Thê Khống
Chương 147: Mèo sữa

Editor: minhngocvt20

“Ta……” Lục Giai Nhân ngơ ngác nhìn Phương Cẩn Chi, trong đầu là một mảnh mơ hồ. Giống như nàng nghe hiểu lời của Phương Cẩn Chi, lại giống như nghe không hiểu cái gì. Cuối cùng trong đầu vẫn không ngừng lặp lại một câu kia:

Ngươi sẽ không thật sự hi vọng bị hưu, để cho Thất muội thay thế chứ?

Bị hưu, để cho Thất muội thay thế.

Bị hưu, thay thế.

Cả người Lục Giai Nhân từ lòng bàn chân bắt đầu sinh ra cảm giác lạnh lẽo, loại lạnh lẽo này rất nhanh lan đến tứ chi, khiến cho cả người nàng giống như bị đẩy vào hầm băng.

Không!

Nàng sẽ không bị hưu! Hơn nữa nàng sẽ không bị người khác thay thế!

Phương Cẩn Chi thấy bộ dáng này của Lục Giai Nhân, cũng không muốn nhiều lời với nàng. Ngược lại nhìn về phía Tần Cẩm Phong, nói: “Thất muội nàng………”

“Tam tẩu không cần nhiều lời,” Tần Cẩm Phong cắt ngang lời của Phương Cẩn Chi, “Lúc đệ tới đây Thất muội đã được người bên cạnh Tam tẩu cứu lên mang đi.”

Phương Cẩn Chi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, gật đầu với Tần Cẩm Phong một cái.

“Đệ cáo từ trước.” Tần Cẩm Phong khẽ vuốt cằm đáp lễ, lại nhìn Lục Giai Nhân một cái, mới xoay người rời đi.

Lục Giai Nhân đứng tại chỗ sửng sốt một lát, mới chạy chậm đuổi theo Tần Cẩm Phong.

Phương Cẩn Chi nhìn bóng lưng của Tần Cẩm Phong và Lục Giai Nhân một trước một sau rời đi, trong lòng có một loại cảm giác không nỡ. Dù sao nàng cũng cảm thấy chuyện này sẽ không dễ dàng giải quyết như vậy, nàng thật sự không tin Lục Giai Nhân sẽ buông tha chuyện này.

Nếu là Lục Giai Nhân muốn tìm đường chết, nhưng mà chuyện này cũng đừng liên lụy đến Lục Giai Nghệ. Dù sao, vô luận nói như thế nào chuyện hôm nay cũng làm hỏng thanh danh của Lục Giai Nghệ, tuyệt đối không thể truyền đi.

Chẳng qua là Phương Cẩn Chi cố ý chọc giận Lục Giai Nhân, làm sao nàng có thể để cho Lục Giai Nghệ thay thế gả cho Tần Cẩm Phong làm vợ kế được.

Đó là hại Lục Giai Nghệ.

Phương Cẩn Chi nhíu mày lại, suy nghĩ biện pháp để giải quyết chuyện này sao cho tốt đẹp nhất, tâm sự nặng nề đi một mạch về Thùy Sao viện.

Hôm nay Lục Vô Nghiên cũng không có ra phủ.

Lúc Phương Cẩn Chi trở lại Thùy Sao viện, mở cửa tầng một ở lầu các ra, nhìn thấy Lục Vô Nghiên lười biếng ngồi xếp bằng ở trên thảm nhung tuyết trắng, phía trước người đặt bình sứ Băng Liệt Văn miệng tròn màu trắng.

Ánh mắt Phương Cẩn Chi sáng lên.

Nàng vội vã chạy vọt vào phòng, đá giày ở cửa, đạp lên thảm nhung tuyết trắng ấm áp, chạy chậm đến bên người Lục Vô Nghiên, ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn, hai tay nắm lấy hai vai của Lục Vô Nghiên, sau đó dùng sức hôn lên mặt hắn hai ba cái.

“Ba, ba, ba!” Một tiếng so với một tiếng càng to hơn.

Vốn là rũ mắt, Lục Vô Nghiên đang nhìn bình sứ Băng Liệt Văn ở phía trước người có chút kinh ngạc xoay đầu lại, ánh mắt nhìn chằm chằm Phương Cẩn Chi quan sát một lát, mới hỏi: “Gặp phải vấn đề khó khăn gì?”

“Vô Nghiên, Vô Nghiên nhà ta là giỏi nhất, không có chuyện gì là không giải quyết được nha!” Đôi mắt của Phương Cẩn Chi ngay lập tức cong lên, kéo lấy cánh tay của Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng lay động.

“Nói thẳng.”

Phương Cẩn Chi liền kể chuyện xảy ra ở bên cạnh ao cá chép cho Lục Vô Nghiên nghe.

Lục Vô Nghiên kiên nhẫn nghe nàng nói xong, sau đó hỏi: “Cho nên đây là?”

“Cho nên?” Phương Cẩn Chi cau mày lại, “Thiếp vẫn chưa nghĩ ra được biện pháp, nhưng mà rất lo lắng chuyện này lưu lại tai họa ngầm….”

Lục Vô Nghiên có chút không nhịn được, thuận miệng nói: “Có chút chuyện nhỏ, giết chết nàng không được sao.”

Mặc dù Lục Vô Nghiên chỉ thuận miệng nói, nhưng Phương Cẩn Chi biết hắn thật sự muốn làm như vậy.

Phương Cẩn Chi sửng sốt thật lâu.

Nàng chưa từng có ý nghĩ muốn giết chết Lục Giai Nhân, nàng lúng ta lúng túng nói: “Vẫn không đến nổi lấy đi tính mạng của nàng, hơn nữa, nàng cũng là muội muội của chàng….”

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

Lục Vô Nghiên thuận miệng đáp một tiếng, ánh mắt lần nữa nhìn vào bình sứ Băng Liệt Văn ở trước mặt.

Lúc này Phương Cẩn Chi mới chú ý đến bình sứ Băng Liệt Văn ở phía trước người của Lục Vô Nghiên.

“Vật gì thế!” Phương Cẩn Chi nhất thời trợn to hai mắt, nhìn vật nhỏ lông xù ở trong bình sứ màu trắng.

“Mèo a, thế nào mà ngay cả mèo cũng không nhận ra.” Lục Vô Nghiên nói.

Đó là một con mèo nhỏ trắng như tuyết, không biết như thế nào lại rơi vào trong miệng bình sứ tròn màu trắng. Bình sứ trắng này cũng không lớn, đối với con mèo nhỏ này lại giống như một nhà tù. Hai chân trước của mèo con khoác lên miệng bình, dùng sức muốn đi ra bên ngoài, nhưng mèo con này quá nhỏ, đôi chân trước của nó cũng không có bao nhiêu sức lực, hơn nữa miệng tròn của bình sứ trắng Băng Liệt Văn này thật sự quá trơn bóng.

Nó không thể ra ngoài được.

Phương Cẩn Chi quay đầu nhìn Lục Vô Nghiên một cái, Lục Vô Nghiên đang rất thú vị nhìn con mèo nhỏ ở trong bình sứ. Nàng không khỏi hỏi: “Là chàng bắt nó vào trong đó hả?”

“Ta nào có rảnh rỗi như vậy, không biết nó làm thế nào nhảy vào bên trong bình sứ đặt ở trên bàn cao thế này, ta chỉ ôm bình sứ đến, nhìn một chút xem lúc nào nó có thể bò ra ngoài.” Lúc Lục Vô Nghiên nói đến lời này, ánh mắt vẫn nhìn vào trên đầu của con mèo nhỏ trắng như tuyết.

Con mèo sữa di chuyển một hồi lâu, ngẩng đầu lên, dùng một đôi mắt màu xanh biếc nhìn Lục Vô Nghiên một cái.

“Chàng ngồi ở đây nhìn chằm chằm con mèo sữa thoát ra khỏi bình, vậy còn không phải rảnh rỗi sao?” Phương Cẩn Chi xoay đầu lại, cùng Lục Vô Nghiên nhìn con vật nhỏ ở miệng bình sứ tròn, càng nhìn càng cảm thấy thấy thú vị.

Con mèo sữa lần lượt khoác hai chân trước lên miệng tròn của bình sứ, lắc lắc thân thể muốn bò lên, một lần lại một lần thất bại.

Rốt cục, hai chân trước của nó khoác lên miệng bình sứ tròn, thân thể cũng đứng lên, chui ra bên ngoài chút xíu.

Lục Vô Nghiên chợt đưa tay, búng một cái vào chân của con mèo sữa. Con mèo sữa bị đau, vội vàng thu lại hai chân trước của mình, cả thân thể lại rơi trở lại vào trong bình.

“Chàng đừng khi dễ nó được không.” Phương Cẩn Chi trừng mắt nhìn Lục Vô Nghiên một cái, sau đó đẩy ngã bình sứ.

Con mèo sữa “Cọ” một tiếng chui ra ngoài, đạp vào tay của Phương Cẩn Chi chưa kịp thu trở về, lại chạy ra ngoài.

Phương Cẩn Chi kêu lên một tiếng, vội vàng thu hồi tay của mình.

Lục Vô Nghiên cau mày, nâng tay của nàng đến trước mặt mình. Trên mu bàn tay của Phương Cẩn Chi đỏ một mảng, thật may là không có bị thương.

“Tấm lòng tốt không được hồi báo đi.” Lục Vô Nghiên đưa bàn tay của Phương Cẩn Chi lại gần khóe miệng, nhẹ nhàng thổi thổi, lại xoa xoa cho nàng.

“Có đau hay không?” Lục Vô Nghiên hỏi.

“A?” Lúc này Phương Cẩn Chi mới phục hồi lại tinh thần.

Lục Vô Nghiên nhìn theo hướng nhìn của Phương Cẩn Chi, liền nhìn thấy con mèo sữa kia trốn ở ngoài cửa, nhìn vào trong phòng. Chờ đến lúc ánh mắt Lục Vô Nghiên nhìn tới, con mèo sữa trong nháy mắt biến mất không thấy.

“Một con mèo nhỏ như vậy, nhìn giống như là mới sinh không được bao lâu, làm sao có thể đau được chứ.” Phương Cẩn Chi rút tay lại, sau đó nhìn Lục Vô Nghiên.

“Chúng ta nói chuyện chính đi.”

“Chính sự?” Lục Vô Nghiên đứng lên, chỉnh lại tà áo phía trước, “Chính sự gì, Lục Giai Nhân ư?”

“Không phải sao!” Phương Cẩn Chi túm lấy tay của Lục Vô Nghiên, đứng lên theo.

Nàng dang hai tay ra ôm lấy thắt lưng của Lục Vô Nghiên, dán mặt vào trước ngực hắn, ở trong ngực hắn ngước mặt nhìn Lục Vô Nghiên, nói: “Chuyện của Lục Giai Nhân là chuyện nhỏ, thiếp nói chính là chuyện của chàng.”

“Vô Nghiên, chàng……….Không nên lúc nào cũng tàn bạo như vậy, có được hay không?”  Lời nói lúc này của Phương Cẩn Chi mang theo chút dò xét.

Từ trước đến nay Phương Cẩn Chi luôn biết Lục Vô Nghiên vẫn hay tùy ý làm bậy, câu nói đầu tiên của hắn có thể làm cho rất nhiều người đầu thân hai nơi. Dù sao Phương Cẩn Chi cũng là nuôi dưỡng trong khuê phòng lớn lên, mặc dù nàng cũng đã từng bị người khác hãm hại thậm chí là hạ độc sát hại, nhưng nàng vẫn cảm thấy động một chút là muốn lấy đi tính mạng của người khác có chút tàn nhẫn.

Tất nhiên, nàng cũng biết nàng và Lục Vô Nghiên khác nhau. Cho dù là những việc đã trải qua, hay là vị trí hiện tại, Lục Vô Nghiên đều phải suy tính nhiều hơn, phức tạp hơn nàng.

Lục Vô Nghiên nhìn đôi mắt dè dặt của Phương Cẩn Chi trong ngực, nhất thời trầm mặc.

Lục Vô Nghiên trầm mặc làm trong lòng Phương Cẩn Chi có một chút lo lắng, hai cánh tay ôm lấy eo của Lục Vô Nghiên càng chặt, vội vàng giải thích: “Thiếp không có ý chỉ trích chàng, chẳng qua là thiếp cảm thấy……..”

Trong khoảng thời gian ngắn Phương Cẩn Chi không biết nên dùng từ ngữ như thế nào để giải thích. Chẳng qua nàng mơ hồ cảm thấy không hy vọng Lục Vô Nghiên động một chút là giết người, như vậy lệ khí quá nặng.

Tóm lại đeo trên lưng quá nhiều mạng người là không tốt lắm đâu?

Lục Vô Nghiên nhẹ nhàng vuốt ve hạt Phật châu trên cổ tay, dường như mới hiểu được tại sao hồi đó Phương Cẩn Chi lại đưa cho hắn Phật châu này.

“Nàng sợ ta gặp báo ứng ư?” Lục Vô Nghiên cười như không cười hỏi Phương Cẩn Chi.

Phương Cẩn Chi có chút do dự gật đầu một cái.

“Được rồi, đã biết.” Lục Vô Nghiên hạ mắt, nhẹ nhàng di chuyển sợi dây đỏ trên hạt Phật châu.

Mặc dù giọng nói của Lục Vô Nghiên hết sức tùy ý, nhưng Phương Cẩn Chi biết Lục Vô Nghiên chưa bao giờ nói đùa, lại càng không bao giờ miễn cưỡng. Hắn thật đã tiếp thu ý kiến.

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***
[/i]
Lục Vô Nghiên nhìn Phương Cẩn Chi thở phào nhẹ nhõm, liền nói với Phương Cẩn Chi chuyện hắn âm thầm ra lệnh cho cấp trên của Tần Cẩm Phong thay vì đưa một người thiếp đổi thành bốn người thiếp.

Nghe lời nói của Lục Vô Nghiên, Phương Cẩn Chi có chút kinh ngạc hỏi: “Nhưng như thế có hợp quy củ không? Hơn nữa thiếp đã điều tra một phen, cũng không phải là tặng thiếp bình thường, mà là gả nữ nhi. Khương đại nhân là có ý lôi kéo Tần Cẩm Phong, bình thường cũng rất yêu thương thứ nữ đó, hắn sẽ tìm thêm mấy người thiếp, cùng con gái của mình gả cho Tần Cẩm Phong sao?”

Phương Cẩn Chi càng nghĩ càng cảm thấy không có khả năng.

Là tặng thiếp hay là gả con gái, Lục Vô Nghiên cũng không biết, cũng không quan tâm. Hắn nói: “Không biết, chuyện giao cho Tống Từ. Nếu không thể thực hiện được, hắn sẽ có biện pháp, chẳng hạn như để cho những đồng liêu khác tặng thiếp cho Tần Cẩm Phong, bất quá là một mục đích ấm ức, hình thức không quan trọng.”

Nghe Lục Vô Nghiên nói như vậy, Phương Cẩn Chi mới gật đầu một cái, nàng suy nghĩ một lát, lại hỏi: “Vô Nghiên, chàng có biết người nào thích hợp để cho Thất muội gả đi hay không? Thiếp muốn định hôn sự cho nàng sớm một chút.”

Quả nhiên Lục Vô Nghiên nhíu mày lại.

Hắn cảm thấy chuyện này vừa phiền phức vừa không quan trọng, hắn tùy ý nói: “Tìm Nhập Trà, kêu nàng gọi Tống Từ tới, hỏi hắn.”

“Được được được!”

Phương Cẩn Chi vui vẻ buông hai cánh tay ôm eo của Lục Vô Nghiên ra, xoay một vòng ở trong phòng, lại “lộc cộc” chạy lên lầu, vừa chạy vừa nói: “Thiếp trở về phòng thay y phục, sau đó đi đắp người tuyết.”

Lục Vô Nghiên nhìn đôi chân nhỏ của Phương Cẩn Chi đạp lên cầu thang, đột nhiên cảm giác nàng có chút giống con mèo sữa vừa nãy.

Vô cùng đáng yêu.

Lục Vô Nghiên không khỏi quay đầu lại nhìn một cái, quả nhiên liếc thấy con mèo sữa kia ở ngoài cửa ngó dáo dác. Lúc Lục Vô Nghiên nhìn qua, nó lại lần nữa rụt trở về.

Lục Vô Nghiên cảm thấy thú vị, sãi bước đi ra ngoài. Con mèo sữa cảnh giác lui về phía sau, chẳng qua là tốc độ kia thật sự không nhanh. Lục Vô Nghiên hiểu rõ, từ trước đến nay một con mèo sữa mới sinh không bao lâu, vẫn chưa chạy nhanh. Mấy ngày trước đột nhiên thời tiết trở lạnh, nó mới thừa dịp không có người chú ý núp ở trong lầu các.

Chẳng qua là không biết từ lúc nào nó lại rơi vào trong miệng bình sứ tròn màu trắng kia.

Lục Vô Nghiên nhảy tới vài bước, dễ dàng túm lấy con mèo sữa quơ móng vuốt nhỏ, ôm nó lên.

Nhẹ làm cho Lục Vô Nghiên có chút ngoài ý muốn.

“Meo meo……” Con mèo sữa phát ra tiếng kêu thật nhỏ, thân thể nhỏ bé tròn trịa lúc ẩn lúc hiện, lại thử cong người lên, đôi mắt màu xanh biếc mang theo chút tức giận nhìn chằm chằm Lục Vô Nghiên.

“Còn kêu nữa, ta sẽ ném ngươi vào trong bình.”

“Meo meo……..” Âm thanh của con mèo sữa yếu dần, thân thể cũng mềm nhũn ra, đầu nhỏ gục xuống, cọ cọ trên mu bàn tay của Lục Vô Nghiên.

Đây là……..làm nũng?

“Ngược lại thú vị.”

Một cái tay khác của Lục Vô Nghiên sờ sờ thân thể của nó, có chút lạnh.

Hắn hơi trầm tư một chút, liền ôm nó vào phòng, thuận tay vứt nó xuống ghế mỹ nhân ở cạnh cửa sổ. Rồi sau đó, Lục Vô Nghiên cũng không nhìn nó nữa, ngồi ở trong ghế mây, cầm quyển sách đọc.

Đôi mắt màu xanh biếc của con mèo sữa cẩn thận nhìn Lục Vô Nghiên một lát, sau đó thân thể mềm mại đứng dậy, nó xê dịch thân thể, tùy ý chui vào tấm thảm phủ trên ghế mỹ nhân.

Thật ấm áp.

Nó lại nhìn Lục Vô Nghiên một cái, sau đó thân thể nho nhỏ cuộn lại thành hình tròn----ngủ.

Vật nhỏ ngủ không yên, âm thanh lật sách của Lục Vô Nghiên đánh thức nó, nó mở mắt nhìn Lục Vô Nghiên một lát, chợt nhảy từ trên ghế mỹ nhân xuống, cong thắt lưng, lặng yên không một tiếng động đi tới bên chân Lục Vô Nghiên, ngước đầu nhìn hắn.

Lục Vô Nghiên biết từng hành động của nó, ngược lại hắn muốn biết vật nhỏ này dám chui vào phòng hắn còn muốn làm cái gì.

Con mèo sữa nhìn Lục Vô Nghiên thật lâu, thấy Lục Vô Nghiên từ đầu đến cuối không có phản ứng gì, nó có chút không nhịn được. Nó đứng dậy, đi vòng quanh Lục Vô Nghiên hai vòng, lại “Meo meo” hai tiếng.

Lục Vô Nghiên vẫn đọc sách như cũ, không nhìn nó một cái.

Con mèo sữa lại lượn quanh Lục Vô Nghiên một vòng, dừng ở trước mặt Lục Vô Nghiên, sau đó “Xoạt” một tiếng nhảy lên trên đầu gối của Lục Vô Nghiên, ở trên chân của hắn tìm tư thế thoải mái, cuộn tròn thân thể giống như một quả cầu tuyết trắng.

“NGAO..OOO…..”

Nó duỗi hai chân trước nhỏ xíu, duỗi lưng một cái, sau đó nhắm hai mắt lại.

Vật nhỏ này tính toán ngủ ở trên đùi của Lục Vô Nghiên?

Lục Vô Nghiên hạ mắt nhìn vật nhỏ ở trên đùi, nhất thời có cảm giác dở khóc dở cười. Lá gan của con mèo sữa này quả thật không nhỏ……….

Lục Vô Nghiên muốn ném vật nhỏ này xuống, nhưng nhìn nó cuộn tròn lại nhỏ như vậy, cuối cùng lại khó được nổi lên một chút xíu lòng trắc ẩn.

….Quên đi.

Lục Vô Nghiên lần nữa dời mắt về quyển sách trên tay, tiếp tục đọc.

Hắn không có để ý, sau khi hắn lần nữa dời mắt về quyển sách, con mèo sữa ở trên đùi của hắn len lén mở mắt nhìn hắn một cái, lại nhắm mắt lại, yên tâm to gan ngủ.

Lục Vô Nghiên lật hai trang, có chút kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phương hướng trên lầu.

Không phải Phương Cẩn Chi nói đi thay bộ quần áo khác sao? Nàng cũng mất thời gian hơi lâu đi.

Lục Vô Nghiên tiện tay để quyển sách trong tay xuống cái bàn nhỏ bằng gỗ lê vàng, sau đó đứng dậy đi lên lầu.

“Meo meo……”

Con mèo sữa đang ngủ say, không biết Lục Vô Nghiên bỗng nhiên đứng dậy, nó trực tiếp ngã xuống đất, ủy khuất khẽ kêu hai tiếng, trong đôi mắt xanh biếc còn mang theo chút mờ mịt và ủy khuất.

Lục Vô Nghiên nhìn vật nhỏ này giật mình, hắn ngược lại quên con mèo sữa này đang nằm ở trên chân của hắn.

Hắn khom lưng, ôm con mèo sữa không ngừng kêu lên, sau đó thuận tay ném lên ghế mỹ nhân, lại kéo tấm thảm phủ lên người nó.

Hắn nhịn không được nói: “Chớ kêu, ngủ đi.”

Con mèo sữa chớp mắt một cái, thân thể nho nhỏ lui về phía sau rụt một cái, đầu nhỏ gối lên chân nhỏ---- -----ngủ.”

Không ngờ vật nhỏ lại nghe lời, Lục Vô Nghiên nhíu mày.

Khóe miệng hắn không khỏi mang theo mấy phần vui vẻ đi lên lầu.

[i]***Truyện được đăng chính thức tại Diễn đàn Lê Quý Đôn***[/i]

“Cẩn Chi?” Lục Vô Nghiên đẩy cửa phòng ngủ ra, vòng qua bình phong, nhìn về phía Phương Cẩn Chi đang ngây ngốc ngồi ở trên giường.

Phương Cẩn Chi ngơ ngác, chờ Lục Vô Nghiên đến gần, nàng mới xoay đầu lại, nhìn Lục Vô Nghiên đứng ở mép giường.

“Vô Nghiên…….” Phương Cẩn Chi móm miệng, hết sức ủy khuất.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương