Nghiên dịu dàng nhìn bé.
Phương Cẩn Chi thật sự là một hài tử cứng đầu, liều mạng cũng phải viết cho bằng được, cho đến khi Lục Vô Nghiên không thể nhìn được nữa, mới cứng rắn kéo bé lại: "Đừng nóng vội, hôm nay chỉ tới đây thôi."
"A...." Phương Cẩn Chi đáp lời, nhưng cảm xúc rất tệ.
Lục Vô Nghiên xoa nắn cổ tay bé, thầm nghĩ trước mắt nên bắt đầu dạy con bé mấy chữ đơn giản mới đúng.
Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi mới phát hiện cổ tay của mình đau nhức khó nhịn, bé phân phó A Tinh và A Nguyệt nấu nước nóng chuẩn bị ngâm.
Một mình bé bước lên lầu.
Chợt nghe tiếng cười đùa từ lầu ba truyền đến, trong lòng Phương Cẩn Chi "lộp bộp" một tiếng.
Bé vọt vào tẩm phòng của mình, đập vào mắt đầu tiên là màn che bạt bộ sàng đã bị treo lên, trong phòng rất đông, người ngồi người đứng.
Cái rương đã bị mở ra.
"Cẩn Chi đã về rồi?"
Dường như Phương Cẩn Chi không nghe thấy gì cả, bé đi từng bước từng bước về phía rương lớn. Bé không còn nghe thấy nhịp tim của chính mình, dường như nó đã ngừng đập. Trong rương trống rỗng.
Lục Vô Nghiên phát hiện một bên má bé ửng đỏ nguyên một mảng lớn, chắc có lẽ do lúc nằm nghiêng đè xuống mà ra.
"Trên mặt đau không?" Lục Vô Nghiên ngồi xổm xuống, sờ sờ nửa gương mặt đỏ ửng của Phương Cẩn Chi.
Phương Cẩn Chi hồn nhiên không biết, cũng nghe không hiểu câu hỏi của Lục Vô Nghiên có ý gì, bé chỉ cất giọng đáng yêu nói: "Khát, muội khát......"
Sợ đút bé uống trà sẽ khiến bé khó ngủ, Lục Vô Nghiên chỉ rót cho bé một chén nước ấm, đưa tới tận miệng cho bé. Phương Cẩn Chi uống từng ngụm từng ngụm nước, không biết có phải vẫn còn mơ màng chưa tỉnh ngủ hay không, mà chẳng có chút hình tượng đoan trang thường ngày, phát ra những tiếng "ừng ực" "ừng ực", nghe vào tai Lục Vô Nghiên thì lại dễ nghe như một làn điệu dân gian.
Phương Cẩn nhanh chóng uống cạn chén nước, nhưng có thể bé cho là trong chén còn nước, nên vẫn cắn miệng ly nhấp vào trong miệng.
"Đừng nóng vội, ta rót thêm cho muội." Lục Vô Nghiên đoạt cái ly từ trong miệng bé, rồi rót cho bé một chén khác. Lần này tiết tấu "ừng ực" của Phương Cẩn Chi càng lúc càng chậm, âm thanh cũng càng lúc càng nhỏ, càng uống đầu càng gục xuống,
"Buồn ngủ đến vậy sao!" Lục Vô Nghiên cười bất đắc dĩ.
"Không có, không buồn ngủ......" Phương Cẩn Chi ngẩng đầu lên, phản đối trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên, chỉ là cặp mắt đó từ từ híp lại chỉ còn một khe hở, chẳng còn khí thế gì đáng nói.
"Được được được, không buồn ngủ." Nhìn bé, lúc nào khóe miệng của Lục Vô Nghiên cũng không khỏi cong lên.
Thấy con bé thật sự buồn ngủ đến như vậy, Lục Vô Nghiên bế bé đặt lên ghế mân côi, nhận lấy áo khoàng từ tay Nhập Phanh, mặc vào cho bé, ngay cả mũ trùm đầu cũng kéo lên, che chắn kỹ lưỡng gương mặt của bé.
Chỉ là sau khi hoàn tất công phu mặc y phục cho bé, bé lại ngáp mấy cái liên tiếp, thậm chí tựa đầu vào ngực Lục Vô Nghiên.
"Nào, ta đưa muội về ngủ." Lục Vô Nghiên ôm bé.
Cho dù Phương Cẩn Chi đã được bao bọc vô cùng chặt chẽ, nhưng vừa ra khỏi phòng, gió mùa đông rét mướt thổi đến, vẫn khiến bé rụt cổ một cái, giấu đầu vào hõm vai Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên ôm Phương Cẩn Chi đi về tiểu biện của bé, trên đường đi, hắn đột nhiên hỏi: "Cẩn Chi, nếu giữa hai người có một hố sâu ngăn cách, liên tục giận dỗi đối phương, không bên nào chịu lùi một bước, vậy nên làm gì bây giờ?"
"Người nào? Người nào tức giận? Tam ca ca giận muội sao? Muội.....không có làm gì chọc giận huynh mà." Phương Cẩn Chi nắm tay gõ vào đầu mình một cái. Lúc bé giơ tay lên, nắm tay nhỏ nhắn cùng với một nửa cánh tay lộ ra khỏi ống tay áo tỳ bà, bị con gió lạnh lẽo thổi trúng.
"Không có, Cẩn Chi không có chọc giận ta." Lục Vô Nghiên vội vàng kéo tay của bé xuống, rồi kéo áo che lại.
"A......" Phương Cẩn Chi nặng nề thở phào một cái, lúc này mới yên tâm.
Lục Vô Nghiên suy nghĩ một lúc, rồi hỏi: "Vậy, nếu như có một ngày hai người chúng ta cãi nhau thì phải làm sao?"
"Chúng ta sẽ không cãi nhau!" Phương Cẩn Chi dùng sức lắc đầu.
"Ta nói là nếu như."
"Không có nếu như!" Phương Cẩn Chi bĩu môi, hiển nhiên đã có chút tức giận.
"Được được được, không có nếu như." Lục Vô Nghiên dở khóc dở cười véo má bé.
Thân thể nhỏ bé của Phương Cẩn Chi rụt lại, dùng sức dụi dụi khuôn mặt nhỏ bé vào hõm vai của Lục Vô Nghiên, dường như hận không thể chui vào bên trong thân thể hắn. Bé nhỏ giọng nỉ non: "Nếu như muội chọc Tam ca ca tức giận.... muội mới không chọc Tam ca ca tức giận, như vậy cái phủ Quốc Công rách nát này sẽ không còn ai che chở muội......"
"Đúng đúng đúng, tiểu nữ tử có ý đồ xấu xa." Lục Vô Nghiên cười khổ, đương nhiên hắn biết hài tử này lúc nào cũng nịnh nọt quá mức. Đã trải qua một kiếp người, hiện tại hắn cũng không ngại. Nước chảy đá mòn, một ngày nào đó hắn sẽ khiến cho tiểu nha đầu mưu tính đầy mình này thật tâm thật ý đối xử tốt với hắn.
Thật tâm thật ý vì sự vui vẻ của đối phương mà vui vẻ, chứ không phải vui vẻ nhận được cái gì khi đối phương vui vẻ.
Lại nghe tiểu cô nương trong ngực lẩm bẩm: "Nếu như Tam ca ca chọc muội tức giận, muội.... muội sẽ cố gắng nhớ lại trước kia Tam ca ca đã đối xử với muội rất tốt......"
Trước kia?
Chuyện trước kia của phụ mẫu? Cái này thì Lục Vô Nghiên cũng biết được chút ít, không chỉ có hắn biết, cả Hoàng Thành này ai cũng biết. Lục Vô Nghiên có vẻ đăm chiêu ôm bé đi về phía trước, cho tới khi giao bé cho Vệ mụ mụ, Lục Vô Nghiên vẫn còn đang suy tư.
Ngày hôm sau, Phương Cẩn Chi dậy thật sớm, sai A Tinh và A Nguyệt mau chóng mang bánh trứng, xôi nếp, trà hạnh nhân và bánh bao hấp. Bé ăn một miếng bánh bao hấp rồi lộ ra vẻ mặt không hài lòng, tiếp đó nếm một miếng bánh trứng, sau đó buông muỗng xuống.
A Tinh và A Nguyệt liếc mắt nhìn nhau, A Tinh vội nói: "Là mùi vị nô tỳ làm không tốt, cô nương muốn ăn cái gì, nô tỳ sẽ đi làm lại."
"Không có, mùi vị vô cùng tốt." Phương Cẩn Chi mỉm cười khoát tay áo. "Chỉ là, ta đã quen thức ăn do Vệ mụ mụ làm, nhất thời khẩu vị không thích ứng."
A Tinh và A Nguyệt thở phào nhẹ nhõm.
"Vệ mụ mụ, bà và Mễ Bảo Nhi, Diêm Bảo Nhi ăn đi, đừng lãng phí. Ta không ăn! A Tinh, A Nguyệt mang ta đến viện Thùy Sao ăn cùng với Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi nháy mắt với Vệ mụ mụ.
Vệ mụ mụ lập tức hiểu ý Phương Cẩn Chi.
Khi Phương Cẩn Chi mang A Tinh và A Nguyệt cùng đến viện Thùy Sao, Vệ mụ mụ cũng không kêu Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi đi lên, mà cầm mấy món đó cho Phương Cẩn Bình và Phương Cẩn An.
Tên tuổi thể hiện ký thác của phụ mẫu đối với hài tử của mình, tên của hai tiểu nha đầu rất đơn giản. Cha mẹ của bọn chúng chỉ hy vọng bọn chúng cả đời bình an, đây cũng là hy vọng lớn nhất của các bậc phụ mẫu.
Phương Cẩn Chi biết vào thời điểm này Lục Vô Nghiên vẫn còn chưa thức dậy. Phương Cẩn Chi cũng không làm ồn hắn, mà là lôi kéo Nhập Phanh chui vào phòng bếp nhỏ.
"Dạy ta chưng bánh trứng đi!"
"Biểu cô nương muốn ăn bánh trứng sao? Nô tỳ chưng cho người là được rồi." Nhập Phanh vội nói.
"Không không không." Phương Cẩn Chi lắc đầu liên tục. "Ta muốn tự mình chưng cho Tam ca ca! Tất nhiên là ta cũng ăn!"
Nhập Phanh muốn nói nếu không phân phó trước, bình thường Tam thiếu gia đều không ăn sáng. Nhưng nhìn nụ cười xán lạn trên gương mặt của Phương Cẩn Chi, nhớ lại lần trước hai người cũng đã từng ăn chung, nàng liền nuốt mấy lời định nói.
"Được, nô tỳ dạy người."
Nhập Phanh đánh trứng gà, trộn đều với nước rồi mới đưa cho Phương Cẩn Chi, nói: "Nhất định phải khuấy đều!"
"Hiểu rồi!" Phương Cẩn Chi đứng trên băng ghế nhỏ, cầm cái chén tròn màu trắng, dùng sức khuấy.
Trong lúc chờ nước sôi, Nhập Phanh mới lấy hỗn hợp Phương Cẩn Chi vừa khuấy xong lược lại một lần, sau đó đặt vào trong nồi.
"Như vậy là được rồi sao?" Phương Cẩn Chi tò mò hỏi.
Nhập Phanh chỉ vào đống gia vị đã được chuẩn bị sẵn, cười nói: "Một lát nữa, Biểu cô nương còn phải rắc gia vị lên đấy."
Nhập Phanh chuẩn bị gia vị cũng chia sẵn phân lượng, chỉ chờ Phương Cẩn Chi rắc lên là được. Mặc dù Phương Cẩn Chi nói muốn tự mình chưng bánh trứng cho Lục Vô Nghiên, nhưng Nhập Phanh cũng không dám để cho bé đụng vào. Dù sao Lục Vô Nghiên đối với những thứ ăn vào bụng đều sẽ soi mói đến cùng cực.
Dĩ nhiên là như thế, nhưng Nhập Phanh lại không biết chỉ cần là Phương Cẩn Chi làm, vô luận là cháy khét hay chưa chín, Lục Vô Nghiên hầu như đều có thể ăn.
Nhập Phanh ra món rất nhanh, chỉ trong chốc lát, đã làm xong bánh Hợp Ý, bánh sừng sữa, đậu hũ Liên Bồng, còn rang một nồi hạt dẻ ngào đường.
Đợi đến khi Phương Cẩn Chi cầm chén bánh trứng chưng mềm mịn đi tìm Lục Vô Nghiên, hắn đã thức dậy, đang đứng trước trường án bên cửa sổ, nâng bút viết chữ. Hình như hắn đã rửa mặt chải đầu qua, nhưng mái tóc chưa được buộc lại xõa tung buông xuống, hơi rối. Nhưng nếu đã rửa mặt qua, vì sao trên người chỉ tùy ý khoác một cái áo màu thạch lựu đỏ rộng thùng thình?
Là màu thạch lựu đỏ thật sự.
Màu sắc vô cùng ấm áp, bên dưới chiếc áo dài chấm gót lộ ra đôi chân trần không mang vớ. Màu thạch lựu đỏ càng làm nổi bật đôi chân trần trắng nõn.
Ngay cả trường sam màu hồng phấn cũng đã thấy hắn mặc, giờ nhìn thấy hắn mặc cái áo khoác màu thạch lựu đỏ tươi này, Phương Cẩn Chi cũng chẳng thấy bất ngờ.
"Tam ca ca, ăn sáng đi!" Phương Cẩn Chi đặt bánh trứng lên trên bàn bát tiên ngay giữa phòng, Nhập Phanh đi theo phía sau bé, cũng đặt mấy món ăn còn lại xuống.
Phương Cẩn Chi đi tới bên cạnh Lục Vô Nghiên, vừa kéo tay áo hắn, vừa nói: "Tam ca ca, chúng ta đi ăn sáng được không vậy? Huynh thường không ăn sáng, như vậy đối với cơ thể không tốt, sẽ trở nên càng ngày càng sợ lạnh đó! Bánh trứng hôm nay là tự tay muội chưng đấy! Hơn nữa Cẩn Chi rất đói......"
Mặc dù chỉ khuấy khuấy mấy cái, rắc rắc chút gia vị, Phương Cẩn Chi cũng thoải mái nhận là mình đã chưng, dù sao Nhập Phanh cũng sẽ không vạch trần bé!
"Được." Lục Vô Nghiên đặt bút xuống, để bé lôi kéo đến trước bàn bát tiên.
Phương Cẩn Chi ngồi bên cạnh hắn, mở to mắt nhìn hắn ăn bánh trứng, nhất quyết chờ hắn khen ngợi.
Sao Lục Vô Nghiên lại không nhìn ra, không thể làm gì khác hơn là nói: "Ừm, ngon lắm."
Lúc này Phương Cẩn Chi mới vui vẻ cười lên, cầm đũa bắt đầu dùng bữa. Từ đầu đến cuối, Lục Vô Nghiên cũng chỉ ăn bánh trứng của Phương Cẩn Chi, còn Phương Cẩn Chi thì lại ăn hết mấy món còn lại, ăn no nê.
"No quá!" Bé đặt đũa xuống, bất ngờ chú ý chân mình đang đặt bên cạnh chân của Lục Vô Nghiên. "Tam ca ca, chân của huynh thật to, to gấp ba lần của muội! Khi muội trưởng thành cũng sẽ trở nên to như vậy sao?"
"Sẽ không, muội là cô nương gia, đâu có lớn như vậy." Lục Vô Nghiên không khỏi nhìn chăm chú đôi chân bé nhỏ đang được bọc trong đôi vớ gấm trắng. Ngực áo hắn lại bị đôi tay mũm mĩm của Phương Cẩn Chi nắm lấy.
"Tam ca ca, huynh lại không mặc y phục đàng hoàng!" Vẻ mặt Phương Cẩn Chi xót xa. "Huynh không thể như vậy, phải ăn sáng, phải mặc y phục đàng hoàng. Hiện tại thời tiết lạnh như thế, càng phải mang vớ!"
Nhập Phanh cúi đầu, không thể nín cười. Rốt cuộc trừ trưởng công chúa ra cũng đã có một người dám giáo huấn thiếu gia của bọn họ.
"Được, Cẩn Chi ở đây chờ nhé......" Lục Vô Nghiên có chút bất đắc dĩ đứng dậy, đi vào trong tẩm phòng thay y phục.
Phương Cẩn Chi lơ đãng nhìn xung quanh, rồi nhìn về phía trường án bên cửa sổ. Trên đó có một cây bút lông rất ngắn rất nhỏ, cây bút lông kia vừa nhìn đã biết là dành cho tiểu hài tử dùng!
Có phải Tam ca ca định dạy bé viết chữ hay không?
Trái tim Phương Cẩn Chi lập tức nhảy lên một cái mừng như điên, cuối cùng Tam ca ca của bé cũng bắt đầu dạy bé những thứ hữu dụng rồi! Tròng mắt sáng trong suốt đảo một vòng, cuối cùng dừng lại trên dĩa hạt dẻ ngào đường.
"Tam ca ca thích ăn hạt dẻ sao?" Phương Cẩn Chi hỏi Nhập Phanh.
"Tam thiếu gia không đặc biệt thích ăn thứ gì cả, phàm là những món nô tỳ bưng đến đều chọn theo khẩu vị của ngài ấy, là những thứ ngài ấy không ghét." Nhập Phanh mỉm cười nói, nàng đã đoán ra được dụng ý của Phương Cẩn Chi.
Quả nhiên, Phương Cẩn Chi dời đĩa hạt dẻ ngào đường đến trước mặt, bắt đầu cẩn thận bóc hạt dẻ.
Những ngón tay của bé quá non nớt mềm mại, không được bao lâu, đầu ngón tay đã trở nên hồng hồng, còn dính vỏ hạt dẻ, mật tương và đường, dơ dáy bẩn thỉu.
Nhưng chỉ bóc được ba bốn hạt.
Lông mi dài dày rợp chớp hai cái, rồi đưa hạt dẻ lên miệng cắn. Cắn bể lớp vỏ cứng của hạt dẻ, rồi mới dùng đầu ngón tay bóc ra.
Lục Vô Nghiên từ trong tẩm phòng đi ra, hắn đã thay một bộ trường sam màu ngà, càng toát lên vẻ tuấn tú. Hắn đi tới đối diện Phương Cẩn Chi, nhìn cái miệng vốn nhỏ nhắn hồng hào của Phương Cẩn Chi đã hoàn toàn đen sì, bàn tay nhỏ bé càng không cần phải nói, chúng bẩn thỉu.
Không đợi Lục Vô Nghiên lên tiếng, Nhập Phanh đã vội vàng giải thích: "Biểu cô nương muốn bóc vỏ cho người!"
Quả thật cái đĩa trước mặt Phương Cẩn Chi đang có bảy tám hạt dẻ ngào đường đã được bóc vỏ. Trắng trắng, cùng với cái miệng nhỏ nhắn và bàn tay nhỏ bé tạo thành một sự đối lập rõ rệt.
"Tam ca ca ăn đi!" Phương Cẩn Chi đẩy đám hạt dẻ đã được bóc vỏ đến trước mặt Lục Vô Nghiên. Bé cầm lên một hạt dẻ ngào đường khác đặt vào trong miệng, dùng răng cắn mạnh xuống.
Ngay sau đó, theo một tiếng vang nhỏ, biểu cảm trên gương mặt của Phương Cẩn Chi cứng lại.
"Cẩn Chi, sao vậy?" Lục Vô Nghiên cảm thấy không bình thường.
Phương Cẩn Chi lấy hạt dẻ trong miệng ra, trên đó còn dính chút máu.
Phương Cẩn Chi lấy khăn che miệng, rồi nhổ ra một ngụm. Trên chiếc khăn gấm trắng như tuyết xuất hiện một vũng máu nhỏ, ngay chính giữa đó là một cái răng.
Nhập Phanh "A" một tiếng: "Biểu cô nương thay răng."
Nàng vội vàng xoay người đi lấy nước ấm, để Phương Cẩn Chi súc miệng rất nhiều lần.
"Cẩn Chi, đau không? Nhịn một lát, ngậm nhiều nước ấm thêm một lúc, lát nữa sẽ hết đau." Lục Vô Nghiên đau lòng nhìn bé. Tuy nói mọi người đều phải thay răng, nhưng răng hàm của Phương Cẩn Chi bị đụng lung lay hết, lại chảy nhiều máu như vậy, nhất định sẽ rất đau.
Lục Vô Nghiên không nói lời nào thì thôi, hắn vừa nói như thế, đôi mắt Phương Cẩn Chi lập tức đỏ lên.
"Đau....." Bé mếu máo khóc. Những giọt nước mắt lớn chừng hạt đậu từng giọt từng giọt rớt xuống, khuôn mặt trắng nõn cũng đỏ lên. Cái miệng nhỏ vốn dơ bẩn vì cắn hạt dẻ, bây giờ lại rụng mất một cái răng cửa, nhìn vô cùng nhếch nhác.
"Đừng khóc, đừng khóc......" Lục Vô Nghiên thấy con bé khóc thì trái tim như bị ai bóp nát. Hắn dùng nước ấm thấm ướt khăn, cẩn thận lau đi vế bẩn và vết máu trên khóe miệng cho bé, rồi chuyển sang bàn tay nhỏ bé bẩn thỉu lau sạch sẽ.
"Là Tam ca ca không tốt, không nên để cho muội bóc hạt dẻ." Hắn quay đầu phân phó Nhập Phanh: "Đến phòng bếp ném toàn bộ hạt dẻ, nói với lão Hà đặt hàng, sau này không được phép mua hạt dẻ nữa!"
Phương Cẩn Chi bật cười "hì hì" một tiếng: "Tam ca ca, hạt dẻ ăn vẫn rất ngon!"
"Không khóc nữa?" Lục Vô Nghiên xoa xoa mặt bé. Ánh mắt của hắn rơi vào chỗ vừa mất đi cái răng cửa, cảm thấy sao mà đáng yêu như thế.
"Tam ca ca, không cho nhìn! Xấu lắm!" Phương Cẩn Chi vội vàng bụm miệng lại.
"Không xấu, đáng yêu lắm." Lục Vô Nghiên cắn một hạt dẻ Phương Cẩn Chi đã bóc vỏ.
Phương Cẩn Chi rũ mắt suy nghĩ.
Lục Vô Nghiên cười khẽ, biết mỗi lần bé làm ra dáng vẻ này chính là đang tính toán cái gì đó.
"Tam ca ca, cái răng này của Cẩn Chi vì cắn hạt dẻ cho huynh mới bị rụng!"
"Ừ." Lục Vô Nghiên cười gật đầu. "Vậy nên bồi thường như thế nào cho cái răng đã mất của Cẩn Chi chúng ta đây?"
Phương Cẩn Chi hất cằm lên: "Nếu Tam ca ca chịu dạy muội viết chữ mà nói, vậy thì muội miễn cưỡng tha thứ cho huynh!"
Nói xong, bé lặng lẽ quan sát sắc mặt của Lục Vô Nghiên.
Lục Vô Nghiên nén cười, nói: "Xem ra, chỉ có thể như vậy thôi. Vậy trước tiên phải dạy cho Cẩn Chi của chúng ta cái gì đây?"
"Trước tiên bắt đầu từ tên đi!" Phương Cẩn Chi vui vẻ nhảy xuống ghế, chạy tới trường án bên cạnh cửa sổ, bắt đầu mài mực.
Lục Vô Nghiên lấy một chiếc khăn sạch, gói kỹ lưỡng cái răng cửa của Phương Cẩn Chi, rồi mới đi về phía Phương Cẩn Chi.
Một màn này đập vào trong mắt Nhập Phanh, nàng kinh hãi không thôi.
"Đây!" Phương Cẩn Chi chân chó đưa bút lông cho Lục Vô Nghiên.
"Tên." Lục Vô Nghiên trầm ngâm một lúc, trên tờ giấy tuyên thành Phương Cẩn Chi đã trải sẵn cho hắn, hạ bút viết chữ. Bản thân hắn quen viết hành thư, nhưng vì dạy cho một người không có căn bản như Phương Cẩn Chi, nên viết chữ khải.
Phương Cẩn Chi nhìn chữ trên giấy tuyên thành, đọc: "Lục....Vô....."
Phương Cẩn Chi nhép nhép miệng, chỉ vào chữ đầu tiên, nói: "Tam ca ca.... khắp nơi trong phủ Quốc Công đều có chữ "Lục" nay, muội biết."
Bé lại chỉ vào chữ thứ hai, nói: "Đây là chữ "Vô" trước đây muội đã gặp qua, cho nên cũng biết. Còn chữ thứ ba, mặc dù muội không biết cũng có thể đoán được là chữ "Nghiên"! Tam ca ca, đây hoàn toàn không phải là tên của muội, là tên của huynh!"
Nhìn Phương Cẩn Chi, nụ cười không khỏi tràn ra khóe miệng Lục Vô Nghiên, hắn nghiêm trang nói: "Tên của muội quán nhiều nét, học tên của huynh trước đi."
"À....." Phương Cẩn Chi nhận cây bút lông Lục Vô Nghiên đưa tới, dựa theo chữ mẫu mà phỏng ra, viết cực kỳ nghiêm túc.
Cho đến khi bé viết ba chữ này thật thuần thục, Lục Vô Nghiên mới dạy bé ba chữ "Phương Cẩn Chi" viết như thế nào.
Chữ "Cẩn" quả thực là quá nhiều nét, bé luyện rất lâu cũng còn rất khó xem.
"Viết chữ không phải chuyện ngày một ngày hai, cứ từ từ đi." Lục Vô Nghiên dịu dàng nhìn bé.
Phương Cẩn Chi thật sự là một hài tử cứng đầu, liều mạng cũng phải viết cho bằng được, cho đến khi Lục Vô Nghiên không thể nhìn được nữa, mới cứng rắn kéo bé lại: "Đừng nóng vội, hôm nay chỉ tới đây thôi."
"A...." Phương Cẩn Chi đáp lời, nhưng cảm xúc rất tệ.
Lục Vô Nghiên xoa nắn cổ tay bé, thầm nghĩ trước mắt nên bắt đầu dạy con bé mấy chữ đơn giản mới đúng.
Trên đường trở về, Phương Cẩn Chi mới phát hiện cổ tay của mình đau nhức khó nhịn, bé phân phó A Tinh và A Nguyệt nấu nước nóng chuẩn bị ngâm.
Một mình bé bước lên lầu.
Chợt nghe tiếng cười đùa từ lầu ba truyền đến, trong lòng Phương Cẩn Chi "lộp bộp" một tiếng.
Bé vọt vào tẩm phòng của mình, đập vào mắt đầu tiên là màn che bạt bộ sàng đã bị treo lên, trong phòng rất đông, người ngồi người đứng.
Cái rương đã bị mở ra.
"Cẩn Chi đã về rồi?"
Dường như Phương Cẩn Chi không nghe thấy gì cả, bé đi từng bước từng bước về phía rương lớn. Bé không còn nghe thấy nhịp tim của chính mình, dường như nó đã ngừng đập. Trong rương trống rỗng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook