Thê Khống
Chương 149: Thở ra

Editor: minhngocvt20

Thời điểm Lục Giai Nghệ được Nhập Trà đưa về, Ngũ nãi nãi quả thật giật mình. Lục Giai Nghệ bị kinh sợ, Ngũ nãi nãi cũng không tiện hỏi tới, vội vàng để cho tiểu nha hoàn hầu hạ Lục Giai Nghệ vào trong tắm, rửa mặt. Nhập Trà liền cẩn thận kể chuyện phát sinh ở ao cá chép cho Ngũ nãi nãi, mỗi một chi tiết, lời mỗi người đã nói cũng không bỏ sót.

Đây cũng là Phương Cẩn Chi giao phó.

Nghe Nhập Trà nói, sắc mặt của Ngũ nãi nãi càng ngày càng trắng bệch, cuối cùng chờ Nhập Trà bẩm báo xong, sắc mặt của bà càng trắng bệch như tờ giấy, khăn tay bên người cũng hơi run lên.

Danh tiếng cô nương gia là chuyện đại sự!

Huống chi, chuyện tình ngày hôm nay còn liên lụy đến Lục Giai Nhân ngu xuẩn lại không chịu tỉnh ngộ!

Trong lòng Ngũ nãi nãi không thể không hoảng sợ!

Nhập Trà cẩn thận kể lại chuyện, liền vội vã cáo lui. Ngũ nãi nãi cảm tạ Nhập Trà, tự mình tiễn nàng ra ngoài. Ngũ nãi nãi tâm loạn như ma đi vào khuê phòng Lục Giai Nghệ. Lục Giai Nghệ đã rửa mặt xong, đang ngồi ngẩn người ở trên giường, bà đuổi hai tiểu nha hoàn ở bên cạnh ra ngoài.

“Mẫu thân…….” Ánh mắt mờ mịt của Lục Giai Nghệ nhìn Ngũ nãi nãi từ từ có chút thần thái, mang theo chút bàng hoàng và bất lực.

Ngũ nãi nãi vội vàng đi tới mép giường ngồi xuống, nắm thật chặt hai bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của Lục Giai Nghệ, khuyên giải an ủi nàng: “Đừng sợ, con cứ theo lời Tam tẩu nói! Là Nhập Trà cứu con lên, con căn bản chưa từng gặp qua Lục tỷ phu! Con nhớ kỹ chưa?”

Lục Giai Nghệ cảm thấy Ngũ nãi nãi nắm tay mình thật ôn nhu ấm áp, tiếp thêm cho nàng sức mạnh, làm cho tâm trạng thấp thỏm của nàng từ từ thả lỏng, nàng nhìn Ngũ nãi nãi gật đầu một cái.

“Nữ nhi đều nhớ kỹ, là Nhập Trà cứu con, con cũng không có nhìn thấy Lục tỷ phu.” Lục Giai Nghệ lại một lần nữa gật đầu kiên định, lặp lại lời nói của Ngũ nãi nãi một lần.

Ngũ nãi nãi thở phào nhẹ nhõm.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Không lâu, Ngũ nãi nãi lại chau mày.

“Giai Nghệ, còn có một việc!”

Trong lòng Lục Giai Nghệ lại căng lên, khẩn trương nhìn mẫu thân của mình. Vào giờ phút này, mẫu thân của nàng chính là người đáng tin cậy, lời nói của mẫu thân mới tiếp thêm dũng khí cho nàng.

“Lục tỷ này của con….” Ngũ nãi nãi dừng một lát, “Nàng là dạng người gì cũng không cần mẫu thân nói, từ nhỏ con với nàng vốn chính là lớn lên cùng nhau, trong lòng con hiểu rõ.”

Lục Giai Nghệ gật đầu một cái, “Con biết………Tất nhiên con biết tính tình của Lục tỷ. Đây cũng là điều nữ nhi lo lắng! Chúng ta giấu diếm chuyện này, nhưng Lục tỷ nàng sẽ giấu diếm sao? Nàng có thể hay không nói chuyện này ra ngoài?”

Lục Giai Nghệ vốn đã bình tĩnh lại, trong mắt lại nhiễm lên mấy phần hốt hoảng.

“Không sợ!” Ngũ nãi nãi vỗ vỗ mu bàn tay của Lục Giai Nghệ, “Tam tẩu của con hẳn là đã nghĩ đến điểm này, cho nên mới dặn con nói là bản thân mình không cẩn thận trượt chân rơi vào ao cá chép. Chúng ta giấu diếm chuyện Lục tỷ đẩy con xuống nước, không đụng chạm đến nàng, liệu nàng có ngu xuẩn nói chuyện này ra ngoài hay không, chuyện này không có ích lợi gì cho nàng cả.”

Lục Giai Nghệ suy nghĩ một chút, việc này có lý.

Lục Giai Nhân nàng ngu xuẩn đến mức nào, dù sao cũng không muốn liên lụy đến phu quân của mình đi!

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Hai mẹ con trấn an lẫn nhau một phen, nhưng trong lòng hai người lại đều có một chút mơ hồ lo lắng. Dù sao các nàng cũng cảm thấy chuyện này sẽ không thể cứ như vậy mà giấu diễm được.

“Giai Nghệ, con không nên suy nghĩ nhiều. Hôm nay rơi xuống nước, nghỉ ngơi thật tốt, đừng để lạnh.” Ngũ nãi nãi đỡ Lục Giai Nghệ nằm xuống, lại đắp chăn cho nàng.

“Mẫu thân, con……..” Lục Giai Nghệ nắm tay Ngũ nãi nãi, có chút không muốn bà rời đi.

Ngũ nãi nãi trấn an nàng: “Không có chuyện gì, mẫu thân vẫn ở đây. Giai Nghệ của chúng ta không sợ, mẫu thân sẽ không để cho người khác phá hủy nửa đời sau của con! Mẫu thân nhất định sẽ tìm cho con một mối hôn sự thật tốt!”

Nói đến hôn sự, mặt Lục Giai Nghệ không khỏi hiện lên chút ửng đỏ, nắm tay Ngũ nãi nãi cũng buông lỏng ra.

Ngũ nãi nãi dịu dàng chỉnh lại chăn cho Lục Giai Nghệ, đợi đến lúc Lục Giai Nghệ ngủ mới rời đi. Bà nhìn sắc trời, đã không còn sớm. Bà để cho tiểu nha hoàn đến Thùy Sao viện hỏi thăm một chút---- -------Hôm nay Lục Vô Nghiên vẫn không ra khỏi phủ.

Lục Vô Nghiên ở Thùy Sao viện, như vậy Ngũ nãi nãi không thể qua đó.

Bà đứng ở mái hiên trầm ngâm một lát, mới phân phó tiểu nha hoàn đi nhìn chằm chằm Thùy Sao viện, ngày mai Lục Vô Nghiên vừa rời đi sẽ tới báo cho bà biết. Bà quyết định ngày mai đi tìm Phương Cẩn Chi, một mặt làm cảm tạ hôm nay Phương Cẩn Chi đã trợ giúp, một mặt khác là cũng muốn hỏi một chút  Phương Cẩn Chi có biện pháp giải quyết triệt để chuyện này hay không.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Nếu là bình thường, Ngũ nãi nãi chắc chắn sẽ không chạy đến Thùy Sao viện nhờ Phương Cẩn Chi giúp đỡ. Nhưng chuyện này liên quan đến chung thân đại sự của Lục Giai Nghệ, trước mắt không có chuyện nào quan trọng hơn chuyện này.

Hơn nữa lúc ở ao cá chép, nếu Phương Cẩn Chi đã ra tay giúp Lục Giai Nghệ, vậy hẳn là đại biểu cho việc nàng nguyện ý giúp đỡ một tay…….

Một đêm này, Ngũ nãi nãi trằn trọc trở mình không ngủ được, vẫn chờ tiểu nha hoàn thông báo khi nào Lục Vô Nghiên rời khỏi Thùy Sao viện. Bà trái chờ phải chờ, nhưng vẫn không có tin tức.

Bà cũng không biết, hôm qua Lục Vô Nghiên ngủ rất muộn, lăn qua lăn lại đến nửa đêm mới ngủ. Cho nên hôm nay đặc biệt dậy rất muộn, luôn ở Thùy Sao viện dùng bữa trưa, mới lười biếng ra phủ.

Lục Vô Nghiên vừa mới ra phủ, Ngũ nãi nãi liền dẫn theo nha hoàn tâm phúc vội vã đi đến Thùy Sao viện.

Bà đang nói liên miên, mới phát hiện Phương Cẩn Chi ngáp mấy cái liên tục. Trong lòng Ngũ nãi nãi nhất thời có chút kinh ngạc, lại có chút ngượng ngùng nói: “Ngược lại ta tới quấy rầy con……”

Phương Cẩn Chi uống một ngụm trà, để có tinh thần, mới cười nói: “Chạng vạng ngày hôm qua Lục muội và Lục muội phu đã trở về Tần gia rồi, sau khi nàng trở lại Tần gia…….Cũng có thể còn một số việc đủ làm cho nàng đau đầu, tạm thời nàng không thể gây ra được chút sóng gió nhỏ nào đâu.”

Phương Cẩn Chi nói chính là chuyện Lục Vô Nghiên âm thầm sai người tặng thiếp đến cho Tần Cẩm Phong, chẳng qua là nàng không trực tiếp kể chuyện này ra. Dù sao Ngũ nãi nãi cũng biết Lục Giai Nghệ chạy về nhà mẹ đẻ mấy lần là bởi vì chuyện Tần Cẩm Phong muốn nạp thiếp, mặc dù bà không biết rõ nội tình, nhưng trái phải cũng biết không ít.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Mặc dù Ngũ nãi nãi không biết Lục Vô Nghiên ra tay ở trong đó, nhưng bà cũng biết chuyện Tần Cẩm Phong nạp thiếp, đích xác là đủ có thể làm cho Lục Giai Nhân đau đầu một hồi. Nhưng mà, Ngũ nãi nãi vẫn cảm thấy cứ kéo dài như vậy không phải là biện pháp, cũng không thể giải quyết triệt để được chuyện này!

Phương Cẩn Chi nhìn ra ánh mắt khuôn mặt u sầu của Ngũ nãi nãi, hiểu rõ băn khoăn trong lòng bà, nàng cười cười nói: “Ngũ thẩm, người cũng không cần quá lo lắng. Bây giờ lo lắng Lục Giai Nhân làm ra chuyện xấu, còn không bằng trước tiên định ra hôn sự cho Thất muội trước.”

Tâm trạng Ngũ nãi nãi khẽ động, vội vàng gật đầu: “Đúng, ta cũng có ý này. Chẳng qua là vẫn chưa tìm thấy nhà nào thích hợp, hiện nay xem ra tuổi của Giai Nghệ cũng không nhỏ, không bằng sớm một chút định tốt…….”

Hôn sự của Lục Giai Nghệ cũng không phải là không có cái gì thích hợp, mà là Ngũ nãi nãi thương tiếc nữ nhi, luôn muốn trong ngàn dặm chọn ra một vị hôn phu thật tốt cho Lục Giai Nghệ, thế nên mới chậm chạp không có định xuống.

“Nếu Ngũ nãi nãi có chọn trúng nhà nào, không ngại nói cho con nghe một chút, con cũng sẽ xem giúp một tay.” Phương Cẩn Chi cười nói.

Ngũ nãi nãi có chút kinh ngạc nhìn Phương Cẩn Chi một cái, lập tức thay một khuôn mặt tươi cười, nói: “Có con giúp đỡ tham mưu, đó là không còn gì tốt hơn nữa!”

Trong lòng Ngũ nãi nãi cao hứng! Đây là Phương Cẩn Chi tính toán trông nom chuyện này!

Trước khi đến Thùy Sao viện tâm trạng của bà nặng nề, đợi đến lúc rời khỏi Thùy Sao viện, trong lòng đã thư thái rất nhiều, bà đi dọc theo con đường nhỏ đầy cỏ xanh hồi lâu, sau đó dừng lại, xoay người liếc nhìn Thùy Sao viện ẩn ở phía sau cây cỏ, khe khẽ thở dài.

Từ ngũ cửu mẫu đến ngũ thẩm, từ biểu cô mẫu lẻ loi hiu quạnh đến chưởng quản gia ở Ôn quốc công phủ, Phương Cẩn Chi đã không còn là Phương Cẩn Chi trước kia rồi.

Sau khi Ngũ nãi nãi rời đi, Phương Cẩn Chi ngáp trở về phòng ngủ trên lầu, phân phó nha hoàn không được đi lên lầu làm ồn đến nàng, nàng muốn nghỉ trưa.

Phương Cẩn Chi mới vừa ngủ không bao lâu, Lục Vô Nghiên liền trở lại.

Lục Vô Nghiên nghe Diêm Bảo Nhi  nói Phương Cẩn Chi buồn ngủ, hắn cũng không có đi lên lầu làm ồn Phương Cẩn Chi. Hắn đứng ở phòng khách tầng một, không biết thế nào đột nhiên cảm giác có chỗ nào đó là lạ.

Ánh mắt Lục Vô Nghiên tình cờ nhìn vào miệng tròn của bình hoa bằng sứ Băng Liệt Văn ở trên bàn cao, hắn lập tức nghĩ đến con mèo sữa kia.

Hắn đi tới trước ghế mỹ nhân, vén lên tấm thảm mỏng phủ ở trên ghế mỹ nhân--------phía dưới cũng không có hình bóng con mèo sữa kia.

Lục Vô Nghiên liếc nhìn bình sứ trắng ở trên bàn cao, con mèo sữa kia cũng không có ở chỗ này.

Quên đi, mặc kệ nó sống chết.

Lục Vô Nghiên nhàn rỗi đứng yên một lát, cuối cùng vẫn đi lên lầu. Hắn đẩy cửa phòng ngủ ra, vòng qua bình phong che chắn ở phía trước giường, đi về phía mép giường.

Đầu tiên hắn liền nhìn thấy gò má của Phương Cẩn Chi hướng ra bên ngoài ngủ say, thứ hai liền nhìn thấy con mèo sữa rúc thân thể, vùi ở trên đôi giày thêu của Phương Cẩn Chi.

***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***

Cuộn tròn một khối màu trắng.

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng tiến lên hai bước, xách vật nhỏ đang vùi ở trên đôi giày thêu của Phương Cẩn Chi. Con mèo sữa cả kinh, lập tức vươn hai móng vuốt nhọn, nó chưa kịp bắt người, hai móng vuốt nhọn của nó đã bị Lục Vô Nghiên chế trụ. Mà sau khi con mèo sữa kia giãy dụa một lát, mới nhìn thấy người bắt được nó là Lục Vô Nghiên.

Đôi mắt màu xanh lục của nó cảnh giác nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên.

Cũng không lâu lắm, cảnh giác trong đôi mắt màu xanh biếc của con mèo dần phai nhạt đi chút xíu, từ từ biến thành ngoan ngoãn. Nó từ từ cúi đầu nhỏ, dụi đầu nhỏ vào mu bàn tay của Lục Vô Nghiên, thậm chí còn dùng đầu lưỡi liếm liếm tay của Lục Vô Nghiên.

Đầu lưỡi của nó ướt nhẹp, Lục Vô Nghiên có chút ghét bỏ.

Khi Lục Vô Nghiên suy nghĩ tính ném nó ra, nhìn thấy đôi mắt màu xanh biếc sạch sẽ của con mèo sữa kia, không khỏi do dự chớp mắt một cái. Khi hắn do dự chốc lát, con mèo sữa lại liếm hai tay hắn.

Thậm chí nó còn kêu nhẹ lên mấy tiếng “Meo meo ô”.

Khóe miệng Lục Vô Nghiên không khỏi hiện lên mấy phần vui vẻ. Nhưng cũng không lâu lắm, Lục Vô Nghiên chợt ý thức được Phương Cẩn Chi còn đang ngủ, tiếng kêu của nó cũng đừng ầm ỹ đến Phương Cẩn Chi.

Lục Vô Nghiên nhìn về phía Phương Cẩn Chi một lần nữa, lại kinh ngạc nhìn thấy Phương Cẩn Chi đã tỉnh ngủ, đang hết sức tức giận nhìn chằm chằm hắn.

“Thế nào…….”

Lục Vô Nghiên còn chưa nói hết câu, Phương Cẩn Chi đã cầm lấy cái gối đầu ở trên giường, đập vào mặt Lục Vô Nghiên.

Lục Vô Nghiên lật đật chụp lấy cái gối đầu, liền nghe thấy tiếng Phương Cẩn Chi thở phì phò---- -----“Không cho phép nhìn nó như vậy.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương