Thê Khống
-
Chương 21: Dọn nhà
Lục Vô Nghiên nói với Phương Cẩn Chi muốn đổi cho bé một viện tử lớn hơn một chút, nhưng Phương Cẩn Chi hoàn toàn không ngờ nó sẽ lớn như vậy!
"Trời ơi! Nơi này thật lớn! Nó vẫn luôn bỏ trống không có người ở sao?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn viện tử trước mắt.
Nhập Trà đứng bên cạnh dịu dàng nói: "Biểu cô nương có điều không biết. Trong phủ, các thiếu gia khi còn bé cũng ở tại hậu viện, đến khi tám tuổi mới có thể dời đến tiền viện. Viện tử này là nơi Tam thiếu gia ở khi còn bé."
Phương Cẩn Chi càng kinh ngạc hơn, bé chỉ vào viện tử trước mắt, hỏi: "Ngươi nói nơi này là chỗ ở của Tam ca ca khi còn bé?"
"Vâng, chỉ là, khi Tam thiếu gia còn bé, phần lớn thời gian đều ở trong cung, không thường ở đây. Cho nên từ khi viện tử này xây xong, vẫn luôn bỏ trống không ai sử dụng, đồ dùng bên trong gần như hoàn toàn mới." Nhập Trà tỉ mỉ giải thích.
"À......" Phương Cẩn Chi có vẻ đăm chiêu gật đầu một cái. Trước đó bé vẫn thắc mắc Tam ca ca lấy cái viện tử nào có phòng bếp nhỏ để cấp cho bé, nhưng không ngờ lại là chỗ trước kia hắn từng ở.
Viện tử mới không những lớn, mà còn cách tam phòng rất xa, cũng thuộc về một phần của đại phòng. Phương Cẩn Chi còn phát hiện trong toàn bộ bố cục của Lục gia viện tử mới rất gần phía trước, khoảng cách với tiền viện chẳng qua cũng chỉ mấy bức tường mà thôi.
Nhất là khoảng cách với viện Thùy Sao rất gần!
Mặc dù viện tử mới này so với viện Thùy Sao thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bố trí đại khái giống nhau. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, bỏ qua phòng chính, tùy tiện tìm một cái cớ sai người chuyển đồ vật lên lầu các. Tiểu lầu các có tổng cộng ba tầng, bé quyết định ở tại tầng thứ thứ ba, bình thường cố gắng không cho bọn nha hoàn đi lên. Cách tầng lầu, bé bắt đầu dạy hai muội muội nói chuyện, đi lại cùng dễ dàng hơn.
Tình hình của hai muội muội kéo dài sẽ không tốt lắm. Phương Cẩn Chi thật sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì cả đời bọn chúng cũng không thể nói chuyện và đi lại.
Nhìn gia bộc khuân đồ, Phương Cẩn Chi lo lắng đề phòng. Bé rất sợ những gia bộc này sẽ tùy ý làm rơi cái rương, đập trúng đầu hai muội muội. Sợ bọn họ tự tiện mở rương ra. Bé nhìn chằm chằm gia bộc đặt cái rương xuống đất, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyển nhà bao giờ cũng có rất nhiều nô bộc ra ra vào vào. Bé không thể không xốc lại tinh thần quan sát bọn họ, một chút cũng không dám lơ là.
May mà ban đầu khi bé chuyển vào phủ cũng không mang theo nhiều đồ lắm, mà đống đồ đạc cần thiết bên viện tử mới lại không thiếu, cho nên việc chuyển nhà cũng không giày vò quá lâu. Huống chi còn có Nhập Trà thu xếp đâu vào đấy, nên bé không cần tốn nhiều tâm tư. Kiện lớn đều đã bố trí xong, còn những kiện nhỏ để nha hoàn của bé từ từ dọn dẹp là được.
"Cô nương, sắp qua giờ cơm. Người muốn ăn gì, nô tỳ đến phòng bếp nhỏ làm cho người." A Tinh tranh thủ từ trong viện đi tới.
Vừa nghĩ tới phòng bếp nhỏ, Phương Cẩn Chi liền vui vẻ. Bé duỗi thẳng lưng, nói: "Gần đây đau răng, làm chút gì mềm mềm đi."
Vừa sửa sang lại hòm xiểng, A Nguyệt vừa cười nói: "Cô nương sắp thay răng rồi."
Phương Cẩn Chi vuốt vuốt mặt mình, chả trách mấy ngày nay bé lại thấy đau răng. Bé vừa đi lên lầu, vừa nói: "Buồn ngủ quá, ta muốn lên trên ngủ một lát. Bữa trưa làm xong thì cứ giữ nóng, đừng đánh thức ta. Đợi ta tỉnh dậy đi xuống rồi sẽ cho đòi."
A Tinh vội trả lời một tiếng.
Phương Cẩn Chi che miệng ngáp rồi đi lên lầu, nhưng đến khi bé leo lên tới tầng ba, trên mặt còn có nửa điểm mỏi mệt nào đâu?
Bé vội vã vào tẩm phòng của mình, trước tiên là cài then cửa, rồi cẩn thận kiểm tra cửa sổ xem đã được đóng kín hay chưa, lúc này mới đi vào bên trong bạt bộ sàng. Chỗ này vốn có một cái giường gỗ hoàng lê còn mới chín phần, nhưng dù sao Lục Vô Nghiên cũng đã ngủ qua, cho nên hắn sai gia bộc chuyển cái bạt bộ sàng của bé đến.
"Lần này có thể yên tâm dạy bọn chúng rồi......" Phương Cẩn Chi cầm cái chìa khóa trong tay, lúm đồng tiền gần khóe môi hiện lên.
Phương Cẩn Chi mở nắp cái rương lớn đặt bên cạnh giường, để lộ ra hai gương mặt nhỏ nhắn khẩn trương của hai tiểu cô nương.
"Bình Bình, An An đừng sợ, là tỷ tỷ. Lúc chuyển nhà không có bị dọa sợ chứ? Có bị đập trúng đầu hay không?" Phương Cẩn Chi đứng bên hông rương lớn, vuốt đầu hai muội muội.
Lúc này hai tiểu cô nương mới mỉm cười ngọt ngào, chúng lắc đầu một cái, bày tỏ bản thân không có việc gì.
"Nghe tỷ tỷ nói, chúng ta chuyển đến nhà mới rồi, viện tử mới cũng rộng lớn. Nơi này là tầng ba, bình thường những hạ nhân kia không thể dễ dàng đi lên."
Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, hai cặp mắt trong veo của hai tiểu cô nương ánh lên vẻ vui mừng khó tả.
"Còn có một việc tỷ tỷ muốn nói với các muội. Tỷ tỷ muốn dạy các muội nói chuyện, đi lại, chúng ta không thể để Bình Bình và An An ở trong rương cả đời được!" Mặc dù con đường phía trước gồ ghề đầy chông gai, nhưng Phương Cẩn Chi đã hạ quyết tâm, bé nhất định sẽ rời khỏi Lục gia. Đến lúc đó tìm một thị trấn nhỏ yên tĩnh, để hai muội muội có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.
Không ở trong rương?
Hai tiểu cô nương nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt có chút mơ hồ.
Phương Cẩn Chi đỡ hai muội muội ngồi dậy, rồi nói: "Tỷ tỷ biết Bình Bình và An An là hai hài tử thông minh nhất thiên hạ, các muội có thể nghe hiểu lời của tỷ tỷ. Sở dĩ các muội không nói chuyện hoàn toàn là vì chưa từng có cơ hội mở miệng. Đừng sợ, Bình Bình, An An đừng sợ nha. Chúng ta nói chuyện, nói cái gì cũng được."
Vậy mà miệng của hai tiểu cô nương vẫn mím thật chặt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Phương Cẩn Chi kiên nhẫn nói: "Mở miệng to ra mới có thể nói chứ, làm giống như tỷ tỷ mở miệng to ra nào."
Hai tiểu cô nương trúc trắc hé miệng, nhưng vẫn như cũ không phát ra âm thanh được.
Phương Cẩn Chi há to miệng, phát ra âm "A" và "À", lần lượt hướng dẫn hai muội muội. Nhưng khẩu hình môi của hai tiểu cô nương đều là khép lại, không phát ra tiếng như cũ.
Phương Cẩn Chi cũng không nổi giận, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, dạy đến miệng đắng lưỡi khô, bé liền chạy đến bàn tròn uống từng ngụm lớn nước trà, sau đó quay trở lại tiếp tục dạy.
Nửa canh giờ sau, hai tiểu cô nương mới có thể miễn cưỡng phát ra âm "A". Nhưng mà âm thanh rất nhỏ, Phương Cẩn Chi phải ghé sát bọn chúng mới có thể nghe được. Nhưng tóm lại là có tiến bộ, Phương Cẩn Chi rất hài lòng!
"Giỏi quá!" Phương Cẩn Chi không keo kiệt giơ ngón tay cái khích lệ.
Hai tiểu cô nương cũng vui vẻ cười lên. Bọn chúng không hiểu ích lợi của việc nói chuyện là gì, nhưng được tỷ tỷ khích lệ, nhìn thấy tỷ tỷ cười, bọn chúng cũng vui vẻ.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai tỷ tỷ sẽ dạy các muội tiếp." Phương Cẩn Chi vuốt đầu bọn chúng, bé không đóng nắp rương lại, chỉ cẩn thận kéo màn che lại bạt bộ sàng, sau đó sai gia bộc bưng ngọ thiện lên.
Bản thân còn chưa kịp ăn, liền bưng ngọ thiện cho hai muội muội. Nhìn hai muội muội ăn từng miếng từng miếng bánh trứng thơm ngon, còn ngon hơn mình tự ăn! Từ nay về sau, hai muội muội không cần phải ăn cơm thừa canh cặn mà nô bộc lén lút mang về. Hai người bọn họ muốn ăn cái gì, bé sẽ phân phó phòng bếp nhỏ làm cái đó.
Thật tốt!
Phương Cẩn Chi không khỏi âm thầm cảm tạ Lục Vô Nghiên thêm một lần nữa. Nghe nói sắp đến sinh thần của hắn, Phương Cẩn Chi cẩn thận suy nghĩ phải tặng cái gì cho hắn mới có thể biểu đạt lòng biết ơn.
Một cái chén không đưa tới trước mặt đánh vỡ suy nghĩ của Phương Cẩn Chi.
"Ăn no rồi sao?" Phương Cẩn Chi đón lấy cái chén từ tay hai muội muội.
Hai tiểu cô nương đều toét miệng cười gật đầu.
Sau khi Phương Cẩn Chi cất cái chén không, bé không nỡ đóng nắp rương lại. Mỗi một lần nắp rương nặng nề đóng lại thì trái tim Phương Cẩn Chi cũng nặng trĩu theo.
Nhưng bé nhanh chóng cười lạc quan.
Không quan hệ, hiện tại tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Không vội, một ngày nào đó bé nhất định có thể thu xếp ổn thỏa cho hai muội muội, để cho bọn chúng trải qua cuộc sống của người bình thường!
"Biểu cô nương, có mấy vị cô nương trong phủ tới." Nhập Trà ở bên ngoài bẩm báo.
Mấy vị biểu tỷ muội tới là để chúc mừng Phương Cẩn Chi dời đến chỗ mới. Họ đều mang đến những lễ vật nho nhỏ:...gương đồng tinh xảo, hoa cỏ xanh tươi, bình hoa gốm sứ, đồ chơi trang trí.....
Nhất là Ngũ cô nương, tặng một chậu cá nhỏ.
Con cá chép màu đỏ tươi bơi qua bơi lại trong cái chậu sứ màu xanh trắng đan xen, mang đến cho cả gian phòng không ít sức sống.
Ngay cả Nhập Trà cũng nói một câu: "Ngũ cô nương đúng là một người khéo léo."
Ngũ cô nương khéo léo hay không, lúc này Phương Cẩn Chi cũng không để ý. Trong lòng bé hiểu, chính vì bé được LụcVô Nghiên xem trọng mấy phần, nên những biểu tỷ muội bình thường lạnh nhạt mới có thể chủ động đến đây lấy lòng.
Tạm thời Phương Cẩn Chi cũng không có tâm lực quan tâm những biểu tỷ muội Lục gia này, bé còn có hai đại sự quan trọng hơn.
Thứ nhất, làm sao im hơi lặng tiếng đuổi A Tinh và A Nguyệt đi, đồng thời có thể thông qua bàn tay Nhập Trà, dạy dỗ Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi thật tốt.
Thứ hai, làm cách nào đáp tạ Lục Vô Nhiên?
Đôi mắt to tròn lấp lánh của Phương Cẩn Chi đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng lại ở con cá nhỏ màu đỏ trên bàn, lẩm bẩm nói: "Ta cũng tặng Tam ca ca một chậu cá nhỏ nhỉ!"
Bởi vì tư thế đi đứng của Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi khó coi, Nhập Trà phạt bọn họ đứng dựa vào tường một canh giờ. Nghe Phương Cẩn Chi nói, Mễ Bảo Nhi vội vàng nói: "Tặng cái vạc này luôn đi?"
Nhập Trà ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái. Mễ Bảo Nhi vội vàng cắn đầu lưỡi mình ngay lập tức, mắt nhìn thẳng đứng ngay ngắn.
"Sao có thể lấy đồ của Ngũ biểu tỷ đưa tới tặng cho Tam ca ca? Ta muốn tự mình câu cá tặng cho Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi vỗ tay một cái, đôi mắt cong lên thành hình nửa vầng trăng.
Quả thật Lục gia có mấy hồ nước, bên trên trồng sen, bên dưới thả cá. Thế nhưng trời đông giá rét, mặt hồ đã sớm đóng băng. Cũng chỉ có hồ nước sát bên đại phòng mới không bị đóng băng, vì nước nơi đó là ôn tuyền mà người ta mất rất nhiều công sức dẫn tới.
Phương Cẩn Chi mặc áo thật dầy, lại bọc thêm một cái áo choàng màu bạc, mũ trùm đầu che kín đầu bé. Bé để cho A Tinh và A Nguyệt đi theo, chạy đến nơi đây câu cá.
"Ai nha! Sao một con cũng câu không lên vậy!" Phương Cẩn Chi dậm chân, trong lòng có chút gấp gấp. Gương mặt mềm mại cũng lạnh đến đỏ bừng. Bé đã nhân lúc ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu thẳng xuống, đến đây cũng gần một buổi chiều, nhưng một con cá cũng không câu lên được.
"Cô nương, sắc trời sắp tối rồi, cần phải trở về." A Tinh ở một bên lại thúc giục thêm lần nữa.
Phương Cẩn Chi thở phì phò ném cần câu trong tay: "Hừ, ngày mai ta quay lại!"
"Trời ơi! Nơi này thật lớn! Nó vẫn luôn bỏ trống không có người ở sao?" Phương Cẩn Chi kinh ngạc nhìn viện tử trước mắt.
Nhập Trà đứng bên cạnh dịu dàng nói: "Biểu cô nương có điều không biết. Trong phủ, các thiếu gia khi còn bé cũng ở tại hậu viện, đến khi tám tuổi mới có thể dời đến tiền viện. Viện tử này là nơi Tam thiếu gia ở khi còn bé."
Phương Cẩn Chi càng kinh ngạc hơn, bé chỉ vào viện tử trước mắt, hỏi: "Ngươi nói nơi này là chỗ ở của Tam ca ca khi còn bé?"
"Vâng, chỉ là, khi Tam thiếu gia còn bé, phần lớn thời gian đều ở trong cung, không thường ở đây. Cho nên từ khi viện tử này xây xong, vẫn luôn bỏ trống không ai sử dụng, đồ dùng bên trong gần như hoàn toàn mới." Nhập Trà tỉ mỉ giải thích.
"À......" Phương Cẩn Chi có vẻ đăm chiêu gật đầu một cái. Trước đó bé vẫn thắc mắc Tam ca ca lấy cái viện tử nào có phòng bếp nhỏ để cấp cho bé, nhưng không ngờ lại là chỗ trước kia hắn từng ở.
Viện tử mới không những lớn, mà còn cách tam phòng rất xa, cũng thuộc về một phần của đại phòng. Phương Cẩn Chi còn phát hiện trong toàn bộ bố cục của Lục gia viện tử mới rất gần phía trước, khoảng cách với tiền viện chẳng qua cũng chỉ mấy bức tường mà thôi.
Nhất là khoảng cách với viện Thùy Sao rất gần!
Mặc dù viện tử mới này so với viện Thùy Sao thì nhỏ hơn rất nhiều, nhưng bố trí đại khái giống nhau. Phương Cẩn Chi suy nghĩ một chút, bỏ qua phòng chính, tùy tiện tìm một cái cớ sai người chuyển đồ vật lên lầu các. Tiểu lầu các có tổng cộng ba tầng, bé quyết định ở tại tầng thứ thứ ba, bình thường cố gắng không cho bọn nha hoàn đi lên. Cách tầng lầu, bé bắt đầu dạy hai muội muội nói chuyện, đi lại cùng dễ dàng hơn.
Tình hình của hai muội muội kéo dài sẽ không tốt lắm. Phương Cẩn Chi thật sự lo lắng, nếu cứ tiếp tục kéo dài như vậy thì cả đời bọn chúng cũng không thể nói chuyện và đi lại.
Nhìn gia bộc khuân đồ, Phương Cẩn Chi lo lắng đề phòng. Bé rất sợ những gia bộc này sẽ tùy ý làm rơi cái rương, đập trúng đầu hai muội muội. Sợ bọn họ tự tiện mở rương ra. Bé nhìn chằm chằm gia bộc đặt cái rương xuống đất, mới thở phào nhẹ nhõm. Nhưng chuyển nhà bao giờ cũng có rất nhiều nô bộc ra ra vào vào. Bé không thể không xốc lại tinh thần quan sát bọn họ, một chút cũng không dám lơ là.
May mà ban đầu khi bé chuyển vào phủ cũng không mang theo nhiều đồ lắm, mà đống đồ đạc cần thiết bên viện tử mới lại không thiếu, cho nên việc chuyển nhà cũng không giày vò quá lâu. Huống chi còn có Nhập Trà thu xếp đâu vào đấy, nên bé không cần tốn nhiều tâm tư. Kiện lớn đều đã bố trí xong, còn những kiện nhỏ để nha hoàn của bé từ từ dọn dẹp là được.
"Cô nương, sắp qua giờ cơm. Người muốn ăn gì, nô tỳ đến phòng bếp nhỏ làm cho người." A Tinh tranh thủ từ trong viện đi tới.
Vừa nghĩ tới phòng bếp nhỏ, Phương Cẩn Chi liền vui vẻ. Bé duỗi thẳng lưng, nói: "Gần đây đau răng, làm chút gì mềm mềm đi."
Vừa sửa sang lại hòm xiểng, A Nguyệt vừa cười nói: "Cô nương sắp thay răng rồi."
Phương Cẩn Chi vuốt vuốt mặt mình, chả trách mấy ngày nay bé lại thấy đau răng. Bé vừa đi lên lầu, vừa nói: "Buồn ngủ quá, ta muốn lên trên ngủ một lát. Bữa trưa làm xong thì cứ giữ nóng, đừng đánh thức ta. Đợi ta tỉnh dậy đi xuống rồi sẽ cho đòi."
A Tinh vội trả lời một tiếng.
Phương Cẩn Chi che miệng ngáp rồi đi lên lầu, nhưng đến khi bé leo lên tới tầng ba, trên mặt còn có nửa điểm mỏi mệt nào đâu?
Bé vội vã vào tẩm phòng của mình, trước tiên là cài then cửa, rồi cẩn thận kiểm tra cửa sổ xem đã được đóng kín hay chưa, lúc này mới đi vào bên trong bạt bộ sàng. Chỗ này vốn có một cái giường gỗ hoàng lê còn mới chín phần, nhưng dù sao Lục Vô Nghiên cũng đã ngủ qua, cho nên hắn sai gia bộc chuyển cái bạt bộ sàng của bé đến.
"Lần này có thể yên tâm dạy bọn chúng rồi......" Phương Cẩn Chi cầm cái chìa khóa trong tay, lúm đồng tiền gần khóe môi hiện lên.
Phương Cẩn Chi mở nắp cái rương lớn đặt bên cạnh giường, để lộ ra hai gương mặt nhỏ nhắn khẩn trương của hai tiểu cô nương.
"Bình Bình, An An đừng sợ, là tỷ tỷ. Lúc chuyển nhà không có bị dọa sợ chứ? Có bị đập trúng đầu hay không?" Phương Cẩn Chi đứng bên hông rương lớn, vuốt đầu hai muội muội.
Lúc này hai tiểu cô nương mới mỉm cười ngọt ngào, chúng lắc đầu một cái, bày tỏ bản thân không có việc gì.
"Nghe tỷ tỷ nói, chúng ta chuyển đến nhà mới rồi, viện tử mới cũng rộng lớn. Nơi này là tầng ba, bình thường những hạ nhân kia không thể dễ dàng đi lên."
Nghe Phương Cẩn Chi nói như vậy, hai cặp mắt trong veo của hai tiểu cô nương ánh lên vẻ vui mừng khó tả.
"Còn có một việc tỷ tỷ muốn nói với các muội. Tỷ tỷ muốn dạy các muội nói chuyện, đi lại, chúng ta không thể để Bình Bình và An An ở trong rương cả đời được!" Mặc dù con đường phía trước gồ ghề đầy chông gai, nhưng Phương Cẩn Chi đã hạ quyết tâm, bé nhất định sẽ rời khỏi Lục gia. Đến lúc đó tìm một thị trấn nhỏ yên tĩnh, để hai muội muội có thể trải qua cuộc sống của người bình thường.
Không ở trong rương?
Hai tiểu cô nương nhìn Phương Cẩn Chi bằng ánh mắt có chút mơ hồ.
Phương Cẩn Chi đỡ hai muội muội ngồi dậy, rồi nói: "Tỷ tỷ biết Bình Bình và An An là hai hài tử thông minh nhất thiên hạ, các muội có thể nghe hiểu lời của tỷ tỷ. Sở dĩ các muội không nói chuyện hoàn toàn là vì chưa từng có cơ hội mở miệng. Đừng sợ, Bình Bình, An An đừng sợ nha. Chúng ta nói chuyện, nói cái gì cũng được."
Vậy mà miệng của hai tiểu cô nương vẫn mím thật chặt, không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Phương Cẩn Chi kiên nhẫn nói: "Mở miệng to ra mới có thể nói chứ, làm giống như tỷ tỷ mở miệng to ra nào."
Hai tiểu cô nương trúc trắc hé miệng, nhưng vẫn như cũ không phát ra âm thanh được.
Phương Cẩn Chi há to miệng, phát ra âm "A" và "À", lần lượt hướng dẫn hai muội muội. Nhưng khẩu hình môi của hai tiểu cô nương đều là khép lại, không phát ra tiếng như cũ.
Phương Cẩn Chi cũng không nổi giận, lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác, dạy đến miệng đắng lưỡi khô, bé liền chạy đến bàn tròn uống từng ngụm lớn nước trà, sau đó quay trở lại tiếp tục dạy.
Nửa canh giờ sau, hai tiểu cô nương mới có thể miễn cưỡng phát ra âm "A". Nhưng mà âm thanh rất nhỏ, Phương Cẩn Chi phải ghé sát bọn chúng mới có thể nghe được. Nhưng tóm lại là có tiến bộ, Phương Cẩn Chi rất hài lòng!
"Giỏi quá!" Phương Cẩn Chi không keo kiệt giơ ngón tay cái khích lệ.
Hai tiểu cô nương cũng vui vẻ cười lên. Bọn chúng không hiểu ích lợi của việc nói chuyện là gì, nhưng được tỷ tỷ khích lệ, nhìn thấy tỷ tỷ cười, bọn chúng cũng vui vẻ.
"Được rồi, hôm nay đến đây thôi. Ngày mai tỷ tỷ sẽ dạy các muội tiếp." Phương Cẩn Chi vuốt đầu bọn chúng, bé không đóng nắp rương lại, chỉ cẩn thận kéo màn che lại bạt bộ sàng, sau đó sai gia bộc bưng ngọ thiện lên.
Bản thân còn chưa kịp ăn, liền bưng ngọ thiện cho hai muội muội. Nhìn hai muội muội ăn từng miếng từng miếng bánh trứng thơm ngon, còn ngon hơn mình tự ăn! Từ nay về sau, hai muội muội không cần phải ăn cơm thừa canh cặn mà nô bộc lén lút mang về. Hai người bọn họ muốn ăn cái gì, bé sẽ phân phó phòng bếp nhỏ làm cái đó.
Thật tốt!
Phương Cẩn Chi không khỏi âm thầm cảm tạ Lục Vô Nghiên thêm một lần nữa. Nghe nói sắp đến sinh thần của hắn, Phương Cẩn Chi cẩn thận suy nghĩ phải tặng cái gì cho hắn mới có thể biểu đạt lòng biết ơn.
Một cái chén không đưa tới trước mặt đánh vỡ suy nghĩ của Phương Cẩn Chi.
"Ăn no rồi sao?" Phương Cẩn Chi đón lấy cái chén từ tay hai muội muội.
Hai tiểu cô nương đều toét miệng cười gật đầu.
Sau khi Phương Cẩn Chi cất cái chén không, bé không nỡ đóng nắp rương lại. Mỗi một lần nắp rương nặng nề đóng lại thì trái tim Phương Cẩn Chi cũng nặng trĩu theo.
Nhưng bé nhanh chóng cười lạc quan.
Không quan hệ, hiện tại tất cả đang phát triển theo chiều hướng tốt hơn. Không vội, một ngày nào đó bé nhất định có thể thu xếp ổn thỏa cho hai muội muội, để cho bọn chúng trải qua cuộc sống của người bình thường!
"Biểu cô nương, có mấy vị cô nương trong phủ tới." Nhập Trà ở bên ngoài bẩm báo.
Mấy vị biểu tỷ muội tới là để chúc mừng Phương Cẩn Chi dời đến chỗ mới. Họ đều mang đến những lễ vật nho nhỏ:...gương đồng tinh xảo, hoa cỏ xanh tươi, bình hoa gốm sứ, đồ chơi trang trí.....
Nhất là Ngũ cô nương, tặng một chậu cá nhỏ.
Con cá chép màu đỏ tươi bơi qua bơi lại trong cái chậu sứ màu xanh trắng đan xen, mang đến cho cả gian phòng không ít sức sống.
Ngay cả Nhập Trà cũng nói một câu: "Ngũ cô nương đúng là một người khéo léo."
Ngũ cô nương khéo léo hay không, lúc này Phương Cẩn Chi cũng không để ý. Trong lòng bé hiểu, chính vì bé được LụcVô Nghiên xem trọng mấy phần, nên những biểu tỷ muội bình thường lạnh nhạt mới có thể chủ động đến đây lấy lòng.
Tạm thời Phương Cẩn Chi cũng không có tâm lực quan tâm những biểu tỷ muội Lục gia này, bé còn có hai đại sự quan trọng hơn.
Thứ nhất, làm sao im hơi lặng tiếng đuổi A Tinh và A Nguyệt đi, đồng thời có thể thông qua bàn tay Nhập Trà, dạy dỗ Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi thật tốt.
Thứ hai, làm cách nào đáp tạ Lục Vô Nhiên?
Đôi mắt to tròn lấp lánh của Phương Cẩn Chi đảo tới đảo lui, cuối cùng dừng lại ở con cá nhỏ màu đỏ trên bàn, lẩm bẩm nói: "Ta cũng tặng Tam ca ca một chậu cá nhỏ nhỉ!"
Bởi vì tư thế đi đứng của Mễ Bảo Nhi và Diêm Bảo Nhi khó coi, Nhập Trà phạt bọn họ đứng dựa vào tường một canh giờ. Nghe Phương Cẩn Chi nói, Mễ Bảo Nhi vội vàng nói: "Tặng cái vạc này luôn đi?"
Nhập Trà ngừng công việc trong tay, ngẩng đầu nhìn nàng ta một cái. Mễ Bảo Nhi vội vàng cắn đầu lưỡi mình ngay lập tức, mắt nhìn thẳng đứng ngay ngắn.
"Sao có thể lấy đồ của Ngũ biểu tỷ đưa tới tặng cho Tam ca ca? Ta muốn tự mình câu cá tặng cho Tam ca ca!" Phương Cẩn Chi vỗ tay một cái, đôi mắt cong lên thành hình nửa vầng trăng.
Quả thật Lục gia có mấy hồ nước, bên trên trồng sen, bên dưới thả cá. Thế nhưng trời đông giá rét, mặt hồ đã sớm đóng băng. Cũng chỉ có hồ nước sát bên đại phòng mới không bị đóng băng, vì nước nơi đó là ôn tuyền mà người ta mất rất nhiều công sức dẫn tới.
Phương Cẩn Chi mặc áo thật dầy, lại bọc thêm một cái áo choàng màu bạc, mũ trùm đầu che kín đầu bé. Bé để cho A Tinh và A Nguyệt đi theo, chạy đến nơi đây câu cá.
"Ai nha! Sao một con cũng câu không lên vậy!" Phương Cẩn Chi dậm chân, trong lòng có chút gấp gấp. Gương mặt mềm mại cũng lạnh đến đỏ bừng. Bé đã nhân lúc ánh mặt trời sau giờ ngọ chiếu thẳng xuống, đến đây cũng gần một buổi chiều, nhưng một con cá cũng không câu lên được.
"Cô nương, sắc trời sắp tối rồi, cần phải trở về." A Tinh ở một bên lại thúc giục thêm lần nữa.
Phương Cẩn Chi thở phì phò ném cần câu trong tay: "Hừ, ngày mai ta quay lại!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook